Chương 7
Tiểu Nhiên Hoa Khai
16/08/2019
Tuy chuyện Kiều Nhu muốn làm rất nhiều, nhưng rốt cuộc nàng cũng
không kêu người làm bao nhiêu, dời trồng thực vật tốt nhất là vào hai
mùa xuân thu, dời trồng cây cối tốt nhất là mùa đông, đương nhiên nếu có rất nhiều tiền thì cũng có thể không để ý đến mùa, nhưng Kiều Nhu tự
cảm thấy mình không phải là kẻ có tiền, cho nên nhiều lắm là cho người
lấy chút hoa cỏ trong phạm vi nhỏ.
Sở hầu gia ở thôn trang nửa ngày, buổi chiều cưỡi ngựa trở về. Kiều Nhu không có chút không muốn nào, ngược lại vô cùng vui sướng đưa người đi. Con người nếu nghĩ thông suốt rồi thì quả nhiên là trời trong mây rộng, vạn sự đều tốt.
Cố ma ma vào năm ngày sau mới đến thôn trang, tiện thể mang tới tin của Hoa ma ma. Vốn nghe nói Kiều Nhu có thai, bà liền chuẩn bị trở về từ sớm nhưng Kiều Nhu nhờ bà đi điều tra chuyện Hoa ma ma nên mới trễ mấy ngày.
Giờ đây thấy Kiều Nhu ở thôn trang, Cố ma ma còn hiểu lầm, vành mắt đo đỏ: “Có phải lão thái thái quý phủ lại chỉ lo che chở đại cô nương không? Cho nên ngay cả ngài đang mang thai cũng chẳng chờ, làm thế nào cũng phải đưa ngài đến thôn trang sao?”
Kiều Nhu dở khóc dở cười, vội dỗ dành: “Không phải là chủ ý của lão thái thái, không liên quan tới bà ấy, là tự ta muốn đến thôn trang, ta là thai đầu, mang thai rất cực khổ, ăn cái gì cũng đều ói, cha ta liền nghĩ cách, bảo ra ngoài giải sầu một chút, nên ta mới xin hầu gia.”
“Không phải là cô nương bị uất ức?” Cố ma ma hơi nghi ngờ hỏi, Kiều Nhu gật đầu: “Không có bị uất ức, chủ ý này của cha ta rất tốt, hôm nay ta còn ăn nhiều thêm nửa chén cơm đấy.”
Cố ma ma chớp chớp mắt, lập tức hỏi: “Bây giờ phu nhân thích khẩu vị gì? Chua hay cay?”
“Thích chua ngọt.” Kiều Nhu cười nói, ánh mắt Cố ma ma lập tức sáng lên: “Chua là trai, cay là gái, có thể thấy thai này của phu nhân nhất định là một tiểu thiếu gia rồi!”
Kiều Nhu khoát khoát tay: “Cái này cũng không nói chính xác được, trước tiên ma ma nói một chút về chuyện Hoa ma ma đi?”
Cố ma ma vội chuyển sang chính sự: “Mấy ngày trước chẳng phải hầu gia cho người đưa Hoa ma ma về Trần gia sao? Ta cũng cho người đi bên Trần gia nghe ngóng một hồi, Hoa ma ma trước đây là nha hoàn của hồi môn của tiên phu nhân (phu nhân đã mất), sau đó gả cho quản sự của cửa hàng, cũng là cửa hàng của hồi môn của tiên phu nhân.”
Ngụ ý quản sự này có lẽ cũng là người của Trần gia.
Con gái xuất giá, ngoại trừ đồ cưới, nếu trong nhà giàu có đa số sẽ cho người làm của hồi môn, để tránh cho đến nhà chồng không có người vừa ý để sai bảo, hoặc đến nhà chồng bị uất ức lại không có người trở về báo tin.
Nha hoàn tì nữ của hồi môn gì gì đó cũng là ý này. Có một số, ngoài khế bán thân của nha hoàn mình, ngay cả khế bán thân của người nhà bọn họ cũng được cho đi. Giống như Hỉ Hạ bên cạnh Kiều Nhu, khế bán thân của cha nương, huynh muội Hỉ Hạ đều ở trong tay Kiều Nhu.
