Chương 75: Sinh linh bé nhỏ..
Đường Nguyệt Y
11/07/2022
《 Rầm》
Tiếng động lớn vang lên từ phía cửa, Hàn Bách từ bên ngoài vội vã chạy vào, nhìn thấy Tống Vi nằm bất động dưới sàn nhà, dưới chân máu đã tuôn ra đọng thành một mảng nhỏ.
Lao nhanh tới ôm cô vào lòng, sắc mặt anh đã trắng bệch vì sợ hãi, lo lắng
- Tiểu Vi.. tiểu Vi..
Đôi tay anh bất giác run lên bế cô gái thân hình đã nhuốm màu máu tươi hối hả chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Hàn Bách bế Tống Vi vội vàng rời khỏi phòng làm việc khiến tất cả các nhân viên trong công ty đều sửng sốt.
Vừa rồi sếp của họ còn đang rất khỏe mạnh, bình thường vậy mà lúc này lại hôn mê bất tỉnh dưới chân còn chảy đầy máu cảnh tượng hãi hùng này khiến họ không thể không lo sợ.
Hàn Bách đưa Tống Vi lên xe đã được Lý Thiên Kỳ chờ sẵn trước cổng công ty.
- Lái nhanh nhất có thể đến bệnh viện ngay lập tức.
Lý Thiên Kỳ không nói gì, anh đạp ga tăng hết tốc độ lao xe về phía trước.
Nhớ lại 30 phút trước khi anh còn chưa ngủ dậy thì đã bị tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên cắt ngang giấc mộng đẹp.
Mắt nhắm mắt mở trong cơn ngái ngủ anh trượt qua chế độ nghe máy khi còn chưa kịp nhìn xem là ai gọi tới thì đã nghe giọng nói mang đầy tính mệnh lệnh của Hàn Bách vang vọng qua điện thoại
- Tôi cho cậu đúng 10 phút lái xe đến trước cổng công ty Hạ Vi ngay cho tôi.
- Có chuyện gì vậy Hàn thiếu.. mới sáng sớm đã...
[ Tút tút tút]
Còn không để cho anh trả lời, Hàn Bách đã tắt máy.
Vốn dĩ anh định không quan tâm tới tiếp tục trùm chăn ngủ, nhưng nghĩ lại Hàn Bách trước nay chưa từng có thái độ vội vã lo lắng thế này chắc phải có chuyện gì vô cùng quan trọng mới khiến Hàn Bách mất bình tĩnh như vậy nên anh mới lật đật xuống giường vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể rồi phi thẳng tới công ty Hạ Vi.
Trở lại không gian trong xe lúc này, Hàn Bách ôm Tống Vi trong lòng mình, tay anh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô đưa lên môi.
Khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt luôn thờ ơ với mọi chuyện dù lớn hay nhỏ mọi khi, trong giờ phút này lại trở nên tận cùng của sự lo lắng xen lẫn sợ hãi.
- Bảo bối, em gán chịu một chút sắp tới bệnh viện rồi, đừng sợ nha có anh ở đây..
Kêu cô đừng sợ nhưng bản thân anh lại lo sợ đến mức bật khóc, giọt nước mắt cứ như thế mà rơi xuống đọng lại nơi bàn tay lạnh lẽo của Tống Vi.
Nhìn thấy một làn xe dày đặc trước mắt khiến Lý Thiên Kỳ cũng trở nên sốt ruột, anh nhíu chặt mày nhìn qua kính chiếu hậu trong xe hỏi ý kiến Hàn Bách.
- Phía trước kẹt xe rồi, xung quanh cũng không có lối đi nào khác bây giờ phải làm sao?
- Còn bao xa nữa thì tới bệnh viện?
- Hơn năm cây số nữa. Cậu định làm gì?
- Mở cửa xe hộ tôi.
- Đừng nói cậu định chạy bộ tới bệnh viện nha, tận năm cây số đó, tôi sợ còn chưa tới được bệnh viện thì cậu đã mệt chết rồi.
- Nhanh lên đi. Lúc nào cũng nhiều lời.
- Nhưng mà..
- MAU.
Bắt gặp ánh mắt tàn khốc của Hàn Bách đang cảnh cáo mình khiến Lý Thiên Kỳ phải câm nín, anh nhanh chống ấn nút mở khóa cửa cho Hàn Bách.
Anh cởi áo vest choàng lên người Tống Vi rồi bế cô ra ngoài.
- Bảo bối, chờ anh thêm một chút nữa ha..
Khẽ nhắn nhủ bên tai cô một câu rồi anh luồng lách qua những chiếc xe chẳng thể nào nhúc nhích được chạy nhanh về phía trước.
Suốt quãng đường dài, không biết đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh nhưng ngay lúc này chẳng điều gì quan trọng hơn bảo bối đang hôn mê bất tỉnh trong vòng tay anh.
Anh đã tự trách mình không biết bao nhiêu lần, lẽ ra gần đây Tống Vi bận rộn anh nên để ý đến cô hơn, chăm sóc chu đáo hơn nữa thì chắc sẽ không có ngày hôm nay xảy ra..
Những bước chân ngày một nặng nề trên con đường cằn cỏi nhưng anh không hề chùn bước dù chỉ là một giây.
Cho đến khi vào tới bệnh viện, nhìn thấy anh bế Tống Vi chạy vào, các y tá đã ngay lập tức đến hổ trợ anh đưa cô lên băng ca cứu thương.
Lúc này Hàn Bách đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân sắp đứng không vững nữa nhưng vẫn cố gắng đưa Tống Vi vào phòng cấp cứu.
Bàn tay dính đầy máu vẫn nắm chặt tay cô cho đến khi cánh cửa phòng cấp cứu dần khép lại anh mới chịu buông tay.
Lúc hai bàn tay tách xa nhau cũng là lúc đôi chân anh không thể chống chọi được nữa, cảnh vật trước mắt lúc này dần trở nên mơ hồ, chao đảo, cơ thể cũng không còn chút sức lực, cứ như thế anh quỵ xuống rồi lâm vào hôn mê.
...----------------...
Phòng bệnh trắng xóa, mùi thuốc sát trùng hòa vào không khí phát ra mùi hương làm người khác khá khó chịu.
Hàn Bách nằm trên giường bệnh, tay vẫn còn đang gắn kim tiêm truyền nước. Khuôn mặt tuấn duật lúc này đã trở nên nhợt nhạt tiều tụy.
Đôi mày kiếm vẫn gắt gao nhíu thật chặt cứ như anh đang mơ thấy điều gì đó rất tồi tệ, nơi khóe mi bất giác lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Lâm Tú Như và Hàn Sơn ngồi bên cạnh nhìn thấy tình trạng của Hàn Bách mà đau lòng..
Vừa rồi khi nhận được điện thoại của Lý Thiên Kỳ gọi đến nói Tống Vi xảy ra chuyện hai ông bà đã vội chạy đến bệnh viện, tới nơi thì không thấy Hàn Bách đâu sau khi dò hỏi mới biết được anh bất tỉnh và đang được truyền nước trong phòng bệnh nên cả hai liền tới đây gặp anh trước.
Hàn Bách khẽ động đậy mi tâm rồi từ từ mở mắt ra, trước mắt anh là trần nhà trắng xóa, cảm giác đau nhức nơi vùng đầu vẫn còn hiện diện nhưng anh vẫn không màng đến mà gượng người ngồi dậy.
Lâm Tú Như còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hàn Bách rút kim tiêm ra khỏi tay mình rồi bước xuống giường.
- Hàn Bách con đi đâu vậy? Con còn chưa khỏe mà.
- Con đi tìm tiểu Vi, cô ấy vẫn đang đợi con.
Hàn Sơn và Lâm Tú Như muốn ngăn cản nhưng biết chắc chắn sẽ chẳng cản được nên chỉ đành đi theo sau.
Đi được vài bước anh lại tựa lưng vào tường đưa tay lên day day trán vì những cơn choáng váng nhẹ vẫn liên tục truyền đến.
Lâm Tú Như nhìn con trai mình thế này lòng bà đau như dao cắt, nhưng lại chẳng thể làm được gì, bà chỉ biết đi bên cạnh dìu anh đến phòng bệnh của Tống Vi.
Cửa phòng vừa mở ra, Hàn Bách đã vội vàng đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh của Tống Vi, nắm tay cô đặt lên môi mình.
- Cô ấy thế nào rồi?
Giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng nặng nề.
Lý Thiên Kỳ cũng có mặt ở đây, khi vào bệnh viện anh đã thay mặt Hàn Bách làm những thủ tục cần thiết cho Tống Vi và đương nhiên tình trạng của cô, anh cũng biết rõ.
- Cô ấy bị động thai. Cơ thể thiếu máu thêm việc mệt mỏi lâu ngày nên ngất xỉu. Cũng may là đưa tới bệnh viện kịp lúc, bây giờ vợ con của cậu đã ổn, chút nữa sẽ tỉnh lại, cậu có thể yên tâm được rồi.
Nghe Lý Thiên Kỳ nói xong mà lòng anh nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá khổng lồ ra khỏi người mình.
Đôi môi khô khan nở nụ cười bình yên xen lẫn hạnh phúc. Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào gò má cô, bàn tay mềm mại của Tống Vi vẫn được anh áp lên môi mình.
- Anh được làm ba rồi. Cảm ơn em.
Cùng với câu nói nghẹn ngào là một giọt rồi hai giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống đọng lại nơi tay cô.
Vậy là một sinh linh bé nhỏ đã xuất hiện trong cuộc sống của anh và cô sau bao ngày ngọt ngào hạnh phúc bên nhau..
Nhưng liệu rằng khi sinh linh nhỏ bé này chào đời, nó còn có thể gặp mặt ba mình không??
Tiếng động lớn vang lên từ phía cửa, Hàn Bách từ bên ngoài vội vã chạy vào, nhìn thấy Tống Vi nằm bất động dưới sàn nhà, dưới chân máu đã tuôn ra đọng thành một mảng nhỏ.
Lao nhanh tới ôm cô vào lòng, sắc mặt anh đã trắng bệch vì sợ hãi, lo lắng
- Tiểu Vi.. tiểu Vi..
Đôi tay anh bất giác run lên bế cô gái thân hình đã nhuốm màu máu tươi hối hả chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Hàn Bách bế Tống Vi vội vàng rời khỏi phòng làm việc khiến tất cả các nhân viên trong công ty đều sửng sốt.
Vừa rồi sếp của họ còn đang rất khỏe mạnh, bình thường vậy mà lúc này lại hôn mê bất tỉnh dưới chân còn chảy đầy máu cảnh tượng hãi hùng này khiến họ không thể không lo sợ.
Hàn Bách đưa Tống Vi lên xe đã được Lý Thiên Kỳ chờ sẵn trước cổng công ty.
- Lái nhanh nhất có thể đến bệnh viện ngay lập tức.
Lý Thiên Kỳ không nói gì, anh đạp ga tăng hết tốc độ lao xe về phía trước.
Nhớ lại 30 phút trước khi anh còn chưa ngủ dậy thì đã bị tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên cắt ngang giấc mộng đẹp.
Mắt nhắm mắt mở trong cơn ngái ngủ anh trượt qua chế độ nghe máy khi còn chưa kịp nhìn xem là ai gọi tới thì đã nghe giọng nói mang đầy tính mệnh lệnh của Hàn Bách vang vọng qua điện thoại
- Tôi cho cậu đúng 10 phút lái xe đến trước cổng công ty Hạ Vi ngay cho tôi.
- Có chuyện gì vậy Hàn thiếu.. mới sáng sớm đã...
[ Tút tút tút]
Còn không để cho anh trả lời, Hàn Bách đã tắt máy.
Vốn dĩ anh định không quan tâm tới tiếp tục trùm chăn ngủ, nhưng nghĩ lại Hàn Bách trước nay chưa từng có thái độ vội vã lo lắng thế này chắc phải có chuyện gì vô cùng quan trọng mới khiến Hàn Bách mất bình tĩnh như vậy nên anh mới lật đật xuống giường vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể rồi phi thẳng tới công ty Hạ Vi.
Trở lại không gian trong xe lúc này, Hàn Bách ôm Tống Vi trong lòng mình, tay anh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô đưa lên môi.
Khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt luôn thờ ơ với mọi chuyện dù lớn hay nhỏ mọi khi, trong giờ phút này lại trở nên tận cùng của sự lo lắng xen lẫn sợ hãi.
- Bảo bối, em gán chịu một chút sắp tới bệnh viện rồi, đừng sợ nha có anh ở đây..
Kêu cô đừng sợ nhưng bản thân anh lại lo sợ đến mức bật khóc, giọt nước mắt cứ như thế mà rơi xuống đọng lại nơi bàn tay lạnh lẽo của Tống Vi.
Nhìn thấy một làn xe dày đặc trước mắt khiến Lý Thiên Kỳ cũng trở nên sốt ruột, anh nhíu chặt mày nhìn qua kính chiếu hậu trong xe hỏi ý kiến Hàn Bách.
- Phía trước kẹt xe rồi, xung quanh cũng không có lối đi nào khác bây giờ phải làm sao?
- Còn bao xa nữa thì tới bệnh viện?
- Hơn năm cây số nữa. Cậu định làm gì?
- Mở cửa xe hộ tôi.
- Đừng nói cậu định chạy bộ tới bệnh viện nha, tận năm cây số đó, tôi sợ còn chưa tới được bệnh viện thì cậu đã mệt chết rồi.
- Nhanh lên đi. Lúc nào cũng nhiều lời.
- Nhưng mà..
- MAU.
Bắt gặp ánh mắt tàn khốc của Hàn Bách đang cảnh cáo mình khiến Lý Thiên Kỳ phải câm nín, anh nhanh chống ấn nút mở khóa cửa cho Hàn Bách.
Anh cởi áo vest choàng lên người Tống Vi rồi bế cô ra ngoài.
- Bảo bối, chờ anh thêm một chút nữa ha..
Khẽ nhắn nhủ bên tai cô một câu rồi anh luồng lách qua những chiếc xe chẳng thể nào nhúc nhích được chạy nhanh về phía trước.
Suốt quãng đường dài, không biết đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh nhưng ngay lúc này chẳng điều gì quan trọng hơn bảo bối đang hôn mê bất tỉnh trong vòng tay anh.
Anh đã tự trách mình không biết bao nhiêu lần, lẽ ra gần đây Tống Vi bận rộn anh nên để ý đến cô hơn, chăm sóc chu đáo hơn nữa thì chắc sẽ không có ngày hôm nay xảy ra..
Những bước chân ngày một nặng nề trên con đường cằn cỏi nhưng anh không hề chùn bước dù chỉ là một giây.
Cho đến khi vào tới bệnh viện, nhìn thấy anh bế Tống Vi chạy vào, các y tá đã ngay lập tức đến hổ trợ anh đưa cô lên băng ca cứu thương.
Lúc này Hàn Bách đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân sắp đứng không vững nữa nhưng vẫn cố gắng đưa Tống Vi vào phòng cấp cứu.
Bàn tay dính đầy máu vẫn nắm chặt tay cô cho đến khi cánh cửa phòng cấp cứu dần khép lại anh mới chịu buông tay.
Lúc hai bàn tay tách xa nhau cũng là lúc đôi chân anh không thể chống chọi được nữa, cảnh vật trước mắt lúc này dần trở nên mơ hồ, chao đảo, cơ thể cũng không còn chút sức lực, cứ như thế anh quỵ xuống rồi lâm vào hôn mê.
...----------------...
Phòng bệnh trắng xóa, mùi thuốc sát trùng hòa vào không khí phát ra mùi hương làm người khác khá khó chịu.
Hàn Bách nằm trên giường bệnh, tay vẫn còn đang gắn kim tiêm truyền nước. Khuôn mặt tuấn duật lúc này đã trở nên nhợt nhạt tiều tụy.
Đôi mày kiếm vẫn gắt gao nhíu thật chặt cứ như anh đang mơ thấy điều gì đó rất tồi tệ, nơi khóe mi bất giác lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Lâm Tú Như và Hàn Sơn ngồi bên cạnh nhìn thấy tình trạng của Hàn Bách mà đau lòng..
Vừa rồi khi nhận được điện thoại của Lý Thiên Kỳ gọi đến nói Tống Vi xảy ra chuyện hai ông bà đã vội chạy đến bệnh viện, tới nơi thì không thấy Hàn Bách đâu sau khi dò hỏi mới biết được anh bất tỉnh và đang được truyền nước trong phòng bệnh nên cả hai liền tới đây gặp anh trước.
Hàn Bách khẽ động đậy mi tâm rồi từ từ mở mắt ra, trước mắt anh là trần nhà trắng xóa, cảm giác đau nhức nơi vùng đầu vẫn còn hiện diện nhưng anh vẫn không màng đến mà gượng người ngồi dậy.
Lâm Tú Như còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hàn Bách rút kim tiêm ra khỏi tay mình rồi bước xuống giường.
- Hàn Bách con đi đâu vậy? Con còn chưa khỏe mà.
- Con đi tìm tiểu Vi, cô ấy vẫn đang đợi con.
Hàn Sơn và Lâm Tú Như muốn ngăn cản nhưng biết chắc chắn sẽ chẳng cản được nên chỉ đành đi theo sau.
Đi được vài bước anh lại tựa lưng vào tường đưa tay lên day day trán vì những cơn choáng váng nhẹ vẫn liên tục truyền đến.
Lâm Tú Như nhìn con trai mình thế này lòng bà đau như dao cắt, nhưng lại chẳng thể làm được gì, bà chỉ biết đi bên cạnh dìu anh đến phòng bệnh của Tống Vi.
Cửa phòng vừa mở ra, Hàn Bách đã vội vàng đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh của Tống Vi, nắm tay cô đặt lên môi mình.
- Cô ấy thế nào rồi?
Giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng nặng nề.
Lý Thiên Kỳ cũng có mặt ở đây, khi vào bệnh viện anh đã thay mặt Hàn Bách làm những thủ tục cần thiết cho Tống Vi và đương nhiên tình trạng của cô, anh cũng biết rõ.
- Cô ấy bị động thai. Cơ thể thiếu máu thêm việc mệt mỏi lâu ngày nên ngất xỉu. Cũng may là đưa tới bệnh viện kịp lúc, bây giờ vợ con của cậu đã ổn, chút nữa sẽ tỉnh lại, cậu có thể yên tâm được rồi.
Nghe Lý Thiên Kỳ nói xong mà lòng anh nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá khổng lồ ra khỏi người mình.
Đôi môi khô khan nở nụ cười bình yên xen lẫn hạnh phúc. Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào gò má cô, bàn tay mềm mại của Tống Vi vẫn được anh áp lên môi mình.
- Anh được làm ba rồi. Cảm ơn em.
Cùng với câu nói nghẹn ngào là một giọt rồi hai giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống đọng lại nơi tay cô.
Vậy là một sinh linh bé nhỏ đã xuất hiện trong cuộc sống của anh và cô sau bao ngày ngọt ngào hạnh phúc bên nhau..
Nhưng liệu rằng khi sinh linh nhỏ bé này chào đời, nó còn có thể gặp mặt ba mình không??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.