Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ
Chương 12: Đáp Trả Sự Coi Thường
Mèo lười
09/08/2021
Vung roi được một lúc thấy tôi liên tục né tránh được cô ta dần mất kiên nhẫn toan tính gọi người giữ tôi lại. Mắt thấy thời cơ đã tới tôi nhanh chân tôi vòng qua túm tóc cô ta, bất ngờ cô ta la lớn nhẫn nhịn đã lâu tôi ra sức giật mạnh hơn:
"Không phải cô thích nắm tóc người khác lắm sao! Bây giờ thử nghiệm một chút sao đã không chịu được rồi.."
Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu dù gì cũng là hai gia tộc lớn, bây giờ tôi không chỉ có anh trai, cha cũng đã nhìn nhận tôi chả có lý do gì tôi phải chịu đựng. Thật muốn ấn đầu cô ta xuống bàn đập vài cái cho bõ tức nhưng vẫn là thôi đi tôi tự biết giới hạn, nhìn cô ta đau đớn mà la lớn:
"Ngươi biết hậu quả dám đụng vào ta chứ! Còn không buông ra cho ta.. Các ngươi đứng đó nhìn nữa mau lôi cô ta ra đi chứ"
Nhìn khung cảnh hỗn loạn rồi lại nhìn cô ta đang chật vật nằm dưới đất vốn còn tưởng cô ta lợi hại thế nào thực chất cũng chỉ là một kẻ cậy quyền lấy việc chà đạp người khác làm thú vui.
Một vài người muốn lên nhưng rồi lại chần chừ không dám, cuối cùng cũng có một người dám bước lên không ai khác chính là người đã chế nhạo tôi đầu tiên khi tôi đến đây, tôi nhanh tay giật lấy sợi dây ở tay Miare, không thương tiếc mà vung mạnh về phía cô ta. Một vệt máu từ cánh tay cô ta chảy ra, may thay cô ta kịp đưa tay lên chắn nếu vung vào mặt nhất định sẽ rất thê thảm.
Thấy tôi điên quồng, không kiêng nể gì, cô ta sợ hãi lui về sau. Đám con gái cũng không ai dám bước lên nữa. Cô ta dần cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn cao giọng nói:
"Mau đi gọi anh trai ta nhanh lên. Ngươi nhất định phải trả giá gấp đôi những gì hôm nay ngươi dám sỉ nhục ta"
Ha.. phải tranh thủ trước khi anh cô ta đến tôi phải trả lại cho cô ta bằng đủ.
Thả tay đang nắm tóc cô ta ra tôi lui về phía sau, cô ta chưa kịp đứng vững thì tôi vung roi thật mạnh vô lưng cô ta, sức công phá thật mạnh một roi xuống đã bật máu. Cô ta sợ hãi dù đau cũng ráng lê lết chạy đi, vốn muốn cô ta hưởng thêm vài roi nữa nhưng lại cảm thấy nếu bản thân cũng làm y vậy thì khác gì mình cũng như cô ta. Nghĩ là vậy cũng buông tha cho cô ta, tôi cũng ném sợi dây xuống chiếc hồ gần đó, thứ đồ chơi như này tốt nhất nên vứt đi.
Vừa đau vừa hoảng chạy chưa được bao xa, tôi đã bắt kịp cô ta nắm được tóc cô ta kéo lại.. Nhất định dáng vẻ bây giờ của tôi thật giống tên đồ tể
"Sao vậy, không phải muốn chơi lắm hay sao, thấy thế nào đủ chứ?"
Cô ta tức đến mức đôi mắt đỏ ngầu, tưởng vậy tôi sẽ sợ chắc vẫn giữ sự bình tĩnh mà thản nhiên hành hạ cô ta.
"Ta sẽ không tha cho ngươi" -Nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy lửa hận
"Vậy sao! Lúc cô làm vậy với tôi sao không nghĩ ngày này cũng sẽ tới đi, cô cũng nên trả giá chứ?"
Trừng mắt hận không thể giết được tôi ngay lúc này:
"Mày nhất định không phải Steria"
Thấy đám con gái đang đứng xem với vẻ hả hê thì ra bọn họ cũng chẳng ưa cô ta cho lắm tôi đá đểu nói:
"Có nhiêu đó mà cô đã trở nên thật thô lỗ như vậy sao? Nhìn cái đám người luôn quây quần bên cô đi, họ đang làm cái dáng vẻ hả hê lắm đó. Tôi không là Steria thì còn là ai được không lẽ cô nghĩ là sinh đôi à, nhưng tôi chỉ có một người sinh đôi mà thôi"
Càng chọc tức, cô ta dùng hết sức mình muốn hất tôi ra nhưng làm sao có thể chứ, bản thân tôi khi vừa xuyên đến đây đã bắt đầu rèn luyện cơ thể cộng thêm việc học kiếm thuật thường xuyên, ôn lại các bài võ ở thế trước nữa. Nhiêu đó mà để cô ta hạ được thì đúng là sỉ nhục quãng thời gian khổ luyện của tôi mà.
Càng khó chịu hơn cô ta nói:
"Một món đồ bị vứt bỏ chỉ luôn ở nằm dưới chân ta mặc ta sai bảo mà nay ngươi lấy đâu sức mạnh như vậy"
Cứ giữ cái vẻ mặt không tin cố chấp mà hung ác nhìn tôi.. Cái con nhỏ đáng ghét này thật sự làm tôi thấy hết kiên nhẫn mà nên dừng lại ở đây thôi, tôi ghé tai nói nhỏ:
"Đúng rồi đó! Tôi có khi là bà nội của cô mới đúng"
Ả ta há hốc mồm nhìn tôi, sao có thể? Chỉ nửa năm mà lại thay đổi như vậy chứ. Vừa nói xong ngước mặt lên tôi đã thấy một bóng người quen quen cùng với một người đàn ông nữa đang tiến lại chỗ tôi.
Anh không nghĩ khung cảnh nơi đây thật hỗn loạn, lại nhìn đến người em của mình thật thảm hại đang nằm gọn trong tay một cô gái.
Nghe quản gia báo bên đây em gái anh đang bị bắt nạt, thật bất ngờ trước giờ chỉ có cô ta bắt nạt người khác với những thú vui biến thái thật ghê tởm y như mẹ của anh. Bình thường anh sẽ không quan tâm tới mấy cái thú vui của cô ta, chỉ là khi nghe người làm em gái hắn thảm hại tới mức phải tìm hắn chính là tiểu thư nhà Robert. Một món đồ chơi thú vị anh đang để ý làm sao có thể không đến, cũng đã được một thời gian kể từ lần gặp đó rồi nhỉ, phải xem cô ấy thế nào chứ nhỉ.
Còn tôi làm sao quên được cái con người này đây, nhất là cái ánh mắt màu đỏ rực đó. Nhìn màu mắt của cô ta vốn đã thấy quen thật không ngờ. Cô ta thấy anh trai mình tới như thể với được một chiếc phao cứu sinh, vùng chạy núp sau lưng anh ta đôi mắt đẫm nước mắt nhìn anh ta.
Gì chứ lúc nãy còn hung dữ bao nhiêu giờ có thể biến thành bộ dạng như vậy được sao. Cứ coi như tôi đã quên anh ta rồi đi, chắc anh ta cũng không thể nhớ được tôi đâu. Không hoảng sợ mà nhìn hắn ta xem muốn làm gì nào, thấy em gái bị vậy nhất định anh ta sẽ xông lên mà xé xác tôi mất!
Ngoài dự đoán của mình hắn cất cái giọng nói lạnh lẽo lên:
"Đưa tiểu thư về băng bó vết thương đi"
Cô ta như bất ngờ, còn muốn ở lại xem tôi bị anh cô ta xử lý thảm hại tới mức nào nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo nên đành quay trở về. Trước khi quay đi còn nhìn tôi nở nụ cười như thể 'ngươi chết chắc rồi'
"Còn các người! Nếu truyền ra ngoài nửa chữ, đừng trách ta"
Trải qua một buổi tiệc kinh hoàng này ai nấy đều sợ hãi mà bỏ về. Tôi cũng tranh thủ thời cơ rời đi, đột nhiên bước qua người hắn ta một bàn tay lạnh lẽo kéo tôi lại, do mất đà tôi ngã ra sau trùng hợp dựa vào lồng ngực của hắn ta. Một trận rùng mình nổi lên tôi đẩy hắn ta ra:
"Ngài muốn gì đây? Muốn ta chịu trách nhiệm sao?"
Cái dáng vẻ cứng đầu không sợ chết này thật sự khiêu khích hắn hơn mà:
"Ta không bắt em chịu trách nhiệm gì, chỉ là muốn em dùng trà xong rồi về thôi?"
Chả có lý do gì để tôi dây dưa với anh em nhà này cả vội từ chối nói:
"Không cần, buổi tiệc trà của em gái ngài hôm nay làm ta thấy đủ rồi"
Nói xong nhanh chân chạy đi, cái dáng người bé nhỏ như vậy mà luôn làm những điều khiến hắn ngạc nhiên nhỉ. Hắn không phải không biết em gái hắn ta luôn lợi dụng danh tiếng của mình mà làm nhiều điều tàn độc. Chỉ vì con bé còn có giá trị nên hắn mới nhắm mắt cho qua dẫu sao cũng chẳng ảnh hưởng gì hắn ta, vậy mà hôm nay có người làm cô ta trở nên thảm hại như vậy, thật là một màn thú vị.
