Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Tuyến
Chương 44: Thư Viện, Tôi Quyên Góp!
Lợi Xỉ Sa Ngư
08/08/2023
Ngay khi cô bước chân lên bục giảng, bắt đầu trực tiếp từ bài phát biểu của vị phụ huynh trước, vừa mở miệng ra như ném một quả bom.
Phụ huynh nam kìa vừa ngồi xuống, nghe cô nói như vậy thì cau mày.
Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân tự nhiên hào phóng: "Tặng một sân bóng rổ mới cho những đứa nhỏ là chuyện tốt, nhưng trói buộc vào chuyện người đại biểu ban giám sát thì thật sự khiến người khác coi thường.”
Người đàn ông không phục cắt ngang lời nói của cô: "Lời này của cô Hồ vẫn chưa thích hợp lắm, ít nhất tôi chịu bỏ tiền ra giúp trường cải thiện môi trường, tuy có mục đích nhưng cũng thực sự giúp bọn trẻ hưởng được lợi ích.”
"Vẫn còn tốt hơn so với những người chỉ biết nói mà không chịu làm gì cả."
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Hồ Trân Trân.
Mọi ánh mắt của các phụ huynh lại đổ dồn về phía bục giảng.
Bọn họ nghĩ rằng Hồ Trân Trân sẽ không phản bác nữa, những quay đầu lại chỉ thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hồ Trân Trân.
"Lời này của anh Lý là đang nói tôi đúng không? Vậy thì ngại quá, tôi cũng không phải là người nói suông.”
Cô bước đến bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm ra để nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, đưa tay chỉ ra ngoài.
"Thấy chỗ kia đang khởi công không, thư viện, tôi quyên góp."
Thư viện!
Nghe thấy vậy, người đàn ông ngay lập tức biết mình đã thua.
Sân vận động muốn xây dựng thì chỉ cần tiêu tốn mất khoảng một triệu, nhưng thư viện thì không, bởi vì những quyển sách thường rất đắt tiền.
Chỉ riêng quyên góp một thư viện cũng phải tốn kém hàng chục triệu, chưa kể việc xây dựng một tòa nhà rồi chất đầy sách vào thư viện.
Không ít phụ huynh âm thầm líu lưỡi.
Chỉ cần nhìn kích thước nền móng của tòa nhà kia, khi thư viện xây xong cũng phải tiêu tốn lên tới 9 con số.
Khi bọn họ nhìn lại Hồ Trân Trân, ánh mắt lập tức thay đổi.
Hơn 100 triệu đấy, cứ thế mà quyên góp sao?
Không ít người quen biết rộng rãi, nhưng họ không biết từ khi nào thành phố S xuất hiện một người phụ nữ giàu có như vậy?
"Ôi, hôm nay lúc tôi tới đã nhìn thấy chỗ đó đang khởi công, còn tò mò là không biết xây cái gì, không nghĩ tới là thư viện cô Hồ quyên góp, cô thật sự là một người mẹ chu đáo, bọn nhỏ quả thật nên đọc sách nhiều hơn."
Việc có thêm một thư viện trong trường cũng có lợi cho con cái của họ, nên lời nói cũng tự nhiên chân thành.
"Không ngờ cô Hồ lại ra tay hào phóng như vậy, công việc làm ăn của cô gần đây chắc làm ăn phát đạt, không biết chúng ta có cơ hội làm ăn hợp tác hay không?"
Phụ huynh nam kìa vừa ngồi xuống, nghe cô nói như vậy thì cau mày.
Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân tự nhiên hào phóng: "Tặng một sân bóng rổ mới cho những đứa nhỏ là chuyện tốt, nhưng trói buộc vào chuyện người đại biểu ban giám sát thì thật sự khiến người khác coi thường.”
Người đàn ông không phục cắt ngang lời nói của cô: "Lời này của cô Hồ vẫn chưa thích hợp lắm, ít nhất tôi chịu bỏ tiền ra giúp trường cải thiện môi trường, tuy có mục đích nhưng cũng thực sự giúp bọn trẻ hưởng được lợi ích.”
"Vẫn còn tốt hơn so với những người chỉ biết nói mà không chịu làm gì cả."
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Hồ Trân Trân.
Mọi ánh mắt của các phụ huynh lại đổ dồn về phía bục giảng.
Bọn họ nghĩ rằng Hồ Trân Trân sẽ không phản bác nữa, những quay đầu lại chỉ thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hồ Trân Trân.
"Lời này của anh Lý là đang nói tôi đúng không? Vậy thì ngại quá, tôi cũng không phải là người nói suông.”
Cô bước đến bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm ra để nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, đưa tay chỉ ra ngoài.
"Thấy chỗ kia đang khởi công không, thư viện, tôi quyên góp."
Thư viện!
Nghe thấy vậy, người đàn ông ngay lập tức biết mình đã thua.
Sân vận động muốn xây dựng thì chỉ cần tiêu tốn mất khoảng một triệu, nhưng thư viện thì không, bởi vì những quyển sách thường rất đắt tiền.
Chỉ riêng quyên góp một thư viện cũng phải tốn kém hàng chục triệu, chưa kể việc xây dựng một tòa nhà rồi chất đầy sách vào thư viện.
Không ít phụ huynh âm thầm líu lưỡi.
Chỉ cần nhìn kích thước nền móng của tòa nhà kia, khi thư viện xây xong cũng phải tiêu tốn lên tới 9 con số.
Khi bọn họ nhìn lại Hồ Trân Trân, ánh mắt lập tức thay đổi.
Hơn 100 triệu đấy, cứ thế mà quyên góp sao?
Không ít người quen biết rộng rãi, nhưng họ không biết từ khi nào thành phố S xuất hiện một người phụ nữ giàu có như vậy?
"Ôi, hôm nay lúc tôi tới đã nhìn thấy chỗ đó đang khởi công, còn tò mò là không biết xây cái gì, không nghĩ tới là thư viện cô Hồ quyên góp, cô thật sự là một người mẹ chu đáo, bọn nhỏ quả thật nên đọc sách nhiều hơn."
Việc có thêm một thư viện trong trường cũng có lợi cho con cái của họ, nên lời nói cũng tự nhiên chân thành.
"Không ngờ cô Hồ lại ra tay hào phóng như vậy, công việc làm ăn của cô gần đây chắc làm ăn phát đạt, không biết chúng ta có cơ hội làm ăn hợp tác hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.