Chương 98: Đánh cược mà thôi
Phồn Hoa Đóa Đóa
15/04/2015
Ánh chiều tà đỏ quạch như máu, chiếu rọi vào sóng gợn lăn tăn trên mặt biển, khiến nước biển xanh thẳm nhuộm thành màu đỏ ngầu, biển trời một màu, gió biển nổi lên, mặt biển yên ả trong giây lát cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn, mạnh mẽ đụng vào trên vách đá dựng đứng của đảo Viêm Long, hơi nước bay lên.
Bởi vì buổi tối diễn ra hội nghị gia tộc, bữa tiệc cũng không tiến hành được bao lâu thì đã kết thúc, giờ phút này trên bàn chính đang trình diễn một trận đánh cược Hào Môn.
Người làm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng nay nối đuôi mà vào, bưng các loại đồ uống và trái cây lên, chỉ là, lực chú ý của mọi người hiển nhiên không bị bọn họ cắt đứt, tất cả mọi người nín thở đưa mắt nhìn, nhìn chằm chằm sáu người giằng co trên bàn chính.
Viêm Hạo Thừa ngồi hướng Bắc Nam, dù là lúc này, anh ta vẫn duy trì phong độ thân sĩ ưu nhã, khóe miệng hàm chứa mỉm cười thản nhiên, nhanh chóng nhìn lướt qua bài mình, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
Viêm Dạ Tước ngồi đối diện anh ta, thân thể ngửa ra sau, sau lưng dán chặt ở trên ghế, trên mặt vẫn lãnh khốc như sư tử, khí phách tràn đầy, lạnh lùng nhìn bài mình trên mặt bàn, hoàn toàn không chú ý những người khác, Trình Du Nhiên yên lặng ngồi bên cạnh anh, không gần cũng không xa.
Hai bên Viêm Hạo Thừa và Viêm Dạ Tước đồng thời còn có hai người.
Bên cạnh Viêm Dạ Tước, quanh lão tam Viêm Thế Kiêu coi như nơi yên tĩnh nhất, căn bản không có người, chỉ cần nơi anh ta tồn tại, chung quanh cũng sẽ có hơi thở nguy hiểm, anh ta tựa như tượng gỗ, cúi đầu, làm như không thấy bài phát tới trên tay.
Một bên kia, người ngồi còn lại là lão tứ Viêm Lãng, hoàn toàn trái ngược với Viêm Thế Kiêu, trên chiếu bạc bạn bè bên người anh ta là nhiều nhất, nhất là trước đó mang tới hai người được cưng chiều nhất, nhàn nhã nghiêng người dựa vào ghế ngồi, mèo nhỏ rúc trong ngực là mỹ nữ da trắng, còn có mỹ nữ tóc vàng dựa vào bộ ngực, ngay cả nhìn bài cũng lười hoạt động, cần mỹ nữ khác giúp một tay hoàn thành.
Bên cạnh Viêm Hạo Thừa, một trái một phải ngồi thứ tự là Viêm Vũ Khởi và Viêm Hạo Quân.
Vẻ mặt Viêm Vũ Khởi lười biếng, cặp mắt mê ly quen thuộc nhưng chứa nước, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện với Louie bên cạnh đôi câu, nụ cười quyến rũ dù là anh em trong nhà nhìn cũng không nhịn được cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Trong sáu người, chỉ có gương mặt Viêm Hạo Quân hưng phấn, ánh mắt di động theo tay người chia bài, đồng thời nháy mắt cũng không nháy mắt, rất sợ bỏ qua phiên bài.
Đánh cược đã tiến vào đến vòng thứ hai đếm ngược, chỉ mở ra ba lá bài, bài trên tay Viêm Hạo Quân lớn nhất, nhưng tiền đánh bài lượt này, là Viêm Hạo Thừa.
"Năm trăm vạn." Viêm Hạo Thừa không chút do dự, giọng trầm thấp vang lên, người làm bên cạnh lập tức đem thẻ đánh bài đặt ở giữa bàn, nơi đó đã chất đống rất cao.
