Chương 16
Trần Phan Trúc Giang
15/08/2020
Lúc Tâm tỉnh dậy đã là buổi tối, trong phòng bệnh mùi thuốc thử trùng của bệnh viện rất nồng nặc, sờ sờ lên trán, đầu cô quấn một lớp băng trắng trên đó còn có chấm đỏ của máu đọng lại. Toàn thân ê ẩm khiến cô không thể nào nhúc nhích được, nâng người ngồi dậy cô nhớ lại khi trưa. Lúc Khanh đưa cô đến bệnh viện cô đã vì kiệt sức quá mà ngất đi.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Khanh từ ngoài bước vào, trên tay anh là hộp cháo còn nóng ấm. Thấy cô đã tỉnh, anh vội đi đến ôm lấy cô đỡ cô ngồi sát lên đầu giường.
- Em tỉnh lâu chưa, có thấy đói bụng không?
Tâm gật đầu, miệng thì thào yếu ớt:
- Có.
Khanh nhẹ nhàng cẩn thận đút từng muỗng cháo cho cô, lại sợ cô khát nước nên chuẩn bị ly nước ấm sẵn. Vừa đút cho cô anh vừa ôn nhu nói:
- Em nghỉ mấy ngày là được về, vết thương cũng không quá nặng nhưng anh không yên tâm nên yêu cầu ở lại theo dõi thêm. Em có thấy chỗ nào không khỏe không, để anh nói bác sĩ kiểm tra lại cho em.
Tâm nhìn anh, lại như nhớ đến gì đó, cô vội hỏi:
- Anh con đâu rồi?
Khanh cười cười, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô:
- Về bà nội rồi, mẹ anh biết em bị thương nên kêu Kitty về bà trông. Em yên tâm đi, con bé ở với mẹ anh tốt lắm không ai làm phiền con bé được đâu.
Nghe Khanh nói, cô mới yên tâm đôi chút. Mặc dù cô và bà Lan không ưa nhau nhưng Kitty là cháu nội của bà mà bà cũng yêu thương con bé vô cùng.
Ăn uống xong xuôi, Khanh gọi bác sĩ lên kiểm tra cho cô một lần nữa, xác định không có gì nguy hiểm anh mới yên tâm để cho cô ngủ.
Về việc của Tâm ngày hôm qua, bên phía chị Thi đã tra ra được đầu đuôi là do Quỳnh dàn xếp nhưng cô ta nói mục đích cũng chỉ muốn cho Tâm nghỉ việc chứ không nghĩ Thắm sẽ đánh Tâm tàn ác đến thế. Khanh cũng không báo lên công an chỉ yêu cầu Thắm với Quỳnh đến xin lỗi Tâm, sau đó anh cũng nói bên chị Thi cho Tâm nghỉ việc, tự anh sẽ mở tiệm nail riêng cho cô làm không cần cô phải đi làm thuê cho người ta nữa.
Anh lại nhìn Tâm đang nhắm mắt ngủ yên trên giường, trong lòng anh cảm thấy buồn hẳn, cái gì anh cũng có thể lo được chu tòan chỉ riêng việc bảo vệ cô là anh lại không thể làm được. Nhìn cô đau đớn bị người ta đánh đập hành hạ hết lần này đến lần khác làm cho anh có cảm giác bản thân mình thật bất lực. Anh chỉ nói yêu cô chứ chưa thể thực hiện được lời hứa sẽ bảo vệ cho cô bình an một đời.
Hốc mắt ửng đỏ, tay anh siết thật chặt... nếu đến việc bảo vệ cô thật tốt mà anh cũng làm không được thì đừng nói gì đến chuyện bước ra ngoài vùng vẫy biển khơi...
Tâm nằm viện được 1 tuần thì mẹ Khanh đến thăm, lần này bà không đi cùng Nhi, chỉ đến có một mình. Thấy bà bước vào trong cửa, Hương đang ngồi gọt vỏ trái cây cho Tâm cũng thoáng hết hồn.
- Dì...dì ngồi đi.
Bà Lan hừ nhẹ, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, bà quay sang Tâm nhìn nhìn lại nói với Hương đang đứng bên cạnh.
- Cô ra ngoài chút cho tôi nói chuyện riêng với Tâm được không?
Hương ái ngại nhìn Tâm chỉ thấy Tâm gật đầu đồng ý.
Đợi Hương đi ra bên ngoài, Tâm mới hỏi:
- Dì đến có việc gì không ạ, Kitty có ngoan không dì?
Bà Lan nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó dò:
- Cô đã khỏe chưa?
Tâm có chút giật mình lại không nghĩ bà sẽ hỏi thăm đến sức khỏe của cô.
- Dạ con khỏe mai là có thể xuất viện được rồi dì, mai con đến đón Kitty về dì nhé.
Bà Lan liếc nhìn Tâm mấy cái, mới trực tiếp vào vấn đề chính:
- Mai cô dọn về nhà luôn đi, là nhà tôi đang ở hiện giờ. Tôi thương cháu nội nên cũng không muốn khó dễ gì cô. Cứ về ở chung được hay không tính tiếp, chứ tôi cũng không phải chấp nhận cô làm dâu nhà tôi đâu nên đừng mừng vội.
Lần này Tâm sững sờ thật sự, cô còn nhớ bà Lan nói chắc nịch sẽ không đồng ý cho cô về nhà bà làm dâu, thà nhận cháu chứ không nhận con. Vậy hôm nay bà đến đây nói mấy lời này là có ý gì?
- Dì...nếu con không muốn về thì sao ạ?
Bà Lan có chút không vui:
- Không muốn về? Cô không con quyền nói không muốn về, nếu yêu con trai tôi thật lòng thì cô phải biết suy nghĩ cho nó. Nó yêu cô sợ tôi làm khó dễ cho cô nên mới để cô sống bên ngoài, người làm mẹ như tôi chỉ là thương com thương cháu nên dung túng cho cô thôi chứ muốn bắt con trai tôi về thì tôi thiếu gì cách. Cô đừng có quên người sinh ra Khanh là tôi chứ không phải cô, yêu cô thì yêu chứ sống chết của mẹ nó chẳng lẽ nó khônh màn đến.
Tâm bất giác phát hiện bà Lan cũng không đơn giản như bên ngoài. Bà Lan nói đúng, dù Khanh có yêu cô cỡ nào đi chăng nữa thì với sức ép của bà Lan, cái tình cảm đó dần dần cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng. Chẳng có đàn ông nào thích mẹ và vợ mình nước sông không phạm nước giếng với nhau cả. Chưa nói đến Khanh là mẫu đàn ông rất thương mẹ nữa.. Cô thật sự không có quyền lựa chọn, nếu yêu Khanh cô trước sau gì cũng phải bước chân về nhà anh làm dâu, giúp em chăm sóc cho Kitty và mẹ anh. Nhưng mà... bà Lan lần này đến đây nói mấy lời này với cô thật ra là có ý gì?
- Dì còn Nhi thì sao, cô ấy vẫn sống cùng con và Khanh sao?
Bà Lan như mở mang thêm tầm mắt về độ thông minh của Tâm. Thật sự bà đến đây hôm nay là muốn uy hiếp Tâm, bà thương con trai thương cháu nội nhưng con dâu bà nhắm là Nhi chứ không phải Tâm. Thế nên lần này bà muốn Tâm về làm dâu là để Tâm thấy khó mà rút lui. Còn về Kitty, Tâm không ở bên Kitty một thời gian con bé cũng sẽ quên thôi, đến khi đó Nhi đứng ra làm mẹ con bé, cưới Khanh, làm dâu bà, chẳng phải tốt sao. Thay vì chống đối để con trai bà ghét bà thì cứ thuận theo ý nó nhưng lại ép bên phía Tâm khiến Tâm không chịu được mà bỏ cuộc, như thế thì bà với con trai bà mới lại hòa hợp lại không mang tiếng chèn ép con dâu. Kế này bà nghĩ ra tương đối hoàn hảo nhưng bà lại quên tính đến độ lỳ của Tâm và độ sủng ái của con trai bà giành cho con dâu.....
- Nhi từ đó giờ sống với tôi, nói thật tôi muốn Nhi làm vợ thằng Khanh nhưng ý thằng Khanh không muộn thì thôi đi. Nhưng mà tôi thương nó nên nó sẽ sống ở nhà tôi, tôi nhận nó làm con gái nuôi. Cô nhập gia tùy tục đến nhà tôi làm dâu phải nghe theo tôi, coi con Nhi như là em chồng của mình. Có nhiêu đó mà cô làm không được nữa thì nói gì đến việc làm hậu phương cho thằng Khanh ra ngoài làm ăn.
Tâm suy nghĩ ngay trong đầu, lần này nếu cô từ chối, bà Lan sẽ bảo rằng cô đỏng đảnh không muốn về làm dâu, mà về thật thì xem ra phải chịu nghe lời bà cộng thêm "" giặc bên Ngô" suốt ngày tâm tia chồng cô. Nhưng mà... nếu không về thì sẽ khiến Khanh rất khó xử, mà cô lại cũng chẳng vui vẻ gì. Thôi thì cứ về, cô sống 5 năm bên ngoài loại người gì cũng gặp qua, có đánh nhau có mắng nhau có luôn đấu khẩu chẳng lẻ bây giờ lại sợ một "giặc bên Ngô" hữu danh vô thực chứ. Với một phần cô không nghĩ cho cô cũng nên nghĩ cho cha con Kitty, dù gì tình yêu thương trong một nhà vẫn là quý giá nhất, trước kia cô không được cô thật sự không muốn con gái cô cũng không được yêu thương...
Cô nhìn bà Lan, nói với giọng chắc nịch:
- Vâng, mai con sẽ sắp xếp dọn về, cảm ơn dì...à không cảm ơn mẹ...
Bà Lan hừ hừ mấy tiếng, sau đó đứng lại đi về cũng không quên kêu cô nói chuyện qua với Khanh một tiếng...
Đến khi bà xuống đến cổng bệnh viện, Nhi mới từ trong xe chạy đến ôm tay bà, cô hỏi:
- Mẹ cô ta chịu không?
Bà Lan gật đầu:
- Chịu sao mà nó dám không chịu, nhưng mà mẹ nói trước cái gì cũng từ từ, Tâm nó không có hiền đâu, con mà bộp chộp quá là hư hết.
Nhi mừng như điên, cô hôn lên má bà Lan hứa chắc nịch:
- Con biết rồi mà, con sẽ nghe mẹ, chỉ mong con cave rẻ tiền kia mau mau buông anh Khanh ra là được rồi.
Bà Lan khẽ nhíu mày nhưng cũng không bắt bẻ lời Nhi nói. Thực sự chỉ có bà là hiểu nhất vì sao lại quyết ngăn cản Tâm và Khanh đến cùng... Nhi nói ra cũng không có điểm nào tốt lại huênh hoang có phần dựa dẫm vào bà quá nhiều, mà bà cũng coi như mắc nợ Nhi, lúc Nhi đi theo bà bà cũng không thích nhưng khi nghe con bé kể về hoàn cảnh gia đình mẹ cô là vợ nhỏ, ba có vợ lớn lại không thương mẹ con Nhi nên bà Lan đâm ra thương xót. Chưa kể Nhi nó thương Khanh thật lòng, lúc Khanh đi bộ đội Nhi cũng là người chạy ra chạy vào thăm anh, ngày Khanh đi lập nghiệp xa Nhi ở nhà chăm sóc bà Lan ốm đau bệnh tật, tính ra Nhi như một thành viên trong gia đình của Khanh, chỉ tiếc là Nhi chọn sai vị trí mà thôi.
Tình cảm luôn là như thế, ngàn sự hy sinh cũng không bằng một ánh mắt của ai đó...
Thấy bà Lan đã về, Hương mới chạy nhanh vào xem, nhìn trước nhìn sau thấy Tâm vẫn lành lặn cô mới yên tâm thở phào ra một hơi.
- Ôi tao hú hồn, sợ bả với con mặt khỉ kia vào úp sọt mày nữa chứ.
Tâm thấy bạn mình quan trọng hóa vấn đề, cô phì cười:
- Mày bớt điên đi, mẹ Khanh cũng biết suy nghĩ lắm đó, đâu ai điên đến nỗi vào bệnh viện đánh bệnh nhân.
- Thế bả vào làm gì đừng nói với tao thăm mày nha, chắc tao tin được đó.
Tâm lấy một miếng xoài cho vào miệng:
- Ừ mày nói đúng bà không thăm tao, bà đến là kêu tao về làm dâu.
Hương ngạc nhiên há hốc mồm:
- Về làm dâu hả Tâm?
- Ừ, mai tao sẽ dọn về.
Hương sờ sờ trán Tâm, cô rầu rĩ:
- Mày không ấm không nóng mà sao mày ngu bất chợt vậy, về đó sống cho bả nghiền mày ra thành bã hả?
Tâm bật cười ha hả:
- Đừng nghĩ tao dễ xử vậy chứ mày... Nói thật tao cũng không muốn đâu nhưng mà sống riêng mãi cũng không phải là cách. Bây giờ không sao nhưng chắc gì Khanh nó không buồn, đúng không?
Hương suy nghĩ cũng gật đầu:
- Ừ biết là vậy nhưng thằng Khanh cũng đâu muốn mày về đâu, chưa kể con quỷ Nhi nó khó dễ mày nữa.
Tâm cười nhạt, giọng cô rất nghiêm túc:
- Vì mày chưa tính đến chuyện ăn đời ở kiếp nên mày không hiểu, tao cũng không muốn sống chung nhưng dù muốn hay không cũng nên nên về đó một thời gian. Tao biết bà kiểu gì cũng không để tao sống yên ổn nhưng mà tao cũng không hiền đến mức để bà bắt nạt. Cứ ở một thời gian, nếu Khanh xót vợ anh ấy sẽ ra riêng, đến khi đó tao cũng vẹn đôi đường. Vừa không để Khanh thấy có lỗi với mẹ, vừa hoàn thành nghĩa vụ làm dâu con.
Hương lại lườm lườm Tâm, cô hỏi thật lòng:
- Nếu Khanh thương mẹ hơn thương mày, nghe mẹ hơn nghe mày thì mày giải quyết thế nào?
- Chấp nhận, nếu mẹ Khanh đối xử không tốt với tao trong một thời gian dài mà Khanh vẫn để yên tức là bọn tao không có duyên rồi. Tao đến lúc đó cũng không ngại đi lần nữa, mày biết tao mà, 5 năm không cần chồng tao vẫn sống được... Chỉ là nếu như thế thật thì tao sẽ buồn và thất vọng nhiều lắm thôi...
Hương gật đầu ủ rũ, Tâm suy nghĩ rất thấu đáo lại rất quả quyết, có đôi khi Hương phải thầm khâm phục bạn mình.
Việc về nhà mẹ Khanh sống xem như đã được quyết định, mặc dù lúc nói với Khanh Khanh không đồng ý. Anh không có ý định để Tâm về đó ở nhưng một bên Tâm nói không sao, một bên bà Lan thúc giục, Khanh đành chấp nhận. Chỉ là lúc về đến trước cổng nhà anh, anh nắm chặt tay Tâm, nói chắc nịch với cô rằng.
- Mẹ anh khó chịu lắm, cái gì em không chịu được cứ nói với anh, anh cũng không muốn đưa em về đây ở. Anh không có khái niệm bắt vợ anh phải làm dâu đâu, chỉ cần em sống bên cạnh anh mãi yêu anh là được rồi!
Tâm cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô không biết tương lai thế nào nhưng bây giờ có được những câu nói này của anh đã là tốt lắm rồi!
Khanh dắt tay cô vào trong nhà, căn nhà này là nhà cũ của Khanh, cô còn nhớ lúc cô đến tìm Khanh bà Lan cũng đứng ngay cổng mà hỏi cô phá thai bao nhiêu tiền. Nghĩ lại bây giờ Kitty đã 5 tuổi, thời gian sao trôi nhanh quá...
Khanh thấy cô đâm chiêu, anh cười hỏi:
- Suy nghĩ cái gì vậy?
Tâm cười cười:
- Không có gì, nhớ lúc còn quen anh hồi cấp 3, mỗi lần đi ngang nhà anh em đều nhìn vào tìm kiếm. Nghĩ lại bây giờ đã 5 năm rồi, nhanh kinh khủng nhỉ?
Khanh nắm chặt tay cô, nụ hôn của anh rơi xuống má cô, gương mặt anh mang ý cười rất nhạt:
- Anh cũng hay nhìn vào nhà em vậy đấy!
Tâm lại không nói gì cô chỉ cười cười cùng Khanh đi vào trong.
Bà Lan và Nhi đã ngồi đợi sẵn, Khanh thấy Nhi thì không vui, chân mày hơi nhíu lại.
- Sao cô ta ở đây?
Bà Lan cười hì hì, trách yêu:
- Về chưa hỏi thăm mẹ đã khó chịu, hai đứa con ngồi xuống đi. Nhi dù sao cũng ở đây lâu rồi, hai đứa cũng coi nó như em trong nhà đi, để nó đi mẹ thấy thương lắm. Con nói coi Tâm?
Tâm cười cười, bà Lan hay thật, thế mà đá vấn đề đến trên đầu cô.
- Dạ vâng, cô Nhi coi như người trong nhà mà.
Bà Lan giả vờ nghiêm mặt nhìn Nhi mặt mày không mấy vui vẻ:
- Nhi, con thấy chị Tâm thương con không, chuyện hôm bữa... xin lỗi chị con đi..
Nhi có chút không muốn nhưng dưới ánh viên đạn của Khanh cùng với sự bắt ép của bà Lan, cô không thể nói không xin lỗi. Lại nhìn về phía Tâm, gật đầu xin lỗi rất khuôn phép:
- Em còn nhỏ không hiểu chuyện chị Tâm bỏ qua cho em nha.
Tâm cười cười, cô gật đầu:
- Ừm còn nhỏ không hiểu chuyện, biết lỗi là tốt rồi!
Nói ra câu này lại nhìn sắc mặt xanh mét của Nhi, trong lòng Tâm cảm thấy hả hê. Cứ diễn đi, cô cùng diễn với hai người để xem ai diễn giỏi hơn...hihi..
Khanh đứng dậy, anh kéo tay Tâm, nói với bà Lan:
- Cho nó ở lại cũng được nhưng kêu nó đừng có gây chuyện nữa, nếu không thì cứ dọn về nhà nó mà ở. Thôi con với Tâm lên phòng, Tâm còn mệt chiều vợ chồng con đi đón Kitty, mẹ cứ nghỉ ngơi không cần đón con bé.
Nói rồi Khanh kéo Tâm lên phòng ở tầng trên, bà Lan cũng không giữ lại. Gương mặt bà lại khẽ biến hóa, xem ra Tâm cũng không phải dễ bắt nạt như bà nghĩ.. Lại nhìn sang Nhi, nếu Nhi cũng khôn khéo chút thì dễ cho bà rồi còn đằng này...
Thôi, cứ đánh liên tục kiểu gì Tâm không nản mà bỏ đi!
Tâm dọn về nhà Khanh cũng đã được hơn 1 tháng, tất cả đều bình thường không có gì quá đáng. Bà Lan cũng đôi lúc làm khó Tâm, chẳng hạn như chê cơm không ngon, canh không ngọt, nhà không sạch,.... Tâm cũng không quá để ý, cô không muốn vì vài chuyện vặt mà gây nhau với bà Lan khiến Khanh khó xử. Nhưng mà đó là đối với bà Lan thôi, còn đối với Nhi, cô chẳng nhịn bất cứ một cái gì.
Sáng Tâm dạy sớm, Khanh có ý muốn cô ngủ thêm nên kéo cô nằm xuống, giọng anh ngái ngủ, tay lại đang làm loạn trên người cô.
- Ngủ thêm đi em, mới 6g thôi mà.
Tâm đánh vào tay anh, cô lườm nguýt:
- Em còn mua đồ ăn sáng cho mẹ với Kitty nữa.
Khanh ôm chầm lấy cô, anh ấn cô nằm xuống, nửa thân trên để trần trong vô cùng nam tính.
- Yên đi, để anh hôn lát...
Tâm cũng không chống cự, cô cứ để anh hôn, hôn chán chê lại có ý mò mẫm xuống dưới. Thấy tay anh không yên phận, cô nhíu mày đẩy anh ra:
- Vừa sáng... anh buông em ra đi.
Khanh cười cười, thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, anh lắc đầu không nỡ:
- Được rồi nhưng mà em sau này không cần dạy sớm đâu, nhà có người giúp việc em là bà chủ không cần phải cực khổ dạy sớm.
Tâm ngồi bật dậy, cô mở tủ lấy quần áo, vừa lấy vừa nói vọng lại:
- Không được, vừa về nhà anh thì nên đảm một chút, anh biết là mẹ không có thích em mà.
Khanh thở dài:
- Không thích cũng được, về lại nhà cũ sống, em không cần vất vả như thế..
- Có cái gì vất vả đâu, anh đừng nghĩ nhiều như thế. Trời còn sớm, anh ngủ thêm tý nữa đi, lát lại xuống ăn sáng.
Nói rồi cô đi vào phòng tắm để lại Khanh ngái ngủ ngã nhoài ra giường. Thật sự anh xót cho cô lắm, anh biết bà Lan luôn làm khó cô nhưng mà cô chưa tìm anh than thở một lần nào. Anh cũng không muốn cô phải vất vả mỗi ngày làm mấy việc vặt vãnh trong nhà nhưng mà anh cũng không thể ở nhà mãi để ngăn mẹ anh đối xử tệ với cô. Bản tính của Tâm lại rất cứng đầu, anh nói nhưng cô không chịu nghe, cô không muốn về nhà cũ, cứ nhất định ở lại đây sống cùng mẹ anh mặc cho bà cứ gây khó dễ cho cô mãi... Nhiều khi anh thật sự không hiểu được Tâm, anh biết cô lo cho anh, sợ anh khó xử nhưng mà anh chưa từng khó xử cái gì vì cô... Chỉ cần thấy cô khó chịu là bản thân anh cũng cảm thấy không thoải mái tí nào...
Tâm tắm xong thì xuống nhà, cô nhìn thấy bà Lan đang ngồi đọc báo, thầy cô bà hắng giọng:
- Dâu con gì ngủ đến giờ này, mẹ chồng dậy từ lâu ngồi đợi, cô có biết làm dâu không vậy nếu không biết thì để người khác làm.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Khanh từ ngoài bước vào, trên tay anh là hộp cháo còn nóng ấm. Thấy cô đã tỉnh, anh vội đi đến ôm lấy cô đỡ cô ngồi sát lên đầu giường.
- Em tỉnh lâu chưa, có thấy đói bụng không?
Tâm gật đầu, miệng thì thào yếu ớt:
- Có.
Khanh nhẹ nhàng cẩn thận đút từng muỗng cháo cho cô, lại sợ cô khát nước nên chuẩn bị ly nước ấm sẵn. Vừa đút cho cô anh vừa ôn nhu nói:
- Em nghỉ mấy ngày là được về, vết thương cũng không quá nặng nhưng anh không yên tâm nên yêu cầu ở lại theo dõi thêm. Em có thấy chỗ nào không khỏe không, để anh nói bác sĩ kiểm tra lại cho em.
Tâm nhìn anh, lại như nhớ đến gì đó, cô vội hỏi:
- Anh con đâu rồi?
Khanh cười cười, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô:
- Về bà nội rồi, mẹ anh biết em bị thương nên kêu Kitty về bà trông. Em yên tâm đi, con bé ở với mẹ anh tốt lắm không ai làm phiền con bé được đâu.
Nghe Khanh nói, cô mới yên tâm đôi chút. Mặc dù cô và bà Lan không ưa nhau nhưng Kitty là cháu nội của bà mà bà cũng yêu thương con bé vô cùng.
Ăn uống xong xuôi, Khanh gọi bác sĩ lên kiểm tra cho cô một lần nữa, xác định không có gì nguy hiểm anh mới yên tâm để cho cô ngủ.
Về việc của Tâm ngày hôm qua, bên phía chị Thi đã tra ra được đầu đuôi là do Quỳnh dàn xếp nhưng cô ta nói mục đích cũng chỉ muốn cho Tâm nghỉ việc chứ không nghĩ Thắm sẽ đánh Tâm tàn ác đến thế. Khanh cũng không báo lên công an chỉ yêu cầu Thắm với Quỳnh đến xin lỗi Tâm, sau đó anh cũng nói bên chị Thi cho Tâm nghỉ việc, tự anh sẽ mở tiệm nail riêng cho cô làm không cần cô phải đi làm thuê cho người ta nữa.
Anh lại nhìn Tâm đang nhắm mắt ngủ yên trên giường, trong lòng anh cảm thấy buồn hẳn, cái gì anh cũng có thể lo được chu tòan chỉ riêng việc bảo vệ cô là anh lại không thể làm được. Nhìn cô đau đớn bị người ta đánh đập hành hạ hết lần này đến lần khác làm cho anh có cảm giác bản thân mình thật bất lực. Anh chỉ nói yêu cô chứ chưa thể thực hiện được lời hứa sẽ bảo vệ cho cô bình an một đời.
Hốc mắt ửng đỏ, tay anh siết thật chặt... nếu đến việc bảo vệ cô thật tốt mà anh cũng làm không được thì đừng nói gì đến chuyện bước ra ngoài vùng vẫy biển khơi...
Tâm nằm viện được 1 tuần thì mẹ Khanh đến thăm, lần này bà không đi cùng Nhi, chỉ đến có một mình. Thấy bà bước vào trong cửa, Hương đang ngồi gọt vỏ trái cây cho Tâm cũng thoáng hết hồn.
- Dì...dì ngồi đi.
Bà Lan hừ nhẹ, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, bà quay sang Tâm nhìn nhìn lại nói với Hương đang đứng bên cạnh.
- Cô ra ngoài chút cho tôi nói chuyện riêng với Tâm được không?
Hương ái ngại nhìn Tâm chỉ thấy Tâm gật đầu đồng ý.
Đợi Hương đi ra bên ngoài, Tâm mới hỏi:
- Dì đến có việc gì không ạ, Kitty có ngoan không dì?
Bà Lan nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó dò:
- Cô đã khỏe chưa?
Tâm có chút giật mình lại không nghĩ bà sẽ hỏi thăm đến sức khỏe của cô.
- Dạ con khỏe mai là có thể xuất viện được rồi dì, mai con đến đón Kitty về dì nhé.
Bà Lan liếc nhìn Tâm mấy cái, mới trực tiếp vào vấn đề chính:
- Mai cô dọn về nhà luôn đi, là nhà tôi đang ở hiện giờ. Tôi thương cháu nội nên cũng không muốn khó dễ gì cô. Cứ về ở chung được hay không tính tiếp, chứ tôi cũng không phải chấp nhận cô làm dâu nhà tôi đâu nên đừng mừng vội.
Lần này Tâm sững sờ thật sự, cô còn nhớ bà Lan nói chắc nịch sẽ không đồng ý cho cô về nhà bà làm dâu, thà nhận cháu chứ không nhận con. Vậy hôm nay bà đến đây nói mấy lời này là có ý gì?
- Dì...nếu con không muốn về thì sao ạ?
Bà Lan có chút không vui:
- Không muốn về? Cô không con quyền nói không muốn về, nếu yêu con trai tôi thật lòng thì cô phải biết suy nghĩ cho nó. Nó yêu cô sợ tôi làm khó dễ cho cô nên mới để cô sống bên ngoài, người làm mẹ như tôi chỉ là thương com thương cháu nên dung túng cho cô thôi chứ muốn bắt con trai tôi về thì tôi thiếu gì cách. Cô đừng có quên người sinh ra Khanh là tôi chứ không phải cô, yêu cô thì yêu chứ sống chết của mẹ nó chẳng lẽ nó khônh màn đến.
Tâm bất giác phát hiện bà Lan cũng không đơn giản như bên ngoài. Bà Lan nói đúng, dù Khanh có yêu cô cỡ nào đi chăng nữa thì với sức ép của bà Lan, cái tình cảm đó dần dần cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng. Chẳng có đàn ông nào thích mẹ và vợ mình nước sông không phạm nước giếng với nhau cả. Chưa nói đến Khanh là mẫu đàn ông rất thương mẹ nữa.. Cô thật sự không có quyền lựa chọn, nếu yêu Khanh cô trước sau gì cũng phải bước chân về nhà anh làm dâu, giúp em chăm sóc cho Kitty và mẹ anh. Nhưng mà... bà Lan lần này đến đây nói mấy lời này với cô thật ra là có ý gì?
- Dì còn Nhi thì sao, cô ấy vẫn sống cùng con và Khanh sao?
Bà Lan như mở mang thêm tầm mắt về độ thông minh của Tâm. Thật sự bà đến đây hôm nay là muốn uy hiếp Tâm, bà thương con trai thương cháu nội nhưng con dâu bà nhắm là Nhi chứ không phải Tâm. Thế nên lần này bà muốn Tâm về làm dâu là để Tâm thấy khó mà rút lui. Còn về Kitty, Tâm không ở bên Kitty một thời gian con bé cũng sẽ quên thôi, đến khi đó Nhi đứng ra làm mẹ con bé, cưới Khanh, làm dâu bà, chẳng phải tốt sao. Thay vì chống đối để con trai bà ghét bà thì cứ thuận theo ý nó nhưng lại ép bên phía Tâm khiến Tâm không chịu được mà bỏ cuộc, như thế thì bà với con trai bà mới lại hòa hợp lại không mang tiếng chèn ép con dâu. Kế này bà nghĩ ra tương đối hoàn hảo nhưng bà lại quên tính đến độ lỳ của Tâm và độ sủng ái của con trai bà giành cho con dâu.....
- Nhi từ đó giờ sống với tôi, nói thật tôi muốn Nhi làm vợ thằng Khanh nhưng ý thằng Khanh không muộn thì thôi đi. Nhưng mà tôi thương nó nên nó sẽ sống ở nhà tôi, tôi nhận nó làm con gái nuôi. Cô nhập gia tùy tục đến nhà tôi làm dâu phải nghe theo tôi, coi con Nhi như là em chồng của mình. Có nhiêu đó mà cô làm không được nữa thì nói gì đến việc làm hậu phương cho thằng Khanh ra ngoài làm ăn.
Tâm suy nghĩ ngay trong đầu, lần này nếu cô từ chối, bà Lan sẽ bảo rằng cô đỏng đảnh không muốn về làm dâu, mà về thật thì xem ra phải chịu nghe lời bà cộng thêm "" giặc bên Ngô" suốt ngày tâm tia chồng cô. Nhưng mà... nếu không về thì sẽ khiến Khanh rất khó xử, mà cô lại cũng chẳng vui vẻ gì. Thôi thì cứ về, cô sống 5 năm bên ngoài loại người gì cũng gặp qua, có đánh nhau có mắng nhau có luôn đấu khẩu chẳng lẻ bây giờ lại sợ một "giặc bên Ngô" hữu danh vô thực chứ. Với một phần cô không nghĩ cho cô cũng nên nghĩ cho cha con Kitty, dù gì tình yêu thương trong một nhà vẫn là quý giá nhất, trước kia cô không được cô thật sự không muốn con gái cô cũng không được yêu thương...
Cô nhìn bà Lan, nói với giọng chắc nịch:
- Vâng, mai con sẽ sắp xếp dọn về, cảm ơn dì...à không cảm ơn mẹ...
Bà Lan hừ hừ mấy tiếng, sau đó đứng lại đi về cũng không quên kêu cô nói chuyện qua với Khanh một tiếng...
Đến khi bà xuống đến cổng bệnh viện, Nhi mới từ trong xe chạy đến ôm tay bà, cô hỏi:
- Mẹ cô ta chịu không?
Bà Lan gật đầu:
- Chịu sao mà nó dám không chịu, nhưng mà mẹ nói trước cái gì cũng từ từ, Tâm nó không có hiền đâu, con mà bộp chộp quá là hư hết.
Nhi mừng như điên, cô hôn lên má bà Lan hứa chắc nịch:
- Con biết rồi mà, con sẽ nghe mẹ, chỉ mong con cave rẻ tiền kia mau mau buông anh Khanh ra là được rồi.
Bà Lan khẽ nhíu mày nhưng cũng không bắt bẻ lời Nhi nói. Thực sự chỉ có bà là hiểu nhất vì sao lại quyết ngăn cản Tâm và Khanh đến cùng... Nhi nói ra cũng không có điểm nào tốt lại huênh hoang có phần dựa dẫm vào bà quá nhiều, mà bà cũng coi như mắc nợ Nhi, lúc Nhi đi theo bà bà cũng không thích nhưng khi nghe con bé kể về hoàn cảnh gia đình mẹ cô là vợ nhỏ, ba có vợ lớn lại không thương mẹ con Nhi nên bà Lan đâm ra thương xót. Chưa kể Nhi nó thương Khanh thật lòng, lúc Khanh đi bộ đội Nhi cũng là người chạy ra chạy vào thăm anh, ngày Khanh đi lập nghiệp xa Nhi ở nhà chăm sóc bà Lan ốm đau bệnh tật, tính ra Nhi như một thành viên trong gia đình của Khanh, chỉ tiếc là Nhi chọn sai vị trí mà thôi.
Tình cảm luôn là như thế, ngàn sự hy sinh cũng không bằng một ánh mắt của ai đó...
Thấy bà Lan đã về, Hương mới chạy nhanh vào xem, nhìn trước nhìn sau thấy Tâm vẫn lành lặn cô mới yên tâm thở phào ra một hơi.
- Ôi tao hú hồn, sợ bả với con mặt khỉ kia vào úp sọt mày nữa chứ.
Tâm thấy bạn mình quan trọng hóa vấn đề, cô phì cười:
- Mày bớt điên đi, mẹ Khanh cũng biết suy nghĩ lắm đó, đâu ai điên đến nỗi vào bệnh viện đánh bệnh nhân.
- Thế bả vào làm gì đừng nói với tao thăm mày nha, chắc tao tin được đó.
Tâm lấy một miếng xoài cho vào miệng:
- Ừ mày nói đúng bà không thăm tao, bà đến là kêu tao về làm dâu.
Hương ngạc nhiên há hốc mồm:
- Về làm dâu hả Tâm?
- Ừ, mai tao sẽ dọn về.
Hương sờ sờ trán Tâm, cô rầu rĩ:
- Mày không ấm không nóng mà sao mày ngu bất chợt vậy, về đó sống cho bả nghiền mày ra thành bã hả?
Tâm bật cười ha hả:
- Đừng nghĩ tao dễ xử vậy chứ mày... Nói thật tao cũng không muốn đâu nhưng mà sống riêng mãi cũng không phải là cách. Bây giờ không sao nhưng chắc gì Khanh nó không buồn, đúng không?
Hương suy nghĩ cũng gật đầu:
- Ừ biết là vậy nhưng thằng Khanh cũng đâu muốn mày về đâu, chưa kể con quỷ Nhi nó khó dễ mày nữa.
Tâm cười nhạt, giọng cô rất nghiêm túc:
- Vì mày chưa tính đến chuyện ăn đời ở kiếp nên mày không hiểu, tao cũng không muốn sống chung nhưng dù muốn hay không cũng nên nên về đó một thời gian. Tao biết bà kiểu gì cũng không để tao sống yên ổn nhưng mà tao cũng không hiền đến mức để bà bắt nạt. Cứ ở một thời gian, nếu Khanh xót vợ anh ấy sẽ ra riêng, đến khi đó tao cũng vẹn đôi đường. Vừa không để Khanh thấy có lỗi với mẹ, vừa hoàn thành nghĩa vụ làm dâu con.
Hương lại lườm lườm Tâm, cô hỏi thật lòng:
- Nếu Khanh thương mẹ hơn thương mày, nghe mẹ hơn nghe mày thì mày giải quyết thế nào?
- Chấp nhận, nếu mẹ Khanh đối xử không tốt với tao trong một thời gian dài mà Khanh vẫn để yên tức là bọn tao không có duyên rồi. Tao đến lúc đó cũng không ngại đi lần nữa, mày biết tao mà, 5 năm không cần chồng tao vẫn sống được... Chỉ là nếu như thế thật thì tao sẽ buồn và thất vọng nhiều lắm thôi...
Hương gật đầu ủ rũ, Tâm suy nghĩ rất thấu đáo lại rất quả quyết, có đôi khi Hương phải thầm khâm phục bạn mình.
Việc về nhà mẹ Khanh sống xem như đã được quyết định, mặc dù lúc nói với Khanh Khanh không đồng ý. Anh không có ý định để Tâm về đó ở nhưng một bên Tâm nói không sao, một bên bà Lan thúc giục, Khanh đành chấp nhận. Chỉ là lúc về đến trước cổng nhà anh, anh nắm chặt tay Tâm, nói chắc nịch với cô rằng.
- Mẹ anh khó chịu lắm, cái gì em không chịu được cứ nói với anh, anh cũng không muốn đưa em về đây ở. Anh không có khái niệm bắt vợ anh phải làm dâu đâu, chỉ cần em sống bên cạnh anh mãi yêu anh là được rồi!
Tâm cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cô không biết tương lai thế nào nhưng bây giờ có được những câu nói này của anh đã là tốt lắm rồi!
Khanh dắt tay cô vào trong nhà, căn nhà này là nhà cũ của Khanh, cô còn nhớ lúc cô đến tìm Khanh bà Lan cũng đứng ngay cổng mà hỏi cô phá thai bao nhiêu tiền. Nghĩ lại bây giờ Kitty đã 5 tuổi, thời gian sao trôi nhanh quá...
Khanh thấy cô đâm chiêu, anh cười hỏi:
- Suy nghĩ cái gì vậy?
Tâm cười cười:
- Không có gì, nhớ lúc còn quen anh hồi cấp 3, mỗi lần đi ngang nhà anh em đều nhìn vào tìm kiếm. Nghĩ lại bây giờ đã 5 năm rồi, nhanh kinh khủng nhỉ?
Khanh nắm chặt tay cô, nụ hôn của anh rơi xuống má cô, gương mặt anh mang ý cười rất nhạt:
- Anh cũng hay nhìn vào nhà em vậy đấy!
Tâm lại không nói gì cô chỉ cười cười cùng Khanh đi vào trong.
Bà Lan và Nhi đã ngồi đợi sẵn, Khanh thấy Nhi thì không vui, chân mày hơi nhíu lại.
- Sao cô ta ở đây?
Bà Lan cười hì hì, trách yêu:
- Về chưa hỏi thăm mẹ đã khó chịu, hai đứa con ngồi xuống đi. Nhi dù sao cũng ở đây lâu rồi, hai đứa cũng coi nó như em trong nhà đi, để nó đi mẹ thấy thương lắm. Con nói coi Tâm?
Tâm cười cười, bà Lan hay thật, thế mà đá vấn đề đến trên đầu cô.
- Dạ vâng, cô Nhi coi như người trong nhà mà.
Bà Lan giả vờ nghiêm mặt nhìn Nhi mặt mày không mấy vui vẻ:
- Nhi, con thấy chị Tâm thương con không, chuyện hôm bữa... xin lỗi chị con đi..
Nhi có chút không muốn nhưng dưới ánh viên đạn của Khanh cùng với sự bắt ép của bà Lan, cô không thể nói không xin lỗi. Lại nhìn về phía Tâm, gật đầu xin lỗi rất khuôn phép:
- Em còn nhỏ không hiểu chuyện chị Tâm bỏ qua cho em nha.
Tâm cười cười, cô gật đầu:
- Ừm còn nhỏ không hiểu chuyện, biết lỗi là tốt rồi!
Nói ra câu này lại nhìn sắc mặt xanh mét của Nhi, trong lòng Tâm cảm thấy hả hê. Cứ diễn đi, cô cùng diễn với hai người để xem ai diễn giỏi hơn...hihi..
Khanh đứng dậy, anh kéo tay Tâm, nói với bà Lan:
- Cho nó ở lại cũng được nhưng kêu nó đừng có gây chuyện nữa, nếu không thì cứ dọn về nhà nó mà ở. Thôi con với Tâm lên phòng, Tâm còn mệt chiều vợ chồng con đi đón Kitty, mẹ cứ nghỉ ngơi không cần đón con bé.
Nói rồi Khanh kéo Tâm lên phòng ở tầng trên, bà Lan cũng không giữ lại. Gương mặt bà lại khẽ biến hóa, xem ra Tâm cũng không phải dễ bắt nạt như bà nghĩ.. Lại nhìn sang Nhi, nếu Nhi cũng khôn khéo chút thì dễ cho bà rồi còn đằng này...
Thôi, cứ đánh liên tục kiểu gì Tâm không nản mà bỏ đi!
Tâm dọn về nhà Khanh cũng đã được hơn 1 tháng, tất cả đều bình thường không có gì quá đáng. Bà Lan cũng đôi lúc làm khó Tâm, chẳng hạn như chê cơm không ngon, canh không ngọt, nhà không sạch,.... Tâm cũng không quá để ý, cô không muốn vì vài chuyện vặt mà gây nhau với bà Lan khiến Khanh khó xử. Nhưng mà đó là đối với bà Lan thôi, còn đối với Nhi, cô chẳng nhịn bất cứ một cái gì.
Sáng Tâm dạy sớm, Khanh có ý muốn cô ngủ thêm nên kéo cô nằm xuống, giọng anh ngái ngủ, tay lại đang làm loạn trên người cô.
- Ngủ thêm đi em, mới 6g thôi mà.
Tâm đánh vào tay anh, cô lườm nguýt:
- Em còn mua đồ ăn sáng cho mẹ với Kitty nữa.
Khanh ôm chầm lấy cô, anh ấn cô nằm xuống, nửa thân trên để trần trong vô cùng nam tính.
- Yên đi, để anh hôn lát...
Tâm cũng không chống cự, cô cứ để anh hôn, hôn chán chê lại có ý mò mẫm xuống dưới. Thấy tay anh không yên phận, cô nhíu mày đẩy anh ra:
- Vừa sáng... anh buông em ra đi.
Khanh cười cười, thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, anh lắc đầu không nỡ:
- Được rồi nhưng mà em sau này không cần dạy sớm đâu, nhà có người giúp việc em là bà chủ không cần phải cực khổ dạy sớm.
Tâm ngồi bật dậy, cô mở tủ lấy quần áo, vừa lấy vừa nói vọng lại:
- Không được, vừa về nhà anh thì nên đảm một chút, anh biết là mẹ không có thích em mà.
Khanh thở dài:
- Không thích cũng được, về lại nhà cũ sống, em không cần vất vả như thế..
- Có cái gì vất vả đâu, anh đừng nghĩ nhiều như thế. Trời còn sớm, anh ngủ thêm tý nữa đi, lát lại xuống ăn sáng.
Nói rồi cô đi vào phòng tắm để lại Khanh ngái ngủ ngã nhoài ra giường. Thật sự anh xót cho cô lắm, anh biết bà Lan luôn làm khó cô nhưng mà cô chưa tìm anh than thở một lần nào. Anh cũng không muốn cô phải vất vả mỗi ngày làm mấy việc vặt vãnh trong nhà nhưng mà anh cũng không thể ở nhà mãi để ngăn mẹ anh đối xử tệ với cô. Bản tính của Tâm lại rất cứng đầu, anh nói nhưng cô không chịu nghe, cô không muốn về nhà cũ, cứ nhất định ở lại đây sống cùng mẹ anh mặc cho bà cứ gây khó dễ cho cô mãi... Nhiều khi anh thật sự không hiểu được Tâm, anh biết cô lo cho anh, sợ anh khó xử nhưng mà anh chưa từng khó xử cái gì vì cô... Chỉ cần thấy cô khó chịu là bản thân anh cũng cảm thấy không thoải mái tí nào...
Tâm tắm xong thì xuống nhà, cô nhìn thấy bà Lan đang ngồi đọc báo, thầy cô bà hắng giọng:
- Dâu con gì ngủ đến giờ này, mẹ chồng dậy từ lâu ngồi đợi, cô có biết làm dâu không vậy nếu không biết thì để người khác làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.