Mẹ Kế Của Công Chúa Bạch Tuyết
Chương 12: Hãy Tới Bên Ta, Agatha
Chích Thì Giới 99
13/09/2024
Sau khi giải thích cặn kẽ, Agatha đã khiến Bạch Tuyết từ bỏ ý định giết những kẻ chống đối, nhưng nàng vẫn không thể xử lý được tình hình hiện tại. Nàng vừa không kiểm soát nổi những người dưới quyền, mà những kẻ đang quan sát tình hình bên ngoài cũng nhận ra nàng không đủ bản lĩnh, lập tức thừa cơ gây loạn, muốn chia phần lợi ích.
Nội bộ chưa yên, bên ngoài lại nổi sóng, áp lực liên tục dồn ép Agatha đến bờ vực sụp đổ. Hôm nay, Công tước Pfalz - một kẻ có thế lực cực đại trong vương quốc, đã ám chỉ rằng chỉ cần nàng đi theo hắn ta, hắn ta sẽ bảo vệ nàng và Bạch Tuyết, Agatha một mình trở về phòng ngủ và không kìm được nữa, nàng lập tức bật khóc nức nở.
Nàng trách mình vì không đủ năng lực, không thể mạnh mẽ đối phó với những kẻ xung quanh, đồng thời lo sợ rằng mình không thể bảo vệ Bạch Tuyết. Là một công chúa có số phận bất hạnh, bị lưu đày trước khi sinh ra, Agatha hiểu rất rõ rằng dù hiện tại Bạch Tuyết vẫn là một công chúa của vương quốc, nhưng nếu trong lần biến động này bị “mời” ra khỏi lâu đài, sẽ rất khó để cô bé có thể trở lại trung tâm chính trị của Meibrosen.
nhà vua luôn mong muốn Bạch Tuyết kế vị, nhưng từ nhỏ cô bé đã được nuông chiều hết mực, không chịu nổi bất kỳ khó khăn nào. Agatha dù có thế nào cũng không muốn để Bạch Tuyết rời khỏi lâu đài. Nhưng bây giờ, nàng có thể làm gì nữa đây?
Nàng đã tới đường cùng rồi. Có lẽ thật sự chỉ còn cách dựa vào Công tước Pfalz, nhưng liệu nàng có thể tin tưởng hắn ta đựợc không? Công tước tuy háo sắc, nhưng quyền lực của hắn ta là thật, có thể giải nguy tạm thời, nhưng còn sau đó thì sao? Khi sự mới mẻ qua đi, liệu sự ủng hộ của hắn ta còn có thể kéo dài được bao lâu?
Nghĩ đến đây, Agatha càng cảm thấy khó thở. Nàng ngồi bệt xuống tấm thảm dài, đặt tay lên ngực, chạm vào chiếc gương trong lòng. Agatha vô thức lấy gương ra nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy một màn sương mù và gió tuyết.
Đã một thời gian dài nàng không nhìn thấy chàng. Từ khi nhà vua lâm bệnh nặng, Agatha hiếm khi có thời gian tĩnh tâm để nhìn vào gương, như thể báo hiệu mối tình thầm lặng của nàng sắp lặng lẽ tan biến. Có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng nàng nhìn thấy chàng trong mộng tưởng, nơi nàng dũng cảm đứng trước mặt chàng, tỏ bày tình cảm, và tòa lâu đài băng giá ấy lại tỏa sáng dưới ánh mặt trời sau tuyết rơi.
Những giọt nước mắt rơi xuống mặt gương. Đột nhiên, hình ảnh đầy sương mù trên gương thay đổi, Agatha chưa kịp phản ứng thì thấy người đàn ông trong gương đang nhìn thẳng vào nàng, từ tốn cất lời.
Chiếc gương chưa bao giờ phát ra âm thanh, tất nhiên, nàng cũng không thể nghe thấy người đàn ông nói gì. Nhưng trong khoảnh khắc này, nhìn vào đôi môi mỏng của chàng khẽ hé mở, dường như Agatha thật sự nghe thấy lời chàng nói.