"Anh cả thế tới hung hung." Viêm Lãng cười ha ha, hút mạnh trên môi mỹ nữ trong ngực mới đưa tay hướng người làm chỉ: "Năm trăm vạn, tôi theo."
"Hai người các anh chỉ biết khi dễ tôi." Viêm Vũ Khởi liếc hai người phong tình vạn chủng, lập tức làm nhịp tim mọi người chung quanh gia tốc, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Viêm Vũ Khởi giống như là đang giận, nói: "Theo, tôi còn sợ các anh hay sao?"
"Theo." Viêm Thế Kiêu không có một câu nói nhảm, ngay cả lúc nói chuyện, đều không ngẩng đầu nhìn, Trình Du Nhiên thậm chí hoài nghi, rốt cuộc anh ta có phát hiện đang đánh cược hay không, bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn thấy anh ta nhìn bài poker một cái.
"Mấy anh trai đều phóng khoáng như vậy, tại sao em có thể rơi ở phía sau chứ?" Viêm Hạo Quân nói nhẹ nhõm, nhưng mà trên mặt lại không che giấu được vẻ hả hê, anh ta đã sớm xem qua át chủ bài, đầy lòng tin đối với bài trên tay mình, vung tay kêu lên: "Năm trăm vạn, tôi cũng theo."
Nhìn Viêm Dạ Tước như núi băng, Viêm Vũ Khởi thuận miệng cười trêu nói: "Em năm, đừng bỏ, chờ cậu đó."
Tiện tay lấy lá bài mở ra trên bàn, Viêm Dạ Tước lạnh lùng khạc ra: "Không theo."
"Có lầm hay không?" Mặt Viêm Lãng kêu lên khoa trương: "Em năm, rốt cuộc chú có đánh bài hay không, đến mấy lượt chú đều không theo, anh tư còn muốn kiếm chút tiền lẻ nuôi sống gia đình đấy."
Năm trăm vạn Đô-la tiền đánh cược, hơn nữa còn chỉ trong một vòng, sợ rằng cũng chỉ có con em nhà họ Viêm coi thành tiền lẻ.
"Các anh cũng không phải không biết tính khí em năm." di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Viêm Hạo Thừa bưng rượu đỏ trên bàn lên khẽ nhấm một hớp, nói: "Át chủ bài không tốt, chú ấy tuyệt đối sẽ không theo, tiếp tục đến cuối cùng hé ra thôi."
Viêm Hạo Quân hừ lạnh một tiếng, hình như khinh thường Viêm Dạ Tước làm bộ làm tịch, sau lập tức đưa ánh mắt tập trung trên tay người chia bài.
Đối với biểu hiện mấy người, Viêm Dạ Tước vẫn thờ ơ ơ hờ, trên thực tế, anh cũng không thích đánh cược, bởi vì đánh cược là khảo nghiệm vận may của một người, cho nên trừ phi át chủ bài khá lớn, nếu không anh tuyệt sẽ không lật bài, điểm này trái ngược với anh cả Viêm Thế Kiêu cùng cha khác mẹ với anh, tất cả ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người đặt cược, anh ta nhất định sẽ theo.
Viêm Dạ Tước chủ động buông tha, sáu người đánh cược chỉ còn lại có năm người, kết quả lại là Viêm Lãng vẫn cùng mỹ nữ tán tỉnh đấu tranh, thắng ván này, Viêm Vũ Khởi tức giận vì liên tiếp xem thường thế công anh ta khởi xướng.
"Tốt lắm, đã đến lúc rồi, tôi thấy chúng ta còn một ván cuối cùng quyết định thắng thua." So với mặt Viêm Hạo Quân như đưa đám, Viêm Hạo Thừa tao nhã lễ độ như cũ.
Anh cả lên tiếng, mọi người dĩ nhiên không có điều dị nghị, bọn người hầu lập tức thu hồi bài phát ra thành phế thải, người chia bài lại lấy ra một bộ poker, tiếp tục chia bài.
