Chương 14
Trần Phan Trúc Giang
15/08/2020
Sáng ngày hôm sau Tâm tỉnh dậy trong trạng thái uể oải, cô vừa nhấc chân xuống giường liền cảm thấy đau hông đau eo đến mức mặt cô khẽ cau lại, miệng lầm bầm khó chịu:
- Tên chết dẫm, đau chết mất.
Lại nhớ đến đêm qua, cô bất giác đỏ mặt, cô và Khanh đã đi đến bước cuối cùng, cũng đồng nghĩa cho việc cô đã chấp nhận anh. Từ nay về sau, cuộc sống của cô có thêm anh và cuộc sống của anh cũng thế bắt buộc phải có thêm cô và cả Kitty, con gái của cô và anh nữa.
Vừa đứng dậy cô nghe tiếng mở cửa liền thấy một thân quần áo thế thao bước vào, thấy cô đã tỉnh, Khanh cười cười, anh nói với cô:
- Dậy rồi à em, xuống ăn sáng đi anh mua về rồi.
Thấy Tâm vẫn bất động nhìn anh, Khanh liền đi đến bên cô, ôm lấy eo cô dịu dàng hỏi:
- Sao vậy?
Tâm lắc đầu, mặt cô dần đỏ ửng:
- Không có gì, chỉ là em thấy có chút không chân thực cho lắm...
Khanh véo mũi cô:
- Cái gì không thật, anh vẫn ở đây vẫn bên cạnh em thì có gì mà em cảm thấy không thật nữa?
Tâm không trả lời, cô vô thức đưa tay sờ sờ lên mặt anh. Gương mặt tuấn mỹ, lông mày đen đậm, mũi cao thẳng tắp, môi có ánh hồng tự nhiên trông đẹp đẽ đến ngay người. Cô bỗng dưng nhớ đến thời cấp 3, khi ấy Khanh là hotboy đẹp nhất trường biết bao nhiêu cô gái thầm mến anh trong đó có cả cô. Cô tư sắc có chút nổi bật nhưng cũng chưa từng nghĩ anh cũng để ý đến cô, anh là mối tình đầu, tình cảm học trò hồn nhiên ngây thơ không toan tính...
Người ta hay bảo rằng người đi cùng bạn năm 17 tuổi không nhất thiết phải đi cùng bạn đến cuối đời, mà có thể đó là người mà bạn đặt yêu thương nhiều nhất. Cô và anh đã giành cho nhau năm 17 tuổi.... đẹp đẽ mà chân thành nhất!
Tâm khẽ cười, cô vuốt ve đôi môi của anh, trong mắt chứa chan sự yêu thương nồng đậm nhất:
- Khanh, anh còn nhớ lần đầu tiên hẹn hò, anh đã nói gì với em không?
Khanh gật đầu, trên môi anh là ý cười đậm:
- Tâm, Khanh không chắc sẽ cho Tâm được thứ gì xa xỉ nhưng tình cảm của Khanh là thật, bây giờ hay mãi đến hết đời Khanh vẫn giành cho Tâm tình cảm chân thành nhất. Sẽ bảo vệ cho Tâm, bảo vệ cho tình cảm của chúng mình.
Hốc mắt cô đỏ ửng, cô không nghĩ là anh nhớ.... cô luôn nghĩ là anh đã quên rồi!
- Sao...anh nhớ?
Khanh ôm lấy cô thật chặt, chóp mũi anh khẽ đụng vào chóp mũi của cô, hai người gần nhau sát đến hơi thở cũng nghe được.
- Đối với anh, từ cái nhăn mày của em anh đều có thể hiểu được là em đang vui hay buồn. Anh chưa bao giờ quên những việc đã nói cùng em, đã làm cùng em. Chắc em không biết, anh yêu em nhiều hơn rất rất nhiều so với bản thân anh nghĩ. Cuộc đời anh chỉ nghiêm túc với 2 người phụ nữ, một là mẹ anh, hai là em!
Nước mắt trong veo nóng hổi rơi xuống trên má cô, vì quá gần nhau nên Khanh cũng bị nước mắt của cô vây đến. Anh lặng lẽ hôn lên những nơi nước mắt đi qua trên mặt cô, hôn lên mắt, lên môi cô...
- Nín đi đừng khóc, anh sợ phải thấy em khóc...
Tâm nhìn anh, lại nhìn thấy bộ dáng bối rối méo mó của anh, cô bật cười, nụ cười chân thành của sự hạnh phúc..
- Ừ em không khóc nữa.
Khanh xoa xoa tóc cô, cái động tác này trước kia anh đã làm không biết bao nhiêu lần.
- Vậy vào rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng, anh mua thức ăn về rồi để anh xuống hâm lại.
Tâm gật đầu, cô hôn lên môi anh, cười tinh nghịch:
- Em quên nói là từ nãy giờ em vẫn chưa đánh răng đâu.
Khanh bật cười, anh lắc lắc đầu, trên mặt chỉ có nụ cười sủng nịch.
Sau ngày hôm đó tình cảm của Khanh và Tâm đã gần như chắc chắn, anh vẫn hằng ngày đưa đón cô đi làm, lâu lâu lại về nhà anh ngủ qua đêm. Riêng chuyện của Kitty cô vẫn chưa nói với anh vì nghĩ chưa đến lúc.
Nhưng mà cứ day dưa không rõ ràng như vậy cũng không phải là cách, ít nhất cô cũng nên có danh phận rõ ràng. Nhiều khi cô có nghĩ đến nhưng cũng không vội, ấy thế mà có người lại vội giúp cô...
Cô làm ở tiệm nail cũng được gần 3 tháng vì tay nghề cứng nên được lên thợ chính, mức lương cơ bản cũng cao hơn một chút. Bình thường trong tiệm cũng không ai khó dễ gì với cô bởi chị Thi chủ tiệm đối xử với cô rất tốt, người ngốc nhìn vào cũng biết cô tuyệt đối là có chị Thi đứng sau lưng chống đỡ.
Hôm nay là thứ 2, bên tiệm nail cho nghỉ buổi chiều, mấy hôm trước lại nghe Khanh bảo muốn ăn gà nấu nấm, cô lại tranh thủ ghé chợ mua một ít thức ăn về thẳng bên nhà của anh luôn.
Nấu xong xuôi, cô đến trường đón Kitty, Khanh bảo về muộn một chút vì có việc cần làm. Đưa Kitty vào nhà, cô lấy váy từ trong balo ra tắm cho con bé nhưng bị Kitty cự tuyệt với lý do là:
- Mom à con lớn rồi, cô giáo nói Kitty có thể tự đi tắm không cần người lớn giúp nữa.
