Chương 40: Kết hôn
Huynh Huyht
05/07/2022
- Chị......
Bạch Tử Hoa đang sắp xếp lại đồ trên giường bệnh của Mộc Lan thì Bạch Ngọc e dè nên tiếng. Cô quay sang nhìn em gái mình. Mọi ngày em gái cô ăn nói trơn tru, nhanh nhảu lắm cơ mà. Hôm nay lại thận trọng, nhút nhát như này chắc chắn là có biến rồi.
- Có chuyện gì sao?
Bạch Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói:
- E....em chắc....là sắp kết hôn rồi....
Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn. Cô hốt hoảng hét lên:
- Em...kết hôn?
Bạch Ngọc vội chạy lại bịt lấy miệng của Bạch Tử Hoa rồi quay sang nhìn Mộc Lan đang nằm ngủ trên giường bệnh. Bạch Tử Hoa vội vã kéo em gái ra ngoài.
- Nói. Em kết hôn với ai? Sao lại kết hôn? Mẹ biết chuyện chưa?
- E...em với bác sĩ Trần dự tính cuối tuần sẽ thưa chuyện với mẹ. Em cũng đến gặp phụ huynh anh ấy rồi. Mọi người bên ấy tính tầm cuối tháng là cưới. M...mẹ vẫn chưa biết chuyện....
Nói đến câu cuối, Bạch Ngọc không dám ngẩng mặt lên nhìn cô. Bạch Tử Hoa nghe xong như bị choáng. Cô không thể tin được.
- Gì? Em có bị làm sao không vậy? Sao lại vội vã như vậy? H....hai người có chuyện gì sao?
- Không có. Không phải như chị nghĩ đâu. Bọn em chỉ là đơn giản muốn kết hôn thôi.
- Cô mới chỉ mười tám thôi đấy cô nương ạ mà còn có mười bảy ngày nữa là cuối tháng rồi. Hai người mới quen nhau được bao lâu mà lại kết hôn? Em suy nghĩ lại đi. Kết hôn không đơn giản như em nghĩ đâu.
- Cô yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Ngọc.
Từ đằng sau, giọng nói đầy chắc chắn của Trần Nhuận Phong vang lên. Anh hai tay đút vào túi áo blouse trắng, ung dung bước đến. Bạch Tử Hoa nhanh như cắt đứng chắn trước mặt Bạch Ngọc.
- Chúng tôi đang nói chuyện riêng. Phiền bác sĩ Trần tránh mặt một chút.
- Nhưng chuyện riêng này liên quan tới tôi. Nên xin phép tôi tham gia cùng.
Bạch Ngọc ở đằng sau ló cái đầu ra liên tục lắc, xua tay ý muốn anh đừng nói thêm gì nữa. Nhưng Trần Nhuận Phong nào chịu. Anh vẫn kiên quyết ở lại. Có vẻ hôm nay anh đã quyết tâm sẽ vác bằng được Bạch Ngọc về nhà rồi.
- Tôi biết anh là người tốt nhưng mà chuyện này tôi không chấp nhận được.
- Tôi biết cô và bác gái chắc chắn sẽ không chấp nhận được nhưng mà cô có thể tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ khiến Tiểu Ngọc hạnh phúc.
Bạch Tử Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hun hút đầy kiên định của Trần Nhuận Phong. Cô chợt thấy ánh mắt ấy luôn dịu dàng nhìn về phía của Bạch Ngọc. Nói đúng hơn từ lúc xuất hiện anh chưa một giây phút nào rời mắt khỏi em gái cô. Bạch Tử Hoa thở dài. Từ khi nào cô lại giống như một mụ dì ghẻ ngăn cản tình yêu của con chồng thế này.
- Thôi được rồi. Hai người nói chuyện. Tôi không muốn sau này con bé sẽ phải khổ.
Nói xong cô không nán lại mà lập tức rời đi.
Buổi ra mắt với Mộc Lan rất thuận lợi. Bà cũng luôn mong muốn hai người con gái của mình được hạnh phúc. Nhưng Bạch Tử Hoa đã không có rồi giờ bà muốn Bạch Ngọc nhất định phải có.
Trước ngày cưới, mọi người rất tấp nập chuẩn bị cho hôn lễ. Mọi thứ đều được Trần Nhuận Phong lo toan từ đầu tới cưới. Anh không để cho Bạch Ngọc phải lo lắng bất cứ chuyện gì. Đường Gia Thiên khi nhận được tin thì tất nhiên không hề bất ngờ chỉ dửng dưng tiếp nhận.
- Tôi đã tìm được người con gái của riêng mình. Một hạnh phúc và một tình yêu cho đến mau sau rồi. Còn cậu nữa thôi. Mau tiến hành kế hoạch của bản thân cậu đi. Thích ai thì mau mà tấn công đi. Đừng để mất đi mới biết trân trọng.
Đường Gia Thiên nghe Trần Nhuận Phong giảng đạo chỉ có thể nhếch môi đầy khinh bỉ:
- Tình yêu? Hạnh phúc? Đàn bà? Nó không xứng với phong cách của tôi.
Trần Nhuận Phong chỉ mỉm cười. Anh thừa biết Đường Gia Thiên đã có chút cảm tình với Bạch Tử Hoa rồi nhưng chẳng qua là vẫn chưa thể chấp nhận được thôi.
..............
Hôm lễ cưới tất nhiên diễn ra rất ổn thoả. Ngồi ở ghế khách mời tất nhiên bên cạnh những ánh mắt chúc phúc thì là ánh mắt ghen ghét và không ai khác chính là ánh mắt của Tần Gia Nhi. Cô ta vốn thích Trần Nhuận Phong từ thời đại học mà nay lại bị một con nhóc mười tám tuổi cướp anh đi mất. Nỗi nhục nhã này cô ta vốn không thể chấp nhận được.
Hai bên thông gia ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Họ cũng thầm cầu mong hai đứa sẽ thật hạnh phúc.
Bạch Tử Hoa thì ngồi bên cạnh Đường Gia Thiên. Cô đã muốn tránh rồi vậy mà anh cứ sấn lại. Nhìn em gái của mình đang hạnh phúc trên lễ đường, Bạch Tử Hoa âm thầm rơi nước mắt. Đường Gia Thiên ở bên cạnh nhìn rồi quay sang thỏ thẻ với cô:
- Nếu muốn tôi có thể cho mẹ một cái hôn lễ và một tình yêu hoành tráng hơn thế này.
Bạch Tử Hoa biết anh đây là lại muốn trọc tức cô nên chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi không cần.
Bạch Tử Hoa đang sắp xếp lại đồ trên giường bệnh của Mộc Lan thì Bạch Ngọc e dè nên tiếng. Cô quay sang nhìn em gái mình. Mọi ngày em gái cô ăn nói trơn tru, nhanh nhảu lắm cơ mà. Hôm nay lại thận trọng, nhút nhát như này chắc chắn là có biến rồi.
- Có chuyện gì sao?
Bạch Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói:
- E....em chắc....là sắp kết hôn rồi....
Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn. Cô hốt hoảng hét lên:
- Em...kết hôn?
Bạch Ngọc vội chạy lại bịt lấy miệng của Bạch Tử Hoa rồi quay sang nhìn Mộc Lan đang nằm ngủ trên giường bệnh. Bạch Tử Hoa vội vã kéo em gái ra ngoài.
- Nói. Em kết hôn với ai? Sao lại kết hôn? Mẹ biết chuyện chưa?
- E...em với bác sĩ Trần dự tính cuối tuần sẽ thưa chuyện với mẹ. Em cũng đến gặp phụ huynh anh ấy rồi. Mọi người bên ấy tính tầm cuối tháng là cưới. M...mẹ vẫn chưa biết chuyện....
Nói đến câu cuối, Bạch Ngọc không dám ngẩng mặt lên nhìn cô. Bạch Tử Hoa nghe xong như bị choáng. Cô không thể tin được.
- Gì? Em có bị làm sao không vậy? Sao lại vội vã như vậy? H....hai người có chuyện gì sao?
- Không có. Không phải như chị nghĩ đâu. Bọn em chỉ là đơn giản muốn kết hôn thôi.
- Cô mới chỉ mười tám thôi đấy cô nương ạ mà còn có mười bảy ngày nữa là cuối tháng rồi. Hai người mới quen nhau được bao lâu mà lại kết hôn? Em suy nghĩ lại đi. Kết hôn không đơn giản như em nghĩ đâu.
- Cô yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Ngọc.
Từ đằng sau, giọng nói đầy chắc chắn của Trần Nhuận Phong vang lên. Anh hai tay đút vào túi áo blouse trắng, ung dung bước đến. Bạch Tử Hoa nhanh như cắt đứng chắn trước mặt Bạch Ngọc.
- Chúng tôi đang nói chuyện riêng. Phiền bác sĩ Trần tránh mặt một chút.
- Nhưng chuyện riêng này liên quan tới tôi. Nên xin phép tôi tham gia cùng.
Bạch Ngọc ở đằng sau ló cái đầu ra liên tục lắc, xua tay ý muốn anh đừng nói thêm gì nữa. Nhưng Trần Nhuận Phong nào chịu. Anh vẫn kiên quyết ở lại. Có vẻ hôm nay anh đã quyết tâm sẽ vác bằng được Bạch Ngọc về nhà rồi.
- Tôi biết anh là người tốt nhưng mà chuyện này tôi không chấp nhận được.
- Tôi biết cô và bác gái chắc chắn sẽ không chấp nhận được nhưng mà cô có thể tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ khiến Tiểu Ngọc hạnh phúc.
Bạch Tử Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hun hút đầy kiên định của Trần Nhuận Phong. Cô chợt thấy ánh mắt ấy luôn dịu dàng nhìn về phía của Bạch Ngọc. Nói đúng hơn từ lúc xuất hiện anh chưa một giây phút nào rời mắt khỏi em gái cô. Bạch Tử Hoa thở dài. Từ khi nào cô lại giống như một mụ dì ghẻ ngăn cản tình yêu của con chồng thế này.
- Thôi được rồi. Hai người nói chuyện. Tôi không muốn sau này con bé sẽ phải khổ.
Nói xong cô không nán lại mà lập tức rời đi.
Buổi ra mắt với Mộc Lan rất thuận lợi. Bà cũng luôn mong muốn hai người con gái của mình được hạnh phúc. Nhưng Bạch Tử Hoa đã không có rồi giờ bà muốn Bạch Ngọc nhất định phải có.
Trước ngày cưới, mọi người rất tấp nập chuẩn bị cho hôn lễ. Mọi thứ đều được Trần Nhuận Phong lo toan từ đầu tới cưới. Anh không để cho Bạch Ngọc phải lo lắng bất cứ chuyện gì. Đường Gia Thiên khi nhận được tin thì tất nhiên không hề bất ngờ chỉ dửng dưng tiếp nhận.
- Tôi đã tìm được người con gái của riêng mình. Một hạnh phúc và một tình yêu cho đến mau sau rồi. Còn cậu nữa thôi. Mau tiến hành kế hoạch của bản thân cậu đi. Thích ai thì mau mà tấn công đi. Đừng để mất đi mới biết trân trọng.
Đường Gia Thiên nghe Trần Nhuận Phong giảng đạo chỉ có thể nhếch môi đầy khinh bỉ:
- Tình yêu? Hạnh phúc? Đàn bà? Nó không xứng với phong cách của tôi.
Trần Nhuận Phong chỉ mỉm cười. Anh thừa biết Đường Gia Thiên đã có chút cảm tình với Bạch Tử Hoa rồi nhưng chẳng qua là vẫn chưa thể chấp nhận được thôi.
..............
Hôm lễ cưới tất nhiên diễn ra rất ổn thoả. Ngồi ở ghế khách mời tất nhiên bên cạnh những ánh mắt chúc phúc thì là ánh mắt ghen ghét và không ai khác chính là ánh mắt của Tần Gia Nhi. Cô ta vốn thích Trần Nhuận Phong từ thời đại học mà nay lại bị một con nhóc mười tám tuổi cướp anh đi mất. Nỗi nhục nhã này cô ta vốn không thể chấp nhận được.
Hai bên thông gia ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Họ cũng thầm cầu mong hai đứa sẽ thật hạnh phúc.
Bạch Tử Hoa thì ngồi bên cạnh Đường Gia Thiên. Cô đã muốn tránh rồi vậy mà anh cứ sấn lại. Nhìn em gái của mình đang hạnh phúc trên lễ đường, Bạch Tử Hoa âm thầm rơi nước mắt. Đường Gia Thiên ở bên cạnh nhìn rồi quay sang thỏ thẻ với cô:
- Nếu muốn tôi có thể cho mẹ một cái hôn lễ và một tình yêu hoành tráng hơn thế này.
Bạch Tử Hoa biết anh đây là lại muốn trọc tức cô nên chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.