Chương 50
Tổng Công Đại Nhân
14/05/2014
Vương Hiểu Thư bị giọng điệu âm trầm của hắn làm phát hoảng, khi phục hồi tinh thần thấy hắn cười xấu xa thì mới hiểu được mình bị đùa giỡn, nhưng cô không tức giận, ngược lại vì biết được hắn vui đùa mà cảm thấy cao hứng, không nên stockholm [1] như vậy chứ.
[1] Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
"Em giúp anh làm sạch thứ này." Cô bưng dụng cụ bày đặt vật phẩm quỷ dị đến phía bồn rửa, Z dường như muốn đi đến, Vương Hiểu Thư quay lưng về phía hắn nói, "Anh ngồi chỗ kia là được, không cần làm gì cả, anh chỉ cần ở đó là được rồi, đây là em nợ anh."
Z nhẹ nhàng nâng lên cánh tay đã được băng bó, hơi kinh ngạc vì lời cô nói, nhưng càng nhiều lại là vui mừng. Nhưng cô giống như nói ngược rồi, nên ngồi ở đây không làm gì cả phải là cô, mà cô chỉ cần ở cùng hắn trong thế giới của hắn, hắn đã cảm thấy mình nợ cô rồi.
Trong lúc suy tư, Vương Hiểu Thư đã rửa sạch thứ kia rồi bưng về, tình huống tốt hơn cô tưởng tượng nhiều, cô hẳn là xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, theo bản năng tưởng nó là cổ trùng gì đó, nhưng thực ra chỉ là một dụng cụ mini cỡ móng tay cái.
"Em xem." Z cầm lên trước mặt cô như hiến vật quý, hưng phấn rối tinh rối mù, "Mặt trên có khắc tên của tôi."
Vương Hiểu Thư rất buồn bực vì hắn cao hứng như vậy, nhưng cô cũng không quá quan tâm nguyên nhân làm hắn cao hứng là gì, cô chỉ cần hắn cao hứng là đủ: "Thật đúng là." Cô nhìn kỹ chữ cái trên dụng cụ hình tròn nhỏ, nó đang sáng lên.
"Tôi đã đoán là nó phá rối, chậc, quả nhiên, tuy rằng cách nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bị tôi lấy ra." Z tràn trề sức sống nói, "Đây là thứ đồ đám nghiên cứu viên tạo ra tôi dùng để khống chế tôi, từng thể thí nghiệm sinh ra sẽ bị cấy thứ này, hơn nữa từng công cụ khống chế cũng không đồng nhất, nếu không biết mật mã thì không có cách nào tìm ra."
Hắn nói đến đây bỗng lạnh mặt, nâng lên cánh tay băng bó tùy ý xoay xoay, Vương Hiểu Thư nhìn mà hít khí lạnh: "Muốn dùng nó để khống chế tôi, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ."
. . . Ý nghĩ kỳ lạ sao, nếu không phải anh kịp thời lấy ra, có lẽ nó thật sự có thể khống chế anh, Vương Hiểu Thư dùng biểu cảm nói cho hắn cái nhìn của mình.
Z khinh thường nói: "Tuy rằng Giải An Quân ra đời sớm hơn tôi, nhưng hắn là bán thành phẩm, tác phẩm hoàn mỹ nhất phòng thí nghiệm là tôi, cho dù là chỉ số thông minh hay gien của hắn đều khó có thể đánh đồng với tôi, khi nhận thấy khác thường tôi cũng đã tạo ra thuốc để bức nó ra ngoài." Hắn lắc lắc công cụ khống chế trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như đang tự thuật một chuyện hiển nhiên.
"Giải An Quân?" Vương Hiểu Thư bắt được trọng điểm, "Hai người ở cùng một phòng thí nghiệm? Hắn là bán thành phẩm?"
"Đúng rồi." Z một bộ bừng tỉnh đại ngộ, "Còn chưa nói cho em."
Vương Hiểu Thư: ". . . . . . -_-|||"
Vì thế Z liền trần thuật sơ lược một lần về thân phận của Nhạc Đào Lương và Giải An Quân, cũng giải thích quá trình và kết quả Giải An Quân lợi dụng bug không có người biết để hại người.
Z vốn cho là, năm đó mọi người trong phòng thí nghiệm chết hết, cho nên mới không chấp nhất lấy công cụ khống chế ra, dồn hết lực chú ý vào nghiên cứu, không ngờ tại trận lửa lớn kia còn có người sống sót.
Giải An Quân là đang tìm đường chết a, hắn sao có thể không biết, thượng đế đã đâm hắn một đao, hắn còn nắm tay thượng đế dùng sức chọc vào hai lần, thật sốt ruột thay hắn.
Vương Hiểu Thư nghe mà cứng lưỡi: "Em cảm thấy dường như chúng ta sống ở hai thế giới khác biệt. . ." Quá cao làm cô cảm thấy lung lay.
"Không sao cả." Z xuống bàn mổ, "Cuộc sống được tạo thành từ nhiều phương diện, em thất bại ở một phương diện nào đó cũng không là gì."
Vương Hiểu Thư khó được Z an ủi, nhất thời vô cùng vui sướng, ai ngờ lời nói kế tiếp của hắn lại đả kích cô trầm trọng ——
"Bởi vì nói không chừng ở phương diện khác em càng thất bại."
". . . Ngủ ngon." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, cô xoay người lên lầu, hắn là bệnh nhân, không thể đấu võ mồm với hắn, tha thứ hắn lần này!
Z nhìn bóng lưng của cô, không lên cùng, hắn tựa vào mép bàn cầm lấy cốc cà phê mà cô vừa uống, mặt trên có dấu môi nhạt gần như không thấy được, nhưng thị lực ưu việt của hắn lại có thể nhìn thấy.
Hắn nhẹ nhàng đặt cốc bên môi, miết vào dấu môi của cô một chút, hương vị cà phê nhàn nhạt tràn ngập hơi thở của hắn, nhưng dường như hắn lại chỉ ngửi thấy hương vị thuộc về cô.
Thực ra hắn còn chưa nói cho cô, chính là dù công cụ khống chế đã lấy ra, nhưng không chắc chắn trước khi lấy ra Giải An Quân đã dùng nó để phóng thích cái gì, hắn còn phải kiểm tra một chút trong đó có bệnh độc hay không mới được.
Về phần cô. . . Ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại đã là giữa trưa, cô nhìn đồng hồ cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng chạy xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất tìm Z, quả nhiên hắn đang ở đây, chẳng qua nhìn có vẻ chật vật, giày da màu đen có vết bùn.
"Anh đi ra ngoài?" Vương Hiểu Thư thuận miệng hỏi một câu rồi lại hỏi tiếp, "Hiện tại mấy giờ rồi? Tại sao em ngủ lâu như vậy mà anh không đánh thức em." Cô vốn định chợp mắt một hai giờ rồi đi xuống giúp hắn, kết quả là ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau.
Z nhìn đồng hồ, vừa lòng nói: "Giống như thời gian mà tôi đặt ra."
". . . Hả?"
"Đã tỉnh thì đến nhìn thứ này." Z kéo Vương Hiểu Thư đến phía cánh cửa lớn tao nhã lịch sự ở phía đông bắc phòng thí nghiệm, trên cánh cửa trắng khắc hoa văn xinh đẹp, có thể nhìn được ánh mắt trời phía bên kia cửa qua chất liệu hơi mờ.
. . . Kỳ quái, ánh mặt trời ở dưới tầng hầm?
Nghi hoặc của Vương Hiểu Thư hoàn toàn được cởi bỏ sau khi cánh cửa mở ra, phòng này có diện tích vô cùng lớn, giống như một mảnh đất vườn, thực ra không phải ánh nắng, mà là một loại đèn mô phỏng ánh nắng ở trần nhà, chiếu rọi một mảnh thổ nhưỡng phì nhiêu phía dưới. Thực vật xanh trong đất vừa nảy mầm, không biết cụ thể là loại cây nào, nhưng tình hình sinh trưởng thì khá tốt.
