Chương 121: ÁC MỘNG ĐẾN TRƯỚC HẠNH PHÚC
Linh Nhân,Thịnh Thế
22/12/2020
Editor: Gaasu Noo
Bốn người trò chuyện một lúc, có lẽ do bệnh nghề nghiệp nên mẹ Lê rất thích tán gẫu cùng người trẻ tuổi, đặc biệt là Dịch đại tiểu thư. Bà vừa gặp đã thích con nhóc này từ nhỏ rồi, người đâu mà dẻo mồm dẻo miệng, lại còn được mọi người yêu mến, hơn nữa cũng không điêu ngoa, xấu xa như mấy đứa thiên kim tiểu thư khác. Bà rất yên tâm khi Lê Nặc kết bạn với đứa nhỏ này.
Nhìn bộ dạng thân thiết của lão phật gia với "Tình Một Đêm", trong lòng Lê Nặc bỗng dâng lên một ý nghĩ: nếu mẹ mà biết cái đứa thân như con gái ruột này cũng lên giường với phụ nữ, hơn nữa đối tượng còn là mẹ kế, thì mẹ sẽ có cảm tưởng gì ta.
Đương nhiên đây chỉ hứng thú 'dâm tà' của quản lý Lê thôi, công việc và thu nhập của cô đang ổn định, cô cũng không rãnh vạch trần chuyện riêng của đôi dâm phụ này làm gì. Huống chi tim mẹ cô vốn không được tốt, nếu bà biết phụ nữ trong phòng này đồng tính cả bầy thì chắc sẽ chết ngất tại chỗ mất. Quan trọng là Lê Nặc cũng không dám đụng vào hang cọp, chỉ có thể bất bình nén giận nhìn hai người kia mẹ mẹ con con.
'Em nhớ chị quá!' Thừa dịp không ai chú ý, Lê Nặc lấy điện thoại nhắn cho người kia bốn chữ này. Cô bất giác giật giật khóe môi, dù chỉ là lời nói âu yếm, nhưng mấy chữ 'em nhớ chị' đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Mẹ Lê dặn dò khuê nữ tiễn bốn vị cô nương ra về, nhưng Lê Nặc vừa bước chân ra ngưỡng cửa thì tin nhắn của yêu tinh liền bay tới: "Nhớ cái gì? Nhớ thịt heo chua ngọt hay sườn hầm rong biển? Hay thịt bò xào tiêu?"
"Cười gì mà mặt ngu dữ vậy!?" Đại tiểu thư nghiêng người dòm dòm, vừa nhìn được ba chữ "Bạch Cốt Tinh" trên điện thoại thì không khỏi nhíu mày cười the thé, "Có gian tình nha!"
"Ban ngày ban mặt, đừng có liếc mắt đưa tình với tớ, cẩn thận kẻo về nhà bị tổng giám đốc Giang phạt quỳ gối thì toi nghen!" Lê Nặc một tay đẩy đầu Đại tiểu thư ra khỏi vai mình, một tay giấu điện thoại đi. Nếu lời ngon tiếng ngọt của mình bị cái loa phóng thanh nghe thấy, nhất định sẽ được truyền bá còn nhanh hơn tin thời sự cho coi!
Giang Nhược Trần bất đắc dĩ khẽ nhíu đuôi mày phóng đạn đùng đùng, biểu thị bản thân rất vô tội.
"Quản lý Lê!" Lê Nặc nghe Giang Nhược Trần hắng giọng một cái, trong lòng cô đột nhiên khẩn trương đứng thẳng sống lưng, tựa như đứa trẻ bị cô giáo gọi tên trong lớp học.
"Quản lý Lê!" Giang Nhược Trần thấy Lê Nặc không phản ứng thì cho rằng cô không nghe được, nên lại hô một tiếng nữa. Lúc này, "gái trí thức" không dám thất lễ, vội vã lên tiếng, "Dạ!"
"Quản lý Lê cứ nghỉ phép đi, không cần về công ty gấp đâu!" Lê Nặc vốn tưởng tổng giám đốc Giang sẽ ra mặt thay cho Đại tiểu thư không có tiền đồ kia trả đũa mình, cô chưa từng nghĩ chị ấy sẽ cho mình nghỉ tiếp, tâm ý lấy việc công làm việc tư không cần nói cũng biết. Lê Nặc không khỏi cảm thán, đó có phải là tổng giám đốc Giang làm mưa làm gió năm xưa không? Có phải là người mạnh mẽ quyết đoán, ngũ độc đầy mình hay không? Giang Nhược Trần hiện giờ dịu dàng khéo léo, thông hiểu ý người, hiền lương thục đức tỏa ra khắp người. Trước sau như hai người khác nhau, đây chính là ma lực của tình yêu sao?!
