Chương 60: Vua y với thiên kim hắc đạo (Hạ)
Phồn Hoa Đóa Đóa
15/04/2015
Trên gương mặt trắng nõn của Tina mang theo nụ cười mê người, đi thẳng theo Viêm Dạ Tước vào thư phòng.
Cô ta đang muốn tiến lên kéo cánh tay anh, nhưng Viêm Dạ Tước lại bước ra một bước, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, để cho cô ta túm vào khoảng không, thở dài một cái, vẫn không nản chí đi đến bên người Viêm Dạ Tước, muốn kéo cánh tay anh ngồi xuống.
Lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh trừng, tay cứng đờ giữa không trung, rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới ghế sa lon đối diện ngồi xuống, cong miệng lên, nói: "Anh Tước, anh không thể nhiệt tình với em hơn một chút ư?"
Cô ta vừa nói vừa làm một dấu tay, từ nhỏ cô ta đã rất sùng bái anh Tước, cũng biết anh luôn lạnh như băng, ba anh trai cô ta cưng chiều cô ta còn không kịp, cũng chỉ có anh Tước lạnh lùng, cho dù như thế, cô ta cũng chưa từng nản chí, phải kiên trì tới cùng.
"Nói, là ai nói cho em biết tôi đang ở nơi này?" Viêm Dạ Tước hơi giương mắt, nhìn Tina trước mắt, anh chỉ coi cô ta như em gái, có điều, mấy năm này cô ta hết sức lằng nhằng khiến anh nhức đầu, đặc biệt là hiện tại cô ta xuất hiện ở nơi này, không có ai biết hành trình của anh, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, nhưng mỗi lần cô ta đều tìm tới.
Tina cười rạng rỡ, nói: "Em chính là không nói cho anh, dù sao em có người giúp." Chuyện về người này cô ta nói là phải bảo mật, mất đi, sau này cô ta sẽ không có đầu mối, cho nên, đánh chết cũng không thể nói.
Viêm Dạ Tước cũng biết cô ta cứng đầu, sẽ không nói, cho nên, lạnh lùng mở miệng: "Buổi trưa em hãy trở về."
"Em không đi." Tina luôn luôn được ba mẹ cùng mấy anh trai nâng ở lòng bàn tay, cho nên, công phu nũng nịu của cô ta cũng là hạng nhất, mở mắt thật to nhìn Viêm Dạ Tước, nũng nịu nói: "Em chính là muốn ở bên cạnh anh Tước, tại sao anh luôn không cho, bây giờ anh lại mang theo cô gái khác ở bên người, không được, em nhất định phải ở lại."
Trước kia cô ta biết anh Tước chưa bao giờ giữ con gái ở bên người, cho nên cô ta không cần lo lắng, nhưng hiện tại anh lại dẫn theo một bác sỹ ở bên người, lần này là hồi chuông báo động, cho nên, cô ta phải tới giám thị thật kỹ, không thể để cô gái khác nhanh chân hơn.
Nói xong, cô ta không để ý mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo hoặc là tức giận, đặt mông ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, kéo cánh tay của anh, quật cường nói: "Anh Tước, nếu anh không để em ở lại, em sẽ không ăn không uống không ngủ, anh Tước. . . . . ."
"Khụ khụ." Phương hướng cửa truyền đến hai tiếng ho khan thanh thúy, chính là Trình Du Nhiên vừa rồi chiến với cô ta, cô nhíu mày liếc nhìn cô em tên Tina.
Đây cũng không phải là cô cố ý, thật sự là cô có chuyện phải nói, lại không đúng dịp nghe được bọn họ nói chuyện, trái một câu anh Tước, phải một câu anh Tước, cũng không sợ miệng bị rút gân, cô hắng giọng một cái, hướng Viêm Dạ Tước hỏi: "Tôi có thể đi vào chứ?"
Cô tuyệt đối không cố ý tới quấy rầy bọn họ, lúc này, Viêm Dạ Tước còn chưa lên tiếng, liền thấy cô em chợt đứng lên, đi tới hướng cô, không vui nói: "Cô không thấy tôi và anh Tước đang nói chuyện à? Có chuyện chờ lát nữa rồi nói."
Bà cô già này nhất định là đặc biệt tới quấy rầy thời gian cô và anh Tước chung đụng, xem ra thật sự là bụng dạ khó lường.
Trình Du Nhiên biết tâm tư của cô em này, thở dài bất đắc dĩ, cô cũng không muốn vào lúc này, chỉ là, Viêm Dạ Tước đã nói, nếu cô muốn ra khỏi cửa, phải chính miệng nói với anh, nếu không nơi nào cũng không thể đi, hơn nữa, chủ yếu là, tự mình ra cửa, bị tóm, cô sẽ gặp họa.
