Chương 2: NHÌN LÉN HOÀNG HUYNH ĐANG… TẮM
Tửu Nhưỡng Đào Chi
22/12/2024
Thẩm Túc sinh ra đã đẹp, da trắng như tuyết, nhưng đôi môi lại đặc biệt đỏ mọng, như được thoa son, quyến rũ động lòng người.
Ta không tự chủ được nuốt nước bọt, ý nghĩ muốn mạo phạm hắn cuồn cuộn dâng lên.
Nhưng người trước mắt là Thái tử điện hạ tôn quý nhất Khải Tang quốc, lại là hoàng huynh trên danh nghĩa của ta, ta không thể mạo phạm hắn.
Ta cố gắng kiềm chế suy nghĩ trong đầu, niệm thầm chú thanh tâm.
Nhưng càng kiềm chế, ý nghĩ muốn mạo phạm Thẩm Túc lại càng mãnh liệt, sau vài hơi thở, cuối cùng ta vẫn không nhịn được, nhanh như chớp ôm cổ Thẩm Túc hôn lên.
Khoảnh khắc chạm vào môi hắn, trong lòng ta vang lên tiếng thở dài thỏa mãn.
Cảm giác còn tuyệt hơn tưởng tượng, như hôn lên bông tuyết sắp tan, lại như bánh ngọt tỏa ra hương thơm trái cây, ngọt ngào mát lạnh.
Còn Thẩm Túc dường như bị hành động mạo phạm đột ngột của ta làm cho kinh ngạc, ngây người ra một lúc lâu mới nhớ ra phải đẩy ta ra.
Có lẽ thật sự bị ta dọa sợ, nên phải đẩy hai ba lần mới đẩy ra được.
Thẩm Túc hơi há miệng, nhìn ta hồi lâu không nói nên lời.
Ta l.i.ế.m môi, lại nhào vào lòng hắn, muốn tiếp tục trêu chọc hắn.
Nhưng lần này hắn đã có phòng bị, Thẩm Túc dùng hai ngón tay chặn miệng ta, vành tai đỏ ửng, mắt hơi cụp xuống, dường như vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Hoàng huynh đừng keo kiệt như vậy, cho ta hôn thêm cái nữa!" Ta ôm eo hắn, cọ cọ đầu vào n.g.ự.c hắn, nũng nịu cầu xin.
"Thẩm Chiêu Quân!" hắn hiếm khi dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc gọi cả họ lẫn tên ta.
Ta không để ý, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt.
"Ta là huynh trưởng của muội."
"Lại không phải ruột thịt."
"Vậy cũng không được."
Thẩm Túc kiên quyết nói: "Cổ ngữ có câu..."
Hắn dạy dỗ ta gần nửa canh giờ mới cho ta đi.
Nhưng ta đều nghe tai này lọt tai kia, không để tâm lắm.
Đối với ta, Thẩm Túc luôn là sự tồn tại khác biệt.
Mẫu thân ta là thứ nữ trong nhà, vào cung cũng chỉ là một vị Tài nhân, không được sủng ái, mất cũng sớm, năm ta tám tuổi, bà ấy đã qua đời vì bệnh.
Còn nhỏ tuổi lại ở trong thâm cung, không có mẹ che chở, cuộc sống của ta có thể tưởng tượng được thảm hại đến mức nào.
Sau đó, Thẩm Túc thấy ta đáng thương, đón ta đến Đông cung, ta mới có cuộc sống tốt đẹp.
Hắn đối xử với ta rất tốt, người cũng rất tốt.
Dịu dàng, cao quý, tao nhã, thánh khiết, thông minh...
Trong mắt ta, dù có dùng hết những từ ngữ tốt đẹp trên đời để miêu tả hắn cũng không quá đáng.
Sau đó, trong một lần tình cờ, ta phát hiện mình không phải con gái ruột của Hoàng đế.
Lúc đó ta không biết làm sao, điều đầu tiên làm là theo bản năng nói cho Thẩm Túc biết, Thẩm Túc nghe xong im lặng một lúc, bảo ta đừng nói cho người thứ ba biết.
Nếu bị người khác biết, ta nhất định sẽ chết, nhưng hắn sẽ giúp ta giữ bí mật này.
Ta cảm động đến rơi nước mắt, thầm thề sẽ đối xử tốt với Thẩm Túc cả đời.
Theo năm tháng trôi qua, ta càng thêm sùng bái, ngưỡng mộ hắn, đồng thời, một ham muốn mang tên "chiếm hữu" cũng ngày càng mãnh liệt.
Trước kia ta vẫn luôn cho rằng đây chỉ là tình cảm quấn quít của muội muội đối với huynh trưởng, đến bây giờ mới chợt nhận ra căn bản không phải vậy.
