Chương 16
Bạch Vân
22/11/2016
CHƯƠNG 08 (PHẦN 2)
“Ngươi đã làm ngưu lang lâu rồi ,vậy mà cũng có lúc không nhịn được sao ?”
“Cho nên ta mới cảm thấy khó hiểu a.”
“Ngu ngốc, đó là bởi vì ngươi thích người kia .”
Lâm Tịch Hải nhịn không được liền mắng hắn.
Lạc Thần Hi trước nay luôn biết tiến lui thoả đáng, lại rất thức thời, cư nhiên cũng có lúc không nhìn ra lòng của mình, chẳng lẽ thật sự là trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường sao ?
“Cái gì? Hứ, không có khả năng.”
Bởi vì rất buồn cười, cho nên Lạc Thần Hi bật cười ha hả : “Ta là ngưu lang, ngưu lang không biết yêu đâu nhá.”
“Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi không muốn biết cảm giác khi yêu một người là như thế nào hay sao ?” Lâm Tịch Hải nhìn hắn.
“Loại cảm giác đó thì có gì tốt chứ.”
Lạc Thần Hi hừ một tiếng : “Phân phân hợp hợp ta xem nhiều lắm rồi, cảm tình là thứ không bền chắc, hư vô mờ mịt, cũng không ăn được, lại không thể biến thành gối ngủ, ta phải biết tới nó làm gì.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn làm bạn một người, im lặng nhìn y, bảo hộ y , cho dù không nói lời nào, cũng có thể cảm thấy vô cùng hạnh phúc ? Mà một khi rời khỏi y, ngươi sẽ khổ sở giống như sắp chết? Thất tình lục dục, là cảm tình cơ bản của nhân loại, ngươi sống thực tế,nhưng cũng không thể trở nên vô tình vô cảm như vậy được. Hiện tại chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi, có lẽ không lâu sau, ngươi sẽ cảm thấy so với khó hiểu thì càng thống khổ hơn một ngàn lần.”
“Ngươi cũng không nên dọa ta.” Lạc Thần Hi cười nói, nội tâm lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.
“Ta chỉ truyền lại kinh nghiệm cho ngươi thôi, cho ngươi vài lời khuyên.”
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười.
Lạc Thần Hi trầm mặc một lúc lâu, không cam lòng hỏi: “Uy, ngươi thực sự cảm thấy ta thích tên kia?”
“Chẳng lẽ vị trí của người nọ ở trong lòng ngươi, không phải là sự tồn tại đặc biệt sao? Nếu không thì ngươi cần gì phải rối trí như thế, vì y mà luôn cảm thấy bản thân khác thường? Ngươi đó, luôn luôn xem nhân sinh và cảm tình như trò chơi, hiện tại cũng rơi vào báo ứng rồi. Bất quá, ta không thương hại ngươi đâu, đây là hậu quả ngươi nên nhận.”
Lâm Tịch Hải khuấy khuấy cà phê, tao nhã nâng lên, uống một ngụm.
Loại thái độ “Sự không liên quan đã, cao cao quải khởi”(*) của hắn, thật đúng là làm cho Lạc Thần Hi tức hộc máu : “Ngươi rất vô tình .”
Đối mặt với chỉ trích bi phẫn của đối phương, Lâm Tịch Hải chỉ lộ ra ý cười thản nhiên ,thập phần thảnh thơi.
◇◆◇
Ai, gọi Lâm Tịch Hải đến giải quyết tâm tình, tuyệt đối là sai lầm! Tâm sự chẳng những không cởi bỏ được, ngược lại còn buồn bực muốn chết .
Lê tấm thân nồng nặc mùi rượu, trở lại nhà của Ninh Duy Văn, Lạc Thần Hi biết rõ thời gian “Gác cổng” đã qua, nhưng không biết vì sao, nghĩ đến khuôn mặt của nam nhân, trong lòng lại có chút ý muốn chùn bước.
Suốt mấy ngày nay, thân thể hắn rất là thư thái, nhưng tâm tình thì lại mê man kì lạ ,từ trước đến nay chưa từng gặp phải trường hợp này. Không xác định được lý do, cảm giác cái gì cũng không nắm bắt được, khiến cho kẻ luôn luôn thành thạo như Lạc Thần Hi cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Tuy rằng vừa rồi bị Lâm Tịch Hải kích thích, nội tâm cũng ẩn ẩn đoán ra được đáp án, nhưng nếu phải thật sự đối mặt, bây giờ hắn vẫn còn chưa đủ dũng khí.
