Chương 126: Cạm bẫy
Phồn Hoa Đóa Đóa
15/04/2015
Cúp điện thoại di động, Trình Du Nhiên theo thói quen nhíu mày, nâng cằm lên nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi, chú Lâm là bạn mẹ thời đại học, đã từng dạy mình y thuật, nhưng bình thường chú ấy rất ít chủ động tìm người nói chuyện, đặc biệt là sau khi mẹ qua đời, gặp mình cũng là dáng vẻ hờ hững, sao hôm nay đột nhiên tìm tới?
Hơn nữa chú ấy nói chuyện quan trọng, thần thần bí bí?
Lắc lắc đầu, quên những thứ hỗn loạn, hình như có chút dùng não quá độ, cô cực kỳ không thích loại cảm giác này, dù sao rất nhanh sẽ có thể thấy, vẫn nên bỏ bớt tế bào não thôi.
Bò dậy từ trên ghế nằm, trở về phòng thay một bộ quần áo chỉnh tề, Trình Du Nhiên chạy liêu xiêu ra cửa.
Còn chưa có ra cửa, vừa lúc Lâm từ bên ngoài trở lại, thấy dáng vẻ Trình Du Nhiên hỏi: "Cậu phải đi ra ngoài?" Chuyện mấy ngày này đặc biệt nhiều, bạn chí cốt vốn đến bồi cô, lại bị cô gạt sang một bên.
Vốn còn muốn trước khi đi nói một tiếng, không ngờ đụng phải ở chỗ này, Trình Du Nhiên gật đầu một cái: "Ừ, mới vừa nhận được điện thoại, đi ra ngoài đi dạo."
Lâm theo bản năng hỏi: "Viêm Dạ Tước tới?"
Nghe cô ấy nói như thế, Trình Du Nhiên mới phát hiện, hình như chính mình vẫn thuộc phạm nhân đang lẩn trốn, Viêm Dạ Tước thế nhưng cũng không đến tóm cô, thật là ly kỳ. . . . . . Không đúng, tại sao cô phải nghĩ như vậy, cô có tự do của mình, nhất định là nguyên nhân hơi nhớ Tiểu Nặc.
"Không phải anh ấy, một trưởng bối gọi điện thoại tới muốn ôn chuyện với tôi."
Vì an toàn bạn tốt, cũng vì cho Viêm Dạ Tước một ấn tượng tốt, Lâm vội vàng nói: "Tôi sai người đưa cậu đi nhé?"
"Không cần." Trình Du Nhiên khoát tay áo, cô vốn không phải là người ra cửa cần ủng hộ rầm rộ, huống chi chú Lâm đã nói càng ít người biết càng tốt, "Tự tôi có thể đi, mỗi một đường ở Newyork tôi nhắm mắt lại cũng có thể tìm được." Năm đó cô học lái xe, cơ hồ xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ của Newyork, nơi chú Lâm hẹn mặc dù vắng vẻ, đối với cô mà nói vẫn không có khó khăn gì.
Lâm cũng không cưỡng cầu, từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa xe đặt vào trên tay cô, mỉm cười nói: "Cậu lái chiếc xe kia đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi, hễ kêu là tới."
Cảm nhận được nụ cười chân thành tha thiết của cô ấy, Trình Du Nhiên cười cười, không chút khách khí nhận lấy, trên chiếc xe kia có dấu hiệu của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, ở Newyork vẫn có thể tiết kiệm không ít chuyện, ít nhất lúc qua mặt xe cũng không có ai quản.
Rất nhanh, Trình Du Nhiên chạy tới địa phương trong điện thoại, đó là một khách sạn rất nhỏ, nhìn từ bên ngoài, giống như là lúc nào cũng có thể đóng cửa.
Mặc dù hiện tại chính là giờ cơm, trong tiệm cũng không có một vị khách ăn cơm, chỉ ở một bên trong góc, một bác sỹ áo trắng tóc bạc trắng đang đưa lưng về phía Trình Du Nhiên uống rượu.