"Cô em, chị cũng không phải tới tìm em, chị tới quấy rầy em à, thật xin lỗi, nhận lấy nhận lấy nhé." Trình Du Nhiên nhẹ nhàng đẩy cô em ra, lướt qua bên cạnh cô em, đã đến trước người Viêm Dạ Tước, mở miệng nói: "Tôi muốn đi ra ngoài một lát."
"Đi đâu?" Viêm Dạ Tước trầm giọng hỏi rất nhanh.
"Đi dạo phố." Trình Du Nhiên nhíu mày, cô cũng sẽ không nói là hẹn Lâm đi gặp chồng cô ấy.
Nhưng Viêm Dạ Tước giống như là đã biết, thân thể cao lớn đứng lên, một tay bao trùm trên đầu cô, lạnh lùng nói: "Hôm nay, em không thể đi, tiếp tục đi mật thất luyện tập."
"Không phải ngày hôm qua tôi đã đạt tiêu chuẩn rồi ư? Anh vẫn còn muốn bắt giam tôi." Trình Du Nhiên có chút không phục tùng, nói.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, nói: "Tóm lại, em không thể đi!"
Nghe giọng nói bá đạo của anh, trong nháy mắt sắc mặt Trình Du Nhiên cũng trầm xuống, "Tại sao?"
"Tôi nói rồi, không cần lo chuyện gia đình Hoắc Bối Nhĩ, đi mật thất đi." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, hướng cô lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này, Tina vừa thấy Viêm Dạ Tước tức giận, liền chạy tới, hướng Trình Du Nhiên nói: "Cô còn không đi, còn ỳ ở chỗ này làm gì."
Cô ta rất đắc ý hướng Trình Du Nhiên nói, nhưng vừa hài lòng xong, một giây kế tiếp bị lời nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước đánh vỡ.
"Em cũng đi ra ngoài, sau một tiếng tôi bảo Bôn Lang đưa em trở về." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói xong, đưa mắt nhìn Trình Du Nhiên, liền xoải bước đi ra bên ngoài.
Tina rất rõ ràng, lúc này anh Tước tức giận thật, cô ta cũng không đuổi theo, một đôi mắt to trừng Trình Du Nhiên, đều là cô gái này quấy rầy cô ta, nếu không, cô ta nhất định có thể khiến anh Tước cho cô ta ở lại.
Cái này thật đúng là muốn rời đi thì không thể rời đi, không muốn rời đi thì bị buộc đi, cuộc sống bi thảm cũng chẳng qua là như thế.
Trình Du Nhiên liếc cô em trợn mắt tròn vo, chưa nói bất kỳ lời nào, đang muốn xoay người rời đi, liền nghe được cô em sau lưng phát điên hướng cô ra lệnh: "Tôi sẽ nhanh chóng khiến anh Tước bảo cô rời đi."
"Tôi ước gì được như thế, cô em, em phải hành động nhanh lên một chút đó." Trình Du Nhiên luôn có tác phong tức chết người không đền mạng, thuận lợi đáp trả cô em.
Nhưng vị thiên kim tên Tina này thật đúng là ôm tâm tình đuổi tận cùng không buông, một đường đi theo Trình Du Nhiên trở về phòng ăn, dọc theo đường đi còn không ngừng uy hiếp, Trình Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là thở dài bất đắc dĩ, thật đúng là tính khí thiên kim tiểu thư.
Mặc kệ cô ta, Du Nhiên ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thím Vân chiên thịt bò bít tết trước mắt, có vết xe đổ trước đó nên cô nhất định phải ăn đặc biệt nhiều trước khi vào mật thất.
"Trình Du Nhiên, sao cô không nói lời nào?"
"Cô so ra thì trẻ tuổi hơn so với mẹ cháu, cô nên gọi là chị Du Nhiên, mẹ sẽ nói với cô thôi." Một giọng nói non nớt truyền đến, chỉ thấy Tiểu Nặc đi tới hướng bên này, đem một túi màu đen đưa cho mẹ, lại bị mẹ cốc đầu, "Con đang nói giúp mẹ con đấy à?"
Mẹ? Tina nhìn thân hình nhỏ trước mắt, hóa ra đây không chỉ là một bà cô già, còn là một người mẹ, cái này thật đúng là làm cô ta khiếp sợ không ít, nhưng chuyện tình xảy ra kế tiếp cũng càng khiếp sợ hơn, cô trợn to hai mắt, hỏi "Cô...cô dùng nó ăn thịt bò bít tết?"
