Chương 17: Con bé đâu rồi?
Cam nhỏ
04/01/2021
Thiên Trang ngồi bên quán nước đối diện trường của bé Min đợi, bà Nguyệt vừa đưa con bé tới là cô ta đã đứng lên chực sẵn. Thiên Trang từng gặp qua cô giáo của con gái, cô ta lấy danh nghĩa mẹ ruột bé Min muốn xin cho con nghỉ một bữa đi thăm bà ngoại nằm viện. Cô giáo đồng ý, cô ta còn dặn đừng gọi báo lại bố của bé Min vì ngại anh từ chối.
"Hôm nay con muốn đi đâu nào?"
"Con muốn cùng mẹ tới khu trò chơi hôm trước."
"Được, mẹ sẽ dành cả ngày hôm nay để ở cạnh con."
Bé Min hí hửng nắm tay mẹ ra xe, con bé cởi mở hơn lúc ở nhà, cứ lẽo đẽo theo mẹ. Thiên Trang ngồi nhìn con chơi với bao suy tính. Điện thoại đang đổ chuông, là lão chồng gọi, cô ta cáu gắt.
"Có việc gì?"
"Cô đang ở đâu, chúng ta cần gặp nhau để thỏa thuận trước khi ra tòa, hẹn chỗ đi."
"Thỏa thuận gì nữa, tất cả tài sản cứ chia đôi, tôi không chịu giá thấp hơn."
Lão Toàn tức đến phun máu, phung phí cho cô ta không tiếc tiền thế mà sa cơ một phát là Thiên Trang trở mặt ngay. Cô ta âm thầm bán hết số cổ phần ở công ty từ lâu, tiền đều chuyển cho người nhà đứng tên.
"Nếu cô không đến thì căn nhà và hai mảnh đất không tới lượt cô quản đâu."
Thiên Trang cúp máy, tâm trạng đang tốt bị phá hỏng, cô ta bực lây qua bé Min. Không thể đưa con bé đi gặp lão Toàn được, cô ta sợ chồng biết mình đang có ý định nối lại tình cũ với Việt Hoàng, lấy đó làm cái bằng chứng ra tòa để giảm lợi ích của cô ta. Nhưng để con bé ở đây một mình thì không an toàn, bé Min chạy lại ôm cổ mẹ, khuôn mặt đáng yêu phụng phịu.
"Mẹ ơi con muốn ăn kem."
"Ừ, đợi mẹ xí."
Thiên Trang nhìn quanh một lượt, khu vui chơi cũng ít người. Cô ta dắt con gái lại hàng ghế chờ ở chỗ mua vé.
"Con ngồi đây chờ mẹ nhé, mẹ có việc bận nên lát nữa sẽ quay lại. Hai mươi phút thôi, con ngồi đây không được đi đâu nhớ chưa?"
"Dạ. Mẹ nhớ quay lại nhé."
Thiên Trang mua kem cho con gái xong lập tức tới chỗ hẹn với chồng. Một mình bé Min ngồi bơ vơ, con bé vui vẻ ăn kem vì đinh ninh mẹ sẽ nhanh chóng quay lại. Thiên Trang và lão chồng không thống nhất trong việc phân chia, cãi nhau một trận inh ỏi ở quán cà phê, nếu đang ở nhà thì cô ta nhừ tử với lão chồng rồi. Thiên Trang quay lại khu vui chơi đã là hai tiếng sau, cô ta tới chỗ bé Min nhưng chân tay rụng rời, con bé không thấy đâu.
Tức tốc chạy đi tìm con, cô ta hỏi những người gần đó nhưng không ai thấy con bé. Vừa bực vừa lo cằn nhằn.
"Trước khi đi đã dặn ngồi im ở đó rồi, cái con bé này, bực bội!"
Gần trưa nên phụ huynh đưa con về hết chỉ rải rác vài người, Thiên Trang ngày càng cuống, cô ta hầu như đã tìm hết rồi. Trời cũng không giúp cô ta, bất chợt đổ mưa. Thiên Trang ngại ướt nên chỉ tìm loanh quanh phía trong, bên ngoài cô ta không hề đặt chân tới. Thời gian mỗi lúc một trôi nhanh, cô ta đành gọi cho Việt Hoàng nhưng anh không nghe máy vì bây giờ Việt Hoàng đang trong phòng phẫu thuật. Bí quá Thiên Trang đành gọi cho bà Nguyệt.
Nghe tin cháu gái mất tích bà Nguyệt muốn ngất xỉu, con trai tắt máy bà gọi cho con dâu. Nhật Hạ xin sếp về trước vội vã đi cùng mẹ chồng. Đến nơi thấy Thiên Trang ngồi trước cửa bấm điện thoại, bà Nguyệt lao tới giật áo cô ta.
"Con bé đâu rồi, sao cô không đi tìm nó."
"Con tìm hết rồi nhưng không thấy, đang định báo công an."
"Cô lạc bé Min ở đâu?"
Nhật Hạ nóng lòng như chính con ruột của mình, Thiên Trang bĩu môi chỉ về hướng khi nãy cô ta dặn con bé ngồi chờ. Bà Nguyệt và con dâu chia nhau đi tìm, trong lòng cầu mong con bé không xảy ra chuyện gì.
Nhật Hạ không bỏ qua một ngóc ngách nào nhưng hi vọng đang dần biến mất, có khi nào bé Min bị người lạ bắt đi không? Cô tự trấn an bản thân bình tĩnh, mưa mỗi lúc một to, Nhật Hạ mặc kệ, đi dưới mưa tìm con bé. Dưới tán cây ngay lối vào phía bên phải có một bóng dáng nhỏ bé ngồi co ro, bé Min vừa ướt vừa lạnh cả người run cầm cập. Con bé chờ mẹ lâu quá nên ra ngoài đợi, trời mưa nên bé Min nấp vào gốc cây chỉ cao hai mét, nhìn con bé như gà con lạc mẹ, ánh mắt vô hồn.
"Trời ơi Min! Con đây rồi."
Nhật Hạ là người đầu tiên tìm thấy con bé, cô chạy tới ôm con vào lòng. Min ngơ ngác lau nước mắt, đôi môi vì lạnh mà tím tái thốt ra câu hỏi.
"Mẹ con đã tới chưa?"
"Rồi, bà nội và mẹ đang ở bên trong, chúng ta mau vào thôi."
Cô bế con bé, định cởi áo khoác che cho con nhưng cả người cô ướt không còn một mảng. Bà Nguyệt hớt hãi chạy tới.
"Min ơi, con làm bà nội lo quá."
Thiên Trang như trút được gánh nặng quan tâm hỏi han.
"Con chạy đi đâu vậy, chẳng phải mẹ dặn ngồi đây đợi sao?"
"Khoan đã, sao cô lại đưa con bé tới đây? Giờ này bé Min phải ở trường mới đúng."
Bà Nguyệt thắc mắc giống Nhật Hạ, nãy giờ vội tìm bé Min không có thời gian suy nghĩ việc khác. Nghe Nhật Hạ hỏi, Thiên Trang lúng túng.
"Bé Min là con gái tôi, muốn đưa con bé đi đâu thì tùy, cô có quyền gì quản."
"Bây giờ tôi là mẹ con bé!"
Một câu khẳng định của Nhật Hạ làm cô ta á khẩu, bà Nguyệt giành lại bé Min từ tay Thiên Trang, bà cảm kích con dâu vô cùng. Ai thật lòng ai giả dối rõ như ban ngày, bé Min còn quyến luyến mẹ, con bé được bà nội dắt ra xe vẫn ngoái đầu nhìn lại.
"Hôm nay con muốn đi đâu nào?"
"Con muốn cùng mẹ tới khu trò chơi hôm trước."
"Được, mẹ sẽ dành cả ngày hôm nay để ở cạnh con."
Bé Min hí hửng nắm tay mẹ ra xe, con bé cởi mở hơn lúc ở nhà, cứ lẽo đẽo theo mẹ. Thiên Trang ngồi nhìn con chơi với bao suy tính. Điện thoại đang đổ chuông, là lão chồng gọi, cô ta cáu gắt.
"Có việc gì?"
"Cô đang ở đâu, chúng ta cần gặp nhau để thỏa thuận trước khi ra tòa, hẹn chỗ đi."
"Thỏa thuận gì nữa, tất cả tài sản cứ chia đôi, tôi không chịu giá thấp hơn."
Lão Toàn tức đến phun máu, phung phí cho cô ta không tiếc tiền thế mà sa cơ một phát là Thiên Trang trở mặt ngay. Cô ta âm thầm bán hết số cổ phần ở công ty từ lâu, tiền đều chuyển cho người nhà đứng tên.
"Nếu cô không đến thì căn nhà và hai mảnh đất không tới lượt cô quản đâu."
Thiên Trang cúp máy, tâm trạng đang tốt bị phá hỏng, cô ta bực lây qua bé Min. Không thể đưa con bé đi gặp lão Toàn được, cô ta sợ chồng biết mình đang có ý định nối lại tình cũ với Việt Hoàng, lấy đó làm cái bằng chứng ra tòa để giảm lợi ích của cô ta. Nhưng để con bé ở đây một mình thì không an toàn, bé Min chạy lại ôm cổ mẹ, khuôn mặt đáng yêu phụng phịu.
"Mẹ ơi con muốn ăn kem."
"Ừ, đợi mẹ xí."
Thiên Trang nhìn quanh một lượt, khu vui chơi cũng ít người. Cô ta dắt con gái lại hàng ghế chờ ở chỗ mua vé.
"Con ngồi đây chờ mẹ nhé, mẹ có việc bận nên lát nữa sẽ quay lại. Hai mươi phút thôi, con ngồi đây không được đi đâu nhớ chưa?"
"Dạ. Mẹ nhớ quay lại nhé."
Thiên Trang mua kem cho con gái xong lập tức tới chỗ hẹn với chồng. Một mình bé Min ngồi bơ vơ, con bé vui vẻ ăn kem vì đinh ninh mẹ sẽ nhanh chóng quay lại. Thiên Trang và lão chồng không thống nhất trong việc phân chia, cãi nhau một trận inh ỏi ở quán cà phê, nếu đang ở nhà thì cô ta nhừ tử với lão chồng rồi. Thiên Trang quay lại khu vui chơi đã là hai tiếng sau, cô ta tới chỗ bé Min nhưng chân tay rụng rời, con bé không thấy đâu.
Tức tốc chạy đi tìm con, cô ta hỏi những người gần đó nhưng không ai thấy con bé. Vừa bực vừa lo cằn nhằn.
"Trước khi đi đã dặn ngồi im ở đó rồi, cái con bé này, bực bội!"
Gần trưa nên phụ huynh đưa con về hết chỉ rải rác vài người, Thiên Trang ngày càng cuống, cô ta hầu như đã tìm hết rồi. Trời cũng không giúp cô ta, bất chợt đổ mưa. Thiên Trang ngại ướt nên chỉ tìm loanh quanh phía trong, bên ngoài cô ta không hề đặt chân tới. Thời gian mỗi lúc một trôi nhanh, cô ta đành gọi cho Việt Hoàng nhưng anh không nghe máy vì bây giờ Việt Hoàng đang trong phòng phẫu thuật. Bí quá Thiên Trang đành gọi cho bà Nguyệt.
Nghe tin cháu gái mất tích bà Nguyệt muốn ngất xỉu, con trai tắt máy bà gọi cho con dâu. Nhật Hạ xin sếp về trước vội vã đi cùng mẹ chồng. Đến nơi thấy Thiên Trang ngồi trước cửa bấm điện thoại, bà Nguyệt lao tới giật áo cô ta.
"Con bé đâu rồi, sao cô không đi tìm nó."
"Con tìm hết rồi nhưng không thấy, đang định báo công an."
"Cô lạc bé Min ở đâu?"
Nhật Hạ nóng lòng như chính con ruột của mình, Thiên Trang bĩu môi chỉ về hướng khi nãy cô ta dặn con bé ngồi chờ. Bà Nguyệt và con dâu chia nhau đi tìm, trong lòng cầu mong con bé không xảy ra chuyện gì.
Nhật Hạ không bỏ qua một ngóc ngách nào nhưng hi vọng đang dần biến mất, có khi nào bé Min bị người lạ bắt đi không? Cô tự trấn an bản thân bình tĩnh, mưa mỗi lúc một to, Nhật Hạ mặc kệ, đi dưới mưa tìm con bé. Dưới tán cây ngay lối vào phía bên phải có một bóng dáng nhỏ bé ngồi co ro, bé Min vừa ướt vừa lạnh cả người run cầm cập. Con bé chờ mẹ lâu quá nên ra ngoài đợi, trời mưa nên bé Min nấp vào gốc cây chỉ cao hai mét, nhìn con bé như gà con lạc mẹ, ánh mắt vô hồn.
"Trời ơi Min! Con đây rồi."
Nhật Hạ là người đầu tiên tìm thấy con bé, cô chạy tới ôm con vào lòng. Min ngơ ngác lau nước mắt, đôi môi vì lạnh mà tím tái thốt ra câu hỏi.
"Mẹ con đã tới chưa?"
"Rồi, bà nội và mẹ đang ở bên trong, chúng ta mau vào thôi."
Cô bế con bé, định cởi áo khoác che cho con nhưng cả người cô ướt không còn một mảng. Bà Nguyệt hớt hãi chạy tới.
"Min ơi, con làm bà nội lo quá."
Thiên Trang như trút được gánh nặng quan tâm hỏi han.
"Con chạy đi đâu vậy, chẳng phải mẹ dặn ngồi đây đợi sao?"
"Khoan đã, sao cô lại đưa con bé tới đây? Giờ này bé Min phải ở trường mới đúng."
Bà Nguyệt thắc mắc giống Nhật Hạ, nãy giờ vội tìm bé Min không có thời gian suy nghĩ việc khác. Nghe Nhật Hạ hỏi, Thiên Trang lúng túng.
"Bé Min là con gái tôi, muốn đưa con bé đi đâu thì tùy, cô có quyền gì quản."
"Bây giờ tôi là mẹ con bé!"
Một câu khẳng định của Nhật Hạ làm cô ta á khẩu, bà Nguyệt giành lại bé Min từ tay Thiên Trang, bà cảm kích con dâu vô cùng. Ai thật lòng ai giả dối rõ như ban ngày, bé Min còn quyến luyến mẹ, con bé được bà nội dắt ra xe vẫn ngoái đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.