Tâm cười cười, cô ôm lấy con gái, vui vẻ hỏi:
- Thế là Kitty của mom lớn rồi đúng không?
Kitty gật đầu chắc lự:
- Vâng, Kitty lớn rồi.
Nói rồi cô bé chui ra khỏi vòng tay của cô chạy thẳng vào đó phòng tắm, lại không quên khóa cửa lại cẩn thận. Tâm lắc đầu, cô nói với vào trong:
- Thoa xà bông nhớ tắm lại bằng nước cho sạch nhé con.
- Vâng mom.
Đang định gọt ít trái cây để sẵn, cô nghe bên ngoài có chuông cửa, định bụng nghĩ là Khanh về, cô bèn đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa cô đã thấy là không phải, trước mặt cô là bà Lan, Nhi và vài người phụ nữ khác.
Nghĩ bụng có chuyện không lành, cô liền đóng cửa lại nhưng chậm một bước, Nhi đã chen chân vào trong. Nhi đẩy cô ngã ra đất, liền ba chân 4 tay nhào đến trên người cô, bên ngoài bà Lan cùng mấy bà khác chạy xồng xộc vào, vừa mắng vừa chửi:
- Đánh đi, giựt chồng người ta là đáng đánh.
Nhi thuận thế ngồi lên trên bụng Tâm khiến cô không nhúc nhích được cũng không tung người ngồi dậy được.
Trên tay Nhi có kẹp dao lam, cái tát đầu tiên trượt xuống bên vai cô đã thấy rát rát, cố gắng nhìn một chút khi thấy có dao lam Tâm liền ôm lấy mặt. Nhi điên cuồng, cô ta vừa đánh vừa chửi:
- Mày ngon lắm mà, tạt nước tao mà bây giờ có giỏi thì đánh lại tao coi con đ.ỉ....
Bà Lan nắm lấy tóc Tâm, bà lôi xềnh xệch, lại dùng kéo cắt ngang không thương xót.
- Tao không đánh mày lần này chắc mày không buông tha cho con tao, nói, mày cho nó uống bùa mê gì, nói?
Tâm ôm mặt, lại dùng chân húc húc vào lưng Nhi, khiến cô la oai oái.
- Dì, dì làm vậy là sai rồi, sai rồi..
Bà Lan mặc dù đã lớn tuổi nhưng tinh thần rất tốt cũng rất khỏe, cô vừa nói bà lại dùng tay vả chan chát vào miệng cô khiến cô đau điếng lại chảy cả máu mồm.
Nhi nhào đến, cô lôi trong túi ra toàn là mắm tôm, kêu gọi mấy người đi cùng nắm tay nắm chân Tâm kéo ra. Nhi đứng lên trên bụng Tâm vừa đạp hự hự vào bụng vừa trút hết túi mắm tôm đậm mùi lên mặt lên mũi của Tâm.
- Nè, bỏ nha con đ.ỉ, bỏ ngay thói giựt chồng tao nha. Đ.ỉ mẹ mày cũng là đ.ỉ nên mỗi dạy ra dòng đ.ỉ trâu bò như mày.
Vừa lúc đó Kitty từ trong nhà chạy ra thấy Tâm đang bị đánh, con bé nhào đến chỗ Nhi đẩy Nhi văng ra ngoài. Nhi trong mắt không còn chỗ nào lương thiện nữa lại bị Kitty xô ngã, cô ả điên cuồng lôi Kitty ra lại dùng sức véo lên vai con bé khiến Kitty vì đau mà khóc ngất.
Tâm nằm dưới đất, cô nghe tiếng Kitty khóc lại thấy rõ Nhi vừa véo con cô, máu điên của người mẹ chạy lên đại não. Cô liền bung dậy nhào đến trên người Nhi, lần này Nhi yếu thế hơn Tâm rất nhiều liền bị Tâm vật cho ngã ra đất. Tâm thấy trên đầu có ghế nhựa nhỏ thuận tay cô với lên lấy ghế đập liên tiếp trên người Nhi, cô dùng lực rất mạnh gần như mạnh như một tên đàn ông. Trên người cô từng mảng mắm tôm chảy xuống rơi lên trên người Nhi, bốc ra một mùi hôi thối nồng nặc.
- Đ.ỉ mẹ mày con tiện nhân, mày đánh con tao, tao giết mày, giết chết mày...
Vừa hét Tâm vừa tát, tát liên tục không dừng một chút nào, cô lần này như điên rồi nhìn thấy con gái cô dứt ruột đẻ ra bị người khác đánh cô không thể nào giữ bình tĩnh được nữa. Cứ đánh, dùng lực mà đánh liên tục..
Bên ngoài Kitty khóc lớn, mấy bà đi cùng kể cả bà Lan cũng không ai vào ngăn ra chắc vì sợ vây mắm tôm lên người...
- Mày bỏ tao ra chưa, bỏ ra chưa?
Tiếng Nhi hét lên, Tâm lại điên tiết, cô chạy đến chỗ ba Lan giựt phắt cây kéo trên tay liền nhằm vào tóc Lan mà cắt điên cuồng. Khi nãy bà Lan cắt tóc cô cũng chỉ là cắt ngang một đường, còn giờ đây Tâm cắt túi bụi, cắt đến không biết là đang tạo kiểu gì.
- Cuộc đời tao hận nhất ai đụng đến con tao, mày đánh con tao mày đáng chết rồi con khốn..
Kitty ôm lấy cô, con bé mếu máo kéo cô lại:
- Mom ơi con không sao mà mom, mom ơi đừng đánh nữa con sợ lắm.
Nghe tiếng con gái khóc khàn cả giọng, Tâm như bình tĩnh lại. Cô ngừng đánh, buông Nhi ra, cô kéo Kitty sang một bên ôm lấy con bé cả hai cùng khóc..
- Ừ ừ mom không đánh nữa, mom xin lỗi vì làm con sợ... mom xin lỗi...
Bà Lan đứng một bên nhìn chằm chằm vào Kitty, bà nhìn đến nỗi quên luôn Nhi đang vật vã nằm lăn lộn trên đất. Bà chỉ về phía Tâm, giọng bà ngạc nhiên chất vấn:
- Cô nói đi, con bé bao nhiêu tuổi rồi?
Tâm ngoan cường, ánh mắt cô đanh thép nhìn chằm chằm vào bà:
- Dì hỏi làm gì, liên quan gì đến một người từng hỏi cần bao nhiêu tiền để phá như dì chứ?
Bà Lan sững sờ thiếu chút ngã ra đất, may mà có mấy bà đi cùng đến đỡ lấy.
Vừa lúc ấy Khanh chạy đến, nhìn hổn cảnh kinh hoàng, trên đất Nhi đang ôm mặt từ từ ngồi dậy, Kitty với Tâm đang ngồi bên góc tường ôm lấy nhau còn bà Lan mặt mày xanh mét có vẻ như không khỏe lắm.