Cô ta đang muốn tiến lên kéo cánh tay anh, nhưng Viêm Dạ Tước lại bước ra một bước, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, để cho cô ta túm vào khoảng không, thở dài một cái, vẫn không nản chí đi đến bên người Viêm Dạ Tước, muốn kéo cánh tay anh ngồi xuống.
Lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh trừng, tay cứng đờ giữa không trung, rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới ghế sa lon đối diện ngồi xuống, cong miệng lên, nói: "Anh Tước, anh không thể nhiệt tình với em hơn một chút ư?"
Cô ta vừa nói vừa làm một dấu tay, từ nhỏ cô ta đã rất sùng bái anh Tước, cũng biết anh luôn lạnh như băng, ba anh trai cô ta cưng chiều cô ta còn không kịp, cũng chỉ có anh Tước lạnh lùng, cho dù như thế, cô ta cũng chưa từng nản chí, phải kiên trì tới cùng.
"Nói, là ai nói cho em biết tôi đang ở nơi này?" Viêm Dạ Tước hơi giương mắt, nhìn Tina trước mắt, anh chỉ coi cô ta như em gái, có điều, mấy năm này cô ta hết sức lằng nhằng khiến anh nhức đầu, đặc biệt là hiện tại cô ta xuất hiện ở nơi này, không có ai biết hành trình của anh, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, nhưng mỗi lần cô ta đều tìm tới.
Tina cười rạng rỡ, nói: "Em chính là không nói cho anh, dù sao em có người giúp." Chuyện về người này cô ta nói là phải bảo mật, mất đi, sau này cô ta sẽ không có đầu mối, cho nên, đánh chết cũng không thể nói.
Viêm Dạ Tước cũng biết cô ta cứng đầu, sẽ không nói, cho nên, lạnh lùng mở miệng: "Buổi trưa em hãy trở về."
"Em không đi." Tina luôn luôn được ba mẹ cùng mấy anh trai nâng ở lòng bàn tay, cho nên, công phu nũng nịu của cô ta cũng là hạng nhất, mở mắt thật to nhìn Viêm Dạ Tước, nũng nịu nói: "Em chính là muốn ở bên cạnh anh Tước, tại sao anh luôn không cho, bây giờ anh lại mang theo cô gái khác ở bên người, không được, em nhất định phải ở lại."
Trước kia cô ta biết anh Tước chưa bao giờ giữ con gái ở bên người, cho nên cô ta không cần lo lắng, nhưng hiện tại anh lại dẫn theo một bác sỹ ở bên người, lần này là hồi chuông báo động, cho nên, cô ta phải tới giám thị thật kỹ, không thể để cô gái khác nhanh chân hơn.
Nói xong, cô ta không để ý mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo hoặc là tức giận, đặt mông ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, kéo cánh tay của anh, quật cường nói: "Anh Tước, nếu anh không để em ở lại, em sẽ không ăn không uống không ngủ, anh Tước. . . . . ."
"Khụ khụ." Phương hướng cửa truyền đến hai tiếng ho khan thanh thúy, chính là Trình Du Nhiên vừa rồi chiến với cô ta, cô nhíu mày liếc nhìn cô em tên Tina.
Đây cũng không phải là cô cố ý, thật sự là cô có chuyện phải nói, lại không đúng dịp nghe được bọn họ nói chuyện, trái một câu anh Tước, phải một câu anh Tước, cũng không sợ miệng bị rút gân, cô hắng giọng một cái, hướng Viêm Dạ Tước hỏi: "Tôi có thể đi vào chứ?"
Cô tuyệt đối không cố ý tới quấy rầy bọn họ, lúc này, Viêm Dạ Tước còn chưa lên tiếng, liền thấy cô em chợt đứng lên, đi tới hướng cô, không vui nói: "Cô không thấy tôi và anh Tước đang nói chuyện à? Có chuyện chờ lát nữa rồi nói."
Bà cô già này nhất định là đặc biệt tới quấy rầy thời gian cô và anh Tước chung đụng, xem ra thật sự là bụng dạ khó lường.
Trình Du Nhiên biết tâm tư của cô em này, thở dài bất đắc dĩ, cô cũng không muốn vào lúc này, chỉ là, Viêm Dạ Tước đã nói, nếu cô muốn ra khỏi cửa, phải chính miệng nói với anh, nếu không nơi nào cũng không thể đi, hơn nữa, chủ yếu là, tự mình ra cửa, bị tóm, cô sẽ gặp họa.
