Chương 48
Cơ Thủy Linh
07/08/2013
-”Đường Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy được, ngàn vạn lần đừng để em phải hận anh!” Bị ném lên trên ghế sa lon, khuôn mặt Tiểu Ngưng đầy những giọt nước mắt nóng ướt.Thân thể đơn bạc run lên giống như chiếc lá mùa thu sắp rụng.
Vì đang nổi giận nên Đường Hạo cố ý coi như không nghe thấy lời cầu khẩn của cô, hắn chỉ thầm nghĩ công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.
Xoẹt…
Quần áo trên người Tiểu Ngưng vang lên tiếng xé nát, lộ ra một mảng ngực lớn.
-”Van cầu anh đừng như thế, Đường Hạo, em xin anh ….!” Tiểu Ngưng cố gắng níu lấy miếng vải rách nát còn xót lại để che lấp một phần trước ngực.
Đường Hạo thuận thế đè lên thân thể cô, môi mỏng tà ác cuồng vọng hôn hít lấy lồng ngực cô, cứ thế dán lấy người cô từng đoạn, từng đoạn, rồi một đường uốn lượn xuống phía dưới. . . . . .
-”Không được. . . . . .” Tiểu Ngưng đóng chặt lại hai mắt, thấp giọng cầu khẩn. Cô không có dũng khí mở to đôi mắt, cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh…
Đối với màn trình diễn trong đại sảnh này, không riêng gì Tiểu Ngưng không có cách nào đối mặt, tất cả những người khác cũng đều bị chấn kinh rồi, không thể nào tiếp tục chứng kiến .
Tào quản gia cùng dì Béo cũng không thể chấp nhận được, lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Chu Thích sau khi cảm giác kinh ngạc cùng thống khổ qua đi thì sực tỉnh lại, dữ dội đánh về phía Đường Hạo.”Anh mau buông cô ấy ra . . .”
Lục Phong thấy thế liền túm Chu Thích lại từ sau lưng, trước đây hắn đối với mọi thứ đểu bình thản, nhưng lần này lại lộ ra thần sắc tức giận .”Giờ tao sẽ đem mày ra khỏi đây, tất cả chuyện này chỉ tại cái tên ngu ngốc như mày!”
-”Tôi muốn đi kiện các người, các người đều là ác ma!” Thân thể bị tóm lên cao nhưng Chu Thích vẫn còn tiếp tục giãy dụa .
-”Mày câm miệng lại cho tao!” Lục Phong lấy tốc độ nhanh nhất, kéo tên ngu ngốc Chu Thích ra khỏi phòng, sự việc đang diễn ra trước mắt hắn quả thực có điểm không nhìn nổi. Hắn không có quyền ngăn cản sự việc đang xảy ra này, nhưng chắc hẳn hắn có quyền chạy khỏi chỗ này ngay lập tức.
Cả một căn phòng to lớn như thế, giờ chỉ còn lại hai người đang giằng co trên ghế sa lon.
Tiểu Ngưng nức nở không ngừng, tiếng cầu khẩn chìm nghỉm trong thanh âm bừa bãi hôn môi của Đường Hạo, những tiếng động ấy vang lên trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng dị thường .
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, Đường Hạo càng trở nên lớn mật hơn, trực tiếp xé tan những mảnh quần áo còn xót lại trên người cô. Không còn quần áo là vật cản, cô trở nên mềm mại , yếu ớt trong vòng tay hắn , dùng chút sức lấy, hắn khiến cô phát ra tiếng ngâm dài thống khổ .
“Ưm. . . . . .” Tiểu Ngưng bị đau kêu khẽ một tiếng.”Đường Hạo , không nên ở chỗ này, xin anh !”
Ban đầu hắn cường thế vì quá đỗi tức giận và muốn chứng minh với tất cả mọi người, nhưng đến khi tiếp xúc với thân thể mềm mại , ngọt ngào của cô thì hắn lại bị say đắm thực sự, thế nên làm gì có chuyện hắn sẽ đứng lên bỏ đi, buông tha cho cô.
Hắn tự giễu nở nụ cười, dán bên tai của cô nhẹ nhàng liếm : “Tôi phải ở chỗ này, hơn nữa còn phải lập tức, tôi không cần phải nhẫn nại, cô vì chưa được thỏa mãn dục vọng nên đã đi tìm người khác, vậy vì sao tôi lại phải nhẫn nại với chính mình !”