Khắp nơi yên tĩnh, ngay cả những anh chị em khác xuất thân từ nhà họ Viêm cũng bị núi nhỏ thẻ đánh bạc chất trên bàn làm cho kinh hãi, không tính thẻ đánh bạc trên tay sáu người, những thẻ trên bàn cũng đã vượt qua hai tỷ Đô-la, dõi mắt tất cả tuổi trẻ đồng lứa, đoán chừng cũng chỉ có sáu bọn họ mang thứ này làm thành một trò chơi để chơi.
Cuối cùng bài đã phát ra, Viêm Thế Kiêu cũng không có nhìn, tiện tay đem tất cả thẻ đánh bạc bên cạnh đẩy hướng giữa bàn, giọng nói mang theo sát khí vang lên: "Theo hết."
"Bây giờ tôi mới phát hiện, cả trên bàn vô cùng tàn nhẫn chính là lão tam mới đúng." Viêm Vũ Khởi tức giận trừng mắt liếc anh ta, thẻ đánh bạc bên cạnh mỗi người ít nhất cũng có hơn trăm triệu, thằng ranh lão tam này thế nhưng âm thầm đẩy toàn bộ ra, đây rõ ràng là đào hầm cho mọi người.
Quét một vòng trên mặt những người khác, Viêm Vũ Khởi nói nhỏ nhẹ: "Được rồi, tôi theo, tên vô lại lão tam, cậu muốn cho chị hai cậu thua tiền, năm nay tôi và anh rể cậu trực tiếp nhờ cậy nhà cậu không đi."
"Vậy tôi làm thế nào?" Vẻ mặt Viêm Lãng đau khổ nhìn mỹ nữ tóc vàng mở bài ra, xem bộ dáng anh ba một bộ người lạ chớ đến gần, lại nhìn chị hai, cũng hả hê nhướng lông mày, kéo mỹ nữ da trắng qua ghé bên tai cô ta hỏi: "Thân yêu, em nói tôi theo ai thì tốt nhỉ?"
Mỹ nữ da trắng bị anh phun ra khí nóng làm cho cả người mềm yếu, nào còn nói ra lời, tuy nhiên mắt hạnh ngậm xuân nhìn anh ta, một đôi mắt tràn đầy dục vọng.
"Được rồi, nghe lời em." Viêm Lãng tựa như thật nghe được mỹ nữ da trắng nói, nghiêng đầu cười nói với mỹ nữ tóc vàng: "Thân yêu, đem thẻ đánh bạc trước người em đẩy ra hết, tôi theo rồi."
Điên rồi, trong nháy mắt, đến gần bốn tỷ Đô-la thẻ đánh bạc hội tụ thành núi nhỏ ở giữa bàn, hai mắt Viêm Hạo Quân tỏa sáng, mặc dù ba anh ta - Viêm Lâm Thiên là tộc lão trong Tam gia tộc nhà họ Viêm, nhưng đối với phương diện bồi dưỡng hai anh em họ, anh cả Viêm Hạo Thừa lấy được phần hơn, chỉ cần anh ta có thể thu sạch tiền trên bàn vào trong túi, thì anh ta có đủ tiền bạc đi làm chuyện trước kia không cách nào làm, đến lúc đó mặc kệ là Viêm Dạ Tước hay Viêm Hạo Thừa, anh ta đều có thực lực đánh liều.
"Tôi cũng theo." Hơi có vẻ run rẩy đẩy thẻ đánh bạc bên cạnh ra, mặc dù thẻ đánh bạc của anh ta ít hơn chút so với mọi người, nhưng lần này cũng lấy số lượng tương đối, chỉ cần có thể lấy tất cả tiền về trên tay.
Trong sân chỉ còn lại hai người còn chưa tỏ thái độ, thân thể Viêm Hạo Thừa nghiêng về phía sau, trên mặt duy trì mỉm cười trước sau như một, mặc dù đã đến phiên anh ta nói chuyện, anh ta lại thân sĩ vươn tay về phía Viêm Dạ Tước: "Em năm, em mở trước đi."