Thực buồn cười, nam nhân luôn tung hoành bụi hoa như hắn, cư nhiên cũng có một ngày bị lạc đường.
Nấc một hơi rượu, Lạc Thần Hi móc chìa khóa từ trong túi quần ra, mở cửa phòng.
Phòng khách là một mảnh tối đen, thời gian gần khuya, nam nhân hẳn là đã ngủ rồi. Từ sáng sớm hôm nay y đã biệt tung biệt tích, cho dù là đi làm, thì cũng quá sớm, hơn nữa dạo gần đây ,thoạt nhìn gương mặt y mang đầy tâm sự, không biết đang làm cái quỷ gì nữa.
Sờ soạng ấn vào công tắc, dưới chân bị vướng phải vật gì đó, thiếu chút nữa hắn đã ngã sấp xuống đất, nhưng vào lúc này, đèn đột nhiên bật sáng lên.
Không gian trở nên sáng ngời, Ninh Duy Văn đang tĩnh tọa trên ghế sô pha, ánh mắt không chút thay đổi nhìn hắn, trên mặt mang theo vẻ tiều tụy nồng đậm.
“Ách. . . . . . Hắc hắc, ngươi chưa ngủ. . . . . . Cái kia. . . . . .”
Lạc Thần Hi gãi gãi tóc, lắp bắp nói: “Ta chỉ là cùng bằng hữu đi uống rượu, không có ra bên ngoài hoa tâm, ngươi cũng không nên hiểu lầm.”
Biểu tình của đối phương vẫn một mực âm trầm, tĩnh lặng giống như một ngọn gió nhẹ thổi qua trước cơn giông bão.
“Ta thật sự không có hoa tâm, ngươi có muốn cởi quần áo kiểm tra không?”
Còn tưởng rằng y không tin , vì để chứng thật cho sự “Trong sạch” của mình , Lạc Thần Hi làm bộ cởi áo khoác ra. . . . . .
“Không cần.” Ninh Duy Văn thản nhiên nói.
“Thật sự không cần sao?”
Lần trước vừa nhìn thấy hắn cùng Chu Nghiên Tình nói chuyện, nháy mắt y đã biến thành một nam nhân cuồng tính, hôm nay lại bình tĩnh đến mức quỷ dị.
“Không sao cả, ngươi đi tìm nữ nhân cũng tốt, nam nhân cũng được, đều không liên quan đến ta. Chúng ta đã xong việc rồi, ngươi mau cầm lấy hành lý của ngươi, rồi đi đi.”
Tuy rằng biểu tình không thay đổi, nhưng trong mắt Ninh Duy Văn lại tràn ngập ủ rũ, y chỉ chỉ vào đống đồ vật dưới chân Lạc Thần Hi.
Cái gì! ?
Lạc Thần Hi cả người ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn xuống mấy bao hành lý dưới chân mình.
“Vì sao?”
“Chu Nghiên Tình sắp kết hôn , chúng ta cũng không nên tiếp tục nữa, chấm dứt đi.”
“Cái gì? Chu Nghiên Tình sắp kết hôn ?”
“Đúng vậy, ngay tháng sau.”
“Chúng ta. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Như vậy là xong sao?”
Lạc Thần Hi liếm liếm khóe môi, cổ họng giống như bị lửa nóng thiêu đốt, một chữ cũng nói không nên lời.
Mối quan hệ duy nhất của hắn và nam nhân, chính là Chu Nghiên Tình.
Hiện tại nàng đã bước ra khỏi vòng tròn của trò chơi, vì vậy sợi dây mỏng manh kết nối giữa hai người bọn họ, đã bị đứt đoạn….
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Thần Hi kinh giác, thì ra giữa hắn và y,ngoại trừ quan hệ thân thể, cũng không có sự tiếp xúc nào khác, mà loại quan hệ thân thể này thật sự rất nhỏ bé , nhược đến mức ,cho dù hắn muốn lưu lại một chút, cũng không nắm được một tia ảo ảnh.
Cho nên, hắn chỉ có thể đứng như vậy, trợn mắt há hốc mồm, lòng nóng như lửa đốt, muốn nói cái gì cũng không được.
Hắn luôn luôn tích lũy sự tiêu sái ngạo mạn, lại quá mức tự tin vào mị lực điên đảo chúng sinh của mình, rốt cục đến bây giờ, cũng thưởng thức được tư vị khổ sở.