Lửa giận trong anh sôi lên, ngày hôm qua anh có về nhà, nói với bà tháng sau sẽ kết hôn với Tâm, bà điên cuồng mắng chửi còn dọa sẽ đến đánh Tâm. Anh thương bà nhưng không phải cái gì cũng nghe theo bà, anh có nói nếu bà đụng đến Tâm anh mãi mãi sẽ đưa cô ấy sống bên ngoài, không quan tâm đến bà nữa. Anh cứ nghĩ bà sẽ chịu mà không làm chuyện gì hồ đồ ai ngờ đâu...
Thấy Kitty vừa khóc vừa dùng tay lau đi mắm tôm màu nâu đen trên mặt Tâm, lòng anh đau đớn vô cùng... Con gái anh bé tí tuổi đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị người ta đánh, mà người đánh lại là bà nội của con bé... Oan trái, trên đời này sao có nhiều chuyện oan trái đến thế chứ?!
Vừa định đi lại chỗ Tâm, Khanh lại bị Nhi kéo chân, cô vừa khóc vừa ôm lấy Khanh:
- Anh Khanh con Tâm nó đánh em, nó mất dạy với mẹ huhu...
Khanh nhìn cô, trong mắt chán ghét đến khấu xương, vung chân anh đá văng Nhi ra ngoài, cũng không quên ném cho ánh nhìn cảnh cáo.
Đi lại chỗ Tâm, anh ôm mẹ con cô vào lòng, lau đi những vết mắm tôm hôi hám đang bốc mùi, giọng anh chua xót, xoa xoa mái tóc bị cắt ngang vai của cô:
- Có sao không em, anh xin lỗi, anh về muộn rồi anh xin lỗi em...
Kitty ôm lấy Khanh, con bé không biết từ khi nào đã kêu quen miệng Khanh là cha..
- Cha, cô đó đánh mom, bà đó cắt tóc mom.. huhu..
Bà Lan nghe Kitty gọi Khanh là cha, gương mặt bà sững sờ, ngay cả Nhi bên cạnh cũng phải ngạc nhiên đến sợ hãi.
Khanh ôm lấy Kitty, nhấc con bé lên vai, vỗ vỗ lưng cho con bé:
- Ừ cha biết rồi, cha về rồi, về rồi đây con...
Nâng Tâm đứng dậy, anh kéo cô vào trong, khi đi ngang qua bà Lan, vẫn không quên nói với bà một câu:
- Mẹ ở lại đi, kêu con Nhi với mấy bà kia dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở sân nếu không đừng trách con báo công an.
Bà Lan cười nhạt:
- Mày báo công an luôn mẹ mày?
Khanh nheo mắt, anh không do dự gật đầu:
- Đúng vậy, nếu mẹ phạm pháp con cũng không bao che.
Nhi đứng kế bên thiếu chút nữa run chân ngã quỵ, ai không biết Khanh nhưng cô biết, anh là nói thật chứ không phải nói chơi. Lại nhìn đống dơ bẩn trên sân, cô cắn răng đi đến cầm chổi dựng trên sân quét dọn sau đó dùng vòi nước xịt rửa cẩn thận. Bà Lan một bên tức giận Khanh, một bên lại thấy thương cho Nhi, bà ta ngồi ở chỗ ghế đá chờ nghe con trai mình phán "tội". Lại nhờ đến bé con khi nãy, con bé giống lắm với khi Khanh còn nhỏ, gương mặt đó làm bà nhịn khôg được mà muốn yêu thương. Nếu con bé kia là cháu nội của bà thì... thì... Nhi phải làm sao???
Khanh đưa Tâm vào trong, anh đẩy cô vào nhà tắm, sau đó chỉnh nhiệt độ vòi sen cho nước ấm ấm. Một bên anh lau đi những vệt mắm tôm dơ bẩn, lại kiểm tra vết thương trên mặt cô... Má cô sưng húp, trên tay chi chít máu chảy... Hốc mắt anh ửng đỏ, nếu Nhi ngoài kia là đàn ông anh đã kêu người đến đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết chứ không phải cố nhịn như bây giờ.
Đau lòng, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Đau không em, anh...anh xin lỗi...
Tâm lắc đầu, cô tính ra vẫn còn hời lắm mà..
- Không sao đâu, anh ra nói chuyện với dì đi, em tự lo được.
Anh nhìn cô, gương mặt xinh đẹp lại vì bị đánh mà đỏ ửng, anh yêu thương cô trân trọng nâng niu cô không hết sao lại nỡ nhìn cô bị đánh đến như thế này... Nhưng anh bây giờ làm sao lấy lại công đạo cho cô đây khi người đánh cô lại là mẹ anh, là mẹ ruột của anh...
Thấy gương mặt anh nhăn nhó, Tâm nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, giọng của cô hiền lành đến đáng thương:
- Không có việc gì, dì không đánh em, chỉ có Nhi thôi mà em cũng đánh lại cô ta rồi, anh nhìn đi cô ta trông thê thảm hơn em nữa. Em đánh mạnh lắm, đánh đến Kitry còn sợ mà.
Thấy anh vẫn chưa yên tâm lắm, cô mới kéo Kitty còn đang đứng ngoài cửa nhìn trộm, cô nói:
- Thôi anh ra ngoài nói chuyện với dì đi, em tắm cho con, mẹ con em hôi lắm, anh đi nhanh đi....
Nói rồi cô đóng cửa phòng tắm lại không để cho Khanh lằng nhằng không muốn đi. Không phải là cô cao thượng nhưng con Nhi đánh cô cô cũng đánh trả lại nó, còn mẹ Khanh dù sao bà ấy cũng là mẹ anh, cô không thể làm cái gì quá đáng được. Đối với bà ấy cô nên mềm mỏng sẽ tốt hơn, cô cũng không cần bà đối xử với cô tốt đẹp gì chỉ cần bà đừng ghi hận mà gây khó dễ cho Kitty với Khanh là được rồi. Muôn đời thì mẹ chồng con dâu là mâu thuẫn không tránh khỏi, cô cũng không nghĩ sau này bước chân về nhà Khanh, mẹ Khanh với cô sẽ không nảy sinh vấn đề kia. Lại thở dài một hơi, lần này mẹ Khanh làm có hơi quá tay rồi!
Lúc Khanh bước xuống sân đã thấy trên sân sạch sẽ, Nhi với bà Lan đang ngồi ghế đá còn mấy người kia hình như đã đi về.
Anh cầm theo một chai nước suối đưa cho bà, lại ôn tồn ngồi xuống đối diện với bà, ánh mắt anh có tức giận cũng có sự bất đắc dĩ.