Lê Nặc vừa than thở, vừa âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Dịch đại tiểu thư. Đừng thấy Đại tiểu thư bình thường gọi dạ bảo vâng, hiền lành nết na mà lầm nha. Người ta không chỉ chinh phục được nữ vương, mà còn cải tạo Giang Nhược Trần rất triệt để, cho ra một tổng giám đốc Giang thông tình đạt lý, đáng yêu khả kính. Đại tiểu thư công lớn vô ngần, vạn thụ vô cương! Cao tay ấn quá! Thực sự quá cao tay!
Nếu Giang Nhược Trần đã có lòng, thì "gái trí thức" cũng tự biết thân biết phận. Cô không thể để cho Dịch đại tiểu thư lui chân về phía sau, bôi nhọ mặt mũi của tổng giám đốc Giang được! Cái được gọi là 'nghỉ phép' từ đầu năm đến giờ đã bị Lê Nặc và yêu tinh xài gần hết rồi, "Cảm ơn tổng giám đốc Giang đã thông cảm. Bệnh tình của ba tôi tạm thời ổn định rồi, ngày mai tôi sẽ đi làm liền. Còn số tiền lần trước chị cho tôi mượn, đợi về công ty trả lại sau nha." Bàn tính nhỏ yêu tiền là sự thật, nhưng cô cũng không cần người khác bố thí. Hơn nữa trong thẻ có hơn mười vạn, cô có tiền mà không trả cũng thấy hổ thẹn trong lòng lắm.
"Cho cậu rồi thì là của cậu, ai mượn cậu trả hả? Nếu cậu nghĩ vậy thì mấy năm nay tớ ở nhà cậu ăn canh giò heo, móng heo chiên thì cũng phải trả tiền đúng không?" Lê Nặc nghĩ thầm bữa ăn này cũng hơi đắt nha, sớm biết vậy cô nhất định mời Dịch Diệp Khanh ăn nhiều chút, không bào ngư vi cá cũng phải có tôm hùm cá biển.
Đại tiểu thư có chút tức giận, giọng nói bất giác cũng lớn theo. Người ra kẻ vào trong bệnh viện vốn rất đông, vậy mà năm cô gái đẹp còn đứng chung một chỗ, hấp dẫn khỏi phải bàn, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối là trăm phần trăm. Mấy cô gái này nhất trí tuân theo nguyên tắc làm người khiêm tốn, không muốn bị người ta vây xem như thú lạ, cùng đi nhanh vài bước đến một góc hẻo lánh mới ngừng lại. Lê Nặc nhân tiện nói, "Không giống nhau, tiền này tớ nhất định phải trả."
"Sao không giống? Không lẽ là tiền của tôi nên em nhất định phải trả à, nếu là của Tiểu Dịch thì em sẽ không có ý muốn trả chứ gì?" Trong khi Giang Nhược Trần nói chuyện thì Dịch Diệp Khanh lại nhìn chằm chằm Lê Nặc. Thấy Lê cô nương không lên tiếng, Đại tiểu thư lộ rõ vẻ hiểu thấu, "Nặc Nặc, cậu làm vậy là không đúng rồi! Nhược Trần và tớ có quan hệ gì chả lẽ cậu không biết sao?! Ba mẹ nuôi của tớ cũng là ba mẹ nuôi của chị ấy, tụi này có hiếu với hai ông bà là chuyện nên làm mà. Cậu lắm ý kiến như thế từ bao giờ vậy hả? Nếu cậu không nhận thì có tin tớ tuyệt giao với cậu luôn không!?"
Đây không phải lần đầu hai chữ 'tuyệt giao' xuất hiện trong miệng người này. Khi hai cô xảy ra tình huống nghiêm trọng thì có thể dùng tính từ để mô tả, nhưng cũng có thể giải quyết bằng động từ. Nghe được hai chữ 'tuyệt giao' nhất định sẽ có một người thỏa thiệp, đứa thoái nhượng lần này đương nhiên là "gái trí thức" rồi. Lê Nặc ngẩng đầu thoát cái đổi ánh mắt, "Cậu và tổng giám đốc Giang có quan hệ gì? Chúng tớ làm sao mà biết đây!" Sau đó Lê Nặc híp mắt nhìn chằm chặp Dịch Diệp Khanh, cong môi cười nham nhở. Cô muốn biết liệu Đại tiểu thư có thể nói ra câu nói đêm đó đã nói với mình ngay trước mặt nhiều người như vầy hay không.
Đúng như dự đoán, sự lúng túng chợt lóe lên trên mặt Đại tiểu thư. Cô liếc nhìn hai bên một chút, thấy tổng giám đốc Giang vẫn điềm đạm đứng bên cạnh, Lê Nặc thì nhìn mình với vẻ mặt đầy chờ mong, lại còn có hai người "Gia Tần" đang khoanh tay xem trò vui. Dịch Diệp Khanh đột nhiên cảm thấy dưới chân mình đang mở ra một cái hố lớn, mình cứ thế sa vào mà chẳng có lý do.