Sau người đặt cược, mặc dù có thể thông qua người khác đặt cược để phán đoán bài lớn nhỏ, nhưng đồng thời mạo hiểm lớn hơn, nhưng đối với hai người mà nói, đã không có nguy hiểm, bởi vì chỉ cần đặt cược tất cả thẻ đánh bạc trên bàn, Viêm Hạo Thừa làm như vậy, chỉ biểu hiện anh ta coi trọng tình cảm giữa anh em mà thôi.
Cúi đầu nhìn bài trên tay mình một cái, Viêm Dạ Tước rốt cuộc nói ra một câu cả buổi chiều không nói mà nói ra ở vòng cuối cùng, giọng nói lạnh lùng vang vọng bốn phía: "Tôi theo."
Nghe được Viêm Dạ Tước nói như vậy, người chung quanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, một buổi chiều không nghe được câu này của anh, nếu ở lúc kết thúc còn không theo, đó thật là rất tiếc nuối, nhưng cũng may, anh không khiến mọi người thất vọng.
Viêm Dạ Tước vẫn không nói theo từ đầu, cho nên tiền trên tay anh là nhiều nhất, dù sao mấy người khác có thua có thắng, mặc dù anh một mực thua, nhưng trên căn bản qua mấy vòng, thua không tính là nhiều, cộng thêm đống của anh, thẻ đánh bạc giữa mặt bàn đã vượt qua bảy tỷ Đô-la, đây gần như đã theo kịp thu nhập Viêm bang trong một tháng buôn bán súng ống rồi, mặc dù thoạt nhìn hình như không nhiều lắm, nhưng đây chính là tiền lãi của Viêm bang, hơn nữa chỉ cần mấy phút thời gian, số tiền này liền đến tay.
Tất cả mọi người đưa mắt tập trung đến trên người Viêm Hạo Thừa, một câu nói của anh ta sẽ quyết định thời gian đánh ván cược cuối cùng, đồng thời cũng tiết lộ bàn đô la mỹ rơi vào nhà nào.
Viêm Hạo Thừa hình như rất hưởng thụ cảm giác này, nhếch miệng lên cười anh tuấn, giọng nói mang theo từ tính: "Các vị anh chị em đều đã theo, tôi không thể phá hỏng hưng phấn của mọi người, tôi cũng theo."
Viêm Hạo Thừa nói, nhất thời đốt nóng hội trường, cả một buổi chiều anh ta thắng nhiều tiền nhất, cộng thêm những thứ trên tay anh ta, trên mặt bàn đã có hơn chín tỷ Đô-la, kế tiếp chỉ cần lật át chủ bài trên bàn, toàn bộ Đô-la này sẽ tiến vào túi tiền một người.
"Xem ra vận may của tôi không tệ." die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lá át chủ bài mở ra, mặt bài mặc dù cũng không nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là Viêm Hạo Thừa lấy chênh lệch đánh bại mọi người, lấy được hơn chín tỷ Đô-la.
"Mọi người xem khổ cực rồi, chút tiền này cầm đi uống rượu nhé." Viêm Hạo Thừa ưu nhã đếm ra một tỷ từ thẻ đánh bạc, giao cho thuộc hạ bên cạnh đi xử lý, nhất thời được các anh chị em xung quanh ủng hộ.
Mặc dù thắng tiền về, nhưng dù sao đã thuộc về anh cả của mình rồi, có thể không chút do dự chia tiền cho các anh em, quả thật không hổ là anh cả của mọi người.
Đối với việc Viêm Hạo Thừa thu mua lòng người, những người khác không chút cử động, Viêm Hạo Quân lại đỏ mắt lên vì tức, phải biết trong số Đô-la đó có một phần sáu là của anh ta đấy.
Nâng lý với Viêm Dạ Tước đối diện, Viêm Hạo Thừa cười cười, nói một câu hai nghĩa: "Em năm, tối nay hình như là tôi thắng."
Mặt Viêm Dạ Tước không chút thay đổi, trên khuôn mặt cao ngạo như được đao khắc, lạnh lẽo không có bất kỳ vẻ gì, trầm giọng nói: "Chỉ là đánh cược mà thôi."
Đúng, đánh cược dựa vào vận may, mà trên thực tế, yêu cầu chính là thực lực!
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền đến từ đằng xa: "Các bọn tiểu bối này chơi rất náo nhiệt đấy!"
Bởi vì buổi tối diễn ra hội nghị gia tộc, bữa tiệc cũng không tiến hành được bao lâu thì đã kết thúc, giờ phút này trên bàn chính đang trình diễn một trận đánh cược Hào Môn.
Người làm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng nay nối đuôi mà vào, bưng các loại đồ uống và trái cây lên, chỉ là, lực chú ý của mọi người hiển nhiên không bị bọn họ cắt đứt, tất cả mọi người nín thở đưa mắt nhìn, nhìn chằm chằm sáu người giằng co trên bàn chính.
Viêm Hạo Thừa ngồi hướng Bắc Nam, dù là lúc này, anh ta vẫn duy trì phong độ thân sĩ ưu nhã, khóe miệng hàm chứa mỉm cười thản nhiên, nhanh chóng nhìn lướt qua bài mình, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
Viêm Dạ Tước ngồi đối diện anh ta, thân thể ngửa ra sau, sau lưng dán chặt ở trên ghế, trên mặt vẫn lãnh khốc như sư tử, khí phách tràn đầy, lạnh lùng nhìn bài mình trên mặt bàn, hoàn toàn không chú ý những người khác, Trình Du Nhiên yên lặng ngồi bên cạnh anh, không gần cũng không xa.
Hai bên Viêm Hạo Thừa và Viêm Dạ Tước đồng thời còn có hai người.
Bên cạnh Viêm Dạ Tước, quanh lão tam Viêm Thế Kiêu coi như nơi yên tĩnh nhất, căn bản không có người, chỉ cần nơi anh ta tồn tại, chung quanh cũng sẽ có hơi thở nguy hiểm, anh ta tựa như tượng gỗ, cúi đầu, làm như không thấy bài phát tới trên tay.
Một bên kia, người ngồi còn lại là lão tứ Viêm Lãng, hoàn toàn trái ngược với Viêm Thế Kiêu, trên chiếu bạc bạn bè bên người anh ta là nhiều nhất, nhất là trước đó mang tới hai người được cưng chiều nhất, nhàn nhã nghiêng người dựa vào ghế ngồi, mèo nhỏ rúc trong ngực là mỹ nữ da trắng, còn có mỹ nữ tóc vàng dựa vào bộ ngực, ngay cả nhìn bài cũng lười hoạt động, cần mỹ nữ khác giúp một tay hoàn thành.
Bên cạnh Viêm Hạo Thừa, một trái một phải ngồi thứ tự là Viêm Vũ Khởi và Viêm Hạo Quân.
Vẻ mặt Viêm Vũ Khởi lười biếng, cặp mắt mê ly quen thuộc nhưng chứa nước, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện với Louie bên cạnh đôi câu, nụ cười quyến rũ dù là anh em trong nhà nhìn cũng không nhịn được cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Trong sáu người, chỉ có gương mặt Viêm Hạo Quân hưng phấn, ánh mắt di động theo tay người chia bài, đồng thời nháy mắt cũng không nháy mắt, rất sợ bỏ qua phiên bài.
Đánh cược đã tiến vào đến vòng thứ hai đếm ngược, chỉ mở ra ba lá bài, bài trên tay Viêm Hạo Quân lớn nhất, nhưng tiền đánh bài lượt này, là Viêm Hạo Thừa.
"Năm trăm vạn." Viêm Hạo Thừa không chút do dự, giọng trầm thấp vang lên, người làm bên cạnh lập tức đem thẻ đánh bài đặt ở giữa bàn, nơi đó đã chất đống rất cao.
"Anh cả thế tới hung hung." Viêm Lãng cười ha ha, hút mạnh trên môi mỹ nữ trong ngực mới đưa tay hướng người làm chỉ: "Năm trăm vạn, tôi theo."
