Chương 38: Đường cùng
Cam nhỏ
04/01/2021
Nhật Hạ khai trương cửa hàng được hai tháng, buôn bán rất đắt khách. Một phần vị trí thuận lợi cộng thêm mối quen biết từ hội chị em đồng nghiệp cũ của cô. Bé Min sắp vào lớp một, con bé đang trong giai đoạn nghỉ hè, ngày nào cũng theo mẹ qua cửa hàng. Nhật Hạ có lúc đem con bé ra làm người mẫu ảnh, chụp hình rồi đăng lên trang page. Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, mỹ mãn vô cùng. Bụng càng ngày càng lớn, khao khát làm mẹ càng mãnh liệt từng ngày. Việt Hoàng rất chu đáo, mỗi lần tới ngày khám định kì anh đều đưa cô đi.
So với lúc mới mang bầu, bây giờ cô chú ý nhiều hơn, tránh xa những đôi giày cao gót. Mỹ phẩm cũng không đụng, lần đầu làm mẹ nhiều thứ còn bỡ ngỡ, ai bảo gì cũng nghe theo, cô muốn cho con mọi thứ tốt nhất. Bà Nguyệt cưng con dâu như trứng, Nhật Hạ chỉ việc sinh một đứa con là đủ lắm rồi, không cần làm gì khác.
"Mẹ?"
Bé Min đang chơi ở trước cửa hàng thì gặp Thiên Trang, đây không phải là sự trùng hợp mà do cô ta muốn gặp Nhật Hạ. Thiên Trang đeo kính râm che hết nửa khuôn mặt, cô ta bối rối khi thấy bé Min cũng ở đây.
"Mẹ Hạ đưa con đến chơi à?"
"Vâng ạ! Lâu lắm rồi con mới được gặp mẹ."
"Ừ, mẹ bận nhiều việc nên không có thời gian gặp con, mẹ xin lỗi Min nhiều. Sau này con phải nghe lời bố và mẹ Hạ, phải ngoan đấy."
Bé Min gật đầu, con bé chạy vào trong gọi Nhật Hạ. Thiên Trang vẫn giữ khư khư chiếc kính, cô ta cúi mặt tránh ánh nhìn chăm chú của nhân viên. Nhật Hạ không hiểu Thiên Trang tìm đến đây làm gì, tuy bây giờ cô ta không thể gây ra sóng gió gì với tổ ấm của cô nhưng cảnh giác vẫn hơn. Nhật Hạ nhìn Thiên Trang đầy nghi hoặc.
"Cô đến đây làm gì?"
Thiên Trang không trả lời ngay, cô ta hướng tới bé Min mỉm cười.
"Con ra ngoài chơi với mấy cô một lát, mẹ có chuyện riêng muốn nói với mẹ Hạ của con."
"Dạ."
Bé Min chậm rãi bước, con bé còn ngoái đầu nhìn lại, như sợ xảy ra chuyện gì. Thiên Trang ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nhật Hạ, lúc này cô ta mới tháo kính ra. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp nay tàn tạ kinh khủng. Không chút son phấn, trên má còn có vết bầm, khóe miệng có vết rách. Dáng vẻ này hệt như bị đánh, Nhật Hạ chau mày, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy.
"Có thể việc tôi sắp nói ra đây cô cho rằng đó là quả báo, nhưng tôi không còn ai khác để nhờ giúp đỡ."
Thiên Trang thở dài rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn mượn cô hai trăm triệu, hiện giờ tôi đã cùng đường rồi, tiền cũng bị người ta lừa hết. Tôi không còn một xu dính túi."
"Sao cô lại thành ra như vậy, tôi muốn biết nguyên nhân."
Thiên Trang kể thật tất cả cho Nhật Hạ nghe. Cô ta xem Minh như cái máy rút tiền, hết lần này đến lần khác lừa gạt anh ta. Số tiền kiếm được Thiên Trang giao cho Luân - giám đốc công ty chứng khoán, người mà cô ta lén lút qua lại. Luân là tên xảo trá, anh ta lúc đầu tỏ ra giàu có, đưa Thiên Trang đến những nơi sang trọng. Đi du lịch nước ngoài, anh ta khoác lên mình danh tiếng của một vị giám đốc trẻ tuổi, khoe mẽ. Thiên Trang bị những thứ choáng ngợp đánh lừa. Cô ta chưa từng bị đâm một nhát đau đến vậy, đi lừa người khác kết cục bị lừa lại trắng tay.
"Anh ta dụ tôi đầu tư vào công ty chứng khoán do anh ta làm chủ. Tôi cứ nghĩ mọi thứ đơn giản, sẽ kiếm được nhiều tiền. Ai ngờ đâu anh ta ôm hết số tiền đó bỏ trốn, để lại cho tôi một khoản nợ to đùng. Tôi bán nhà, bán xe nhưng vẫn chưa đủ trả."
Nhật Hạ nghe xong tức tên đàn ông giả dối kia, bản thân Thiên Trang thông minh một đời nhưng sơ suất một giây khiến cô ta trả giá đắt.
"Thế vết thương trên mặt cô là do ai đánh?"
"Còn ai khác ngoài tên Minh, anh ta còn cho người uy hiếp tôi."
Nhật Hạ khoanh tay nhìn Thiên Trang, giữa họ chưa từng bình tĩnh cùng nhau nói chuyện nghiêm túc như vậy.
"Sao cô lại cho rằng tôi sẽ đồng ý giúp?"
"Vì cô là phụ nữ, cô sẽ hiểu và thông cảm. Tôi cũng không định tìm đến cô, nhưng tôi cùng cực lắm rồi. Xin cô hãy giúp tôi, ơn này tôi ghi nhớ suốt đời, số tiền tôi mượn sẽ trả đầy đủ, không thiếu một xu."
Thiên Trang đã mất đi tám phần kiêu ngạo, cô ta chỉ giữ cho mình hai phần tự tôn cuối cùng xin xỏ người khác. Bây giờ sỉ diện không còn quan trọng, cô ta hạ mình cầu cứu khắp nơi nhưng ai cũng xa lánh. Lúc giàu có bạn bè vây quanh tâng bốc, trắng tay lắm kẻ cười chê. Nhật Hạ giữ tiền nhưng cô không thể tự ý cho Thiên Trang mượn, thấy cô ta đáng thương, phải lâm vào đường cùng mới khiến một người tự ái cao như cô ta hạ mình.
"Tôi hỏi ý Việt Hoàng rồi thông báo với cô sau."
"Được, tôi cảm ơn hai vợ chồng. Bây giờ tôi không còn chỗ nào để đi, bố mẹ ruột cũng từ mặt tôi luôn rồi. Trông cậy vào hai người."
Cô ta đeo kính lên, che giấu cảm xúc trước mặt con gái, cô ta không muốn mình xuất hiện một cách thê thảm trước mặt con, ít nhất để con bé lưu lại dáng vẻ xinh đẹp thường thấy. Thiên Trang thuê phòng ở một nhà nghỉ bình dân, cô ta đang lẩn trốn Minh. Đúng như Nhật Hạ từng nói, Minh là một tên đàn bà, anh ta đòi không thiếu một thứ, quà tặng, trang sức, thậm chí quần áo anh ta mua cũng đòi cho bằng được. Thiên Trang nghĩ rằng ở nhà nghỉ cuối hẻm này Minh sẽ không tìm được, nhưng cô ta quá khinh địch. Từ lúc Thiên Trang rời khỏi chỗ Nhật Hạ thì anh ta đã theo dõi.
So với lúc mới mang bầu, bây giờ cô chú ý nhiều hơn, tránh xa những đôi giày cao gót. Mỹ phẩm cũng không đụng, lần đầu làm mẹ nhiều thứ còn bỡ ngỡ, ai bảo gì cũng nghe theo, cô muốn cho con mọi thứ tốt nhất. Bà Nguyệt cưng con dâu như trứng, Nhật Hạ chỉ việc sinh một đứa con là đủ lắm rồi, không cần làm gì khác.
"Mẹ?"
Bé Min đang chơi ở trước cửa hàng thì gặp Thiên Trang, đây không phải là sự trùng hợp mà do cô ta muốn gặp Nhật Hạ. Thiên Trang đeo kính râm che hết nửa khuôn mặt, cô ta bối rối khi thấy bé Min cũng ở đây.
"Mẹ Hạ đưa con đến chơi à?"
"Vâng ạ! Lâu lắm rồi con mới được gặp mẹ."
"Ừ, mẹ bận nhiều việc nên không có thời gian gặp con, mẹ xin lỗi Min nhiều. Sau này con phải nghe lời bố và mẹ Hạ, phải ngoan đấy."
Bé Min gật đầu, con bé chạy vào trong gọi Nhật Hạ. Thiên Trang vẫn giữ khư khư chiếc kính, cô ta cúi mặt tránh ánh nhìn chăm chú của nhân viên. Nhật Hạ không hiểu Thiên Trang tìm đến đây làm gì, tuy bây giờ cô ta không thể gây ra sóng gió gì với tổ ấm của cô nhưng cảnh giác vẫn hơn. Nhật Hạ nhìn Thiên Trang đầy nghi hoặc.
"Cô đến đây làm gì?"
Thiên Trang không trả lời ngay, cô ta hướng tới bé Min mỉm cười.
"Con ra ngoài chơi với mấy cô một lát, mẹ có chuyện riêng muốn nói với mẹ Hạ của con."
"Dạ."
Bé Min chậm rãi bước, con bé còn ngoái đầu nhìn lại, như sợ xảy ra chuyện gì. Thiên Trang ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nhật Hạ, lúc này cô ta mới tháo kính ra. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp nay tàn tạ kinh khủng. Không chút son phấn, trên má còn có vết bầm, khóe miệng có vết rách. Dáng vẻ này hệt như bị đánh, Nhật Hạ chau mày, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy.
"Có thể việc tôi sắp nói ra đây cô cho rằng đó là quả báo, nhưng tôi không còn ai khác để nhờ giúp đỡ."
Thiên Trang thở dài rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn mượn cô hai trăm triệu, hiện giờ tôi đã cùng đường rồi, tiền cũng bị người ta lừa hết. Tôi không còn một xu dính túi."
"Sao cô lại thành ra như vậy, tôi muốn biết nguyên nhân."
Thiên Trang kể thật tất cả cho Nhật Hạ nghe. Cô ta xem Minh như cái máy rút tiền, hết lần này đến lần khác lừa gạt anh ta. Số tiền kiếm được Thiên Trang giao cho Luân - giám đốc công ty chứng khoán, người mà cô ta lén lút qua lại. Luân là tên xảo trá, anh ta lúc đầu tỏ ra giàu có, đưa Thiên Trang đến những nơi sang trọng. Đi du lịch nước ngoài, anh ta khoác lên mình danh tiếng của một vị giám đốc trẻ tuổi, khoe mẽ. Thiên Trang bị những thứ choáng ngợp đánh lừa. Cô ta chưa từng bị đâm một nhát đau đến vậy, đi lừa người khác kết cục bị lừa lại trắng tay.
"Anh ta dụ tôi đầu tư vào công ty chứng khoán do anh ta làm chủ. Tôi cứ nghĩ mọi thứ đơn giản, sẽ kiếm được nhiều tiền. Ai ngờ đâu anh ta ôm hết số tiền đó bỏ trốn, để lại cho tôi một khoản nợ to đùng. Tôi bán nhà, bán xe nhưng vẫn chưa đủ trả."
Nhật Hạ nghe xong tức tên đàn ông giả dối kia, bản thân Thiên Trang thông minh một đời nhưng sơ suất một giây khiến cô ta trả giá đắt.
"Thế vết thương trên mặt cô là do ai đánh?"
"Còn ai khác ngoài tên Minh, anh ta còn cho người uy hiếp tôi."
Nhật Hạ khoanh tay nhìn Thiên Trang, giữa họ chưa từng bình tĩnh cùng nhau nói chuyện nghiêm túc như vậy.
"Sao cô lại cho rằng tôi sẽ đồng ý giúp?"
"Vì cô là phụ nữ, cô sẽ hiểu và thông cảm. Tôi cũng không định tìm đến cô, nhưng tôi cùng cực lắm rồi. Xin cô hãy giúp tôi, ơn này tôi ghi nhớ suốt đời, số tiền tôi mượn sẽ trả đầy đủ, không thiếu một xu."
Thiên Trang đã mất đi tám phần kiêu ngạo, cô ta chỉ giữ cho mình hai phần tự tôn cuối cùng xin xỏ người khác. Bây giờ sỉ diện không còn quan trọng, cô ta hạ mình cầu cứu khắp nơi nhưng ai cũng xa lánh. Lúc giàu có bạn bè vây quanh tâng bốc, trắng tay lắm kẻ cười chê. Nhật Hạ giữ tiền nhưng cô không thể tự ý cho Thiên Trang mượn, thấy cô ta đáng thương, phải lâm vào đường cùng mới khiến một người tự ái cao như cô ta hạ mình.
"Tôi hỏi ý Việt Hoàng rồi thông báo với cô sau."
"Được, tôi cảm ơn hai vợ chồng. Bây giờ tôi không còn chỗ nào để đi, bố mẹ ruột cũng từ mặt tôi luôn rồi. Trông cậy vào hai người."
Cô ta đeo kính lên, che giấu cảm xúc trước mặt con gái, cô ta không muốn mình xuất hiện một cách thê thảm trước mặt con, ít nhất để con bé lưu lại dáng vẻ xinh đẹp thường thấy. Thiên Trang thuê phòng ở một nhà nghỉ bình dân, cô ta đang lẩn trốn Minh. Đúng như Nhật Hạ từng nói, Minh là một tên đàn bà, anh ta đòi không thiếu một thứ, quà tặng, trang sức, thậm chí quần áo anh ta mua cũng đòi cho bằng được. Thiên Trang nghĩ rằng ở nhà nghỉ cuối hẻm này Minh sẽ không tìm được, nhưng cô ta quá khinh địch. Từ lúc Thiên Trang rời khỏi chỗ Nhật Hạ thì anh ta đã theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.