Chương 47: TÔI LUÔN THỦY CHUNG NHƯ MỘT VỚI EM
Ninh Mông Tiếu
14/04/2016
“Lựa chọn? Vì sao anh phải lựa chọn một chuyện hoang đường như thế?” Trữ
Huyễn nhìn Trữ Tích, trong giọng nói có chút cảm xúc phức tạp.
“Hoang đường?” Trữ Tích cũng cố chấp nhìn lại Trữ Huyễn, cười lạnh một tiếng, “Anh bảo đây là lựa chọn hoang đường sao? Tốt, tôi biết sự lựa chọn của anh là gì rồi, người phụ nữ kia có gì tốt mà anh lại đánh đổi tình cảm mấy mươi năm của chúng ta chứ?”
“Trữ Tích, cậu dám khẳng định vào lúc cô ấy liều lĩnh cứu cậu, trong lòng cậu không có chút xúc động nào sao?” Trữ Huyễn híp đôi mắt hoa đào lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trữ Tích giống như muốn hiểu rõ mọi suy nghĩ sâu trong lòng hắn.
“Vậy thì thế nào? Cô ta không nên tới nơi này, không nên xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, tôi không thể chấp nhận bất cứ sự thay đổi nào diễn ra ở đây, một chút cũng không” nội tâm của Trữ Tích đang giãy dụa kịch liệt, hắn nghe Trữ Huyễn hỏi vậy thì hai mắt lóe lên, giật mình một chút sau đó nói ra ý nghĩ của bản thân, hắn muốn hoàn toàn quên đi cảm giác ấm áp mà Tô Tiểu Mạt mang lại.
“Trữ Tích, hai mươi mấy năm qu chúng ta đều sống trong không gian nội tâm nhỏ hẹp của chính mình, chúng ta đều giả bộ như thể không có việc gì mà sống, muốn lau sạch đi nỗi đau giấu kín trong đáy lòng, nhưng cậu thực sự quên sao? Cậu không muốn thay đổi nhưng cậu sợ hãi, sợ hãi một khi mất đi cuộc sống trước mắt cậu sẽ biến thành một con cá chết cạn, thế giới nội tâm của cậu sẽ sụp đổ, nhưng anh không thể sống như vậy cả đời, hai mươi năm nay anh đã sông troi dạt như thế chán rồi, bây giờ anh muốn sống một cuốc sống sinh động hơn, có tình cảm hơn chứ không phải là tự ép buộc bản thân như bây giờ, rõ ràng trên mặt là cười nhưng trong mắt đều là băng lạnh, một cuộc sống như thế khiến anh thật sự rất mệt mỏi, thậm chí là căm hận, cậu có hiểu không?” Trữ Huyễn vươn hai vay ra nắm chặt vai của Trữ Tích, gằn từng tiếng.
Ba người còn lại đều im lặng hoặc ngồi hoặc đứng trầm mặc không nói, suốt hai mươi mấy năm nay từ cái ngày họ bước chân vào cổ bào thì chưa ai nhắc tới quá khứ của bản thân, ai cũng làm như thể không có việc gì xảy ra, năm người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống, nhưng ai cũng không nghĩ tới cái nơi bọn họ nghĩ là chỗ để nương tựa này lại càng khiến vết thương họ vốn nghĩ là đã được che giấu càng lúc càng sâu, bọn họ đều có tâm sự của riêng mình, đều tự đau, tự liếm láp vết thương của chính mình nhưng vẫn cố chấp không muốn nhắc tới cơn ác mộng vẫn đeo bám họ mỗi đêm, nhưng hai mươi mấy năm qua bọn họ vẫn bình yên vô sự mà sống, vốn tưởng sẽ sống như thế cả đời, nhưng từ giây phút Tô Tiểu Mạt tới đây thì cuốc sống yên tĩnh trước kia của bọn họ đã bị phá vỡ.
“Không, tôi không muốn thay đổi, tôi chỉ muốn cuộc sống yên lặng trước kia mà thôi, tôi không thích bất cứ người nào quấy rầy, cho dù là Tô Tiểu Mạt cũng không ngoại lệ” trái tim của Trữ Tích nhói lên một cái, chuyện cũ khiến hắn hàng đêm đều gặp ác mộng hôm nay lại bị Trữ Huyễn khơi ra, chuyện mà hắn cất giấu vào sâu trong tim lại bị phanh phui như thế thì sao hắn có thể chịu được, đơn giản là trước kia hắn đã quá đau khổ rồi, giống như từ quỷ môn quan dạo một vòng rồi mới trở về, hắn không muốn mất đi bất cứ cái gì nữa, không muốn thay đổi cũng không muốn đau lòng.
“Tôi muốn thay đổi đơn giản là tôi không muốn mất bất cứ thứ gì nữa, cho nên chuyện tôi thay đổi không có kẻ nào có thể ngăn cản được” Trữ Huyễn buông vai của Trữ Tích ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, “Nếu cậu dám đụng một ngón tay vào cô ấy, tình nghĩa anh em của chúng ta coi như chấm dứt”.
“Ha ha, thì ra hai mươi năm ở chung lại không bằng một Tô Tiểu Mạt” thân hình của Trữ Tích lung lay mà lui từng bước về phía sau, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Trữ Huyễn, trái tim hắn lại co thắt, nâng tay đè lên ngực, đôi mắt được che giấu dưới mắt kiếng tràn đầy hơi nước, làn da vốn trắng hơn bình thường nay lại càng tái nhợt.
Trữ Hằng thấy tình hình không ổn, lời nói khi nãy của Trữ Huyễn cũng khiến hắn rất xúa động, từ rất lâu rồi bọn họ đã quen với cuộc sống yên lặng thế này, mấy năm nay là hắn chăm sóc Trữ Tích nên hắn biết vì sao Trữ Tích lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, vì sao lại đau lòng như vậy, nhưng hắn cũng không thể ngừng suy nghĩ về lời nói của Trữ Huyễn, đúng vậy, bọn họ đã kìm nén bản thân lâu quá rồi, lâu tới nỗi vết thương kia đã biếng thành một cây kim ngày ngày đâm vào trái tim của bọn hắn tới phát đau, nhưng bên ngoài bọn họ lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn ép mình tươi cười.
Trữ Tích ôm ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trữ Huyễn, thân thể lung lay sắp đổ, Trữ Hằng lập tức tiến lên phía trước, đau lòng mà đỡ sau lưng hắn, “Trữ Tích, cậu không thể nghĩ thoáng hơn một chút sao? Việc gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Đúng vậy, tôi muốn tự tra tấn mình đấy thì sao?” Trữ Tích chuyển mắt nhìn về đôi mắt tràn ngập lo lắng của Trữ Hằng, sâu kín nói, “Các người muốn gì bộ tôi không biết sao? Nhưng tôi không còn sức lực để thay đổi cái gì cả, tôi chỉ muốn yên ổn cho tới lúc chết mà thôi”.
“Cậu nói mê sảng cái gì vậy, đường đời của cậu còn rất dài, mặc kệ Trữ Huyễn như thế nào, anh vẫn luôn đi với cậu” Trữ Hằng gắt gao đỡ Trữ Tích, nước mắt đã bắt đầu tràn khóe mi.
“Trữ Hằng, đỡ Trữ Tích về phòng đi” Trữ Dã ôn hòa nói.
“Dạ” Trữ Hằng cũng gạt đi nước mắt, đỡ Trữ Tích lên phòng.
“Mặc kệ anh muốn thế nào, cho dù có đối lập với anh cũng được, tôi nhất định phải đuổi Tô Tiểu Mạt đi” Trữ Tích thẳng lưng, tùy ý để Trữ Hằng nâng lên lầu, nhưng đi một nửa thì hắn dừng lại nói, ngữ điệu kiên định nói không nên lời.