"Hai người các anh chỉ biết khi dễ tôi." Viêm Vũ Khởi liếc hai người phong tình vạn chủng, lập tức làm nhịp tim mọi người chung quanh gia tốc, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Viêm Vũ Khởi giống như là đang giận, nói: "Theo, tôi còn sợ các anh hay sao?"
"Theo." Viêm Thế Kiêu không có một câu nói nhảm, ngay cả lúc nói chuyện, đều không ngẩng đầu nhìn, Trình Du Nhiên thậm chí hoài nghi, rốt cuộc anh ta có phát hiện đang đánh cược hay không, bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn thấy anh ta nhìn bài poker một cái.
"Mấy anh trai đều phóng khoáng như vậy, tại sao em có thể rơi ở phía sau chứ?" Viêm Hạo Quân nói nhẹ nhõm, nhưng mà trên mặt lại không che giấu được vẻ hả hê, anh ta đã sớm xem qua át chủ bài, đầy lòng tin đối với bài trên tay mình, vung tay kêu lên: "Năm trăm vạn, tôi cũng theo."
Nhìn Viêm Dạ Tước như núi băng, Viêm Vũ Khởi thuận miệng cười trêu nói: "Em năm, đừng bỏ, chờ cậu đó."
Tiện tay lấy lá bài mở ra trên bàn, Viêm Dạ Tước lạnh lùng khạc ra: "Không theo."
"Có lầm hay không?" Mặt Viêm Lãng kêu lên khoa trương: "Em năm, rốt cuộc chú có đánh bài hay không, đến mấy lượt chú đều không theo, anh tư còn muốn kiếm chút tiền lẻ nuôi sống gia đình đấy."
Năm trăm vạn Đô-la tiền đánh cược, hơn nữa còn chỉ trong một vòng, sợ rằng cũng chỉ có con em nhà họ Viêm coi thành tiền lẻ.
"Các anh cũng không phải không biết tính khí em năm." di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Viêm Hạo Thừa bưng rượu đỏ trên bàn lên khẽ nhấm một hớp, nói: "Át chủ bài không tốt, chú ấy tuyệt đối sẽ không theo, tiếp tục đến cuối cùng hé ra thôi."
Viêm Hạo Quân hừ lạnh một tiếng, hình như khinh thường Viêm Dạ Tước làm bộ làm tịch, sau lập tức đưa ánh mắt tập trung trên tay người chia bài.
Đối với biểu hiện mấy người, Viêm Dạ Tước vẫn thờ ơ ơ hờ, trên thực tế, anh cũng không thích đánh cược, bởi vì đánh cược là khảo nghiệm vận may của một người, cho nên trừ phi át chủ bài khá lớn, nếu không anh tuyệt sẽ không lật bài, điểm này trái ngược với anh cả Viêm Thế Kiêu cùng cha khác mẹ với anh, tất cả ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người đặt cược, anh ta nhất định sẽ theo.
Viêm Dạ Tước chủ động buông tha, sáu người đánh cược chỉ còn lại có năm người, kết quả lại là Viêm Lãng vẫn cùng mỹ nữ tán tỉnh đấu tranh, thắng ván này, Viêm Vũ Khởi tức giận vì liên tiếp xem thường thế công anh ta khởi xướng.
"Tốt lắm, đã đến lúc rồi, tôi thấy chúng ta còn một ván cuối cùng quyết định thắng thua." So với mặt Viêm Hạo Quân như đưa đám, Viêm Hạo Thừa tao nhã lễ độ như cũ.
Anh cả lên tiếng, mọi người dĩ nhiên không có điều dị nghị, bọn người hầu lập tức thu hồi bài phát ra thành phế thải, người chia bài lại lấy ra một bộ poker, tiếp tục chia bài.
Khắp nơi yên tĩnh, ngay cả những anh chị em khác xuất thân từ nhà họ Viêm cũng bị núi nhỏ thẻ đánh bạc chất trên bàn làm cho kinh hãi, không tính thẻ đánh bạc trên tay sáu người, những thẻ trên bàn cũng đã vượt qua hai tỷ Đô-la, dõi mắt tất cả tuổi trẻ đồng lứa, đoán chừng cũng chỉ có sáu bọn họ mang thứ này làm thành một trò chơi để chơi.