- Sao mẹ lại làm vậy, mẹ ngày trước cũng nuôi con một mình chịu bao khổ đau sao bây giờ mẹ không thông cảm cho Tâm?
Nhi nghe Khanh chất vấn bà Lan, cô bực mình nhưng cũng không dám nói lớn tiếng:
- Anh Khanh đừng nói mẹ như vậy, anh không biết...
Khanh cắt ngang lời của Nhi, giọng anh đanh thép:
- Liên quan gì đến cô?
Nhi im bặt, trong lòng thấy uất ức nhưng vẫn không dám nói ra.
Bà Lan vặn chai nước, tu lấy một hơi, bà nhìn Khanh nghiêm túc hỏi:
- Con bé khi nãy là con con sao?
Khanh không do dự, anh gật đầu:
- Ừm là con của con, con bé 5 tuổi, 5 năm trước cô ấy có thai sau đó nuôi con một mình vì nghĩ con có vợ khác..
Bà Lan mặc dù đã biết nhưng cũng không thoát khỏi chấm động trong lòng, còn Nhi thì tái xanh mặt mũi, mặt mày biến sắc không còn giọt máu.
Mãi một lúc sau, bà Lan mới bình tĩnh được, bà nhìn con trai, ôn nhu nói:
- Mẹ nhận cháu nhưng không nhận con dâu.
Khanh nhìn bà, trên mặt anh không nhìn ra cảm xúc gì:
- Mẹ chắc chưa?
Bà Lan gật đầu, lại như muốn nói rất nhiều:
- Chắc, mẹ chỉ có thể nhận cháu còn...
Bà Lan chưa nói hết câu đã thấy Khanh mất kiên nhẫn mà đứng dậy, anh cắt ngang lời bà:
- Mẹ không cần nhận con dâu, cũng không cần nhận cháu nội, con đã nói rõ với mẹ về cô ấy, hiện giờ bọn con đã có chung một đứa con lớn 5 tuổi mà mẹ vẫn không chấp nhận. Đó là do mẹ sai, là do mẹ cố chấp chứ không phải con. Con thương mẹ nhưng không phải loại đàn ông bám váy mẹ để sống, chỉ cần mẹ đúng con luôn bảo vệ mẹ nhưng mẹ sai con cũng không cách nào nghe theo. Chuyện đã đến nước này, Kitty trước kia không có bà nội, bây giờ không có cũng được đỡ cho con bé phải sợ hãi khi thấy bà nội kêu người đến đánh mẹ nó. Mẹ còn nhớ không, con cũng từng nhìn thấy bà nội đánh mẹ, nổi đau đó đến bây giờ vẫn còn tồn tại, đau đớn và khốn khổ lắm mẹ à....
Bà Lan ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn con trai, bà nghe những lời Khanh nói mà tim bà đau đớn đến tột cùng... Bà ghét Tâm vì bà nghĩ trước kia do Tâm nói dối để lừa tiền Khanh, nhưng sự thật bây giờ Tâm đã có Kitty, chứng minh được 5 năm về trước là Tâm nói thật. Thế thì vì sao bà còn cố chấp hay là do bà nhìn thấy Tâm liền nghĩ đến người đàn bà kia?!
Khanh không muốn nói nhiều với mẹ mình nữa, vì anh sợ khi giận lên rồi sẽ nói những lời không hay làm tổn thương đến bà. Bước đi vào trong, anh nói vọng ra:
- Cô đưa mẹ tôi về, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cô nếu cô vẫn cố ý đâm chọt gây chuyện. Cô nhớ cho kỹ đừng lợi dụng mẹ tôi mà hại mẹ con Tâm, tôi ác cô cũng biết mà.
Lại nhìn sang bà Lan, giọng anh ngang ngang không nhận ra được là tức giận hay buồn bã:
- Con sẽ không về nhà nữa, tiền vẫn gửi vào tài khoản mẹ đều đặn, rảnh con sẽ đến thăm mẹ, mẹ nhớ bảo dì 6 mua yến chưng cho mẹ ăn thường xuyên. Con....vào trong đây...
Nói rồi anh đi vào trong cũng không quên đóng cửa lại, cách ngăn anh với mẹ bằng một lớp cửa gỗ dày đặc. Anh cố tình đứng lại nghe xem bà khi nào thì đi, đến khi thấy tiếng mở cửa cổng anh mới mệt mỏi thở dài một hơi...
Anh thương bà, thương bà cơ cực nuôi anh từ lúc lọt lòng, một tay bà chăm anh đến khi lớn lên. Anh có cha nhưng cha anh có vợ khác, có con khác, bà nội anh lại hay cùng vợ lớn của cha tìm đến mẹ anh mà đánh mà mắng.... Anh khi ấy không lớn hơn Kitty bây giờ là bao nhiêu, những hình ảnh tàn khốc đó vẫn in sâu trong tâm trí anh qua từng năm từng tháng. Đối với anh, bà là người mẹ tuyệt vời, nên sau khi anh lớn lại có công danh sự nghiệp, anh luôn bù đắp cho bà những thứ tốt nhất.
Mọi việc nếu bà muốn anh đều nghe theo lời bà, chẳng hạn như bà muốn anh lấy vợ trước mắt là lấy Nhi nhưng anh không yêu Nhi, trong lòng vẫn còn nhung nhớ mãi bóng hình của Tâm nên đành dùng cách năm ngày cô này bảy ngày thay cô khác để bà không làm phiền đến anh. Hoặc dắt cô này về bà chê không thích qua bữa sau anh liền chia tay, dắt cô nọ về bà không ưng anh cũng không qua lại. Chắc cũng vì thế nên bà quen cho mình cái quyền sẽ can thiệp được vào chuyện tình cảm của anh.
Nhắm mắt lại, lòng anh mệt mỏi, biết là bà sẽ buồn sẽ thất vọng nhưng anh không còn cách nào khác. Đối với anh, Tâm và Kitty rất quan trọng, anh không thể nào để mẹ con cô ấy chịu khổ thêm nữa. Lần này chỉ có thể hy sinh bà một chút, cũng dùng cách này chỉnh lại tư tưởng cho bà, dù có cực đoan nhưng chí ít sẽ để cho bà hiểu Tâm thật sự quan trọng với anh.
Lần này, bà chịu ủy khuất vậy....
Tâm dắt tay Kitty từ trên lầu đi xuống, thấy được Khanh đang đau khổ dựa vào cửa, cô khẽ thở dài, chẳng biết ánh sáng có đến với cô một lần nữa không đây. Nhìn anh dằn vặt đau lòng, cô cũng chưa từng cảm thấy dễ chịu!!!
