Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 355

Cơ Thủy Linh

03/10/2013

Edit: Meimoko

_______

Bịch.

Một quyển sách thật dày đập vào gương mặt đang đổ mồ hôi, bởi vì lực quá mạnh mà các trang sách cũng tản ra tứ tung. Khuôn mặt điển trai của Đường Hạo lập tức nghiêm lại, hắn lấy quyển sách ra, quát lên với người phụ nữ trên giường: “ Anh chưa có làm em mệt chết đúng không? Cho nên em vẫn còn thừa quá nhiều năng lượng!”

Sách do cô nện đến mặt hắn, dùng lực quá mạnh, hắn đau muốn chết.

Vì tức giận nên ngực của Lục Giai Ngưng phập phồng cao cao thấp thấp, đôi mắt to cũng theo đó mà sáng rực: “ Anh tạm thời đừng có nói những lời vô nghĩa! Đường Hạo, anh là tên tiểu nhân! Đồ đàn ông đáng ghét đến cực điểm!”

Kỳ thật cô cũng không muốn mắng người đâu! Nhưng hôm qua mọi lời thô tục chửi bới đều đã nói ra cả. Cô tự nói với mình: những lời đó chỉ nói một lần thôi.

Thực sự là quá đáng giận! Hắn câu dẫn cô, làm cho cô một lần nữa quên đi quyết tâm của mình, đi theo hắn mà chìm vào bể dục vọng.

Cô cũng vì chính bản thân vô dụng mà tức giận, càng hận hắn dùng thủ đoạn hèn hạ dụ dỗ cô. Không thể tha thứ cho hắn, cô không muốn tiếp tục tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy.

“ Anh tiểu nhân như thế nào?” Đường Hạo xoa xoa cái mặt đau, không hiểu mà nhìn cô. Hai người vừa mới hoan ái xong, hắn mất thể lực khá nhiều, ngay cả thở cũng còn thấy mệt lại còn bị cô nện cho cả quyển sách vào mặt.

Hắn tại sao lại có cảm giác người phụ nữ trước mắt chính là một con nhện độc? Sau khi sử dụng lão công của mình một cách triệt để xong, thì bắt đầu ra tay hạ độc. Hiện tại hắn còn nói được, có phải nên cảm ơn ông trời trên cao vẫn còn thương tình ưu ái cho hắn hay không?

“ Anh hỏi anh tiểu nhân như thế nào sao?” Tiểu Ngưng kéo cao chăn đơn lên, che khuất thân thể của chính mình vừa bị hắn hung hăng ‘yêu’ đến triệt để, trừng mắt chất vấn: “ Anh lấy tư cách gì mà muốn chạm vào em thì chạm hả…..”

Lời của cô khiến Đường Hạo khẽ giật mình, cái trán bóng cao rộng của hắn nhăn lại. “ Em nói dựa vào cái gì?” Đáng chết, cô dám hỏi hắn lấy tư cách gì mà chạm vào cô sao? Cô chính là người đàn bà của hắn, hắn có dục vọng không tìm cô thì ….tìm ai?

Tiểu Ngưng cười lạnh một tiếng, hít một hơi thật mạnh, sau đó tràn ngập khí phách bá đạo nói: “ Đường Hạo, anh lại còn không biết xấu hổ hỏi em sao? Em nói cho anh hay: anh không có một chút tư cách nào cả. Anh không phải chồng em, không phải là bạn trai của em, anh có tư cách gì?”

Cô vừa nói vừa đếm trên đầu bàn tay, chỉ ra từng danh xưng một. Hắn căn bản chưa bao giở theo đuổi cô, cho nên hắn không có tư cách để nói hắn là bạn trai cô. Nhưng chính cô, lại đã cho hắn biết bao nhiêu lần, cho hắn biết bao nhiêu thỏa mãn, trong khi hai người chưa có một chút danh nghĩ gì cả về mặt pháp luật.



Đường Hạo buông tay ra, đôi mắt sắc lạnh nheo lại nhìn chằm chằm vào cô nói: “ Em nói anh không phải là chồng của em?”

“Anh nghĩ sao?” Cô hỏi lại hắn.

Đường Hạo nhíu mày: “ Không……. phải!” Đàng chết, nếu như lúc trước không phải do cô một mực không đáp ứng thì bọn họ có lẽ đã sớm trở thành vợ chồng trên pháp luật rồi.

Được! Cứ cho là như thế! Hắn chấp nhận chuyện bản thân không được coi là chồng của cô. Nhưng trong lòng cô, hắn đương nhiên phải là bạn trai của cô chứ?

Đường Hạo hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “ Em nói anh không phải bạn trai của em sao?”

Tiểu Ngưng ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, lại một lần nữa hỏi: “ Anh nghĩ sao?”

“Không phải sao?” Hắn luôn nghĩ chắc như đinh đóng cột.

“Bạn trai? Hừ, anh đã từng theo đuổi em sao? Không có! Anh, ngay cả một bông hoa cũng chưa từng mua tặng em!” Tiểu Ngưng lên án hắn, theo đuổi một người thì ít nhất phải tặng người đó một vài món quà, cô không phải người ham hư vinh nhưng mà cô gái nào chẳng mong được nhận những món quà nhỏ từ người yêu mình!