"Không phải cô thích nắm tóc người khác lắm sao! Bây giờ thử nghiệm một chút sao đã không chịu được rồi.."
Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu dù gì cũng là hai gia tộc lớn, bây giờ tôi không chỉ có anh trai, cha cũng đã nhìn nhận tôi chả có lý do gì tôi phải chịu đựng. Thật muốn ấn đầu cô ta xuống bàn đập vài cái cho bõ tức nhưng vẫn là thôi đi tôi tự biết giới hạn, nhìn cô ta đau đớn mà la lớn:
"Ngươi biết hậu quả dám đụng vào ta chứ! Còn không buông ra cho ta.. Các ngươi đứng đó nhìn nữa mau lôi cô ta ra đi chứ"
Nhìn khung cảnh hỗn loạn rồi lại nhìn cô ta đang chật vật nằm dưới đất vốn còn tưởng cô ta lợi hại thế nào thực chất cũng chỉ là một kẻ cậy quyền lấy việc chà đạp người khác làm thú vui.
Một vài người muốn lên nhưng rồi lại chần chừ không dám, cuối cùng cũng có một người dám bước lên không ai khác chính là người đã chế nhạo tôi đầu tiên khi tôi đến đây, tôi nhanh tay giật lấy sợi dây ở tay Miare, không thương tiếc mà vung mạnh về phía cô ta. Một vệt máu từ cánh tay cô ta chảy ra, may thay cô ta kịp đưa tay lên chắn nếu vung vào mặt nhất định sẽ rất thê thảm.
Thấy tôi điên quồng, không kiêng nể gì, cô ta sợ hãi lui về sau. Đám con gái cũng không ai dám bước lên nữa. Cô ta dần cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn cao giọng nói:
"Mau đi gọi anh trai ta nhanh lên. Ngươi nhất định phải trả giá gấp đôi những gì hôm nay ngươi dám sỉ nhục ta"
Ha.. phải tranh thủ trước khi anh cô ta đến tôi phải trả lại cho cô ta bằng đủ.
Thả tay đang nắm tóc cô ta ra tôi lui về phía sau, cô ta chưa kịp đứng vững thì tôi vung roi thật mạnh vô lưng cô ta, sức công phá thật mạnh một roi xuống đã bật máu. Cô ta sợ hãi dù đau cũng ráng lê lết chạy đi, vốn muốn cô ta hưởng thêm vài roi nữa nhưng lại cảm thấy nếu bản thân cũng làm y vậy thì khác gì mình cũng như cô ta. Nghĩ là vậy cũng buông tha cho cô ta, tôi cũng ném sợi dây xuống chiếc hồ gần đó, thứ đồ chơi như này tốt nhất nên vứt đi.
Vừa đau vừa hoảng chạy chưa được bao xa, tôi đã bắt kịp cô ta nắm được tóc cô ta kéo lại.. Nhất định dáng vẻ bây giờ của tôi thật giống tên đồ tể
"Sao vậy, không phải muốn chơi lắm hay sao, thấy thế nào đủ chứ?"
Cô ta tức đến mức đôi mắt đỏ ngầu, tưởng vậy tôi sẽ sợ chắc vẫn giữ sự bình tĩnh mà thản nhiên hành hạ cô ta.
"Ta sẽ không tha cho ngươi" -Nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy lửa hận
"Vậy sao! Lúc cô làm vậy với tôi sao không nghĩ ngày này cũng sẽ tới đi, cô cũng nên trả giá chứ?"
Trừng mắt hận không thể giết được tôi ngay lúc này:
"Mày nhất định không phải Steria"
Thấy đám con gái đang đứng xem với vẻ hả hê thì ra bọn họ cũng chẳng ưa cô ta cho lắm tôi đá đểu nói:
"Có nhiêu đó mà cô đã trở nên thật thô lỗ như vậy sao? Nhìn cái đám người luôn quây quần bên cô đi, họ đang làm cái dáng vẻ hả hê lắm đó. Tôi không là Steria thì còn là ai được không lẽ cô nghĩ là sinh đôi à, nhưng tôi chỉ có một người sinh đôi mà thôi"
Càng chọc tức, cô ta dùng hết sức mình muốn hất tôi ra nhưng làm sao có thể chứ, bản thân tôi khi vừa xuyên đến đây đã bắt đầu rèn luyện cơ thể cộng thêm việc học kiếm thuật thường xuyên, ôn lại các bài võ ở thế trước nữa. Nhiêu đó mà để cô ta hạ được thì đúng là sỉ nhục quãng thời gian khổ luyện của tôi mà.
Càng khó chịu hơn cô ta nói:
"Một món đồ bị vứt bỏ chỉ luôn ở nằm dưới chân ta mặc ta sai bảo mà nay ngươi lấy đâu sức mạnh như vậy"
Cứ giữ cái vẻ mặt không tin cố chấp mà hung ác nhìn tôi.. Cái con nhỏ đáng ghét này thật sự làm tôi thấy hết kiên nhẫn mà nên dừng lại ở đây thôi, tôi ghé tai nói nhỏ:
"Đúng rồi đó! Tôi có khi là bà nội của cô mới đúng"
Ả ta há hốc mồm nhìn tôi, sao có thể? Chỉ nửa năm mà lại thay đổi như vậy chứ. Vừa nói xong ngước mặt lên tôi đã thấy một bóng người quen quen cùng với một người đàn ông nữa đang tiến lại chỗ tôi.
Anh không nghĩ khung cảnh nơi đây thật hỗn loạn, lại nhìn đến người em của mình thật thảm hại đang nằm gọn trong tay một cô gái.
Nghe quản gia báo bên đây em gái anh đang bị bắt nạt, thật bất ngờ trước giờ chỉ có cô ta bắt nạt người khác với những thú vui biến thái thật ghê tởm y như mẹ của anh. Bình thường anh sẽ không quan tâm tới mấy cái thú vui của cô ta, chỉ là khi nghe người làm em gái hắn thảm hại tới mức phải tìm hắn chính là tiểu thư nhà Robert. Một món đồ chơi thú vị anh đang để ý làm sao có thể không đến, cũng đã được một thời gian kể từ lần gặp đó rồi nhỉ, phải xem cô ấy thế nào chứ nhỉ.
Còn tôi làm sao quên được cái con người này đây, nhất là cái ánh mắt màu đỏ rực đó. Nhìn màu mắt của cô ta vốn đã thấy quen thật không ngờ. Cô ta thấy anh trai mình tới như thể với được một chiếc phao cứu sinh, vùng chạy núp sau lưng anh ta đôi mắt đẫm nước mắt nhìn anh ta.
Gì chứ lúc nãy còn hung dữ bao nhiêu giờ có thể biến thành bộ dạng như vậy được sao. Cứ coi như tôi đã quên anh ta rồi đi, chắc anh ta cũng không thể nhớ được tôi đâu. Không hoảng sợ mà nhìn hắn ta xem muốn làm gì nào, thấy em gái bị vậy nhất định anh ta sẽ xông lên mà xé xác tôi mất!
Ngoài dự đoán của mình hắn cất cái giọng nói lạnh lẽo lên:
"Đưa tiểu thư về băng bó vết thương đi"
Cô ta như bất ngờ, còn muốn ở lại xem tôi bị anh cô ta xử lý thảm hại tới mức nào nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo nên đành quay trở về. Trước khi quay đi còn nhìn tôi nở nụ cười như thể 'ngươi chết chắc rồi'
"Còn các người! Nếu truyền ra ngoài nửa chữ, đừng trách ta"
Trải qua một buổi tiệc kinh hoàng này ai nấy đều sợ hãi mà bỏ về. Tôi cũng tranh thủ thời cơ rời đi, đột nhiên bước qua người hắn ta một bàn tay lạnh lẽo kéo tôi lại, do mất đà tôi ngã ra sau trùng hợp dựa vào lồng ngực của hắn ta. Một trận rùng mình nổi lên tôi đẩy hắn ta ra:
"Ngài muốn gì đây? Muốn ta chịu trách nhiệm sao?"
Cái dáng vẻ cứng đầu không sợ chết này thật sự khiêu khích hắn hơn mà:
"Ta không bắt em chịu trách nhiệm gì, chỉ là muốn em dùng trà xong rồi về thôi?"
Chả có lý do gì để tôi dây dưa với anh em nhà này cả vội từ chối nói:
"Không cần, buổi tiệc trà của em gái ngài hôm nay làm ta thấy đủ rồi"
Nói xong nhanh chân chạy đi, cái dáng người bé nhỏ như vậy mà luôn làm những điều khiến hắn ngạc nhiên nhỉ. Hắn không phải không biết em gái hắn ta luôn lợi dụng danh tiếng của mình mà làm nhiều điều tàn độc. Chỉ vì con bé còn có giá trị nên hắn mới nhắm mắt cho qua dẫu sao cũng chẳng ảnh hưởng gì hắn ta, vậy mà hôm nay có người làm cô ta trở nên thảm hại như vậy, thật là một màn thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.