Lại quay sang Kitty, cô nhỏ nhẹ nói với bé con:
- Kitty, chú Khanh là cha ruột của con, con nhớ nhé là cha ruột của con!
- Tên chết dẫm, đau chết mất.
Lại nhớ đến đêm qua, cô bất giác đỏ mặt, cô và Khanh đã đi đến bước cuối cùng, cũng đồng nghĩa cho việc cô đã chấp nhận anh. Từ nay về sau, cuộc sống của cô có thêm anh và cuộc sống của anh cũng thế bắt buộc phải có thêm cô và cả Kitty, con gái của cô và anh nữa.
Vừa đứng dậy cô nghe tiếng mở cửa liền thấy một thân quần áo thế thao bước vào, thấy cô đã tỉnh, Khanh cười cười, anh nói với cô:
- Dậy rồi à em, xuống ăn sáng đi anh mua về rồi.
Thấy Tâm vẫn bất động nhìn anh, Khanh liền đi đến bên cô, ôm lấy eo cô dịu dàng hỏi:
- Sao vậy?
Tâm lắc đầu, mặt cô dần đỏ ửng:
- Không có gì, chỉ là em thấy có chút không chân thực cho lắm...
Khanh véo mũi cô:
- Cái gì không thật, anh vẫn ở đây vẫn bên cạnh em thì có gì mà em cảm thấy không thật nữa?
Tâm không trả lời, cô vô thức đưa tay sờ sờ lên mặt anh. Gương mặt tuấn mỹ, lông mày đen đậm, mũi cao thẳng tắp, môi có ánh hồng tự nhiên trông đẹp đẽ đến ngay người. Cô bỗng dưng nhớ đến thời cấp 3, khi ấy Khanh là hotboy đẹp nhất trường biết bao nhiêu cô gái thầm mến anh trong đó có cả cô. Cô tư sắc có chút nổi bật nhưng cũng chưa từng nghĩ anh cũng để ý đến cô, anh là mối tình đầu, tình cảm học trò hồn nhiên ngây thơ không toan tính...
Người ta hay bảo rằng người đi cùng bạn năm 17 tuổi không nhất thiết phải đi cùng bạn đến cuối đời, mà có thể đó là người mà bạn đặt yêu thương nhiều nhất. Cô và anh đã giành cho nhau năm 17 tuổi.... đẹp đẽ mà chân thành nhất!
Tâm khẽ cười, cô vuốt ve đôi môi của anh, trong mắt chứa chan sự yêu thương nồng đậm nhất:
- Khanh, anh còn nhớ lần đầu tiên hẹn hò, anh đã nói gì với em không?
Khanh gật đầu, trên môi anh là ý cười đậm:
- Tâm, Khanh không chắc sẽ cho Tâm được thứ gì xa xỉ nhưng tình cảm của Khanh là thật, bây giờ hay mãi đến hết đời Khanh vẫn giành cho Tâm tình cảm chân thành nhất. Sẽ bảo vệ cho Tâm, bảo vệ cho tình cảm của chúng mình.
Hốc mắt cô đỏ ửng, cô không nghĩ là anh nhớ.... cô luôn nghĩ là anh đã quên rồi!
- Sao...anh nhớ?
Khanh ôm lấy cô thật chặt, chóp mũi anh khẽ đụng vào chóp mũi của cô, hai người gần nhau sát đến hơi thở cũng nghe được.
- Đối với anh, từ cái nhăn mày của em anh đều có thể hiểu được là em đang vui hay buồn. Anh chưa bao giờ quên những việc đã nói cùng em, đã làm cùng em. Chắc em không biết, anh yêu em nhiều hơn rất rất nhiều so với bản thân anh nghĩ. Cuộc đời anh chỉ nghiêm túc với 2 người phụ nữ, một là mẹ anh, hai là em!
Nước mắt trong veo nóng hổi rơi xuống trên má cô, vì quá gần nhau nên Khanh cũng bị nước mắt của cô vây đến. Anh lặng lẽ hôn lên những nơi nước mắt đi qua trên mặt cô, hôn lên mắt, lên môi cô...
- Nín đi đừng khóc, anh sợ phải thấy em khóc...
Tâm nhìn anh, lại nhìn thấy bộ dáng bối rối méo mó của anh, cô bật cười, nụ cười chân thành của sự hạnh phúc..
- Ừ em không khóc nữa.
Khanh xoa xoa tóc cô, cái động tác này trước kia anh đã làm không biết bao nhiêu lần.
- Vậy vào rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng, anh mua thức ăn về rồi để anh xuống hâm lại.
Tâm gật đầu, cô hôn lên môi anh, cười tinh nghịch:
- Em quên nói là từ nãy giờ em vẫn chưa đánh răng đâu.
Khanh bật cười, anh lắc lắc đầu, trên mặt chỉ có nụ cười sủng nịch.
Sau ngày hôm đó tình cảm của Khanh và Tâm đã gần như chắc chắn, anh vẫn hằng ngày đưa đón cô đi làm, lâu lâu lại về nhà anh ngủ qua đêm. Riêng chuyện của Kitty cô vẫn chưa nói với anh vì nghĩ chưa đến lúc.
Nhưng mà cứ day dưa không rõ ràng như vậy cũng không phải là cách, ít nhất cô cũng nên có danh phận rõ ràng. Nhiều khi cô có nghĩ đến nhưng cũng không vội, ấy thế mà có người lại vội giúp cô...
Cô làm ở tiệm nail cũng được gần 3 tháng vì tay nghề cứng nên được lên thợ chính, mức lương cơ bản cũng cao hơn một chút. Bình thường trong tiệm cũng không ai khó dễ gì với cô bởi chị Thi chủ tiệm đối xử với cô rất tốt, người ngốc nhìn vào cũng biết cô tuyệt đối là có chị Thi đứng sau lưng chống đỡ.
Hôm nay là thứ 2, bên tiệm nail cho nghỉ buổi chiều, mấy hôm trước lại nghe Khanh bảo muốn ăn gà nấu nấm, cô lại tranh thủ ghé chợ mua một ít thức ăn về thẳng bên nhà của anh luôn.
Nấu xong xuôi, cô đến trường đón Kitty, Khanh bảo về muộn một chút vì có việc cần làm. Đưa Kitty vào nhà, cô lấy váy từ trong balo ra tắm cho con bé nhưng bị Kitty cự tuyệt với lý do là:
- Mom à con lớn rồi, cô giáo nói Kitty có thể tự đi tắm không cần người lớn giúp nữa.
Tâm cười cười, cô ôm lấy con gái, vui vẻ hỏi:
- Thế là Kitty của mom lớn rồi đúng không?
Kitty gật đầu chắc lự:
- Vâng, Kitty lớn rồi.