Ta đối với Thẩm Túc, chính là tình yêu nam nữ.
Ta thích hắn, ta muốn có được hắn!
Mà Thẩm Túc nhiều năm cưng chiều ta đã khiến ta hình thành tính cách muốn gì được nấy.
Sau lần cưỡng hôn đó, bề ngoài ta nhận lỗi xin lỗi, sửa lỗi, nhưng thực chất ý nghĩ muốn đẩy ngã hắn một ngày cũng chưa từng tắt.
Điều khiến ta quyết định hạ dược cho Thẩm Túc là một sự cố bất ngờ.
Hôm ấy trời nắng gắt, oi bức kinh khủng, ve sầu trên cây kêu inh ỏi muốn điếc tai. Ta bưng một đĩa bánh ngọt đến cho hắn nếm thử.
"Hoàng huynh!"
Đẩy cửa bước vào, thứ đập vào mắt ta lại là tấm lưng trần rộng rãi trắng nõn của một nam nhân. Mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống theo thành thùng tắm, từng giọt nước lăn dài trên tấm lưng với những đường nét trôi chảy.
Cảnh tượng ấy đẹp tựa như một đóa sen băng nở rộ giữa dòng nước, vừa kinh diễm thánh khiết, vừa mỹ lệ vô song.
Thẩm Túc đang tắm, ta lẽ ra phải lập tức tránh đi.
Đương nhiên, ta cũng nghĩ vậy.
Là muội muội, sao có thể nhìn hoàng huynh tắm rửa chứ.
Ta định quay người bỏ đi, nhưng c.h.ế.t tiệt! Chân ta lại không nhúc nhích được.
Ta muốn nhắm mắt lại, c.h.ế.t tiệt! Mắt ta lại không nghe lời.
Thật c.h.ế.t tiệt!
"Ai?!" Thẩm Túc cảm nhận được có người phía sau, nghiêng người, lạnh lùng lên tiếng.
Trong làn hơi nước mịt mờ, thân hình tuấn tú của nam nhân thấp thoáng ẩn hiện, cực kỳ quyến rũ.
Ta nhất thời nhìn đến ngây người, lúc hoàn hồn thì trong thùng tắm đã không còn bóng dáng Thẩm Túc đâu nữa.
Hắn khoác vội một chiếc áo choàng ngoài, đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu lại: "Muội..."
Hình như xấu hổ không muốn nói ra lời, Thẩm Túc mãi vẫn chưa nói hết câu.
Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Ta không tự chủ được nuốt nước bọt, ý nghĩ muốn mạo phạm hắn cuồn cuộn dâng lên.
Nhưng người trước mắt là Thái tử điện hạ tôn quý nhất Khải Tang quốc, lại là hoàng huynh trên danh nghĩa của ta, ta không thể mạo phạm hắn.
Ta cố gắng kiềm chế suy nghĩ trong đầu, niệm thầm chú thanh tâm.
Nhưng càng kiềm chế, ý nghĩ muốn mạo phạm Thẩm Túc lại càng mãnh liệt, sau vài hơi thở, cuối cùng ta vẫn không nhịn được, nhanh như chớp ôm cổ Thẩm Túc hôn lên.
Khoảnh khắc chạm vào môi hắn, trong lòng ta vang lên tiếng thở dài thỏa mãn.
Cảm giác còn tuyệt hơn tưởng tượng, như hôn lên bông tuyết sắp tan, lại như bánh ngọt tỏa ra hương thơm trái cây, ngọt ngào mát lạnh.
Còn Thẩm Túc dường như bị hành động mạo phạm đột ngột của ta làm cho kinh ngạc, ngây người ra một lúc lâu mới nhớ ra phải đẩy ta ra.
Có lẽ thật sự bị ta dọa sợ, nên phải đẩy hai ba lần mới đẩy ra được.
Thẩm Túc hơi há miệng, nhìn ta hồi lâu không nói nên lời.
Ta l.i.ế.m môi, lại nhào vào lòng hắn, muốn tiếp tục trêu chọc hắn.
Nhưng lần này hắn đã có phòng bị, Thẩm Túc dùng hai ngón tay chặn miệng ta, vành tai đỏ ửng, mắt hơi cụp xuống, dường như vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Hoàng huynh đừng keo kiệt như vậy, cho ta hôn thêm cái nữa!" Ta ôm eo hắn, cọ cọ đầu vào n.g.ự.c hắn, nũng nịu cầu xin.
"Thẩm Chiêu Quân!" hắn hiếm khi dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc gọi cả họ lẫn tên ta.
Ta không để ý, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt.
"Ta là huynh trưởng của muội."
