Chương 18: Chạy ra khỏi ổ sói lại vào hang hổ
Phồn Hoa Đóa Đóa
15/04/2015
Xe như thoát súng ra đạn, chạy hướng xe hàng. Trình Du Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, mắt cũng không chớp cái nào, ở bên trong tròng mắt đen lộ ra hơi thở tự tin.
Văn Long nhìn Trình Du Nhiên quay đầu xe vọt tới hướng bên này, nhíu mày kiếm, cô muốn làm gì.
Trình Du Nhiên chợt chuyển tay lái, chỉ thấy xe lái hướng xe hàng, đang muốn đụng nhau với xe hàng, trong nháy mắt chợt thay đổi tay lái, đạp cần ga, tiếng động cơ cùng bánh xe ma sát mặt đất đồng thời vang lên âm thanh, đuôi quét ngang hướng một chiếc xe với đường cong hoàn mỹ, giống như cây chổi, đem xe chạy như bay quét qua, mạnh mẽ đụng ngược, xe đi hướng xe hàng, một màn này thật làm cho người ta khiếp sợ!
Xe đang cùng xe hàng chạm vào nhau, hấp dẫn chú ý của kẻ địch, hai người mới vừa hộ tống Trình Du Nhiên cùng lúc đó thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Văn Long nhìn một màn này, nhìn lại chiếc xe tải kia, hình như đã hiểu rõ cô đang muốn làm cái gì, lập tức giơ tay lên quát: "Lui về phía sau!"
Cô nên làm đã làm xong, còn dư lại thì không có quan hệ với cô, có thể đi!
Trình Du Nhiên lấy súng cắn ngoài miệng xuống, lui về phía sau khẽ ném, đổi ngăn cản, xe lùi lại phía sau cực nhanh, trên mặt tinh sảo nâng lên nụ cười nhạt ——
Bùm! Một tiếng vang thật lớn, vạc dầu lúc trước bị đụng vỡ đúng lúc ma sát đụng nhau với xe, xảy ra nổ tung, long trời nở đất, khói mù bốc cháy nồng nặc, khóe miệng Trình Du Nhiên cười tự tin, dừng lại, xe cua 180 độ, như tên trên dây cung, xuyên qua tuyến lửa, nhanh chóng rời đi ——
Song cùng lúc đó, một bóng người nhanh như tia chớp nhảy vào trong xe của cô, một khẩu súng chĩa về phía cái ót của cô, vang lên âm thanh từ tính: "Vị bác sỹ này, kỹ thuật lái xe của cô cũng không tệ lắm, tiếp tục lái xe!"
Nếu mở miệng gọi cô là bác sỹ, chẳng lẽ bọn họ biết?
Một tay Trình Du Nhiên cầm tay lái, một tay lục lọi chung quanh, chỉ thấy người đàn ông kia đùa giỡn, nói: "Súng cô tìm đang chĩa vào đầu cô."
Ở thời điểm người đàn ông nhảy lên liền chớp lấy thời khắc cô nhất thời buông lỏng bỏ súng qua một bên, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Vị đại ca này, có lời gì từ từ nói ——"
Lời của cô còn chưa nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi, hiện tại những người này chỉ thích bắt cóc người sao?
Tần Tử Duệ nhanh chóng lật người, động tác mau làm cho người ta không thấy rõ, một tay nắm lấy tay lái, một tay đem người hôn mê vứt xuống chỗ cạnh tài xế, lái xe rời đi.
Cây cổ thụ tươi tốt che tất cả ánh mặt trời trong trời đất, đập vào mắt là một mảnh xanh biếc, Trình Du Nhiên chậm rãi mở mắt, sau một hồi hôn mê, tìm được suy nghĩ, mới phát hiện ra tay chân mình đều bị trói, cô lại bị người bắt, gần đây thật đúng là phạm Thái tuế, chỉ là, hiện tại người tóm cô thật đúng là không bằng trước, lại trói chặt cô.
Lúc này, một tiếng kêu vang lên: "Nhị ca, người anh bắt đã tỉnh!"
Tiếng bước chân đến gần, tất cả đều là ủng quân nhân, phía trên đầy bùn đất, trên người cũng dính bùn đất, Trình Du Nhiên giương mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt, ủng quân nhân, quần lính, không giống những người khác là trên người mặc T shirt màu đen, da thịt màu đồng, mặt thâm thúy, con ngươi màu nâu nhìn mình.
Khi Trình Du Nhiên thấy rõ gương mặt này, mới nhớ tới người này cô từng gặp, vào cái đêm cô bị bắt đó, bọn họ tiêu diệt quan viên chính phủ, là anh ta để mình đi.