Nói rồi cô bé chui ra khỏi vòng tay của cô chạy thẳng vào đó phòng tắm, lại không quên khóa cửa lại cẩn thận. Tâm lắc đầu, cô nói với vào trong:
- Thoa xà bông nhớ tắm lại bằng nước cho sạch nhé con.
- Vâng mom.
Đang định gọt ít trái cây để sẵn, cô nghe bên ngoài có chuông cửa, định bụng nghĩ là Khanh về, cô bèn đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa cô đã thấy là không phải, trước mặt cô là bà Lan, Nhi và vài người phụ nữ khác.
Nghĩ bụng có chuyện không lành, cô liền đóng cửa lại nhưng chậm một bước, Nhi đã chen chân vào trong. Nhi đẩy cô ngã ra đất, liền ba chân 4 tay nhào đến trên người cô, bên ngoài bà Lan cùng mấy bà khác chạy xồng xộc vào, vừa mắng vừa chửi:
- Đánh đi, giựt chồng người ta là đáng đánh.
Nhi thuận thế ngồi lên trên bụng Tâm khiến cô không nhúc nhích được cũng không tung người ngồi dậy được.
Trên tay Nhi có kẹp dao lam, cái tát đầu tiên trượt xuống bên vai cô đã thấy rát rát, cố gắng nhìn một chút khi thấy có dao lam Tâm liền ôm lấy mặt. Nhi điên cuồng, cô ta vừa đánh vừa chửi:
- Mày ngon lắm mà, tạt nước tao mà bây giờ có giỏi thì đánh lại tao coi con đ.ỉ....
Bà Lan nắm lấy tóc Tâm, bà lôi xềnh xệch, lại dùng kéo cắt ngang không thương xót.
- Tao không đánh mày lần này chắc mày không buông tha cho con tao, nói, mày cho nó uống bùa mê gì, nói?
Tâm ôm mặt, lại dùng chân húc húc vào lưng Nhi, khiến cô la oai oái.
- Dì, dì làm vậy là sai rồi, sai rồi..
Bà Lan mặc dù đã lớn tuổi nhưng tinh thần rất tốt cũng rất khỏe, cô vừa nói bà lại dùng tay vả chan chát vào miệng cô khiến cô đau điếng lại chảy cả máu mồm.
Nhi nhào đến, cô lôi trong túi ra toàn là mắm tôm, kêu gọi mấy người đi cùng nắm tay nắm chân Tâm kéo ra. Nhi đứng lên trên bụng Tâm vừa đạp hự hự vào bụng vừa trút hết túi mắm tôm đậm mùi lên mặt lên mũi của Tâm.
- Nè, bỏ nha con đ.ỉ, bỏ ngay thói giựt chồng tao nha. Đ.ỉ mẹ mày cũng là đ.ỉ nên mỗi dạy ra dòng đ.ỉ trâu bò như mày.
Vừa lúc đó Kitty từ trong nhà chạy ra thấy Tâm đang bị đánh, con bé nhào đến chỗ Nhi đẩy Nhi văng ra ngoài. Nhi trong mắt không còn chỗ nào lương thiện nữa lại bị Kitty xô ngã, cô ả điên cuồng lôi Kitty ra lại dùng sức véo lên vai con bé khiến Kitty vì đau mà khóc ngất.
Tâm nằm dưới đất, cô nghe tiếng Kitty khóc lại thấy rõ Nhi vừa véo con cô, máu điên của người mẹ chạy lên đại não. Cô liền bung dậy nhào đến trên người Nhi, lần này Nhi yếu thế hơn Tâm rất nhiều liền bị Tâm vật cho ngã ra đất. Tâm thấy trên đầu có ghế nhựa nhỏ thuận tay cô với lên lấy ghế đập liên tiếp trên người Nhi, cô dùng lực rất mạnh gần như mạnh như một tên đàn ông. Trên người cô từng mảng mắm tôm chảy xuống rơi lên trên người Nhi, bốc ra một mùi hôi thối nồng nặc.
- Đ.ỉ mẹ mày con tiện nhân, mày đánh con tao, tao giết mày, giết chết mày...
Vừa hét Tâm vừa tát, tát liên tục không dừng một chút nào, cô lần này như điên rồi nhìn thấy con gái cô dứt ruột đẻ ra bị người khác đánh cô không thể nào giữ bình tĩnh được nữa. Cứ đánh, dùng lực mà đánh liên tục..
Bên ngoài Kitty khóc lớn, mấy bà đi cùng kể cả bà Lan cũng không ai vào ngăn ra chắc vì sợ vây mắm tôm lên người...
- Mày bỏ tao ra chưa, bỏ ra chưa?
Tiếng Nhi hét lên, Tâm lại điên tiết, cô chạy đến chỗ ba Lan giựt phắt cây kéo trên tay liền nhằm vào tóc Lan mà cắt điên cuồng. Khi nãy bà Lan cắt tóc cô cũng chỉ là cắt ngang một đường, còn giờ đây Tâm cắt túi bụi, cắt đến không biết là đang tạo kiểu gì.
- Cuộc đời tao hận nhất ai đụng đến con tao, mày đánh con tao mày đáng chết rồi con khốn..
Kitty ôm lấy cô, con bé mếu máo kéo cô lại:
- Mom ơi con không sao mà mom, mom ơi đừng đánh nữa con sợ lắm.
Nghe tiếng con gái khóc khàn cả giọng, Tâm như bình tĩnh lại. Cô ngừng đánh, buông Nhi ra, cô kéo Kitty sang một bên ôm lấy con bé cả hai cùng khóc..
- Ừ ừ mom không đánh nữa, mom xin lỗi vì làm con sợ... mom xin lỗi...
Bà Lan đứng một bên nhìn chằm chằm vào Kitty, bà nhìn đến nỗi quên luôn Nhi đang vật vã nằm lăn lộn trên đất. Bà chỉ về phía Tâm, giọng bà ngạc nhiên chất vấn:
- Cô nói đi, con bé bao nhiêu tuổi rồi?
Tâm ngoan cường, ánh mắt cô đanh thép nhìn chằm chằm vào bà:
- Dì hỏi làm gì, liên quan gì đến một người từng hỏi cần bao nhiêu tiền để phá như dì chứ?
Bà Lan sững sờ thiếu chút ngã ra đất, may mà có mấy bà đi cùng đến đỡ lấy.
Vừa lúc ấy Khanh chạy đến, nhìn hổn cảnh kinh hoàng, trên đất Nhi đang ôm mặt từ từ ngồi dậy, Kitty với Tâm đang ngồi bên góc tường ôm lấy nhau còn bà Lan mặt mày xanh mét có vẻ như không khỏe lắm.