Nói xong, hắn đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần của mình.
Cực đại dâng trào, thẳng tắp dán lên giữa hai chân cô.
-”Em không có, em cũng không ngờ lại gặp anh ta ở siêu thị, cũng không biết bị anh ta bám theo .” Tiểu Ngưng vừa khóc vừa giải thích, khuôn mặt trắng bệch của cô bởi vì động tác tà ác của hắn mà giờ nóng bừng lên, hai má đỏ hồng kiều diễm như hai đóa hoa .
Cô vô ý thức cảm nhận được vật thể cực nóng rắn bên trong mình , “Không. . . . . .”
Trong nháy mắt, toàn thân cô đều cảm thấy như có một ngọn lửa nóng rực bùng cháy, cảm giác như ngọn lửa ấy mang theo một khát vọng đang muốn dâng trào , và càng không hiểu tại sao cô lại muốn dựa vào gần hắn hơn.
-”Còn luôn miệng nói cô không muốn, nhìn đi, đây chính là phản ứng chân thật nhất của cô đấy.”
-”Hắn tại sao lại đi theo cô được ? Nếu như cô không ra ám hiệu với hắn, thì làm sao hắn lại cứ đi theo cô như thế, hả ?” Hắn giễu cợt nói, vũ nhục cô. Nhưng đồng thời cũng như kiếm một cái lý do hợp tình hợp lý cho cái việc đang tiến hành .”Cô chính là trời sinh lẳng lơ, giờ tôi làm hết thảy chỉ là để thỏa mãn cô, tất cả là do cô muốn thôi .. . .”
Vừa dứt lời, hắn kiên định xỏ xuyên qua cơ thể cô mà không hề để cô chuẩn bị . . .
Tiểu Ngưng thống khổ nhắm hai mắt lại, khi hắn thô bạo tàn nhẫn cường bạo cô, cô đã vô lực, đã không còn muốn giải thích gì thêm nữa.
Hắn vừa điên cuồng luận động thân thể,vừa phủ những nụ hôn dày đặc xuống khắp mặt, cổ, ngực cô. Hắn muốn thoa hương vị của hắn lên khắp người cô , hắn không cho phép trên người cô được lưu lại mùi của gã đàn ông khác…..
Vì đang nổi giận nên Đường Hạo cố ý coi như không nghe thấy lời cầu khẩn của cô, hắn chỉ thầm nghĩ công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.
Xoẹt…
Quần áo trên người Tiểu Ngưng vang lên tiếng xé nát, lộ ra một mảng ngực lớn.
-”Van cầu anh đừng như thế, Đường Hạo, em xin anh ….!” Tiểu Ngưng cố gắng níu lấy miếng vải rách nát còn xót lại để che lấp một phần trước ngực.
Đường Hạo thuận thế đè lên thân thể cô, môi mỏng tà ác cuồng vọng hôn hít lấy lồng ngực cô, cứ thế dán lấy người cô từng đoạn, từng đoạn, rồi một đường uốn lượn xuống phía dưới. . . . . .
-”Không được. . . . . .” Tiểu Ngưng đóng chặt lại hai mắt, thấp giọng cầu khẩn. Cô không có dũng khí mở to đôi mắt, cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh…
Đối với màn trình diễn trong đại sảnh này, không riêng gì Tiểu Ngưng không có cách nào đối mặt, tất cả những người khác cũng đều bị chấn kinh rồi, không thể nào tiếp tục chứng kiến .
Tào quản gia cùng dì Béo cũng không thể chấp nhận được, lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Chu Thích sau khi cảm giác kinh ngạc cùng thống khổ qua đi thì sực tỉnh lại, dữ dội đánh về phía Đường Hạo.”Anh mau buông cô ấy ra . . .”
Lục Phong thấy thế liền túm Chu Thích lại từ sau lưng, trước đây hắn đối với mọi thứ đểu bình thản, nhưng lần này lại lộ ra thần sắc tức giận .”Giờ tao sẽ đem mày ra khỏi đây, tất cả chuyện này chỉ tại cái tên ngu ngốc như mày!”
-”Tôi muốn đi kiện các người, các người đều là ác ma!” Thân thể bị tóm lên cao nhưng Chu Thích vẫn còn tiếp tục giãy dụa .