Đường Hạo bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được. Hắn muốn nói trước kia hắn đã tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương lại sợ cô nổi giận mà đem dây chuyền đó ném vào mặt hắn. Hắn muốn nói trước kia hắn cũng từng cầu hôn cô, tặng cô một chiếc nhẫn rồi nhưng nhắc đến những chuyện này chỉ làm khơi gợi lại chuyện đau lòng trước kia.

Trừ hai thứ này, hắn cũng không nhớ ra được mình còn tặng cô thứ gì nữa không.

“Anh không tặng em quà thì không là bạn trai của em được hay sao? Trước kia không phải chính em đã nói, chúng ta là người yêu của nhau, bạn trai bạn gái, em quên rồi ư?” Rốt cuộc hắn cũng nhớ đến chuyện trước kia cô phách đạo tuyên bố chuyện yêu đương của bọn họ.

“Không giống! Lúc đó em là Bạch Phương Úc, không phải Lục Giai Ngưng!” Tiểu Ngưng lắc mạnh đầu: “ Cho nên, anh bây giờ đối với em mà nói…..Cái gì cũng không phải! Từ nay anh đến chỗ em, xin đừng có bước vào phòng ngủ của em, nếu không em sẽ báo cảnh sát đến bắt anh, nói anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp, muốn giở trò với em!”

Lời của cô khiến Đường Hạo càng thêm tức giận: “ Theo như cách nói của em thì anh cái gì cũng không phải rồi!” Đường Hạo không tin hỏi.

“Ừm!” Tiểu Ngưng gật gù.

Cực kỳ tức giận, Đường Hạo trở dậy từ chiếc giường lớn, nhanh chóng mặc quần áo. Tiểu Ngưng nhìn hắn mặc quần áo, trầm mặc không nói, trên miệng lộ ra nụ cười chiến thắng.



Sau đó, cô tựa người vào thành giường, vẻ mặt tươi cười đắc chí của kẻ chiến thắng nhìn Đường Hạo, trong lòng không ngừng nói đi nói lại: Đường Hạo, đây là địa bản của tôi! Anh mau mau cút ngay! Ở đây không có chỗ cho anh đâu!

Nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề xong, nụ cười trên gương mặt Lục Giai Ngưng càng tươi hơn, cho là hắn chuẩn bị đi.

Nhưng, đột nhiên, hắn quay người trở lại. Một chân hắn khuỵu xuống, chân còn lại đè lên mặt giường, gương mặt nghiêm nghị, bàn tay duỗi thẳng về phía cô.

Tiểu Ngưng lúc này mới bừng tỉnh, thu hồi mọi khoái hoạt tưởng tượng lúc nãy, hai mắt ngập nước, hoảng sợ nhìn hắn: “ Đường Hạo! Anh….anh muốn làm cái gì?”

“Đừng nóng vội, lát nữa em sẽ biết thôi!” Đường Hạo kéo Lục Giai Ngưng từ trên giường dậy, ôm lấy cô, giúp cô mặc lại quần áo còn đang vứt lung tung trên sàn nhà.

“Này…..anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tiểu Ngưng vội vàng chỉnh lại áo lót của mình, âm thầm than. Người đàn ông này cởi quần áo của cô thì nhanh vào thành thạo thế, vậy mà lúc mặc thì chất lượng không có gì đáng để nói cả. Hắn không biết ‘tiểu bạch thỏ’ thì cần phải vào chuồng ư?

Đường Hạo rất nhanh lại vừa thô lỗ, giúp cô mặc chiếc áo T-shirt rồi cả quần lót và váy ngắn.

“Không được! Bẩn rồi! Em mặc không thoải mái!” Tiểu Ngưng nhăn mặt lại, “ Anh muốn dẫn em đi ra ngoài sao?” Dùng cơm phải không? Hừ, người đàn ông này cuối cùng cũng chịu theo đuổi mình rồi ư?

“Đúng! Chúng ta đi ra ngoài! Chỉ cần em đi đứng tự nhiên thì không ai phát hiện ra em không thoải mái cả!” Hắn có muốn làm ngay lập tức, đâu có thời gian để chờ cô tắm rửa với trang điểm và thay quần áo.

“Nhưng có cần nhất thiết phải vội vã như thế này không?” Nhà hàng mở cửa đến tận khuya cơ mà, hắn đâu cần phải giống như quỷ đói nhập hồn như thế này chứ!

“Rất vội!” Hắn hời hợt trả lời.

“A!” Trong đầu Tiểu Ngưng lại tràn đầy suy nghĩ tưởng tượng xem hắn sẽ theo đuổi mình như thế nào. Một lần nữa thuận theo hắn, không thể mọi chuyện cứ để mặc hắn làm chủ, cô muốn được hưởng thụ cảm giác được theo đuổi.

Ngồi trên xe, Tiểu Ngưng khéo léo nở ra nụ cười thật tự nhieen~ Anh ấy sẽ đưa mình đi dùng cơm trước hay đi mua quà tặng cho mình trước nhỉ? ~ Cô cũng đang rất đói bụng, nếu đi ăn trước sau đó mới đi mua đồ thì thật vừa vặn.

Lúc Tiểu Ngưng vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ tốt đẹp về ột bữa tối lãng mạn thì Đường Hạo đã dừng xe trước một cửa hiệu. Trước mặt cửa tiệm trang trí đủ loại đồ quái dị, bốn phía là những hình vẽ kì quặc.

Tiểu Ngưng nghi hoặc nhíu mày lại, mơ hồ nhìn người đàn ông đang mở cửa cho mình : “ Đường Hạo, đây là nơi nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook