Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 327

Cơ Thủy Linh

24/09/2013

Edit: Meimoko

____

Trong hai mắt Đường Hạo tràn đầy sự kích động trước nay chưa từng có, gương mặt căng cứng, nhìn chằm chằm vào cô, ngừng thở hỏi: “ Ngưng….Có phải…em đã khôi phục trí nhớ rồi, đúng không?”

Lục Giai Ngưng sau khi mắng chửi hắn thì không còn sức mà trả lời nữa. Cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn.

Hắn không chịu thỏa hiệp, ép buộc cô nhìn hắn, gặn hỏi: “Nói cho anh biết! Nói! Em có phải đã hồi phục trí nhớ rồi không?”

“ Có chuyện gì ngày mai hẵng nói! Bây giờ em muốn đi ngủ!” Vốn không muốn nói cho hắn biết, cứ để hắn một mực chờ đợi, ai bảo hắn thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy? Nhưng hắn lại hỏi trong lúc này, cô không muốn nói dối, dù sao cô cũng không thể nói dối được.

Thái độ thờ ơ của cô khiến Đường Hạo gầm nhẹ: “ Chết tiệt! Mặc kệ em là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, bây giờ em phải trả lời tôi ngay lập tức! Rốt cuộc em là ai?”

Ghen trong lòng khiến Tiểu Ngưng muốn trả thù lại hắn, chính hắn muốn đoán, cô lại càng không cho hắn biết.

“Anh rốt cuộc có muốn để cho em nghỉ ngơi hay không? Đường Hạo, lúc trước anh ôn nhu lắm cơ mà? Tại sao anh lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy? Anh biết rõ em vừa trải qua kinh hãi, vậy mà còn mắng em. Anh có phải là muốn em bị tâm thần phân liệt thì mới hài lòng sao?” Lục Giai Ngưng duỗi ngón tay ra, đâm vào ngực của hắn, hai mắt ướt át mông lung nhìn hắn.

Chỉ cần khuôn mặt nhỏ này của cô trưng ra một chút nước mắt, Đường Hạo cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “ Được …Được,….Đừng khóc! Em nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì để mai hẵng nói!” Hắn cố gắng đè nén sự hoài nghi trong lòng lại, thở dài một hơi.

Sắc mặt Lục Giai Ngưng cũng dần hòa hoãn lại, bất quá yêu cầu của cô vẫn chưa hết: “ Đêm hôm nay chúng ta đừng ngủ chung một phòng! Em muốn được ở một mình, anh đi thư phòng ngủ đi!”

Lúc trước, cô bị bọn họ đuổi đến chỗ ở của người làm, bị hắn khi dễ. Hiện tại, hắn lại đơn giản được ngủ cạnh cô. Cô thật sự không cam tâm.



Sọ não ‘Bạch Phương Úc’ chắc chắn bị hư mất rồi nên mới không chờ đợi được mà ở cùng phòng với hắn. Bọn họ bất quá mới chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi, hơn nữa trong này còn có bọn trẻ, cô làm sao có thể có hành vi ngủ chung một giường, ở cùng một phòng với hắn được? Khó trách hai đứa con lại cùng ghét ‘cô’. Trong mắt bọn trẻ, ‘cô’ quả thực là quá kém. Cho nên bây giờ, cô- Lục Giai Ngưng nhất định phải chỉnh đốn lại hình tượng trong lòng bọn trẻ, ngàn vạn lần không thể để bọn nó lấy đó làm hình mẫu, nếu không tử nay về sau cô làm sao có thể giáo dục nổi các con đây?

Vừa mới kéo chăn mềm chuẩn bị nằm xuống ngủ, Đường Hạo lại mờ mịt nhìn cô: “Em vừa nói cái gì?”

“Em nói, chúng ta không thể ở chung một phòng! Em muốn ở một mình, mời anh đi ngủ ở phòng khác…..” Cô nhẫn nại nói, khẩu khí rất vững vàng nói thêm một lần nữa.

“Anh cam đoan đêm hôm nay sẽ không đụng vào em, em có phải vẫn còn sợ hay không? Anh là Đường Hạo, em nhìn kỹ anh đi!” Hắn giữ lấy gò má cô, xoay gương mặt cô đối diện với mặt hắn.

“ Em biết rõ anh là ai! Chuyện em muốn anh ra ngoài ngủ và chuyện biết anh là ai không có quan hệ gì với nhau! Mời anh ra ngoài, ngay lập tức!” Cô ngồi dậy, chỉ vào cửa phòng nói ra.

“ Anh không đi…..Em bây giờ đang ở trong tâm trạng như vậy, bảo anh làm sao yên tâm để em ở lại một mình!?” Đường Hạo ngồi trên mặt giường bất động, kiên định nói.