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Ninh Duy Văn ngẩng đầu, mệt mỏi nhìn hắn.
“Ta. . . . . .” Lạc Thần Hi muốn nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn nhìn y, y cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử tối đen chiếu lên hình ảnh lẫn nhau,một ngọn lửa hiện ra, rồi lại bị gió lạnh thổi tắt, ngưng kết thành một mảnh thương mạc không có cảm xúc.
Nhiệt độ đó, thật khiến cho người ta không rét mà run.
Lạc Thần Hi theo bản năng ,cảm thấy rất lạnh.
Ninh Duy Văn lấy tay ấn ấn cái trán, chậm rãi nói: “Chúng ta ở cùng nhau, là bởi vì Chu Nghiên Tình, hiện tại nàng kết hôn , chẳng lẽ chúng ta vẫn phải tiếp tục loại quan hệ buồn cười này? Có ý nghĩa gì nữa ? Lạc Thần Hi, nếu ngươi muốn tìm kiếm đối tượng để làm tình, ra đường chắc sẽ vơ được một bó to, nam nhân giống như ta, căn bản không phải là loại hình ngươi thích, cần gì phải lãng phí thời gian lẫn nhau?”
Như thế nào cũng vô pháp ngăn chặn cảm giác mệt mỏi và suy sụp, sau khi nghe tin Chu Nghiên Tình kết hôn, toàn bộ khả năng chống đỡ của y, trong nháy mắt đã bị vỡ tan như bụi phấn
Cho dù đã từng yêu nhau sâu đậm như thế nào. Bất quá chỉ mới bốn năm, nàng đã quyết định quên hắn, nghĩ đến đây, Ninh Duy Văn thật sự không thể chịu được nữa.
Hắn cũng không dám trách cứ Chu Nghiên Tình, ai cũng có quyền lợi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, nhưng y rất sợ hãi, sợ chính mình cũng trở nên giống như nàng, một ngày nào đó, sẽ quên mất cái tên “Tưởng Tư Quân”, cho dù, tất cả mọi người trên đời đều quên hắn, chỉ có một mình y là không thể!
Hắn là người quan trọng nhất trong cuộc đời của y, cũng là mối tình đầu sâu sắc nhất, cảm tình này từ nhỏ đã tồn tại trong huyết nhục của y, không biết từ khi nào đã xâm nhập vào trong cốt tủy, nhưng mà y rất sợ hãi, cho dù mình nhớ hắn bao nhiêu đi chăng nữa, nếu cứ tiếp tục quan hệ với nam nhân kia, có lẽ một ngày nào đó, y cũng sẽ dễ dàng bỏ quên hắn, giống như Chu Nghiên Tình vậy.
Say sưa trong vòng tay ấm áp của Lạc Thần Hi, nhiệt tình nóng bỏng khi vành tai và mái tóc chạm vào nhau, vong tình sa sút, y đã dần dần quên mất khuôn mặt của hắn, đã quên từng yêu hắn, có lẽ cuối cùng, trong lòng y, ngay cả một tia trần tiết của hắn cũng không còn sót lại.
Hăn không thể nhận kết quả như vậy .
“Tuy nói thế cũng đúng, nhưng là. . . . . .”
“Một tháng qua, không nhiều cũng không ít.Số tiền tiết kiệm của ta đã gần cạn kiệt rồi, mà nàng cũng sắp kết hôn , tìm được hạnh phúc của riêng mình, tất cả đều dừng ở đây đi, bao dưỡng đã xong.”
Ninh Duy Văn hít một hơi thật sâu, dứt khoát đứng lên, đem từng kiện hành lý của hắn ra bên ngoài .
Lạc Thần Hi ngơ ngác , đi theo phía sau y, biểu tình hiện ra một mảnh si ngốc trống rỗng, hoàn toàn khác hẳn với kẻ mồm mép thường ngày.
“Tái kiến.”
Đối phương bình tĩnh phun ra hai chữ, vẫy tay , cửa phòng dần dần khép lại, khuôn mặt tái nhợt của nam nhân dần dần biến mất. . . . . .
Cho đến khi một tiếng “Phanh” truyền đến, Lạc Thần Hi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thì ra, tất cả những việc này không phải là mình đang nằm mơ, y xem hắn giống như một túi rác, hoàn toàn vứt bỏ .
Sự thật tuy rằng khó có thể chấp nhận, nhưng nó vẫn là sự thật.
