Chương 27: Quyết định khó hiểu (H+)
Huynh Huyht
05/07/2022
- Đường Gia Thiên, cậu dám bỏ thuốc tôi.
Đường Gia Thiên không hề trả lời mà quay lưng rời đi. Bạch Tử Hoa cảm thấy cô như không thể thở nổi. Trong người vô cùng nóng và khó chịu. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, mô hôi nhễ nhại nhưng cô vẫn cắn thật chặt môi mình để lấy lại ý thức.
Mạc Uy Thành nhìn cô đau đớn, khó chịu như vậy cũng không khỏi đau lòng, muốn cùng cô ngay lúc này. Tiến lại gần cô, dùng bàn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt rồi nở nụ cười ghê rợn:
- Trông cô giờ đây quyến rũ thật. Nhưng sao có thể tuyệt vời hơn khi không rên rỉ dưới thân tôi chứ. Mà cô cũng đừng trách tôi. Hãy trách Đường Gia Thiên. Chính hắn ném cô vào tay tôi mà.
- Đừng có động vào người tôi.
Bạch Tử Hoa khó khăn nói, dùng sức gạt tay ông ta ra khỏi mặt mình. Cô càng bướng bỉnh, Mạc Uy Thành càng hứng thú. Ông ta cười lớn:
- Hahaha. Rồi cô sẽ phải xin tôi giải quyết giúp cô thôi. Cô gái à.
Rót một ít rượu vào ly của mình, ông ta thảnh thơi uống cạn. Bạch Tử Hoa càng lúc càng không xong. Cô cảm tưởng như bản thân đã không còn một chút sức lực nào. Không lẽ lần này cô xong đời thật sao? Bạch Tửu Hoa đau đớn, nước mắt chảy dài xuống hai bên gò má. Chỉ vì một chút lợi ích mà sẵn sàng đem cô dâng hiến cho lão già này. Có chết cô cũng không tha cho anh.
- Đường Gia Thiên, tôi hận cậu. Hận đến tận xương tuỷ.
Mạc Uy Thành nhìn qua sắc mặt của cô cũng thừa biết cô không thể chịu đựng được nữa. Loại thuốc kích dục mà Đường Gia Thiên cho cô uống quả là hiệu quả tốt. Tiến lại gần, đưa tay vuốt dọc cơ thể cô, ông ta thèm khát lên tiếng:
- Bảo bối à, em chịu khó đi. Anh sẽ làm em sung sướng mà.
Bạch Tử Hoa gào thét, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Cánh tay càng ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của mình:
- Không.....không......đừng chạm vào tôi. Tôi......xin ông.
- Bảo bối. Em nên ngoan ngoãn nghe lời một chút.
Ông ta từ từ đè cô xuống chiếc ghế dài, bàn tay dâm tà sờ soạng đùi cô. Bạch Tử Hoa không còn chút sức lực nào mà phản kháng lại sức mạnh của ông ta. Cô khóc đến nỗi đôi mắt đã sưng lên:
- Có....ai...không....làm ơn.....cứu tôi....với.......huhuhu.
- Bảo bối. Bướng bỉnh là không ngoan.
Nói rồi ông ta một tay giữ lấy hai tay cô đặt trên đỉnh đầu. Một tay còn lại cởi bỏ từng cúc áo của cô. Còn không quên cúi xuống hôn vào hõm cổ cô. Thật sự là quá tuyệt rời. Hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ sộc thẳng vào mũi khiến ông ta phải mê đắm.
Khi chuẩn bị vào trận thì cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Mạc Uy Thành ngạc nhiên nhìn, sao Đường Gia Thiên lại vào phá đám ngay lúc này chứ?
Đôi mắt lạnh lùng quét qua cơ thể người phụ nữ dưới thân của ông ta. Đáng ra anh đã mặc kệ cô ở đây cho lão già Mạc Uy Thành muốn làm gì thì làm rồi nhưng không hiểu sao khi đứng bên ngoài cửa nghe tiếng khóc của cô cùng câu nói căm hận anh khiến anh không khỏi khó chịu muốn xông vào đưa cô ra. Rốt cuộc bị làm sao thế này. Giờ phút này anh cũng không biết mình bị làm sao. Nhưng nhìn cô yếu ớt nằm ở đó anh biết mình phải đưa cô về.
Tiến đến, gạt phăng người Mạc Uy Thành xuống đất. Đưa tay đỡ cô dậy, cởi áo vest khoác lên người cô.
- Xin lỗi Mạc tổng. Tôi nghĩ chúng ta không thể hợp tác được rồi.
- Cậu.....cậu......Đường Gia Thiên, cậu dám chơi tôi.
Không một lời giải thích gì nữa, Đường Gia Thiên ngang nhiên bế Bạch Tử Hoa rời đi. Khi để cô yên vị trên ghế, anh vẫn đang không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Ngay lúc này, tiếng nói của Bạch Tử Hoa nhẹ nhàng vang lên:
- Nóng.....nóng quá.....
Cô còn không quên cởi bỏ chiếc áo khoác của anh xuống. Đôi mắt mơ hồ nhìn về phía anh. Bỗng trong phút chốc, cô nhón người lên hôn lấy đôi môi của anh. Đường Gia Thiên mắt trợn tròn nhìn người phụ nữ đang lộng hành trước mặt, liền đẩy cô ra:
- Bạch Tử Hoa cô đừng có mà chạm vào giới hạn của tôi.
- Đường....Gia Thiên....mau giúp tôi,.....tôi khó chịu.
Đầu óc của Bạch Tử Hoa giờ đây đã bị tình dục che lấp đi. Lúc này cô chỉ biết mình đang rất khó chịu và nơi nào đó cần được lấp đầy.
Đường Gia Thiên cười lạnh:
- Được, là cô muốn tôi đấy.
Sau đó trực tiếp lái xe đến một khách sạn gần nhất. Bế cô đặt lên giường. Bạch Tử Hoa cảm thấy da thịt của mình khi chạm vào anh thật là mát, cơn khó chịu cũng vơi. Nhưng cô vẫn muốn nhiều hơn nữa. Mơ màng tìm tới anh, một lần nữa cưỡng hôn anh. Lần này Đường Gia Thiên cũng không phản kháng lại mà giữ chặt lấy khuôn mặt của cô mà hôn.
Đường Gia Thiên đưa lưỡi vào bên trong, khuấy đảo cả khoang miệng cô. Mút lấy chiếc lưỡi bé nhỏ cùng đôi môi ngọt ngào ấy. Cảm giác thật khó tả.
- Tử Hoa, nào. Mau nói muốn tôi đi.
- Tôi muốn cậu.
Nghe được câu trả lời như mong muốn, Đường Gia Thiên nhếch nhẹ khoé miệng rồi lại cúi xuống tiếp tục hôn cô. Tay dùng lực giật tung chiếc áo, hàng cúc áo bung ra, rơi vãi trên sàn nhà. Tiện tay, anh cũng cởi bỏ quần áo của mình, để lại chiếc quần lót che đi thứ to lớn kia.
Đặt cô năm dưới thân mình. Anh tháo chiếc áo bra của cô rồi thẳng tay ném xuống đất. Đôi bồng đào của cô như được giải thoát. Đường Gia Thiên nhìn đến mê người. Nó căng tròn, đầy đặn. Một bên anh dùng tay nhào nặn. Một bên thì cúi xuống dùng miệng mà hôn hít. Nơi nào anh đi qua cũng để lại những dấu hôn đỏ chói. Bạch Tử Hoa khó chịu rên lên một tiếng:
- Ưm...
Nó như một liều kích thích đến các giác quan của Đường Gia Thiên. Tháo bỏ nốt chướng ngại vật cuối cùng. Không màn dạo đầu, anh đâm thẳng vào bên trong cô. Bạch Tử Hoa đau đớn hét lên:
- Á....
Nó thật sự rất đau. Cô có thể cảm nhận được cơ thể của mình như bị xé làm đôi. Đường Gia Thiên vô cùng kinh hoảng. Không phải cô và Đường Nhẫm đã làm chuyện này rồi sao? Cúi xuống nhìn, một vài giọt máu đỏ thẫm xuất hiện trên ga giường trắng khiến anh mỉm cười vui vẻ. Thì ra là lần đầu. Rồi bắt đầu nhẹ nhàng ra vào. Nhưng được một lúc anh liền tăng tốc. Thúc từng cái thật sâu vào cơ thể cô. Bạch Tử Hoa đau đớn rên rỉ:
- A....ưm.....ưm
Cảm giác này cũng thật khó diễn tả quá rồi. Trên chiếc giường lớn ấy, hai thân thể tuyệt mĩ không ngừng quấn quýt lấy nhau. Tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông. Một khung cảnh thật hoàn mĩ.
Đường Gia Thiên không hề trả lời mà quay lưng rời đi. Bạch Tử Hoa cảm thấy cô như không thể thở nổi. Trong người vô cùng nóng và khó chịu. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, mô hôi nhễ nhại nhưng cô vẫn cắn thật chặt môi mình để lấy lại ý thức.
Mạc Uy Thành nhìn cô đau đớn, khó chịu như vậy cũng không khỏi đau lòng, muốn cùng cô ngay lúc này. Tiến lại gần cô, dùng bàn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt rồi nở nụ cười ghê rợn:
- Trông cô giờ đây quyến rũ thật. Nhưng sao có thể tuyệt vời hơn khi không rên rỉ dưới thân tôi chứ. Mà cô cũng đừng trách tôi. Hãy trách Đường Gia Thiên. Chính hắn ném cô vào tay tôi mà.
- Đừng có động vào người tôi.
Bạch Tử Hoa khó khăn nói, dùng sức gạt tay ông ta ra khỏi mặt mình. Cô càng bướng bỉnh, Mạc Uy Thành càng hứng thú. Ông ta cười lớn:
- Hahaha. Rồi cô sẽ phải xin tôi giải quyết giúp cô thôi. Cô gái à.
Rót một ít rượu vào ly của mình, ông ta thảnh thơi uống cạn. Bạch Tử Hoa càng lúc càng không xong. Cô cảm tưởng như bản thân đã không còn một chút sức lực nào. Không lẽ lần này cô xong đời thật sao? Bạch Tửu Hoa đau đớn, nước mắt chảy dài xuống hai bên gò má. Chỉ vì một chút lợi ích mà sẵn sàng đem cô dâng hiến cho lão già này. Có chết cô cũng không tha cho anh.
- Đường Gia Thiên, tôi hận cậu. Hận đến tận xương tuỷ.
Mạc Uy Thành nhìn qua sắc mặt của cô cũng thừa biết cô không thể chịu đựng được nữa. Loại thuốc kích dục mà Đường Gia Thiên cho cô uống quả là hiệu quả tốt. Tiến lại gần, đưa tay vuốt dọc cơ thể cô, ông ta thèm khát lên tiếng:
- Bảo bối à, em chịu khó đi. Anh sẽ làm em sung sướng mà.
Bạch Tử Hoa gào thét, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Cánh tay càng ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của mình:
- Không.....không......đừng chạm vào tôi. Tôi......xin ông.
- Bảo bối. Em nên ngoan ngoãn nghe lời một chút.
Ông ta từ từ đè cô xuống chiếc ghế dài, bàn tay dâm tà sờ soạng đùi cô. Bạch Tử Hoa không còn chút sức lực nào mà phản kháng lại sức mạnh của ông ta. Cô khóc đến nỗi đôi mắt đã sưng lên:
- Có....ai...không....làm ơn.....cứu tôi....với.......huhuhu.
- Bảo bối. Bướng bỉnh là không ngoan.
Nói rồi ông ta một tay giữ lấy hai tay cô đặt trên đỉnh đầu. Một tay còn lại cởi bỏ từng cúc áo của cô. Còn không quên cúi xuống hôn vào hõm cổ cô. Thật sự là quá tuyệt rời. Hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ sộc thẳng vào mũi khiến ông ta phải mê đắm.
Khi chuẩn bị vào trận thì cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Mạc Uy Thành ngạc nhiên nhìn, sao Đường Gia Thiên lại vào phá đám ngay lúc này chứ?
Đôi mắt lạnh lùng quét qua cơ thể người phụ nữ dưới thân của ông ta. Đáng ra anh đã mặc kệ cô ở đây cho lão già Mạc Uy Thành muốn làm gì thì làm rồi nhưng không hiểu sao khi đứng bên ngoài cửa nghe tiếng khóc của cô cùng câu nói căm hận anh khiến anh không khỏi khó chịu muốn xông vào đưa cô ra. Rốt cuộc bị làm sao thế này. Giờ phút này anh cũng không biết mình bị làm sao. Nhưng nhìn cô yếu ớt nằm ở đó anh biết mình phải đưa cô về.
Tiến đến, gạt phăng người Mạc Uy Thành xuống đất. Đưa tay đỡ cô dậy, cởi áo vest khoác lên người cô.
- Xin lỗi Mạc tổng. Tôi nghĩ chúng ta không thể hợp tác được rồi.
- Cậu.....cậu......Đường Gia Thiên, cậu dám chơi tôi.
Không một lời giải thích gì nữa, Đường Gia Thiên ngang nhiên bế Bạch Tử Hoa rời đi. Khi để cô yên vị trên ghế, anh vẫn đang không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Ngay lúc này, tiếng nói của Bạch Tử Hoa nhẹ nhàng vang lên:
- Nóng.....nóng quá.....
Cô còn không quên cởi bỏ chiếc áo khoác của anh xuống. Đôi mắt mơ hồ nhìn về phía anh. Bỗng trong phút chốc, cô nhón người lên hôn lấy đôi môi của anh. Đường Gia Thiên mắt trợn tròn nhìn người phụ nữ đang lộng hành trước mặt, liền đẩy cô ra:
- Bạch Tử Hoa cô đừng có mà chạm vào giới hạn của tôi.
- Đường....Gia Thiên....mau giúp tôi,.....tôi khó chịu.
Đầu óc của Bạch Tử Hoa giờ đây đã bị tình dục che lấp đi. Lúc này cô chỉ biết mình đang rất khó chịu và nơi nào đó cần được lấp đầy.
Đường Gia Thiên cười lạnh:
- Được, là cô muốn tôi đấy.
Sau đó trực tiếp lái xe đến một khách sạn gần nhất. Bế cô đặt lên giường. Bạch Tử Hoa cảm thấy da thịt của mình khi chạm vào anh thật là mát, cơn khó chịu cũng vơi. Nhưng cô vẫn muốn nhiều hơn nữa. Mơ màng tìm tới anh, một lần nữa cưỡng hôn anh. Lần này Đường Gia Thiên cũng không phản kháng lại mà giữ chặt lấy khuôn mặt của cô mà hôn.
Đường Gia Thiên đưa lưỡi vào bên trong, khuấy đảo cả khoang miệng cô. Mút lấy chiếc lưỡi bé nhỏ cùng đôi môi ngọt ngào ấy. Cảm giác thật khó tả.
- Tử Hoa, nào. Mau nói muốn tôi đi.
- Tôi muốn cậu.
Nghe được câu trả lời như mong muốn, Đường Gia Thiên nhếch nhẹ khoé miệng rồi lại cúi xuống tiếp tục hôn cô. Tay dùng lực giật tung chiếc áo, hàng cúc áo bung ra, rơi vãi trên sàn nhà. Tiện tay, anh cũng cởi bỏ quần áo của mình, để lại chiếc quần lót che đi thứ to lớn kia.
Đặt cô năm dưới thân mình. Anh tháo chiếc áo bra của cô rồi thẳng tay ném xuống đất. Đôi bồng đào của cô như được giải thoát. Đường Gia Thiên nhìn đến mê người. Nó căng tròn, đầy đặn. Một bên anh dùng tay nhào nặn. Một bên thì cúi xuống dùng miệng mà hôn hít. Nơi nào anh đi qua cũng để lại những dấu hôn đỏ chói. Bạch Tử Hoa khó chịu rên lên một tiếng:
- Ưm...
Nó như một liều kích thích đến các giác quan của Đường Gia Thiên. Tháo bỏ nốt chướng ngại vật cuối cùng. Không màn dạo đầu, anh đâm thẳng vào bên trong cô. Bạch Tử Hoa đau đớn hét lên:
- Á....
Nó thật sự rất đau. Cô có thể cảm nhận được cơ thể của mình như bị xé làm đôi. Đường Gia Thiên vô cùng kinh hoảng. Không phải cô và Đường Nhẫm đã làm chuyện này rồi sao? Cúi xuống nhìn, một vài giọt máu đỏ thẫm xuất hiện trên ga giường trắng khiến anh mỉm cười vui vẻ. Thì ra là lần đầu. Rồi bắt đầu nhẹ nhàng ra vào. Nhưng được một lúc anh liền tăng tốc. Thúc từng cái thật sâu vào cơ thể cô. Bạch Tử Hoa đau đớn rên rỉ:
- A....ưm.....ưm
Cảm giác này cũng thật khó diễn tả quá rồi. Trên chiếc giường lớn ấy, hai thân thể tuyệt mĩ không ngừng quấn quýt lấy nhau. Tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông. Một khung cảnh thật hoàn mĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.