Chương 13: Cắt Đứt Quan Hệ Cha Con Đi
Tam Nhật Thành Tinh
28/09/2022
Thạch Giảo Giảo cũng không lái xe về nhà mà chạy thẳng lên xe ngủ.
Buổi sáng hôm sau, khi thấy tiệm xăm mở cửa, cô lập tức cầm một đống đồ ăn sáng, vẻ mặt lấy lòng bước vào.
Hôm qua cô chỉ mới đưa một tấm thẻ phụ cho Trác Ôn Thư, cô vẫn còn một đống thẻ khác, tạm thời sẽ không thiếu tiền.
Đưa tay không đánh người mặt cười, đặc biệt là người đưa điểm tâm nóng hổi tới lúc người ta đói tới ngực dán vào lưng thế này.
Mập mạp và một anh chàng khác lập tức sáng mắt lên, mau chóng ăn ngấu ăn nghiến.
Thạch Giảo Giảo nhìn thoáng qua lầu trên, lên tiếng hỏi: “Ôn Thư còn chưa dậy ư?”
Mập mạp cắn một miếng bánh bao lớn, hàm hồ nói: “Dậy rồi, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu…”
“Dậy sớm vậy sao? Sao tôi không thấy?” Ngoại trừ tới nhà nghỉ bên cạnh rửa mặt, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa tiệm, mới vừa mở cửa đã chạy tới.
“Thói quen hình thành trong ngực, rất khó sửa…”
Mập mạp nhìn ra nghi ngờ của Thạch Giảo Giảo, lại nói: “Có cửa sau.”
Nơi nát này còn có cửa sau? Thạch Giảo Giảo chờ trong tiệm suốt một buổi sáng cũng không thấy Ôn Thư xuất hiện.
Cô không cho rằng Ôn Thư sẽ trốn tránh cô, vậy anh có thể làm gì? Nguyên một buổi sáng Thạch Giảo Giảo đều đang cố gắng nhớ lại cốt truyện.
Tới giữa trưa, cô bước ra khỏi tiệm, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn, kết quả bị lão cha tiện nghi chặn ngoài cửa.
Tìm được một nhà hàng tương đối cao cấp ở phụ cận, Thạch Giảo Giảo ăn ngấu nghiến, mà Thạch Duyệt Thành thì đứng bên cạnh mắng tới đỏ mặt tía tai.
“An! Con chỉ biết ăn!” Đây là lần đầu tiên Thạch Duyệt Thành bị chọc giận tới độ không còn chút hàm dưỡng nào.
Ông muốn hất ngược cái bàn lên, lại phát hiện mình hất không nổi, bàn được làm dính liền với sàn nhà, ông lại càng tức giận hơn.
Vừa lúc Thạch Giảo Giảo đã ăn no, chỉ một câu đã có thể khiến Thạch Duyệt Thành đang giận tới xù lông lên phải im bặt.
“Xóa bỏ quan hệ cha con đi.” Thạch Giảo Giảo lau miệng, bình tĩnh nói.
Nếu không phải hệ thống ép cô phải công lược Trác Ôn Thư bảo vệ mạng chó, đám nhân vật này còn chẳng thể tính là pháo hôi trong truyện của cô, mà cô cũng cảm thấy mình giống Chúa Sáng Thế.
“Con nói cái gì?!” Thạch Duyệt Thành duỗi tay đỡ gáy, cảm thấy có lẽ hôm nay mình sẽ tức chết ở nơi này.
“Xóa bỏ quan hệ cha con, ba sẽ không bị mất mặt nữa. Không phải ba vẫn luôn chê con làm ba mất mặt sao?”
Theo giả thiết lúc trước, Thạch Giảo Giảo vốn chẳng có tài cán gì, sở dĩ Thạch Duyệt Thành nhận cô về phần lớn nguyên nhân đều vì nguyên thân biết rõ Thạch Duyệt Thành là người trọng uy tín danh dự, nhiều lần giả vờ đáng thương đồng thời tạo áp lực đạo đức cho ông.
Thạch Duyệt Thành vẫn luôn bất mãn, mãi cho tới khi nguyên thân có thể câu kéo nam chính Đan Tần, ông mới thay đổi thái độ với cô.