Lửa giận trong anh sôi lên, ngày hôm qua anh có về nhà, nói với bà tháng sau sẽ kết hôn với Tâm, bà điên cuồng mắng chửi còn dọa sẽ đến đánh Tâm. Anh thương bà nhưng không phải cái gì cũng nghe theo bà, anh có nói nếu bà đụng đến Tâm anh mãi mãi sẽ đưa cô ấy sống bên ngoài, không quan tâm đến bà nữa. Anh cứ nghĩ bà sẽ chịu mà không làm chuyện gì hồ đồ ai ngờ đâu...
Thấy Kitty vừa khóc vừa dùng tay lau đi mắm tôm màu nâu đen trên mặt Tâm, lòng anh đau đớn vô cùng... Con gái anh bé tí tuổi đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị người ta đánh, mà người đánh lại là bà nội của con bé... Oan trái, trên đời này sao có nhiều chuyện oan trái đến thế chứ?!
Vừa định đi lại chỗ Tâm, Khanh lại bị Nhi kéo chân, cô vừa khóc vừa ôm lấy Khanh:
- Anh Khanh con Tâm nó đánh em, nó mất dạy với mẹ huhu...
Khanh nhìn cô, trong mắt chán ghét đến khấu xương, vung chân anh đá văng Nhi ra ngoài, cũng không quên ném cho ánh nhìn cảnh cáo.
Đi lại chỗ Tâm, anh ôm mẹ con cô vào lòng, lau đi những vết mắm tôm hôi hám đang bốc mùi, giọng anh chua xót, xoa xoa mái tóc bị cắt ngang vai của cô:
- Có sao không em, anh xin lỗi, anh về muộn rồi anh xin lỗi em...
Kitty ôm lấy Khanh, con bé không biết từ khi nào đã kêu quen miệng Khanh là cha..
- Cha, cô đó đánh mom, bà đó cắt tóc mom.. huhu..
Bà Lan nghe Kitty gọi Khanh là cha, gương mặt bà sững sờ, ngay cả Nhi bên cạnh cũng phải ngạc nhiên đến sợ hãi.
Khanh ôm lấy Kitty, nhấc con bé lên vai, vỗ vỗ lưng cho con bé:
- Ừ cha biết rồi, cha về rồi, về rồi đây con...
Nâng Tâm đứng dậy, anh kéo cô vào trong, khi đi ngang qua bà Lan, vẫn không quên nói với bà một câu:
- Mẹ ở lại đi, kêu con Nhi với mấy bà kia dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở sân nếu không đừng trách con báo công an.
Bà Lan cười nhạt:
- Mày báo công an luôn mẹ mày?
Khanh nheo mắt, anh không do dự gật đầu:
- Đúng vậy, nếu mẹ phạm pháp con cũng không bao che.
Nhi đứng kế bên thiếu chút nữa run chân ngã quỵ, ai không biết Khanh nhưng cô biết, anh là nói thật chứ không phải nói chơi. Lại nhìn đống dơ bẩn trên sân, cô cắn răng đi đến cầm chổi dựng trên sân quét dọn sau đó dùng vòi nước xịt rửa cẩn thận. Bà Lan một bên tức giận Khanh, một bên lại thấy thương cho Nhi, bà ta ngồi ở chỗ ghế đá chờ nghe con trai mình phán "tội". Lại nhờ đến bé con khi nãy, con bé giống lắm với khi Khanh còn nhỏ, gương mặt đó làm bà nhịn khôg được mà muốn yêu thương. Nếu con bé kia là cháu nội của bà thì... thì... Nhi phải làm sao???
Khanh đưa Tâm vào trong, anh đẩy cô vào nhà tắm, sau đó chỉnh nhiệt độ vòi sen cho nước ấm ấm. Một bên anh lau đi những vệt mắm tôm dơ bẩn, lại kiểm tra vết thương trên mặt cô... Má cô sưng húp, trên tay chi chít máu chảy... Hốc mắt anh ửng đỏ, nếu Nhi ngoài kia là đàn ông anh đã kêu người đến đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết chứ không phải cố nhịn như bây giờ.
Đau lòng, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Đau không em, anh...anh xin lỗi...
Tâm lắc đầu, cô tính ra vẫn còn hời lắm mà..
- Không sao đâu, anh ra nói chuyện với dì đi, em tự lo được.
Anh nhìn cô, gương mặt xinh đẹp lại vì bị đánh mà đỏ ửng, anh yêu thương cô trân trọng nâng niu cô không hết sao lại nỡ nhìn cô bị đánh đến như thế này... Nhưng anh bây giờ làm sao lấy lại công đạo cho cô đây khi người đánh cô lại là mẹ anh, là mẹ ruột của anh...
Thấy gương mặt anh nhăn nhó, Tâm nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, giọng của cô hiền lành đến đáng thương:
- Không có việc gì, dì không đánh em, chỉ có Nhi thôi mà em cũng đánh lại cô ta rồi, anh nhìn đi cô ta trông thê thảm hơn em nữa. Em đánh mạnh lắm, đánh đến Kitry còn sợ mà.
Thấy anh vẫn chưa yên tâm lắm, cô mới kéo Kitty còn đang đứng ngoài cửa nhìn trộm, cô nói:
- Thôi anh ra ngoài nói chuyện với dì đi, em tắm cho con, mẹ con em hôi lắm, anh đi nhanh đi....
Nói rồi cô đóng cửa phòng tắm lại không để cho Khanh lằng nhằng không muốn đi. Không phải là cô cao thượng nhưng con Nhi đánh cô cô cũng đánh trả lại nó, còn mẹ Khanh dù sao bà ấy cũng là mẹ anh, cô không thể làm cái gì quá đáng được. Đối với bà ấy cô nên mềm mỏng sẽ tốt hơn, cô cũng không cần bà đối xử với cô tốt đẹp gì chỉ cần bà đừng ghi hận mà gây khó dễ cho Kitty với Khanh là được rồi. Muôn đời thì mẹ chồng con dâu là mâu thuẫn không tránh khỏi, cô cũng không nghĩ sau này bước chân về nhà Khanh, mẹ Khanh với cô sẽ không nảy sinh vấn đề kia. Lại thở dài một hơi, lần này mẹ Khanh làm có hơi quá tay rồi!
Lúc Khanh bước xuống sân đã thấy trên sân sạch sẽ, Nhi với bà Lan đang ngồi ghế đá còn mấy người kia hình như đã đi về.
Anh cầm theo một chai nước suối đưa cho bà, lại ôn tồn ngồi xuống đối diện với bà, ánh mắt anh có tức giận cũng có sự bất đắc dĩ.
- Sao mẹ lại làm vậy, mẹ ngày trước cũng nuôi con một mình chịu bao khổ đau sao bây giờ mẹ không thông cảm cho Tâm?