Đúng là tự đào lỗ chôn mình mà. Dịch Diệp Khanh nhíu mày hối hận không kịp, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ khó hốt. Cuối cùng Đại tiểu thư hít một hơi thật sâu, rồi liếc mắt nhìn người đẹp bên cạnh như thể muốn nhận sự cổ vũ lớn lao từ chị ấy.
Đại tiểu thư lập tức như thủy thủ popeye ăn rau chân vịt tràn trề sức lực. Cô đột nhiên ôm chằm lấy vai Giang Nhược Trần gằn từng chữ, "Chị em nghe cho rõ đây! Đây là vợ tớ, Giang Nhược Trần, sau này đứa nào còn gọi chị ấy là tổng giám đốc Giang nữa thì tớ sẽ xem đứa đó như người lạ!"
"Good!" Giống như lời khen ngợi một màn kịch đặc sắc, khán giả vỗ tay như sấm, người vỗ tay không ai khác chính là người đẹp Nghiêm của cặp đôi "Gia Tần".
Tổng giám đốc Giang và Đại tiểu thư cũng không thân thiết gì với "rể cưng" nhà họ Trần này lắm, gặp mặt chỉ ba lần thôi, nhưng người đẹp này để lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức người ta, đặc biệt là màn cướp cô dâu kia. Cô đã được Dịch Diệp Khanh trao tặng danh hiệu 'người đẹp dũng cảm' nhất năm. Tuy cuối năm Dịch tiểu thư đã trao giải thưởng 'tình yêu vị tha' cho Xà yêu tinh rồi, nhưng cô cũng khâm phục đôi tình nhân nhỏ này lắm. Không phải ai cũng có dũng khí công khai với thiên hạ giống vậy đâu, dù sao thì các cô đều có quá nhiều ràng buộc trong xã hội.
"Cũng đâu có bằng việc Nghiêm tiểu thư cướp cô dâu đặc sắc tuyệt vời hồi trước!" Trải qua vài giây lúng túng ngắn ngủi, tổng giám đốc Giang cấp tốc lấy lại khí thế nữ vương, chỉa dao nhắm thẳng vào lịch sử huy hoàng của hai người Gia Tần.
"Làm mọi người chê cười rồi!" Nhị cô nương biết rõ muốn chiếm ưu thế của tổng giám đốc Giang không khác nào tranh ăn với hổ. Cô không thể để cho nhan sắc và trí tuệ của đồng chí Nghiêm bị Giang nữ vương đả kích được, đại biểu "con nhà giàu" Tần nhị thế quyết đoán nhéo cái eo nhỏ của Nghiêm Gia Lăng một phát, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai người đẹp, "Đây là bà chủ của em đó!" Là người phát lương cho em đó, không thể đắc tội được đâu nha!
"Vậy coi như lúc nãy chị chưa kịp uống thuốc đi!" Tiếng của Nghiêm mỹ nhân không lớn, nhưng âm lượng bảo đảm ba người kia đều có thể nghe được. Cô nhún nhún vai, ra vẻ không thành vấn đề.
Phương thức tự giễu này giải quyết tình cảnh lúng túng rất hiệu quả. Sâu tận đáy lòng của quản lý Lê thầm giơ ngón tay cái ca ngợi tổng giám đốc Giang. Chân thành cảm tạ Đại tiểu thư đã đại diện cho người dân cả nước nên đôi nên vợ với nữ vương, giúp cho biết bao thiếu nam thiếu nữ vô tội tránh được tai kiếp.
Sau khi kết thúc buổi trò chuyện thoải mái vui vẻ của năm người, dõi theo hai đôi vợ chồng lái xe rời đi, Lê Nặc cũng không vội trở về phòng bệnh.
Vừa hay yêu tinh lại điện tới cho cô. Đợi lâu không nhận được tin nhắn của Lê Nặc, Xà Nhan Lệ có chút nóng nảy. Cái này gọi là phong cách yêu đến chết đi sống lại, điện thoại vừa thông lập tức hỏi, "Nặc Nặc, em không sao chứ?"
"Có sao đâu!"
"Không có vậy sao em không trả lời tin nhắn của chị?" Chị đây còn ngu ngốc cầm điện thoại đợi em hơn mười phút đó.
"Em đang suy nghĩ xem mình đang nhớ gì?" Lê Nặc mím môi, cố gắng nén giận, lén cười nói, "Em thật sự nhớ chị lắm!" Nỗi nhớ nhung cũng không đến nỗi biến thành tương tư nhanh đến thế. Hai người đều có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, nên chỉ là nỗi nhớ thoáng qua thôi, nhàn nhạt như hương thơm vậy đó. Lê Nặc giãi bày nhớ nhung xong, cũng kể luôn chuyện Đại tiểu thư tụ tập mọi người đến thăm bệnh cho Xà Nhan Lệ nghe. Cuối cùng hai người nhất trí đợi ba lành bệnh sẽ trả hết tiền cho hai người Giang Nhược Trần, họ chỉ nhận tình thôi.