Liếc mắt nhìn bốn phía, Trình Du Nhiên hoài nghi người nọ không phải ngồi lộn chỗ, ở trong ấn tượng của cô, mặc dù chú Lâm đần độn, nhưng bình thường đều chỉnh chu vô cùng sạch sẽ, coi như mấy năm không gặp, cũng không thể biến thành cái bộ dáng này, đi tới không xác định hỏi: "Chú Lâm?"
"Con rốt cuộc tới." Tay bác sỹ Lâm đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đụng đổ ly rượu đang cầm.
Nhìn chính diện mặt chú Lâm, nhất thời khiến Trình Du Nhiên sợ hết hồn, đây có còn là người đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền không, hiện tại có người nói chú ấy bảy tám chục tuổi, cô hoàn toàn tin tưởng, ban đầu gương mặt đẹp trai hôm nay giăng đầy nếp nhăn, đầu tóc bạch kim đã không tìm ra một sợi màu đen, một đôi mắt đục ngầu bởi vì uống rượu mà trở nên ửng hồng.
Nhíu nhíu mày, Trình Du Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Chú Lâm, mấy năm không thấy, sao chú biến thành cái bộ dáng này?"
"Ngồi đi." Bác sỹ Lâm không trả lời, chỉ chỉ cái chỗ ngồi đối diện chú ấy, thở dài nói: "Thật giống mẹ con lúc còn trẻ."
Đối với việc này, Trình Du Nhiên chỉ có thể im lặng không lên tiếng, chuyện tình giữa chú ấy và mẹ, cô đã biết từ lâu, có lúc cô thậm chí cảm thấy nếu như mẹ đi cùng với chú ấy có lẽ cũng sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn.
"Con xem cái này trước rồi nói." Bác sỹ Lâm đưa túi hồ sơ sớm chuẩn bị tốt tới.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn nhận lấy túi hồ sơ, bên trong là mấy hạng mục chỉ tiêu y học thường gặp khi kiểm tra đo lường, tùy ý mở ra, tài liệu cô xem rất rõ ràng, chỉ là không biết ý của chú Lâm.
"Con nên nhìn ra được, đây là một phần giám định báo cáo DNA." Giọng bác sỹ Lâm trầm thấp truyền đến, cặp mắt đục ngầu tản mát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, từng chữ từng chữ nói: "Mộ Viễn Chi và Mộ Quân Nhiên."
Làm sao có thể? Trình Du Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, mang theo giọng không cho phản bác hỏi: "Chú chắc chắn chứ?"
Câu hỏi này đối với một trưởng bối mà nói vô cùng không khách khí, nhưng bác sỹ Lâm cũng không có tức giận, mà cực kỳ khẳng định nói: "Thiên chân vạn xác." Ngay sau đó đem chuyện lúc trước nói một lần.
Nắm lấy một ly rượu trên bàn, cũng không quan tâm có phải là nhãn hiệu mình thích hay không liền trực tiếp rót vào trong miệng, chuyện này thật sự làm cho người ta kinh hãi, Mộ Quân Nhiên ở nhà họ Mộ ngây người hơn mười năm, thế nhưng không phải con trai ruột của ba, Vạn Tuyết Cầm đùa bỡn tất cả mọi người.
Đường đường là gia đình Đông y, thậm chí ngay cả con trai cũng nhận lầm, cái này quả thực là một châm chọc lớn.
Hơn nữa nếu chuyện này quả thật như những gì chú ấy nói, mẹ mình chết cũng không phải là không có liên quan đến bà ta?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Trình Du Nhiên trở nên càng ngày càng khó coi, báo cáo giám định bị cô vo thành một cục, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh đêm mẹ nhảy lầu, ánh mắt trống rỗng của mẹ!
Vốn còn muốn tạm thời không động đến bệnh viện nhà họ Mộ, xem ra hiện tại động đã trễ rồi!
Dù sao đi theo Viêm Dạ Tước một thời gian ngắn, Trình Du Nhiên rất nhanh khống chế được cảm xúc chuẩn bị bùng nổ, trong giọng nói tự nhiên mang theo uy nghiêm: "Chuyện này còn có ai biết?"