Cuối cùng bài đã phát ra, Viêm Thế Kiêu cũng không có nhìn, tiện tay đem tất cả thẻ đánh bạc bên cạnh đẩy hướng giữa bàn, giọng nói mang theo sát khí vang lên: "Theo hết."
"Bây giờ tôi mới phát hiện, cả trên bàn vô cùng tàn nhẫn chính là lão tam mới đúng." Viêm Vũ Khởi tức giận trừng mắt liếc anh ta, thẻ đánh bạc bên cạnh mỗi người ít nhất cũng có hơn trăm triệu, thằng ranh lão tam này thế nhưng âm thầm đẩy toàn bộ ra, đây rõ ràng là đào hầm cho mọi người.
Quét một vòng trên mặt những người khác, Viêm Vũ Khởi nói nhỏ nhẹ: "Được rồi, tôi theo, tên vô lại lão tam, cậu muốn cho chị hai cậu thua tiền, năm nay tôi và anh rể cậu trực tiếp nhờ cậy nhà cậu không đi."
"Vậy tôi làm thế nào?" Vẻ mặt Viêm Lãng đau khổ nhìn mỹ nữ tóc vàng mở bài ra, xem bộ dáng anh ba một bộ người lạ chớ đến gần, lại nhìn chị hai, cũng hả hê nhướng lông mày, kéo mỹ nữ da trắng qua ghé bên tai cô ta hỏi: "Thân yêu, em nói tôi theo ai thì tốt nhỉ?"
Mỹ nữ da trắng bị anh phun ra khí nóng làm cho cả người mềm yếu, nào còn nói ra lời, tuy nhiên mắt hạnh ngậm xuân nhìn anh ta, một đôi mắt tràn đầy dục vọng.
"Được rồi, nghe lời em." Viêm Lãng tựa như thật nghe được mỹ nữ da trắng nói, nghiêng đầu cười nói với mỹ nữ tóc vàng: "Thân yêu, đem thẻ đánh bạc trước người em đẩy ra hết, tôi theo rồi."
Điên rồi, trong nháy mắt, đến gần bốn tỷ Đô-la thẻ đánh bạc hội tụ thành núi nhỏ ở giữa bàn, hai mắt Viêm Hạo Quân tỏa sáng, mặc dù ba anh ta - Viêm Lâm Thiên là tộc lão trong Tam gia tộc nhà họ Viêm, nhưng đối với phương diện bồi dưỡng hai anh em họ, anh cả Viêm Hạo Thừa lấy được phần hơn, chỉ cần anh ta có thể thu sạch tiền trên bàn vào trong túi, thì anh ta có đủ tiền bạc đi làm chuyện trước kia không cách nào làm, đến lúc đó mặc kệ là Viêm Dạ Tước hay Viêm Hạo Thừa, anh ta đều có thực lực đánh liều.
"Tôi cũng theo." Hơi có vẻ run rẩy đẩy thẻ đánh bạc bên cạnh ra, mặc dù thẻ đánh bạc của anh ta ít hơn chút so với mọi người, nhưng lần này cũng lấy số lượng tương đối, chỉ cần có thể lấy tất cả tiền về trên tay.
Trong sân chỉ còn lại hai người còn chưa tỏ thái độ, thân thể Viêm Hạo Thừa nghiêng về phía sau, trên mặt duy trì mỉm cười trước sau như một, mặc dù đã đến phiên anh ta nói chuyện, anh ta lại thân sĩ vươn tay về phía Viêm Dạ Tước: "Em năm, em mở trước đi."
Sau người đặt cược, mặc dù có thể thông qua người khác đặt cược để phán đoán bài lớn nhỏ, nhưng đồng thời mạo hiểm lớn hơn, nhưng đối với hai người mà nói, đã không có nguy hiểm, bởi vì chỉ cần đặt cược tất cả thẻ đánh bạc trên bàn, Viêm Hạo Thừa làm như vậy, chỉ biểu hiện anh ta coi trọng tình cảm giữa anh em mà thôi.