"Cô em, chị cũng không phải tới tìm em, chị tới quấy rầy em à, thật xin lỗi, nhận lấy nhận lấy nhé." Trình Du Nhiên nhẹ nhàng đẩy cô em ra, lướt qua bên cạnh cô em, đã đến trước người Viêm Dạ Tước, mở miệng nói: "Tôi muốn đi ra ngoài một lát."
"Đi đâu?" Viêm Dạ Tước trầm giọng hỏi rất nhanh.
"Đi dạo phố." Trình Du Nhiên nhíu mày, cô cũng sẽ không nói là hẹn Lâm đi gặp chồng cô ấy.
Nhưng Viêm Dạ Tước giống như là đã biết, thân thể cao lớn đứng lên, một tay bao trùm trên đầu cô, lạnh lùng nói: "Hôm nay, em không thể đi, tiếp tục đi mật thất luyện tập."
"Không phải ngày hôm qua tôi đã đạt tiêu chuẩn rồi ư? Anh vẫn còn muốn bắt giam tôi." Trình Du Nhiên có chút không phục tùng, nói.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, nói: "Tóm lại, em không thể đi!"
Nghe giọng nói bá đạo của anh, trong nháy mắt sắc mặt Trình Du Nhiên cũng trầm xuống, "Tại sao?"
"Tôi nói rồi, không cần lo chuyện gia đình Hoắc Bối Nhĩ, đi mật thất đi." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, hướng cô lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này, Tina vừa thấy Viêm Dạ Tước tức giận, liền chạy tới, hướng Trình Du Nhiên nói: "Cô còn không đi, còn ỳ ở chỗ này làm gì."
Cô ta rất đắc ý hướng Trình Du Nhiên nói, nhưng vừa hài lòng xong, một giây kế tiếp bị lời nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước đánh vỡ.
"Em cũng đi ra ngoài, sau một tiếng tôi bảo Bôn Lang đưa em trở về." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói xong, đưa mắt nhìn Trình Du Nhiên, liền xoải bước đi ra bên ngoài.
Tina rất rõ ràng, lúc này anh Tước tức giận thật, cô ta cũng không đuổi theo, một đôi mắt to trừng Trình Du Nhiên, đều là cô gái này quấy rầy cô ta, nếu không, cô ta nhất định có thể khiến anh Tước cho cô ta ở lại.
Cái này thật đúng là muốn rời đi thì không thể rời đi, không muốn rời đi thì bị buộc đi, cuộc sống bi thảm cũng chẳng qua là như thế.
Trình Du Nhiên liếc cô em trợn mắt tròn vo, chưa nói bất kỳ lời nào, đang muốn xoay người rời đi, liền nghe được cô em sau lưng phát điên hướng cô ra lệnh: "Tôi sẽ nhanh chóng khiến anh Tước bảo cô rời đi."
"Tôi ước gì được như thế, cô em, em phải hành động nhanh lên một chút đó." Trình Du Nhiên luôn có tác phong tức chết người không đền mạng, thuận lợi đáp trả cô em.
Nhưng vị thiên kim tên Tina này thật đúng là ôm tâm tình đuổi tận cùng không buông, một đường đi theo Trình Du Nhiên trở về phòng ăn, dọc theo đường đi còn không ngừng uy hiếp, Trình Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là thở dài bất đắc dĩ, thật đúng là tính khí thiên kim tiểu thư.
Mặc kệ cô ta, Du Nhiên ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thím Vân chiên thịt bò bít tết trước mắt, có vết xe đổ trước đó nên cô nhất định phải ăn đặc biệt nhiều trước khi vào mật thất.
"Trình Du Nhiên, sao cô không nói lời nào?"
"Cô so ra thì trẻ tuổi hơn so với mẹ cháu, cô nên gọi là chị Du Nhiên, mẹ sẽ nói với cô thôi." Một giọng nói non nớt truyền đến, chỉ thấy Tiểu Nặc đi tới hướng bên này, đem một túi màu đen đưa cho mẹ, lại bị mẹ cốc đầu, "Con đang nói giúp mẹ con đấy à?"
Mẹ? Tina nhìn thân hình nhỏ trước mắt, hóa ra đây không chỉ là một bà cô già, còn là một người mẹ, cái này thật đúng là làm cô ta khiếp sợ không ít, nhưng chuyện tình xảy ra kế tiếp cũng càng khiếp sợ hơn, cô trợn to hai mắt, hỏi "Cô...cô dùng nó ăn thịt bò bít tết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.