Chương 27: Vết thương tâm hồn
Cam nhỏ
04/01/2021
Vợ chồng Việt Hoàng đưa bé Min về phòng, cô phụ anh cởi quần áo con bé ra, ngoài hai cánh tay, lưng và mông bé Min đều có dấu vết bị đánh. Nhật Hạ xót con đến nỗi bật khóc, thân hình gầy gò của con bé run lên khi Việt Hoàng bôi thuốc.
"Mẹ ơi con xin lỗi, con nói dối nên làm mẹ khóc."
"Min ngoan lắm, mẹ không khóc vì con nói dối mà mẹ khóc vì thấy con đau."
Việt Hoàng xúc động, ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào vết bầm trên lưng con gái. Tình mẫu tử thiêng liêng không ngăn nổi tham vọng của Thiên Trang, mục đích của cô ta là muốn quay lại với anh sao? Việt Hoàng nghĩ đến thôi sống lưng đã căng cứng vì giận. Nhật Hạ nằm cạnh bé Min đến khi con bé ngủ say mới nhẹ nhàng xuống giường. Việt Hoàng vẫn ở trong phòng, anh ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn hai mẹ con. Thấy Nhật Hạ ngồi dậy anh đi tới chỗ cô, bàn tay ấm áp mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn, Việt Hoàng chăm chú ngắm cô.
"Cảm ơn em."
"Em không cần cảm ơn, thứ em cần là một gia đình hạnh phúc. Ba người chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."
"Anh muốn nhiều hơn ba người liệu có tham lam quá không?"
Việt Hoàng vừa nói vừa xoa bụng Nhật Hạ, anh tin vài tháng nữa thôi bé Min sẽ có em. Việt Hoàng ghé vào tai cô thủ thỉ.
"Chúng ta cố gắng cho bé Min thêm người chơi cùng nhé."
Nhật Hạ nhanh chóng đỏ mặt, cô rất hay mắc cỡ, một nụ hôn sâu nóng bỏng trước khi hai người ra khỏi phòng. Sau khi Thiên Trang đi được một lúc thì bà Hằng cũng lấy lý do trốn về, không khí trở lại như cũ. Nhật Hạ ngồi cạnh mẹ, đối diện là mẹ chồng, tuy nét mặt mẹ cô đã giãn ra nhưng vẫn chất chứa nhiều tâm sự.
"Tôi không phải người khó tính, nhưng qua cách nói chuyện của cô thằng Hoàng, có vẻ bà ấy không vừa ý Nhật Hạ thì phải?"
Bà Nguyệt thở dài.
"Cũng vì cô ta ghét tôi nên mới để Nhật Hạ bị liên luỵ theo. Thành thật xin lỗi gia đình chị."
Thái độ của bà Nguyệt rất chân thành, mẹ Nhật Hạ không làm khó bà sui, chỉ là nghĩ gì trong đầu thì phải nói ra hết mới dễ chịu. Nhật Hạ làm nũng với mẹ như ở nhà.
"Con được làm mẹ rồi mẹ ạ!"
Cả mẹ chồng và mẹ ruột đều sửng sốt nhìn cô, vui mừng hiện rõ.
"Con có bầu rồi sao?"
Nhật Hạ vội xua tay giải thích.
"Không phải, ý con là bé Min gọi con là mẹ rồi."
"Con bé này, lần sau đừng nói vòng vo kẻo mẹ và chị sui mừng hụt."
Ba người đều vui vẻ bật cười, một ngày cuối tuần tuy xảy ra chút chuyện vặt vãnh nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Còn đối với Thiên Trang đây là một điều tệ hại, cô ta tự đẩy mình cách xa con gái một khoảng trống không bao giờ lấp đầy.
Thiên Trang về nhà đem đồ đạc đập phá lung tung, cô ta lầm bầm nguyền rủa Nhật Hạ.
"Sao mày không biến mất đi, cướp chồng cướp con tao, khốn nạn."
Cô ta điên cuồng một hồi rồi cũng chịu ngừng lại, thở hắt ra ngồi xuống ghế. Moi trong túi ra bao thuốc lá, cô ta châm hít một hơi. Thiên Trang bị stress nặng trong cuộc hôn nhân với Toàn, những trận đòn khiến cô ta rơi vào bế tắc. Hễ nóng giận là Thiên Trang lại muốn đập phá đồ đạc thậm chí đánh nhau, cô ta muốn giải tỏa hết phẫn uất trong lòng. Tuổi xuân rồi sẽ chống tàn, cô ta đang trong giai đoạn chạm ngưỡng ba mươi, với Thiên Trang tiền vẫn là thứ quan trọng nhất, ưu tiên hàng đầu. Cô ta đặt hết hy vọng với ván cờ này, mà Việt Hoàng đang dần đẩy cô ta vào thế bị động. Bà Hằng chắc chắn không chịu giúp cô ta lần nữa, phải tự lực cánh sinh, giành lấy lợi ích về phần mình. Thiên Trang quyết tâm đã ác thì phải ác tới cùng, trước khi Nhật Hạ chưa có thai thì cô ta vẫn còn phân nửa vận may.
Nhật Hạ hôm nay bị cấp trên làm khó, sếp Minh giao cho cô cả đống việc, buổi trưa mọi người xì xầm anh ta bị bạn gái bỏ. Nhật Hạ xui xẻo là nơi anh ta trút giận, cô tức lắm, sắp tới giờ đi đón bé Min mà công việc còn chất đống. Đồng nghiệp giúp cô nhưng bị anh ta cằn nhằn, cứ đà này sếp Minh là người giúp cô có thêm động lực nghỉ việc. Giờ tan trường phụ huynh đứng chờ ngoài cổng rất đông, bé Min chạy nhanh ra cổng, hôm nay mẹ Hạ đến đón, con bé cũng giống như những bạn khác, có mẹ quan tâm lo lắng, nụ cười càng rạng rỡ.
"Mẹ!"
"Hôm nay đi học vui không, cô dạy những gì nào?"
"Vui ạ! Hôm nay con được học vẽ, về nhà con đưa tranh cho mẹ xem nhé."
"Ừ, ngoan lắm."
Bé Min ngồi sau hai tay ôm chặt mẹ, con bé dụi mặt vào lưng Nhật Hạ, cảm giác bình yên lạ thường. Thiên Trang đứng bên kia đường nhìn theo, còn chửi con gái ngu ngốc. Con do cô ta sinh nhưng Nhật Hạ lại chiếm trọn trái tim con bé, cô ta không cam tâm, cho rằng đó là bất công.
"Mẹ ơi chúng ta đến chỗ bố ăn cơm đi."
"Chỗ bố cơm không ngon như bà nội nấu đâu, con ăn được không?"
"Được ạ."
Nhật Hạ theo ý con bé đến bệnh viện, lúc sáng Việt Hoàng có nói hôm nay chín giờ tối anh mới về. Anh phải theo dõi những bệnh nhân sau ca phẫu thuật hôm qua. Nhật Hạ gọi về báo với mẹ rồi chở con tung tăng đến chỗ chồng. Để tạo bất ngờ nên cô không gọi trước cho Việt Hoàng.
"Mẹ ơi con xin lỗi, con nói dối nên làm mẹ khóc."
"Min ngoan lắm, mẹ không khóc vì con nói dối mà mẹ khóc vì thấy con đau."
Việt Hoàng xúc động, ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào vết bầm trên lưng con gái. Tình mẫu tử thiêng liêng không ngăn nổi tham vọng của Thiên Trang, mục đích của cô ta là muốn quay lại với anh sao? Việt Hoàng nghĩ đến thôi sống lưng đã căng cứng vì giận. Nhật Hạ nằm cạnh bé Min đến khi con bé ngủ say mới nhẹ nhàng xuống giường. Việt Hoàng vẫn ở trong phòng, anh ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn hai mẹ con. Thấy Nhật Hạ ngồi dậy anh đi tới chỗ cô, bàn tay ấm áp mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn, Việt Hoàng chăm chú ngắm cô.
"Cảm ơn em."
"Em không cần cảm ơn, thứ em cần là một gia đình hạnh phúc. Ba người chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."
"Anh muốn nhiều hơn ba người liệu có tham lam quá không?"
Việt Hoàng vừa nói vừa xoa bụng Nhật Hạ, anh tin vài tháng nữa thôi bé Min sẽ có em. Việt Hoàng ghé vào tai cô thủ thỉ.
"Chúng ta cố gắng cho bé Min thêm người chơi cùng nhé."
Nhật Hạ nhanh chóng đỏ mặt, cô rất hay mắc cỡ, một nụ hôn sâu nóng bỏng trước khi hai người ra khỏi phòng. Sau khi Thiên Trang đi được một lúc thì bà Hằng cũng lấy lý do trốn về, không khí trở lại như cũ. Nhật Hạ ngồi cạnh mẹ, đối diện là mẹ chồng, tuy nét mặt mẹ cô đã giãn ra nhưng vẫn chất chứa nhiều tâm sự.
"Tôi không phải người khó tính, nhưng qua cách nói chuyện của cô thằng Hoàng, có vẻ bà ấy không vừa ý Nhật Hạ thì phải?"
Bà Nguyệt thở dài.
"Cũng vì cô ta ghét tôi nên mới để Nhật Hạ bị liên luỵ theo. Thành thật xin lỗi gia đình chị."
Thái độ của bà Nguyệt rất chân thành, mẹ Nhật Hạ không làm khó bà sui, chỉ là nghĩ gì trong đầu thì phải nói ra hết mới dễ chịu. Nhật Hạ làm nũng với mẹ như ở nhà.
"Con được làm mẹ rồi mẹ ạ!"
Cả mẹ chồng và mẹ ruột đều sửng sốt nhìn cô, vui mừng hiện rõ.
"Con có bầu rồi sao?"
Nhật Hạ vội xua tay giải thích.
"Không phải, ý con là bé Min gọi con là mẹ rồi."
"Con bé này, lần sau đừng nói vòng vo kẻo mẹ và chị sui mừng hụt."
Ba người đều vui vẻ bật cười, một ngày cuối tuần tuy xảy ra chút chuyện vặt vãnh nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Còn đối với Thiên Trang đây là một điều tệ hại, cô ta tự đẩy mình cách xa con gái một khoảng trống không bao giờ lấp đầy.
Thiên Trang về nhà đem đồ đạc đập phá lung tung, cô ta lầm bầm nguyền rủa Nhật Hạ.
"Sao mày không biến mất đi, cướp chồng cướp con tao, khốn nạn."
Cô ta điên cuồng một hồi rồi cũng chịu ngừng lại, thở hắt ra ngồi xuống ghế. Moi trong túi ra bao thuốc lá, cô ta châm hít một hơi. Thiên Trang bị stress nặng trong cuộc hôn nhân với Toàn, những trận đòn khiến cô ta rơi vào bế tắc. Hễ nóng giận là Thiên Trang lại muốn đập phá đồ đạc thậm chí đánh nhau, cô ta muốn giải tỏa hết phẫn uất trong lòng. Tuổi xuân rồi sẽ chống tàn, cô ta đang trong giai đoạn chạm ngưỡng ba mươi, với Thiên Trang tiền vẫn là thứ quan trọng nhất, ưu tiên hàng đầu. Cô ta đặt hết hy vọng với ván cờ này, mà Việt Hoàng đang dần đẩy cô ta vào thế bị động. Bà Hằng chắc chắn không chịu giúp cô ta lần nữa, phải tự lực cánh sinh, giành lấy lợi ích về phần mình. Thiên Trang quyết tâm đã ác thì phải ác tới cùng, trước khi Nhật Hạ chưa có thai thì cô ta vẫn còn phân nửa vận may.
Nhật Hạ hôm nay bị cấp trên làm khó, sếp Minh giao cho cô cả đống việc, buổi trưa mọi người xì xầm anh ta bị bạn gái bỏ. Nhật Hạ xui xẻo là nơi anh ta trút giận, cô tức lắm, sắp tới giờ đi đón bé Min mà công việc còn chất đống. Đồng nghiệp giúp cô nhưng bị anh ta cằn nhằn, cứ đà này sếp Minh là người giúp cô có thêm động lực nghỉ việc. Giờ tan trường phụ huynh đứng chờ ngoài cổng rất đông, bé Min chạy nhanh ra cổng, hôm nay mẹ Hạ đến đón, con bé cũng giống như những bạn khác, có mẹ quan tâm lo lắng, nụ cười càng rạng rỡ.
"Mẹ!"
"Hôm nay đi học vui không, cô dạy những gì nào?"
"Vui ạ! Hôm nay con được học vẽ, về nhà con đưa tranh cho mẹ xem nhé."
"Ừ, ngoan lắm."
Bé Min ngồi sau hai tay ôm chặt mẹ, con bé dụi mặt vào lưng Nhật Hạ, cảm giác bình yên lạ thường. Thiên Trang đứng bên kia đường nhìn theo, còn chửi con gái ngu ngốc. Con do cô ta sinh nhưng Nhật Hạ lại chiếm trọn trái tim con bé, cô ta không cam tâm, cho rằng đó là bất công.
"Mẹ ơi chúng ta đến chỗ bố ăn cơm đi."
"Chỗ bố cơm không ngon như bà nội nấu đâu, con ăn được không?"
"Được ạ."
Nhật Hạ theo ý con bé đến bệnh viện, lúc sáng Việt Hoàng có nói hôm nay chín giờ tối anh mới về. Anh phải theo dõi những bệnh nhân sau ca phẫu thuật hôm qua. Nhật Hạ gọi về báo với mẹ rồi chở con tung tăng đến chỗ chồng. Để tạo bất ngờ nên cô không gọi trước cho Việt Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.