Chương 36:
Lão Tâi
10/09/2021
Cao Dương đưa Kiều Nhiễm đi dạo rất lâu, món ăn vặt nào cũng mua một ít, sau này lưng bụng rồi mà vẫn muốn ăn nữa thì Cao Dương liền mua một phần, hai người chia nhau ăn, Kiều Nhiễm cũng không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cảm thấy như vậy vừa được thưởng thức đầy đủ, vừa tránh lãng phí, rất tốt.
Hai bọn họ ăn rất vui vẻ, nhưng Phong Vũ đi theo phía sau thì tức đến no luôn rồi.
Anh cảm thấy mình nhất định là điên rồi, cho nên mới có thể lén lén lút lút rình xem bọn họ đi dạo chợ đêm.
Phong Vũ vừa mắng mình ngu ngốc, vừa không cam lòng cứ về như vậy, xoắn xuýt đến gần mười giờ mà anh vẫn chưa uống được ngụm nước nào.
Cao Dương dẫn Kiều Nhiễm đi ăn vặt ở chợ đêm xong lại dẫn cô đi chơi, ném vòng, bắn súng, gắp thú, v.v… trò nào cũng chơi thử một lần.
Cho tới tận bây giờ, Kiều Nhiễm vẫn chưa được tiếp xúc với mấy trò này, vui chơi rất vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa hề tắt.
Phong Vũ núp trong bóng tối nhìn cô cười rạng rỡ, trong lòng đột nhiên tĩnh lại, anh phát hiện những năm nay đã nợ Kiều Nhiễm rất nhiều.
Anh chưa từng đưa cô đi chơi, Kiều Nhiễm hồi nhỏ cũng cực kì hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi tết Thiếu nhi, anh thì ngày nào cũng bận bịu ở sở cảnh sát, đâu có nhớ lễ tết này của trẻ con.
Sau này, Kiều Nhiễm càng ngày càng lớn, Phong Vũ phát hiện đến cả sinh nhật cô, anh cũng không có bên cạnh, lần nào cũng chỉ đưa tiền để cô tự mua bánh ngọt.
Phong Vũ nhớ lại mấy năm sau khi Vương Phương bỏ đi, càng nghĩ anh càng thấy mình là một thằng khốn kiếp, mặc dù nói anh phải chịu trách nhiệm nuôi Kiều Nhiễm lớn, nhưng thật ra cũng chỉ là nuôi lớn mà thôi, anh chưa từng cho Kiều Nhiễm được một phần tình cảm của người thân trong nhà.
Nhiều năm như vậy rồi, ba Kiều Nhiễm ở trong tù, mẹ thì mang loại đức hạnh kia, không dám chắc bọn họ để lại ám ảnh gì trong lòng cô nữa, chẳng trách cô luôn lạnh tâm lạnh tình, hờ hững thờ ơ.
Phong Vũ chợt hiểu ra tại sao sau khi làm chuyện đó với anh, Kiều Nhiễm lại có thể dửng dưng như vậy, bởi vì cô không quan tâm gì cả, có thể là từ nhỏ cô đã phát hiện, chỉ có không quan tâm thì đến lúc mất đi mới không khổ sở.
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Phong Vũ đột nhiên thấy hơi mệt, anh cảm thấy cứ đi theo thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, Kiều Nhiễm làm bạn với ai hay đi chung với ai thì là quyền của cô, bất kể cô lựa chọn gì thì ít nhất bây giờ cô cũng vui vẻ, trên mặt cô mang nụ cười rạng rỡ anh chưa bao giờ thấy.
Phong Vũ thở dài một cái, định đi về. Tuy nhiên, khi anh vô tình ngẩng đầu lên thì trong lòng như có gì rơi xuống, đôi mắt tóe lên lửa giận.
Tự do kết bạn con mẹ nó! Con bé này đúng là thiếu dạy bảo rồi!
Người đàn ông đi nhanh tới chỗ hai người.
Đã chơi lâu như vậy, Kiều Nhiễm cũng hơi mệt, cô ôm thú bông Cao Dương vừa gắp cho mình, cười nói: “Muộn quá rồi, phải về thôi.”
Cao Dương nhìn bầu trời đêm đen kịt, bất đắc dĩ gật đầu.
Kiều Nhiễm đi về phía trước một bước, tay bỗng bị người khác nắm lấy, cô quay lại nhìn nam sinh sau lưng.
“Nhiễm Nhiễm, cậu, cậu có thể đồng ý một yêu cầu của tớ không?”
Mặt Cao Dương hơi ửng đỏ, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, thế nhưng không dám nhìn cô nữ sinh trước mặt.
Kiều Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Trong lòng bàn tay Cao Dương toàn là mồ hôi, bởi vì quá căng thẳng mà lưng áo thun cũng đều ướt nhẹp.
Cậu ta cố làm ra vẻ trấn định, ho khan hai tiếng, nói với giọng nhỏ yếu đến nỗi không thể nghe thấy: “Cậu, tớ, tớ có thể… có thể hôn cậu một cái không? Chỉ, chỉ một chút thôi, tớ muốn nếm thử mùi vị của cậu một chút, chỉ lần này thôi, tớ đảm bảo sẽ từ bỏ ý định, sau này sẽ không giữ suy nghĩ không nên có nữa!
Hai bọn họ ăn rất vui vẻ, nhưng Phong Vũ đi theo phía sau thì tức đến no luôn rồi.
Anh cảm thấy mình nhất định là điên rồi, cho nên mới có thể lén lén lút lút rình xem bọn họ đi dạo chợ đêm.
Phong Vũ vừa mắng mình ngu ngốc, vừa không cam lòng cứ về như vậy, xoắn xuýt đến gần mười giờ mà anh vẫn chưa uống được ngụm nước nào.
Cao Dương dẫn Kiều Nhiễm đi ăn vặt ở chợ đêm xong lại dẫn cô đi chơi, ném vòng, bắn súng, gắp thú, v.v… trò nào cũng chơi thử một lần.
Cho tới tận bây giờ, Kiều Nhiễm vẫn chưa được tiếp xúc với mấy trò này, vui chơi rất vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa hề tắt.
Phong Vũ núp trong bóng tối nhìn cô cười rạng rỡ, trong lòng đột nhiên tĩnh lại, anh phát hiện những năm nay đã nợ Kiều Nhiễm rất nhiều.
Anh chưa từng đưa cô đi chơi, Kiều Nhiễm hồi nhỏ cũng cực kì hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi tết Thiếu nhi, anh thì ngày nào cũng bận bịu ở sở cảnh sát, đâu có nhớ lễ tết này của trẻ con.
Sau này, Kiều Nhiễm càng ngày càng lớn, Phong Vũ phát hiện đến cả sinh nhật cô, anh cũng không có bên cạnh, lần nào cũng chỉ đưa tiền để cô tự mua bánh ngọt.
Phong Vũ nhớ lại mấy năm sau khi Vương Phương bỏ đi, càng nghĩ anh càng thấy mình là một thằng khốn kiếp, mặc dù nói anh phải chịu trách nhiệm nuôi Kiều Nhiễm lớn, nhưng thật ra cũng chỉ là nuôi lớn mà thôi, anh chưa từng cho Kiều Nhiễm được một phần tình cảm của người thân trong nhà.
Nhiều năm như vậy rồi, ba Kiều Nhiễm ở trong tù, mẹ thì mang loại đức hạnh kia, không dám chắc bọn họ để lại ám ảnh gì trong lòng cô nữa, chẳng trách cô luôn lạnh tâm lạnh tình, hờ hững thờ ơ.
Phong Vũ chợt hiểu ra tại sao sau khi làm chuyện đó với anh, Kiều Nhiễm lại có thể dửng dưng như vậy, bởi vì cô không quan tâm gì cả, có thể là từ nhỏ cô đã phát hiện, chỉ có không quan tâm thì đến lúc mất đi mới không khổ sở.
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Phong Vũ đột nhiên thấy hơi mệt, anh cảm thấy cứ đi theo thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, Kiều Nhiễm làm bạn với ai hay đi chung với ai thì là quyền của cô, bất kể cô lựa chọn gì thì ít nhất bây giờ cô cũng vui vẻ, trên mặt cô mang nụ cười rạng rỡ anh chưa bao giờ thấy.
Phong Vũ thở dài một cái, định đi về. Tuy nhiên, khi anh vô tình ngẩng đầu lên thì trong lòng như có gì rơi xuống, đôi mắt tóe lên lửa giận.
Tự do kết bạn con mẹ nó! Con bé này đúng là thiếu dạy bảo rồi!
Người đàn ông đi nhanh tới chỗ hai người.
Đã chơi lâu như vậy, Kiều Nhiễm cũng hơi mệt, cô ôm thú bông Cao Dương vừa gắp cho mình, cười nói: “Muộn quá rồi, phải về thôi.”
Cao Dương nhìn bầu trời đêm đen kịt, bất đắc dĩ gật đầu.
Kiều Nhiễm đi về phía trước một bước, tay bỗng bị người khác nắm lấy, cô quay lại nhìn nam sinh sau lưng.
“Nhiễm Nhiễm, cậu, cậu có thể đồng ý một yêu cầu của tớ không?”
Mặt Cao Dương hơi ửng đỏ, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, thế nhưng không dám nhìn cô nữ sinh trước mặt.
Kiều Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Trong lòng bàn tay Cao Dương toàn là mồ hôi, bởi vì quá căng thẳng mà lưng áo thun cũng đều ướt nhẹp.
Cậu ta cố làm ra vẻ trấn định, ho khan hai tiếng, nói với giọng nhỏ yếu đến nỗi không thể nghe thấy: “Cậu, tớ, tớ có thể… có thể hôn cậu một cái không? Chỉ, chỉ một chút thôi, tớ muốn nếm thử mùi vị của cậu một chút, chỉ lần này thôi, tớ đảm bảo sẽ từ bỏ ý định, sau này sẽ không giữ suy nghĩ không nên có nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.