————————————————
“Ngươi đã làm ngưu lang lâu rồi ,vậy mà cũng có lúc không nhịn được sao ?”
“Cho nên ta mới cảm thấy khó hiểu a.”
“Ngu ngốc, đó là bởi vì ngươi thích người kia .”
Lâm Tịch Hải nhịn không được liền mắng hắn.
Lạc Thần Hi trước nay luôn biết tiến lui thoả đáng, lại rất thức thời, cư nhiên cũng có lúc không nhìn ra lòng của mình, chẳng lẽ thật sự là trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường sao ?
“Cái gì? Hứ, không có khả năng.”
Bởi vì rất buồn cười, cho nên Lạc Thần Hi bật cười ha hả : “Ta là ngưu lang, ngưu lang không biết yêu đâu nhá.”
“Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi không muốn biết cảm giác khi yêu một người là như thế nào hay sao ?” Lâm Tịch Hải nhìn hắn.
“Loại cảm giác đó thì có gì tốt chứ.”
Lạc Thần Hi hừ một tiếng : “Phân phân hợp hợp ta xem nhiều lắm rồi, cảm tình là thứ không bền chắc, hư vô mờ mịt, cũng không ăn được, lại không thể biến thành gối ngủ, ta phải biết tới nó làm gì.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn làm bạn một người, im lặng nhìn y, bảo hộ y , cho dù không nói lời nào, cũng có thể cảm thấy vô cùng hạnh phúc ? Mà một khi rời khỏi y, ngươi sẽ khổ sở giống như sắp chết? Thất tình lục dục, là cảm tình cơ bản của nhân loại, ngươi sống thực tế,nhưng cũng không thể trở nên vô tình vô cảm như vậy được. Hiện tại chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi, có lẽ không lâu sau, ngươi sẽ cảm thấy so với khó hiểu thì càng thống khổ hơn một ngàn lần.”
“Ngươi cũng không nên dọa ta.” Lạc Thần Hi cười nói, nội tâm lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.
“Ta chỉ truyền lại kinh nghiệm cho ngươi thôi, cho ngươi vài lời khuyên.”
Lâm Tịch Hải ảm đạm cười.
Lạc Thần Hi trầm mặc một lúc lâu, không cam lòng hỏi: “Uy, ngươi thực sự cảm thấy ta thích tên kia?”
“Chẳng lẽ vị trí của người nọ ở trong lòng ngươi, không phải là sự tồn tại đặc biệt sao? Nếu không thì ngươi cần gì phải rối trí như thế, vì y mà luôn cảm thấy bản thân khác thường? Ngươi đó, luôn luôn xem nhân sinh và cảm tình như trò chơi, hiện tại cũng rơi vào báo ứng rồi. Bất quá, ta không thương hại ngươi đâu, đây là hậu quả ngươi nên nhận.”
Lâm Tịch Hải khuấy khuấy cà phê, tao nhã nâng lên, uống một ngụm.
Loại thái độ “Sự không liên quan đã, cao cao quải khởi”(*) của hắn, thật đúng là làm cho Lạc Thần Hi tức hộc máu : “Ngươi rất vô tình .”
Đối mặt với chỉ trích bi phẫn của đối phương, Lâm Tịch Hải chỉ lộ ra ý cười thản nhiên ,thập phần thảnh thơi.
◇◆◇
Ai, gọi Lâm Tịch Hải đến giải quyết tâm tình, tuyệt đối là sai lầm! Tâm sự chẳng những không cởi bỏ được, ngược lại còn buồn bực muốn chết .
Lê tấm thân nồng nặc mùi rượu, trở lại nhà của Ninh Duy Văn, Lạc Thần Hi biết rõ thời gian “Gác cổng” đã qua, nhưng không biết vì sao, nghĩ đến khuôn mặt của nam nhân, trong lòng lại có chút ý muốn chùn bước.
Suốt mấy ngày nay, thân thể hắn rất là thư thái, nhưng tâm tình thì lại mê man kì lạ ,từ trước đến nay chưa từng gặp phải trường hợp này. Không xác định được lý do, cảm giác cái gì cũng không nắm bắt được, khiến cho kẻ luôn luôn thành thạo như Lạc Thần Hi cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Tuy rằng vừa rồi bị Lâm Tịch Hải kích thích, nội tâm cũng ẩn ẩn đoán ra được đáp án, nhưng nếu phải thật sự đối mặt, bây giờ hắn vẫn còn chưa đủ dũng khí.
Thực buồn cười, nam nhân luôn tung hoành bụi hoa như hắn, cư nhiên cũng có một ngày bị lạc đường.
Nấc một hơi rượu, Lạc Thần Hi móc chìa khóa từ trong túi quần ra, mở cửa phòng.
Phòng khách là một mảnh tối đen, thời gian gần khuya, nam nhân hẳn là đã ngủ rồi. Từ sáng sớm hôm nay y đã biệt tung biệt tích, cho dù là đi làm, thì cũng quá sớm, hơn nữa dạo gần đây ,thoạt nhìn gương mặt y mang đầy tâm sự, không biết đang làm cái quỷ gì nữa.
Sờ soạng ấn vào công tắc, dưới chân bị vướng phải vật gì đó, thiếu chút nữa hắn đã ngã sấp xuống đất, nhưng vào lúc này, đèn đột nhiên bật sáng lên.
Không gian trở nên sáng ngời, Ninh Duy Văn đang tĩnh tọa trên ghế sô pha, ánh mắt không chút thay đổi nhìn hắn, trên mặt mang theo vẻ tiều tụy nồng đậm.
“Ách. . . . . . Hắc hắc, ngươi chưa ngủ. . . . . . Cái kia. . . . . .”
Lạc Thần Hi gãi gãi tóc, lắp bắp nói: “Ta chỉ là cùng bằng hữu đi uống rượu, không có ra bên ngoài hoa tâm, ngươi cũng không nên hiểu lầm.”
Biểu tình của đối phương vẫn một mực âm trầm, tĩnh lặng giống như một ngọn gió nhẹ thổi qua trước cơn giông bão.
“Ta thật sự không có hoa tâm, ngươi có muốn cởi quần áo kiểm tra không?”
Còn tưởng rằng y không tin , vì để chứng thật cho sự “Trong sạch” của mình , Lạc Thần Hi làm bộ cởi áo khoác ra. . . . . .
“Không cần.” Ninh Duy Văn thản nhiên nói.
“Thật sự không cần sao?”
Lần trước vừa nhìn thấy hắn cùng Chu Nghiên Tình nói chuyện, nháy mắt y đã biến thành một nam nhân cuồng tính, hôm nay lại bình tĩnh đến mức quỷ dị.
“Không sao cả, ngươi đi tìm nữ nhân cũng tốt, nam nhân cũng được, đều không liên quan đến ta. Chúng ta đã xong việc rồi, ngươi mau cầm lấy hành lý của ngươi, rồi đi đi.”
Tuy rằng biểu tình không thay đổi, nhưng trong mắt Ninh Duy Văn lại tràn ngập ủ rũ, y chỉ chỉ vào đống đồ vật dưới chân Lạc Thần Hi.
Cái gì! ?
Lạc Thần Hi cả người ngây ngẩn, ngạc nhiên nhìn xuống mấy bao hành lý dưới chân mình.
“Vì sao?”
“Chu Nghiên Tình sắp kết hôn , chúng ta cũng không nên tiếp tục nữa, chấm dứt đi.”
“Cái gì? Chu Nghiên Tình sắp kết hôn ?”
“Đúng vậy, ngay tháng sau.”
“Chúng ta. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Như vậy là xong sao?”
Lạc Thần Hi liếm liếm khóe môi, cổ họng giống như bị lửa nóng thiêu đốt, một chữ cũng nói không nên lời.
Mối quan hệ duy nhất của hắn và nam nhân, chính là Chu Nghiên Tình.
Hiện tại nàng đã bước ra khỏi vòng tròn của trò chơi, vì vậy sợi dây mỏng manh kết nối giữa hai người bọn họ, đã bị đứt đoạn….
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Thần Hi kinh giác, thì ra giữa hắn và y,ngoại trừ quan hệ thân thể, cũng không có sự tiếp xúc nào khác, mà loại quan hệ thân thể này thật sự rất nhỏ bé , nhược đến mức ,cho dù hắn muốn lưu lại một chút, cũng không nắm được một tia ảo ảnh.
Cho nên, hắn chỉ có thể đứng như vậy, trợn mắt há hốc mồm, lòng nóng như lửa đốt, muốn nói cái gì cũng không được.
Hắn luôn luôn tích lũy sự tiêu sái ngạo mạn, lại quá mức tự tin vào mị lực điên đảo chúng sinh của mình, rốt cục đến bây giờ, cũng thưởng thức được tư vị khổ sở.
