Mê Hoặc Song Vương

Quyển 3 - Chương 10: Nghiêm trị ác nô

Thánh Yêu

29/07/2014

Bách Lý Hội trở lại ngồi bên cạnh Thủy Cơ, mấy nha hoàn đều hai tay chống bên người, không dám nói một câu.

"Tiểu Lam, cho các nàng giấy bút."

"Dạ." Tiểu Lam đã sớm chuẩn bị giấy bút, đặt trước mặt bốn người.

"Hiện tại cho các ngươi một cơ hội, nếu như biết mà nói, cũng không muộn, chỉ cần đem tên nàng viết ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nhưng nếu là giấy trắng, ta sẽ không tha." Giọng điệu Bách Lý Hội lạnh lẽo, một tay khẽ chống trán, lẳng lặng nhìn bốn người.

Bọn nha hoàn không nói, chỉ đành phải thấp thỏm cầm lấy bút trên đất, lại không biết viết từ đâu.

Bầu không khí ngưng trệ như bị đóng băng, mấy người liếc mắt nhìn lẫn nhau, đem giấy Tuyên Thành trên đất trải rộng ra, điểm chút mực trong tay viết lên.

Thấy mấy người đều đã dừng bút, Bách Lý Hội liền ra hiệu Tiểu Lam tiến lên, đem giấy đến trước mặt mình.

Sau khi mở ra từng cái, nữ tử thu lại dáng vẻ biếng nhác: "Ai là Vô Thái?"

Một nữ tử gầy yếu nghe vậy, chợt ngẩn ra, trong tròng mắt viết đầy sợ hãi, một thanh âm rất nhỏ phát ra: "Bẩm Hội phi, nô tỳ là Vô Thái.........."

Bách Lý Hội thả giấy xuống, liếc nhìn nữ tử một cái: "Trước đây ngươi làm cái gì?"

"Hội phi, nô tỳ trước đây làm việc ở phòng bếp của Vương phủ..........." Tiểu nha hoàn quỳ sấp ở một bên, thành thật đáp lại từng câu hỏi.

"Vậy làm sao ngươi đến hầu hạ ở đây?"

"Là ma ma phòng bếp gọi ta tới, Hội phi, ta, ta không hề xuất phủ........" Vô thái cúi đầu xuống lại ngẩng lên, liếc nhìn mọi người.

"Vậy nhìn xem, vẽ một vòng tròn, là của ai?" Bách Lý đem mở ra một tờ giấy Tuyên Thành, ý bảo cho mấy người xem.

"Hồi Hội phi, là nô tỳ......." Vô thái nghiêng người về phía trước dạ vâng ra tiếng: "Nô tỳ, nô tỳ không biết viết chữ, lại không biết là ai, cho nên..........."

"Cho nên, liền vẽ một cái vòng tròn?" Bách Lý Hội bật cười ra tiếng, khiến cho mấy người quỳ gối phía dưới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vô Thái khẽ gật đầu, lại đem thân thể mình rụt trở về.

Con ngươi nữ tử quay vòng, thân hình vẫn không mảy may di chuyển: "Các ngươi thì sao? Trên ba tờ giấy đều là tên Vô Thái, lại là chung lòng sao."

Vô Thái nghe nói thân thể cứng đờ, sợ hãi nhìn ba người bên cạnh.

"Hội phi, chúng ta cũng không có xuất phủ, thời gian này, chỉ có Vô Thái nàng đã từng ra ngoài, chúng ta đều có thể làm chứng." Một nha hoàn trong đó đánh bạo mở miệng, nghiêng đầu liếc nhìn Vô Thái một cái.

"Không, ta không có..........." Vô Thái vội vàng biện luận, lại gấp gáp không nói được một câu.

"Vô Thái, ngươi vẫn là thừa nhận đi........" Một nha hoàn khác bất ngờ thêm vào một câu, khiến cho Bách Lý Hội phiền chán đứng lên.

"Tốt, đều không cần nói nữa." Nữ tử không kiên nhẫn phất tay áo, quay đầu lại nhìn Thủy Cơ: "Thủy Cơ, ta nghĩ tới nghĩ lui, đứa nhỏ này vẫn là không nên giữ lại."

"Hội phi.........." Thủy Cơ khó hiểu nhìn Bách Lý Hội, "Đứa nhỏ này, ta............"

"Ngươi có hay không nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ mang đến tai vạ như thế nào cho ngươi? Thủy Cơ, ngươi có cả tương lai rộng lớn, về sau, lại có cơ hội này." Bách Lý Hội nhấc một tay của nữ: "Thuốc, ta đều để cho đại phu sắc xong rồi."