"Lại không phải ruột thịt."
"Vậy cũng không được."
Thẩm Túc kiên quyết nói: "Cổ ngữ có câu..."
Hắn dạy dỗ ta gần nửa canh giờ mới cho ta đi.
Nhưng ta đều nghe tai này lọt tai kia, không để tâm lắm.
Đối với ta, Thẩm Túc luôn là sự tồn tại khác biệt.
Mẫu thân ta là thứ nữ trong nhà, vào cung cũng chỉ là một vị Tài nhân, không được sủng ái, mất cũng sớm, năm ta tám tuổi, bà ấy đã qua đời vì bệnh.
Còn nhỏ tuổi lại ở trong thâm cung, không có mẹ che chở, cuộc sống của ta có thể tưởng tượng được thảm hại đến mức nào.
Sau đó, Thẩm Túc thấy ta đáng thương, đón ta đến Đông cung, ta mới có cuộc sống tốt đẹp.
Hắn đối xử với ta rất tốt, người cũng rất tốt.
Dịu dàng, cao quý, tao nhã, thánh khiết, thông minh...
Trong mắt ta, dù có dùng hết những từ ngữ tốt đẹp trên đời để miêu tả hắn cũng không quá đáng.
Sau đó, trong một lần tình cờ, ta phát hiện mình không phải con gái ruột của Hoàng đế.
Lúc đó ta không biết làm sao, điều đầu tiên làm là theo bản năng nói cho Thẩm Túc biết, Thẩm Túc nghe xong im lặng một lúc, bảo ta đừng nói cho người thứ ba biết.
Nếu bị người khác biết, ta nhất định sẽ chết, nhưng hắn sẽ giúp ta giữ bí mật này.
Ta cảm động đến rơi nước mắt, thầm thề sẽ đối xử tốt với Thẩm Túc cả đời.
Theo năm tháng trôi qua, ta càng thêm sùng bái, ngưỡng mộ hắn, đồng thời, một ham muốn mang tên "chiếm hữu" cũng ngày càng mãnh liệt.
Trước kia ta vẫn luôn cho rằng đây chỉ là tình cảm quấn quít của muội muội đối với huynh trưởng, đến bây giờ mới chợt nhận ra căn bản không phải vậy.
Ta đối với Thẩm Túc, chính là tình yêu nam nữ.
Ta thích hắn, ta muốn có được hắn!
Mà Thẩm Túc nhiều năm cưng chiều ta đã khiến ta hình thành tính cách muốn gì được nấy.
Sau lần cưỡng hôn đó, bề ngoài ta nhận lỗi xin lỗi, sửa lỗi, nhưng thực chất ý nghĩ muốn đẩy ngã hắn một ngày cũng chưa từng tắt.
Điều khiến ta quyết định hạ dược cho Thẩm Túc là một sự cố bất ngờ.
Hôm ấy trời nắng gắt, oi bức kinh khủng, ve sầu trên cây kêu inh ỏi muốn điếc tai. Ta bưng một đĩa bánh ngọt đến cho hắn nếm thử.
"Hoàng huynh!"
Đẩy cửa bước vào, thứ đập vào mắt ta lại là tấm lưng trần rộng rãi trắng nõn của một nam nhân. Mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống theo thành thùng tắm, từng giọt nước lăn dài trên tấm lưng với những đường nét trôi chảy.
Cảnh tượng ấy đẹp tựa như một đóa sen băng nở rộ giữa dòng nước, vừa kinh diễm thánh khiết, vừa mỹ lệ vô song.
Thẩm Túc đang tắm, ta lẽ ra phải lập tức tránh đi.
Đương nhiên, ta cũng nghĩ vậy.
Là muội muội, sao có thể nhìn hoàng huynh tắm rửa chứ.
Ta định quay người bỏ đi, nhưng c.h.ế.t tiệt! Chân ta lại không nhúc nhích được.
Ta muốn nhắm mắt lại, c.h.ế.t tiệt! Mắt ta lại không nghe lời.
Thật c.h.ế.t tiệt!
"Ai?!" Thẩm Túc cảm nhận được có người phía sau, nghiêng người, lạnh lùng lên tiếng.
Trong làn hơi nước mịt mờ, thân hình tuấn tú của nam nhân thấp thoáng ẩn hiện, cực kỳ quyến rũ.
Ta nhất thời nhìn đến ngây người, lúc hoàn hồn thì trong thùng tắm đã không còn bóng dáng Thẩm Túc đâu nữa.
Hắn khoác vội một chiếc áo choàng ngoài, đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu lại: "Muội..."
Hình như xấu hổ không muốn nói ra lời, Thẩm Túc mãi vẫn chưa nói hết câu.
Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.