Chương 65
Oa Qua Oa
26/10/2016
Tống Hiểu San dám khẳng định đại Boss của cô có ở trong phòng nhưng vẫn vờ như không biết có người đến!
Hôm nay Ân Á Minh cũng không có công việc gì đặc biệt, tất cả mọi việc đã sớm làm xong, việc có thể từ chối cũng đã từ chối hết. Một chút việc cũng không có, dù sao trong sổ của Tống hiểu San cũng ghi như vậy. Ân Á Minh đi làm là việc ngoài dự liệu của cô, đã sắp tổ chức đám cưới còn tới công ty làm gì?
Mang bà xã tới thì cô có thể hiểu được, dù sao người mới nhậm chức phu nhân Chủ tịch này cũng rất được lòng Chủ tịch, cô vừa nhìn thấy đã biết đối phương không phải là đèn cạn dầu, rất mê hoặc!
Vừa nhìn đã biết là thể loại mà đàn ông rất thích, không trách đại Boss bị mê hoặc đến điên đảo hồn phách. Người phụ nữ này dù gì cũng mới là quả phụ, nhưng thật thủ đoạn. Mới đó mà đã lại kết hôn, mà người chồng thứ hai này lại tốt như vậy, làm cho các nhân viên nữ trong Ân Thị chưa lập gia đình đều hâm mộ ghen ghét.
Bời vì tò mò muốn tận mắt nhìn thấy cô gái may mắn đó nên Tống Hiểu San pha hai ly café, chuẩn bị mang tới. Ngai vàng phu nhân chủ tịch này có rất nhiều cô gái nhòm ngó, cô cũng là một trong số đó, cũng không phải là chưa từng ra ám hiệu, nhưng không thành công. Nghĩ rằng còn chưa đủ rõ ràng, vì vậy định nghĩ cách khác ai dè có người nhanh chân cướp mất, cô muốn nhìn kỹ một chút, rốt cục cô kém Vu Kiều ở đâu. Cô lớn lên tuy không xinh đẹp bằng Vu Kiều nhưng cũng có dáng vẻ của vợ hiền dâu thảo, năng lực làm việc cũng tốt, nhất định sẽ trở thành người vợ tốt.
Tống Hiểu San cũng không phải muốn làm người thứ ba, cô có được chức vụ này là dựa vào năng lực của mình, không phải là bình hoa háo sắc. Cô chỉ cảm thấy không phục một chút, không biết lý do mình thua Vu Kiều là gì, do không chủ động hay vì nguyên nhân khác.
Nhưng lúc bưng cafe gõ phòng chủ tịch, cô phát hiện có điểm lạ.
Sau khi gõ cửa một lát cũng không thấy động tĩnh, ánh mắt cô nhíu lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô nam quả nữ nếu bình thường sẽ không khóa cửa lại. Sau đó cô xoay xoay nắm cửa, phát hiện quả thật đã bị khóa, xoay cũng không động.
Hai người đã trưởng thành, khóa cửa lại sẽ làm gì? Ân Á Minh hôm nay không làm việc, hơn nữa gõ cửa lâu như vậy cũng không thấy phản ứng, trừ làm chuyện đó ra thì có thể làm gì?
“Ai?” Một lát sau truyền đến giọng nói của Ân Á Minh.
Tống Hiểu San trả lời: “Là tôi, chủ tịch Â, tôi đưa cafe tới”.
“Không cần, cô đi làm đi, không có việc gì đừng tới quấy rầy tôi”.
Tống Hiểu San: “…” Cô dám dùng tiền thưởng của chính mình để đánh cuộc, bên trong hai người đang làm chuyện người khác không nên thấy!
Bây giờ là ban ngày, còn là buổi sáng nữa, có cần phải đói khát như vậy hay không, quả thực làm người ta mở rộng tầm mắt, nhất định là do người phụ nữ kia quá… Hy vọng đại Boss sẽ không bị ép khô.
Nhưng mà người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, cô có chăng cũng chỉ có thể châm chọc ở trong lòng.
Bưng café trở lại chỗ làm việc của mình, Tống Hiểu San đem một ly café cho một người đồng nghiệp nam ở phía đối diện, còn một ly tự mình uống, trong lòng không thể vui lên được.
