Quyển 2 - Chương 5: Cam chịu làm nha hoàn (hạ)
Thánh Yêu
29/07/2014
Nhà này không có nhiều người, cộng thêm Bách Lý cũng chỉ có mười mấy người, bốn nha hoàn ở nhà này trạc tuổi nàng, bốn mama còn có mấy nam tử thân thể cường tráng. Nhìn qua sống cũng không nhiều, thời điểm vô sự, giúp đỡ phòng bếp sửa sang lại ít rau xanh
Buổi tối, nàng cùng mấy nha hoàn chen chúc trên một giường, không hề rộng rãi tí nào. Nhưng Bách Lý cảm thấy rất dễ chịu, không có đấu đá lục đục, chỉ có chân thành đối đãi lẫn nhau
“ Bách Hội, ngươi sợ chiến tranh sao?”
Tiểu Lam- người ngủ ở gần Bách Lý nhất nghiêng đầu hỏi, khuôn mặt trẻ tuổi mang chút u buồn . Bách Hội là Bách Lý cầu xin được dễ dàng, tạm thời dùng làm tên của nàng. Chợt nghe Tiểu Lam gọi như thế, chính nàng cũng không phản ứng kịp
“ Sợ, nếu như không có chiến tranh, ngươi nói xem, bây giờ chúng ta ở đây làm gì?”
Bách Lý nhìn ánh nến đung đưa chằm chằm, chiến tranh?. Không phải đều là vì chiến tranh sao?. Cũng giống như nàng và Liễu Nhứ, không phải là một cuộc chiến tranh bất giao thủ sao?
Một nữ tử nho nhỏ, chỉ một chút thủ đoạn liền có thể tách nàng ra khỏi Tập Ám, không uổng là nữ nhân của hắn
“ Đúng nha!. Đang làm gì đây?” Tiểu Lam nghiêng đầu, bộ dáng xinh đẹp, đáng yêu
"Nói không chừng ngươi đã lập gia đình nha." Một bên tiểu Lục cũng gia nhập vào.
Hai người cũng không có tên thật, đây chỉ là căn cứ vào quần áo lúc 2 người vào trại lính mà gọi như thế
“ Ân, ngươi mới lập gia đình a!”
Tiểu Lam làm ra vẻ hung ác đánh về phía Tiểu Lúc, hai người thuận thế cười thành tiếng, Bách Lý không nhịn được cũng cười ra tiếng, các nàng thật hồn nhiên a!
“ Đúng rồi, sáng mai vương gia sẽ tới”. Hai má của Tiểu Lam phồng lên : “ Lại sắp có chiến tranh”
“ Đúng vậy, yên tâm đi, Vương gia cưỡi Ngân Giáp ra trận vó bao giờ làm cho chúng ta thất vọng chưa?”
Tiểu Lục vỗ nhẹ vai Tiểu Lam, chiến tranh không thể tàn phá thân thể, ngược lại còn lưu lại ám ảnh cắn nuốt tâm trí mọi người
“ Ngươi nói vương gia còn trẻ tuổi như thế, trên chiến trường, giết người sẽ không nương tay sao?” Tiểu Lam một lần nữa hỏi một vấn đề đánh bể đầu nàng
“ Nương tay?. Muốn hắn nương tay thì Vương gia sẽ được gọi là Chiến thần sao?. Trên chiến trường nếu không phải ngươi chết thì chính là hắn mất, aizzzz…”
Nếu như so sánh, Tiểu Lục có vẻ hiểu biết hơn Tiểu Lam : “ Có một lần, một thích khách Liêu quốc bị bắt sống, các ngươi biết kết cuộc cuối cùng là gì không?”
"Cái gì?" Tiểu Lam tò mò đung đưa đầu nhỏ, Bách Lý cũng tò mò theo
“ Người đó bị chặt thành bốn khúc, thành nhân côn, cuối cùng bị ném vào một hố cát, các ngươi biết không? Máu của ngươi đó ngưng tụ ở cùng một chỗ, toàn thân gân mạch bị đứt đoạn, máu bị rút sạch tràn ra ngoài. Người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết thật kinh khủng, cuối cùng đầu lưỡi cũng bị cắt, chỉ nghe tiếng ngô, ngô…”
Tiểu Lục nói xong, bất an nhìn bốn phía, ba người còn lại đều rụt vào trong chăn
“ Đừng nói nữa, Bách Hội, hôm nay ta sẽ không ngủ được”
Tiểu Lam nắm chặt góc chăn của Bách Lý, chỉ lộ ra đôi mắt ở ngoài chăn
“ Vậy chúng ta đắp chung một chăn thôi”. Bách Lý hơi động nửa người, mở ra khe hở của chăn
“ Ừ”.
Tiểu Lam chui vào chăn, chỉ sợ nhìn thấy Tiểu Lục không ngừng lay động, một thanh âm nơm nớp lo sợ phát ra :
“ Sớm biết như thế ta sẽ không nghe ngươi nói, hại ta mỗi lần nhớ lại, kinh khủng chết mất…”
“ Hắt xì…”
Bên ngoài binh lính tuần tra đi qua, đánh cái nhảy mũi vang dội
Ba người ở trong chăn run lẩy bẩy, ai cũng không dám lại nói thêm một câu.