Cúi đầu nhìn bài trên tay mình một cái, Viêm Dạ Tước rốt cuộc nói ra một câu cả buổi chiều không nói mà nói ra ở vòng cuối cùng, giọng nói lạnh lùng vang vọng bốn phía: "Tôi theo."
Nghe được Viêm Dạ Tước nói như vậy, người chung quanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, một buổi chiều không nghe được câu này của anh, nếu ở lúc kết thúc còn không theo, đó thật là rất tiếc nuối, nhưng cũng may, anh không khiến mọi người thất vọng.
Viêm Dạ Tước vẫn không nói theo từ đầu, cho nên tiền trên tay anh là nhiều nhất, dù sao mấy người khác có thua có thắng, mặc dù anh một mực thua, nhưng trên căn bản qua mấy vòng, thua không tính là nhiều, cộng thêm đống của anh, thẻ đánh bạc giữa mặt bàn đã vượt qua bảy tỷ Đô-la, đây gần như đã theo kịp thu nhập Viêm bang trong một tháng buôn bán súng ống rồi, mặc dù thoạt nhìn hình như không nhiều lắm, nhưng đây chính là tiền lãi của Viêm bang, hơn nữa chỉ cần mấy phút thời gian, số tiền này liền đến tay.
Tất cả mọi người đưa mắt tập trung đến trên người Viêm Hạo Thừa, một câu nói của anh ta sẽ quyết định thời gian đánh ván cược cuối cùng, đồng thời cũng tiết lộ bàn đô la mỹ rơi vào nhà nào.
Viêm Hạo Thừa hình như rất hưởng thụ cảm giác này, nhếch miệng lên cười anh tuấn, giọng nói mang theo từ tính: "Các vị anh chị em đều đã theo, tôi không thể phá hỏng hưng phấn của mọi người, tôi cũng theo."
Viêm Hạo Thừa nói, nhất thời đốt nóng hội trường, cả một buổi chiều anh ta thắng nhiều tiền nhất, cộng thêm những thứ trên tay anh ta, trên mặt bàn đã có hơn chín tỷ Đô-la, kế tiếp chỉ cần lật át chủ bài trên bàn, toàn bộ Đô-la này sẽ tiến vào túi tiền một người.
"Xem ra vận may của tôi không tệ." die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lá át chủ bài mở ra, mặt bài mặc dù cũng không nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là Viêm Hạo Thừa lấy chênh lệch đánh bại mọi người, lấy được hơn chín tỷ Đô-la.
"Mọi người xem khổ cực rồi, chút tiền này cầm đi uống rượu nhé." Viêm Hạo Thừa ưu nhã đếm ra một tỷ từ thẻ đánh bạc, giao cho thuộc hạ bên cạnh đi xử lý, nhất thời được các anh chị em xung quanh ủng hộ.
Mặc dù thắng tiền về, nhưng dù sao đã thuộc về anh cả của mình rồi, có thể không chút do dự chia tiền cho các anh em, quả thật không hổ là anh cả của mọi người.
Đối với việc Viêm Hạo Thừa thu mua lòng người, những người khác không chút cử động, Viêm Hạo Quân lại đỏ mắt lên vì tức, phải biết trong số Đô-la đó có một phần sáu là của anh ta đấy.
Nâng lý với Viêm Dạ Tước đối diện, Viêm Hạo Thừa cười cười, nói một câu hai nghĩa: "Em năm, tối nay hình như là tôi thắng."
Mặt Viêm Dạ Tước không chút thay đổi, trên khuôn mặt cao ngạo như được đao khắc, lạnh lẽo không có bất kỳ vẻ gì, trầm giọng nói: "Chỉ là đánh cược mà thôi."
Đúng, đánh cược dựa vào vận may, mà trên thực tế, yêu cầu chính là thực lực!
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền đến từ đằng xa: "Các bọn tiểu bối này chơi rất náo nhiệt đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.