"Tuy rằng nghiên cứu cả đêm chính là làm chúng nó nảy mầm, nhưng tin tưởng ngày mai sẽ thu hoạch được càng nhiều." Z ngồi xổm cạnh mảnh đất, nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi chỉ tìm được vài loại mầm móng hoa quả, là việt quất, em có thích không?"
Vương Hiểu Thư nhìn hắn, thoáng nhìn qua bình tưới nước trên chiếc bàn ở góc phòng, bên cạnh đó là một xấp sách thật dày, đại khái là viết về giống cây trồng, điều này khiến cô có chút buồn vui đan xen.
Cô chậm rãi đi đến cạnh hắn, ngồi xổm xuống vai kề vai cùng hắn, dở khóc dở cười hỏi: "Vì sao làm như vậy?"
Z lạnh nhạt nói: "Tối qua không phải em nói muốn hoa quả sao?"
"Em là hỏi vì sao biểu hiện tốt như vậy, vì sao đối với em có cầu tất ứng, vì sao làm em muốn ôm anh thật chặt." Vương Hiểu Thư nói xong liền bổ nhào vào trên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, tựa vào người hắn không đứng dậy nữa.
Z vẫn thật lạnh nhạt, không có chút bối rối, cứ để cô đè nặng như vậy, vô cùng tự nhiên nói: "Bởi vì không biết khi nào sẽ chết, để tránh không có thời gian nói lời cuối, cho nên hiện tại mỗi một câu đều là thật sự, chúng nó đều có thể trở thành di ngôn của tôi." Hắn nâng tay xoa khuôn mặt đang dán vào mặt mình, "Đây là khu vườn dành cho em, tuy rằng không thể tìm được đậu phụ và hoa hướng dương mà em muốn, nhưng em có thể ăn được việt quất nhanh thôi." Hắn nở nụ cười, "Hơn nữa, khi em ở chỗ này, tôi cảm thấy nơi này như có một vườn hoa hướng dương."
Hắn quay đầu nhìn vào mắt cô, trầm giọng hỏi: "Em có thích hay không?"
[1] Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
"Em giúp anh làm sạch thứ này." Cô bưng dụng cụ bày đặt vật phẩm quỷ dị đến phía bồn rửa, Z dường như muốn đi đến, Vương Hiểu Thư quay lưng về phía hắn nói, "Anh ngồi chỗ kia là được, không cần làm gì cả, anh chỉ cần ở đó là được rồi, đây là em nợ anh."
Z nhẹ nhàng nâng lên cánh tay đã được băng bó, hơi kinh ngạc vì lời cô nói, nhưng càng nhiều lại là vui mừng. Nhưng cô giống như nói ngược rồi, nên ngồi ở đây không làm gì cả phải là cô, mà cô chỉ cần ở cùng hắn trong thế giới của hắn, hắn đã cảm thấy mình nợ cô rồi.
Trong lúc suy tư, Vương Hiểu Thư đã rửa sạch thứ kia rồi bưng về, tình huống tốt hơn cô tưởng tượng nhiều, cô hẳn là xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, theo bản năng tưởng nó là cổ trùng gì đó, nhưng thực ra chỉ là một dụng cụ mini cỡ móng tay cái.
"Em xem." Z cầm lên trước mặt cô như hiến vật quý, hưng phấn rối tinh rối mù, "Mặt trên có khắc tên của tôi."
Vương Hiểu Thư rất buồn bực vì hắn cao hứng như vậy, nhưng cô cũng không quá quan tâm nguyên nhân làm hắn cao hứng là gì, cô chỉ cần hắn cao hứng là đủ: "Thật đúng là." Cô nhìn kỹ chữ cái trên dụng cụ hình tròn nhỏ, nó đang sáng lên.
"Tôi đã đoán là nó phá rối, chậc, quả nhiên, tuy rằng cách nhiều năm như vậy, nhưng vẫn bị tôi lấy ra." Z tràn trề sức sống nói, "Đây là thứ đồ đám nghiên cứu viên tạo ra tôi dùng để khống chế tôi, từng thể thí nghiệm sinh ra sẽ bị cấy thứ này, hơn nữa từng công cụ khống chế cũng không đồng nhất, nếu không biết mật mã thì không có cách nào tìm ra."
Hắn nói đến đây bỗng lạnh mặt, nâng lên cánh tay băng bó tùy ý xoay xoay, Vương Hiểu Thư nhìn mà hít khí lạnh: "Muốn dùng nó để khống chế tôi, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ."
. . . Ý nghĩ kỳ lạ sao, nếu không phải anh kịp thời lấy ra, có lẽ nó thật sự có thể khống chế anh, Vương Hiểu Thư dùng biểu cảm nói cho hắn cái nhìn của mình.
Z khinh thường nói: "Tuy rằng Giải An Quân ra đời sớm hơn tôi, nhưng hắn là bán thành phẩm, tác phẩm hoàn mỹ nhất phòng thí nghiệm là tôi, cho dù là chỉ số thông minh hay gien của hắn đều khó có thể đánh đồng với tôi, khi nhận thấy khác thường tôi cũng đã tạo ra thuốc để bức nó ra ngoài." Hắn lắc lắc công cụ khống chế trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như đang tự thuật một chuyện hiển nhiên.
"Giải An Quân?" Vương Hiểu Thư bắt được trọng điểm, "Hai người ở cùng một phòng thí nghiệm? Hắn là bán thành phẩm?"
"Đúng rồi." Z một bộ bừng tỉnh đại ngộ, "Còn chưa nói cho em."
Vương Hiểu Thư: ". . . . . . -_-|||"
Vì thế Z liền trần thuật sơ lược một lần về thân phận của Nhạc Đào Lương và Giải An Quân, cũng giải thích quá trình và kết quả Giải An Quân lợi dụng bug không có người biết để hại người.
Z vốn cho là, năm đó mọi người trong phòng thí nghiệm chết hết, cho nên mới không chấp nhất lấy công cụ khống chế ra, dồn hết lực chú ý vào nghiên cứu, không ngờ tại trận lửa lớn kia còn có người sống sót.
Giải An Quân là đang tìm đường chết a, hắn sao có thể không biết, thượng đế đã đâm hắn một đao, hắn còn nắm tay thượng đế dùng sức chọc vào hai lần, thật sốt ruột thay hắn.
Vương Hiểu Thư nghe mà cứng lưỡi: "Em cảm thấy dường như chúng ta sống ở hai thế giới khác biệt. . ." Quá cao làm cô cảm thấy lung lay.
"Không sao cả." Z xuống bàn mổ, "Cuộc sống được tạo thành từ nhiều phương diện, em thất bại ở một phương diện nào đó cũng không là gì."
Vương Hiểu Thư khó được Z an ủi, nhất thời vô cùng vui sướng, ai ngờ lời nói kế tiếp của hắn lại đả kích cô trầm trọng ——
"Bởi vì nói không chừng ở phương diện khác em càng thất bại."
". . . Ngủ ngon." Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, cô xoay người lên lầu, hắn là bệnh nhân, không thể đấu võ mồm với hắn, tha thứ hắn lần này!
Z nhìn bóng lưng của cô, không lên cùng, hắn tựa vào mép bàn cầm lấy cốc cà phê mà cô vừa uống, mặt trên có dấu môi nhạt gần như không thấy được, nhưng thị lực ưu việt của hắn lại có thể nhìn thấy.
Hắn nhẹ nhàng đặt cốc bên môi, miết vào dấu môi của cô một chút, hương vị cà phê nhàn nhạt tràn ngập hơi thở của hắn, nhưng dường như hắn lại chỉ ngửi thấy hương vị thuộc về cô.
Thực ra hắn còn chưa nói cho cô, chính là dù công cụ khống chế đã lấy ra, nhưng không chắc chắn trước khi lấy ra Giải An Quân đã dùng nó để phóng thích cái gì, hắn còn phải kiểm tra một chút trong đó có bệnh độc hay không mới được.
Về phần cô. . . Ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi Vương Hiểu Thư tỉnh lại đã là giữa trưa, cô nhìn đồng hồ cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng chạy xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất tìm Z, quả nhiên hắn đang ở đây, chẳng qua nhìn có vẻ chật vật, giày da màu đen có vết bùn.
"Anh đi ra ngoài?" Vương Hiểu Thư thuận miệng hỏi một câu rồi lại hỏi tiếp, "Hiện tại mấy giờ rồi? Tại sao em ngủ lâu như vậy mà anh không đánh thức em." Cô vốn định chợp mắt một hai giờ rồi đi xuống giúp hắn, kết quả là ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau.
Z nhìn đồng hồ, vừa lòng nói: "Giống như thời gian mà tôi đặt ra."
". . . Hả?"
"Đã tỉnh thì đến nhìn thứ này." Z kéo Vương Hiểu Thư đến phía cánh cửa lớn tao nhã lịch sự ở phía đông bắc phòng thí nghiệm, trên cánh cửa trắng khắc hoa văn xinh đẹp, có thể nhìn được ánh mắt trời phía bên kia cửa qua chất liệu hơi mờ.
. . . Kỳ quái, ánh mặt trời ở dưới tầng hầm?
Nghi hoặc của Vương Hiểu Thư hoàn toàn được cởi bỏ sau khi cánh cửa mở ra, phòng này có diện tích vô cùng lớn, giống như một mảnh đất vườn, thực ra không phải ánh nắng, mà là một loại đèn mô phỏng ánh nắng ở trần nhà, chiếu rọi một mảnh thổ nhưỡng phì nhiêu phía dưới. Thực vật xanh trong đất vừa nảy mầm, không biết cụ thể là loại cây nào, nhưng tình hình sinh trưởng thì khá tốt.
"Tuy rằng nghiên cứu cả đêm chính là làm chúng nó nảy mầm, nhưng tin tưởng ngày mai sẽ thu hoạch được càng nhiều." Z ngồi xổm cạnh mảnh đất, nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi chỉ tìm được vài loại mầm móng hoa quả, là việt quất, em có thích không?"
Vương Hiểu Thư nhìn hắn, thoáng nhìn qua bình tưới nước trên chiếc bàn ở góc phòng, bên cạnh đó là một xấp sách thật dày, đại khái là viết về giống cây trồng, điều này khiến cô có chút buồn vui đan xen.
Cô chậm rãi đi đến cạnh hắn, ngồi xổm xuống vai kề vai cùng hắn, dở khóc dở cười hỏi: "Vì sao làm như vậy?"
Z lạnh nhạt nói: "Tối qua không phải em nói muốn hoa quả sao?"
"Em là hỏi vì sao biểu hiện tốt như vậy, vì sao đối với em có cầu tất ứng, vì sao làm em muốn ôm anh thật chặt." Vương Hiểu Thư nói xong liền bổ nhào vào trên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, tựa vào người hắn không đứng dậy nữa.
Z vẫn thật lạnh nhạt, không có chút bối rối, cứ để cô đè nặng như vậy, vô cùng tự nhiên nói: "Bởi vì không biết khi nào sẽ chết, để tránh không có thời gian nói lời cuối, cho nên hiện tại mỗi một câu đều là thật sự, chúng nó đều có thể trở thành di ngôn của tôi." Hắn nâng tay xoa khuôn mặt đang dán vào mặt mình, "Đây là khu vườn dành cho em, tuy rằng không thể tìm được đậu phụ và hoa hướng dương mà em muốn, nhưng em có thể ăn được việt quất nhanh thôi." Hắn nở nụ cười, "Hơn nữa, khi em ở chỗ này, tôi cảm thấy nơi này như có một vườn hoa hướng dương."
Hắn quay đầu nhìn vào mắt cô, trầm giọng hỏi: "Em có thích hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.