Chương 36: Mang Thai
Tứ Khuyết Nhất
18/02/2023
Từ sau ngày Tống Phi Vũ từ chối Thẩm Tuấn, quả nhiên anh không còn dây dưa với cô, sau đó có ngẫu nhiên gặp mặt một lần ở trường học, bên người anh có một cô gái khác, dụng mạo của cô ấy có vài phần tương tự như cô, cô cũng không nhìn nhiều, vội vàng rời đi.
Nhưng thật ra Thẩm Tuấn nhịn không được mà xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái.
Vừa vào tháng mười hai, thành phố Trường Hải đã nghênh đón một đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ hạ thẳng xuống mức không độ, vốn là một thành phố nhỏ ở phía Nam, nhiệt độ không khí thấp như vậy cũng rất ít gặp trong những năm qua.
Buổi sáng trời rét buốt lạnh lẽo, Tống Phi Vũ mặc áo lông vũ, khi cô ra cửa, Tống Viện gọi cô lại, đưa cho cô mấy trăm đồng.
“Hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, cầm lấy mà mua đồ ăn ngon.” Tống Viện vác bụng bầu to ra nói.
“Cảm ơn chị.” Tống Phi Vũ mỉm cười.
“Không có gì.” Tống Viện xua xua tay, cô ấy rất ít khi đối xử với người khác như vậy, xem ra khi mang thai có thể thay đổi một con người.
“Đúng rồi, tối hôm qua anh rể không về nhà hả?” Tống Phi Vũ nhìn lên trên tầng.
“Không về, hình như tối qua có tiệc rượu, gọi điện thoại cho anh nhưng cũng không có ai nhận.” Tống Viện lắc đầu.
“Chắc là bận quá.” Tống Phi Vũ không nghĩ nhiều, nói với Tống Viện: “Tạm biệt.” Sau đó đi luôn.
Đúng là Chu Chính bận bịu tham gia tiệc rượu, anh vội vàng đi xã giao, chi nhánh mới của công ty vừa mở ra, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, nghĩ buổi tối sẽ về, lại không nắm chắc tửu lượng của bản thân mà uống say, uống say không đáng sợ, đáng sợ chính là ngày hôm sau tỉnh lại, lại thấy có một người phụ nữ đang nằm bên cạnh.
Hậu quả sau khi say rượu chính là hoàn toàn không nhớ rõ được tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, anh dùng tay đánh vào đầu mình, những vẫn không nghĩ ra.
Diêu Phỉ mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông vừa gặp tối hôm qua đã mặc xong quần áo, cô đành phải ngồi dậy, nói: “Ông chủ Chu, dậy sớm thế?”
Chu Chính thắt cà vạt, đứng lên, nói rành mạch: “Bao nhiêu tiền?”
“Ấy? Ông chủ Chu có ý gì?” Người đàn ông này thật quá lõi đời, nhưng cái mà Diêu Phỉ cô muốn không chỉ là tiền.
“Bao nhiêu?” Chu Chính không còn đủ kiên nhẫn, anh vốn luôn luôn lạnh lùng vô cảm, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này tiếp cận anh vì tiền.
“Ông chủ Chu quả nhiên là người hào phóng, 500 vạn!” Nếu người đàn ông này đã mở miệng thì trước mắt Diêu Phỉ cứ đòi chút tiền công thôi.
“Hả?!” Chu Chính nhìn chằm chằm người phụ nữ này, 500 vạn, thế mà cũng dám nói ra miệng.
“Làm sao? Chê nhiều à?” Diêu Phỉ cười cười, bước từ trên giường xuống dưới, cả người trần như nhộng, lõa lồ trước mặt người đàn ông.
“Ông chủ Chu, tối hôm qua anh chơi em một cách tàn nhẫn, sắp hỏng rồi, nể tình một đêm vợ chồng, 500 vạn cũng không nhiều lắm đâu.” Diêu Phỉ đi đến bên cạnh người đàn ông, một tay đặt trên vai anh khều khều.
“Được!” Chu Chính đẩy cô ta ra, không muốn nhiều lời mà dứt khoát đứng dậy, mở cửa rời đi.
“Ha hả, thật là tuyệt tình.” Diêu Phỉ lộ ra nụ cười gian xảo, không thèm chớp mắt đã dễ dàng cho cô ta một số tiền lớn như vậy, nếu cô ta có yêu cầu thêm một số thứ khác thì chắc cũng không sao hết.
Chu Chính đã xem thường quả bom hẹn giờ là Diêu Phỉ, anh cho rằng có thể sử dụng tiền để giải quyết cô ta triệt để, ai mà ngờ được sẽ dây dưa về tận cửa nhà.
Một tháng sau đó, Tống Phi Vũ đang ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, cô bỗng nhiên nghe được bên dưới có tiếng phụ nữ ồn ào, vội vàng chạy nhanh xuống tầng xem sao.
Tống Viện đang tranh cãi với một người phụ nữ trang điểm rất đậm khác, vừa nhìn đã thấy rất phản cảm.
Tống Phi Vũ vọt tới trước mặt Tống Viện, chỉ vào người phụ nữ kia, nói: “Cô là ai?”
“Tôi á? Cô đi hỏi Chu Chính xem tôi là ai?” Diêu Phỉ kiêu căng ngạo mạn đáp lại, dường như cô ta mới là nữ chủ nhân của nhà này.
Tống Phi Vũ đánh giá người phụ nữ một lượt từ đầu xuống chân, nhưng đúng là chưa từng nhìn thấy bao giờ, chẳng lẽ là … của người đàn ông kia...
“Tôi mang thai rồi, đã được một tháng, Chu Chính nói sẽ cưới tôi.” Diêu Phỉ nói dối mà mắt không chớp mặt không đỏ.
“Cô đừng có bốc phân đổ lên đầu người khác như vậy, ông xã tôi không bao giờ làm như vậy….” Tống Viện không tin vào lý do nhảm nhí của người phụ nữ điên trước mặt.
Diêu Phỉ lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, đưa qua và nói: “Không tin hả? Đây là giấy xét nghiệm tôi vừa đi khám ở bệnh viện, tự xem đi.”
Tống Phi Vũ nhận lấy, không nhìn kỹ, nhưng kết luận chính xác là đã mang thai.
Nhưng thật ra Thẩm Tuấn nhịn không được mà xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái.
Vừa vào tháng mười hai, thành phố Trường Hải đã nghênh đón một đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ hạ thẳng xuống mức không độ, vốn là một thành phố nhỏ ở phía Nam, nhiệt độ không khí thấp như vậy cũng rất ít gặp trong những năm qua.
Buổi sáng trời rét buốt lạnh lẽo, Tống Phi Vũ mặc áo lông vũ, khi cô ra cửa, Tống Viện gọi cô lại, đưa cho cô mấy trăm đồng.
“Hai ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, cầm lấy mà mua đồ ăn ngon.” Tống Viện vác bụng bầu to ra nói.
“Cảm ơn chị.” Tống Phi Vũ mỉm cười.
“Không có gì.” Tống Viện xua xua tay, cô ấy rất ít khi đối xử với người khác như vậy, xem ra khi mang thai có thể thay đổi một con người.
“Đúng rồi, tối hôm qua anh rể không về nhà hả?” Tống Phi Vũ nhìn lên trên tầng.
“Không về, hình như tối qua có tiệc rượu, gọi điện thoại cho anh nhưng cũng không có ai nhận.” Tống Viện lắc đầu.
“Chắc là bận quá.” Tống Phi Vũ không nghĩ nhiều, nói với Tống Viện: “Tạm biệt.” Sau đó đi luôn.
Đúng là Chu Chính bận bịu tham gia tiệc rượu, anh vội vàng đi xã giao, chi nhánh mới của công ty vừa mở ra, có rất nhiều việc phải chuẩn bị, nghĩ buổi tối sẽ về, lại không nắm chắc tửu lượng của bản thân mà uống say, uống say không đáng sợ, đáng sợ chính là ngày hôm sau tỉnh lại, lại thấy có một người phụ nữ đang nằm bên cạnh.
Hậu quả sau khi say rượu chính là hoàn toàn không nhớ rõ được tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, anh dùng tay đánh vào đầu mình, những vẫn không nghĩ ra.
Diêu Phỉ mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông vừa gặp tối hôm qua đã mặc xong quần áo, cô đành phải ngồi dậy, nói: “Ông chủ Chu, dậy sớm thế?”
Chu Chính thắt cà vạt, đứng lên, nói rành mạch: “Bao nhiêu tiền?”
“Ấy? Ông chủ Chu có ý gì?” Người đàn ông này thật quá lõi đời, nhưng cái mà Diêu Phỉ cô muốn không chỉ là tiền.
“Bao nhiêu?” Chu Chính không còn đủ kiên nhẫn, anh vốn luôn luôn lạnh lùng vô cảm, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này tiếp cận anh vì tiền.
“Ông chủ Chu quả nhiên là người hào phóng, 500 vạn!” Nếu người đàn ông này đã mở miệng thì trước mắt Diêu Phỉ cứ đòi chút tiền công thôi.
“Hả?!” Chu Chính nhìn chằm chằm người phụ nữ này, 500 vạn, thế mà cũng dám nói ra miệng.
“Làm sao? Chê nhiều à?” Diêu Phỉ cười cười, bước từ trên giường xuống dưới, cả người trần như nhộng, lõa lồ trước mặt người đàn ông.
“Ông chủ Chu, tối hôm qua anh chơi em một cách tàn nhẫn, sắp hỏng rồi, nể tình một đêm vợ chồng, 500 vạn cũng không nhiều lắm đâu.” Diêu Phỉ đi đến bên cạnh người đàn ông, một tay đặt trên vai anh khều khều.
“Được!” Chu Chính đẩy cô ta ra, không muốn nhiều lời mà dứt khoát đứng dậy, mở cửa rời đi.
“Ha hả, thật là tuyệt tình.” Diêu Phỉ lộ ra nụ cười gian xảo, không thèm chớp mắt đã dễ dàng cho cô ta một số tiền lớn như vậy, nếu cô ta có yêu cầu thêm một số thứ khác thì chắc cũng không sao hết.
Chu Chính đã xem thường quả bom hẹn giờ là Diêu Phỉ, anh cho rằng có thể sử dụng tiền để giải quyết cô ta triệt để, ai mà ngờ được sẽ dây dưa về tận cửa nhà.
Một tháng sau đó, Tống Phi Vũ đang ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, cô bỗng nhiên nghe được bên dưới có tiếng phụ nữ ồn ào, vội vàng chạy nhanh xuống tầng xem sao.
Tống Viện đang tranh cãi với một người phụ nữ trang điểm rất đậm khác, vừa nhìn đã thấy rất phản cảm.
Tống Phi Vũ vọt tới trước mặt Tống Viện, chỉ vào người phụ nữ kia, nói: “Cô là ai?”
“Tôi á? Cô đi hỏi Chu Chính xem tôi là ai?” Diêu Phỉ kiêu căng ngạo mạn đáp lại, dường như cô ta mới là nữ chủ nhân của nhà này.
Tống Phi Vũ đánh giá người phụ nữ một lượt từ đầu xuống chân, nhưng đúng là chưa từng nhìn thấy bao giờ, chẳng lẽ là … của người đàn ông kia...
“Tôi mang thai rồi, đã được một tháng, Chu Chính nói sẽ cưới tôi.” Diêu Phỉ nói dối mà mắt không chớp mặt không đỏ.
“Cô đừng có bốc phân đổ lên đầu người khác như vậy, ông xã tôi không bao giờ làm như vậy….” Tống Viện không tin vào lý do nhảm nhí của người phụ nữ điên trước mặt.
Diêu Phỉ lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, đưa qua và nói: “Không tin hả? Đây là giấy xét nghiệm tôi vừa đi khám ở bệnh viện, tự xem đi.”
Tống Phi Vũ nhận lấy, không nhìn kỹ, nhưng kết luận chính xác là đã mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.