Chương 57: Chương 57
Oa Qua Oa
12/10/2016
Phòng của Ân Á Minh đã được trang trí thành phòng tân hôn, bước vào thì có thể thấy cả phòng đều tràn đầy màu đỏ rực vui tươi, nhưng cũng chưa xong hoàn toàn, chăn gối còn chưa xong, cần phải thêu.
Vu Kiều nhìn một vòng rồi cười với Ân Á Minh: “Em còn tưởng rằng phòng của anh lớn lắm chứ.” Cô bước đến cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa ra, nhìn ra phía bên ngoài, xuyên qua ban công có thể nhìn thấy hồ bơi ở dưới lầu.
“Tại sao? Em thích phòng lớn à?” Ân Á Minh ôm lấy Vu Kiều từ phía sau, hôn lên cổ cô, ăn cơm xong thì bà con họ hàng đều về hết rồi, hôm nay chỉ là gặp mặt biết nhau thôi, cuối cùng bây giờ bọn họ cũng có thế giới hai người.
Vu Kiều cảm thấy hơi nhột, khẽ né ra, Ân Á Minh ôm cô càng thêm chặt.
Vu Kiều trêu chọc nói: “Anh xem mấy anh tổng giám đốc bá đạo trong phim đó, đều có phòng riêng lớn cực kỳ, phòng trong căn hộ của anh khá lớn, em còn tưởng rằng phòng trong nhà anh còn lớn hơn nữa chứ.”
“Lúc anh còn nhỏ chính là ngủ trong căn phòng này, sau này cũng chưa từng đổi qua.” Ân Á Minh thấy cũng không có gì, “Dù sao anh cũng lớn vậy rồi, không gian trong phòng có lớn nữa cũng không biết dùng để làm gì, có thể ngủ là được, nếu như em thích lớn hơn, thì chúng ta có thể dọn lại một chút, hoặc là nối liền phòng này với phòng kế bên, vậy thì lớn rồi.”
“Không cần đâu, thế này là tốt lắm rồi, nhỏ một chút có cảm giác an toàn.” Vu Kiều nhát gan, phòng riêng của cô cũng không lớn lắm.
Ân Á Minh bắt đầu chơi đùa ngón tay của Vu Kiều.
Cảm thấy bầu không khí càng ngày càng mờ ám, trong lòng Vu Kiều nghĩ thầm không ổn, bây giờ đang ban ngày ban mặt, ảnh hưởng không tốt, thế là quyết định đổi chủ đề, “Đúng rồi, mới nãy anh nói Quý Tử Nhàn với ông anh họ kia của anh là một đôi hả? Anh nói vậy chẳng phải đang nói bậy sao?” Câu nói khó nghe cô cũng ngại nói, sao Quý Tử Nhàn lại có thể để ý gã đàn ông thô tục đó chứ.
“Anh cảm thấy hai người họ rất xứng mà, anh không tác hợp thì thật không ra gì.” Ân Á Minh nói như lẽ đương nhiên, “Tốt xấu gì Ân Hồng Vũ cũng là anh họ anh, tuổi tác lớn vậy rồi còn chưa kết hôn, anh nhỏ tuổi hơn anh ta, mà cũng đã có đối tượng rồi, anh ta thì vẫn còn độc thân, anh có thể không bận lòng sao?”
Vu Kiều xoay cái đầu đầy vạch đen qua nhìn Ân Á Minh, bản lĩnh nói bậy nói bạ thế này cũng thật là càng ngày càng lợi hại rồi.
“Nhìn anh như thế làm gì, anh đây là có lòng tốt nha.” Trên mặt Ân Á Minh đầy vẻ vô tội, “Có thể em không biết, chứ hai người họ sớm đã có một chân với nhau rồi.” Tung tin đồn ai mà không biết, làm như chỉ có mình vợ anh mới bị thiệt vậy.
Mắt Vu Kiều trừng to: “Thật hay giả thế?!” Chuyện này quả là ảo diệu quá đi, Quý Tử Nhàn uống lộn thuốc rồi sao? Cô ta kiêu ngạo như vậy, sao lại nghĩ quẩn như thế chứ.
“Đương nhiên là thật, có người tận mắt nhìn thấy Ân Hồng Vũ vào nhà của Quý Tử Nhàn, còn là sau khi cùng nhau ăn cơm tối nữa, trai đơn gái chiếc, tiếp theo xảy ra chuyện gì thì khỏi phải nói rồi, em nhìn ông anh họ của anh có giống như người sẽ nhả miếng thịt dâng đến tận miệng ra không?” Ân Á Minh hoàn toàn là đang nói bừa, muốn gạt kẻ địch, vậy thì phải gạt được người của mình trước đã, bảo Vu Kiều ra ngoài nói dối tung tin đồn thì anh cũng không làm được, vậy thì dứt khoát không để cho cô biết sự thật, bà xã của anh chỉ cần hưởng phước là được rồi.
Lần đầu tiên Vu Kiều nghe chuyện này, tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, Quý Tử Nhàn yêu đương kết hôn với ai, cô không hề quan tâm, lúc trước trong tang lễ của Quý Huy, cô nghĩ rằng Ân Á Minh với Quý Tử Nhàn là một đôi, lúc đó còn thấy rất đáng tiếc cho Ân Á Minh, bây giờ đổi lại là Ân Hồng Vũ thì cô không thấy có gì đáng tiếc cả, mơ hồ còn cảm thấy Quý Tử Nhàn xui xẻo, ánh mắt của gã Ân Hồng Vũ kia, bây giờ cô nghĩ lại cũng cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Cô sờ bụng mình, sau đó nhớ lại lúc trên bàn cơm có nhắc đến chủ đề liên quan đến đứa bé, “Á Minh, lúc nãy trên bàn cơm bác gái có nói đến chuyện đứa bé, đến bây giờ có phải họ hàng của anh còn cho rằng em mang theo đứa bé kết hôn với anh không vậy? Nếu như sau này bọn họ phát hiện em không có con……” Không biết sẽ nói cô thế nào nữa.
“Lúc nãy chẳng phải mẹ anh đã nói rất rõ ràng rồi sao, chuyện đứa bé không vội, yên tâm đi, anh đã nói rõ ràng với mẹ rồi, bà ấy sẽ giải quyết giúp chúng ta.” Ân Á Minh vì chuyện này mà bị mẹ mình mắng một trận dữ dội, vì muốn kết hôn với Vu Kiều sớm một chút mà anh vẫn luôn giấu giếm, sau khi lấy giấy chứng nhận mới ngã bài mới mẹ mình.
Lúc đó cũng đã nhận giấy kết hôn rồi, cũng không thể nào đi li hôn chứ.
Chu Thục Nhàn giận thì chắc chắn có giận rồi, nhưng mà không có giận Vu Kiều, giận là giận Ân Á Minh, Ân Á Minh đã kể hết tất cả mọi chuyện cho bà nghe.
Bà nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Vu Kiều, quả thật Vu Kiều nói rất rõ ràng là không có thai, không hề lừa gạt ai, đều là do con trai bà thổi gió đốt lửa thành thế này, còn chạy đến nhà họ Vu bày mưu kế, vừa gạt vừa dỗ để cho Vu Kiều đồng ý kết hôn.
Thật sự bà cũng choáng váng, chưa bao giờ thấy qua kiểu ép cưới thế này.
Nhưng mà từ chuyện này có thể biết được, con trai mình thật sự rất thích Vu Kiều, bà không đành lòng phá hoại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con.
Hơn nữa con trai cũng đã kết hôn rồi, nói không chừng nhanh thôi thì sẽ có thai thật, sức khỏe của Ân Viễn không tốt, không thể bị kích động nữa, bây giờ hòa thuận êm ấm, cũng có lợi với sức khỏe của ông ấy, người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái mà.
Chủ yếu nhất là bà tin tưởng ánh mắt của con trai mình, nó nhớ thương đến vậy, sẽ không thể nào là người không đứng đắn.
Vu Kiều rất ngạc nhiên, “Mẹ anh thật sự là người hiểu lí lẽ hiếm thấy đó.” Đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, Đới Phân Phương – mẹ của cô đoán chừng không dễ nói chuyện vậy đâu, chắc chắn trong nhà sẽ náo loạn một trận.
Cô không thể không cảm thán sự độ lượng của mẹ chồng mình, Chu Thục Nhàn rất lí trí, chuyện cũng đã đến nước này rồi, rối rắm lí do kết hôn chỉ khiến mọi người đều không vui, làm to chuyện còn bị người ta cười cho, những kẻ chờ xem kịch hay, nói không chừng đều mừng thầm trong lòng.
Không bằng dứt khoát thuận theo tự nhiên thôi, cố hết sức để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, buổi trò chuyện trên bàn cơm, có thể diện rồi, lí lẽ cũng có luôn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng cũng càng thêm tốt hơn, vừa độ lượng vừa cởi mở, nói thế nào cũng dễ nghe, gia đình hòa thuận êm ấm biết bao.
“Cái gì mà mẹ anh, bây giờ cũng là mẹ em rồi đó, em nên nói là mẹ chúng ta.” Ân Á Minh nhéo eo của Vu Kiều một cái, chọc cho Vu Kiều cười khanh khách, “Được rồi, được rồi, mẹ chúng ta, mẹ chúng ta thật là hiểu lí lẽ, xuất thân của bà chắc chắn rất tốt, hẳn là tiểu thư đài các nhỉ?”
“Ừ, xuất thân là tiểu thư dòng dõi thư hương, nhưng mà em đừng nhìn bà ấy hiểu lí lẽ vậy thôi, trong nhà anh, rất nhiều chuyện đều do bà làm chủ đó, sức khỏe của ba anh không tốt, lúc anh còn nhỏ thì công ty đều do bà ấy chống đỡ, là một người phụ nữ mạnh mẽ đó nha.” Ân Á Minh cảm thán, “Nếu không có mẹ anh, anh đoán bây giờ công ty sớm đã bị ông bác tốt của anh nuốt hết hơn phân nửa rồi.”
Vu Kiều đặt tay phủ lên tay của Ân Á Minh, nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta phải hiếu thảo với mẹ cho thật tốt.”
Ân Á Minh nghe xong, chợt nói: “Vậy chúng ta mau lên giường thôi.”
“Hả?” Vu Kiều có chút mù mịt, cái gì với cái gì thế này.
“Bây giờ nguyện vọng của mẹ anh chính là muốn ước nguyện của ba anh thành hiện thực, hiện tại ba anh chỉ muốn có cháu trai cháu gái gì đó thôi, em muốn hiếu thảo thì mau mau tạo người với anh đi!” Nói rồi Ân Á Minh liền ôm Vu Kiều lên giường.
Vu Kiều nằm trên giường nhìn Ân Á Minh đang đè trên người cô, thế này là bị bệnh thần kinh à?
Người đàn ông này nhất định là bị bệnh thần kinh rồi!
Vu Kiều nhìn một vòng rồi cười với Ân Á Minh: “Em còn tưởng rằng phòng của anh lớn lắm chứ.” Cô bước đến cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa ra, nhìn ra phía bên ngoài, xuyên qua ban công có thể nhìn thấy hồ bơi ở dưới lầu.
“Tại sao? Em thích phòng lớn à?” Ân Á Minh ôm lấy Vu Kiều từ phía sau, hôn lên cổ cô, ăn cơm xong thì bà con họ hàng đều về hết rồi, hôm nay chỉ là gặp mặt biết nhau thôi, cuối cùng bây giờ bọn họ cũng có thế giới hai người.
Vu Kiều cảm thấy hơi nhột, khẽ né ra, Ân Á Minh ôm cô càng thêm chặt.
Vu Kiều trêu chọc nói: “Anh xem mấy anh tổng giám đốc bá đạo trong phim đó, đều có phòng riêng lớn cực kỳ, phòng trong căn hộ của anh khá lớn, em còn tưởng rằng phòng trong nhà anh còn lớn hơn nữa chứ.”
“Lúc anh còn nhỏ chính là ngủ trong căn phòng này, sau này cũng chưa từng đổi qua.” Ân Á Minh thấy cũng không có gì, “Dù sao anh cũng lớn vậy rồi, không gian trong phòng có lớn nữa cũng không biết dùng để làm gì, có thể ngủ là được, nếu như em thích lớn hơn, thì chúng ta có thể dọn lại một chút, hoặc là nối liền phòng này với phòng kế bên, vậy thì lớn rồi.”
“Không cần đâu, thế này là tốt lắm rồi, nhỏ một chút có cảm giác an toàn.” Vu Kiều nhát gan, phòng riêng của cô cũng không lớn lắm.
Ân Á Minh bắt đầu chơi đùa ngón tay của Vu Kiều.
