Chương 4: Giúp đỡ
Huynh Huyht
05/07/2022
Đang đi xung quanh tham quan ngôi nhà như toà lâu đài này, bỗng từ đâu, quản gia Kim bước đến bên cạnh:
- Ngũ phu nhân, người có thư.
Bạch Tử Hoa ngạc nhiên, quay lại nhìn:
- Tôi sao?
- Vâng, phu nhân. Là một cô gái ngoài hai mươi gửi cho cô.
- Cô ấy còn ở đây không?
Nghe quản gia Kim nói, Bạch Tử Hoa vội vã hỏi. Trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh của em gái cô.
- Dạ phu nhân chắc cô gái đó chưa đi xa đâu ạ.
Nghe vậy cô vội vàng chạy ra ngoài, đuổi theo bóng dáng cô gái đó. Vừa chạm vào tay cô gái đó, Bạch Tử Hoa ngạc nhiên:
- Lệ Lệ?
Lệ Lệ là một cô gái hàng xóm với cô. Cô ấy cũng bằng tuổi cô, hai người thường trò chuyện và đi chơi với nhau. Cô và Lệ Lệ cũng khá thân với nhau. Lệ Lệ thấy cô liền vui mừng nói:
- Tử Hoa, tôi nghe nói cậu kết hôn ở đây. Vừa hay tôi cũng lên đây học nên tiện đường vào hỏi thăm cậu. Mẹ cậu có nhờ tôi gửi ít đồ cho cậu là lá thư đó. Nhưng có vẻ quản gia của nhà cậu khá khó tính. Tôi không thể gặp cậu được.
Bạch Tử Hoa ngượng ngùng, gãi đầu rồi mỉm cười:
- Chắc là vậy. Tôi ở đây cũng không dễ dàng, gặp được cậu tôi thật sự rất vui.
- Tôi cũng vậy. Nào đây, đồ của mẹ cậu gửi cho cậu đây.
Vừa nói, Lệ Lệ vừa lấy từ balo ra một vài bộ quần áo kèm một ít vật dụng cá nhân hàng ngày. Cầm lấy những món đồ ấy, đôi mắt Bạch Tử Hoa đẫm lệ. Nước mắt rơi nhẹ trên đôi gò má.
Cầm đồ bước vào nhà, Đường Gia Thiên liền chặn ngay trước mặt cô. Bạch Tử Hoa liền tránh sang một bên cho anh đi. Nhưng Đường Gia Thiên nào chịu, cô bước sang trái một bước, anh lại bước theo sang trái. Cô bước sang phải, anh cũng bước theo sang phải. Bạch Tử Hoa tức giận quát:
- Đường Gia Thiên, cậu muốn gì?
Đường Gia Thiên không trả lời, giật lấy đống đồ trên tay cô rồi mở ra xem, nhìn đống đồ bên trong anh, anh cầm đại một cái váy lên, nhếch môi cười khẩy:
- Không ngờ, mẹ Hoa của tôi, Ngũ phu nhân của Đường gia lại đi dùng những món đồ rác rưởi như này.
- Rác rưởi? Cậu nghĩ cậu có quyền gì mà nói như vậy?
- Nó là rác rưởi thì tôi nói là rác rưởi thôi. Cô muốn phản bác?
Sau đó không nói không rằng xé nát hết đồ bên trong của cô. Người làm trong nhà thấy hành động này nhưng không một ai dám phản bác lại. Các vị phu nhân trước cũng bị anh hành hạ như vậy cho đến khi có người mới thế chỗ (trừ hai vị phu nhân đầu). Nhìn những món đồ của mẹ mình bị xé nát cô tức giận lao vào đánh anh:
- Đường Gia Thiên, tôi giết cậu.
Chưa kịp làm gì, Mộc Hàm (bà cả) tiến đến kéo cô ra rồi để lại trên khuôn mặt của cô một cái tát đau đớn. Bạch Tử Hoa ôm bên má bị đánh đến sưng của mình, đôi mắt đã ngấn lệ.
- Đường gia không phải cái chợ, không phải nơi ổ chuột xó xỉnh để cho cô muốn làm gì thì làm. Không phải bước vào trong cái nhà này, mang trên mình cái mác danh Ngũ phu nhân là cho rằng mình có quyền. Học phép tắc trước đi.
Mộc Hàm không kiếng nể gì mà hét lớn, dạy dỗ cô. Bạch Tử Hoa mặc dù rất ấm ức nhưng lại không thể làm gì được rồi cúi đầu định rời đi. Chưa đi được bao nhiêu bước thì Từ Kim (bà ba), Linh Mộng Nhiên (bà tư) đi từ ngoài vào. Có vẻ cuộc cãi vã này đã bị họ chứng kiến hết.
- Cô không có mồm xin lỗi Gia Thiên và chị Hàm sao?
Từ Kim cất giọng đanh thép lên mà quát. Linh Mộng Nhiên cũng không để cô yên mà thêm vào:
- Từ khi cô vào đây, phép tắc trong nhà loạn hết cả lên rồi đấy. Khôn hồn thì biết điều đi không thì đứng trách tại sao chúng tôi không để cô sống yên ổn.
Bạch Tử Hoa cúi xuống nhặt những món đồ của mình. Khi tay cô vừa chạm vào chiếc áo rơi gần chân của Đường Gia Thiên thì ngay lập tức bị anh dẫm chân lên tay cô. Anh ngang nhiên ngồi xuống, đưa tay bóp cằm chặt cằm cô:
- Rác rưởi thì mãi là rác rưởi. Đừng mong trèo cao.
Anh còn không quên dùng lực ở chân dẫm mạnh lên tay cô. Nghe thấy tiếng ồn ào, Ái Nhược Lam ở trong phòng bước ra, thấy một cảnh này, bà chạy đến bên cạnh Bạch Tử Hoa:
- Đường Gia Thiên, làm cái gì vậy?
Nghe giọng mẹ mình, Đường Gia Thiên có chút hoảng hốt, vội vạng thu chân lại rồi đứng lên. Ái Nhược Lam lên tiếng:
- Thôi được rồi. Mau kết thúc truyện này đi. Ai về phòng người nấy đi. Còn nữa Đường Gia Thiên tí vào phòng ta sẽ nói chuyện với con.
Dìu Bạch Tử Hoa vào phòng, Ái Nhược Lam dịu dàng xoa nắn tay cho cô rồi hỏi han:
- Em không sao chứ? Đường Gia Thiên có hơi quá đáng, ta thay mặt nó xin lỗi em.
- Không sao đâu ạ.
Lo cho Bạch Tử Hoa xong, Ái Nhược Lam để cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy Đường Gia Thiên, bà tức giận lôi anh đi, không quên la mắng:
- Bạch Tử Hoa đã khổ rồi, con đừng có mà gây sự vô cớ với con bé nữa. Tha cho nó đi.
- Con chả làm gì sai cả. Là tự cô ta chuốc lấy.
- C...con
- Mẹ về phòng nghỉ đi. Con lên công ti.
Nói rồi anh đi ra khỏi ngôi nhà. Ái Nhược Lam cũng đến bất lực với cậu con trai ngang ngược này của mình.
- Ngũ phu nhân, người có thư.
Bạch Tử Hoa ngạc nhiên, quay lại nhìn:
- Tôi sao?
- Vâng, phu nhân. Là một cô gái ngoài hai mươi gửi cho cô.
- Cô ấy còn ở đây không?
Nghe quản gia Kim nói, Bạch Tử Hoa vội vã hỏi. Trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh của em gái cô.
- Dạ phu nhân chắc cô gái đó chưa đi xa đâu ạ.
Nghe vậy cô vội vàng chạy ra ngoài, đuổi theo bóng dáng cô gái đó. Vừa chạm vào tay cô gái đó, Bạch Tử Hoa ngạc nhiên:
- Lệ Lệ?
Lệ Lệ là một cô gái hàng xóm với cô. Cô ấy cũng bằng tuổi cô, hai người thường trò chuyện và đi chơi với nhau. Cô và Lệ Lệ cũng khá thân với nhau. Lệ Lệ thấy cô liền vui mừng nói:
- Tử Hoa, tôi nghe nói cậu kết hôn ở đây. Vừa hay tôi cũng lên đây học nên tiện đường vào hỏi thăm cậu. Mẹ cậu có nhờ tôi gửi ít đồ cho cậu là lá thư đó. Nhưng có vẻ quản gia của nhà cậu khá khó tính. Tôi không thể gặp cậu được.
Bạch Tử Hoa ngượng ngùng, gãi đầu rồi mỉm cười:
- Chắc là vậy. Tôi ở đây cũng không dễ dàng, gặp được cậu tôi thật sự rất vui.
- Tôi cũng vậy. Nào đây, đồ của mẹ cậu gửi cho cậu đây.
Vừa nói, Lệ Lệ vừa lấy từ balo ra một vài bộ quần áo kèm một ít vật dụng cá nhân hàng ngày. Cầm lấy những món đồ ấy, đôi mắt Bạch Tử Hoa đẫm lệ. Nước mắt rơi nhẹ trên đôi gò má.
Cầm đồ bước vào nhà, Đường Gia Thiên liền chặn ngay trước mặt cô. Bạch Tử Hoa liền tránh sang một bên cho anh đi. Nhưng Đường Gia Thiên nào chịu, cô bước sang trái một bước, anh lại bước theo sang trái. Cô bước sang phải, anh cũng bước theo sang phải. Bạch Tử Hoa tức giận quát:
- Đường Gia Thiên, cậu muốn gì?
Đường Gia Thiên không trả lời, giật lấy đống đồ trên tay cô rồi mở ra xem, nhìn đống đồ bên trong anh, anh cầm đại một cái váy lên, nhếch môi cười khẩy:
- Không ngờ, mẹ Hoa của tôi, Ngũ phu nhân của Đường gia lại đi dùng những món đồ rác rưởi như này.
- Rác rưởi? Cậu nghĩ cậu có quyền gì mà nói như vậy?
- Nó là rác rưởi thì tôi nói là rác rưởi thôi. Cô muốn phản bác?
Sau đó không nói không rằng xé nát hết đồ bên trong của cô. Người làm trong nhà thấy hành động này nhưng không một ai dám phản bác lại. Các vị phu nhân trước cũng bị anh hành hạ như vậy cho đến khi có người mới thế chỗ (trừ hai vị phu nhân đầu). Nhìn những món đồ của mẹ mình bị xé nát cô tức giận lao vào đánh anh:
- Đường Gia Thiên, tôi giết cậu.
Chưa kịp làm gì, Mộc Hàm (bà cả) tiến đến kéo cô ra rồi để lại trên khuôn mặt của cô một cái tát đau đớn. Bạch Tử Hoa ôm bên má bị đánh đến sưng của mình, đôi mắt đã ngấn lệ.
- Đường gia không phải cái chợ, không phải nơi ổ chuột xó xỉnh để cho cô muốn làm gì thì làm. Không phải bước vào trong cái nhà này, mang trên mình cái mác danh Ngũ phu nhân là cho rằng mình có quyền. Học phép tắc trước đi.
Mộc Hàm không kiếng nể gì mà hét lớn, dạy dỗ cô. Bạch Tử Hoa mặc dù rất ấm ức nhưng lại không thể làm gì được rồi cúi đầu định rời đi. Chưa đi được bao nhiêu bước thì Từ Kim (bà ba), Linh Mộng Nhiên (bà tư) đi từ ngoài vào. Có vẻ cuộc cãi vã này đã bị họ chứng kiến hết.
- Cô không có mồm xin lỗi Gia Thiên và chị Hàm sao?
Từ Kim cất giọng đanh thép lên mà quát. Linh Mộng Nhiên cũng không để cô yên mà thêm vào:
- Từ khi cô vào đây, phép tắc trong nhà loạn hết cả lên rồi đấy. Khôn hồn thì biết điều đi không thì đứng trách tại sao chúng tôi không để cô sống yên ổn.
Bạch Tử Hoa cúi xuống nhặt những món đồ của mình. Khi tay cô vừa chạm vào chiếc áo rơi gần chân của Đường Gia Thiên thì ngay lập tức bị anh dẫm chân lên tay cô. Anh ngang nhiên ngồi xuống, đưa tay bóp cằm chặt cằm cô:
- Rác rưởi thì mãi là rác rưởi. Đừng mong trèo cao.
Anh còn không quên dùng lực ở chân dẫm mạnh lên tay cô. Nghe thấy tiếng ồn ào, Ái Nhược Lam ở trong phòng bước ra, thấy một cảnh này, bà chạy đến bên cạnh Bạch Tử Hoa:
- Đường Gia Thiên, làm cái gì vậy?
Nghe giọng mẹ mình, Đường Gia Thiên có chút hoảng hốt, vội vạng thu chân lại rồi đứng lên. Ái Nhược Lam lên tiếng:
- Thôi được rồi. Mau kết thúc truyện này đi. Ai về phòng người nấy đi. Còn nữa Đường Gia Thiên tí vào phòng ta sẽ nói chuyện với con.
Dìu Bạch Tử Hoa vào phòng, Ái Nhược Lam dịu dàng xoa nắn tay cho cô rồi hỏi han:
- Em không sao chứ? Đường Gia Thiên có hơi quá đáng, ta thay mặt nó xin lỗi em.
- Không sao đâu ạ.
Lo cho Bạch Tử Hoa xong, Ái Nhược Lam để cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy Đường Gia Thiên, bà tức giận lôi anh đi, không quên la mắng:
- Bạch Tử Hoa đã khổ rồi, con đừng có mà gây sự vô cớ với con bé nữa. Tha cho nó đi.
- Con chả làm gì sai cả. Là tự cô ta chuốc lấy.
- C...con
- Mẹ về phòng nghỉ đi. Con lên công ti.
Nói rồi anh đi ra khỏi ngôi nhà. Ái Nhược Lam cũng đến bất lực với cậu con trai ngang ngược này của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.