Chương 88: Ký Ức Kỳ Quái
Hề Hành
11/05/2023
Tuy rằng thời gian cô tiếp xúc với Hoắc Kỳ Chu không quá dài, cô cũng đại khái hiểu được anh là người ra sao, với tính cách của anh thì sẽ phản ứng những gì, nhưng Hoắc Kỳ Chu đối với Mộ Như Tuyết như thế nào, kỳ thật cô vẫn không hề biết.
Chuyện của Mộ Như Tuyết được đồn ngầm ở bên ngoài, anh căn bản không hề phản ứng, trong nguyên tác cũng không miêu tả gì về phương diện này của anh.
Mặc dù trong nguyên tác nói như vậy, nhưng cốt truyện cũng chỉ đứng trên thị giác của nữ chính cùng Quý Việt Minh mà kể, căn bản không viết gì về phản ứng của Hoắc Kỳ Chu bên này!
Nên hiện tại vừa thấy Hoắc Kỳ Chu nhìn ảnh chụp nhíu mày, Giang Nghiên liền thẳng thừng, trực tiếp đi hỏi anh.
Mà nghe được Giang Nghiên hỏi như vậy, mày của anh càng nhíu gần như dính vào nhau.
Anh luôn biết là thời đại học anh có cùng Mộ Như Tuyết ở bên nhau, ký ức này trong đầu anh vẫn luôn tồn tại.
Lẽ ra, nếu lúc đó anh đã chấp nhận ở bên Mộ Như Tuyết, thì tất nhiên anh đối với Mộ Như Tuyết phải có chút thích, bằng không lấy tính cách của anh, cơ bản sẽ không thể ở bên cô ấy.
Hiện giờ anh đang hồi tưởng lại sự việc trước kia, nhìn lại nhữnghình ảnh thời đại học của hai người mà Quý Việt Minh gửi, anh đều không có một chút cảm giác nào.
Anh giống như một vị khách qua đường, có ký ức, nhưng khi nhìn thấy Mộ Như Tuyết cùng người khác làm chuyện như vậy, trong lòng anh cũng không có nổi một tia gợn sóng, dù là nhìn bộ ảnh của anh và Mộ Như Tuyết hay bộ ảnh của Quý Việt Minh cùng Mộ Như Tuyết, cảm giác đều giống nhau.
Việc này rất bất hợp lí, vì anh cũng từng ở bên Mộ Như Tuyết, từ nhỏ trí nhớ của anh cũng rất tốt, làm sao anh có thể quên đi cảm xúc mà bản thân từng ở bên Mộ Như Tuyết được?
Huống chi, dù Mộ Như Tuyết không phải bạn gái cũ của anh hay anh hoàn toàn không quen biết cô ấy đi chăng nữa, khi nhìn đến những hình ảnh nhạy cảm kia, chắc chắn đối với Mộ Như Tuyết là vô cùng nhục nhã, anh cũng nên ít nhiều mà đồng cảm cùng cô ấy, thấy cô ấy bị tên tiểu nhân Quý Việt Minh quấn lấy thật đáng thương hay như thế nào đó, chứ không phải giống như bây giờ, hoàn toàn chẳng có miếng cảm giác nào.
Bên kia, Giang Nghiên hỏi anh lâu như vậy mà vẫn chưa có được đáp án, cô cũng nhíu mày lại.
Hoắc Kỳ Chu là người ra sao cô hiểu rõ, anh phải nói ra, thì mọi chuyện mới ổn.
Giờ Hoắc Kỳ Chu lại xuất hiện tình huống như vậy, là tác giả không cho anh can thiệp vào cốt truyện, chỉ nên yên ổn ngồi vào vị trí bạch nguyệt quang không được làm gì cả hay sao?
Bởi vì trong nguyên tác miêu tả về anh quá ít, lại không hề nhắc đến cảm xúc của anh về Mộ Như Tuyết, như là miệng nói hay là hành động trực tiếp gì đó giúp cô ấy, cho nên bây giờ NP thịt văn này đang dần biến thành thế giới thật sự à, có lẽ khi xảy ra tình huống như vậy, Hoắc Kỳ Chu cũng cảm giác được bản thân xuất hiện lỗi bug?
Giang Nghiên khẽ thở dài, nói đến cùng, nguyên tác vẫn là NP thịt văn, mọi người bất quá cũng như những nhân vật dưới ngòi bút của tác giả, nhân sinh thế nào cũng không phải do bọn họ có thể khống chế.
Cũng may, thế giới này đã biến thành một thế giới thật, người đàn ông trước mặt cô hiện tại từ một nhân vật trong truyện đã biến thành một người sống sờ sờ, bên cạnh anh còn có cô.
