Mẹ Kế Của Công Chúa Bạch Tuyết
Chương 1: Nàng Agatha
Chích Thì Giới 99
12/09/2024
Trong mùa đông ảm đạm, cành tàn uể oải buông chiếc lá cuối cùng trong gió bắc, chiếc lá rủ rượi rơi xuống khung cửa sổ gỗ mục nát đang đóng kín. Bên cửa sổ gỗ, lò sưởi leo lắt ánh sáng, không thể sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo làm bằng đá xám, cũng chẳng thể khôi phục thân nhiệt của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Gió lạnh gào thét thổi vào khe cửa khiến người phụ nữ ho một tràng dữ dội, cô gái ngồi bên giường nhanh chóng lấy nước bên bếp đưa cho bà, song bà lại nhẹ nhàng đẩy ly nước ra xa.
"Agatha. . . con gái bé bỏng của mẹ. . . . . Mẹ xin lỗi con, từ khi con sinh ra đến nay, mẹ chưa bao giờ cho con một ngày yên ổn."
Khuôn mặt người phụ nữ mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ đẹp mỹ miều, nhưng nhiều năm uất ức cùng bệnh tật đã tra tấn bà trở nên tiền tụy không ra người. Nghe xong những lời bà nói, cô gái rơm rớm nước mắt nghẹn ngào.
"Mẹ ơi. . . .mẹ đừng nói như thế, con rất tốt, con còn có mẹ. . . . Mẹ chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh để mau khỏe là con vui lắm rồi."
"Bé ngốc . . . ."
Người phụ nữ lắc đầu cười khổ, âu yếm vuốt ve mái tóc bạch kim mỏng manh của con gái mình một lúc, sau đó bà lấy ra một chiếc gương nhỏ chạm khắc bằng kim loại, chậm rãi đặt nó vào lòng bàn tay cô gái: "Con ơi ... bệnh của mẹ đã tiêu hết tiền dành dụm, mẹ chỉ còn lại mỗi thứ này để lại cho con."
“Đây là di sản của Vương quốc Gương, tổ tiên của chúng ta đã sinh ra trên đất nước lạ thường đó nhưng rồi lại lựa chọn rời đi. Mối liên hệ duy nhất còn lại là chiếc gương này. . “
“. . . Có được chiếc gương huyết mạnh của vương quốc chúng ta, con có thể thông qua chiếc gương nhìn thấy quốc gia trong truyền thuyết kia, nhờ đó có nhận được chỉ dẫn.”
Nói đến đây, bà nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Chỉ là không biết sau này xảy ra chuyện gì, trong gương chỉ có thể nhìn thấy băng tuyết và sương mù. . . . Con của mẹ ... Mong rằng con có thể nhìn thấy cảnh vật mà mẹ không thể nhìn thấy, cũng hy vọng chiếc gương này. . Có thể mang đến hạnh phúc cho con."
Nói xong, người phụ nữ dường như đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của mình, sau khi nhìn con gái lấy gương, bà mỉm cười nhắm mắt lại. Hơi thở của mẹ càng lúc càng yếu, cô gái nước mắt lưng tròng, muốn nắm lấy tay mẹ van xin mẹ đừng đi, nàng vươn tay về phía trước nhưng không chạm được bất kì cái gì, nàng mở mắt ra với khuôn mặt đẫm nước mắt, cuối cùng lại phát hiện ra cảnh tượng vừa rồi chỉ là giấc mơ về hồi ức bi thương xưa kia.
Agatha lấy ra một chiếc gương tròn nhỏ bằng lòng bàn tay từ dưới gối áp vào ngực mình một lúc mới nín khóc. Đứng dậy tắm rửa, nàng cho chiếc gương vào một chiếc túi nhỏ, đeo vào bên hông, mở cửa bước ra ngoài.
Thời tiết đầu xuân u ám lạ kỳ, gió lạnh mùa đông vẫn thổi qua, bộ quần áo cũ của Agatha không ngăn được cái lạnh mùa xuân. Nàng luôn rùng mình khi ra ngoài vào buổi sáng. Dù vậy, trên đường đến vườn táo nàng vẫn nở nụ cười chào hỏi tất cả những người thân quen trên đường.
Hầu hết những người trong trang viên đều biết nàng, sôi nổi trò chuyện qua lại.
Nhưng lâu đài phía xa có khách quý tới thăm nên trang viên đã thuê lượng lớn nhân viên thời vụ, họ đều là người thân của những người làm lâu năm trong trang viên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Agatha, ai ai cũng rất khó để không biểu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay sau khi nàng rời đi, có người nhịn không được lập tức hỏi người thân của mình.
"Cô gái đó là ai vậy? Đây là lần đầu ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Nếu nàng trang điểm lên chắc chắn không kém những vị quý tộc trong lâu đài kia đâu.”
"Con bé là họ hàng xa với chủ nhân, hiền hậu và chăm chỉ lắm! Nhưng tiếc là cuộc sống không tốt. . . . Chao ôi, con bé quá xinh đẹp, phu nhân căn bản không muốn nàng ở lại lâu đài. Ta nghe nói rằng nàng ấy đáng lẽ phải là một công chúa nhưng cha nàng lại mất trước khi nàng sinh ra, vị thúc thúc vừa kế thừa vương vị đã ngay lập tức đuổi mẹ con nàng ra khỏi lãnh địa, mẫu thân nàng ốm đau nhiều năm, đã ra đi lúc nàng 12 tuổi.”
"Nghe nói hồng nhan thì bạc mệnh. . . . “
“Có lẽ vậy. . .? Vị khách quý trong lâu đài hình như là con gái của quốc vương Mebronson, dù còn nhỏ nhưng lại xinh đẹp vô cùng, giống như một con búp bê được chạm khắc tỉ mỉ. Nhưng đáng tiếc mẫu thân mất sớm, phụ thân lại muốn tìm mẹ kế cho nàng."
Gió lạnh gào thét thổi vào khe cửa khiến người phụ nữ ho một tràng dữ dội, cô gái ngồi bên giường nhanh chóng lấy nước bên bếp đưa cho bà, song bà lại nhẹ nhàng đẩy ly nước ra xa.
"Agatha. . . con gái bé bỏng của mẹ. . . . . Mẹ xin lỗi con, từ khi con sinh ra đến nay, mẹ chưa bao giờ cho con một ngày yên ổn."
Khuôn mặt người phụ nữ mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ đẹp mỹ miều, nhưng nhiều năm uất ức cùng bệnh tật đã tra tấn bà trở nên tiền tụy không ra người. Nghe xong những lời bà nói, cô gái rơm rớm nước mắt nghẹn ngào.
"Mẹ ơi. . . .mẹ đừng nói như thế, con rất tốt, con còn có mẹ. . . . Mẹ chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh để mau khỏe là con vui lắm rồi."
"Bé ngốc . . . ."
Người phụ nữ lắc đầu cười khổ, âu yếm vuốt ve mái tóc bạch kim mỏng manh của con gái mình một lúc, sau đó bà lấy ra một chiếc gương nhỏ chạm khắc bằng kim loại, chậm rãi đặt nó vào lòng bàn tay cô gái: "Con ơi ... bệnh của mẹ đã tiêu hết tiền dành dụm, mẹ chỉ còn lại mỗi thứ này để lại cho con."
“Đây là di sản của Vương quốc Gương, tổ tiên của chúng ta đã sinh ra trên đất nước lạ thường đó nhưng rồi lại lựa chọn rời đi. Mối liên hệ duy nhất còn lại là chiếc gương này. . “
“. . . Có được chiếc gương huyết mạnh của vương quốc chúng ta, con có thể thông qua chiếc gương nhìn thấy quốc gia trong truyền thuyết kia, nhờ đó có nhận được chỉ dẫn.”
Nói đến đây, bà nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Chỉ là không biết sau này xảy ra chuyện gì, trong gương chỉ có thể nhìn thấy băng tuyết và sương mù. . . . Con của mẹ ... Mong rằng con có thể nhìn thấy cảnh vật mà mẹ không thể nhìn thấy, cũng hy vọng chiếc gương này. . Có thể mang đến hạnh phúc cho con."
Nói xong, người phụ nữ dường như đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của mình, sau khi nhìn con gái lấy gương, bà mỉm cười nhắm mắt lại. Hơi thở của mẹ càng lúc càng yếu, cô gái nước mắt lưng tròng, muốn nắm lấy tay mẹ van xin mẹ đừng đi, nàng vươn tay về phía trước nhưng không chạm được bất kì cái gì, nàng mở mắt ra với khuôn mặt đẫm nước mắt, cuối cùng lại phát hiện ra cảnh tượng vừa rồi chỉ là giấc mơ về hồi ức bi thương xưa kia.
Agatha lấy ra một chiếc gương tròn nhỏ bằng lòng bàn tay từ dưới gối áp vào ngực mình một lúc mới nín khóc. Đứng dậy tắm rửa, nàng cho chiếc gương vào một chiếc túi nhỏ, đeo vào bên hông, mở cửa bước ra ngoài.
Thời tiết đầu xuân u ám lạ kỳ, gió lạnh mùa đông vẫn thổi qua, bộ quần áo cũ của Agatha không ngăn được cái lạnh mùa xuân. Nàng luôn rùng mình khi ra ngoài vào buổi sáng. Dù vậy, trên đường đến vườn táo nàng vẫn nở nụ cười chào hỏi tất cả những người thân quen trên đường.
Hầu hết những người trong trang viên đều biết nàng, sôi nổi trò chuyện qua lại.
Nhưng lâu đài phía xa có khách quý tới thăm nên trang viên đã thuê lượng lớn nhân viên thời vụ, họ đều là người thân của những người làm lâu năm trong trang viên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Agatha, ai ai cũng rất khó để không biểu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay sau khi nàng rời đi, có người nhịn không được lập tức hỏi người thân của mình.
"Cô gái đó là ai vậy? Đây là lần đầu ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Nếu nàng trang điểm lên chắc chắn không kém những vị quý tộc trong lâu đài kia đâu.”
"Con bé là họ hàng xa với chủ nhân, hiền hậu và chăm chỉ lắm! Nhưng tiếc là cuộc sống không tốt. . . . Chao ôi, con bé quá xinh đẹp, phu nhân căn bản không muốn nàng ở lại lâu đài. Ta nghe nói rằng nàng ấy đáng lẽ phải là một công chúa nhưng cha nàng lại mất trước khi nàng sinh ra, vị thúc thúc vừa kế thừa vương vị đã ngay lập tức đuổi mẹ con nàng ra khỏi lãnh địa, mẫu thân nàng ốm đau nhiều năm, đã ra đi lúc nàng 12 tuổi.”
"Nghe nói hồng nhan thì bạc mệnh. . . . “
“Có lẽ vậy. . .? Vị khách quý trong lâu đài hình như là con gái của quốc vương Mebronson, dù còn nhỏ nhưng lại xinh đẹp vô cùng, giống như một con búp bê được chạm khắc tỉ mỉ. Nhưng đáng tiếc mẫu thân mất sớm, phụ thân lại muốn tìm mẹ kế cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.