"Không........" Thủy Cơ cuống quít lùi về, tay lại bị nắm chặt, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

"Tiểu Lam, dìu Thủy Cơ vào trong phòng, hôm nay ta nhất định phải làm cho nàng xóa đi đứa nhỏ này." Bách Lý Hội kiên quyết đứng lên, cùng với Tiểu Lam kéo nữ tử đi vào phòng, Thủy Cơ vốn đã gầy yếu, cộng thêm nôn ọe, toàn thân lại vô lực, chỉ có thể bất lực nhìn hai người: "Không, Hội phi, ta muốn sinh ra hắn."

Bách Lý Hội đột nhiên quay đầu nhìn bốn người liếc mắt một cái: "Quỳ ở đó cho ta, ai cũng không được đi vào......." Ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.

Mấy người luống cuống quỳ gối một bên, lo âu đến cực điểm.

Bên trong phòng truyền đến từng trận tiếng la khóc vô lực của Thủy Cơ: "Không cần, không cần............"

Bách Lý Hội vội đỡ Thủy Cơ ngồi xuống, vừa chậm rãi an ủi: "Không sao, Thủy Cơ, ngươi đừng sợ, ta chỉ là đảm bảo an toàn sau này của ngươi mà thôi, tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ không ở lúc ngươi không đồng ý, lấy đi đứa bé."



"Thật sự?" Thủy Cơ hoang mang nhìn hai người, Tiểu Lam vội vàng đưa thuốc trong tay cho nàng xem.

"Đương nhiên, những thứ này đều là thuốc bổ đại phu đưa cho a"

Lúc này nữ tử mới an tâm ngồi xuống, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt trong suốt.

"Tiểu Lam, ngươi ở cùng Thủy Cơ, để nàng nghỉ ngơi tốt một chút." Bách Lý Hội nhấc làn váy, đi ra khỏi phòng.

Ngoài phòng, mấy nha hoàn vẫn quỳ gối một bên, chỉ là, thiếu đi một người.

"Thế nào? Còn một người đâu?" Nữ tử trở lại ngồi trước đại sảnh, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua từng người.

Mấy người đều không nói, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.

"Vô Thái, ngươi nói." Bách Lý cầm trà thơm trên bàn, khẽ hớp một ngụm.

"Này, nàng, nàng đi ra ngoài......." Nữ tử ấp úng thấp giọng mở miệng, không dám nhìn hai nữ tử bên cạnh.

"Đi ra ngoài?" Bách Lý Hội đứng lên, đi tới trước mặt mấy người, "Chắc là đi tìm Liễu phi đi?"

Ngoài viện không có một bóng người, chỉ có hai gã thị vệ canh giữ, mà, cánh cửa vẫn như cũ đóng chặt.

"Hừ." Bách Lý Hội hờ hững liếc hai nữ tử dưới đất: "Vô Thái, ngươi đứng lên đi."

"Dạ." Vô Thái theo lời đứng lên, đầu gục xuống không dám nâng lên nửa phần.

"Người tới." Bách Lý Hội quay về hướng khác, hai gã thị vệ lập tức chạy tới.

"Đem các nàng kéo xuống, đánh mỗi người 10 hèo." Nữ tử trở lại ngồi trước bàn, lại bổ sung thêm một câu: "Còn hai thị vệ trông cửa, mỗi người 20 hèo."

"Dạ." Hai thị vị nghe lệnh tiến lên kéo nữ tử, đưa ra ngoài.

"Không, Hội phi, ngài tha cho chúng ta đi, chúng ta không dám nữa........." Nữ tử kêu gào muốn tiến lên, bị thị vệ sau lưng giữ chặt lại, không thể động đậy.

"Còn thất thần làm cái gì? Kéo xuống." Bách Lý Hội cười lạnh lùng, hiện tại đã biết cầu xin tha thứ rồi.

Chỉ cần xem tên trên giấy liền có thể biết, ba người ăn ý như thế, hơn nữa, tâm cơ Liễu Nhứ luôn như vậy, sao chỉ để một người ở bên cạnh Thủy Cơ. Mà, chỉ trong nháy mắt, nha hoàn truyền tin kia liền không thấy đâu, không phải là thị vệ trông cửa thả đi, còn có thể có ai?

Nếu không dùng chiêu ép Thủy Cơ uống thuốc, chỉ sợ là khó có thể trừ bỏ rồi.

Trong viện, truyền đến từng trận kêu rên của nữ tử, xen lẫn với hèo đánh trên thân thể, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Trên bốn cái ghế dài, hai nha hoàn, hai thị vệ, bị hèo đánh trên thân người, Vô Thái trong phòng bị dọa sợ bất giác lùi bước.