"Tôi thật đúng là xem thường cô rồi." Tần Tử Duệ ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm cằm cô, ngày đó giết Lưu Châu thật vẫn cho rằng cô cũng chỉ là một bác sỹ bình thường, mới thả cô đi, thật không nghĩ tới cô gái này thật đúng là gạt người.
Cằm Trình Du Nhiên bị bóp đến đau đớn, trong lòng hít vào một hơi, vào lúc này cũng không thể nói chuyện, bởi vì bị bắt lại, nói gì đều vô dụng, còn không bằng đừng lãng phí môi lưỡi, Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, liền dời ánh mắt đi.
"Không ngờ nhị ca còn bắt được một cô em đẹp thế này." Vừa nói chuyện là Tam đệ Tần Viễn, thân thể bắp thịt rắn chắc, giữa eo treo dao găm, một tay nắm súng máy, đi tới, nhìn mặt Trình Du Nhiên xinh đẹp, có chút kinh ngạc, đem súng lắc trên bả vai, "Không bằng cho làm vợ nhỏ của em."
"Không có lệnh của tôi, ai cũng không thể động cô ta, dẫn cô ta về đảo!" Tần Tử Duệ nhếch miệng tươi cười, tiện tay hất cô ra, đứng lên, cùng người chung quanh thương lượng cái gì, Tần Viễn hứng thú mười phần nhíu mày, lời này nói ra từ trong miệng Nhị ca, không chỉ anh ta kinh ngạc, nói không chừng nói cho đại ca, cũng đều như vậy.
Đôi tay Trình Du Nhiên bị buộc chặt, bị anh ta đẩy hơn nửa ngày vào trong rừng hoang núi sâu, sau đó gặp một nhóm người tiếp ứng bọn họ, ngồi mấy giờ trên xe, mắt thấy sắc trời dần dần tối, cô đã không biết mình đang ở địa phương nào, chỉ biết đổi xe sang ngồi thuyền, cuối cùng đến một hòn đảo.
Trong lúc thuyền sắp cập bờ, vô số tuyến hồng ngoại bắn tới hướng bên này, con thuyền chợt ngừng lại, Trình Du Nhiên bị Tần Tử Duệ kéo ở phía sau, đi lên mũi thuyền làm thủ hiệu, những tuyến hồng ngoại vốn ở trên người mới biến mất.
Thì ra những thứ này đều là ám tiêu nhập cảng vào đảo, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, những người này xem ra rất nghiêm mật, nhất định là nhóm người có lai lịch không nhỏ, điểm này cô sớm nên nghĩ đến, nếu là lai lịch nhỏ, làm sao dám xúc phạm người có quyền thế như Viêm Dạ Tước.
Thuyền tiếp tục chạy, cập bờ dừng lại, bên bờ mấy chiếc xe jeep đã sớm chờ, Trình Du Nhiên bị cưỡng chế đẩy lên xe, lướt qua ám tiêu ẩn núp hai bên, xe chạy hướng bên trong đảo, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Trình Du Nhiên đại khái cũng hiểu, hiện tại cô đang ở gần Somalia, trong truyền thuyết Somalia nổi tiếng với hải tặc, vài năm qua càng thêm có không ít hải tặc hợp thành nhóm người lớn mạnh, khiến cho thuyền bè đi ngang qua vùng biển đều bàng hoàng.
Nhưng cô quan sát một đường, biết nơi này cũng không phải quốc gia Somalia, như vậy, nói cách khác bây giờ cô ở một cái đảo nào đấy không biết tên trên Ấn Độ Dương.
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên cau lông mày lại, sớm biết thế này thì cô trực tiếp đi, cũng không nên trả thù mà quay đầu trở về đụng xe tải kia, làm cho người ta chú ý tới mình, lúc này mới khiến cho bản thân mới vừa chạy ra khỏi ổ sói, liền bị kéo vào hang hổ, hơn nữa, còn phải đối mặt với một đám hải tặc, cô, ghét nhất chính là ngồi thuyền, cũng không biết lái thuyền, lần này muốn chạy trốn cũng không đơn giản rồi.
Lần này nên làm thế nào cho phải, sẽ có người nào tới cứu người vô tội là cô hay không đây. . . . . .
"Còn không đi nhanh lên! Đàn bà chính là kì kèo mè nheo." Một gã đàn ông lực lưỡng dùng sức đẩy Trình Du Nhiên, khiến cho cô thiếu chút nữa đứng không vững té ngã, cô hung hăng trợn mắt nhìn người lực lưỡng kia, tiếp tục đi hướng trước mặt, cũng không biết kế tiếp sẽ đối mặt với cái gì. . . . . .