“Trữ Tích, nếu anh còn ở đây ngày nào thì ngày đó cô ấy vẫn bình an vô sự” Trữ Huyễn cũng không chịu thỏa hiệp mà trả lời.
“Được, tôi chống mắt lên xem đây” Trữ Tích cười lạnh một tiếng, chậm rãi thẳng thắt lưng mà đi lên lầu.
“Trữ Huyễn, vì cô ta mà tổn thương tới Trữ Tích, đáng sao?” Trữ Hạo nhịn không được mà thở dài một hơi, nhìn về phía Trữ Huyễn, không ngờ người mà hắn vốn nghĩ là vô tư nhất lại là người nổi loạn nhất trong bọn họ.
“Không phải là chuyện đáng hay không mà là trong lòng tôi đã chọn cô ấy rồi, sẽ không thay đổi nữa” Trữ Huyễn xoay người nhìn Trữ Hạo, “Có lẽ đây là định mệnh của tôi, suốt cuộc đời này có lẽ tôi chỉ có thể sống vì cô gái đó”.
“Nếu có một ngày cậu phát hiện ra cô ta lừa cậu, lừa tất cả mọi người, cậu còn đứng về phía cô ta sao?” giọng điệu của Trữ Dã trầm ổn nhìn về phía Trữ Huyễn, gằn từng tiếng hỏi.
“Có, cho dù cô ấy có phản bội tôi hoặc thậm chí là giết tôi, tôi vẫn thủy chung như một” Trữ Huyễn nhìn về phía Trữ Dã trịnh trọng nói.
“Trữ Huyễn, cậu thực sự có thể vì cô ta mà hi sinh tình anh em của chúng ta sao?” Trữ Hạo tới gần Trữ Huyện, trong giọng nói mang theo nhiệt độ lạnh băng.
“Chỉ cần các anh không tổn thương cô ấy thì chúng ta vẫn là anh em” Trữ Huyễn tà mị cười, nhìn về phía Trữ Hạo kiên quyết trả lời.
“Hoang đường?” Trữ Tích cũng cố chấp nhìn lại Trữ Huyễn, cười lạnh một tiếng, “Anh bảo đây là lựa chọn hoang đường sao? Tốt, tôi biết sự lựa chọn của anh là gì rồi, người phụ nữ kia có gì tốt mà anh lại đánh đổi tình cảm mấy mươi năm của chúng ta chứ?”
“Trữ Tích, cậu dám khẳng định vào lúc cô ấy liều lĩnh cứu cậu, trong lòng cậu không có chút xúc động nào sao?” Trữ Huyễn híp đôi mắt hoa đào lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trữ Tích giống như muốn hiểu rõ mọi suy nghĩ sâu trong lòng hắn.
“Vậy thì thế nào? Cô ta không nên tới nơi này, không nên xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, tôi không thể chấp nhận bất cứ sự thay đổi nào diễn ra ở đây, một chút cũng không” nội tâm của Trữ Tích đang giãy dụa kịch liệt, hắn nghe Trữ Huyễn hỏi vậy thì hai mắt lóe lên, giật mình một chút sau đó nói ra ý nghĩ của bản thân, hắn muốn hoàn toàn quên đi cảm giác ấm áp mà Tô Tiểu Mạt mang lại.
“Trữ Tích, hai mươi mấy năm qu chúng ta đều sống trong không gian nội tâm nhỏ hẹp của chính mình, chúng ta đều giả bộ như thể không có việc gì mà sống, muốn lau sạch đi nỗi đau giấu kín trong đáy lòng, nhưng cậu thực sự quên sao? Cậu không muốn thay đổi nhưng cậu sợ hãi, sợ hãi một khi mất đi cuộc sống trước mắt cậu sẽ biến thành một con cá chết cạn, thế giới nội tâm của cậu sẽ sụp đổ, nhưng anh không thể sống như vậy cả đời, hai mươi năm nay anh đã sông troi dạt như thế chán rồi, bây giờ anh muốn sống một cuốc sống sinh động hơn, có tình cảm hơn chứ không phải là tự ép buộc bản thân như bây giờ, rõ ràng trên mặt là cười nhưng trong mắt đều là băng lạnh, một cuộc sống như thế khiến anh thật sự rất mệt mỏi, thậm chí là căm hận, cậu có hiểu không?” Trữ Huyễn vươn hai vay ra nắm chặt vai của Trữ Tích, gằn từng tiếng.
Ba người còn lại đều im lặng hoặc ngồi hoặc đứng trầm mặc không nói, suốt hai mươi mấy năm nay từ cái ngày họ bước chân vào cổ bào thì chưa ai nhắc tới quá khứ của bản thân, ai cũng làm như thể không có việc gì xảy ra, năm người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống, nhưng ai cũng không nghĩ tới cái nơi bọn họ nghĩ là chỗ để nương tựa này lại càng khiến vết thương họ vốn nghĩ là đã được che giấu càng lúc càng sâu, bọn họ đều có tâm sự của riêng mình, đều tự đau, tự liếm láp vết thương của chính mình nhưng vẫn cố chấp không muốn nhắc tới cơn ác mộng vẫn đeo bám họ mỗi đêm, nhưng hai mươi mấy năm qua bọn họ vẫn bình yên vô sự mà sống, vốn tưởng sẽ sống như thế cả đời, nhưng từ giây phút Tô Tiểu Mạt tới đây thì cuốc sống yên tĩnh trước kia của bọn họ đã bị phá vỡ.
“Không, tôi không muốn thay đổi, tôi chỉ muốn cuộc sống yên lặng trước kia mà thôi, tôi không thích bất cứ người nào quấy rầy, cho dù là Tô Tiểu Mạt cũng không ngoại lệ” trái tim của Trữ Tích nhói lên một cái, chuyện cũ khiến hắn hàng đêm đều gặp ác mộng hôm nay lại bị Trữ Huyễn khơi ra, chuyện mà hắn cất giấu vào sâu trong tim lại bị phanh phui như thế thì sao hắn có thể chịu được, đơn giản là trước kia hắn đã quá đau khổ rồi, giống như từ quỷ môn quan dạo một vòng rồi mới trở về, hắn không muốn mất đi bất cứ cái gì nữa, không muốn thay đổi cũng không muốn đau lòng.
“Tôi muốn thay đổi đơn giản là tôi không muốn mất bất cứ thứ gì nữa, cho nên chuyện tôi thay đổi không có kẻ nào có thể ngăn cản được” Trữ Huyễn buông vai của Trữ Tích ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, “Nếu cậu dám đụng một ngón tay vào cô ấy, tình nghĩa anh em của chúng ta coi như chấm dứt”.
“Ha ha, thì ra hai mươi năm ở chung lại không bằng một Tô Tiểu Mạt” thân hình của Trữ Tích lung lay mà lui từng bước về phía sau, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Trữ Huyễn, trái tim hắn lại co thắt, nâng tay đè lên ngực, đôi mắt được che giấu dưới mắt kiếng tràn đầy hơi nước, làn da vốn trắng hơn bình thường nay lại càng tái nhợt.
Trữ Hằng thấy tình hình không ổn, lời nói khi nãy của Trữ Huyễn cũng khiến hắn rất xúa động, từ rất lâu rồi bọn họ đã quen với cuộc sống yên lặng thế này, mấy năm nay là hắn chăm sóc Trữ Tích nên hắn biết vì sao Trữ Tích lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, vì sao lại đau lòng như vậy, nhưng hắn cũng không thể ngừng suy nghĩ về lời nói của Trữ Huyễn, đúng vậy, bọn họ đã kìm nén bản thân lâu quá rồi, lâu tới nỗi vết thương kia đã biếng thành một cây kim ngày ngày đâm vào trái tim của bọn hắn tới phát đau, nhưng bên ngoài bọn họ lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn ép mình tươi cười.
Trữ Tích ôm ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trữ Huyễn, thân thể lung lay sắp đổ, Trữ Hằng lập tức tiến lên phía trước, đau lòng mà đỡ sau lưng hắn, “Trữ Tích, cậu không thể nghĩ thoáng hơn một chút sao? Việc gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Đúng vậy, tôi muốn tự tra tấn mình đấy thì sao?” Trữ Tích chuyển mắt nhìn về đôi mắt tràn ngập lo lắng của Trữ Hằng, sâu kín nói, “Các người muốn gì bộ tôi không biết sao? Nhưng tôi không còn sức lực để thay đổi cái gì cả, tôi chỉ muốn yên ổn cho tới lúc chết mà thôi”.
“Cậu nói mê sảng cái gì vậy, đường đời của cậu còn rất dài, mặc kệ Trữ Huyễn như thế nào, anh vẫn luôn đi với cậu” Trữ Hằng gắt gao đỡ Trữ Tích, nước mắt đã bắt đầu tràn khóe mi.
“Trữ Hằng, đỡ Trữ Tích về phòng đi” Trữ Dã ôn hòa nói.
“Dạ” Trữ Hằng cũng gạt đi nước mắt, đỡ Trữ Tích lên phòng.
“Mặc kệ anh muốn thế nào, cho dù có đối lập với anh cũng được, tôi nhất định phải đuổi Tô Tiểu Mạt đi” Trữ Tích thẳng lưng, tùy ý để Trữ Hằng nâng lên lầu, nhưng đi một nửa thì hắn dừng lại nói, ngữ điệu kiên định nói không nên lời.
“Trữ Tích, nếu anh còn ở đây ngày nào thì ngày đó cô ấy vẫn bình an vô sự” Trữ Huyễn cũng không chịu thỏa hiệp mà trả lời.
“Được, tôi chống mắt lên xem đây” Trữ Tích cười lạnh một tiếng, chậm rãi thẳng thắt lưng mà đi lên lầu.
“Trữ Huyễn, vì cô ta mà tổn thương tới Trữ Tích, đáng sao?” Trữ Hạo nhịn không được mà thở dài một hơi, nhìn về phía Trữ Huyễn, không ngờ người mà hắn vốn nghĩ là vô tư nhất lại là người nổi loạn nhất trong bọn họ.
“Không phải là chuyện đáng hay không mà là trong lòng tôi đã chọn cô ấy rồi, sẽ không thay đổi nữa” Trữ Huyễn xoay người nhìn Trữ Hạo, “Có lẽ đây là định mệnh của tôi, suốt cuộc đời này có lẽ tôi chỉ có thể sống vì cô gái đó”.
“Nếu có một ngày cậu phát hiện ra cô ta lừa cậu, lừa tất cả mọi người, cậu còn đứng về phía cô ta sao?” giọng điệu của Trữ Dã trầm ổn nhìn về phía Trữ Huyễn, gằn từng tiếng hỏi.
“Có, cho dù cô ấy có phản bội tôi hoặc thậm chí là giết tôi, tôi vẫn thủy chung như một” Trữ Huyễn nhìn về phía Trữ Dã trịnh trọng nói.
“Trữ Huyễn, cậu thực sự có thể vì cô ta mà hi sinh tình anh em của chúng ta sao?” Trữ Hạo tới gần Trữ Huyện, trong giọng nói mang theo nhiệt độ lạnh băng.
“Chỉ cần các anh không tổn thương cô ấy thì chúng ta vẫn là anh em” Trữ Huyễn tà mị cười, nhìn về phía Trữ Hạo kiên quyết trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.