Chương 93: Nhìn Thấy Cô Ấy
Hề Hành
11/05/2023
Vừa nhận ra, Giang Nghiên theo bản năng quay đầu về phía kia.
Sau đó, cô liền thấy một cô gái đang trốn một góc ở chỗ khuất của lớp học.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài vàng nhạt, khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn, trắng trẻo, tóc dài đen thẳng rũ xuống bên sườn mặt, càng làm cho gương mặt trông nhỏ hơn.
Khi Giang Nghiên nhìn thấy, gương mặt cô ấy mang theo thần sắc hoảng loạn, đối diện với ánh mắt của Giang Nghiên, cả khuôn mặt đều tràn ngập hoảng sợ, bất quá mới nhìn Giang Nghiên tầm hai ba giây, cô liền vội vàng quay đầu chạy đi.
Lâm Duyệt cũng nhìn theo Giang Nghiên thấy được cô gái này, không lâu sau cô ấy liền chạy mất, nhất thời tò mò mà chọc chọc cánh tay Giang Nghiên: "Nghiên Nghiên, cậu biết cô ấy à?"
Giang Nghiên gật gật đầu: "Tớ biết. "
Tuy rằng chưa bao giờ gặp người thật, nhưng ảnh chụp thì cô đã xem qua, chính xác thì tối qua cô đã xem ảnh chụp rồi.
So với mấy năm trước thì Hoắc Kỳ Chu hiện tại có một chút thay đổi, nhưng Mộ Như Tuyết thì vẫn rất thanh thuần xinh đẹp trước sau như một, năm tháng không lưu lại chút dấu vết gì trên người cô ấy, khí chất cũng không hề thay đổi, ai ở đại học A nhìn thấy cô ấy, chắc cũng sẽ nghĩ cô ấy là sinh viên trường.
Chỉ là trong nguyên tác, Mộ Như Tuyết sau đại thọ của cụ Hoắc một đoạn thời gian sau mới thành công trốn thoát, sao hiện tại lại chạy ra ngoài rồi, chẳng lẽ là vì tối hôm qua Quý Việt Minh tức giận hơn so với nguyên tác, đối xử với cô ấy quá thô bạo, nên cốt truyện mới xảy ra hiệu ứng cánh bướm sao?
Giang Nghiên suy nghĩ một lát, liền gọi cho Hoắc Kỳ Chu, nói cho anh biết cô gặp được Mộ Như Tuyết ở đại học A, muốn anh cử người tìm Mộ Như Tuyết giúp cô, cô muốn gặp mặt cô ấy nói chuyện một chút.
Đầu bên kia điện thoại Hoắc Kỳ Chu nghe được cô muốn gặp Mộ Như Tuyết, hơi dừng lại, nhưng cũng không nói gì, rất nhanh liền đáp ứng.
Lúc sau, hai người tắt điện thoại, Giang Nghiên quay đầu nhìn về phía Lâm Duyệt, đáp lại câu hỏi lúc đầu: "Tớ cũng không làm gì Hoắc Đan Dương, chỉ là khi hắn biết được tớ đang quen anh trai mình thì hơi kích động một chút, sau đó cũng không làm gì. "
Dứt lời Giang Nghiên lại nghĩ: "Có thể là do sáng nay mẹ Hoắc muốn hắn đi học chung với tớ nên hắn mới không vui?"
Lâm Duyệt: "... " tuy cô bạn thân của mình nói trông có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng thấy nét mặt của Hoắc Đan Dương vừa rồi, cô cũng đoán được trong lòng hắn có bao nhiêu nghẹn khuất.
Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt liền so sánh Hoắc Đan Dương hiện tại với Hoắc Đan Dương trước kia, thật đối lập, sau đó lại cười vô cùng vui vẻ.
Cô không nghĩ tới, Hoắc Đan Dương lăng nhăng kia lại thành thế này, hoá ra trước giờ hắn luôn muốn Giang Nghiên!
Nghiên Nghiên sau khi cắt cổ tay dạo một vòng ở địa phủ về thật có bản lĩnh!
Lâm Duyệt chê cười một lúc mới buông tha Hoắc Đan Dương. Cô nhìn đồng hồ, thấy còn một chút nữa mới tới giờ học, liền lôi kéo Giang Nghiên hỏi về sự việc ở bữa tiệc đại thọ đang rầm rộ kia.
Kỳ thật Giang Nghiên mời cô đi đại thọ, nhưng bản thân cô chỉ là nhà giàu mới nổi, cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì, lúc đó nếu đem so Nghiên Nghiên với Hoắc gia chắc chắn sẽ rất mất thể diện, cô chết cũng không rửa hết tội.
Cho nên rối rắm một phen, cô liền dứt khoát không đi, còn kéo bạn trai Tôn Chí Hạo đi khách sạn.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua ở khách sạn, Lâm Duyệt tuy không đi dự tiệc mà tính ra cũng khá vui vẻ, trong khoé môi lẫn mắt đều là nụ cười, lộ ra vẻ thẹn thùng của một cô gái nhỏ, ngọt ngào mà kể với Giang Nghiên.
Giang Nghiên ngay từ đầu khi nghe cô ấy nói, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nghe được câu sau, sắc mặt cô lập tức thay đổi, ngữ khí cũng không khống chế được mà nghiêm khắc: "Cậu nói cái gì? "
Sau đó, cô liền thấy một cô gái đang trốn một góc ở chỗ khuất của lớp học.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài vàng nhạt, khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn, trắng trẻo, tóc dài đen thẳng rũ xuống bên sườn mặt, càng làm cho gương mặt trông nhỏ hơn.
Khi Giang Nghiên nhìn thấy, gương mặt cô ấy mang theo thần sắc hoảng loạn, đối diện với ánh mắt của Giang Nghiên, cả khuôn mặt đều tràn ngập hoảng sợ, bất quá mới nhìn Giang Nghiên tầm hai ba giây, cô liền vội vàng quay đầu chạy đi.
Lâm Duyệt cũng nhìn theo Giang Nghiên thấy được cô gái này, không lâu sau cô ấy liền chạy mất, nhất thời tò mò mà chọc chọc cánh tay Giang Nghiên: "Nghiên Nghiên, cậu biết cô ấy à?"
Giang Nghiên gật gật đầu: "Tớ biết. "
Tuy rằng chưa bao giờ gặp người thật, nhưng ảnh chụp thì cô đã xem qua, chính xác thì tối qua cô đã xem ảnh chụp rồi.
So với mấy năm trước thì Hoắc Kỳ Chu hiện tại có một chút thay đổi, nhưng Mộ Như Tuyết thì vẫn rất thanh thuần xinh đẹp trước sau như một, năm tháng không lưu lại chút dấu vết gì trên người cô ấy, khí chất cũng không hề thay đổi, ai ở đại học A nhìn thấy cô ấy, chắc cũng sẽ nghĩ cô ấy là sinh viên trường.
Chỉ là trong nguyên tác, Mộ Như Tuyết sau đại thọ của cụ Hoắc một đoạn thời gian sau mới thành công trốn thoát, sao hiện tại lại chạy ra ngoài rồi, chẳng lẽ là vì tối hôm qua Quý Việt Minh tức giận hơn so với nguyên tác, đối xử với cô ấy quá thô bạo, nên cốt truyện mới xảy ra hiệu ứng cánh bướm sao?
Giang Nghiên suy nghĩ một lát, liền gọi cho Hoắc Kỳ Chu, nói cho anh biết cô gặp được Mộ Như Tuyết ở đại học A, muốn anh cử người tìm Mộ Như Tuyết giúp cô, cô muốn gặp mặt cô ấy nói chuyện một chút.
Đầu bên kia điện thoại Hoắc Kỳ Chu nghe được cô muốn gặp Mộ Như Tuyết, hơi dừng lại, nhưng cũng không nói gì, rất nhanh liền đáp ứng.
Lúc sau, hai người tắt điện thoại, Giang Nghiên quay đầu nhìn về phía Lâm Duyệt, đáp lại câu hỏi lúc đầu: "Tớ cũng không làm gì Hoắc Đan Dương, chỉ là khi hắn biết được tớ đang quen anh trai mình thì hơi kích động một chút, sau đó cũng không làm gì. "
Dứt lời Giang Nghiên lại nghĩ: "Có thể là do sáng nay mẹ Hoắc muốn hắn đi học chung với tớ nên hắn mới không vui?"
Lâm Duyệt: "... " tuy cô bạn thân của mình nói trông có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng thấy nét mặt của Hoắc Đan Dương vừa rồi, cô cũng đoán được trong lòng hắn có bao nhiêu nghẹn khuất.
Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt liền so sánh Hoắc Đan Dương hiện tại với Hoắc Đan Dương trước kia, thật đối lập, sau đó lại cười vô cùng vui vẻ.
Cô không nghĩ tới, Hoắc Đan Dương lăng nhăng kia lại thành thế này, hoá ra trước giờ hắn luôn muốn Giang Nghiên!
Nghiên Nghiên sau khi cắt cổ tay dạo một vòng ở địa phủ về thật có bản lĩnh!
Lâm Duyệt chê cười một lúc mới buông tha Hoắc Đan Dương. Cô nhìn đồng hồ, thấy còn một chút nữa mới tới giờ học, liền lôi kéo Giang Nghiên hỏi về sự việc ở bữa tiệc đại thọ đang rầm rộ kia.
Kỳ thật Giang Nghiên mời cô đi đại thọ, nhưng bản thân cô chỉ là nhà giàu mới nổi, cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì, lúc đó nếu đem so Nghiên Nghiên với Hoắc gia chắc chắn sẽ rất mất thể diện, cô chết cũng không rửa hết tội.
Cho nên rối rắm một phen, cô liền dứt khoát không đi, còn kéo bạn trai Tôn Chí Hạo đi khách sạn.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua ở khách sạn, Lâm Duyệt tuy không đi dự tiệc mà tính ra cũng khá vui vẻ, trong khoé môi lẫn mắt đều là nụ cười, lộ ra vẻ thẹn thùng của một cô gái nhỏ, ngọt ngào mà kể với Giang Nghiên.
Giang Nghiên ngay từ đầu khi nghe cô ấy nói, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nghe được câu sau, sắc mặt cô lập tức thay đổi, ngữ khí cũng không khống chế được mà nghiêm khắc: "Cậu nói cái gì? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.