Mẹ Kế Của Công Chúa Bạch Tuyết
Chương 14: Từ Bỏ Bạch Tuyết
Chích Thì Giới 99
13/09/2024
Dù vậy, Agatha vẫn không thể rời mắt khỏi chàng. Đôi mắt của chàng có màu xanh đậm, sâu thẳm và đẹp đẽ như bầu trời đêm đầy sao. Không biết có phải vì ánh lửa hay không, mà Agatha luôn cảm thấy những đường nét trên khuôn mặt chàng dường như không còn lạnh lùng như khi nhìn qua gương trước đó. Ánh lửa nhảy múa dường như thêm chút ấm áp cho làn da tái nhợt của chàng, ngay cả ánh mắt chàng nhìn nàng cũng dịu dàng hơn nhiều.
Khi nàng đặt bộ đồ ăn xuống và dùng khăn tay lau môi, rất ngại ngùng mà cảm ơn chàng, lúc ấy chàng mới thu lại ánh mắt dừng trên nàng, chậm rãi cất tiếng.
“Ta tên là Isolde.”
Giọng nói của chàng trầm ấm như rượu vang, có sức quyến rũ đủ để làm người ta chìm đắm, kéo theo nhịp thở của nàng, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, khiến toàn thân Agatha run rẩy. Nàng cẩn thận nhẩm lại tên chàng trong lòng, rồi nghe chàng khẽ nói: “Agatha, nàng có biết mình mang dòng máu của Vương quốc Gương không?”
“Mẹ ta đã nói với ta điều này.”
Agatha nhìn chàng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của chàng trai, Isolde gật đầu, dường như không ngạc nhiên: “Ta cũng là hậu duệ của Vương quốc Gương. Việc nàng có thể tìm thấy ta trong gương cũng coi như là duyên phận. Ta sẵn lòng giúp nàng thoát khỏi tình cảnh hiện tại.”
“Nhưng như vậy... có được không... ta, ta phải đền đáp chàng điều gì đây?”
“Agatha, nàng không cần phải trả ta bất cứ điều gì, chỉ cần nàng từ bỏ Bạch Tuyết thôi."
Trong khoảnh khắc đó, Agatha hoàn toàn sững sờ, nàng không hiểu nổi lời của chàng. Isolde thì chậm rãi nói tiếp: “Nàng không có quan hệ máu mủ với con nhóc đó, hai người chỉ mới chung sống với nhau hai năm, cần gì phải bảo vệ con nhóc đó đến thế.”
Thấy sắc mặt Agatha trắng bệch, không có phản ứng gì, Isolde nói thêm: “Dù ta không thể rời khỏi Lâu đài Gương, ta vẫn có thể giúp nàng giữ vững ngôi vị của Mebrosen, nắm giữ quyền lực, hưởng thụ vinh hoa. Sau này sẽ không ai dám khinh thường nàng nữa. Nếu nàng muốn trở về nước để giành lại ngôi vị, đòi lại công bằng cho cha mẹ, ta cũng có thể giúp nàng đạt được điều đó.”
Rõ ràng những điều này đều không dễ dàng, nhưng cách chàng nói rất đỗi nhẹ nhàng, như thể trong mắt chàng, tình hình chính trị của cả một quốc gia và ngai vàng mà bao người khao khát đều có thể dễ dàng chiếm đoạt.
Agatha mở miệng, nhưng không thể nói ra lời nào. Isolde khẽ thở dài, đứng dậy tiến đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Hoặc là nàng không muốn bận tâm đến những điều đó, chỉ muốn yên ổn sống trong vườn táo của mình. Ta cũng sẵn lòng bảo vệ nàng. Agatha, chỉ cần nàng nói với ta, ta nhất định sẽ làm được, chỉ cần nàng đừng khăng khăng giữ lại Bạch Tuyết.”
“Ta... ta không thể bỏ rơi con bé, hơn nữa trước khi nhà vua qua đời, ông ấy đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho Bạch Tuyết. Ta đã hứa với ông ấy rồi ấy."