-”Mày câm miệng lại cho tao!” Lục Phong lấy tốc độ nhanh nhất, kéo tên ngu ngốc Chu Thích ra khỏi phòng, sự việc đang diễn ra trước mắt hắn quả thực có điểm không nhìn nổi. Hắn không có quyền ngăn cản sự việc đang xảy ra này, nhưng chắc hẳn hắn có quyền chạy khỏi chỗ này ngay lập tức.
Cả một căn phòng to lớn như thế, giờ chỉ còn lại hai người đang giằng co trên ghế sa lon.
Tiểu Ngưng nức nở không ngừng, tiếng cầu khẩn chìm nghỉm trong thanh âm bừa bãi hôn môi của Đường Hạo, những tiếng động ấy vang lên trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng dị thường .
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, Đường Hạo càng trở nên lớn mật hơn, trực tiếp xé tan những mảnh quần áo còn xót lại trên người cô. Không còn quần áo là vật cản, cô trở nên mềm mại , yếu ớt trong vòng tay hắn , dùng chút sức lấy, hắn khiến cô phát ra tiếng ngâm dài thống khổ .
“Ưm. . . . . .” Tiểu Ngưng bị đau kêu khẽ một tiếng.”Đường Hạo , không nên ở chỗ này, xin anh !”
Ban đầu hắn cường thế vì quá đỗi tức giận và muốn chứng minh với tất cả mọi người, nhưng đến khi tiếp xúc với thân thể mềm mại , ngọt ngào của cô thì hắn lại bị say đắm thực sự, thế nên làm gì có chuyện hắn sẽ đứng lên bỏ đi, buông tha cho cô.
Hắn tự giễu nở nụ cười, dán bên tai của cô nhẹ nhàng liếm : “Tôi phải ở chỗ này, hơn nữa còn phải lập tức, tôi không cần phải nhẫn nại, cô vì chưa được thỏa mãn dục vọng nên đã đi tìm người khác, vậy vì sao tôi lại phải nhẫn nại với chính mình !”
Nói xong, hắn đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần của mình.
Cực đại dâng trào, thẳng tắp dán lên giữa hai chân cô.
-”Em không có, em cũng không ngờ lại gặp anh ta ở siêu thị, cũng không biết bị anh ta bám theo .” Tiểu Ngưng vừa khóc vừa giải thích, khuôn mặt trắng bệch của cô bởi vì động tác tà ác của hắn mà giờ nóng bừng lên, hai má đỏ hồng kiều diễm như hai đóa hoa .
Cô vô ý thức cảm nhận được vật thể cực nóng rắn bên trong mình , “Không. . . . . .”
Trong nháy mắt, toàn thân cô đều cảm thấy như có một ngọn lửa nóng rực bùng cháy, cảm giác như ngọn lửa ấy mang theo một khát vọng đang muốn dâng trào , và càng không hiểu tại sao cô lại muốn dựa vào gần hắn hơn.
-”Còn luôn miệng nói cô không muốn, nhìn đi, đây chính là phản ứng chân thật nhất của cô đấy.”
-”Hắn tại sao lại đi theo cô được ? Nếu như cô không ra ám hiệu với hắn, thì làm sao hắn lại cứ đi theo cô như thế, hả ?” Hắn giễu cợt nói, vũ nhục cô. Nhưng đồng thời cũng như kiếm một cái lý do hợp tình hợp lý cho cái việc đang tiến hành .”Cô chính là trời sinh lẳng lơ, giờ tôi làm hết thảy chỉ là để thỏa mãn cô, tất cả là do cô muốn thôi .. . .”
Vừa dứt lời, hắn kiên định xỏ xuyên qua cơ thể cô mà không hề để cô chuẩn bị . . .
Tiểu Ngưng thống khổ nhắm hai mắt lại, khi hắn thô bạo tàn nhẫn cường bạo cô, cô đã vô lực, đã không còn muốn giải thích gì thêm nữa.
Hắn vừa điên cuồng luận động thân thể,vừa phủ những nụ hôn dày đặc xuống khắp mặt, cổ, ngực cô. Hắn muốn thoa hương vị của hắn lên khắp người cô , hắn không cho phép trên người cô được lưu lại mùi của gã đàn ông khác…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.