Đêm, hoàn toàn chìm vào an tĩnh , ánh nến chập chờn mấy cái cũng tắt , tối đen như mực không lưu một tia ánh sáng.
Buổi tối, nàng cùng mấy nha hoàn chen chúc trên một giường, không hề rộng rãi tí nào. Nhưng Bách Lý cảm thấy rất dễ chịu, không có đấu đá lục đục, chỉ có chân thành đối đãi lẫn nhau
“ Bách Hội, ngươi sợ chiến tranh sao?”
Tiểu Lam- người ngủ ở gần Bách Lý nhất nghiêng đầu hỏi, khuôn mặt trẻ tuổi mang chút u buồn . Bách Hội là Bách Lý cầu xin được dễ dàng, tạm thời dùng làm tên của nàng. Chợt nghe Tiểu Lam gọi như thế, chính nàng cũng không phản ứng kịp
“ Sợ, nếu như không có chiến tranh, ngươi nói xem, bây giờ chúng ta ở đây làm gì?”
Bách Lý nhìn ánh nến đung đưa chằm chằm, chiến tranh?. Không phải đều là vì chiến tranh sao?. Cũng giống như nàng và Liễu Nhứ, không phải là một cuộc chiến tranh bất giao thủ sao?
Một nữ tử nho nhỏ, chỉ một chút thủ đoạn liền có thể tách nàng ra khỏi Tập Ám, không uổng là nữ nhân của hắn
“ Đúng nha!. Đang làm gì đây?” Tiểu Lam nghiêng đầu, bộ dáng xinh đẹp, đáng yêu
"Nói không chừng ngươi đã lập gia đình nha." Một bên tiểu Lục cũng gia nhập vào.
Hai người cũng không có tên thật, đây chỉ là căn cứ vào quần áo lúc 2 người vào trại lính mà gọi như thế
“ Ân, ngươi mới lập gia đình a!”
Tiểu Lam làm ra vẻ hung ác đánh về phía Tiểu Lúc, hai người thuận thế cười thành tiếng, Bách Lý không nhịn được cũng cười ra tiếng, các nàng thật hồn nhiên a!
“ Đúng rồi, sáng mai vương gia sẽ tới”. Hai má của Tiểu Lam phồng lên : “ Lại sắp có chiến tranh”
“ Đúng vậy, yên tâm đi, Vương gia cưỡi Ngân Giáp ra trận vó bao giờ làm cho chúng ta thất vọng chưa?”
Tiểu Lục vỗ nhẹ vai Tiểu Lam, chiến tranh không thể tàn phá thân thể, ngược lại còn lưu lại ám ảnh cắn nuốt tâm trí mọi người
“ Ngươi nói vương gia còn trẻ tuổi như thế, trên chiến trường, giết người sẽ không nương tay sao?” Tiểu Lam một lần nữa hỏi một vấn đề đánh bể đầu nàng
“ Nương tay?. Muốn hắn nương tay thì Vương gia sẽ được gọi là Chiến thần sao?. Trên chiến trường nếu không phải ngươi chết thì chính là hắn mất, aizzzz…”
Nếu như so sánh, Tiểu Lục có vẻ hiểu biết hơn Tiểu Lam : “ Có một lần, một thích khách Liêu quốc bị bắt sống, các ngươi biết kết cuộc cuối cùng là gì không?”
"Cái gì?" Tiểu Lam tò mò đung đưa đầu nhỏ, Bách Lý cũng tò mò theo
“ Người đó bị chặt thành bốn khúc, thành nhân côn, cuối cùng bị ném vào một hố cát, các ngươi biết không? Máu của ngươi đó ngưng tụ ở cùng một chỗ, toàn thân gân mạch bị đứt đoạn, máu bị rút sạch tràn ra ngoài. Người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết thật kinh khủng, cuối cùng đầu lưỡi cũng bị cắt, chỉ nghe tiếng ngô, ngô…”
Tiểu Lục nói xong, bất an nhìn bốn phía, ba người còn lại đều rụt vào trong chăn
“ Đừng nói nữa, Bách Hội, hôm nay ta sẽ không ngủ được”
Tiểu Lam nắm chặt góc chăn của Bách Lý, chỉ lộ ra đôi mắt ở ngoài chăn
“ Vậy chúng ta đắp chung một chăn thôi”. Bách Lý hơi động nửa người, mở ra khe hở của chăn
“ Ừ”.
Tiểu Lam chui vào chăn, chỉ sợ nhìn thấy Tiểu Lục không ngừng lay động, một thanh âm nơm nớp lo sợ phát ra :
“ Sớm biết như thế ta sẽ không nghe ngươi nói, hại ta mỗi lần nhớ lại, kinh khủng chết mất…”
“ Hắt xì…”
Bên ngoài binh lính tuần tra đi qua, đánh cái nhảy mũi vang dội
Ba người ở trong chăn run lẩy bẩy, ai cũng không dám lại nói thêm một câu.
Đêm, hoàn toàn chìm vào an tĩnh , ánh nến chập chờn mấy cái cũng tắt , tối đen như mực không lưu một tia ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.