Văn Long nhìn Trình Du Nhiên quay đầu xe vọt tới hướng bên này, nhíu mày kiếm, cô muốn làm gì.
Trình Du Nhiên chợt chuyển tay lái, chỉ thấy xe lái hướng xe hàng, đang muốn đụng nhau với xe hàng, trong nháy mắt chợt thay đổi tay lái, đạp cần ga, tiếng động cơ cùng bánh xe ma sát mặt đất đồng thời vang lên âm thanh, đuôi quét ngang hướng một chiếc xe với đường cong hoàn mỹ, giống như cây chổi, đem xe chạy như bay quét qua, mạnh mẽ đụng ngược, xe đi hướng xe hàng, một màn này thật làm cho người ta khiếp sợ!
Xe đang cùng xe hàng chạm vào nhau, hấp dẫn chú ý của kẻ địch, hai người mới vừa hộ tống Trình Du Nhiên cùng lúc đó thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Văn Long nhìn một màn này, nhìn lại chiếc xe tải kia, hình như đã hiểu rõ cô đang muốn làm cái gì, lập tức giơ tay lên quát: "Lui về phía sau!"
Cô nên làm đã làm xong, còn dư lại thì không có quan hệ với cô, có thể đi!
Trình Du Nhiên lấy súng cắn ngoài miệng xuống, lui về phía sau khẽ ném, đổi ngăn cản, xe lùi lại phía sau cực nhanh, trên mặt tinh sảo nâng lên nụ cười nhạt ——
Bùm! Một tiếng vang thật lớn, vạc dầu lúc trước bị đụng vỡ đúng lúc ma sát đụng nhau với xe, xảy ra nổ tung, long trời nở đất, khói mù bốc cháy nồng nặc, khóe miệng Trình Du Nhiên cười tự tin, dừng lại, xe cua 180 độ, như tên trên dây cung, xuyên qua tuyến lửa, nhanh chóng rời đi ——
Song cùng lúc đó, một bóng người nhanh như tia chớp nhảy vào trong xe của cô, một khẩu súng chĩa về phía cái ót của cô, vang lên âm thanh từ tính: "Vị bác sỹ này, kỹ thuật lái xe của cô cũng không tệ lắm, tiếp tục lái xe!"
Nếu mở miệng gọi cô là bác sỹ, chẳng lẽ bọn họ biết?
Một tay Trình Du Nhiên cầm tay lái, một tay lục lọi chung quanh, chỉ thấy người đàn ông kia đùa giỡn, nói: "Súng cô tìm đang chĩa vào đầu cô."
Ở thời điểm người đàn ông nhảy lên liền chớp lấy thời khắc cô nhất thời buông lỏng bỏ súng qua một bên, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Vị đại ca này, có lời gì từ từ nói ——"
Lời của cô còn chưa nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi, hiện tại những người này chỉ thích bắt cóc người sao?
Tần Tử Duệ nhanh chóng lật người, động tác mau làm cho người ta không thấy rõ, một tay nắm lấy tay lái, một tay đem người hôn mê vứt xuống chỗ cạnh tài xế, lái xe rời đi.
Cây cổ thụ tươi tốt che tất cả ánh mặt trời trong trời đất, đập vào mắt là một mảnh xanh biếc, Trình Du Nhiên chậm rãi mở mắt, sau một hồi hôn mê, tìm được suy nghĩ, mới phát hiện ra tay chân mình đều bị trói, cô lại bị người bắt, gần đây thật đúng là phạm Thái tuế, chỉ là, hiện tại người tóm cô thật đúng là không bằng trước, lại trói chặt cô.
Lúc này, một tiếng kêu vang lên: "Nhị ca, người anh bắt đã tỉnh!"
Tiếng bước chân đến gần, tất cả đều là ủng quân nhân, phía trên đầy bùn đất, trên người cũng dính bùn đất, Trình Du Nhiên giương mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt, ủng quân nhân, quần lính, không giống những người khác là trên người mặc T shirt màu đen, da thịt màu đồng, mặt thâm thúy, con ngươi màu nâu nhìn mình.
Khi Trình Du Nhiên thấy rõ gương mặt này, mới nhớ tới người này cô từng gặp, vào cái đêm cô bị bắt đó, bọn họ tiêu diệt quan viên chính phủ, là anh ta để mình đi.