Cho đến tận trưa Tống Hiểu San mới nhận được điện thoại nội bộ của Ân Á Minh, là nói cô mang cơm lên. Ánh mắt cô sáng rực, đợi lát nữa đưa cơm tới nhất định cô có thể vào trong xem xét.
Không bao lâu cơm trưa được đưa đến, Tông Hiểu San đi vào phòng Ân Á Minh mới phát hiện trong phòng chỉ có một người.
Không thấy Vu Kiều!
“Chủ tịch Ân, phu nhân ngài không ăn cơm trưa sao? Tôi còn đặc biệt chuẩn bị cả đậu phụ hạnh nhân cho cô ấy, đó là món đặc biệt của nhà hàng, nhất định cô ấy sẽ thích!” Tống Hiểu San khẽ nhìn về phía bên trái.
“Hai ngày nay vội vàng chuẩn bị cho đám cưới cô ấy hơi mệt, tôi để cô ấy đến phòng ngủ nghỉ ngơi”. Ân Á Minh đang nhìn món ăn gật đầu nói: “Cô ra ngoài đi, lúc tôi đi rồi cô tới dọn dẹp là được”.
“Vâng”. Tống Hiểu San ảo não, hóa ra phòng làm việc thông với phòng ngủ, đó là giành cho Ân Á Minh, bình thường buổi trưa mệt mỏi có thể dùng nghỉ trưa gì đó.
Haiz, lại vẫn chưa thấy.
Cuộc sống tân hôn của Vu Kiều và Ân Á Minh rất ngọt ngào và hạnh phúc, mà Quý Tử Nhàn cũng lên máy bay sang nước Mỹ, Mạnh Vân buộc cô phải quay lại đi học, nói cô bây giờ đang xúc động, nên ở Mỹ một htowif gian để suy nghĩ cho rõ ràng. Kết hôn là chuyện lớn cả đời, làm sao có thể tùy tieenjd dược, cũng phải tìm một người đáng tin, gả cho tên Ân Hồng Vũ phá gia chi tử kia còn gì là tương lai, còn muốn chờ Ân Á Minh chết để kế thừa tài sản, đó chỉ có nằm mơ. Thật muốn cả thế giới phải xoay quanh một người à, trừ khi đến ngày tận thế.
Hai mẹ con ngồi gần nhau, Quý Tử Nhàn gần cửa sổ, đôi mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nhìn giống như không đủ lại ghen ghét. Mạnh Vân thở phào nhẹ nhõm, có thể ngoan ngoãn nghe lời bà quay lại học là tốt rồi, về phần đối tượng kết hôn, dù sao cũng sắp tốt nghiệp, bên đó cũng có không ít bạn bè, thanh niên trong độ tuổi kết hôn vẫn có thể tìm được. Nếu gả tới nước Anh cũng không sao, hai mẹ con vẫn có thể thường xuyên gặp mặt..
Bà không hề biết Quý Tử Nhàn tối qua đã liên lạc với Ân Hồng Vũ.
“Anh tin tưởng em không?” Ngày hôm qua Quý Tử Nhàn trốn trong chăn nhắn một cái tin như vậy cho Ân Hồng Vũ.
Không lâu sau Ân Hồng Vũ trực tiếp gọi điện đến, anh hỏi Quý Tử Nhàn làm sao vậy? Nhưng kỳ thật anh đã biết rõ tình huống, trên mạng cũng đã rầm rộ như vậy, anh cũng không phải người mù, đương nhiên thấy được.
Thật sự mà nói, mới đầu anh hơi thất vọng đối với Quý Tử Nhàn, anh cảm thấy Ân Á Minh cũng không giống nói bậy, chẳng lẽ Quý Tử Nhàn ở chung với anh lâu như vậy mục đích cũng vì Ân Á Minh?
Người con gái mình vừa lòng lại đi nhớ thương người khác, tư vị này khó chịu như thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết rõ, người thân của anh đều nghe nói rằng anh và Quý Tử Nhàn đang yêu đương, bây giờ không lẽ lại nói với mọi người rằng người Quý Tử Nhàn vừa ý không phải anh mà là mục tiêu khác. Trong lòng Ân Hồng Vũ rất buồn, Ân Á Minh tử nhỏ đến lớn đều là “Tấm gương” của anh, là con trong truyền thuyết của người khác, bây giờ ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng như vậy…
Quý Tử Nhàn vừa khóc vừa nói: “Em không biết là ai muốn hại em, không biết vì sao lại biến thành như vậy, không biết nên nói cùng ai, người em nghĩ đến bây giờ là anh Ân Hồng Vũ”.
“Em với anh Á Minh cho tới bây giờ cũng không hề dính dáng, em chỉ cảm động anh ấy hồi ở bên Mỹ đã giúp đỡ em. Nhưng vì sao có người lại đối xử với em như vậy, kể từ khi anh Á Minh quen với Vu Kiều thì đã thay đổi, anh ấy không coi em giống em gái, Vu Kiều có nói gì cũng nghe theo, bây giờ em gặp chuyện như vậy… Hồng Vũ anh nói em phải làm sao đây?” Cô nói xong câu cuối đã trở nên lộn xộn, khóc không thành tiếng.
“Đừng khóc” Ân Hồng Vũ nghe lời Quý Tử Nhàn không giống như nói dối: “Không sao đâu, anh tin tưởng em, có anh ở đây, nhất đính sẽ không để ai khi dễ em”.
Lại cẩn thận nghĩ lại, một cô gái như vậy, liệu có thể có thủ đoạn gì, cô còn đang học, chưa trải qua thế sự, cái gì cũng không hiểu, không cẩn thận bị người khác lừa gạt, khoan hãy nói, vợ của Ân Á Minh cũng không phải là dạng vừa, cả nhà đó đã bị cô ta tẩy não, chỉ cho cô ta là con dâu đàng hoàng.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy nhất định Quý Tử Nhàn bị oan uổng, nhất định là cô gái Vu Kiều kia đã nói với Ân Á Minh điều gì đó, một vài câu nói bên gối có thể thành, xét theo tướng mạo Vu Kiều, nhất định không thành vấn đề.
Trốn ở trong chăn Quý Tử Nhàn nhếch miệng, sự việc khá thuận lợi so với cô tưởng tưởng, người đàn ông này ngu xuẩn hơn cô nghĩ.
Hôm nay Ân Á Minh cũng không có công việc gì đặc biệt, tất cả mọi việc đã sớm làm xong, việc có thể từ chối cũng đã từ chối hết. Một chút việc cũng không có, dù sao trong sổ của Tống hiểu San cũng ghi như vậy. Ân Á Minh đi làm là việc ngoài dự liệu của cô, đã sắp tổ chức đám cưới còn tới công ty làm gì?
Mang bà xã tới thì cô có thể hiểu được, dù sao người mới nhậm chức phu nhân Chủ tịch này cũng rất được lòng Chủ tịch, cô vừa nhìn thấy đã biết đối phương không phải là đèn cạn dầu, rất mê hoặc!
Vừa nhìn đã biết là thể loại mà đàn ông rất thích, không trách đại Boss bị mê hoặc đến điên đảo hồn phách. Người phụ nữ này dù gì cũng mới là quả phụ, nhưng thật thủ đoạn. Mới đó mà đã lại kết hôn, mà người chồng thứ hai này lại tốt như vậy, làm cho các nhân viên nữ trong Ân Thị chưa lập gia đình đều hâm mộ ghen ghét.
Bời vì tò mò muốn tận mắt nhìn thấy cô gái may mắn đó nên Tống Hiểu San pha hai ly café, chuẩn bị mang tới. Ngai vàng phu nhân chủ tịch này có rất nhiều cô gái nhòm ngó, cô cũng là một trong số đó, cũng không phải là chưa từng ra ám hiệu, nhưng không thành công. Nghĩ rằng còn chưa đủ rõ ràng, vì vậy định nghĩ cách khác ai dè có người nhanh chân cướp mất, cô muốn nhìn kỹ một chút, rốt cục cô kém Vu Kiều ở đâu. Cô lớn lên tuy không xinh đẹp bằng Vu Kiều nhưng cũng có dáng vẻ của vợ hiền dâu thảo, năng lực làm việc cũng tốt, nhất định sẽ trở thành người vợ tốt.
Tống Hiểu San cũng không phải muốn làm người thứ ba, cô có được chức vụ này là dựa vào năng lực của mình, không phải là bình hoa háo sắc. Cô chỉ cảm thấy không phục một chút, không biết lý do mình thua Vu Kiều là gì, do không chủ động hay vì nguyên nhân khác.
Nhưng lúc bưng cafe gõ phòng chủ tịch, cô phát hiện có điểm lạ.
Sau khi gõ cửa một lát cũng không thấy động tĩnh, ánh mắt cô nhíu lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô nam quả nữ nếu bình thường sẽ không khóa cửa lại. Sau đó cô xoay xoay nắm cửa, phát hiện quả thật đã bị khóa, xoay cũng không động.
Hai người đã trưởng thành, khóa cửa lại sẽ làm gì? Ân Á Minh hôm nay không làm việc, hơn nữa gõ cửa lâu như vậy cũng không thấy phản ứng, trừ làm chuyện đó ra thì có thể làm gì?
“Ai?” Một lát sau truyền đến giọng nói của Ân Á Minh.
Tống Hiểu San trả lời: “Là tôi, chủ tịch Â, tôi đưa cafe tới”.
“Không cần, cô đi làm đi, không có việc gì đừng tới quấy rầy tôi”.
Tống Hiểu San: “…” Cô dám dùng tiền thưởng của chính mình để đánh cuộc, bên trong hai người đang làm chuyện người khác không nên thấy!
Bây giờ là ban ngày, còn là buổi sáng nữa, có cần phải đói khát như vậy hay không, quả thực làm người ta mở rộng tầm mắt, nhất định là do người phụ nữ kia quá… Hy vọng đại Boss sẽ không bị ép khô.
Nhưng mà người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, cô có chăng cũng chỉ có thể châm chọc ở trong lòng.
Bưng café trở lại chỗ làm việc của mình, Tống Hiểu San đem một ly café cho một người đồng nghiệp nam ở phía đối diện, còn một ly tự mình uống, trong lòng không thể vui lên được.
Cho đến tận trưa Tống Hiểu San mới nhận được điện thoại nội bộ của Ân Á Minh, là nói cô mang cơm lên. Ánh mắt cô sáng rực, đợi lát nữa đưa cơm tới nhất định cô có thể vào trong xem xét.
Không bao lâu cơm trưa được đưa đến, Tông Hiểu San đi vào phòng Ân Á Minh mới phát hiện trong phòng chỉ có một người.
Không thấy Vu Kiều!
“Chủ tịch Ân, phu nhân ngài không ăn cơm trưa sao? Tôi còn đặc biệt chuẩn bị cả đậu phụ hạnh nhân cho cô ấy, đó là món đặc biệt của nhà hàng, nhất định cô ấy sẽ thích!” Tống Hiểu San khẽ nhìn về phía bên trái.
“Hai ngày nay vội vàng chuẩn bị cho đám cưới cô ấy hơi mệt, tôi để cô ấy đến phòng ngủ nghỉ ngơi”. Ân Á Minh đang nhìn món ăn gật đầu nói: “Cô ra ngoài đi, lúc tôi đi rồi cô tới dọn dẹp là được”.
“Vâng”. Tống Hiểu San ảo não, hóa ra phòng làm việc thông với phòng ngủ, đó là giành cho Ân Á Minh, bình thường buổi trưa mệt mỏi có thể dùng nghỉ trưa gì đó.
Haiz, lại vẫn chưa thấy.
Cuộc sống tân hôn của Vu Kiều và Ân Á Minh rất ngọt ngào và hạnh phúc, mà Quý Tử Nhàn cũng lên máy bay sang nước Mỹ, Mạnh Vân buộc cô phải quay lại đi học, nói cô bây giờ đang xúc động, nên ở Mỹ một htowif gian để suy nghĩ cho rõ ràng. Kết hôn là chuyện lớn cả đời, làm sao có thể tùy tieenjd dược, cũng phải tìm một người đáng tin, gả cho tên Ân Hồng Vũ phá gia chi tử kia còn gì là tương lai, còn muốn chờ Ân Á Minh chết để kế thừa tài sản, đó chỉ có nằm mơ. Thật muốn cả thế giới phải xoay quanh một người à, trừ khi đến ngày tận thế.
Hai mẹ con ngồi gần nhau, Quý Tử Nhàn gần cửa sổ, đôi mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nhìn giống như không đủ lại ghen ghét. Mạnh Vân thở phào nhẹ nhõm, có thể ngoan ngoãn nghe lời bà quay lại học là tốt rồi, về phần đối tượng kết hôn, dù sao cũng sắp tốt nghiệp, bên đó cũng có không ít bạn bè, thanh niên trong độ tuổi kết hôn vẫn có thể tìm được. Nếu gả tới nước Anh cũng không sao, hai mẹ con vẫn có thể thường xuyên gặp mặt..
Bà không hề biết Quý Tử Nhàn tối qua đã liên lạc với Ân Hồng Vũ.
“Anh tin tưởng em không?” Ngày hôm qua Quý Tử Nhàn trốn trong chăn nhắn một cái tin như vậy cho Ân Hồng Vũ.
Không lâu sau Ân Hồng Vũ trực tiếp gọi điện đến, anh hỏi Quý Tử Nhàn làm sao vậy? Nhưng kỳ thật anh đã biết rõ tình huống, trên mạng cũng đã rầm rộ như vậy, anh cũng không phải người mù, đương nhiên thấy được.
Thật sự mà nói, mới đầu anh hơi thất vọng đối với Quý Tử Nhàn, anh cảm thấy Ân Á Minh cũng không giống nói bậy, chẳng lẽ Quý Tử Nhàn ở chung với anh lâu như vậy mục đích cũng vì Ân Á Minh?
Người con gái mình vừa lòng lại đi nhớ thương người khác, tư vị này khó chịu như thế nào chỉ có người trong cuộc mới biết rõ, người thân của anh đều nghe nói rằng anh và Quý Tử Nhàn đang yêu đương, bây giờ không lẽ lại nói với mọi người rằng người Quý Tử Nhàn vừa ý không phải anh mà là mục tiêu khác. Trong lòng Ân Hồng Vũ rất buồn, Ân Á Minh tử nhỏ đến lớn đều là “Tấm gương” của anh, là con trong truyền thuyết của người khác, bây giờ ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng như vậy…
Quý Tử Nhàn vừa khóc vừa nói: “Em không biết là ai muốn hại em, không biết vì sao lại biến thành như vậy, không biết nên nói cùng ai, người em nghĩ đến bây giờ là anh Ân Hồng Vũ”.
“Em với anh Á Minh cho tới bây giờ cũng không hề dính dáng, em chỉ cảm động anh ấy hồi ở bên Mỹ đã giúp đỡ em. Nhưng vì sao có người lại đối xử với em như vậy, kể từ khi anh Á Minh quen với Vu Kiều thì đã thay đổi, anh ấy không coi em giống em gái, Vu Kiều có nói gì cũng nghe theo, bây giờ em gặp chuyện như vậy… Hồng Vũ anh nói em phải làm sao đây?” Cô nói xong câu cuối đã trở nên lộn xộn, khóc không thành tiếng.
“Đừng khóc” Ân Hồng Vũ nghe lời Quý Tử Nhàn không giống như nói dối: “Không sao đâu, anh tin tưởng em, có anh ở đây, nhất đính sẽ không để ai khi dễ em”.
Lại cẩn thận nghĩ lại, một cô gái như vậy, liệu có thể có thủ đoạn gì, cô còn đang học, chưa trải qua thế sự, cái gì cũng không hiểu, không cẩn thận bị người khác lừa gạt, khoan hãy nói, vợ của Ân Á Minh cũng không phải là dạng vừa, cả nhà đó đã bị cô ta tẩy não, chỉ cho cô ta là con dâu đàng hoàng.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy nhất định Quý Tử Nhàn bị oan uổng, nhất định là cô gái Vu Kiều kia đã nói với Ân Á Minh điều gì đó, một vài câu nói bên gối có thể thành, xét theo tướng mạo Vu Kiều, nhất định không thành vấn đề.
Trốn ở trong chăn Quý Tử Nhàn nhếch miệng, sự việc khá thuận lợi so với cô tưởng tưởng, người đàn ông này ngu xuẩn hơn cô nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.