Giang Nghiên đau lòng mà vuốt mặt Hoắc Kỳ Chu, hôn anh: "Không nhớ rõ như thế nào cũng không sao, cảm thấy bất hợp lí cũng được, nhưng quan hệ của hai chúng ta là vô cùng chân thật, anh yên tâm, sau này anh sẽ không bao giờ có loại cảm giác này nữa. "
Chuyện của Mộ Như Tuyết được đồn ngầm ở bên ngoài, anh căn bản không hề phản ứng, trong nguyên tác cũng không miêu tả gì về phương diện này của anh.
Mặc dù trong nguyên tác nói như vậy, nhưng cốt truyện cũng chỉ đứng trên thị giác của nữ chính cùng Quý Việt Minh mà kể, căn bản không viết gì về phản ứng của Hoắc Kỳ Chu bên này!
Nên hiện tại vừa thấy Hoắc Kỳ Chu nhìn ảnh chụp nhíu mày, Giang Nghiên liền thẳng thừng, trực tiếp đi hỏi anh.
Mà nghe được Giang Nghiên hỏi như vậy, mày của anh càng nhíu gần như dính vào nhau.
Anh luôn biết là thời đại học anh có cùng Mộ Như Tuyết ở bên nhau, ký ức này trong đầu anh vẫn luôn tồn tại.
Lẽ ra, nếu lúc đó anh đã chấp nhận ở bên Mộ Như Tuyết, thì tất nhiên anh đối với Mộ Như Tuyết phải có chút thích, bằng không lấy tính cách của anh, cơ bản sẽ không thể ở bên cô ấy.
Hiện giờ anh đang hồi tưởng lại sự việc trước kia, nhìn lại nhữnghình ảnh thời đại học của hai người mà Quý Việt Minh gửi, anh đều không có một chút cảm giác nào.
Anh giống như một vị khách qua đường, có ký ức, nhưng khi nhìn thấy Mộ Như Tuyết cùng người khác làm chuyện như vậy, trong lòng anh cũng không có nổi một tia gợn sóng, dù là nhìn bộ ảnh của anh và Mộ Như Tuyết hay bộ ảnh của Quý Việt Minh cùng Mộ Như Tuyết, cảm giác đều giống nhau.
Việc này rất bất hợp lí, vì anh cũng từng ở bên Mộ Như Tuyết, từ nhỏ trí nhớ của anh cũng rất tốt, làm sao anh có thể quên đi cảm xúc mà bản thân từng ở bên Mộ Như Tuyết được?
Huống chi, dù Mộ Như Tuyết không phải bạn gái cũ của anh hay anh hoàn toàn không quen biết cô ấy đi chăng nữa, khi nhìn đến những hình ảnh nhạy cảm kia, chắc chắn đối với Mộ Như Tuyết là vô cùng nhục nhã, anh cũng nên ít nhiều mà đồng cảm cùng cô ấy, thấy cô ấy bị tên tiểu nhân Quý Việt Minh quấn lấy thật đáng thương hay như thế nào đó, chứ không phải giống như bây giờ, hoàn toàn chẳng có miếng cảm giác nào.
Bên kia, Giang Nghiên hỏi anh lâu như vậy mà vẫn chưa có được đáp án, cô cũng nhíu mày lại.
Hoắc Kỳ Chu là người ra sao cô hiểu rõ, anh phải nói ra, thì mọi chuyện mới ổn.
Giờ Hoắc Kỳ Chu lại xuất hiện tình huống như vậy, là tác giả không cho anh can thiệp vào cốt truyện, chỉ nên yên ổn ngồi vào vị trí bạch nguyệt quang không được làm gì cả hay sao?
Bởi vì trong nguyên tác miêu tả về anh quá ít, lại không hề nhắc đến cảm xúc của anh về Mộ Như Tuyết, như là miệng nói hay là hành động trực tiếp gì đó giúp cô ấy, cho nên bây giờ NP thịt văn này đang dần biến thành thế giới thật sự à, có lẽ khi xảy ra tình huống như vậy, Hoắc Kỳ Chu cũng cảm giác được bản thân xuất hiện lỗi bug?
Giang Nghiên khẽ thở dài, nói đến cùng, nguyên tác vẫn là NP thịt văn, mọi người bất quá cũng như những nhân vật dưới ngòi bút của tác giả, nhân sinh thế nào cũng không phải do bọn họ có thể khống chế.
Cũng may, thế giới này đã biến thành một thế giới thật, người đàn ông trước mặt cô hiện tại từ một nhân vật trong truyện đã biến thành một người sống sờ sờ, bên cạnh anh còn có cô.
Giang Nghiên đau lòng mà vuốt mặt Hoắc Kỳ Chu, hôn anh: "Không nhớ rõ như thế nào cũng không sao, cảm thấy bất hợp lí cũng được, nhưng quan hệ của hai chúng ta là vô cùng chân thật, anh yên tâm, sau này anh sẽ không bao giờ có loại cảm giác này nữa. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.