Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 404

Cơ Thủy Linh

23/10/2013

Edit: Meimoko

________

Tiểu Ngưng cẩn thận ôm lấy món quà lấy lòng mà cô vất vả lắm mới tìm được, chỉ sợ sơ sẩy một chút là sẽ làm rơi.

“ Đưa anh xách giúp cho!” Đường Hạo chủ động tiếp lấy túi giấy trong tay cô.

Tiểu Ngưng né sang một bên, làm cho hắn không đụng được tới: “ Không cần phải! Anh cầm lỡ chẳng may rơi xuống đất thì hỏng bét!”

“ Làm sao mà rơi được? Em cũng đừng quên những thứ này cũng không phải đồ dễ vỡ!” Đường Hạo cau mày lầm bầm, như thế nào mà vị trí của hắn ở trong lòng cô lại thấp như vậy?

Thậm chí so với cái món quà kia còn kém, cô xem chúng giống như báu vật vậy!

Tiểu Ngưng nhìn theo hắn, nháy mắt nói: “ Em sợ anh làm rơi thôi mà!”

“ Không tin anh như vậy thật sự khiến anh quá đau lòng! Ngưng, anh khiến cho em thấy không yên tâm sao?” Trong lòng cô lại thiếu cảm giác an toàn đối với hắn, điều này thật là một đả kích quá lớn.

Cho đến nay, hắn đều cho rằng mình làm chuyện gì cũng khiến cho người khác yên tâm một cách tuyệt đối. Kết quả, người thứ nhất không cảm thấy yên tâm về hắn chính là cô gái hắn yên.

“ Ừ! Bây giờ còn chưa gặp tình huống cụ thể nào, em vẫn chưa dám đánh giá không tốt, nếu không thì thật không công bằng với anh!” Tiểu Ngưng nghĩ ngợi một lúc sau đó thì đưa ra câu trả lời.

Bất quá, điều này vẫn là một đả kích lớn đối với hắn.

“ Aizza ——!” Hắn thốt ra một tiếng cảm thán thật dài. Xem ra sau nay hắn phải biểu hiện trước mặt cô một cách hoành tráng mới được.

Mua xong quà, hai người cũng không nán lại ở trung tâm thương mại thêm nữa, nhanh chóng bước ra cửa chính để đi về.

Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, Tiểu Ngưng cảm thấy chân mình như bị phỏng vậy, mặt đất quá nóng. Cho dù cách một lớp giày nhưng cô vẫn cảm thấy sức nóng từ mặt đất.



“ Anh đi lấy xe đi! Em ở đây đợi anh!”

Còn chưa bước ra khỏi hiên, cô đã đưa tay lên che mặt khỏi ánh nắng mặt trời, mắt nhắm lại nói với hắn. Cặp môi đỏ mọng thoáng cong lên, loại phương thức tựa như ra lệnh này không biết từ lúc nào đối với cô đã trở thành thói quen.

Đường Hạo lo lắng lắc đầu, từ chối yêu cầu của cô: “ Không được! Em và anh phải đi cùng với nhau!”

Tiểu Ngưng đương nhiên biết Đường Hạo đang lo lắng cho cô, nhưng mà tự bản thân cô nghĩ Đường Hạo căn bản là lo lắng thái quá.

“ Nơi này là trung tâm mua sắm, đông người lại có nhiều bảo vệ như vậy, sẽ chẳng có ai dám làm gì đâu!”

Có lẽ là do có nhiều người nên Tiểu Ngưng cảm giác không có gì đáng sợ. Dù cho lúc này Chu Thích có xuất hiện, cô cũng không sợ.

Nhìn Đường Hạo bất động đứng yên một chỗ, vẫn không yên tâm nhìn mình, Tiểu Ngưng thúc giục nói: “ Hạo, không sao đâu! Nếu không đi chắc em đứng đây sẽ bị cháy thành than mất!”

Đường Hạo quan sát chung quanh một lượt, xác định người của Lục Phong ở cách đó không xa mới xoay người rời đi lấy xe.

Sau 10 giờ trưa, cường độ ánh sáng mặt trời quá lớn, một luồn nhiệt cực mạnh phả lên cổ Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng nhịn không được mà phải lui về sau vài bước, đứng trong cửa của trung tâm thương mại.

Đứng ở một bên cửa, Tiểu Ngưng mới cảm thán, vẫn là ở trong khu trung tâm thì tốt hơn, ít nhất cũng có máy lạnh.

Từng tốp người đi qua đi lại, Tiểu Ngưng kiễng mũi chân nhìn ra bên ngoài xem Đường Hạo đã đến chưa.

Ngoài trung tâm thương mại, xe cô qua lại tấp nập, mất vài phút rồi mà chưa nhìn thấy Đường Hạo đâu cả. Tiểu Ngưng mỏi đành hạ chân xuống, thả lỏng nhìn những người đi lại xung quanh.

Đúng lúc này, có một thiếu phụ đâm vào người cô, trong tay cô ta còn đang bế một cô bé mặc váy màu hồng phấn.