"Trong nhà còn thiếu bao nhiêu tiền để chữa cho bác trai?" Lê Nặc không phải không nghĩ tới vấn đề này. Trên thực tế, ngày nào cô cũng lấy bàn tính ra bấm. Bệnh này kéo dài càng lâu thì tiêu hao thời gian và tiền bạc càng nhiều, nên việc tìm quả thận phù hợp là bước cực kì quan trọng.
"Lê Nặc, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề. Chúng ta còn trẻ, có thể kiếm tiền được, không thôi bán nhà đi!"
Nói không cảm động đó là giả. Ai cũng bảo vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành, tai vạ đến nơi thì mạnh ai nấy chạy. Tuy các cô không danh phận, không con cái, nhưng luôn giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi, so với mấy cặp vợ chồng bất hòa còn hạnh phúc hơn gấp ngàn lần.
Lê Nặc nói nhớ yêu tinh, nhớ nụ cười của chị, nhớ chiếc áo chị mặc, nhớ bít tất trắng chị mang, cùng mùi hương trên cơ thể. Cô nhớ từng chiếc hôn, cùng ngón tay trơn nhẵn đầy vị mê tình.
Xà Nhan Lệ cứ cười mắng Lê Nặc sao chép không sáng tạo, không lãng mạn, nhưng chưa quá hai mươi bốn giờ cô đã chạy tới bệnh viện nữa rồi. Tuy vậy, lần này cô không ở bãi đậu xe, cũng không ở trong vườn hoa nhỏ, mà lại đến tầng hai ở phía tây, nghe nói nơi này trước đây là nhà xác. Lê Nặc cảm giác mình giống như băng đảng xã hội đen, chuyển đổi địa điểm liên tục để tránh khỏi phần tử phe khác ám sát.
Nhưng hôm nay có chỗ bất đồng, Xà Nhan Lệ giờ này nhất định phải có mặt ở chỗ hẹn đợi Lê cô nương mới đúng, nhưng quá giờ rồi mà vẫn chưa chịu xuất hiện. Chẳng lẽ chị ấy bị người ngoài hành tinh ET bắt cóc rồi? Hay là trả đũa chuyện hồi nãy? Lê Nặc không dám khẳng định gì nên đành phải chống cằm ngồi chờ.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy hình bóng quen thuộc lấp ló, đồng chí Lê nửa ngồi nửa quỳ lập tức đứng dậy duỗi hai tay ra nghênh tiếp đồng chí cách mạng đến muộn kia. Không cần ám hiệu "Thiên Vương cái địa hổ – bảo tháp trấn hà yêu", chỉ cần nhìn thấy hình chiếu của nhau trong đôi mắt ướt át là đủ rồi.
"Tay chị bị gì vậy?" Cặp mắt sắc bén của quản lý Lê lập tức phát hiện khuỷu tay phải của Xà yêu tinh có một chấm đỏ nhỏ, "Tiêm tĩnh mạch hả? Sao em không biết chị có đam mê này nhỉ?" Da thịt trắng nõn xuất hiện dấu chích đỏ sẫm, ta nói có bao nhiêu chướng mắt thì có bấy nhiêu khó coi. Lê Nặc nhẹ nhàng vuốt ve, sờ soạng như bảo vật trần gian.
"Vừa mới đi lấy máu."
Lê Nặc dừng tay một chút, lông mày nhọn hoắc lập tức chau lại với tốc độ bảy mươi kilomet trên giờ, tạo thành một chữ "xuyên". (川)
"Hai ngày nay da dẻ không biết bị gì lại xuất hiện mấy đốt nhỏ vừa ngứa vừa đau, bác sĩ nói chị bị dị ứng, kiến nghị lấy chút máu xét nghiệm."
"Thiệt không?" Lê Nặc nhìn cặp mắt bình tĩnh kia chòng chọc như muốn moi sự thật trong đó ra, chốc lát sau mới vuốt ngực thở dài, "Em không ở cạnh chị thì chị phải biết chăm sóc bản thân thật tốt chứ! Đừng ăn bậy bạ nữa, uống ít rượu thôi, ăn nhiều rau củ quả vào. Có nhậu xã giao cũng đừng uống say như chết, rất dễ bị thiệt thòi."
Bị "bà nội" họ Lê lải nhải mấy chục phút, lỗ tai của yêu tinh rốt cục có thể giải phóng. Thời gian quý giá không chịu nói chuyện yêu đương, lúc nào cũng nghe một mớ lời cằn nhằn liên miên. Trước khi đi, yêu tinh còn ngoáy ngoáy lỗ tai kiểm tra xem mình có điếc chưa. Nào ngờ Xà Nhan Lệ duy trì tâm trạng vui vẻ tới cửa bệnh viện liền biến động đột ngột, như biểu đồ thị trường chứng khoán năm 2008 vậy đó.