Tán thưởng nhìn Trình Du Nhiên một cái, bác sỹ Lâm nhỏ giọng nói ra: "Lúc mới ra kết quả kiểm tra đo lường, hình như có người xuất hiện ở cửa, chỉ là chờ chú đuổi theo ra thì người nọ đã không thấy, cho nên chú mới --"
Pằng --
Bác sỹ Lâm còn chưa nói dứt lời, âm thanh viên đạn thoát khỏi nòng súng vang lên từ ngoài cửa sổ, một viên đạn phá vỡ cửa sổ thủy tinh bắn thẳng vào ngực ông ta, máu trong nháy mắt nhuộm đồng phục màu trắng thành đỏ ngầu.
Đáng chết, Trình Du Nhiên thầm mắng một tiếng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tới giết người diệt khẩu, xem ra Vạn Tuyết Cầm cũng tìm được núi dựa tốt, vội dìu bác sỹ Lâm muốn đi đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài càng thêm nguy hiểm, nhưng chỉ cần lên xe vẫn có cơ hội chạy trốn, ở bên trong tuyệt đối để người ta bắt rùa trong hũ.
"Cầm đồ trên bàn!" Bác sỹ Lâm cật lực kêu một tiếng, sắc mặt vốn già nua biến thành trắng bệch.
"Khốn kiếp, mới vừa rồi là phế vật nào nổ súng?" Bên ngoài khách sạn, trong khắp ngõ ngách cách đó không xa, một người đàn ông lực lưỡng da đen hướng về phía trong bộ đàm quát, thiếu gia lệnh bắt sống, không ngờ chính mình còn chưa có ra lệnh, đã có người muốn cướp công lao.
Núp tất cả người đàn ông lực lưỡng ở các góc đều không hiểu ra sao, bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn cho là lão đại tạm thời đổi chủ ý, lúc này trong bộ đàm đột nhiên truyền ra một giọng nói: "Lão đại, vừa nãy không phải anh em chúng em nổ súng, hình như có người đang có ý đồ với bọn họ."
Người đàn ông lực lưỡng da đen vừa nghe thì nhất thời căng thẳng trong lòng, hai người này khá quan trọng đối với thiếu gia, đặc biệt là cô gái đó, lỡ như chuyện làm hư hại mình cũng thiếu chút nữa xong đời, cắn răng, cũng không quan tâm chung quanh đến cùng có bao nhiêu kẻ địch, lớn tiếng kêu lên: "Xông lên, trước tiên bắt cô gái đó tới."
Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên đã nhanh chóng đỡ bác sỹ Lâm đi tới trước xe, coi như đỡ người tốc độ cô đi bộ cũng thật nhanh, chỉ là không ngờ sau khi đi ra thế nhưng không có ai nổ súng.
Tình thế không để cô nghĩ nhiều như vậy, mở cửa xe, đem bác sỹ Lâm đặt vào vị trí kế bên tài xế, sau đó lập tức nhảy lên xe, đạp cần ga, xe giống như mũi tên nhanh chóng chạy đi hướng xa.
"Đuổi theo!" Người đàn ông lực lưỡng da đen không ngờ hai người chạy ra ngoài nhanh như vậy, chỉ là thấy người bị thương hình như là người áo trắng, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, hiện tại chỉ cần bắt được cô gái đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Một tay Trình Du Nhiên đặt lên trên tay lái, một tay khác đẩy bác sỹ Lâm kêu lên: "Chú Lâm, chú làm sao vậy?"
Nghe được tiếng kêu, bác sỹ Lâm cố sức mở mắt, nói đứt quãng: "Hồ sơ. . . . . . Túi hồ sơ?"
"Ở chỗ này." Trình Du Nhiên mang túi hồ sơ đưa tới, trong lòng có chút hối hận, nếu như lúc đi đồng ý để người của Lâm đi theo, nói không chừng chú Lâm cũng sẽ không trúng đạn.