Cuối cùng Agatha cũng tỉnh lại, lắc đầu nói. Isolde sầm mặt lại, giọng điệu trầm xuống: “Ông ấy lấy nàng chẳng qua chỉ để chăm sóc con gái của mình, trong lòng hoàn toàn không có nàng, càng không xem nàng như vợ. Vậy mà nàng lại hết lòng bảo vệ con gái ông ta, đúng là si tình đến khờ dại mà."
Bị người mà mình thích mỉa mai không thương tiếc như vậy, Agatha cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nàng không hiểu vì sao Isolde lại muốn nàng từ bỏ Bạch Tuyết, nhưng nàng đến Mebrosen là vì Bạch Tuyết. Sau khi mẹ qua đời, nàng chưa bao giờ gần gũi với ai như vậy. Dù Bạch Tuyết có vô tình với người khác đến đâu, cô bé luôn tin tưởng tuyệt đối vào nàng. Bạch Tuyết mang danh con gái nàng, nhưng thực tế giống như em gái của nàng, là người thân duy nhất của nàng trên đời này. Làm sao nàng có thể từ bỏ cô bé được.
Nhưng cảm xúc này, vào giây phút này, nàng thực sự không thể nói rõ với Isolde, người mà nàng vừa gặp lần đầu. Nàng chỉ có thể khô khốc nói: “Ta... ta không thể, ta không thể... như vậy.”
Nghe lời nàng nói, biểu cảm trên mặt Isolde không thay đổi, nhưng ánh mắt lại càng trở nên lạnh lẽo, sự dịu dàng lúc trước hoàn toàn tan biến, ánh mắt như băng tuyết, tựa hồ chàng trở thành một con người khác. Để tránh né khí thế áp đảo của chàng, Agatha đứng dậy, hoảng loạn nói: “Cảm ơn chàng đã muốn giúp ta, nhưng ta xin phép trở về.”
Dứt lời, nàng cúi chào chàng, xoay người định rời đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng mới nhận ra mình hoàn toàn không biết mình đã vào đây bằng cách nào. Mãi đến khi nhìn thấy chiếc gương lớn phía sau, nàng mới chợt nhớ ra rồi bước nhanh về phía đó. Nhưng chưa đi được vài bước, nàng đã nghe chàng lạnh lùng nói: “Vì người chồng vô tâm với nàng và đứa con gái không cùng huyết thống, nàng sẵn sàng hy sinh để làm tình nhân của tên khốn Pfalz kia sao?”
Khi nàng đặt bộ đồ ăn xuống và dùng khăn tay lau môi, rất ngại ngùng mà cảm ơn chàng, lúc ấy chàng mới thu lại ánh mắt dừng trên nàng, chậm rãi cất tiếng.
“Ta tên là Isolde.”
Giọng nói của chàng trầm ấm như rượu vang, có sức quyến rũ đủ để làm người ta chìm đắm, kéo theo nhịp thở của nàng, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, khiến toàn thân Agatha run rẩy. Nàng cẩn thận nhẩm lại tên chàng trong lòng, rồi nghe chàng khẽ nói: “Agatha, nàng có biết mình mang dòng máu của Vương quốc Gương không?”
“Mẹ ta đã nói với ta điều này.”
Agatha nhìn chàng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của chàng trai, Isolde gật đầu, dường như không ngạc nhiên: “Ta cũng là hậu duệ của Vương quốc Gương. Việc nàng có thể tìm thấy ta trong gương cũng coi như là duyên phận. Ta sẵn lòng giúp nàng thoát khỏi tình cảnh hiện tại.”
“Nhưng như vậy... có được không... ta, ta phải đền đáp chàng điều gì đây?”
“Agatha, nàng không cần phải trả ta bất cứ điều gì, chỉ cần nàng từ bỏ Bạch Tuyết thôi."
Trong khoảnh khắc đó, Agatha hoàn toàn sững sờ, nàng không hiểu nổi lời của chàng. Isolde thì chậm rãi nói tiếp: “Nàng không có quan hệ máu mủ với con nhóc đó, hai người chỉ mới chung sống với nhau hai năm, cần gì phải bảo vệ con nhóc đó đến thế.”
Thấy sắc mặt Agatha trắng bệch, không có phản ứng gì, Isolde nói thêm: “Dù ta không thể rời khỏi Lâu đài Gương, ta vẫn có thể giúp nàng giữ vững ngôi vị của Mebrosen, nắm giữ quyền lực, hưởng thụ vinh hoa. Sau này sẽ không ai dám khinh thường nàng nữa. Nếu nàng muốn trở về nước để giành lại ngôi vị, đòi lại công bằng cho cha mẹ, ta cũng có thể giúp nàng đạt được điều đó.”
Rõ ràng những điều này đều không dễ dàng, nhưng cách chàng nói rất đỗi nhẹ nhàng, như thể trong mắt chàng, tình hình chính trị của cả một quốc gia và ngai vàng mà bao người khao khát đều có thể dễ dàng chiếm đoạt.
Agatha mở miệng, nhưng không thể nói ra lời nào. Isolde khẽ thở dài, đứng dậy tiến đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Hoặc là nàng không muốn bận tâm đến những điều đó, chỉ muốn yên ổn sống trong vườn táo của mình. Ta cũng sẵn lòng bảo vệ nàng. Agatha, chỉ cần nàng nói với ta, ta nhất định sẽ làm được, chỉ cần nàng đừng khăng khăng giữ lại Bạch Tuyết.”
“Ta... ta không thể bỏ rơi con bé, hơn nữa trước khi nhà vua qua đời, ông ấy đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho Bạch Tuyết. Ta đã hứa với ông ấy rồi ấy."
Cuối cùng Agatha cũng tỉnh lại, lắc đầu nói. Isolde sầm mặt lại, giọng điệu trầm xuống: “Ông ấy lấy nàng chẳng qua chỉ để chăm sóc con gái của mình, trong lòng hoàn toàn không có nàng, càng không xem nàng như vợ. Vậy mà nàng lại hết lòng bảo vệ con gái ông ta, đúng là si tình đến khờ dại mà."
Bị người mà mình thích mỉa mai không thương tiếc như vậy, Agatha cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nàng không hiểu vì sao Isolde lại muốn nàng từ bỏ Bạch Tuyết, nhưng nàng đến Mebrosen là vì Bạch Tuyết. Sau khi mẹ qua đời, nàng chưa bao giờ gần gũi với ai như vậy. Dù Bạch Tuyết có vô tình với người khác đến đâu, cô bé luôn tin tưởng tuyệt đối vào nàng. Bạch Tuyết mang danh con gái nàng, nhưng thực tế giống như em gái của nàng, là người thân duy nhất của nàng trên đời này. Làm sao nàng có thể từ bỏ cô bé được.
Nhưng cảm xúc này, vào giây phút này, nàng thực sự không thể nói rõ với Isolde, người mà nàng vừa gặp lần đầu. Nàng chỉ có thể khô khốc nói: “Ta... ta không thể, ta không thể... như vậy.”
Nghe lời nàng nói, biểu cảm trên mặt Isolde không thay đổi, nhưng ánh mắt lại càng trở nên lạnh lẽo, sự dịu dàng lúc trước hoàn toàn tan biến, ánh mắt như băng tuyết, tựa hồ chàng trở thành một con người khác. Để tránh né khí thế áp đảo của chàng, Agatha đứng dậy, hoảng loạn nói: “Cảm ơn chàng đã muốn giúp ta, nhưng ta xin phép trở về.”
Dứt lời, nàng cúi chào chàng, xoay người định rời đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng mới nhận ra mình hoàn toàn không biết mình đã vào đây bằng cách nào. Mãi đến khi nhìn thấy chiếc gương lớn phía sau, nàng mới chợt nhớ ra rồi bước nhanh về phía đó. Nhưng chưa đi được vài bước, nàng đã nghe chàng lạnh lùng nói: “Vì người chồng vô tâm với nàng và đứa con gái không cùng huyết thống, nàng sẵn sàng hy sinh để làm tình nhân của tên khốn Pfalz kia sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.