Bốn người trò chuyện một lúc, có lẽ do bệnh nghề nghiệp nên mẹ Lê rất thích tán gẫu cùng người trẻ tuổi, đặc biệt là Dịch đại tiểu thư. Bà vừa gặp đã thích con nhóc này từ nhỏ rồi, người đâu mà dẻo mồm dẻo miệng, lại còn được mọi người yêu mến, hơn nữa cũng không điêu ngoa, xấu xa như mấy đứa thiên kim tiểu thư khác. Bà rất yên tâm khi Lê Nặc kết bạn với đứa nhỏ này.
Nhìn bộ dạng thân thiết của lão phật gia với "Tình Một Đêm", trong lòng Lê Nặc bỗng dâng lên một ý nghĩ: nếu mẹ mà biết cái đứa thân như con gái ruột này cũng lên giường với phụ nữ, hơn nữa đối tượng còn là mẹ kế, thì mẹ sẽ có cảm tưởng gì ta.
Đương nhiên đây chỉ hứng thú 'dâm tà' của quản lý Lê thôi, công việc và thu nhập của cô đang ổn định, cô cũng không rãnh vạch trần chuyện riêng của đôi dâm phụ này làm gì. Huống chi tim mẹ cô vốn không được tốt, nếu bà biết phụ nữ trong phòng này đồng tính cả bầy thì chắc sẽ chết ngất tại chỗ mất. Quan trọng là Lê Nặc cũng không dám đụng vào hang cọp, chỉ có thể bất bình nén giận nhìn hai người kia mẹ mẹ con con.
'Em nhớ chị quá!' Thừa dịp không ai chú ý, Lê Nặc lấy điện thoại nhắn cho người kia bốn chữ này. Cô bất giác giật giật khóe môi, dù chỉ là lời nói âu yếm, nhưng mấy chữ 'em nhớ chị' đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Mẹ Lê dặn dò khuê nữ tiễn bốn vị cô nương ra về, nhưng Lê Nặc vừa bước chân ra ngưỡng cửa thì tin nhắn của yêu tinh liền bay tới: "Nhớ cái gì? Nhớ thịt heo chua ngọt hay sườn hầm rong biển? Hay thịt bò xào tiêu?"
"Cười gì mà mặt ngu dữ vậy!?" Đại tiểu thư nghiêng người dòm dòm, vừa nhìn được ba chữ "Bạch Cốt Tinh" trên điện thoại thì không khỏi nhíu mày cười the thé, "Có gian tình nha!"
"Ban ngày ban mặt, đừng có liếc mắt đưa tình với tớ, cẩn thận kẻo về nhà bị tổng giám đốc Giang phạt quỳ gối thì toi nghen!" Lê Nặc một tay đẩy đầu Đại tiểu thư ra khỏi vai mình, một tay giấu điện thoại đi. Nếu lời ngon tiếng ngọt của mình bị cái loa phóng thanh nghe thấy, nhất định sẽ được truyền bá còn nhanh hơn tin thời sự cho coi!
Giang Nhược Trần bất đắc dĩ khẽ nhíu đuôi mày phóng đạn đùng đùng, biểu thị bản thân rất vô tội.
"Quản lý Lê!" Lê Nặc nghe Giang Nhược Trần hắng giọng một cái, trong lòng cô đột nhiên khẩn trương đứng thẳng sống lưng, tựa như đứa trẻ bị cô giáo gọi tên trong lớp học.
"Quản lý Lê!" Giang Nhược Trần thấy Lê Nặc không phản ứng thì cho rằng cô không nghe được, nên lại hô một tiếng nữa. Lúc này, "gái trí thức" không dám thất lễ, vội vã lên tiếng, "Dạ!"
"Quản lý Lê cứ nghỉ phép đi, không cần về công ty gấp đâu!" Lê Nặc vốn tưởng tổng giám đốc Giang sẽ ra mặt thay cho Đại tiểu thư không có tiền đồ kia trả đũa mình, cô chưa từng nghĩ chị ấy sẽ cho mình nghỉ tiếp, tâm ý lấy việc công làm việc tư không cần nói cũng biết. Lê Nặc không khỏi cảm thán, đó có phải là tổng giám đốc Giang làm mưa làm gió năm xưa không? Có phải là người mạnh mẽ quyết đoán, ngũ độc đầy mình hay không? Giang Nhược Trần hiện giờ dịu dàng khéo léo, thông hiểu ý người, hiền lương thục đức tỏa ra khắp người. Trước sau như hai người khác nhau, đây chính là ma lực của tình yêu sao?!
Lê Nặc vừa than thở, vừa âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Dịch đại tiểu thư. Đừng thấy Đại tiểu thư bình thường gọi dạ bảo vâng, hiền lành nết na mà lầm nha. Người ta không chỉ chinh phục được nữ vương, mà còn cải tạo Giang Nhược Trần rất triệt để, cho ra một tổng giám đốc Giang thông tình đạt lý, đáng yêu khả kính. Đại tiểu thư công lớn vô ngần, vạn thụ vô cương! Cao tay ấn quá! Thực sự quá cao tay!
Nếu Giang Nhược Trần đã có lòng, thì "gái trí thức" cũng tự biết thân biết phận. Cô không thể để cho Dịch đại tiểu thư lui chân về phía sau, bôi nhọ mặt mũi của tổng giám đốc Giang được! Cái được gọi là 'nghỉ phép' từ đầu năm đến giờ đã bị Lê Nặc và yêu tinh xài gần hết rồi, "Cảm ơn tổng giám đốc Giang đã thông cảm. Bệnh tình của ba tôi tạm thời ổn định rồi, ngày mai tôi sẽ đi làm liền. Còn số tiền lần trước chị cho tôi mượn, đợi về công ty trả lại sau nha." Bàn tính nhỏ yêu tiền là sự thật, nhưng cô cũng không cần người khác bố thí. Hơn nữa trong thẻ có hơn mười vạn, cô có tiền mà không trả cũng thấy hổ thẹn trong lòng lắm.
"Cho cậu rồi thì là của cậu, ai mượn cậu trả hả? Nếu cậu nghĩ vậy thì mấy năm nay tớ ở nhà cậu ăn canh giò heo, móng heo chiên thì cũng phải trả tiền đúng không?" Lê Nặc nghĩ thầm bữa ăn này cũng hơi đắt nha, sớm biết vậy cô nhất định mời Dịch Diệp Khanh ăn nhiều chút, không bào ngư vi cá cũng phải có tôm hùm cá biển.
Đại tiểu thư có chút tức giận, giọng nói bất giác cũng lớn theo. Người ra kẻ vào trong bệnh viện vốn rất đông, vậy mà năm cô gái đẹp còn đứng chung một chỗ, hấp dẫn khỏi phải bàn, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối là trăm phần trăm. Mấy cô gái này nhất trí tuân theo nguyên tắc làm người khiêm tốn, không muốn bị người ta vây xem như thú lạ, cùng đi nhanh vài bước đến một góc hẻo lánh mới ngừng lại. Lê Nặc nhân tiện nói, "Không giống nhau, tiền này tớ nhất định phải trả."
"Sao không giống? Không lẽ là tiền của tôi nên em nhất định phải trả à, nếu là của Tiểu Dịch thì em sẽ không có ý muốn trả chứ gì?" Trong khi Giang Nhược Trần nói chuyện thì Dịch Diệp Khanh lại nhìn chằm chằm Lê Nặc. Thấy Lê cô nương không lên tiếng, Đại tiểu thư lộ rõ vẻ hiểu thấu, "Nặc Nặc, cậu làm vậy là không đúng rồi! Nhược Trần và tớ có quan hệ gì chả lẽ cậu không biết sao?! Ba mẹ nuôi của tớ cũng là ba mẹ nuôi của chị ấy, tụi này có hiếu với hai ông bà là chuyện nên làm mà. Cậu lắm ý kiến như thế từ bao giờ vậy hả? Nếu cậu không nhận thì có tin tớ tuyệt giao với cậu luôn không!?"
Đây không phải lần đầu hai chữ 'tuyệt giao' xuất hiện trong miệng người này. Khi hai cô xảy ra tình huống nghiêm trọng thì có thể dùng tính từ để mô tả, nhưng cũng có thể giải quyết bằng động từ. Nghe được hai chữ 'tuyệt giao' nhất định sẽ có một người thỏa thiệp, đứa thoái nhượng lần này đương nhiên là "gái trí thức" rồi. Lê Nặc ngẩng đầu thoát cái đổi ánh mắt, "Cậu và tổng giám đốc Giang có quan hệ gì? Chúng tớ làm sao mà biết đây!" Sau đó Lê Nặc híp mắt nhìn chằm chặp Dịch Diệp Khanh, cong môi cười nham nhở. Cô muốn biết liệu Đại tiểu thư có thể nói ra câu nói đêm đó đã nói với mình ngay trước mặt nhiều người như vầy hay không.
Đúng như dự đoán, sự lúng túng chợt lóe lên trên mặt Đại tiểu thư. Cô liếc nhìn hai bên một chút, thấy tổng giám đốc Giang vẫn điềm đạm đứng bên cạnh, Lê Nặc thì nhìn mình với vẻ mặt đầy chờ mong, lại còn có hai người "Gia Tần" đang khoanh tay xem trò vui. Dịch Diệp Khanh đột nhiên cảm thấy dưới chân mình đang mở ra một cái hố lớn, mình cứ thế sa vào mà chẳng có lý do.
Đúng là tự đào lỗ chôn mình mà. Dịch Diệp Khanh nhíu mày hối hận không kịp, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ khó hốt. Cuối cùng Đại tiểu thư hít một hơi thật sâu, rồi liếc mắt nhìn người đẹp bên cạnh như thể muốn nhận sự cổ vũ lớn lao từ chị ấy.
Đại tiểu thư lập tức như thủy thủ popeye ăn rau chân vịt tràn trề sức lực. Cô đột nhiên ôm chằm lấy vai Giang Nhược Trần gằn từng chữ, "Chị em nghe cho rõ đây! Đây là vợ tớ, Giang Nhược Trần, sau này đứa nào còn gọi chị ấy là tổng giám đốc Giang nữa thì tớ sẽ xem đứa đó như người lạ!"
"Good!" Giống như lời khen ngợi một màn kịch đặc sắc, khán giả vỗ tay như sấm, người vỗ tay không ai khác chính là người đẹp Nghiêm của cặp đôi "Gia Tần".
Tổng giám đốc Giang và Đại tiểu thư cũng không thân thiết gì với "rể cưng" nhà họ Trần này lắm, gặp mặt chỉ ba lần thôi, nhưng người đẹp này để lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức người ta, đặc biệt là màn cướp cô dâu kia. Cô đã được Dịch Diệp Khanh trao tặng danh hiệu 'người đẹp dũng cảm' nhất năm. Tuy cuối năm Dịch tiểu thư đã trao giải thưởng 'tình yêu vị tha' cho Xà yêu tinh rồi, nhưng cô cũng khâm phục đôi tình nhân nhỏ này lắm. Không phải ai cũng có dũng khí công khai với thiên hạ giống vậy đâu, dù sao thì các cô đều có quá nhiều ràng buộc trong xã hội.
"Cũng đâu có bằng việc Nghiêm tiểu thư cướp cô dâu đặc sắc tuyệt vời hồi trước!" Trải qua vài giây lúng túng ngắn ngủi, tổng giám đốc Giang cấp tốc lấy lại khí thế nữ vương, chỉa dao nhắm thẳng vào lịch sử huy hoàng của hai người Gia Tần.
"Làm mọi người chê cười rồi!" Nhị cô nương biết rõ muốn chiếm ưu thế của tổng giám đốc Giang không khác nào tranh ăn với hổ. Cô không thể để cho nhan sắc và trí tuệ của đồng chí Nghiêm bị Giang nữ vương đả kích được, đại biểu "con nhà giàu" Tần nhị thế quyết đoán nhéo cái eo nhỏ của Nghiêm Gia Lăng một phát, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai người đẹp, "Đây là bà chủ của em đó!" Là người phát lương cho em đó, không thể đắc tội được đâu nha!
"Vậy coi như lúc nãy chị chưa kịp uống thuốc đi!" Tiếng của Nghiêm mỹ nhân không lớn, nhưng âm lượng bảo đảm ba người kia đều có thể nghe được. Cô nhún nhún vai, ra vẻ không thành vấn đề.
Phương thức tự giễu này giải quyết tình cảnh lúng túng rất hiệu quả. Sâu tận đáy lòng của quản lý Lê thầm giơ ngón tay cái ca ngợi tổng giám đốc Giang. Chân thành cảm tạ Đại tiểu thư đã đại diện cho người dân cả nước nên đôi nên vợ với nữ vương, giúp cho biết bao thiếu nam thiếu nữ vô tội tránh được tai kiếp.
Sau khi kết thúc buổi trò chuyện thoải mái vui vẻ của năm người, dõi theo hai đôi vợ chồng lái xe rời đi, Lê Nặc cũng không vội trở về phòng bệnh.
Vừa hay yêu tinh lại điện tới cho cô. Đợi lâu không nhận được tin nhắn của Lê Nặc, Xà Nhan Lệ có chút nóng nảy. Cái này gọi là phong cách yêu đến chết đi sống lại, điện thoại vừa thông lập tức hỏi, "Nặc Nặc, em không sao chứ?"
"Có sao đâu!"
"Không có vậy sao em không trả lời tin nhắn của chị?" Chị đây còn ngu ngốc cầm điện thoại đợi em hơn mười phút đó.
"Em đang suy nghĩ xem mình đang nhớ gì?" Lê Nặc mím môi, cố gắng nén giận, lén cười nói, "Em thật sự nhớ chị lắm!" Nỗi nhớ nhung cũng không đến nỗi biến thành tương tư nhanh đến thế. Hai người đều có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, nên chỉ là nỗi nhớ thoáng qua thôi, nhàn nhạt như hương thơm vậy đó. Lê Nặc giãi bày nhớ nhung xong, cũng kể luôn chuyện Đại tiểu thư tụ tập mọi người đến thăm bệnh cho Xà Nhan Lệ nghe. Cuối cùng hai người nhất trí đợi ba lành bệnh sẽ trả hết tiền cho hai người Giang Nhược Trần, họ chỉ nhận tình thôi.
"Trong nhà còn thiếu bao nhiêu tiền để chữa cho bác trai?" Lê Nặc không phải không nghĩ tới vấn đề này. Trên thực tế, ngày nào cô cũng lấy bàn tính ra bấm. Bệnh này kéo dài càng lâu thì tiêu hao thời gian và tiền bạc càng nhiều, nên việc tìm quả thận phù hợp là bước cực kì quan trọng.
"Lê Nặc, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề. Chúng ta còn trẻ, có thể kiếm tiền được, không thôi bán nhà đi!"
Nói không cảm động đó là giả. Ai cũng bảo vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành, tai vạ đến nơi thì mạnh ai nấy chạy. Tuy các cô không danh phận, không con cái, nhưng luôn giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi, so với mấy cặp vợ chồng bất hòa còn hạnh phúc hơn gấp ngàn lần.
Lê Nặc nói nhớ yêu tinh, nhớ nụ cười của chị, nhớ chiếc áo chị mặc, nhớ bít tất trắng chị mang, cùng mùi hương trên cơ thể. Cô nhớ từng chiếc hôn, cùng ngón tay trơn nhẵn đầy vị mê tình.
Xà Nhan Lệ cứ cười mắng Lê Nặc sao chép không sáng tạo, không lãng mạn, nhưng chưa quá hai mươi bốn giờ cô đã chạy tới bệnh viện nữa rồi. Tuy vậy, lần này cô không ở bãi đậu xe, cũng không ở trong vườn hoa nhỏ, mà lại đến tầng hai ở phía tây, nghe nói nơi này trước đây là nhà xác. Lê Nặc cảm giác mình giống như băng đảng xã hội đen, chuyển đổi địa điểm liên tục để tránh khỏi phần tử phe khác ám sát.
Nhưng hôm nay có chỗ bất đồng, Xà Nhan Lệ giờ này nhất định phải có mặt ở chỗ hẹn đợi Lê cô nương mới đúng, nhưng quá giờ rồi mà vẫn chưa chịu xuất hiện. Chẳng lẽ chị ấy bị người ngoài hành tinh ET bắt cóc rồi? Hay là trả đũa chuyện hồi nãy? Lê Nặc không dám khẳng định gì nên đành phải chống cằm ngồi chờ.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy hình bóng quen thuộc lấp ló, đồng chí Lê nửa ngồi nửa quỳ lập tức đứng dậy duỗi hai tay ra nghênh tiếp đồng chí cách mạng đến muộn kia. Không cần ám hiệu "Thiên Vương cái địa hổ – bảo tháp trấn hà yêu", chỉ cần nhìn thấy hình chiếu của nhau trong đôi mắt ướt át là đủ rồi.
"Tay chị bị gì vậy?" Cặp mắt sắc bén của quản lý Lê lập tức phát hiện khuỷu tay phải của Xà yêu tinh có một chấm đỏ nhỏ, "Tiêm tĩnh mạch hả? Sao em không biết chị có đam mê này nhỉ?" Da thịt trắng nõn xuất hiện dấu chích đỏ sẫm, ta nói có bao nhiêu chướng mắt thì có bấy nhiêu khó coi. Lê Nặc nhẹ nhàng vuốt ve, sờ soạng như bảo vật trần gian.
"Vừa mới đi lấy máu."
Lê Nặc dừng tay một chút, lông mày nhọn hoắc lập tức chau lại với tốc độ bảy mươi kilomet trên giờ, tạo thành một chữ "xuyên". (川)
"Hai ngày nay da dẻ không biết bị gì lại xuất hiện mấy đốt nhỏ vừa ngứa vừa đau, bác sĩ nói chị bị dị ứng, kiến nghị lấy chút máu xét nghiệm."
"Thiệt không?" Lê Nặc nhìn cặp mắt bình tĩnh kia chòng chọc như muốn moi sự thật trong đó ra, chốc lát sau mới vuốt ngực thở dài, "Em không ở cạnh chị thì chị phải biết chăm sóc bản thân thật tốt chứ! Đừng ăn bậy bạ nữa, uống ít rượu thôi, ăn nhiều rau củ quả vào. Có nhậu xã giao cũng đừng uống say như chết, rất dễ bị thiệt thòi."
Bị "bà nội" họ Lê lải nhải mấy chục phút, lỗ tai của yêu tinh rốt cục có thể giải phóng. Thời gian quý giá không chịu nói chuyện yêu đương, lúc nào cũng nghe một mớ lời cằn nhằn liên miên. Trước khi đi, yêu tinh còn ngoáy ngoáy lỗ tai kiểm tra xem mình có điếc chưa. Nào ngờ Xà Nhan Lệ duy trì tâm trạng vui vẻ tới cửa bệnh viện liền biến động đột ngột, như biểu đồ thị trường chứng khoán năm 2008 vậy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.