Đây là vì phòng ngừa nha hoàn không trung thành, làm ra chuyện gì sau lưng chủ.
Cũng có một số chỉ cho khế bán thân của nhà hoàn, gia đình của nha hoàn vẫn còn ở lại nhà, trong tay của cha nương cô dâu. Cái này cũng đồng dạng là vì phòng ngừa nha hoàn sau lưng chủ, sợ cô nương nhà mình không đè ép được nha hoàn này, cho nên có ý nắm người nhà của nàng ta làm con tin.
Hai cách làm khác nhau nhưng ý nghĩa ngay từ đầu đều giống nhau.
Hoa ma ma là thuộc diện người nhà còn ở bên Trần gia, chỉ một mình bà ta ở lại bên cạnh đại cô nương Sở Dao ở Sở gia.
Nhưng vì lão thái thái cũng xuất thân từ Trần gia, cho nên không ai cảm thấy Hoa ma ma sẽ phản bội Sở Dao.
À, hành vi như vậy của Hoa ma ma có thể trong mắt của người Trần gia thật sự không phải là phản bội Sở Dao, có lẽ bọn họ còn nghĩ là giúp cho Sở Dao đấy chứ.
“Hoa ma ma có người tỷ tỷ ở Trần gia là nhũ mẫu cho tiểu thiếu gia Trần gia.” Cố ma ma tiếp tục thấp giọng nói: “Mấy ngày gần đây nghe nói đại lão gia Trần gia rất sủng ái một di nương, mẹ ruột của tiểu thiếu gia, Trần đại phu nhân rất là uất ức.”
Kiều Nhu có chút không hiểu, đại phu nhân Trần gia bị uất ức có liên quan gì với Hoa ma ma?
“Trần gia hiện giờ không có một nam nhân có tiền đồ nào, nếu tiếp tục như vậy nữa, Trần gia nhất định sẽ sa sút.” Cố ma ma thở dài: “Lão nô đoán, e rằng trong lòng Trần đại phu nhân nghĩ chính là chuyện thông gia cùng Sở gia. Hoa ma ma này có lẽ là muốn mượn hơi đại cô nương.”
Xui Sở Dao gần gũi Trần gia, đối nghịch với kế mẫu, ầm ĩ đến cùng nhất định lòng Sở Dao hướng về Trần gia. Đến lúc đó dù cho Sở hầu gia không đồng ý, có lão thái thái ở đó, hơn nữa Sở Dao bằng lòng, cửa hôn sự này liền nắm chắc.
Kiều Nhu có chút dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ đại phu nhân Trần gia còn nghĩ ta sẽ ngăn trở Sở Dao gả về Trần gia sao?” Sở Dao người ta có cha ruột, tổ mẫu ruột ở đó, nàng một người làm kế mẫu có chỗ nào để nói?
“Của hồi môn của tiên phu nhân, còn có của cải của hầu phủ.” Cố ma ma nói một câu không rõ ràng. Trần gia chẳng những không có thế lực, ngay cả tiền cũng sắp không có.
Kiều Nhu lắc đầu: “Suy nghĩ nhiều quá rồi, có lẽ đại phu nhân Trần gia sẽ không chơi chiêu bẩn như vậy đâu. Vậy sau khi về đó, Hoa ma ma có được giao nhiệm vụ gì không?”
“Nô tỳ muốn nói là bà ta được giao việc ở phòng bếp, việc ở phòng bếp chẳng phải là rất béo bở ư? Nếu không phải là tâm phúc thì có thể được việc này sao?” Cố ma ma vội nói. Đại phu nhân Trần gia quản lý việc nhà, sẽ không ngay cả một người cũng không chêm vào được. Cho nên bà mới suy đoán người giở trò sau lưng là Trần đại phu nhân.
Ngược lại, Kiều Nhu nghĩ bản thân Sở Dao e là cũng có ý đề phòng nàng, kế mẫu này. Đổ lên người Trần gia lại có chút không ý nghĩa. Oan có đầu nợ có chủ, nàng còn có thể giận chó đánh mèo lên người Trần gia hay sao?
“Con người Hoa ma ma này lòng dạ ác độc, không thể giữ lại.” Kiều Nhu nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta không quản được chuyện của Trần gia, chỉ mong Hoa ma ma có chút tiền đồ, sau này có thể ra chủ ý gì gì nữa cho đại cô nương, ta mới dễ tìm hầu gia làm chủ.”
Kiều Nhu đưa tay sờ sờ bụng: “Bây giờ, trước hết đừng lo, coi như là tích phúc cho bé con, cũng không thể để nó học những thủ đoạn ngầm này.”
Nếu là bé trai, nên đường đường chính chính, quân tử đứng đắn, cho dù dùng mưu kế cũng nên là dương mưu. Nếu là con gái, nên lòng dạ thoải mái vô tư, thông minh sáng sủa mới sống lâu được.
Cũng có người có thể hi ha hồ đồ sống hết đời, nhưng nàng không hy vọng con của mình là như vậy.
Cố ma ma đáp một tiếng, tạm thời quẳng những chuyện của Trần gia ra sau đầu.
Có Cố ma ma chăm sóc, tâm tình của Kiều Nhu càng trở nên tốt. Chắc là có liên quan đến tâm tình, tâm tình tốt, ăn uống cũng chuyển biến tốt theo, chí ít nôn nghén cũng hơi dừng lại, tuy thỉnh thoảng vẫn ói một chút nhưng hai ba ngày mới có một lần.
Sau đó, khẩu vị của Kiều Nhu càng xảy ra biến hoá. Không có điềm báo trước gì, bỗng nhiên sáng sớm rời giường lại không muốn ăn vị chua ngọt nữa, muốn ăn chút vị cay. May là nhà bếp chuẩn bị chu đáo, ngay cả đồ ăn sáng vị cay cũng có, bằng không Kiều Nhu đã bị đói bụng.
“Tại sao lại thích ăn cay cơ chứ?” Cố ma ma nghĩ không ra, sắp bốn tháng rồi, bụng hơi lộ ra một chút nhưng vẫn không nhìn ra tròn hay nhọn. Cố ma ma có kinh nghiệm sinh con, nhưng bà không phải là bà mụ, cũng chưa từng gặp được bao nhiêu thai phụ.
Quan sát một hồi, đoán: “Có phải là có hai đứa, long phượng thai hay không?”
Kiều Nhu phì một tiếng bật cười: “Ngươi còn cho là huynh muội tụi nó đã thương lượng với nhau, hôm nay khẩu vị lớn, ngày mai khẩu vị nhỏ à? Với lại, nếu thật là song thai, cỡ bụng sẽ như vầy sao? Liếc một cái là có thể nhìn ra.”
Đừng nhìn tháng nhỏ, bốn tháng của song thai cùng bốn tháng của một thai khác nhau rất lớn. Còn nữa, đại phu cũng có thể bắt ra mạch đấy, Kiều Nhu mang thai lần đầu, nếu thật là song thai, Từ đại phu sẽ ngay cả một câu dặn dò cũng không có sao?
Trong bụng chỉ có một.
Còn là một đứa khẩu vị khá đặc biệt, hôm nay thích chua ngọt, ngày mai thích cay.
Nhưng Kiều Nhu không có lộc ăn, nàng không thể ăn cay, trên người vốn có dị ứng mang thai, ban đêm trên đùi trên lưng đều nổi mẩn gì đó khiến cả đêm không ngủ được. Ăn cay, dị ứng sẽ càng phát lợi hại hơn, ngay cả trên mặt cũng nổi mẩn. Từ đại phu chỉ có thể bảo nàng ăn chút gì nhẹ, ngay cả vị chua ngọt bây giờ cũng không được phép ăn.
Vì vậy, khẩu vị tốt được một tháng lại phải ăn kiêng, thành dạ dày chim nhỏ lần nữa.
May là thân thể nàng tốt, không phải là thật sự nhịn không được.
Đến tháng bảy, thời tiết mát xuống, Kiều Nhu có thể ăn nhiều hơn, trái cây rau cải trên thôn trang rất đầy đủ, tất cả đều tươi mới nhất. Nếu thôn trang không có thì thôn trang bên cạnh cũng có, quản sự còn có thể qua trao đổi chút, chắc chắn có thể mua về một ít.
Ngoài ra, trong rừng núi còn có các loại quả dại như đào dại, táo dại, quả hạnh dại. Một số ăn ngon, một số khó ăn, nhưng chỉ cần không có độc Kiều Nhu đều sẵn lòng nếm thử một chút, ăn ngon còn cho người đưa về hầu phủ cùng Kiều gia.
Lão thái thái hầu phủ vẻ mặt khó lường nhìn cái dĩa bọn nha hoàn bưng lên, do dự một lúc lâu, thở dài: “Các ngươi thử qua chưa? Lần này vị như thế nào?”
Đại nha hoàn nín cười: “Lần này ngược lại vị thơm ngọt.” Lần đầu tiên Kiều Nhu cho người đưa quả dại về, lão thái thái rất hăng hái, lập tức nếm một trái, nhưng tiếc là quả hạnh dại rất chua, nước miếng chảy ròng ròng, có thể coi là khiến lão thái thái nhớ đời.
“Bên đại cô nương cũng có?” Lão thái thái cầm một trái nếm thử, lần này vị rất ngon, bà nhịn không được vừa gật đầu vừa thuận miệng hỏi một câu. Đại nha hoàn cười gật đầu: “Đưa qua rồi ạ.”
Dừng trong chốc lát, mới nói tiếp: “Có điều đại cô nương như là không thích ăn, chia cho bọn nha hoàn rồi ạ.”
“Không thích thì thôi.” Lão thái thái im lặng một hồi, thả quả trong tay xuống, thở dài: “Có ta ở trong phủ này chung quy vẫn có một chỗ cho con bé. Đợi sau này xuất giá, con bé sẽ trưởng thành hiểu chuyện mà.”
Đến lúc đó sẽ chọn cho con bé một nhà chồng không khiến nó bị uất ức, coi như cả đời không hiểu chuyện cũng không sao. Có cha con bé ở đây, chắc chắn sẽ không nhìn con gái mình bị ăn hiếp chứ? Con gái mà, kiêu căng một chút cũng không sao. Ngược lại, hơi uất ức cho Kiều Nhu một chút, nhưng có lẽ Kiều Nhu cũng không thèm thân thiết nhiều với một kế nữ.
Sở hầu gia ở thôn trang nửa ngày, buổi chiều cưỡi ngựa trở về. Kiều Nhu không có chút không muốn nào, ngược lại vô cùng vui sướng đưa người đi. Con người nếu nghĩ thông suốt rồi thì quả nhiên là trời trong mây rộng, vạn sự đều tốt.
Cố ma ma vào năm ngày sau mới đến thôn trang, tiện thể mang tới tin của Hoa ma ma. Vốn nghe nói Kiều Nhu có thai, bà liền chuẩn bị trở về từ sớm nhưng Kiều Nhu nhờ bà đi điều tra chuyện Hoa ma ma nên mới trễ mấy ngày.
Giờ đây thấy Kiều Nhu ở thôn trang, Cố ma ma còn hiểu lầm, vành mắt đo đỏ: “Có phải lão thái thái quý phủ lại chỉ lo che chở đại cô nương không? Cho nên ngay cả ngài đang mang thai cũng chẳng chờ, làm thế nào cũng phải đưa ngài đến thôn trang sao?”
Kiều Nhu dở khóc dở cười, vội dỗ dành: “Không phải là chủ ý của lão thái thái, không liên quan tới bà ấy, là tự ta muốn đến thôn trang, ta là thai đầu, mang thai rất cực khổ, ăn cái gì cũng đều ói, cha ta liền nghĩ cách, bảo ra ngoài giải sầu một chút, nên ta mới xin hầu gia.”
“Không phải là cô nương bị uất ức?” Cố ma ma hơi nghi ngờ hỏi, Kiều Nhu gật đầu: “Không có bị uất ức, chủ ý này của cha ta rất tốt, hôm nay ta còn ăn nhiều thêm nửa chén cơm đấy.”
Cố ma ma chớp chớp mắt, lập tức hỏi: “Bây giờ phu nhân thích khẩu vị gì? Chua hay cay?”
“Thích chua ngọt.” Kiều Nhu cười nói, ánh mắt Cố ma ma lập tức sáng lên: “Chua là trai, cay là gái, có thể thấy thai này của phu nhân nhất định là một tiểu thiếu gia rồi!”
Kiều Nhu khoát khoát tay: “Cái này cũng không nói chính xác được, trước tiên ma ma nói một chút về chuyện Hoa ma ma đi?”
Cố ma ma vội chuyển sang chính sự: “Mấy ngày trước chẳng phải hầu gia cho người đưa Hoa ma ma về Trần gia sao? Ta cũng cho người đi bên Trần gia nghe ngóng một hồi, Hoa ma ma trước đây là nha hoàn của hồi môn của tiên phu nhân (phu nhân đã mất), sau đó gả cho quản sự của cửa hàng, cũng là cửa hàng của hồi môn của tiên phu nhân.”
Ngụ ý quản sự này có lẽ cũng là người của Trần gia.
Con gái xuất giá, ngoại trừ đồ cưới, nếu trong nhà giàu có đa số sẽ cho người làm của hồi môn, để tránh cho đến nhà chồng không có người vừa ý để sai bảo, hoặc đến nhà chồng bị uất ức lại không có người trở về báo tin.
Nha hoàn tì nữ của hồi môn gì gì đó cũng là ý này. Có một số, ngoài khế bán thân của nha hoàn mình, ngay cả khế bán thân của người nhà bọn họ cũng được cho đi. Giống như Hỉ Hạ bên cạnh Kiều Nhu, khế bán thân của cha nương, huynh muội Hỉ Hạ đều ở trong tay Kiều Nhu.
Đây là vì phòng ngừa nha hoàn không trung thành, làm ra chuyện gì sau lưng chủ.
Cũng có một số chỉ cho khế bán thân của nhà hoàn, gia đình của nha hoàn vẫn còn ở lại nhà, trong tay của cha nương cô dâu. Cái này cũng đồng dạng là vì phòng ngừa nha hoàn sau lưng chủ, sợ cô nương nhà mình không đè ép được nha hoàn này, cho nên có ý nắm người nhà của nàng ta làm con tin.
Hai cách làm khác nhau nhưng ý nghĩa ngay từ đầu đều giống nhau.
Hoa ma ma là thuộc diện người nhà còn ở bên Trần gia, chỉ một mình bà ta ở lại bên cạnh đại cô nương Sở Dao ở Sở gia.
Nhưng vì lão thái thái cũng xuất thân từ Trần gia, cho nên không ai cảm thấy Hoa ma ma sẽ phản bội Sở Dao.
À, hành vi như vậy của Hoa ma ma có thể trong mắt của người Trần gia thật sự không phải là phản bội Sở Dao, có lẽ bọn họ còn nghĩ là giúp cho Sở Dao đấy chứ.
“Hoa ma ma có người tỷ tỷ ở Trần gia là nhũ mẫu cho tiểu thiếu gia Trần gia.” Cố ma ma tiếp tục thấp giọng nói: “Mấy ngày gần đây nghe nói đại lão gia Trần gia rất sủng ái một di nương, mẹ ruột của tiểu thiếu gia, Trần đại phu nhân rất là uất ức.”
Kiều Nhu có chút không hiểu, đại phu nhân Trần gia bị uất ức có liên quan gì với Hoa ma ma?
“Trần gia hiện giờ không có một nam nhân có tiền đồ nào, nếu tiếp tục như vậy nữa, Trần gia nhất định sẽ sa sút.” Cố ma ma thở dài: “Lão nô đoán, e rằng trong lòng Trần đại phu nhân nghĩ chính là chuyện thông gia cùng Sở gia. Hoa ma ma này có lẽ là muốn mượn hơi đại cô nương.”
Xui Sở Dao gần gũi Trần gia, đối nghịch với kế mẫu, ầm ĩ đến cùng nhất định lòng Sở Dao hướng về Trần gia. Đến lúc đó dù cho Sở hầu gia không đồng ý, có lão thái thái ở đó, hơn nữa Sở Dao bằng lòng, cửa hôn sự này liền nắm chắc.
Kiều Nhu có chút dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ đại phu nhân Trần gia còn nghĩ ta sẽ ngăn trở Sở Dao gả về Trần gia sao?” Sở Dao người ta có cha ruột, tổ mẫu ruột ở đó, nàng một người làm kế mẫu có chỗ nào để nói?
“Của hồi môn của tiên phu nhân, còn có của cải của hầu phủ.” Cố ma ma nói một câu không rõ ràng. Trần gia chẳng những không có thế lực, ngay cả tiền cũng sắp không có.
Kiều Nhu lắc đầu: “Suy nghĩ nhiều quá rồi, có lẽ đại phu nhân Trần gia sẽ không chơi chiêu bẩn như vậy đâu. Vậy sau khi về đó, Hoa ma ma có được giao nhiệm vụ gì không?”
“Nô tỳ muốn nói là bà ta được giao việc ở phòng bếp, việc ở phòng bếp chẳng phải là rất béo bở ư? Nếu không phải là tâm phúc thì có thể được việc này sao?” Cố ma ma vội nói. Đại phu nhân Trần gia quản lý việc nhà, sẽ không ngay cả một người cũng không chêm vào được. Cho nên bà mới suy đoán người giở trò sau lưng là Trần đại phu nhân.
Ngược lại, Kiều Nhu nghĩ bản thân Sở Dao e là cũng có ý đề phòng nàng, kế mẫu này. Đổ lên người Trần gia lại có chút không ý nghĩa. Oan có đầu nợ có chủ, nàng còn có thể giận chó đánh mèo lên người Trần gia hay sao?
“Con người Hoa ma ma này lòng dạ ác độc, không thể giữ lại.” Kiều Nhu nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta không quản được chuyện của Trần gia, chỉ mong Hoa ma ma có chút tiền đồ, sau này có thể ra chủ ý gì gì nữa cho đại cô nương, ta mới dễ tìm hầu gia làm chủ.”
Kiều Nhu đưa tay sờ sờ bụng: “Bây giờ, trước hết đừng lo, coi như là tích phúc cho bé con, cũng không thể để nó học những thủ đoạn ngầm này.”
Nếu là bé trai, nên đường đường chính chính, quân tử đứng đắn, cho dù dùng mưu kế cũng nên là dương mưu. Nếu là con gái, nên lòng dạ thoải mái vô tư, thông minh sáng sủa mới sống lâu được.
Cũng có người có thể hi ha hồ đồ sống hết đời, nhưng nàng không hy vọng con của mình là như vậy.
Cố ma ma đáp một tiếng, tạm thời quẳng những chuyện của Trần gia ra sau đầu.
Có Cố ma ma chăm sóc, tâm tình của Kiều Nhu càng trở nên tốt. Chắc là có liên quan đến tâm tình, tâm tình tốt, ăn uống cũng chuyển biến tốt theo, chí ít nôn nghén cũng hơi dừng lại, tuy thỉnh thoảng vẫn ói một chút nhưng hai ba ngày mới có một lần.
Sau đó, khẩu vị của Kiều Nhu càng xảy ra biến hoá. Không có điềm báo trước gì, bỗng nhiên sáng sớm rời giường lại không muốn ăn vị chua ngọt nữa, muốn ăn chút vị cay. May là nhà bếp chuẩn bị chu đáo, ngay cả đồ ăn sáng vị cay cũng có, bằng không Kiều Nhu đã bị đói bụng.
“Tại sao lại thích ăn cay cơ chứ?” Cố ma ma nghĩ không ra, sắp bốn tháng rồi, bụng hơi lộ ra một chút nhưng vẫn không nhìn ra tròn hay nhọn. Cố ma ma có kinh nghiệm sinh con, nhưng bà không phải là bà mụ, cũng chưa từng gặp được bao nhiêu thai phụ.
Quan sát một hồi, đoán: “Có phải là có hai đứa, long phượng thai hay không?”