Lục Giai Ngưng nhìn những đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn rồi nhìn lại khuôn mặt của hắn nói: “ Em không có bị Chu Thích làm gì cả, cũng may là anh đến kịp lúc!” Cô dùng phép ẩn dụ nói cho hắn biết chính mình không có sao, không hề bị Chu Thích xâm phạm: “ Cho nên anh không cần lo lắng xem em bây giờ như thế nào! Em bây giờ chỉ muốn được ở một mình nghỉ ngơi thôi!”

Lời của cô quả thật khiến hắn lấy lại được trái tim đang treo cao về lại vị trí cũ, bất quá hắn vẫn chưa có ý định rời đi. Hắn đã sớm có thói quen ôm cô lúc ngủ rồi, một người chạy đến thư phòng lạnh như băng kia, bảo hắn làm sao mà chịu được?

Thấy hắn chậm chạp không có động tác gì, Lục Giai Ngưng lôi kéo chăn đơn che thân thể của mình lại, chuyển qua bên giường chuẩn bị bước xuống đất: “Nếu như anh không đi thư phòng ngủ, vậy em đành đến gian phòng khác ngủ!”

Đường Hạo giữ lại thân thể cô, một lần nữa lại thỏa hiệp nói: “Em đừng đi! Nếu như em thật sự không muốn anh ở trong gian phòng này thì anh đi ra ngoài trước! Em đi ngủ đi!” Hôm nay là tình huống đặc thù, hắn sẽ theo ý của cô nhưng không phải là ngày mai cũng sẽ thế.

Đường Hạo đem cô đặt lại trên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho cô: “Em ngủ đi! Ngày mai gặp!”

Khi hắn cúi xuống chuẩn bị hôn môi cô, cô lại một lần nữa tránh né: “Em muốn đi ngủ! Anh đi ra ngoài nhớ đóng cửa cẩn thận!”

Đường Hạo chỉ có thể nhẹ nhàng rút tay về, lặng yên rời khỏi căn phòng.



Nghe thấy tiếng cửa ‘két, cạch’ đóng lại một tiếng, Lục Giai Ngưng đang nhắm mắt liền mở ran gay lập tức, tựa đầu vào thành giường nhìn xem căn phòng rộng rãi này. Rõ ràng là cảnh quen thuộc, nhưng mắt của cô không sao nổi lên được tia kích động.

Cảm giác hoàn toàn không thể nói rõ, tâm tình cũng không thể nói rõ được. Từ Bạch Phương Úc thoáng cái biến thành Lục Giai Ngưng, hơn nữa lại còn là hai đoạn ký ức bất đồng kinh nghiệm, bất đồng tính cách đồng thời xuất hiện trong đầu của cô, khiến cô cũng không phân biệt được đâu mới là chính mình.

Cô xác thực là một người ít nói, đem tất cả những gì muốn nói, những tức giận kìm nén muốn phát tiết nhưng lại không thể giấu kín vào trong. Tất cả những ai oán rít gào đều chôn trong lòng ở một chỗ kín đào nhất.

Mà loại tư vị giấu diếm cảm xúc ở bên trong này cực kỳ thống khổ, càng lúc càng khiến khó chịu, buồn bực.

Mà cô quả thực quá lớn mật. Chủ động cầu ái, chủ động bò lên giường của hắn, chủ động cùng hắn làm nũng phát giận…..Những chuyện này cô đều nhớ chứ không quên. Những điều này vốn là những việc cô muốn làm, nhưng trước kia không có can đảm đi làm.

Mất trí nhớ? Mất trí nhớ quả nhiên giúp mình phát tiết rất nhiều tâm tình- Trên mặt Lục Giai Ngưng nở nụ cười thản nhiên nhưng lại nghĩ chuyện đó có gì vui sao? Khuôn mặt tươi cười lại lập tức biến mất.

Cảm giác đau lòng mãnh liệt lơ đãng hung hăng đánh tâm trạng của cô. Không! Cô sao có thể cao hứng? Cô làm sao lại có thể vui vẻ như thế được? Bạch Phương Úc đã không còn, cô làm gì có tư cách đó nữa!

Cô cuồng loạn kéo chăn đơn che khuất gương mặt mình, đem chính mình ẩn nấp trong không gian nhỏ hẹp.

*****************

Đường Hạo nằm trên chiếc giường đơn trong thư phòng, lật người đi lật người lại cũng không sao ngủ được. Trong lòng hắn thì đang không ngừng suy đoán: liệu có phải cô ấy đã hồi phục trí nhớ rồi hay không?

“Lục Giai Ngưng, em nhất định là đã hồi phục trí nhớ! Là em, chính em đang toan tính tra tấn tôi!” Đem chuyện lúc trước cẩn thận suy nghĩ lại một lần, hắn chắc chắn nói. Kế tiếp lại không khỏi lo lắng, nghĩ tính cách của cô liệu có đại biến một lần nữa hay không? Nghĩ cô lại đem tất cả những chuyện đau lòng trước kia giấu vào trong lòng, hắn một lần nữa lại đau khổ không thôi.

Nhưng, bất luận con người của cô có như thế nào, cũng đều là người đàn bà của hắn, là người phụ nữ hắn yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook