Mẹ Kế Của Công Chúa Bạch Tuyết
Chương 5: Cô Bé Xinh Đẹp
Chích Thì Giới 99
12/09/2024
Lúc này, Agatha đột nhiên dâng lên một suy đoán: Những người đó vừa rồi lén lút khiêng bao tải, chẳng lẽ bên trong chính là cô bé trước mắt? Nghĩ đến đây, nàng lập tức tiến lên, ngồi xổm xuống để đối diện với cô bé, lo lắng hỏi: “Em có phải bị bọn họ bắt cóc không? Không sao chứ?”
Agatha vừa nói vừa để ý đến vết hằn trên cổ tay cô bé, bị dây thừng làm tổn thương, làn da mềm mại rỉ máu. Nàng vội lấy ra một chiếc khăn sạch, cẩn thận băng bó vết thương cho cô bé. Cô bé này trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi, nghĩ đến việc em bị nhét vào trong bao tải rồi bị trói lại, Agatha không kìm lòng nổi mà thấy rất đau lòng, không ngừng an ủi cô bé.
Cô bé nhìn người đang cúi xuống trước mặt và cẩn thận băng bó cho mình là Agatha với ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Chị biết phép thuật phải không?”
Trên thế giới này, người biết phép thuật không nhiều lắm. Ở một số nơi, pháp sư có địa vị rất cao, còn ở một số nơi khác thì không. Mẹ nàng đã từng dặn dò rằng không thể dễ dàng nói với người khác về việc mình biết phép thuật, nhưng Agatha không muốn lừa dối cô bé mà mình vừa gặp, nên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Biết một chút.”
“Biết phép thuật mà lại không phát hiện ra em vừa định tấn công chị sao?”
Agatha sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô bé, nụ cười trên khuôn mặt cô bé vẫn ngọt ngào, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách lại lóe lên ác ý. Lúc này Agatha mới nhận ra cô bé này không phải người bình thường, nhưng nhìn dáng vẻ mềm mại, đáng yêu của em, thêm cả những vết thương trên da, nàng thật sự không thể nảy sinh bất kỳ ác cảm nào với cô bé, liền dịu dàng nói: “Chị không cùng phe với bọn họ đâu, em đừng sợ.”
Cô bé cười, giọng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc: “Em không sợ, chỉ là không muốn ai phát hiện ra em giết người, nếu cha biết, cha sẽ buồn lắm.”
Giọng của em rất ngây thơ, nhưng lời nói lại thật kinh hoàng, khiến Agatha giật mình, nàng vội kiểm tra hơi thở của những người nằm xung quanh. May mắn thay, họ đều bất tỉnh nhưng vẫn còn sống. Cô bé vẫn đứng cạnh, cười nói: “Nếu chị không xuất hiện, em đã có thể xử lý hết bọn họ rồi.”
Agatha há hốc mồm, ngước nhìn bầu trời u ám, rồi quay lại nhìn khu rừng có phần u tối xung quanh, tiện thể vỗ nhẹ vào mặt mình để chắc rằng mình không đang mơ. Dù nàng tiếp xúc với rất ít người, nàng cũng biết rằng trẻ con bình thường sẽ không cười tươi khi nói về chuyện giết người, mà thật ra... người bình thường cũng không làm vậy.
Agatha định mở miệng nói rằng tùy tiện giết người thì không hay lắm, nhưng nghĩ lại, bọn người này bắt cóc một cô bé, lén lút vào trong rừng, nếu cô bé trước mắt không biết phép thuật, kết cục của em có lẽ sẽ rất bi thảm. Nghĩ đến điều đó, Agatha cũng muốn nhóm lửa đốt mấy kẻ kia cho hả giận.
Nhưng dù thật sự muốn làm vậy, việc giết người bằng lửa vẫn là quá cực đoan đối với Agatha. Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nghiêm túc nói: “Chị cũng thấy bọn họ đáng tội, nhưng mẹ chị từng dặn rằng phép thuật không phải để làm hại người. Hơn nữa, em nói là cha em sẽ buồn nếu biết em giết người phải không?
Hay là thế này, chúng ta trói chặt bọn họ lại, sau đó quay về gặp cha em để ông xử lý. Nếu ông ấy là vua, nhất định có thể giải quyết những người này đúng không? Chứ để nhiều xác chết thế này ở đây chắc chắn sẽ sớm bị phát hiện. Nếu cha em biết em là người ra tay, ông ấy sẽ đau lòng lắm!”
Cô bé nghiêng đầu, chăm chú nhìn Agatha, thấy người này thật thú vị. Ngoài cha mình ra, những người khác khi biết được tính cách thực sự của cô bé và phát hiện em biết những phép thuật không tầm thường đều bộc lộ sự sợ hãi tột cùng. Nhưng cô bé vừa thẳng thắn nói rằng mình định tấn công Agatha, cũng nói muốn giết người, vậy mà Agatha lại không tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại, nàng còn nghiêm túc thảo luận xem làm thế nào thì tốt hơn, thật khó tin.
Cô bé vốn thích thú trước ánh mắt kinh hoàng của người khác, nhưng lúc này, khi thấy đôi mắt xám xanh của Agatha khẽ chớp chớp, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra đề nghị khiến em cũng cảm thấy rất thú vị. Thêm vào đó, khi Agatha băng bó vết thương cho em, nàng rất dịu dàng, lại còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp, khiến tâm trạng tồi tệ do bị bắt cóc của cô bé tốt lên phần nào. Cô bé không quan tâm đến sự sống chết của những người kia, nhưng quả thật em không muốn làm cha mình buồn.
Thế là cuối cùng cô bé cũng thu lại sự lạnh lùng trong mắt, mỉm cười gật đầu nói: “Được thôi!”
Agatha vừa nói vừa để ý đến vết hằn trên cổ tay cô bé, bị dây thừng làm tổn thương, làn da mềm mại rỉ máu. Nàng vội lấy ra một chiếc khăn sạch, cẩn thận băng bó vết thương cho cô bé. Cô bé này trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi, nghĩ đến việc em bị nhét vào trong bao tải rồi bị trói lại, Agatha không kìm lòng nổi mà thấy rất đau lòng, không ngừng an ủi cô bé.
Cô bé nhìn người đang cúi xuống trước mặt và cẩn thận băng bó cho mình là Agatha với ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Chị biết phép thuật phải không?”
Trên thế giới này, người biết phép thuật không nhiều lắm. Ở một số nơi, pháp sư có địa vị rất cao, còn ở một số nơi khác thì không. Mẹ nàng đã từng dặn dò rằng không thể dễ dàng nói với người khác về việc mình biết phép thuật, nhưng Agatha không muốn lừa dối cô bé mà mình vừa gặp, nên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Biết một chút.”
“Biết phép thuật mà lại không phát hiện ra em vừa định tấn công chị sao?”
Agatha sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô bé, nụ cười trên khuôn mặt cô bé vẫn ngọt ngào, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách lại lóe lên ác ý. Lúc này Agatha mới nhận ra cô bé này không phải người bình thường, nhưng nhìn dáng vẻ mềm mại, đáng yêu của em, thêm cả những vết thương trên da, nàng thật sự không thể nảy sinh bất kỳ ác cảm nào với cô bé, liền dịu dàng nói: “Chị không cùng phe với bọn họ đâu, em đừng sợ.”
Cô bé cười, giọng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc: “Em không sợ, chỉ là không muốn ai phát hiện ra em giết người, nếu cha biết, cha sẽ buồn lắm.”
Giọng của em rất ngây thơ, nhưng lời nói lại thật kinh hoàng, khiến Agatha giật mình, nàng vội kiểm tra hơi thở của những người nằm xung quanh. May mắn thay, họ đều bất tỉnh nhưng vẫn còn sống. Cô bé vẫn đứng cạnh, cười nói: “Nếu chị không xuất hiện, em đã có thể xử lý hết bọn họ rồi.”
Agatha há hốc mồm, ngước nhìn bầu trời u ám, rồi quay lại nhìn khu rừng có phần u tối xung quanh, tiện thể vỗ nhẹ vào mặt mình để chắc rằng mình không đang mơ. Dù nàng tiếp xúc với rất ít người, nàng cũng biết rằng trẻ con bình thường sẽ không cười tươi khi nói về chuyện giết người, mà thật ra... người bình thường cũng không làm vậy.
Agatha định mở miệng nói rằng tùy tiện giết người thì không hay lắm, nhưng nghĩ lại, bọn người này bắt cóc một cô bé, lén lút vào trong rừng, nếu cô bé trước mắt không biết phép thuật, kết cục của em có lẽ sẽ rất bi thảm. Nghĩ đến điều đó, Agatha cũng muốn nhóm lửa đốt mấy kẻ kia cho hả giận.
Nhưng dù thật sự muốn làm vậy, việc giết người bằng lửa vẫn là quá cực đoan đối với Agatha. Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nghiêm túc nói: “Chị cũng thấy bọn họ đáng tội, nhưng mẹ chị từng dặn rằng phép thuật không phải để làm hại người. Hơn nữa, em nói là cha em sẽ buồn nếu biết em giết người phải không?
Hay là thế này, chúng ta trói chặt bọn họ lại, sau đó quay về gặp cha em để ông xử lý. Nếu ông ấy là vua, nhất định có thể giải quyết những người này đúng không? Chứ để nhiều xác chết thế này ở đây chắc chắn sẽ sớm bị phát hiện. Nếu cha em biết em là người ra tay, ông ấy sẽ đau lòng lắm!”
Cô bé nghiêng đầu, chăm chú nhìn Agatha, thấy người này thật thú vị. Ngoài cha mình ra, những người khác khi biết được tính cách thực sự của cô bé và phát hiện em biết những phép thuật không tầm thường đều bộc lộ sự sợ hãi tột cùng. Nhưng cô bé vừa thẳng thắn nói rằng mình định tấn công Agatha, cũng nói muốn giết người, vậy mà Agatha lại không tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại, nàng còn nghiêm túc thảo luận xem làm thế nào thì tốt hơn, thật khó tin.
Cô bé vốn thích thú trước ánh mắt kinh hoàng của người khác, nhưng lúc này, khi thấy đôi mắt xám xanh của Agatha khẽ chớp chớp, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra đề nghị khiến em cũng cảm thấy rất thú vị. Thêm vào đó, khi Agatha băng bó vết thương cho em, nàng rất dịu dàng, lại còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp, khiến tâm trạng tồi tệ do bị bắt cóc của cô bé tốt lên phần nào. Cô bé không quan tâm đến sự sống chết của những người kia, nhưng quả thật em không muốn làm cha mình buồn.
Thế là cuối cùng cô bé cũng thu lại sự lạnh lùng trong mắt, mỉm cười gật đầu nói: “Được thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.