Chương 21: "Liệu Vật Nhỏ Này Có Chịu Nổi Tôi Không?" (Hơi H)
Hề Hành
11/05/2023
"Đế Sắc" WC nam lầu sáu, Hoắc Kỳ Chu đi vào.
Ngón tay thon dài đặt phía dưới ở vòi nước, cảm ứng được đôi tay, nước tự động chảy ra.
Rất nhanh sau đó, tiếng giày cao gót dồn dập nhưng không hoảng loạn đi tới, một gương mặt trang điểm đậm cũng xuất hiện trong gương.
Hoắc Kỳ Chu phảng phất như không thấy, lấy khăn thấm ướt một nửa nhẹ nhàng ấn lên chỗ quần bị đổ rượu.
Giang Nghiên đi đến, đôi tay mềm mại không xương từ sau lưng anh vòng ra trước ngực anh, chậm rãi sờ soạng, bàn tay còn lại trực tiếp sờ xuống hạ thân của anh chậm rãi xoa bóp, cười duyên nói: "Hoắc tổng, em tới rồi, anh đừng *chơi* với cái quần nữa, hẳn là nên*chơi* em đi ~."
Từ trong lời nói đến bên ngoài, kiều mị hơn so với lúc tán tỉnh Giang thiếu, cũng táo bạo và tình cảm hơn nhiều.
Hoắc Kỳ Chu vẫn mặc kệ cô, lo làm việc của mình.
Giang Nghiên cũng không nhụt chí, sau khi ôm anh được một lúc, phát hiện anh như có mắt không tròng mà lơ cô, cô liền đi sang một bên, lấy tay đặt ở phía dưới vòi nước, nước tự động chạy ra, cô liền dùng tay tiếp nước, lấy hai tay hứng, trực tiếp hắt lên người Hoắc Kỳ Chu !
Trong khoảnh khắc, nước tí tách tí tách chảy xuống từ người Hoắc Kỳ Chu , trên mặt, trên quần áo cùng nhau lăn xuống, âm thanh nước tí tách tí tách nhỏ xuống đất, phong thái ăn mặc chỉnh tề của Hoắc tổng tức khắc liền thành một con gà ướt rớt vào nồi canh.
Hành động này so với giả té ngã đổ rượu lên người anh, trắng trợn và táo bạo hơn nhiều!
Hoắc Kỳ Chu đương nhiên không nghĩ tới Giang Nghiên dám làm ra loại chuyện này, mày nhíu lại, nghiêng đầu, sâu kín mà nhìn về phía Giang Nghiên.
Giang Nghiên không quản anh đang nghĩ gì, giây phút anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nháy mắt, cô liền nhào đến, ôm chặt gương mặt không thèm để ý đến cô này, sau đó hướng mặt đến, muốn hôn anh.
Đầu cô tiến được một nửa, gương mặt bỗng nhiên bị Hoắc Kỳ Chu vươn bàn tay to nắm chặt, không để cô tiến về phía trước dù chỉ một chút.
Cả khuôn mặt Giang Nghiên bị anh niết đến thay đổi hình dạng, cô cũng chả để tâm, cô đã sớm quan sát cơ thể này rồi, mặt có bị nhéo thì cô cũng rất xinh đẹp.
Thậm chí có thể nói, ở góc này nhìn xuống môi đỏ mộng đang bị niết của cô có hơi nhô lên, so với lúc bình thường lại càng mị hoặc hơn.
Vì thế cô liền ngửa đầu, thuận theo gương mặt đang bị anh bóp, đem toàn bộ kỹ thuật diễn xuất phát huy hết mức, đồng thời đem toàn bộ sự quyến rũ câu hồn biểu lộ hết qua ánh mắt.
Một tay kéo kéo váy cô xuống, một tay dẫn dắt tay anh, luồn vào phía dưới quần lót.
Thanh âm cũng tà mị, kéo dài âm điệu nói: "Hoắc tổng anh xem, em vừa thấy anh, thì nó lại ướt như thế này đây."
Nói xong, tay cô mang theo anh di chuyển phía dưới mà sờ sờ, ẩm ướt dính dính, tay anh chạm vào, nước đã chảy lan tràn...
Ánh mắt Hoắc Kỳ Chu trở nên sâu thẩm, anh nhìn bộ dạng đang ướt đẫm của chính mình lại nhìn nhìn vẻ mặt phóng đãng của cô, trong đầu hiện lên những gì cô đã làm kể từ khi tiếp cận anh.
Anh đột nhiên cười, bóp tay cô, trực tiếp ép cô về phía trước.
Eo Giang Nghiên tức khắc liền dán vào bồn rửa tay, sau đó, cơ thể cô như nhẹ đi, phục hồi tinh thần lại, anh đã bế cô đặt lên trên bồn rửa tay!
Người đàn ông đã bế cô lên, giờ phút này ngoài cười như không cười mà nhìn cô, đem tay luồn vào trong quần lót cô, nửa khắc tạm dừng cũng không, trực tiếp sờ đến lỗ nhỏ đang chảy nước của cô, ngón tay giữa thon dài của anh liền không chút lưu tình mà cắm vào, bắt đầu càn quấy.
Thắt lưng của quần tây bị anh mở ra, chậm rãi kéo khoá xuống, lộ ra ‘cậu nhỏ‘ hung tợn đang dần cứng lên.
Khóe miệng anh mỉm cười, biểu tình cùng động tác phía dưới ánh lên một tia tàn nhẫn: "Thật biết diễn kịch, liệu khi không có xuân dược, vật nhỏ phía dưới cô, có chịu đựng tôi nổi không?"