"Ở đây là tốt rồi." Bác sỹ Lâm cười cười, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng buông lỏng: "Nhiều năm như vậy, chú rốt cuộc làm được, hiện tại chết cũng đáng giá."
"Chú Lâm đừng nói như vậy, con lập tức tìm chỗ an toàn chữa trị cho chú." Trình Du Nhiên đem chân ga tối đa, điên cuồng lao ở trên đường.
"Con cũng là bác sỹ, đối với sinh tử sớm nên nhìn thấu." Bác sỹ Lâm giống như giải thoát, cười cười: "Còn dư lại. . . . . . Liền giao cho con, nhất định phải. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, bác sỹ Lâm đã nghiêng đầu, không có động tĩnh, đạn bắn vào trong tim, có thể kiên trì được thời gian dài như vậy đã rất không dễ dàng.
"Đáng chết, sao chạy nhanh như vậy!" Phía sau, thấy xe cách Trình Du Nhiên càng ngày càng xa, người đàn ông lực lưỡng da đen mắng một tiếng, hướng về phía ống nói điện thoại quát: "Lập tức bắn thủng bánh xe sau của cô ta."
Âm thanh pằng pằng không dứt, cũng không thể thương tổn được người trong xe, còn phải chạy băng băng để bắn nổ bánh xe, đây đối với cả đám thuộc hạ mà nói đúng là khảo nghiệm lớn vô cùng, nhưng cũng may, nhiều người sức mạnh lớn, sau khi đuổi theo mấy cây số, bánh xe bên trái rốt cuộc bị bắn thủng.
Hiện tại trên tay cô không có súng, hơn nữa cho dù có súng cũng không làm được gì, tuy nhiên Trình Du Nhiên không hổ là cao thủ chơi xe, nỗ lực đánh tay lái, đem sức nặng của xe điều hướng bên kia, tiếp tục phóng tới phía trước, chỉ cần vào khu náo nhiệt, cô sẽ có biện pháp bỏ rơi người phía sau, nhưng cứ như vậy, tốc độ xe lập tức giảm bớt không ít, cách người phía sau cũng càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, năm chiếc xe xếp thành một hàng phía trước, chạy hướng bên này, hơn nữa nhìn giá thế của đối phương, hình như cũng xông tới chỗ cô!
Hơn nữa chú ấy nói chuyện quan trọng, thần thần bí bí?
Lắc lắc đầu, quên những thứ hỗn loạn, hình như có chút dùng não quá độ, cô cực kỳ không thích loại cảm giác này, dù sao rất nhanh sẽ có thể thấy, vẫn nên bỏ bớt tế bào não thôi.
Bò dậy từ trên ghế nằm, trở về phòng thay một bộ quần áo chỉnh tề, Trình Du Nhiên chạy liêu xiêu ra cửa.
Còn chưa có ra cửa, vừa lúc Lâm từ bên ngoài trở lại, thấy dáng vẻ Trình Du Nhiên hỏi: "Cậu phải đi ra ngoài?" Chuyện mấy ngày này đặc biệt nhiều, bạn chí cốt vốn đến bồi cô, lại bị cô gạt sang một bên.
Vốn còn muốn trước khi đi nói một tiếng, không ngờ đụng phải ở chỗ này, Trình Du Nhiên gật đầu một cái: "Ừ, mới vừa nhận được điện thoại, đi ra ngoài đi dạo."
Lâm theo bản năng hỏi: "Viêm Dạ Tước tới?"
Nghe cô ấy nói như thế, Trình Du Nhiên mới phát hiện, hình như chính mình vẫn thuộc phạm nhân đang lẩn trốn, Viêm Dạ Tước thế nhưng cũng không đến tóm cô, thật là ly kỳ. . . . . . Không đúng, tại sao cô phải nghĩ như vậy, cô có tự do của mình, nhất định là nguyên nhân hơi nhớ Tiểu Nặc.
"Không phải anh ấy, một trưởng bối gọi điện thoại tới muốn ôn chuyện với tôi."
Vì an toàn bạn tốt, cũng vì cho Viêm Dạ Tước một ấn tượng tốt, Lâm vội vàng nói: "Tôi sai người đưa cậu đi nhé?"
"Không cần." Trình Du Nhiên khoát tay áo, cô vốn không phải là người ra cửa cần ủng hộ rầm rộ, huống chi chú Lâm đã nói càng ít người biết càng tốt, "Tự tôi có thể đi, mỗi một đường ở Newyork tôi nhắm mắt lại cũng có thể tìm được." Năm đó cô học lái xe, cơ hồ xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ của Newyork, nơi chú Lâm hẹn mặc dù vắng vẻ, đối với cô mà nói vẫn không có khó khăn gì.
Lâm cũng không cưỡng cầu, từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa xe đặt vào trên tay cô, mỉm cười nói: "Cậu lái chiếc xe kia đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi, hễ kêu là tới."
Cảm nhận được nụ cười chân thành tha thiết của cô ấy, Trình Du Nhiên cười cười, không chút khách khí nhận lấy, trên chiếc xe kia có dấu hiệu của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, ở Newyork vẫn có thể tiết kiệm không ít chuyện, ít nhất lúc qua mặt xe cũng không có ai quản.
Rất nhanh, Trình Du Nhiên chạy tới địa phương trong điện thoại, đó là một khách sạn rất nhỏ, nhìn từ bên ngoài, giống như là lúc nào cũng có thể đóng cửa.
Mặc dù hiện tại chính là giờ cơm, trong tiệm cũng không có một vị khách ăn cơm, chỉ ở một bên trong góc, một bác sỹ áo trắng tóc bạc trắng đang đưa lưng về phía Trình Du Nhiên uống rượu.
Liếc mắt nhìn bốn phía, Trình Du Nhiên hoài nghi người nọ không phải ngồi lộn chỗ, ở trong ấn tượng của cô, mặc dù chú Lâm đần độn, nhưng bình thường đều chỉnh chu vô cùng sạch sẽ, coi như mấy năm không gặp, cũng không thể biến thành cái bộ dáng này, đi tới không xác định hỏi: "Chú Lâm?"
"Con rốt cuộc tới." Tay bác sỹ Lâm đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đụng đổ ly rượu đang cầm.
Nhìn chính diện mặt chú Lâm, nhất thời khiến Trình Du Nhiên sợ hết hồn, đây có còn là người đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền không, hiện tại có người nói chú ấy bảy tám chục tuổi, cô hoàn toàn tin tưởng, ban đầu gương mặt đẹp trai hôm nay giăng đầy nếp nhăn, đầu tóc bạch kim đã không tìm ra một sợi màu đen, một đôi mắt đục ngầu bởi vì uống rượu mà trở nên ửng hồng.
Nhíu nhíu mày, Trình Du Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Chú Lâm, mấy năm không thấy, sao chú biến thành cái bộ dáng này?"
"Ngồi đi." Bác sỹ Lâm không trả lời, chỉ chỉ cái chỗ ngồi đối diện chú ấy, thở dài nói: "Thật giống mẹ con lúc còn trẻ."
Đối với việc này, Trình Du Nhiên chỉ có thể im lặng không lên tiếng, chuyện tình giữa chú ấy và mẹ, cô đã biết từ lâu, có lúc cô thậm chí cảm thấy nếu như mẹ đi cùng với chú ấy có lẽ cũng sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn.
"Con xem cái này trước rồi nói." Bác sỹ Lâm đưa túi hồ sơ sớm chuẩn bị tốt tới.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn nhận lấy túi hồ sơ, bên trong là mấy hạng mục chỉ tiêu y học thường gặp khi kiểm tra đo lường, tùy ý mở ra, tài liệu cô xem rất rõ ràng, chỉ là không biết ý của chú Lâm.
"Con nên nhìn ra được, đây là một phần giám định báo cáo DNA." Giọng bác sỹ Lâm trầm thấp truyền đến, cặp mắt đục ngầu tản mát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, từng chữ từng chữ nói: "Mộ Viễn Chi và Mộ Quân Nhiên."
Làm sao có thể? Trình Du Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, mang theo giọng không cho phản bác hỏi: "Chú chắc chắn chứ?"
Câu hỏi này đối với một trưởng bối mà nói vô cùng không khách khí, nhưng bác sỹ Lâm cũng không có tức giận, mà cực kỳ khẳng định nói: "Thiên chân vạn xác." Ngay sau đó đem chuyện lúc trước nói một lần.
Nắm lấy một ly rượu trên bàn, cũng không quan tâm có phải là nhãn hiệu mình thích hay không liền trực tiếp rót vào trong miệng, chuyện này thật sự làm cho người ta kinh hãi, Mộ Quân Nhiên ở nhà họ Mộ ngây người hơn mười năm, thế nhưng không phải con trai ruột của ba, Vạn Tuyết Cầm đùa bỡn tất cả mọi người.
Đường đường là gia đình Đông y, thậm chí ngay cả con trai cũng nhận lầm, cái này quả thực là một châm chọc lớn.
Hơn nữa nếu chuyện này quả thật như những gì chú ấy nói, mẹ mình chết cũng không phải là không có liên quan đến bà ta?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Trình Du Nhiên trở nên càng ngày càng khó coi, báo cáo giám định bị cô vo thành một cục, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh đêm mẹ nhảy lầu, ánh mắt trống rỗng của mẹ!
Vốn còn muốn tạm thời không động đến bệnh viện nhà họ Mộ, xem ra hiện tại động đã trễ rồi!
Dù sao đi theo Viêm Dạ Tước một thời gian ngắn, Trình Du Nhiên rất nhanh khống chế được cảm xúc chuẩn bị bùng nổ, trong giọng nói tự nhiên mang theo uy nghiêm: "Chuyện này còn có ai biết?"
Tán thưởng nhìn Trình Du Nhiên một cái, bác sỹ Lâm nhỏ giọng nói ra: "Lúc mới ra kết quả kiểm tra đo lường, hình như có người xuất hiện ở cửa, chỉ là chờ chú đuổi theo ra thì người nọ đã không thấy, cho nên chú mới --"
Pằng --
Bác sỹ Lâm còn chưa nói dứt lời, âm thanh viên đạn thoát khỏi nòng súng vang lên từ ngoài cửa sổ, một viên đạn phá vỡ cửa sổ thủy tinh bắn thẳng vào ngực ông ta, máu trong nháy mắt nhuộm đồng phục màu trắng thành đỏ ngầu.
Đáng chết, Trình Du Nhiên thầm mắng một tiếng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tới giết người diệt khẩu, xem ra Vạn Tuyết Cầm cũng tìm được núi dựa tốt, vội dìu bác sỹ Lâm muốn đi đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài càng thêm nguy hiểm, nhưng chỉ cần lên xe vẫn có cơ hội chạy trốn, ở bên trong tuyệt đối để người ta bắt rùa trong hũ.
"Cầm đồ trên bàn!" Bác sỹ Lâm cật lực kêu một tiếng, sắc mặt vốn già nua biến thành trắng bệch.
"Khốn kiếp, mới vừa rồi là phế vật nào nổ súng?" Bên ngoài khách sạn, trong khắp ngõ ngách cách đó không xa, một người đàn ông lực lưỡng da đen hướng về phía trong bộ đàm quát, thiếu gia lệnh bắt sống, không ngờ chính mình còn chưa có ra lệnh, đã có người muốn cướp công lao.
Núp tất cả người đàn ông lực lưỡng ở các góc đều không hiểu ra sao, bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn cho là lão đại tạm thời đổi chủ ý, lúc này trong bộ đàm đột nhiên truyền ra một giọng nói: "Lão đại, vừa nãy không phải anh em chúng em nổ súng, hình như có người đang có ý đồ với bọn họ."