Cảm thấy bầu không khí càng ngày càng mờ ám, trong lòng Vu Kiều nghĩ thầm không ổn, bây giờ đang ban ngày ban mặt, ảnh hưởng không tốt, thế là quyết định đổi chủ đề, “Đúng rồi, mới nãy anh nói Quý Tử Nhàn với ông anh họ kia của anh là một đôi hả? Anh nói vậy chẳng phải đang nói bậy sao?” Câu nói khó nghe cô cũng ngại nói, sao Quý Tử Nhàn lại có thể để ý gã đàn ông thô tục đó chứ.
“Anh cảm thấy hai người họ rất xứng mà, anh không tác hợp thì thật không ra gì.” Ân Á Minh nói như lẽ đương nhiên, “Tốt xấu gì Ân Hồng Vũ cũng là anh họ anh, tuổi tác lớn vậy rồi còn chưa kết hôn, anh nhỏ tuổi hơn anh ta, mà cũng đã có đối tượng rồi, anh ta thì vẫn còn độc thân, anh có thể không bận lòng sao?”
Vu Kiều xoay cái đầu đầy vạch đen qua nhìn Ân Á Minh, bản lĩnh nói bậy nói bạ thế này cũng thật là càng ngày càng lợi hại rồi.
“Nhìn anh như thế làm gì, anh đây là có lòng tốt nha.” Trên mặt Ân Á Minh đầy vẻ vô tội, “Có thể em không biết, chứ hai người họ sớm đã có một chân với nhau rồi.” Tung tin đồn ai mà không biết, làm như chỉ có mình vợ anh mới bị thiệt vậy.
Mắt Vu Kiều trừng to: “Thật hay giả thế?!” Chuyện này quả là ảo diệu quá đi, Quý Tử Nhàn uống lộn thuốc rồi sao? Cô ta kiêu ngạo như vậy, sao lại nghĩ quẩn như thế chứ.
“Đương nhiên là thật, có người tận mắt nhìn thấy Ân Hồng Vũ vào nhà của Quý Tử Nhàn, còn là sau khi cùng nhau ăn cơm tối nữa, trai đơn gái chiếc, tiếp theo xảy ra chuyện gì thì khỏi phải nói rồi, em nhìn ông anh họ của anh có giống như người sẽ nhả miếng thịt dâng đến tận miệng ra không?” Ân Á Minh hoàn toàn là đang nói bừa, muốn gạt kẻ địch, vậy thì phải gạt được người của mình trước đã, bảo Vu Kiều ra ngoài nói dối tung tin đồn thì anh cũng không làm được, vậy thì dứt khoát không để cho cô biết sự thật, bà xã của anh chỉ cần hưởng phước là được rồi.
Lần đầu tiên Vu Kiều nghe chuyện này, tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, Quý Tử Nhàn yêu đương kết hôn với ai, cô không hề quan tâm, lúc trước trong tang lễ của Quý Huy, cô nghĩ rằng Ân Á Minh với Quý Tử Nhàn là một đôi, lúc đó còn thấy rất đáng tiếc cho Ân Á Minh, bây giờ đổi lại là Ân Hồng Vũ thì cô không thấy có gì đáng tiếc cả, mơ hồ còn cảm thấy Quý Tử Nhàn xui xẻo, ánh mắt của gã Ân Hồng Vũ kia, bây giờ cô nghĩ lại cũng cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Cô sờ bụng mình, sau đó nhớ lại lúc trên bàn cơm có nhắc đến chủ đề liên quan đến đứa bé, “Á Minh, lúc nãy trên bàn cơm bác gái có nói đến chuyện đứa bé, đến bây giờ có phải họ hàng của anh còn cho rằng em mang theo đứa bé kết hôn với anh không vậy? Nếu như sau này bọn họ phát hiện em không có con……” Không biết sẽ nói cô thế nào nữa.
“Lúc nãy chẳng phải mẹ anh đã nói rất rõ ràng rồi sao, chuyện đứa bé không vội, yên tâm đi, anh đã nói rõ ràng với mẹ rồi, bà ấy sẽ giải quyết giúp chúng ta.” Ân Á Minh vì chuyện này mà bị mẹ mình mắng một trận dữ dội, vì muốn kết hôn với Vu Kiều sớm một chút mà anh vẫn luôn giấu giếm, sau khi lấy giấy chứng nhận mới ngã bài mới mẹ mình.
Lúc đó cũng đã nhận giấy kết hôn rồi, cũng không thể nào đi li hôn chứ.