Kiều Nhu phì một tiếng bật cười: “Ngươi còn cho là huynh muội tụi nó đã thương lượng với nhau, hôm nay khẩu vị lớn, ngày mai khẩu vị nhỏ à? Với lại, nếu thật là song thai, cỡ bụng sẽ như vầy sao? Liếc một cái là có thể nhìn ra.”
Đừng nhìn tháng nhỏ, bốn tháng của song thai cùng bốn tháng của một thai khác nhau rất lớn. Còn nữa, đại phu cũng có thể bắt ra mạch đấy, Kiều Nhu mang thai lần đầu, nếu thật là song thai, Từ đại phu sẽ ngay cả một câu dặn dò cũng không có sao?
Trong bụng chỉ có một.
Còn là một đứa khẩu vị khá đặc biệt, hôm nay thích chua ngọt, ngày mai thích cay.
Nhưng Kiều Nhu không có lộc ăn, nàng không thể ăn cay, trên người vốn có dị ứng mang thai, ban đêm trên đùi trên lưng đều nổi mẩn gì đó khiến cả đêm không ngủ được. Ăn cay, dị ứng sẽ càng phát lợi hại hơn, ngay cả trên mặt cũng nổi mẩn. Từ đại phu chỉ có thể bảo nàng ăn chút gì nhẹ, ngay cả vị chua ngọt bây giờ cũng không được phép ăn.
Vì vậy, khẩu vị tốt được một tháng lại phải ăn kiêng, thành dạ dày chim nhỏ lần nữa.
May là thân thể nàng tốt, không phải là thật sự nhịn không được.
Đến tháng bảy, thời tiết mát xuống, Kiều Nhu có thể ăn nhiều hơn, trái cây rau cải trên thôn trang rất đầy đủ, tất cả đều tươi mới nhất. Nếu thôn trang không có thì thôn trang bên cạnh cũng có, quản sự còn có thể qua trao đổi chút, chắc chắn có thể mua về một ít.
Ngoài ra, trong rừng núi còn có các loại quả dại như đào dại, táo dại, quả hạnh dại. Một số ăn ngon, một số khó ăn, nhưng chỉ cần không có độc Kiều Nhu đều sẵn lòng nếm thử một chút, ăn ngon còn cho người đưa về hầu phủ cùng Kiều gia.
Lão thái thái hầu phủ vẻ mặt khó lường nhìn cái dĩa bọn nha hoàn bưng lên, do dự một lúc lâu, thở dài: “Các ngươi thử qua chưa? Lần này vị như thế nào?”
Đại nha hoàn nín cười: “Lần này ngược lại vị thơm ngọt.” Lần đầu tiên Kiều Nhu cho người đưa quả dại về, lão thái thái rất hăng hái, lập tức nếm một trái, nhưng tiếc là quả hạnh dại rất chua, nước miếng chảy ròng ròng, có thể coi là khiến lão thái thái nhớ đời.
“Bên đại cô nương cũng có?” Lão thái thái cầm một trái nếm thử, lần này vị rất ngon, bà nhịn không được vừa gật đầu vừa thuận miệng hỏi một câu. Đại nha hoàn cười gật đầu: “Đưa qua rồi ạ.”
Dừng trong chốc lát, mới nói tiếp: “Có điều đại cô nương như là không thích ăn, chia cho bọn nha hoàn rồi ạ.”
“Không thích thì thôi.” Lão thái thái im lặng một hồi, thả quả trong tay xuống, thở dài: “Có ta ở trong phủ này chung quy vẫn có một chỗ cho con bé. Đợi sau này xuất giá, con bé sẽ trưởng thành hiểu chuyện mà.”
Đến lúc đó sẽ chọn cho con bé một nhà chồng không khiến nó bị uất ức, coi như cả đời không hiểu chuyện cũng không sao. Có cha con bé ở đây, chắc chắn sẽ không nhìn con gái mình bị ăn hiếp chứ? Con gái mà, kiêu căng một chút cũng không sao. Ngược lại, hơi uất ức cho Kiều Nhu một chút, nhưng có lẽ Kiều Nhu cũng không thèm thân thiết nhiều với một kế nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.