Người đàn ông lực lưỡng da đen vừa nghe thì nhất thời căng thẳng trong lòng, hai người này khá quan trọng đối với thiếu gia, đặc biệt là cô gái đó, lỡ như chuyện làm hư hại mình cũng thiếu chút nữa xong đời, cắn răng, cũng không quan tâm chung quanh đến cùng có bao nhiêu kẻ địch, lớn tiếng kêu lên: "Xông lên, trước tiên bắt cô gái đó tới."
Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên đã nhanh chóng đỡ bác sỹ Lâm đi tới trước xe, coi như đỡ người tốc độ cô đi bộ cũng thật nhanh, chỉ là không ngờ sau khi đi ra thế nhưng không có ai nổ súng.
Tình thế không để cô nghĩ nhiều như vậy, mở cửa xe, đem bác sỹ Lâm đặt vào vị trí kế bên tài xế, sau đó lập tức nhảy lên xe, đạp cần ga, xe giống như mũi tên nhanh chóng chạy đi hướng xa.
"Đuổi theo!" Người đàn ông lực lưỡng da đen không ngờ hai người chạy ra ngoài nhanh như vậy, chỉ là thấy người bị thương hình như là người áo trắng, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, hiện tại chỉ cần bắt được cô gái đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Một tay Trình Du Nhiên đặt lên trên tay lái, một tay khác đẩy bác sỹ Lâm kêu lên: "Chú Lâm, chú làm sao vậy?"
Nghe được tiếng kêu, bác sỹ Lâm cố sức mở mắt, nói đứt quãng: "Hồ sơ. . . . . . Túi hồ sơ?"
"Ở chỗ này." Trình Du Nhiên mang túi hồ sơ đưa tới, trong lòng có chút hối hận, nếu như lúc đi đồng ý để người của Lâm đi theo, nói không chừng chú Lâm cũng sẽ không trúng đạn.
"Ở đây là tốt rồi." Bác sỹ Lâm cười cười, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng buông lỏng: "Nhiều năm như vậy, chú rốt cuộc làm được, hiện tại chết cũng đáng giá."
"Chú Lâm đừng nói như vậy, con lập tức tìm chỗ an toàn chữa trị cho chú." Trình Du Nhiên đem chân ga tối đa, điên cuồng lao ở trên đường.
"Con cũng là bác sỹ, đối với sinh tử sớm nên nhìn thấu." Bác sỹ Lâm giống như giải thoát, cười cười: "Còn dư lại. . . . . . Liền giao cho con, nhất định phải. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, bác sỹ Lâm đã nghiêng đầu, không có động tĩnh, đạn bắn vào trong tim, có thể kiên trì được thời gian dài như vậy đã rất không dễ dàng.
"Đáng chết, sao chạy nhanh như vậy!" Phía sau, thấy xe cách Trình Du Nhiên càng ngày càng xa, người đàn ông lực lưỡng da đen mắng một tiếng, hướng về phía ống nói điện thoại quát: "Lập tức bắn thủng bánh xe sau của cô ta."
Âm thanh pằng pằng không dứt, cũng không thể thương tổn được người trong xe, còn phải chạy băng băng để bắn nổ bánh xe, đây đối với cả đám thuộc hạ mà nói đúng là khảo nghiệm lớn vô cùng, nhưng cũng may, nhiều người sức mạnh lớn, sau khi đuổi theo mấy cây số, bánh xe bên trái rốt cuộc bị bắn thủng.
Hiện tại trên tay cô không có súng, hơn nữa cho dù có súng cũng không làm được gì, tuy nhiên Trình Du Nhiên không hổ là cao thủ chơi xe, nỗ lực đánh tay lái, đem sức nặng của xe điều hướng bên kia, tiếp tục phóng tới phía trước, chỉ cần vào khu náo nhiệt, cô sẽ có biện pháp bỏ rơi người phía sau, nhưng cứ như vậy, tốc độ xe lập tức giảm bớt không ít, cách người phía sau cũng càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, năm chiếc xe xếp thành một hàng phía trước, chạy hướng bên này, hơn nữa nhìn giá thế của đối phương, hình như cũng xông tới chỗ cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.