Chương 32: Phẫu thuật
Huynh Huyht
05/07/2022
- Haizzz. Thật ngốc nghếch mà. Khi không từ chối người ta làm gì? Đường gia không về được, bệnh viện quay lại cũng không xong. Giờ này thì bắt xe về kiểu gì chứ.
Vừa đi, Bạch Tử Hoa vừa oán than. Cô đây là đang hối hận với những điều mình vừa làm nha. Cô đã đi bộ được một đoạn dài. Đường các lúc càng tối, trong lòng cô đang rất lo sợ. Những bước chân loạng choạng không vững vẫn từng bước từng bước mà đi.
A. Một cơn đau nhói từ phía bụng lan ra toàn cơ thể. Sao lại đến vào ngay lúc này cơ chứ? Phía bụng bất giác đau quằn quại khiến Bạch Tử Hoa phải cau mày, thở gấp. Chân không thể nào bước tiếp, liền ngồi xuống đất. Tay không quên ôm chặt lấy bụng mình.
Đợi một lúc, cơn đau đã giảm bớt đi nhưng chân cô lại tê không đứng dậy được. "Trời ạ. Sao tôi lại đen đủi như vậy chứ?" Trong lúc này, Bạch Tử Hoa chỉ có thể thầm mắng chửi trong lòng. Từ đâu một bóng hình cao lớn đứng trước mặt cô, cất giọng trầm ấm:
- Bạch Tử Hoa, về thôi.
Bạch Tử Hoa giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Là Đường Gia Thiên. Anh đang đứng trước mắt cô. Bàn tay dài đang hướng về phía cô. Nhưng nghĩ sao mà Bạch Tử Hoa có thể dễ dãi theo anh trở về như vậy. Quay mặt sang một bên, cô lạnh lùng lên tiếng:
- Không cần Đường thiếu gia cậu quan tâm. Tôi tự lo được.
Đường Gia Thiên cũng phải bó tay với thái độ bướng bỉnh này của cô. Cởi chiếc áo vest khoác lên người Bạch Tử Hoa, sau đó thẳng tay mà nhấc bổng cô lên.
- Đường Gia Thiên, mau thả tôi xuống.
- Im lặng nào, cắn lưỡi bây giờ.
- Cậu đừng có mà vô lý, mau thả tôi xuống.
Bạch Tử Hoa vừa gào thét vừa đánh vào người Đường Gia Thiên. Anh hết kiên nhẫn liền nhìn thẳng vào cô rồi nói:
- Ở đây là chỗ của bọn biến thái tụ tập. Nếu cô muốn cô có thể thử cảm giác chơi hội đồng đấy.
Nghe Đường Gia Thiên nói. Trái tim nhỏ bé của Bạch Tử Hoa bất giác đập mạnh. Cả cơ thể run nhẹ. Hai tay không tự chủ mà ôm chặt cổ anh. Đường Gia Thiên nhếch khoé miệng, rồi đi thẳng ra chiếc xe của mình.
Sáng hôm sau, ở bệnh viện. Bạch Ngọc tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Đầu cô đau như búa bổ. Cơ thể nôn nao, khó chịu vô cùng. Mộc Lan nhìn cô, dịu dàng hỏi han:
- Hôm qua con và Tử Hoa đi đâu vậy? Muộn lắm mẹ mới thấy bác sĩ Trần đưa con về đấy. Lại còn say mèm như kia nữa.
Bạch Ngọc há hốc miệng như không tin vào chính tai mình. Mẹ cô vừa nói, bác sĩ Trần đưa cô về sao?
- M....mẹ nói gì cơ? Bác sĩ Trần?
- Đúng rồi, Trần Nhuận Phong đó. Thằng bé đưa con về. Mấy đứa đi với nhau sao?
- À....à....vâng. Hôm qua con tưởng mẹ ngủ rồi.
- À, mẹ đang ngủ tự nhiên thấy khó chịu trong người nên tỉnh dậy.
Nghe vậy, Bạch Ngọc hốt hoảng chạy lại gần mẹ mình, đưa tay lên trán và, lo lắng:
- Mẹ có sao không vậy? Phải giữ sức khoẻ chứ.
- Mẹ không sao đâu. Giờ ổn hơn nhiều rồi. Con cũng mau đến cảm ơn bác sĩ Trần một câu đi. Thằng bé đã giúp đỡ con đó.
- Vâng ạ.
Đến tận bây giờ, Bạch Ngọc vẫn không thee tin được. Trần Nhuận Phong lại đưa cô về bệnh viện sao? Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cô sợ trong một giây phút khùng điên nào đó cô lại ăn nói bậy bạ với anh. Nhưng có điều khiến cô không hiểu, sao Trần Nhuận Phong lại biết cô uống rượu ở đó ma tới đưa cô về chứ?
Đang mơ màng trong mớ hỗn độn của mình. Bạch Ngọc bất ngờ đâm thẳng vào một người nào đó. Ngẩng mặt lên nhìn, người phía trước khiến cô giật mình mà lùi lại về phía sau mất bước. Đứng không vững mà suýt ngã, may có người đó đỡ. Mỉm cười dịu dàng với cô:
- Nhóc con. Tôi làm gì nhóc mà phải hoảng sợ như vậy?
Cố gắng cựa quậy thoát khỏi vòng tay Trần Nhuận Phong. Bạch Ngọc nở nụ cười miễn cưỡng:
- Dạ. Đâu có đâu ạ.
- Vậy sao?
- Vâng.
Trần Nhuận Phong nhướn đôi lông mày:
- Được rồi. Tôi đi làm việc. Nhóc đi đứng cho cẩn thận đấy. Nhớ nhìn đường.
Vừa bước đi được vài bước. Bạch Ngọc vỗi vã đuổi theo, níu lấy tay anh:
- Hôm qua.....cháu có nói gì linh tinh không ạ?
- Nhóc không nhớ gì sao?
Trần Nhuận Phong cau mày, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Vì lúng túng lên Bạch Ngọc vội quay đi. Hai gò má đã đỏ bừng. Nhìn biểu hiện của cô, Trần Nhuận Phong khẽ thở dài, đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ:
- Thôi không có gì đâu. Đừng suy nghĩ lung tung.
- --------------
Hơn một tuần sau, mọi thứ vẫn rất ổn cho tới sáng hôm nay. Đang tưới hoa trong vườn, Bạch Tử Hoa liền nhận được điện thoại của Bạch Ngọc. Cô vừa bắt máy, giọng Bạch Ngọc run run vang lên:
- C....chị....à, m...mẹ lên cơn đau tim. P...phải phẫu thuật rồi.
Vừa đi, Bạch Tử Hoa vừa oán than. Cô đây là đang hối hận với những điều mình vừa làm nha. Cô đã đi bộ được một đoạn dài. Đường các lúc càng tối, trong lòng cô đang rất lo sợ. Những bước chân loạng choạng không vững vẫn từng bước từng bước mà đi.
A. Một cơn đau nhói từ phía bụng lan ra toàn cơ thể. Sao lại đến vào ngay lúc này cơ chứ? Phía bụng bất giác đau quằn quại khiến Bạch Tử Hoa phải cau mày, thở gấp. Chân không thể nào bước tiếp, liền ngồi xuống đất. Tay không quên ôm chặt lấy bụng mình.
Đợi một lúc, cơn đau đã giảm bớt đi nhưng chân cô lại tê không đứng dậy được. "Trời ạ. Sao tôi lại đen đủi như vậy chứ?" Trong lúc này, Bạch Tử Hoa chỉ có thể thầm mắng chửi trong lòng. Từ đâu một bóng hình cao lớn đứng trước mặt cô, cất giọng trầm ấm:
- Bạch Tử Hoa, về thôi.
Bạch Tử Hoa giật mình ngẩng mặt lên nhìn. Là Đường Gia Thiên. Anh đang đứng trước mắt cô. Bàn tay dài đang hướng về phía cô. Nhưng nghĩ sao mà Bạch Tử Hoa có thể dễ dãi theo anh trở về như vậy. Quay mặt sang một bên, cô lạnh lùng lên tiếng:
- Không cần Đường thiếu gia cậu quan tâm. Tôi tự lo được.
Đường Gia Thiên cũng phải bó tay với thái độ bướng bỉnh này của cô. Cởi chiếc áo vest khoác lên người Bạch Tử Hoa, sau đó thẳng tay mà nhấc bổng cô lên.
- Đường Gia Thiên, mau thả tôi xuống.
- Im lặng nào, cắn lưỡi bây giờ.
- Cậu đừng có mà vô lý, mau thả tôi xuống.
Bạch Tử Hoa vừa gào thét vừa đánh vào người Đường Gia Thiên. Anh hết kiên nhẫn liền nhìn thẳng vào cô rồi nói:
- Ở đây là chỗ của bọn biến thái tụ tập. Nếu cô muốn cô có thể thử cảm giác chơi hội đồng đấy.
Nghe Đường Gia Thiên nói. Trái tim nhỏ bé của Bạch Tử Hoa bất giác đập mạnh. Cả cơ thể run nhẹ. Hai tay không tự chủ mà ôm chặt cổ anh. Đường Gia Thiên nhếch khoé miệng, rồi đi thẳng ra chiếc xe của mình.
Sáng hôm sau, ở bệnh viện. Bạch Ngọc tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Đầu cô đau như búa bổ. Cơ thể nôn nao, khó chịu vô cùng. Mộc Lan nhìn cô, dịu dàng hỏi han:
- Hôm qua con và Tử Hoa đi đâu vậy? Muộn lắm mẹ mới thấy bác sĩ Trần đưa con về đấy. Lại còn say mèm như kia nữa.
Bạch Ngọc há hốc miệng như không tin vào chính tai mình. Mẹ cô vừa nói, bác sĩ Trần đưa cô về sao?
- M....mẹ nói gì cơ? Bác sĩ Trần?
- Đúng rồi, Trần Nhuận Phong đó. Thằng bé đưa con về. Mấy đứa đi với nhau sao?
- À....à....vâng. Hôm qua con tưởng mẹ ngủ rồi.
- À, mẹ đang ngủ tự nhiên thấy khó chịu trong người nên tỉnh dậy.
Nghe vậy, Bạch Ngọc hốt hoảng chạy lại gần mẹ mình, đưa tay lên trán và, lo lắng:
- Mẹ có sao không vậy? Phải giữ sức khoẻ chứ.
- Mẹ không sao đâu. Giờ ổn hơn nhiều rồi. Con cũng mau đến cảm ơn bác sĩ Trần một câu đi. Thằng bé đã giúp đỡ con đó.
- Vâng ạ.
Đến tận bây giờ, Bạch Ngọc vẫn không thee tin được. Trần Nhuận Phong lại đưa cô về bệnh viện sao? Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cô sợ trong một giây phút khùng điên nào đó cô lại ăn nói bậy bạ với anh. Nhưng có điều khiến cô không hiểu, sao Trần Nhuận Phong lại biết cô uống rượu ở đó ma tới đưa cô về chứ?
Đang mơ màng trong mớ hỗn độn của mình. Bạch Ngọc bất ngờ đâm thẳng vào một người nào đó. Ngẩng mặt lên nhìn, người phía trước khiến cô giật mình mà lùi lại về phía sau mất bước. Đứng không vững mà suýt ngã, may có người đó đỡ. Mỉm cười dịu dàng với cô:
- Nhóc con. Tôi làm gì nhóc mà phải hoảng sợ như vậy?
Cố gắng cựa quậy thoát khỏi vòng tay Trần Nhuận Phong. Bạch Ngọc nở nụ cười miễn cưỡng:
- Dạ. Đâu có đâu ạ.
- Vậy sao?
- Vâng.
Trần Nhuận Phong nhướn đôi lông mày:
- Được rồi. Tôi đi làm việc. Nhóc đi đứng cho cẩn thận đấy. Nhớ nhìn đường.
Vừa bước đi được vài bước. Bạch Ngọc vỗi vã đuổi theo, níu lấy tay anh:
- Hôm qua.....cháu có nói gì linh tinh không ạ?
- Nhóc không nhớ gì sao?
Trần Nhuận Phong cau mày, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Vì lúng túng lên Bạch Ngọc vội quay đi. Hai gò má đã đỏ bừng. Nhìn biểu hiện của cô, Trần Nhuận Phong khẽ thở dài, đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ:
- Thôi không có gì đâu. Đừng suy nghĩ lung tung.
- --------------
Hơn một tuần sau, mọi thứ vẫn rất ổn cho tới sáng hôm nay. Đang tưới hoa trong vườn, Bạch Tử Hoa liền nhận được điện thoại của Bạch Ngọc. Cô vừa bắt máy, giọng Bạch Ngọc run run vang lên:
- C....chị....à, m...mẹ lên cơn đau tim. P...phải phẫu thuật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.