Chu Thục Nhàn giận thì chắc chắn có giận rồi, nhưng mà không có giận Vu Kiều, giận là giận Ân Á Minh, Ân Á Minh đã kể hết tất cả mọi chuyện cho bà nghe.
Bà nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Vu Kiều, quả thật Vu Kiều nói rất rõ ràng là không có thai, không hề lừa gạt ai, đều là do con trai bà thổi gió đốt lửa thành thế này, còn chạy đến nhà họ Vu bày mưu kế, vừa gạt vừa dỗ để cho Vu Kiều đồng ý kết hôn.
Thật sự bà cũng choáng váng, chưa bao giờ thấy qua kiểu ép cưới thế này.
Nhưng mà từ chuyện này có thể biết được, con trai mình thật sự rất thích Vu Kiều, bà không đành lòng phá hoại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con.
Hơn nữa con trai cũng đã kết hôn rồi, nói không chừng nhanh thôi thì sẽ có thai thật, sức khỏe của Ân Viễn không tốt, không thể bị kích động nữa, bây giờ hòa thuận êm ấm, cũng có lợi với sức khỏe của ông ấy, người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái mà.
Chủ yếu nhất là bà tin tưởng ánh mắt của con trai mình, nó nhớ thương đến vậy, sẽ không thể nào là người không đứng đắn.
Vu Kiều rất ngạc nhiên, “Mẹ anh thật sự là người hiểu lí lẽ hiếm thấy đó.” Đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, Đới Phân Phương – mẹ của cô đoán chừng không dễ nói chuyện vậy đâu, chắc chắn trong nhà sẽ náo loạn một trận.
Cô không thể không cảm thán sự độ lượng của mẹ chồng mình, Chu Thục Nhàn rất lí trí, chuyện cũng đã đến nước này rồi, rối rắm lí do kết hôn chỉ khiến mọi người đều không vui, làm to chuyện còn bị người ta cười cho, những kẻ chờ xem kịch hay, nói không chừng đều mừng thầm trong lòng.
Không bằng dứt khoát thuận theo tự nhiên thôi, cố hết sức để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, buổi trò chuyện trên bàn cơm, có thể diện rồi, lí lẽ cũng có luôn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng cũng càng thêm tốt hơn, vừa độ lượng vừa cởi mở, nói thế nào cũng dễ nghe, gia đình hòa thuận êm ấm biết bao.
“Cái gì mà mẹ anh, bây giờ cũng là mẹ em rồi đó, em nên nói là mẹ chúng ta.” Ân Á Minh nhéo eo của Vu Kiều một cái, chọc cho Vu Kiều cười khanh khách, “Được rồi, được rồi, mẹ chúng ta, mẹ chúng ta thật là hiểu lí lẽ, xuất thân của bà chắc chắn rất tốt, hẳn là tiểu thư đài các nhỉ?”
“Ừ, xuất thân là tiểu thư dòng dõi thư hương, nhưng mà em đừng nhìn bà ấy hiểu lí lẽ vậy thôi, trong nhà anh, rất nhiều chuyện đều do bà làm chủ đó, sức khỏe của ba anh không tốt, lúc anh còn nhỏ thì công ty đều do bà ấy chống đỡ, là một người phụ nữ mạnh mẽ đó nha.” Ân Á Minh cảm thán, “Nếu không có mẹ anh, anh đoán bây giờ công ty sớm đã bị ông bác tốt của anh nuốt hết hơn phân nửa rồi.”
Vu Kiều đặt tay phủ lên tay của Ân Á Minh, nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta phải hiếu thảo với mẹ cho thật tốt.”
Ân Á Minh nghe xong, chợt nói: “Vậy chúng ta mau lên giường thôi.”
“Hả?” Vu Kiều có chút mù mịt, cái gì với cái gì thế này.
“Bây giờ nguyện vọng của mẹ anh chính là muốn ước nguyện của ba anh thành hiện thực, hiện tại ba anh chỉ muốn có cháu trai cháu gái gì đó thôi, em muốn hiếu thảo thì mau mau tạo người với anh đi!” Nói rồi Ân Á Minh liền ôm Vu Kiều lên giường.
Vu Kiều nằm trên giường nhìn Ân Á Minh đang đè trên người cô, thế này là bị bệnh thần kinh à?
Người đàn ông này nhất định là bị bệnh thần kinh rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.