Bách Lý Hội cười nhạt nhẽo uống trà trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa chính đang réo người mở cửa. Liễu Nhứ hẳn là đến rồi.

Tiếng kêu rên của nữ tử, cùng với tiếng đau đớn ẩn trong cổ của nam tử, từng tiếng từng tiếng chói tai. Bách Lý Hội cũng là lạnh lùng làm lơ, nàng phải từ từ học được, lòng dạ độc ác.

Thoáng hiện bóng dáng nữ tử xinh đẹp nhanh chóng tiến vào, phía sau còn có Tiểu Lục và nha hoàn ban nãy.

Bách Lý thả chén trà trong tay xuống, trên mặt dị thường điềm tĩnh.

"Liễu phi, cứu ta, cứu ta..........." Vừa thấy Liễu Nhứ đi vào, mấy người như gặp được ân nhân cứu mạng, không ngừng vùng vẫy cánh tay.

"Bách Lý Hội." Liễu Nhứ tiến lên một bước, quát bảo dừng tay: "Ai dám đánh một cái nữa xem?"

Mấy tên thị vệ thi hành đều để hèo xuống, nhìn hai người.

"Liễu Nhứ, họ là Vương gia phái tới, hiện tại các nàng bất trung với chủ tử của mình, giáo huấn vài cái cũng là việc nên làm chứ?" Bách Lý Hội bước đi thong thả ra đại sảnh, ở trước mấy người đứng lại.

"Nếu Vương gia biết được, nhất định sẽ không khinh xuất tha thứ, thế nào, đã đánh xong rồi hả? Tiếp tục đánh cho ta, một cái cũng không được thiếu" Nữ tử tuyệt nhiên nói, hai thị vệ thi hành đều bị giọng điệu lạnh lùng của nàng làm cho khiếp sợ, vẫn là vung hèo lên.

"A, Liễu phi, cứu mạng..........." Nữ tử không nhịn được đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra gò má, chảy xuống đá lát xanh cũ kĩ.



"Bách Lý Hội, ngươi............" Liễu Nhứ căm giận trừng mắt nhìn nữ tử, hung hăng dậm chân.

"Người nào kêu đau một câu nữa, hèo tăng gấp đôi." Lời Bách Lý Hội vừa nói ra, trong không khí cũng chỉ còn tiếng hèo nặng nề.

"Ngươi làm gì Thủy Cơ rồi?" Liễu Nhứ vội vã đến gần Bách Lý Hội, muốn tiến lên.

Bách Lý Hội chỉ cười không nói, tránh ra một lối, tỏ ý nàng đi vào.

Lòng Thủy Cơ run lên mạnh mẽ, cả bước chân cũng đã run rẩy, trong mắt nhanh chóng lộ ra tia sáng giống như loại hận ý muốn đem người ta lăng trì vậy.

Mới vừa tiến lên vài bước, liền nhìn thấy Tiểu Lam dìu Thủy Cơ xuất hiện, trừ bỏ thân thể có hơi suy yếu, tất cả cũng không có gì nghiêm trọng.

Liễu Nhứ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng khôi phục một chút thần sắc.

Bách Lý Hội bước lên bậc thềm, đến trước mặt hai người, cười nhìn về người trong viện: "Ai nói cho ngươi Thủy Cơ xảy ra chuyện gì rồi hả? Tin tức của ngươi cũng có thời điểm bị sai sót?"

Liễu Nhứ không dấu vết cắn chặt răng, hiện tại, chỉ cần đứa nhỏ trong bụng Thủy Cơ không có việc gì, tất cả đều không có gì đáng ngại.

"Chúng ta đi." Nữ tử xoay người, cũng không hề liếc nhìn mấy người đang bị phạt lấy một cái, dẫn đầu ra khỏi viện.

"Hội phi, trừng phạt đã xong." Một gã thị vệ buông hèo trong tay, hướng về nữ tử bẩm báo.

Bách Lý Hội liếc nhìn mấy người một cái: "Mang xuống đi, tìm đại phu, chờ thêm vài ngày nữa, liền khiển trách trở về Vương phủ."

"Dạ."

Bách Lý Hội đỡ Thủy Cơ ngồi lại ghế tựa: "Ngày khác ta sẽ tìm thêm vài người đáng tin, Vô Thái ngươi cứ tiếp tục giữ bên người đi, có người nói chuyện cũng tốt."

Vô Thái bên cạnh nghe được, vui vẻ tiến lên vài bước, ở bên cạnh Thủy Cơ đứng lại.