Hiện tại cô khiến cơ hội liên hôn giữa hai nhà Thạch Đan thất bại, đương nhiên Thạch Duyệt Thành sẽ muốn cắn người.
Buổi sáng hôm sau, khi thấy tiệm xăm mở cửa, cô lập tức cầm một đống đồ ăn sáng, vẻ mặt lấy lòng bước vào.
Hôm qua cô chỉ mới đưa một tấm thẻ phụ cho Trác Ôn Thư, cô vẫn còn một đống thẻ khác, tạm thời sẽ không thiếu tiền.
Đưa tay không đánh người mặt cười, đặc biệt là người đưa điểm tâm nóng hổi tới lúc người ta đói tới ngực dán vào lưng thế này.
Mập mạp và một anh chàng khác lập tức sáng mắt lên, mau chóng ăn ngấu ăn nghiến.
Thạch Giảo Giảo nhìn thoáng qua lầu trên, lên tiếng hỏi: “Ôn Thư còn chưa dậy ư?”
Mập mạp cắn một miếng bánh bao lớn, hàm hồ nói: “Dậy rồi, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu…”
“Dậy sớm vậy sao? Sao tôi không thấy?” Ngoại trừ tới nhà nghỉ bên cạnh rửa mặt, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa tiệm, mới vừa mở cửa đã chạy tới.
“Thói quen hình thành trong ngực, rất khó sửa…”
Mập mạp nhìn ra nghi ngờ của Thạch Giảo Giảo, lại nói: “Có cửa sau.”
Nơi nát này còn có cửa sau? Thạch Giảo Giảo chờ trong tiệm suốt một buổi sáng cũng không thấy Ôn Thư xuất hiện.
Cô không cho rằng Ôn Thư sẽ trốn tránh cô, vậy anh có thể làm gì? Nguyên một buổi sáng Thạch Giảo Giảo đều đang cố gắng nhớ lại cốt truyện.
Tới giữa trưa, cô bước ra khỏi tiệm, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn, kết quả bị lão cha tiện nghi chặn ngoài cửa.
Tìm được một nhà hàng tương đối cao cấp ở phụ cận, Thạch Giảo Giảo ăn ngấu nghiến, mà Thạch Duyệt Thành thì đứng bên cạnh mắng tới đỏ mặt tía tai.
“An! Con chỉ biết ăn!” Đây là lần đầu tiên Thạch Duyệt Thành bị chọc giận tới độ không còn chút hàm dưỡng nào.
Ông muốn hất ngược cái bàn lên, lại phát hiện mình hất không nổi, bàn được làm dính liền với sàn nhà, ông lại càng tức giận hơn.
Vừa lúc Thạch Giảo Giảo đã ăn no, chỉ một câu đã có thể khiến Thạch Duyệt Thành đang giận tới xù lông lên phải im bặt.
“Xóa bỏ quan hệ cha con đi.” Thạch Giảo Giảo lau miệng, bình tĩnh nói.
Nếu không phải hệ thống ép cô phải công lược Trác Ôn Thư bảo vệ mạng chó, đám nhân vật này còn chẳng thể tính là pháo hôi trong truyện của cô, mà cô cũng cảm thấy mình giống Chúa Sáng Thế.
“Con nói cái gì?!” Thạch Duyệt Thành duỗi tay đỡ gáy, cảm thấy có lẽ hôm nay mình sẽ tức chết ở nơi này.
“Xóa bỏ quan hệ cha con, ba sẽ không bị mất mặt nữa. Không phải ba vẫn luôn chê con làm ba mất mặt sao?”
Theo giả thiết lúc trước, Thạch Giảo Giảo vốn chẳng có tài cán gì, sở dĩ Thạch Duyệt Thành nhận cô về phần lớn nguyên nhân đều vì nguyên thân biết rõ Thạch Duyệt Thành là người trọng uy tín danh dự, nhiều lần giả vờ đáng thương đồng thời tạo áp lực đạo đức cho ông.
Thạch Duyệt Thành vẫn luôn bất mãn, mãi cho tới khi nguyên thân có thể câu kéo nam chính Đan Tần, ông mới thay đổi thái độ với cô.
Hiện tại cô khiến cơ hội liên hôn giữa hai nhà Thạch Đan thất bại, đương nhiên Thạch Duyệt Thành sẽ muốn cắn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.