Cô bé con mới chỉ có mấy tháng tuổi đang ngậm ngón tay cái, hai mắt mở thật to, đột nhiên híp lại thành một đường cong, miệng cười teo toét.

Nhìn cô bé đáng yêu đó, Tiểu Ngưng nhịn không được mà đến ngoắc ngoắc tay với cô bé, hy vọng cô bé chú ý đến cô một chút.

Oa! Giống như búp bê vậy! Thật đáng yêu! Cô bé này lớn lên sẽ rất xinh đẹp.



Lúc Tiểu Ngưng còn đang chú ý đến cô bé búp bê đáng yêu thì đồng thời có một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng từng bước từng bước lại gần Tiểu Ngưng……………..

Nhìn con gái nhỏ của người ta, Tiểu Ngưng nhớ đến Nhị Nhị của chính mình.

Tiểu bảo bối này không yếu ớt giống như Nhị Nhị lúc nhỏ, nhưng lại có khí chất. Mặc cho ai nhìn vào cũng thấy giống như một thiên sứ.

Mà hiện tại, cô bé cũng đã lớn, khỏe mạnh và ương bướng, làm chuyện xấu như một tiểu ma đầu. Bất quá, cho dù là một tiểu ác ma thì cô bé vẫn khiến người ta không ghét được.

Cảm tạ trời đất đã cho cả nhà của cô được đoàn viên, làm cho cô được một lần nữa ở bên các con của cô, được ôm chúng trong ngực. Cứ nghĩ tới là cô lại có cảm giác bồi hổi không thể tả. Đồng thời, cô cũng cảm ơn anh Lương Bân cùng chị Chung Diệp. Nếu như không phải bọn họ chăm sóc thì Nhị Nhị cũng không được giáo dục tốt như vậy. Nhị Nhị căn bản cũng sẽ không đón nhận cô và Đường Hạo mà ngay cả một điểm trách cứ cũng không có.

Tiểu Ngưng cũng từ từ dời ánh mắt khỏi hai mẹ con bọn họ, cúi đầu xuống muốn lấy điện thoại trong túi ra, hỏi xem Đường Hạo đã lấy x era chưa.

“ Tiểu Ngưng, chúng ta đã lâu không gặp!” Một giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên dội vào tai của Tiểu Ngưng, đồng thời tay của hắn cũng thân mật ôm lấy cô.

“ Chu Thích!” Tiểu Ngưng còn chưa ngẩng đầu nhưng đã gọi ra tên của đối phương.

“ Ha ha ha ha….” Nghe thấy Tiểu Ngưng kêu ra tên của mình, Chu Thích phát ra tiếng cười thật dài, sau đó không đổi mặt nói: “ Xem ra em vẫn còn nhớ đến anh! Tiểu Ngưng, em cũng chẳng giống như lời em nói một chút cũng không có tình cảm với anh đâu nhỉ?”

“ Chu ….Thích, anh…. buông …. tôi ra!” Tiểu Ngưng liều mạng giãy dụa khỏi sự khống chế của hắn.

Chết tiệt, lúc trước chính cô còn hùng hồn nói rằng không sợ, cho dù Chu Thích có đến thì cô cũng chẳng sợ gì cả. Nghĩ thầm, bây giờ nói không sợ thì chẳng có ai tin. Chính lúc sự việc nguy hiểm không ngờ tới xảy ra thì cô mới phát hiện hai chân mình mềm nhũn, căn bản không có chút khí lực nào. Ngay cả lời nói cũng trở nên run rẩy kịch liệt. Trái tim thì giống như động không đáy, kinh hoàng khủng hoảng.

Hô hấp trở nên hỗn loạn, cô cố gắng duy trì bình tĩnh. Cô cũng không nói chuyện Chu Thích giết người, chỉ một lần nữa nhắc nhở hắn: “ Chu Thích, tôi không thích anh! Đừng …có động tay …động chân …với tôi! Đường Hạo….Đường Hạo sẽ tới nhanh thôi!”

Vừa nghe đến hai chữ “Đường Hạo”, động tác của Chu Thích càng mạnh hơn, “ Nói cho em biết, đừng có nhắc tới Đường Hạo trước mặt tôi! Tôi nhất định sẽ giết hắn, giết hắn!Đều là tại hắn một lần nữa lại cướp em khỏi tôi! Đều là tại hắn! Tiểu Ngưng, em tin anh, anh chính là người yêu em nhất trên đời này!”

Nghe những lời nói càng lúc càng bệnh hoạn tâm thần, Tiểu Ngưng sợ hãi càng nhiều. Cô hối hận vừa nãy không có nghe theo lời của Đường Hạo. Vì cái gì mà phải thể hiện dũng cảm, nói mình không sợ chứ? Ngốc thật!

Tiểu Ngưng mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy, lạnh như băng, mồ hôi toát ra, trong lòng không ngừng gào thét: Đường Hạo! Đường Hạo! Mau tới đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook