Chương 19
Trần Phan Trúc Giang
15/08/2020
Trên đường về nhà, Tâm có hỏi Khanh về Phụng.
- Em nói Phụng sao, ừ thì lúc anh đi bộ đội được 1,2 tháng mẹ anh thương quá nên đút lót xin về nhà, anh có gặp Phụng một lần.
Tâm thấy thái độ của anh có chút lạ lạ, cô hỏi dò:
- Chỉ gặp nhau bình thường, gặp một lần thôi à?
Khanh liếc mắt, anh ậm ừ nhưng vẫn nói thật:
- Ừ có ngủ... nhưng đêm đó anh say, anh đến nhà tìm em không gặp lại bị dì em thả chó ra cắn nên anh đi giải sầu...
Mặc dù đã là chuyện của quá khứ, chuyện của thời xa xưa nhưng khi nghe anh nói anh có loại quan hệ kia với Phụng... vô thức cô lại cảm thấy khó chịu và đau lòng..
Khanh thấy cô đổi sắc mặt, anh quýnh quáng hết cả lên:
- Tâm, chuyện này lâu lắm rồi, thật sự lâu rồi giờ anh và cô ấy không hề có bất cứ quan hệ gì nữa, em tin anh đi, anh...
Tâm ngăn anh lại, cô thoáng thở dài.. cũng đúng thôi không trách anh được, vì khi ấy cô và anh có ràng buộc gì đâu, cô lại còn bỏ đi, tránh sao được đàn ông đào hoa như anh lại chung thủy một mình với cô.
- Khanh, sau này mãi mãi sau này sẽ chỉ có một mình em thôi được không?
Khanh gật đầu không do dự:
- Hứa à không anh thề, anh sẽ chỉ có mình em là vợ, duy nhất một mình em thôi.
Tâm gật đầu hài lòng, cô biết rõ lời hứa đàn ông còn mau tàn hơn cánh hoa nhưng chẳng biết tại sao cô lại tin, tin là anh sẽ thật lòng!
Đêm đó về nhà Khanh bị Tâm bắt ngủ bên ngoài để ghi nhớ về lời thề tối hôm đó, Khanh buộc lòng phải xách mền gối sang phòng Kitty ngủ, còn Kitty lại sang phòng của Tâm. Cả đêm anh bức bối không biết phải diễn tả như thế nào. Đã quen ngủ có vợ, quen ôm vợ khi ngủ, giờ thiếu vắng cô anh mới biết bi kịch được viết như thế nào. Trong lòng thề thốt mấy bận là sẽ không bao giờ phản bội cô, không bao giờ để cô phải buồn nữa...
Khanh chung quy đối với Tâm là thật lòng, thật từ suy nghiệp đến tình yêu!
Nhưng người đời rất lạ, người khác hạnh phúc họ lại cho rằng người ta không xứng đáng có được như vậy. Không tranh thì cướp, mà không cướp được thì lại phá, mục đích là cố tình giết chết tình yêu của những người thật lòng thật tâm!
Sáng hôm sau lúc Tâm tỉnh dậy thì Khanh đã ngồi canh trước cửa phòng từ khi nào, thấy cô mở cửa anh ào đến ôm hôn cô liên tục mấy cái liền khiến cô choáng váng xém ngã cả ra sau.
Khanh vội chộp lấy cô, một tay anh ôm lưng cô, một tay lại ôm ngang eo ép sát cô vào tường. Cả đêm qua anh khó ngủ, nửa đêm lại bị Nhi.... nghĩ lại bực cả mình, vừa thấy cô anh lại không kiểm soát được bản thân mình mà nhào vào cô như hổ đói.
Môi anh nóng ấm áp sát vào môi đỏ nhỏ của cô, lưỡi nhanh nhẹn tiến vào trong khoan miệng đảo qua một vòng, bắt gặp được lưỡi cô đang rụt rè anh không ngại ngùng mà đụng chạm khiến cho cô vì kích thích mà rùng cả mình. Tiếng nút chụt chụt của môi lưỡi day dưa, tiếng Tâm thở nhè nhẹ khiến cả người Khanh rạo rực không chịu được. Bàn tay to lớn thô ráp cứ lần mò loạn xạ khắp người cô, Tâm hốt hoảng như cảm nhận được dục vọng dưới người anh, cô nhìn về phía giường thấy Kitty vẫn đang ngủ ngon lành, sợ con bé sẽ thức bất ngờ, cô véo eo anh đẩy anh ra một chút:
- Khanh... con đang ngủ, không được đâu!
Giọng Khanh khàn khàn:
- Nhưng mà anh muốn...
Tâm lắc đầu, mặt đỏ bừng:
- Không...con sắp dậy rồi..
Khanh không chờ cô nói hết câu, anh kéo cô vào phòng tắm lại không quên đóng luôn cửa phòng.
Trong phòng tắm, anh đặt cô lên tủ khăn nhỏ trong góc, lại nhanh tay cởi bộ váy xanh nhạt cô đang mặc trên người. Anh quỳ xuống, hôn lên cổ cô rồi đến ngực, hai trái đào nhỏ lắc lư trước mặt anh khiến cổ họng anh khô rát. Nhịn hết được anh đưa môi ngậm lấy, một tay lại xoa xoa nắn nắn bên còn lại đến méo mó trong tay anh. Đôi môi anh lại tham lam hôn từ ngực xuống bụng, môi anh đi đến đâu cô liền nóng rực đến đó, bàn tay cô vô thức ôm lấy đầu anh, luồng tay vào những sợi tóc óng mượt. Anh hôn đến trước bụng liền ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm đỏ rực nhóm màu dục vọng màu yêu thương nhìn cô, giọng anh khàn đục:
- Tâm em như tiểu yêu tinh nhỏ, vừa thơm lại vừa khiến anh chịu không nổi nữa....
Tâm khẽ cười, mắt cô mơ màng chớp chớp...Khanh càng nhìn càng bấn loạn, anh nhấc bỗng cô lên để hai chân cô kẹp quấn vào eo anh, bên dưới nơi tư mật của hai người như hòa vào một...
Khanh khẽ động, Tâm lại rên nhẹ một tiếng, cô ôm lấy cổ anh để mặc anh dồn ép trong cơ thể mình, răng cô ngậm lấy thịt trên vai anh, bất giác làm cho Khanh càng thêm kích thích.... Phía trên vai càng đau, phía dưới va chạm càng mạnh mẽ, kích thích đến tận đỉnh đầu...
Anh ép cô vào tường lại sợ đầu cô đau, anh dùng tay lót phía dưới, tay còn lại ôm lấy cô thật chắc. Tâm với tay vặn vòi hoa sen, một dòng nước ấm nóng bao bọc lấy cô và Khanh. Dưới sự kích thích đến cực điểm đó, Khanh gần như không kìm nén được nữa, mặc cho cô khóc.. cô rên rỉ.. anh vẫn phóng túng húc đẩy trong người cô.. Bên phía dưới vừa khít, vừa nóng nhầy khiến Khanh muốn vào lại không muốn ra.. Anh còn nhớ lần đầu tiên của cô cũng không khác gì bây giờ, sự mê đắm ấy như quấn lấy tâm trí của anh mấy năm qua, cứ là cô anh lại không thể kìm chế được, cứ như cô sinh ra là giành riêng cho một mình anh vậy...
- Khanh.... em còn mua đồ ăn sáng cho mẹ nữa...
- Khanh... em chịu hết nổi rồi..
- Khanh.... em đau...
Nghe cô lí nhí nói đau, anh mới chịu nhẹ lại, ôm chặt lấy cô, anh khẽ nói:
- Cắn vai anh đi, đừng khóc...
Tiếp sau đó là từng cú va chạm mạnh hơn, tiếng thịt va chạm vào nhau, tiếng nước chảy, tiếng người con gái yêu kiều rên rỉ như khóc khan hòa cùng tiếng rên trầm của người đàn ông tạo nên một màn kích tình mạnh mẽ...
- Tâm... ở yên đi đừng nhúc nhích... sinh cho anh một đứa nữa có được không?
Tâm nhìn anh, ánh mắt cô long lanh nước mắt, cô khẽ gật đầu hai chân quấn chặt vào eo anh. Nếu anh muốn sinh, cô cũng không ngại sinh cho anh thêm một đứa nữa...
Gần 7 giờ sáng Tâm mới đi xuống dưới lầu, ở trên Khanh còn đang vội chuẩn bị cho Kitty đi học, trông coi bộ sắp trễ giờ. Thấy bà Lan đang hâm nước phở, cô hoảng hồn, vội nói xin lỗi:
- Mẹ con xin lỗi, con ngủ quên nên xuống trễ.
Nhi đứng một bên lườm nguýt lấy cô, phía má phải hình như bị sưng đỏ ửng.
Bà Lan không tỏ thái độ khó chịu lại còn nói nhỏ nhẹ khiến tâm cảm thấy thụ sủng nhược kinh ( kiểu như được yêu thương mà hoảng sợ):
- Không sao nhưng mà vợ chồng tiết chế lại, cô cứ phóng túng đi sau này con tôi khổ đó.
Nghe bà nói mặt Tâm tự dưng đỏ lên một màu, Nhi bên cạnh thì hừ hừ mấy tiếng, thái độ cũng không còn tung hứng với bà Lan như trước nữa.
Cô có linh cảm giữa bà Lan với Nhi hình như lại có cái gì đó không đúng, hai người vẫn mẹ mẹ con con nhưng mà bà Lan không còn nhiệt tình nhiều nữa hay sao đấy. Không biết có phải sự thật không hay là do cô nhìn nhầm nữa.
Từ khi việc Kitty bị lạc xảy ra, bà Lan cơ hồ không khó khăn hạnh họe Tâm nữa, có mấy hôm bà đi chợ bà cũng gọi Tâm theo. Nói gì thì nói chứ bà Lan là cao thủ trả giá, cả cái chợ gần nhà ai cũng nể bà, không nói gì nhiều chỉ nói đến việc một mình bà gồng gánh ở chợ để nuôi Khanh thành công lớn khôn như bây giờ cũng đã là một chuyện ghê gớm, chưa kể từ con buôn nhỏ lên đến bà chủ hụi... sức chịu đựng của bà cũng không phải tầm thường.
Nhi đi trước, cô ôm tay bà Lan, Tâm thì đi kế bên xách cái túi nhỏ đi chợ. Vào một sạp tôm, bà Lan quay sang hỏi Tâm:
- Mua tôm đi Tâm, tôm hôm nay ngon.
Tâm cười gật đầu, cô ngồi xuống hỏi giá bà chủ:
- Tôm sú nhiêu một kg cô?
- 280.000 nha em.
Tâm nhíu mày:
- Bớt không cô cân con một kg, 260.000 thôi.
Bà Lan cũng phụ họa:
- Chị 7, 260.000 thôi, tôm này cũng mắc dữ vậy?
Thấy bà Lan đi sau, bà chủ sạp vui vẻ niềm nở:
- Ủa chị Lan hả, thôi 260.000 mở hàng, mà cô này là ai đây?
Bà Lan cười cười:
- Vợ thằng Khanh nhà tôi, cảm ơn cô đi Tâm.
Tâm nghe bà giới thiệu cô là vợ Khanh liền giật mình, mấy hôm nay bà cứ làm cô sợ sợ, trước căng thẳng sau lại chấp nhận... Cô thật sự không biết là ba thật lòng hay là đang tính kế mới nữa, nhưng thôi bà đối xử tốt với cô thì cô nên nhận, đừng suy nghĩ nhiều bận lòng.
Nhi đang ôm tay bà Lan, nụ cười trên môi cứng nhắc lại, cô thật sự không hiểu mấy hôm nay bà già này bị gì lại đột nhiên đối tốt với Tâm. Mặc dù không lạnh nhạt cô nhưng cũng không bày mưu bày kế cho cô nữa... Thoáng chốc lòng Nhi lạnh lẽo, ánh mắt xoẹt qua vài tia âm hiểm.
Bà Lan dẫn Tâm và Nhi đi đến hàng rau củ, đang loay hoay mua mấy trái dưa chuột lại nghe giọng nói quen quen của ai đó. Tâm quay lại nhìn thì thấy Phụng đang chào hỏi bà Lan mà mặt bà Lan lại lạnh tanh không một biểu cảm tốt.
- Ủa Tâm em đây sao, chị cũng hay đi chợ.
Tâm định chào hỏi thì nghe tiếng bà Lan réo gọi:
- Tâm đi về, cơm nước chưa xong đừng nói chuyện tào lao nữa.
Mặt Phụng biến sắc, mà Nhi cũng ngờ nghệch ra, chỉ có bà Lan là lạnh lẽo đi một mạch không thèm quay đầu lại. Tâm không nói gì, cô vỗ vỗ tay Phụng ý bảo lần sau gặp nói chuyện sau đó cũng đi theo bà Lan.
Tâm đi rồi nên không biết gương mặt Phụng lúc còn tươi cười nay đã chuyển sang xám xịt thâm trầm...
Bà Lan đi phía trước, miệng lẩm bẩm lầm bầm:
- Hồ ly phá đám....
Tâm trong lòng khó hiểu, cô thật sự không biết bà Lan đang nói ai, lại càng ngờ vực về Phụng khi nãy. Theo cô đoán hình như bà Lan không thích Phụng, mà tại sao nhỉ, Phụng với cô lúc trước khá thân, bà Lan cũng biết Phụng là bạn của Khanh... vậy thì nguyên cơ gì bà lại không nể mặt bạn của Khanh như vậy?!!
Chưa kịp phân tích hết đã nghe ầm, phía trước bà bán rau củ hất cả thau nước bẩn vào người bà Lan, miệng lại chửi oang oang:
- Đồ đ.ỉ, đồ giựt chồng người ta, nay còn vác mặt đi chợ... thời buổi nào mà đ.ỉ điếm đ.ỉ già lộng hành vậy?
Nhi thấy bà kia sấn đến, cô liền nhảy lên phía trên để mặc bà Lan bị tát một cái. Tâm hoảng hồn, cô vội chạy lên kéo tay bà Lan ra sau, cô giận dữ:
- Bác làm gì vậy sao đánh người ta?
Bà kia huênh hoang:
- Việc của mày hả đ.ỉ nhỏ, à à mày tính bao đồng hả, có tin tao đánh luôn mày không?
Nói rồi bà ấy kéo Tâm ra ngoài, một thân to lớn sấn đến chỗ bà Lan, may mà Tâm nhanh trí, cô kéo bà ta lại đẩy về phía hàng rau.
- Bà bị điên hả, tự dưng xông đến đánh mẹ tôi?
Bà Lan bình thường hùng hổ, bây giờ lại thúm na thúm núm trước người đàn bà này. Tâm biết bà có gì đó nhưng thấy bà bị đánh lòng giận dữ của cô trỗi dậy, bà không thích cô là một việc nhưng mà thấy bà bị người ta sỉ vả cô không nhịn được.
- À mày là con của con đ.ỉ già này, gớm hết giựt chồng đẻ được thằng con hoang giờ lại ăn nằm đẻ thêm đứa nữa. Tao thấy mày cũng đ.ỉ giống con già này nè, mày giống y nó vậy, ẻo lả đ.ỉ điếm.
Tâm giận điên người, bà ta dám nói Khanh là con hoang... Con hoang cái rắm nhà bà đó!
- Bà lớn ăn nói bớt mất dạy đi, tôi thưa bà, gọi công an còng đầu bà đi.
Lại quay xuống sau xem bà Lan có đau chỗ nào không, cô lo lắng hỏi:
- Mẹ... có bị thương không, có sao không?
Bà Lan lắc lắc đầu, bà hơn 50 nhưng vẫn còn trẻ, dung nhan vẫn đẹp hơn khối bà lão hiện giờ. Cô biết Khanh là con riêng, bà cũng là vợ sau người ta nhưng dù sao chuyện của đã qua bao nhiêu năm rồi,bây giờ lôi lại kiếm chuyện, cái bà bán rau hồ đồ quá mức rồi.
- Mày thưa tao đi, tao đi thưa ngược lại con đ.ỉ mẹ mày giựt chồng người ta..
Bà Lan im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:
- Tôi không giựt chồng bà, bà mới là người đến sau.
Bà Lan đã không nói thì thôi, nói ra liền có hổn chiến. Chẳng biết là từ đâu chạy đến một nam một nữ ào ào xông lại chỗ Tâm đánh túi bụi vào mặt cô cả mặt bà Lan. Tâm cũng không phải vừa, cô túm được ở đâu là ngắc là véo chỗ đó. Cô che trước mặt bà Lan để bảo vệ bà, miệng la lớn:
- Mẹ... véo nó, cào nó đi...
Xung quanh loạn cào cào lên hết, bà Lan cũng hăng lắm rồi, nghe đám này vừa đánh vừa chửi con bà là con hoang bà hết nhịn được, nghe lời Tâm bà véo cào cấu điên cuồng. Tâm cũng dùng hết sức, cô véo bên này, cào bên kia, lại còn cào giúp ba Lan sợ bà bị đánh trúng.
- Tụi bây hiếp người quá đáng, bộ tưởng tao hiền lắm hả?
Tâm thấp người hơn so với hai đứa này, mà bọn này ngoài mỡ ra thì ít thịt, cô đánh nó là không xi nhê gì cả.
- Mấy người kia dừng lại, dừng lại chưa?
Tiếng còi huých lên, mấy anh bảo vệ chợ chạy đến can ra, Tâm bị trầy trên tay, bị u đầu, bà Lan cũng bị đánh sưng má. Còn bên kia tụi nó bị cào chảy cả máu mặt nhưng không bị thương nặng cái nào.
Chú bảo vệ thấy bà Lan là người quen liền biết khó xử, không nói nhiều áp giải về công an phường giải quyết hết.
Tâm ôm lấy bà Lan, nhìn trước nhìn sau, mặc dù cô mới là người thảm hại, lo lắng hỏi bà:
- Mẹ có sao không mẹ?
Bà Lan lắc đầu, trong mắt là tia cảm kích.... Nhi bấy giờ mới chạy lại, cô mếu máo ôm lấy bà Lan, nức nở:
- Mẹ... mẹ có sao không?
Bà Lan lắc đầu, hỏi nhạt nhẽo:
- Mẹ bị đánh... mày đi đâu?
Nhi khóc thút thít:
- Con đi kêu bảo vệ... huhu...mẹ có sao không?
Tâm lườm nguýt khinh thường Nhi ra mặt, ai chẳng biết bảo vệ là do tiểu thương gọi đến chứ. May là công an phường sát gần ngay chợ, bọn đánh cô khi nãy mặt mày xanh mét, tỏ thái độ như là bị hại... Tâm cười khẩy đúng là giả tạo, nhịn không được cô cười nói:
- Đúng là xấu người xấu nết xấu cả giấc mơ, xấu xiên thấu bầu trời, xấu đào sâu xuống âm phủ.
Con bên kia nghe hiểu, trừng mắt nhìn cô:
- Con nấm lùn mày nói ai, có tin tao vả miệng mày không?
Tâm cũng không muốn nhịn, cô hung hăng:
- Nhào vô, coi tao có dũa cái nết của mày nữa không thiếu biết.
Bên kia định nhào vô thì công an phường đi đến, thấy chiến trận còn căng thẳng, anh hắng giọng:
- Lên đến đây còn hăng quá, hay tôi nhốt vào trong kia ngồi hết đêm thì về nha.
Cả hai bên im lặng không ai nói gì, bà Lan kéo tay Tâm, bà vỗ vỗ tay cô ý là kêu cô bình tĩnh lại. Cô nhìn bà, gật đầu hiểu ý:
- Con biết rồi, chờ anh Khanh đến.
Công an phường hắng giọng, hỏi:
- Sao đánh nhau kỳ vậy?
Bên kia bà bán rau giành trả lời:
- Con già kia giựt chồng tôi đó chú, giựt chồng còn ngông nghênh trêu tức tôi nên tôi đánh chết đ.ỉ...à đánh cho nó chừa.
Anh công an phường khó hiểu:
- Bác nói bác này giựt chồng bác?
Bà Lan lên tiếng:
- Không có, bà ta đến sau nhưng có tiền nên được làm vợ còn tôi mang tiếng giựt chồng.
Anh công an lại càng rối rắm:
- Tuổi này mà còn đến trước đến sau, giựt chồng nữa hả?
Tâm muốn cười thật sự, anh công an này không biết có học nghiệp vụ phân tích tâm lý không mà nói chuyện nghe huề trớt. Đang định giải thích thì nghe có người đi vào, Tâm quay lại nhìn là một vị cán bộ lớn tuổi:
- Không cần hỏi nữa, mọi người về đi, sau này đừng gây nhau là được. Khoan... phía bà Lành ở lại đóng tiền phạt tội gây rối trật tự rồi về.
Tâm nhìn nhìn, thì ra bà kia tên Lành, tên là Lành mà người thì không lành chút nào, dữ như hùm như beo.
Bà Lành không chấp nhận bèn phản đối:
- Sao tôi phải đóng, cả hai đánh nhau sao tôi phải đóng?
Vị cán bộ nghiêm mặt nói thẳng không sợ gì:
- Vậy bà muốn bị nhốt không, bà xông đến đánh người còn nói lý hả, bên kia người ta muốn kiện lên tòa bà chống được không mà la hét ở đây.. Chỗ này là cái chợ của bà à, bà nghĩ bà được quyền phản đối?
Bà Lành bên kia rụt cổ, hai đứa con bả càng rúc người đến thấy thương. Nhưng ai thương thì thương Tâm lại thấy vừa, lúc đánh người thì huênh hoang sao bây giờ chui rực thấy tội vậy..
Vị cán bộ quay sang bà Lan, giọng ông hòa hoãn hơn chút:
- Lan.. à bà Lan về đi, con trai bà gọi cho tôi rồi.
Vị cán bộ vừa nói xong, Khanh cũng chạy đến, nhìn thấy anh cô tự dưng lại tủi thân:
- Khanh...
Khanh nắm tay cô lại quay sang nhìn bà Lan xem có bị thương không, anh lo lắng hỏi:
- Mẹ....có bị sao không mẹ, có đau không?
Nhi từ sau lưng Khanh chạy ra ôm lấy bà Lan bị bà gạt tay ra chỗ khác:
- Mẹ không sao thôi về con, con Tâm bị chảy máu tay rồi.
Khanh giận dữ thật sự, nếu không phải vị cán bộ kia can ra, anh đã đánh cho tên đầu bự kia bầm dập rồi..
- Khanh...đây là đồn công an phường không được đánh người...
Tâm cũng kéo tay anh, cô hoảng sợ:
- Anh về thôi anh, tay em đau, mẹ cũng đau nữa..
Nghe tiếng cô khàn khàn muốn khóc anh mới buông tên kia ra, nhưng cơn giận vẫn chưa lấn xuống, anh trực tiếp chửi không khoan nhượng:
- Còn nhỏ mày hay đánh tao, tao nhớ, nhưng bây giờ tao nói mày biết muốn đánh tao phải xem mày có mấy cái mạng. Còn nữa mẹ mày là đ.ỉ chứ không phải mẹ tao, mẹ con mày banh não ra mà nghe cho kỹ. Tao thấy mày ở đâu, tao đập mày ở đó, khôn thì chui ở nhà đi đừng vác mặt ra đường. Muốn ăn gì alo cho tao, tao mua cho mày ăn dọng chứ để tao thấy mặt chó mày ra đường thì đừng trách tao sao ác với mày...
Nói rồi anh kéo tay Tâm, kéo tay bà Lan đi ra ngoài, để lại mẹ con bà Lành mặt mày xanh mét, thằng con trai thì mặt sưng vù trông không khác gì đầu heo quay.
Anh công an vẫn còn không kíp hiểu chuyện gì thì người đã đi mất, anh quay sang hỏi vị cán bộ lớn tuổi:
- Sếp bây giờ thế nào?
- Lấy lời khai bên này, lập biên bản đóng phạt rồi thả về đi.
Nói rồi ông lại có nhìn về bóng dáng 4 người đi phía trước, ánh mắt lại tập trung về thân ảnh người đàn bà... Thoáng chốc ông thở dài, cái thở dài của bao nhiêu năm không thay đổi..
Vừa ra đến cổng công an phường, Nhi liền nhanh tay nhanh chân dìu bà Lan lên xe, bà Lan cũng không khó chịu như khi nãy khiến Nhi thở phào. Tâm ngồi ghế phụ lái, cô lấy khăn giấy ướt có sẵn trong xe đưa cho bà Lan, tự cô cũng lau chùi vết máu trên tay, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ lau sơ đi.
Nhi nhanh tay giành lấy, cô nói trống không:
- Để tôi lau cho mẹ...
Tâm cũng không thèm trả lời, cô quay lên phía trước lấy một tờ đưa cho Khanh, giọng nhỏ nhẹ:
- Lau đi anh.
Khanh cười cười, anh nhe răng nói:
- Lau cho anh đi.
Tâm lại bật cười, cô chồm người lau cho anh, ngực cô kề sát tay anh khiến anh không hẹn mà huých huých tay vào. Tâm thẹn đỏ mặt, cô lườm nguýt anh một phát. Anh bật cười cũng quay lại vẻ nghiêm túc, nói:
- Mẹ sau này đừng dính tới mẹ con nhà đó nữa, con cho người lấy lại sạp mẹ đừng cản con.
Bà Lan nhận khăn giấy từ tay Nhi, không để cho cô lau giúp, một mình bà tự làm:
- Ừ con thấy sao thì làm, mẹ không can thiệp vào nữa.
Tâm im lặng, cô nhìn qua kính nhỏ trên xe thấy gương mặt bà buồn bã méo xẹo, lại nhìn thấy Khanh đăm chiêu không được vui, bất giác cô cũng thấy buồn. Đây là chồng cô, kia là mẹ chồng cô, nhìn họ buồn cô cũng không được vui.
Không khí trong xe căng thẳng buồn bã, duy có người lại đang hậm hực vì bị hắt hủi, ánh mắt tỏ ra không vui lại có tia hận ý...
Mà bên góc cây to trước cổng công an phường, một người phụ nữ gương mặt sắc sảo đang nhìn theo về hướng xe Lexus màu trắng của Khanh, mặt cô mang nét cười cũng mang nét thâm trầm đầy mưu tính!!!
- Em nói Phụng sao, ừ thì lúc anh đi bộ đội được 1,2 tháng mẹ anh thương quá nên đút lót xin về nhà, anh có gặp Phụng một lần.
Tâm thấy thái độ của anh có chút lạ lạ, cô hỏi dò:
- Chỉ gặp nhau bình thường, gặp một lần thôi à?
Khanh liếc mắt, anh ậm ừ nhưng vẫn nói thật:
- Ừ có ngủ... nhưng đêm đó anh say, anh đến nhà tìm em không gặp lại bị dì em thả chó ra cắn nên anh đi giải sầu...
Mặc dù đã là chuyện của quá khứ, chuyện của thời xa xưa nhưng khi nghe anh nói anh có loại quan hệ kia với Phụng... vô thức cô lại cảm thấy khó chịu và đau lòng..
Khanh thấy cô đổi sắc mặt, anh quýnh quáng hết cả lên:
- Tâm, chuyện này lâu lắm rồi, thật sự lâu rồi giờ anh và cô ấy không hề có bất cứ quan hệ gì nữa, em tin anh đi, anh...
Tâm ngăn anh lại, cô thoáng thở dài.. cũng đúng thôi không trách anh được, vì khi ấy cô và anh có ràng buộc gì đâu, cô lại còn bỏ đi, tránh sao được đàn ông đào hoa như anh lại chung thủy một mình với cô.
- Khanh, sau này mãi mãi sau này sẽ chỉ có một mình em thôi được không?
Khanh gật đầu không do dự:
- Hứa à không anh thề, anh sẽ chỉ có mình em là vợ, duy nhất một mình em thôi.
Tâm gật đầu hài lòng, cô biết rõ lời hứa đàn ông còn mau tàn hơn cánh hoa nhưng chẳng biết tại sao cô lại tin, tin là anh sẽ thật lòng!
Đêm đó về nhà Khanh bị Tâm bắt ngủ bên ngoài để ghi nhớ về lời thề tối hôm đó, Khanh buộc lòng phải xách mền gối sang phòng Kitty ngủ, còn Kitty lại sang phòng của Tâm. Cả đêm anh bức bối không biết phải diễn tả như thế nào. Đã quen ngủ có vợ, quen ôm vợ khi ngủ, giờ thiếu vắng cô anh mới biết bi kịch được viết như thế nào. Trong lòng thề thốt mấy bận là sẽ không bao giờ phản bội cô, không bao giờ để cô phải buồn nữa...
Khanh chung quy đối với Tâm là thật lòng, thật từ suy nghiệp đến tình yêu!
Nhưng người đời rất lạ, người khác hạnh phúc họ lại cho rằng người ta không xứng đáng có được như vậy. Không tranh thì cướp, mà không cướp được thì lại phá, mục đích là cố tình giết chết tình yêu của những người thật lòng thật tâm!
Sáng hôm sau lúc Tâm tỉnh dậy thì Khanh đã ngồi canh trước cửa phòng từ khi nào, thấy cô mở cửa anh ào đến ôm hôn cô liên tục mấy cái liền khiến cô choáng váng xém ngã cả ra sau.
Khanh vội chộp lấy cô, một tay anh ôm lưng cô, một tay lại ôm ngang eo ép sát cô vào tường. Cả đêm qua anh khó ngủ, nửa đêm lại bị Nhi.... nghĩ lại bực cả mình, vừa thấy cô anh lại không kiểm soát được bản thân mình mà nhào vào cô như hổ đói.
Môi anh nóng ấm áp sát vào môi đỏ nhỏ của cô, lưỡi nhanh nhẹn tiến vào trong khoan miệng đảo qua một vòng, bắt gặp được lưỡi cô đang rụt rè anh không ngại ngùng mà đụng chạm khiến cho cô vì kích thích mà rùng cả mình. Tiếng nút chụt chụt của môi lưỡi day dưa, tiếng Tâm thở nhè nhẹ khiến cả người Khanh rạo rực không chịu được. Bàn tay to lớn thô ráp cứ lần mò loạn xạ khắp người cô, Tâm hốt hoảng như cảm nhận được dục vọng dưới người anh, cô nhìn về phía giường thấy Kitty vẫn đang ngủ ngon lành, sợ con bé sẽ thức bất ngờ, cô véo eo anh đẩy anh ra một chút:
- Khanh... con đang ngủ, không được đâu!
Giọng Khanh khàn khàn:
- Nhưng mà anh muốn...
Tâm lắc đầu, mặt đỏ bừng:
- Không...con sắp dậy rồi..
Khanh không chờ cô nói hết câu, anh kéo cô vào phòng tắm lại không quên đóng luôn cửa phòng.
Trong phòng tắm, anh đặt cô lên tủ khăn nhỏ trong góc, lại nhanh tay cởi bộ váy xanh nhạt cô đang mặc trên người. Anh quỳ xuống, hôn lên cổ cô rồi đến ngực, hai trái đào nhỏ lắc lư trước mặt anh khiến cổ họng anh khô rát. Nhịn hết được anh đưa môi ngậm lấy, một tay lại xoa xoa nắn nắn bên còn lại đến méo mó trong tay anh. Đôi môi anh lại tham lam hôn từ ngực xuống bụng, môi anh đi đến đâu cô liền nóng rực đến đó, bàn tay cô vô thức ôm lấy đầu anh, luồng tay vào những sợi tóc óng mượt. Anh hôn đến trước bụng liền ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm đỏ rực nhóm màu dục vọng màu yêu thương nhìn cô, giọng anh khàn đục:
- Tâm em như tiểu yêu tinh nhỏ, vừa thơm lại vừa khiến anh chịu không nổi nữa....
Tâm khẽ cười, mắt cô mơ màng chớp chớp...Khanh càng nhìn càng bấn loạn, anh nhấc bỗng cô lên để hai chân cô kẹp quấn vào eo anh, bên dưới nơi tư mật của hai người như hòa vào một...
Khanh khẽ động, Tâm lại rên nhẹ một tiếng, cô ôm lấy cổ anh để mặc anh dồn ép trong cơ thể mình, răng cô ngậm lấy thịt trên vai anh, bất giác làm cho Khanh càng thêm kích thích.... Phía trên vai càng đau, phía dưới va chạm càng mạnh mẽ, kích thích đến tận đỉnh đầu...
Anh ép cô vào tường lại sợ đầu cô đau, anh dùng tay lót phía dưới, tay còn lại ôm lấy cô thật chắc. Tâm với tay vặn vòi hoa sen, một dòng nước ấm nóng bao bọc lấy cô và Khanh. Dưới sự kích thích đến cực điểm đó, Khanh gần như không kìm nén được nữa, mặc cho cô khóc.. cô rên rỉ.. anh vẫn phóng túng húc đẩy trong người cô.. Bên phía dưới vừa khít, vừa nóng nhầy khiến Khanh muốn vào lại không muốn ra.. Anh còn nhớ lần đầu tiên của cô cũng không khác gì bây giờ, sự mê đắm ấy như quấn lấy tâm trí của anh mấy năm qua, cứ là cô anh lại không thể kìm chế được, cứ như cô sinh ra là giành riêng cho một mình anh vậy...
- Khanh.... em còn mua đồ ăn sáng cho mẹ nữa...
- Khanh... em chịu hết nổi rồi..
- Khanh.... em đau...
Nghe cô lí nhí nói đau, anh mới chịu nhẹ lại, ôm chặt lấy cô, anh khẽ nói:
- Cắn vai anh đi, đừng khóc...
Tiếp sau đó là từng cú va chạm mạnh hơn, tiếng thịt va chạm vào nhau, tiếng nước chảy, tiếng người con gái yêu kiều rên rỉ như khóc khan hòa cùng tiếng rên trầm của người đàn ông tạo nên một màn kích tình mạnh mẽ...
- Tâm... ở yên đi đừng nhúc nhích... sinh cho anh một đứa nữa có được không?
Tâm nhìn anh, ánh mắt cô long lanh nước mắt, cô khẽ gật đầu hai chân quấn chặt vào eo anh. Nếu anh muốn sinh, cô cũng không ngại sinh cho anh thêm một đứa nữa...
Gần 7 giờ sáng Tâm mới đi xuống dưới lầu, ở trên Khanh còn đang vội chuẩn bị cho Kitty đi học, trông coi bộ sắp trễ giờ. Thấy bà Lan đang hâm nước phở, cô hoảng hồn, vội nói xin lỗi:
- Mẹ con xin lỗi, con ngủ quên nên xuống trễ.
Nhi đứng một bên lườm nguýt lấy cô, phía má phải hình như bị sưng đỏ ửng.
Bà Lan không tỏ thái độ khó chịu lại còn nói nhỏ nhẹ khiến tâm cảm thấy thụ sủng nhược kinh ( kiểu như được yêu thương mà hoảng sợ):
- Không sao nhưng mà vợ chồng tiết chế lại, cô cứ phóng túng đi sau này con tôi khổ đó.
Nghe bà nói mặt Tâm tự dưng đỏ lên một màu, Nhi bên cạnh thì hừ hừ mấy tiếng, thái độ cũng không còn tung hứng với bà Lan như trước nữa.
Cô có linh cảm giữa bà Lan với Nhi hình như lại có cái gì đó không đúng, hai người vẫn mẹ mẹ con con nhưng mà bà Lan không còn nhiệt tình nhiều nữa hay sao đấy. Không biết có phải sự thật không hay là do cô nhìn nhầm nữa.
Từ khi việc Kitty bị lạc xảy ra, bà Lan cơ hồ không khó khăn hạnh họe Tâm nữa, có mấy hôm bà đi chợ bà cũng gọi Tâm theo. Nói gì thì nói chứ bà Lan là cao thủ trả giá, cả cái chợ gần nhà ai cũng nể bà, không nói gì nhiều chỉ nói đến việc một mình bà gồng gánh ở chợ để nuôi Khanh thành công lớn khôn như bây giờ cũng đã là một chuyện ghê gớm, chưa kể từ con buôn nhỏ lên đến bà chủ hụi... sức chịu đựng của bà cũng không phải tầm thường.
Nhi đi trước, cô ôm tay bà Lan, Tâm thì đi kế bên xách cái túi nhỏ đi chợ. Vào một sạp tôm, bà Lan quay sang hỏi Tâm:
- Mua tôm đi Tâm, tôm hôm nay ngon.
Tâm cười gật đầu, cô ngồi xuống hỏi giá bà chủ:
- Tôm sú nhiêu một kg cô?
- 280.000 nha em.
Tâm nhíu mày:
- Bớt không cô cân con một kg, 260.000 thôi.
Bà Lan cũng phụ họa:
- Chị 7, 260.000 thôi, tôm này cũng mắc dữ vậy?
Thấy bà Lan đi sau, bà chủ sạp vui vẻ niềm nở:
- Ủa chị Lan hả, thôi 260.000 mở hàng, mà cô này là ai đây?
Bà Lan cười cười:
- Vợ thằng Khanh nhà tôi, cảm ơn cô đi Tâm.
Tâm nghe bà giới thiệu cô là vợ Khanh liền giật mình, mấy hôm nay bà cứ làm cô sợ sợ, trước căng thẳng sau lại chấp nhận... Cô thật sự không biết là ba thật lòng hay là đang tính kế mới nữa, nhưng thôi bà đối xử tốt với cô thì cô nên nhận, đừng suy nghĩ nhiều bận lòng.
Nhi đang ôm tay bà Lan, nụ cười trên môi cứng nhắc lại, cô thật sự không hiểu mấy hôm nay bà già này bị gì lại đột nhiên đối tốt với Tâm. Mặc dù không lạnh nhạt cô nhưng cũng không bày mưu bày kế cho cô nữa... Thoáng chốc lòng Nhi lạnh lẽo, ánh mắt xoẹt qua vài tia âm hiểm.
Bà Lan dẫn Tâm và Nhi đi đến hàng rau củ, đang loay hoay mua mấy trái dưa chuột lại nghe giọng nói quen quen của ai đó. Tâm quay lại nhìn thì thấy Phụng đang chào hỏi bà Lan mà mặt bà Lan lại lạnh tanh không một biểu cảm tốt.
- Ủa Tâm em đây sao, chị cũng hay đi chợ.
Tâm định chào hỏi thì nghe tiếng bà Lan réo gọi:
- Tâm đi về, cơm nước chưa xong đừng nói chuyện tào lao nữa.
Mặt Phụng biến sắc, mà Nhi cũng ngờ nghệch ra, chỉ có bà Lan là lạnh lẽo đi một mạch không thèm quay đầu lại. Tâm không nói gì, cô vỗ vỗ tay Phụng ý bảo lần sau gặp nói chuyện sau đó cũng đi theo bà Lan.
Tâm đi rồi nên không biết gương mặt Phụng lúc còn tươi cười nay đã chuyển sang xám xịt thâm trầm...
Bà Lan đi phía trước, miệng lẩm bẩm lầm bầm:
- Hồ ly phá đám....
Tâm trong lòng khó hiểu, cô thật sự không biết bà Lan đang nói ai, lại càng ngờ vực về Phụng khi nãy. Theo cô đoán hình như bà Lan không thích Phụng, mà tại sao nhỉ, Phụng với cô lúc trước khá thân, bà Lan cũng biết Phụng là bạn của Khanh... vậy thì nguyên cơ gì bà lại không nể mặt bạn của Khanh như vậy?!!
Chưa kịp phân tích hết đã nghe ầm, phía trước bà bán rau củ hất cả thau nước bẩn vào người bà Lan, miệng lại chửi oang oang:
- Đồ đ.ỉ, đồ giựt chồng người ta, nay còn vác mặt đi chợ... thời buổi nào mà đ.ỉ điếm đ.ỉ già lộng hành vậy?
Nhi thấy bà kia sấn đến, cô liền nhảy lên phía trên để mặc bà Lan bị tát một cái. Tâm hoảng hồn, cô vội chạy lên kéo tay bà Lan ra sau, cô giận dữ:
- Bác làm gì vậy sao đánh người ta?
Bà kia huênh hoang:
- Việc của mày hả đ.ỉ nhỏ, à à mày tính bao đồng hả, có tin tao đánh luôn mày không?
Nói rồi bà ấy kéo Tâm ra ngoài, một thân to lớn sấn đến chỗ bà Lan, may mà Tâm nhanh trí, cô kéo bà ta lại đẩy về phía hàng rau.
- Bà bị điên hả, tự dưng xông đến đánh mẹ tôi?
Bà Lan bình thường hùng hổ, bây giờ lại thúm na thúm núm trước người đàn bà này. Tâm biết bà có gì đó nhưng thấy bà bị đánh lòng giận dữ của cô trỗi dậy, bà không thích cô là một việc nhưng mà thấy bà bị người ta sỉ vả cô không nhịn được.
- À mày là con của con đ.ỉ già này, gớm hết giựt chồng đẻ được thằng con hoang giờ lại ăn nằm đẻ thêm đứa nữa. Tao thấy mày cũng đ.ỉ giống con già này nè, mày giống y nó vậy, ẻo lả đ.ỉ điếm.
Tâm giận điên người, bà ta dám nói Khanh là con hoang... Con hoang cái rắm nhà bà đó!
- Bà lớn ăn nói bớt mất dạy đi, tôi thưa bà, gọi công an còng đầu bà đi.
Lại quay xuống sau xem bà Lan có đau chỗ nào không, cô lo lắng hỏi:
- Mẹ... có bị thương không, có sao không?
Bà Lan lắc lắc đầu, bà hơn 50 nhưng vẫn còn trẻ, dung nhan vẫn đẹp hơn khối bà lão hiện giờ. Cô biết Khanh là con riêng, bà cũng là vợ sau người ta nhưng dù sao chuyện của đã qua bao nhiêu năm rồi,bây giờ lôi lại kiếm chuyện, cái bà bán rau hồ đồ quá mức rồi.
- Mày thưa tao đi, tao đi thưa ngược lại con đ.ỉ mẹ mày giựt chồng người ta..
Bà Lan im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:
- Tôi không giựt chồng bà, bà mới là người đến sau.
Bà Lan đã không nói thì thôi, nói ra liền có hổn chiến. Chẳng biết là từ đâu chạy đến một nam một nữ ào ào xông lại chỗ Tâm đánh túi bụi vào mặt cô cả mặt bà Lan. Tâm cũng không phải vừa, cô túm được ở đâu là ngắc là véo chỗ đó. Cô che trước mặt bà Lan để bảo vệ bà, miệng la lớn:
- Mẹ... véo nó, cào nó đi...
Xung quanh loạn cào cào lên hết, bà Lan cũng hăng lắm rồi, nghe đám này vừa đánh vừa chửi con bà là con hoang bà hết nhịn được, nghe lời Tâm bà véo cào cấu điên cuồng. Tâm cũng dùng hết sức, cô véo bên này, cào bên kia, lại còn cào giúp ba Lan sợ bà bị đánh trúng.
- Tụi bây hiếp người quá đáng, bộ tưởng tao hiền lắm hả?
Tâm thấp người hơn so với hai đứa này, mà bọn này ngoài mỡ ra thì ít thịt, cô đánh nó là không xi nhê gì cả.
- Mấy người kia dừng lại, dừng lại chưa?
Tiếng còi huých lên, mấy anh bảo vệ chợ chạy đến can ra, Tâm bị trầy trên tay, bị u đầu, bà Lan cũng bị đánh sưng má. Còn bên kia tụi nó bị cào chảy cả máu mặt nhưng không bị thương nặng cái nào.
Chú bảo vệ thấy bà Lan là người quen liền biết khó xử, không nói nhiều áp giải về công an phường giải quyết hết.
Tâm ôm lấy bà Lan, nhìn trước nhìn sau, mặc dù cô mới là người thảm hại, lo lắng hỏi bà:
- Mẹ có sao không mẹ?
Bà Lan lắc đầu, trong mắt là tia cảm kích.... Nhi bấy giờ mới chạy lại, cô mếu máo ôm lấy bà Lan, nức nở:
- Mẹ... mẹ có sao không?
Bà Lan lắc đầu, hỏi nhạt nhẽo:
- Mẹ bị đánh... mày đi đâu?
Nhi khóc thút thít:
- Con đi kêu bảo vệ... huhu...mẹ có sao không?
Tâm lườm nguýt khinh thường Nhi ra mặt, ai chẳng biết bảo vệ là do tiểu thương gọi đến chứ. May là công an phường sát gần ngay chợ, bọn đánh cô khi nãy mặt mày xanh mét, tỏ thái độ như là bị hại... Tâm cười khẩy đúng là giả tạo, nhịn không được cô cười nói:
- Đúng là xấu người xấu nết xấu cả giấc mơ, xấu xiên thấu bầu trời, xấu đào sâu xuống âm phủ.
Con bên kia nghe hiểu, trừng mắt nhìn cô:
- Con nấm lùn mày nói ai, có tin tao vả miệng mày không?
Tâm cũng không muốn nhịn, cô hung hăng:
- Nhào vô, coi tao có dũa cái nết của mày nữa không thiếu biết.
Bên kia định nhào vô thì công an phường đi đến, thấy chiến trận còn căng thẳng, anh hắng giọng:
- Lên đến đây còn hăng quá, hay tôi nhốt vào trong kia ngồi hết đêm thì về nha.
Cả hai bên im lặng không ai nói gì, bà Lan kéo tay Tâm, bà vỗ vỗ tay cô ý là kêu cô bình tĩnh lại. Cô nhìn bà, gật đầu hiểu ý:
- Con biết rồi, chờ anh Khanh đến.
Công an phường hắng giọng, hỏi:
- Sao đánh nhau kỳ vậy?
Bên kia bà bán rau giành trả lời:
- Con già kia giựt chồng tôi đó chú, giựt chồng còn ngông nghênh trêu tức tôi nên tôi đánh chết đ.ỉ...à đánh cho nó chừa.
Anh công an phường khó hiểu:
- Bác nói bác này giựt chồng bác?
Bà Lan lên tiếng:
- Không có, bà ta đến sau nhưng có tiền nên được làm vợ còn tôi mang tiếng giựt chồng.
Anh công an lại càng rối rắm:
- Tuổi này mà còn đến trước đến sau, giựt chồng nữa hả?
Tâm muốn cười thật sự, anh công an này không biết có học nghiệp vụ phân tích tâm lý không mà nói chuyện nghe huề trớt. Đang định giải thích thì nghe có người đi vào, Tâm quay lại nhìn là một vị cán bộ lớn tuổi:
- Không cần hỏi nữa, mọi người về đi, sau này đừng gây nhau là được. Khoan... phía bà Lành ở lại đóng tiền phạt tội gây rối trật tự rồi về.
Tâm nhìn nhìn, thì ra bà kia tên Lành, tên là Lành mà người thì không lành chút nào, dữ như hùm như beo.
Bà Lành không chấp nhận bèn phản đối:
- Sao tôi phải đóng, cả hai đánh nhau sao tôi phải đóng?
Vị cán bộ nghiêm mặt nói thẳng không sợ gì:
- Vậy bà muốn bị nhốt không, bà xông đến đánh người còn nói lý hả, bên kia người ta muốn kiện lên tòa bà chống được không mà la hét ở đây.. Chỗ này là cái chợ của bà à, bà nghĩ bà được quyền phản đối?
Bà Lành bên kia rụt cổ, hai đứa con bả càng rúc người đến thấy thương. Nhưng ai thương thì thương Tâm lại thấy vừa, lúc đánh người thì huênh hoang sao bây giờ chui rực thấy tội vậy..
Vị cán bộ quay sang bà Lan, giọng ông hòa hoãn hơn chút:
- Lan.. à bà Lan về đi, con trai bà gọi cho tôi rồi.
Vị cán bộ vừa nói xong, Khanh cũng chạy đến, nhìn thấy anh cô tự dưng lại tủi thân:
- Khanh...
Khanh nắm tay cô lại quay sang nhìn bà Lan xem có bị thương không, anh lo lắng hỏi:
- Mẹ....có bị sao không mẹ, có đau không?
Nhi từ sau lưng Khanh chạy ra ôm lấy bà Lan bị bà gạt tay ra chỗ khác:
- Mẹ không sao thôi về con, con Tâm bị chảy máu tay rồi.
Khanh giận dữ thật sự, nếu không phải vị cán bộ kia can ra, anh đã đánh cho tên đầu bự kia bầm dập rồi..
- Khanh...đây là đồn công an phường không được đánh người...
Tâm cũng kéo tay anh, cô hoảng sợ:
- Anh về thôi anh, tay em đau, mẹ cũng đau nữa..
Nghe tiếng cô khàn khàn muốn khóc anh mới buông tên kia ra, nhưng cơn giận vẫn chưa lấn xuống, anh trực tiếp chửi không khoan nhượng:
- Còn nhỏ mày hay đánh tao, tao nhớ, nhưng bây giờ tao nói mày biết muốn đánh tao phải xem mày có mấy cái mạng. Còn nữa mẹ mày là đ.ỉ chứ không phải mẹ tao, mẹ con mày banh não ra mà nghe cho kỹ. Tao thấy mày ở đâu, tao đập mày ở đó, khôn thì chui ở nhà đi đừng vác mặt ra đường. Muốn ăn gì alo cho tao, tao mua cho mày ăn dọng chứ để tao thấy mặt chó mày ra đường thì đừng trách tao sao ác với mày...
Nói rồi anh kéo tay Tâm, kéo tay bà Lan đi ra ngoài, để lại mẹ con bà Lành mặt mày xanh mét, thằng con trai thì mặt sưng vù trông không khác gì đầu heo quay.
Anh công an vẫn còn không kíp hiểu chuyện gì thì người đã đi mất, anh quay sang hỏi vị cán bộ lớn tuổi:
- Sếp bây giờ thế nào?
- Lấy lời khai bên này, lập biên bản đóng phạt rồi thả về đi.
Nói rồi ông lại có nhìn về bóng dáng 4 người đi phía trước, ánh mắt lại tập trung về thân ảnh người đàn bà... Thoáng chốc ông thở dài, cái thở dài của bao nhiêu năm không thay đổi..
Vừa ra đến cổng công an phường, Nhi liền nhanh tay nhanh chân dìu bà Lan lên xe, bà Lan cũng không khó chịu như khi nãy khiến Nhi thở phào. Tâm ngồi ghế phụ lái, cô lấy khăn giấy ướt có sẵn trong xe đưa cho bà Lan, tự cô cũng lau chùi vết máu trên tay, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ lau sơ đi.
Nhi nhanh tay giành lấy, cô nói trống không:
- Để tôi lau cho mẹ...
Tâm cũng không thèm trả lời, cô quay lên phía trước lấy một tờ đưa cho Khanh, giọng nhỏ nhẹ:
- Lau đi anh.
Khanh cười cười, anh nhe răng nói:
- Lau cho anh đi.
Tâm lại bật cười, cô chồm người lau cho anh, ngực cô kề sát tay anh khiến anh không hẹn mà huých huých tay vào. Tâm thẹn đỏ mặt, cô lườm nguýt anh một phát. Anh bật cười cũng quay lại vẻ nghiêm túc, nói:
- Mẹ sau này đừng dính tới mẹ con nhà đó nữa, con cho người lấy lại sạp mẹ đừng cản con.
Bà Lan nhận khăn giấy từ tay Nhi, không để cho cô lau giúp, một mình bà tự làm:
- Ừ con thấy sao thì làm, mẹ không can thiệp vào nữa.
Tâm im lặng, cô nhìn qua kính nhỏ trên xe thấy gương mặt bà buồn bã méo xẹo, lại nhìn thấy Khanh đăm chiêu không được vui, bất giác cô cũng thấy buồn. Đây là chồng cô, kia là mẹ chồng cô, nhìn họ buồn cô cũng không được vui.
Không khí trong xe căng thẳng buồn bã, duy có người lại đang hậm hực vì bị hắt hủi, ánh mắt tỏ ra không vui lại có tia hận ý...
Mà bên góc cây to trước cổng công an phường, một người phụ nữ gương mặt sắc sảo đang nhìn theo về hướng xe Lexus màu trắng của Khanh, mặt cô mang nét cười cũng mang nét thâm trầm đầy mưu tính!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.