"Tôi thật đúng là xem thường cô rồi." Tần Tử Duệ ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm cằm cô, ngày đó giết Lưu Châu thật vẫn cho rằng cô cũng chỉ là một bác sỹ bình thường, mới thả cô đi, thật không nghĩ tới cô gái này thật đúng là gạt người.
Cằm Trình Du Nhiên bị bóp đến đau đớn, trong lòng hít vào một hơi, vào lúc này cũng không thể nói chuyện, bởi vì bị bắt lại, nói gì đều vô dụng, còn không bằng đừng lãng phí môi lưỡi, Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, liền dời ánh mắt đi.
"Không ngờ nhị ca còn bắt được một cô em đẹp thế này." Vừa nói chuyện là Tam đệ Tần Viễn, thân thể bắp thịt rắn chắc, giữa eo treo dao găm, một tay nắm súng máy, đi tới, nhìn mặt Trình Du Nhiên xinh đẹp, có chút kinh ngạc, đem súng lắc trên bả vai, "Không bằng cho làm vợ nhỏ của em."
"Không có lệnh của tôi, ai cũng không thể động cô ta, dẫn cô ta về đảo!" Tần Tử Duệ nhếch miệng tươi cười, tiện tay hất cô ra, đứng lên, cùng người chung quanh thương lượng cái gì, Tần Viễn hứng thú mười phần nhíu mày, lời này nói ra từ trong miệng Nhị ca, không chỉ anh ta kinh ngạc, nói không chừng nói cho đại ca, cũng đều như vậy.
Đôi tay Trình Du Nhiên bị buộc chặt, bị anh ta đẩy hơn nửa ngày vào trong rừng hoang núi sâu, sau đó gặp một nhóm người tiếp ứng bọn họ, ngồi mấy giờ trên xe, mắt thấy sắc trời dần dần tối, cô đã không biết mình đang ở địa phương nào, chỉ biết đổi xe sang ngồi thuyền, cuối cùng đến một hòn đảo.
Trong lúc thuyền sắp cập bờ, vô số tuyến hồng ngoại bắn tới hướng bên này, con thuyền chợt ngừng lại, Trình Du Nhiên bị Tần Tử Duệ kéo ở phía sau, đi lên mũi thuyền làm thủ hiệu, những tuyến hồng ngoại vốn ở trên người mới biến mất.
Thì ra những thứ này đều là ám tiêu nhập cảng vào đảo, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, những người này xem ra rất nghiêm mật, nhất định là nhóm người có lai lịch không nhỏ, điểm này cô sớm nên nghĩ đến, nếu là lai lịch nhỏ, làm sao dám xúc phạm người có quyền thế như Viêm Dạ Tước.
Thuyền tiếp tục chạy, cập bờ dừng lại, bên bờ mấy chiếc xe jeep đã sớm chờ, Trình Du Nhiên bị cưỡng chế đẩy lên xe, lướt qua ám tiêu ẩn núp hai bên, xe chạy hướng bên trong đảo, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Trình Du Nhiên đại khái cũng hiểu, hiện tại cô đang ở gần Somalia, trong truyền thuyết Somalia nổi tiếng với hải tặc, vài năm qua càng thêm có không ít hải tặc hợp thành nhóm người lớn mạnh, khiến cho thuyền bè đi ngang qua vùng biển đều bàng hoàng.
Nhưng cô quan sát một đường, biết nơi này cũng không phải quốc gia Somalia, như vậy, nói cách khác bây giờ cô ở một cái đảo nào đấy không biết tên trên Ấn Độ Dương.
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên cau lông mày lại, sớm biết thế này thì cô trực tiếp đi, cũng không nên trả thù mà quay đầu trở về đụng xe tải kia, làm cho người ta chú ý tới mình, lúc này mới khiến cho bản thân mới vừa chạy ra khỏi ổ sói, liền bị kéo vào hang hổ, hơn nữa, còn phải đối mặt với một đám hải tặc, cô, ghét nhất chính là ngồi thuyền, cũng không biết lái thuyền, lần này muốn chạy trốn cũng không đơn giản rồi.
Lần này nên làm thế nào cho phải, sẽ có người nào tới cứu người vô tội là cô hay không đây. . . . . .
"Còn không đi nhanh lên! Đàn bà chính là kì kèo mè nheo." Một gã đàn ông lực lưỡng dùng sức đẩy Trình Du Nhiên, khiến cho cô thiếu chút nữa đứng không vững té ngã, cô hung hăng trợn mắt nhìn người lực lưỡng kia, tiếp tục đi hướng trước mặt, cũng không biết kế tiếp sẽ đối mặt với cái gì. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.