----- Đổi xưng hô của Giang Nghiên nha. Giờ chắc đã thân quen hơn lần đầu gặp mặt rồi.
Ngón tay thon dài đặt phía dưới ở vòi nước, cảm ứng được đôi tay, nước tự động chảy ra.
Rất nhanh sau đó, tiếng giày cao gót dồn dập nhưng không hoảng loạn đi tới, một gương mặt trang điểm đậm cũng xuất hiện trong gương.
Hoắc Kỳ Chu phảng phất như không thấy, lấy khăn thấm ướt một nửa nhẹ nhàng ấn lên chỗ quần bị đổ rượu.
Giang Nghiên đi đến, đôi tay mềm mại không xương từ sau lưng anh vòng ra trước ngực anh, chậm rãi sờ soạng, bàn tay còn lại trực tiếp sờ xuống hạ thân của anh chậm rãi xoa bóp, cười duyên nói: "Hoắc tổng, em tới rồi, anh đừng *chơi* với cái quần nữa, hẳn là nên*chơi* em đi ~."
Từ trong lời nói đến bên ngoài, kiều mị hơn so với lúc tán tỉnh Giang thiếu, cũng táo bạo và tình cảm hơn nhiều.
Hoắc Kỳ Chu vẫn mặc kệ cô, lo làm việc của mình.
Giang Nghiên cũng không nhụt chí, sau khi ôm anh được một lúc, phát hiện anh như có mắt không tròng mà lơ cô, cô liền đi sang một bên, lấy tay đặt ở phía dưới vòi nước, nước tự động chạy ra, cô liền dùng tay tiếp nước, lấy hai tay hứng, trực tiếp hắt lên người Hoắc Kỳ Chu !
Trong khoảnh khắc, nước tí tách tí tách chảy xuống từ người Hoắc Kỳ Chu , trên mặt, trên quần áo cùng nhau lăn xuống, âm thanh nước tí tách tí tách nhỏ xuống đất, phong thái ăn mặc chỉnh tề của Hoắc tổng tức khắc liền thành một con gà ướt rớt vào nồi canh.
Hành động này so với giả té ngã đổ rượu lên người anh, trắng trợn và táo bạo hơn nhiều!
Hoắc Kỳ Chu đương nhiên không nghĩ tới Giang Nghiên dám làm ra loại chuyện này, mày nhíu lại, nghiêng đầu, sâu kín mà nhìn về phía Giang Nghiên.
Giang Nghiên không quản anh đang nghĩ gì, giây phút anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nháy mắt, cô liền nhào đến, ôm chặt gương mặt không thèm để ý đến cô này, sau đó hướng mặt đến, muốn hôn anh.
Đầu cô tiến được một nửa, gương mặt bỗng nhiên bị Hoắc Kỳ Chu vươn bàn tay to nắm chặt, không để cô tiến về phía trước dù chỉ một chút.
Cả khuôn mặt Giang Nghiên bị anh niết đến thay đổi hình dạng, cô cũng chả để tâm, cô đã sớm quan sát cơ thể này rồi, mặt có bị nhéo thì cô cũng rất xinh đẹp.
Thậm chí có thể nói, ở góc này nhìn xuống môi đỏ mộng đang bị niết của cô có hơi nhô lên, so với lúc bình thường lại càng mị hoặc hơn.
Vì thế cô liền ngửa đầu, thuận theo gương mặt đang bị anh bóp, đem toàn bộ kỹ thuật diễn xuất phát huy hết mức, đồng thời đem toàn bộ sự quyến rũ câu hồn biểu lộ hết qua ánh mắt.
Một tay kéo kéo váy cô xuống, một tay dẫn dắt tay anh, luồn vào phía dưới quần lót.
Thanh âm cũng tà mị, kéo dài âm điệu nói: "Hoắc tổng anh xem, em vừa thấy anh, thì nó lại ướt như thế này đây."
Nói xong, tay cô mang theo anh di chuyển phía dưới mà sờ sờ, ẩm ướt dính dính, tay anh chạm vào, nước đã chảy lan tràn...
Ánh mắt Hoắc Kỳ Chu trở nên sâu thẩm, anh nhìn bộ dạng đang ướt đẫm của chính mình lại nhìn nhìn vẻ mặt phóng đãng của cô, trong đầu hiện lên những gì cô đã làm kể từ khi tiếp cận anh.
Anh đột nhiên cười, bóp tay cô, trực tiếp ép cô về phía trước.
Eo Giang Nghiên tức khắc liền dán vào bồn rửa tay, sau đó, cơ thể cô như nhẹ đi, phục hồi tinh thần lại, anh đã bế cô đặt lên trên bồn rửa tay!
Người đàn ông đã bế cô lên, giờ phút này ngoài cười như không cười mà nhìn cô, đem tay luồn vào trong quần lót cô, nửa khắc tạm dừng cũng không, trực tiếp sờ đến lỗ nhỏ đang chảy nước của cô, ngón tay giữa thon dài của anh liền không chút lưu tình mà cắm vào, bắt đầu càn quấy.
Thắt lưng của quần tây bị anh mở ra, chậm rãi kéo khoá xuống, lộ ra ‘cậu nhỏ‘ hung tợn đang dần cứng lên.
Khóe miệng anh mỉm cười, biểu tình cùng động tác phía dưới ánh lên một tia tàn nhẫn: "Thật biết diễn kịch, liệu khi không có xuân dược, vật nhỏ phía dưới cô, có chịu đựng tôi nổi không?"
----- Đổi xưng hô của Giang Nghiên nha. Giờ chắc đã thân quen hơn lần đầu gặp mặt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.