"Hãy đến bên ta." Chàng trai trong gương cất lời: "Hãy tới bên ta, Agatha."
Nói xong, tấm gương lại trở về với cảnh tuyết lớn và gió mịt mù, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng, nhưng Agatha lập tức đứng dậy, ôm chặt chiếc gương và nhìn xung quanh.
Câu nói vừa rồi, liệu thật sự là dành cho nàng sao? Chàng có thật sự biết nàng, và nhìn thấy nàng không? Tại sao đột nhiên chàng lại nói như vậy? Và nàng làm sao có thể đến bên chàng đây?
Khi Agatha nhìn ra cửa sổ, nàng chợt sững lại. Bầu trời đã tối, nàng không thể nhìn thấy quá xa, nhưng nàng biết tòa tháp mà lúc nào nàng cũng vô thức hướng mắt về đang đứng yên lặng giữa màn đêm.
Tòa tháp bị phong ấn, giống hệt tòa tháp nơi hắn ngủ trong gương. Đó là vương quốc của chiếc gương, và trước khi nhà vua qua đời, ông từng nói rằng trên đỉnh tòa tháp có một chiếc gương đặc biệt...
Agatha khoác áo choàng và mang theo nến, vội vã chạy về phía tòa tháp. Vì thái độ của nhà vua, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến việc vào bên trong để khám phá. Nhưng vào lúc này, nàng làm sao có thể kìm nén khát vọng đi kiểm chứng?
Khi đến chân tháp, nàng mới bình tĩnh lại một chút. Dù là hoàng hậu và sở hữu chìa khóa của tất cả các phòng trong lâu đài, nhưng tòa tháp này đã bị phong ấn, không có chìa khóa nào được giữ lại. Vậy thì nàng phải làm thế nào để mở những ổ khóa xích chồng chất ngoài cánh cửa của tòa tháp?
Agatha do dự chạm tay vào ổ khóa, không ngờ rằng chiếc khóa đã hoen gỉ từ lâu lại nhẹ nhàng mở ra. Nàng kinh ngạc lùi lại một bước, cánh cửa sắt nặng nề liền kêu kẽo kẹt và từ từ mở ra một khe hở.
Khe hở ấy tối đen như mực, giống như một vực sâu không đáy, thì thầm lời cám dỗ đẩy Agatha vào nơi không có lối thoát.
Nội bộ chưa yên, bên ngoài lại nổi sóng, áp lực liên tục dồn ép Agatha đến bờ vực sụp đổ. Hôm nay, Công tước Pfalz - một kẻ có thế lực cực đại trong vương quốc, đã ám chỉ rằng chỉ cần nàng đi theo hắn ta, hắn ta sẽ bảo vệ nàng và Bạch Tuyết, Agatha một mình trở về phòng ngủ và không kìm được nữa, nàng lập tức bật khóc nức nở.
Nàng trách mình vì không đủ năng lực, không thể mạnh mẽ đối phó với những kẻ xung quanh, đồng thời lo sợ rằng mình không thể bảo vệ Bạch Tuyết. Là một công chúa có số phận bất hạnh, bị lưu đày trước khi sinh ra, Agatha hiểu rất rõ rằng dù hiện tại Bạch Tuyết vẫn là một công chúa của vương quốc, nhưng nếu trong lần biến động này bị “mời” ra khỏi lâu đài, sẽ rất khó để cô bé có thể trở lại trung tâm chính trị của Meibrosen.
nhà vua luôn mong muốn Bạch Tuyết kế vị, nhưng từ nhỏ cô bé đã được nuông chiều hết mực, không chịu nổi bất kỳ khó khăn nào. Agatha dù có thế nào cũng không muốn để Bạch Tuyết rời khỏi lâu đài. Nhưng bây giờ, nàng có thể làm gì nữa đây?
Nàng đã tới đường cùng rồi. Có lẽ thật sự chỉ còn cách dựa vào Công tước Pfalz, nhưng liệu nàng có thể tin tưởng hắn ta đựợc không? Công tước tuy háo sắc, nhưng quyền lực của hắn ta là thật, có thể giải nguy tạm thời, nhưng còn sau đó thì sao? Khi sự mới mẻ qua đi, liệu sự ủng hộ của hắn ta còn có thể kéo dài được bao lâu?
Nghĩ đến đây, Agatha càng cảm thấy khó thở. Nàng ngồi bệt xuống tấm thảm dài, đặt tay lên ngực, chạm vào chiếc gương trong lòng. Agatha vô thức lấy gương ra nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy một màn sương mù và gió tuyết.
Đã một thời gian dài nàng không nhìn thấy chàng. Từ khi nhà vua lâm bệnh nặng, Agatha hiếm khi có thời gian tĩnh tâm để nhìn vào gương, như thể báo hiệu mối tình thầm lặng của nàng sắp lặng lẽ tan biến. Có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng nàng nhìn thấy chàng trong mộng tưởng, nơi nàng dũng cảm đứng trước mặt chàng, tỏ bày tình cảm, và tòa lâu đài băng giá ấy lại tỏa sáng dưới ánh mặt trời sau tuyết rơi.
Những giọt nước mắt rơi xuống mặt gương. Đột nhiên, hình ảnh đầy sương mù trên gương thay đổi, Agatha chưa kịp phản ứng thì thấy người đàn ông trong gương đang nhìn thẳng vào nàng, từ tốn cất lời.
Chiếc gương chưa bao giờ phát ra âm thanh, tất nhiên, nàng cũng không thể nghe thấy người đàn ông nói gì. Nhưng trong khoảnh khắc này, nhìn vào đôi môi mỏng của chàng khẽ hé mở, dường như Agatha thật sự nghe thấy lời chàng nói.
"Hãy đến bên ta." Chàng trai trong gương cất lời: "Hãy tới bên ta, Agatha."
Nói xong, tấm gương lại trở về với cảnh tuyết lớn và gió mịt mù, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng, nhưng Agatha lập tức đứng dậy, ôm chặt chiếc gương và nhìn xung quanh.
Câu nói vừa rồi, liệu thật sự là dành cho nàng sao? Chàng có thật sự biết nàng, và nhìn thấy nàng không? Tại sao đột nhiên chàng lại nói như vậy? Và nàng làm sao có thể đến bên chàng đây?
Khi Agatha nhìn ra cửa sổ, nàng chợt sững lại. Bầu trời đã tối, nàng không thể nhìn thấy quá xa, nhưng nàng biết tòa tháp mà lúc nào nàng cũng vô thức hướng mắt về đang đứng yên lặng giữa màn đêm.
Tòa tháp bị phong ấn, giống hệt tòa tháp nơi hắn ngủ trong gương. Đó là vương quốc của chiếc gương, và trước khi nhà vua qua đời, ông từng nói rằng trên đỉnh tòa tháp có một chiếc gương đặc biệt...
Agatha khoác áo choàng và mang theo nến, vội vã chạy về phía tòa tháp. Vì thái độ của nhà vua, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến việc vào bên trong để khám phá. Nhưng vào lúc này, nàng làm sao có thể kìm nén khát vọng đi kiểm chứng?
Khi đến chân tháp, nàng mới bình tĩnh lại một chút. Dù là hoàng hậu và sở hữu chìa khóa của tất cả các phòng trong lâu đài, nhưng tòa tháp này đã bị phong ấn, không có chìa khóa nào được giữ lại. Vậy thì nàng phải làm thế nào để mở những ổ khóa xích chồng chất ngoài cánh cửa của tòa tháp?
Agatha do dự chạm tay vào ổ khóa, không ngờ rằng chiếc khóa đã hoen gỉ từ lâu lại nhẹ nhàng mở ra. Nàng kinh ngạc lùi lại một bước, cánh cửa sắt nặng nề liền kêu kẽo kẹt và từ từ mở ra một khe hở.
Khe hở ấy tối đen như mực, giống như một vực sâu không đáy, thì thầm lời cám dỗ đẩy Agatha vào nơi không có lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.