Nhi nghe Khanh chất vấn bà Lan, cô bực mình nhưng cũng không dám nói lớn tiếng:
- Anh Khanh đừng nói mẹ như vậy, anh không biết...
Khanh cắt ngang lời của Nhi, giọng anh đanh thép:
- Liên quan gì đến cô?
Nhi im bặt, trong lòng thấy uất ức nhưng vẫn không dám nói ra.
Bà Lan vặn chai nước, tu lấy một hơi, bà nhìn Khanh nghiêm túc hỏi:
- Con bé khi nãy là con con sao?
Khanh không do dự, anh gật đầu:
- Ừm là con của con, con bé 5 tuổi, 5 năm trước cô ấy có thai sau đó nuôi con một mình vì nghĩ con có vợ khác..
Bà Lan mặc dù đã biết nhưng cũng không thoát khỏi chấm động trong lòng, còn Nhi thì tái xanh mặt mũi, mặt mày biến sắc không còn giọt máu.
Mãi một lúc sau, bà Lan mới bình tĩnh được, bà nhìn con trai, ôn nhu nói:
- Mẹ nhận cháu nhưng không nhận con dâu.
Khanh nhìn bà, trên mặt anh không nhìn ra cảm xúc gì:
- Mẹ chắc chưa?
Bà Lan gật đầu, lại như muốn nói rất nhiều:
- Chắc, mẹ chỉ có thể nhận cháu còn...
Bà Lan chưa nói hết câu đã thấy Khanh mất kiên nhẫn mà đứng dậy, anh cắt ngang lời bà:
- Mẹ không cần nhận con dâu, cũng không cần nhận cháu nội, con đã nói rõ với mẹ về cô ấy, hiện giờ bọn con đã có chung một đứa con lớn 5 tuổi mà mẹ vẫn không chấp nhận. Đó là do mẹ sai, là do mẹ cố chấp chứ không phải con. Con thương mẹ nhưng không phải loại đàn ông bám váy mẹ để sống, chỉ cần mẹ đúng con luôn bảo vệ mẹ nhưng mẹ sai con cũng không cách nào nghe theo. Chuyện đã đến nước này, Kitty trước kia không có bà nội, bây giờ không có cũng được đỡ cho con bé phải sợ hãi khi thấy bà nội kêu người đến đánh mẹ nó. Mẹ còn nhớ không, con cũng từng nhìn thấy bà nội đánh mẹ, nổi đau đó đến bây giờ vẫn còn tồn tại, đau đớn và khốn khổ lắm mẹ à....
Bà Lan ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn con trai, bà nghe những lời Khanh nói mà tim bà đau đớn đến tột cùng... Bà ghét Tâm vì bà nghĩ trước kia do Tâm nói dối để lừa tiền Khanh, nhưng sự thật bây giờ Tâm đã có Kitty, chứng minh được 5 năm về trước là Tâm nói thật. Thế thì vì sao bà còn cố chấp hay là do bà nhìn thấy Tâm liền nghĩ đến người đàn bà kia?!
Khanh không muốn nói nhiều với mẹ mình nữa, vì anh sợ khi giận lên rồi sẽ nói những lời không hay làm tổn thương đến bà. Bước đi vào trong, anh nói vọng ra:
- Cô đưa mẹ tôi về, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cô nếu cô vẫn cố ý đâm chọt gây chuyện. Cô nhớ cho kỹ đừng lợi dụng mẹ tôi mà hại mẹ con Tâm, tôi ác cô cũng biết mà.
Lại nhìn sang bà Lan, giọng anh ngang ngang không nhận ra được là tức giận hay buồn bã:
- Con sẽ không về nhà nữa, tiền vẫn gửi vào tài khoản mẹ đều đặn, rảnh con sẽ đến thăm mẹ, mẹ nhớ bảo dì 6 mua yến chưng cho mẹ ăn thường xuyên. Con....vào trong đây...
Nói rồi anh đi vào trong cũng không quên đóng cửa lại, cách ngăn anh với mẹ bằng một lớp cửa gỗ dày đặc. Anh cố tình đứng lại nghe xem bà khi nào thì đi, đến khi thấy tiếng mở cửa cổng anh mới mệt mỏi thở dài một hơi...
Anh thương bà, thương bà cơ cực nuôi anh từ lúc lọt lòng, một tay bà chăm anh đến khi lớn lên. Anh có cha nhưng cha anh có vợ khác, có con khác, bà nội anh lại hay cùng vợ lớn của cha tìm đến mẹ anh mà đánh mà mắng.... Anh khi ấy không lớn hơn Kitty bây giờ là bao nhiêu, những hình ảnh tàn khốc đó vẫn in sâu trong tâm trí anh qua từng năm từng tháng. Đối với anh, bà là người mẹ tuyệt vời, nên sau khi anh lớn lại có công danh sự nghiệp, anh luôn bù đắp cho bà những thứ tốt nhất.
Mọi việc nếu bà muốn anh đều nghe theo lời bà, chẳng hạn như bà muốn anh lấy vợ trước mắt là lấy Nhi nhưng anh không yêu Nhi, trong lòng vẫn còn nhung nhớ mãi bóng hình của Tâm nên đành dùng cách năm ngày cô này bảy ngày thay cô khác để bà không làm phiền đến anh. Hoặc dắt cô này về bà chê không thích qua bữa sau anh liền chia tay, dắt cô nọ về bà không ưng anh cũng không qua lại. Chắc cũng vì thế nên bà quen cho mình cái quyền sẽ can thiệp được vào chuyện tình cảm của anh.
Nhắm mắt lại, lòng anh mệt mỏi, biết là bà sẽ buồn sẽ thất vọng nhưng anh không còn cách nào khác. Đối với anh, Tâm và Kitty rất quan trọng, anh không thể nào để mẹ con cô ấy chịu khổ thêm nữa. Lần này chỉ có thể hy sinh bà một chút, cũng dùng cách này chỉnh lại tư tưởng cho bà, dù có cực đoan nhưng chí ít sẽ để cho bà hiểu Tâm thật sự quan trọng với anh.
Lần này, bà chịu ủy khuất vậy....
Tâm dắt tay Kitty từ trên lầu đi xuống, thấy được Khanh đang đau khổ dựa vào cửa, cô khẽ thở dài, chẳng biết ánh sáng có đến với cô một lần nữa không đây. Nhìn anh dằn vặt đau lòng, cô cũng chưa từng cảm thấy dễ chịu!!!
Lại quay sang Kitty, cô nhỏ nhẹ nói với bé con:
- Kitty, chú Khanh là cha ruột của con, con nhớ nhé là cha ruột của con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.