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Ninh Duy Văn ngẩng đầu, mệt mỏi nhìn hắn.
“Ta. . . . . .” Lạc Thần Hi muốn nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn nhìn y, y cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử tối đen chiếu lên hình ảnh lẫn nhau,một ngọn lửa hiện ra, rồi lại bị gió lạnh thổi tắt, ngưng kết thành một mảnh thương mạc không có cảm xúc.
Nhiệt độ đó, thật khiến cho người ta không rét mà run.
Lạc Thần Hi theo bản năng ,cảm thấy rất lạnh.
Ninh Duy Văn lấy tay ấn ấn cái trán, chậm rãi nói: “Chúng ta ở cùng nhau, là bởi vì Chu Nghiên Tình, hiện tại nàng kết hôn , chẳng lẽ chúng ta vẫn phải tiếp tục loại quan hệ buồn cười này? Có ý nghĩa gì nữa ? Lạc Thần Hi, nếu ngươi muốn tìm kiếm đối tượng để làm tình, ra đường chắc sẽ vơ được một bó to, nam nhân giống như ta, căn bản không phải là loại hình ngươi thích, cần gì phải lãng phí thời gian lẫn nhau?”
Như thế nào cũng vô pháp ngăn chặn cảm giác mệt mỏi và suy sụp, sau khi nghe tin Chu Nghiên Tình kết hôn, toàn bộ khả năng chống đỡ của y, trong nháy mắt đã bị vỡ tan như bụi phấn
Cho dù đã từng yêu nhau sâu đậm như thế nào. Bất quá chỉ mới bốn năm, nàng đã quyết định quên hắn, nghĩ đến đây, Ninh Duy Văn thật sự không thể chịu được nữa.
Hắn cũng không dám trách cứ Chu Nghiên Tình, ai cũng có quyền lợi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, nhưng y rất sợ hãi, sợ chính mình cũng trở nên giống như nàng, một ngày nào đó, sẽ quên mất cái tên “Tưởng Tư Quân”, cho dù, tất cả mọi người trên đời đều quên hắn, chỉ có một mình y là không thể!
Hắn là người quan trọng nhất trong cuộc đời của y, cũng là mối tình đầu sâu sắc nhất, cảm tình này từ nhỏ đã tồn tại trong huyết nhục của y, không biết từ khi nào đã xâm nhập vào trong cốt tủy, nhưng mà y rất sợ hãi, cho dù mình nhớ hắn bao nhiêu đi chăng nữa, nếu cứ tiếp tục quan hệ với nam nhân kia, có lẽ một ngày nào đó, y cũng sẽ dễ dàng bỏ quên hắn, giống như Chu Nghiên Tình vậy.
Say sưa trong vòng tay ấm áp của Lạc Thần Hi, nhiệt tình nóng bỏng khi vành tai và mái tóc chạm vào nhau, vong tình sa sút, y đã dần dần quên mất khuôn mặt của hắn, đã quên từng yêu hắn, có lẽ cuối cùng, trong lòng y, ngay cả một tia trần tiết của hắn cũng không còn sót lại.
Hăn không thể nhận kết quả như vậy .
“Tuy nói thế cũng đúng, nhưng là. . . . . .”
“Một tháng qua, không nhiều cũng không ít.Số tiền tiết kiệm của ta đã gần cạn kiệt rồi, mà nàng cũng sắp kết hôn , tìm được hạnh phúc của riêng mình, tất cả đều dừng ở đây đi, bao dưỡng đã xong.”
Ninh Duy Văn hít một hơi thật sâu, dứt khoát đứng lên, đem từng kiện hành lý của hắn ra bên ngoài .
Lạc Thần Hi ngơ ngác , đi theo phía sau y, biểu tình hiện ra một mảnh si ngốc trống rỗng, hoàn toàn khác hẳn với kẻ mồm mép thường ngày.
“Tái kiến.”
Đối phương bình tĩnh phun ra hai chữ, vẫy tay , cửa phòng dần dần khép lại, khuôn mặt tái nhợt của nam nhân dần dần biến mất. . . . . .
Cho đến khi một tiếng “Phanh” truyền đến, Lạc Thần Hi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thì ra, tất cả những việc này không phải là mình đang nằm mơ, y xem hắn giống như một túi rác, hoàn toàn vứt bỏ .
Sự thật tuy rằng khó có thể chấp nhận, nhưng nó vẫn là sự thật.
————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.