Thủy Cơ khẽ gật đầu, hai tay, theo quán tính xoa nhẹ lên bụng mình.

Khóe miệng, cũng thoáng hiện vẻ chua xót.

Liễu Nhứ vừa về tới Vương phủ, liền nổi giận hai tay nắm chặt: "Bách Lý Hội, ta nhất định phải trừ bỏ nàng."

Tiểu Lục bên cạnh thấy thế, bước lên phía trước một bước: "Liễu phi, Lục Nô có một chủ ý, không biết có được hay không."

"Hả?" Liễu Nhứ liếc mắt thấy, khôi phục mấy phần bình tĩnh: "Nói một chút xem."

"Khi đó, Hội phi trở về, trên người vẫn đem theo tín vật của Liêu Vương Gia Luật Thức. Cái chuôi của chủy thủ, có khắc một con chim ưng hùng tráng khỏe khoắn tượng trưng cho thân phận này, quan trọng nhất, còn có ba chữ Gia Luật Thức. Lúc đó, Vương gia bởi vì thanh chủy thủ này, mới nhốt nàng vào địa lao. Bây giờ đây, việc này cũng lặng yên được đè lại, chỉ cần chúng ta tìm được thanh chủy thủ kia, Liễu phi ngài lại hướng hoàng thượng cáo trạng, còn sợ không trừ được nàng?" Tiểu Lục mặt không chút biểu tình nhìn Liễu Nhứ, trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt.

Đôi môi Liễu Nhứ nhếch lên suy nghĩ, dần dần nụ cười tràn ra: "Tốt.........." Chỉ là vừa nói ra một câu, nữ tử liền trở lại bình thường: "Nhưng là, muốn tìm thanh chủy thủ kia nói dễ hơn làm, hơn nữa, hoàng thượng có thể trị tội nàng sao? Hiện tại, nước Liêu cũng đã cùng ta kí kết hiệp nghị hòa bình, sợ là khó khăn a."

"Liễu phi, ngài nghĩ, hiện tại dựa vào cây chủy thủ này, có lẽ không trị được nàng tội thông đồng với địch phản quốc, nhưng mà, chỉ cần đến lúc đó ngài tùy ý nói thêm vài câu. Ai biết được ở nước Liêu bọn họ có hay không thật làm ra chuyện gì, ngay cả Vương gia cũng không thể đảm bảo, không phải sao?" Tiểu Lục tự tin rủ rỉ nói, một nữ nhân, quan trọng nhất không phải là trong sạch hay sao? Huống hồ, lại còn liên quan đến hoàng thất.

"Ha ha......." Liễu Nhứ thoải mái cười ra tiếng: "Giữ lại ngươi, vẫn là có chút hữu dụng, xem ra, mấu chốt trước mắt, chính là thanh chủy thủ kia."

"Đúng, Vương gia nhất định đem nó giấu ở một nơi cơ mật, chỉ là, cần phải có chút thời gian."

"Không sao, ta nhất định sẽ tìm được............." Nữ tử vừa lòng liếc nhìn Tiểu Lục một cái: "Hảo hảo đi theo ta, sẽ không cho ngươi phải thiệt thòi đâu."

"Tạ Liễu phi." Tiểu Lục vội vàng quỳ xuống, khóe miệng, khóe mắt, toàn bộ đều u ám đến cực điểm. Khi ngẩng đầu lên, chỉ có sự ngoan ngoãn phục tùng.

Mà lúc này ở Bách Lý phủ, Bách Lý Mạn Song ở trong phòng đại phu nhân đi tới đi lui: "Nương, ta xem chỉ dựa vào Liễu phi kia là không thể, vẫn là chúng ta tự mình nghĩ biện pháp thôi."

Trên mặt non nớt của nữ tử, hiện rõ sự ngoan độc không gì sánh được.

"Mạn Song, dựa vào Bách Lý Hội kia chính là càng thêm vô vọng, nhưng, hiện nay nàng có quyền có thế, ít nhất vẫn là người của Bách Lý phủ chúng ta." Đại phu nhân nhìn nữ nhi của mình, cũng là vạn bất đắc dĩ.

"Người của Bách Lý phủ? Ta xem nàng sớm đã quên rồi, chỉ có loại trừ nàng, ta mới có một chút hy vọng." Nữ tử ngồi vào chỗ trước bàn: "Nương, chỉ có nữ nhi của chính ngài bước lên đỉnh cao quyền thế, nửa đời sau của ngài, mới có thể đảm bảo không đúng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Hoặc Song Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook