Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ
Chương 5: Người Anh Sinh Đôi..
Mèo lười
08/08/2021
Trở về dinh thự cũng đã quá giờ, tôi tắm qua chút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, tôi thấy Daisy mang vào cho tôi một tấm thiệp, cũng đã được nửa năm kể từ khi tôi xuyên tới thế giới này, mỗi khi có thư mời hay bất kỳ thứ gì tôi đều giao cho Daisy xử lý, chỉ khi có những bữa tiệc quan trọng, bắt buộc không thể thiếu thì sẽ giao cho tôi. Cầm tấm thiệp lên, nhìn hoa văn tôi nghĩ chắc là của một vị tiểu thư nào đó, quả không sai nhìn cái tên này tôi bỗng thấy quen quen:
"Daisy đây là thư mời của ai?"
Daisy nhìn tôi như bừng lên ngọn lửa tức giận:
"Tiểu thư, người còn nhớ nửa năm trước chứ, khi đó người cũng là đi dự tiệc trà của vị tiểu thư này mà thành ra như vậy, em thật bức bối, lẽ ra hôm đó em nên đi cùng người, không biết cô ta đã làm gì người mà.."
Thấy Daisy như vậy, tôi cũng hiểu ra được đôi chút, bản thân vẫn là nên đến bữa tiệc đó thôi, phải xem kẻ hại Steria là ai chứ.. Nhìn thời gian thì tầm tuần sau, bữa tiệc sẽ được diễn ra.. tôi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn cơ thể tàn tạ sau một đêm ngày hôm qua, một tuần chắc sẽ đủ thời gian để tôi lành các vết thương.
Daisy nhìn các vết thương trên người tôi mà xót xa, nhất là vết bầm tím ở cổ tôi, lại gần chiếc gương sờ lên những vết xanh đỏ trên cổ, một trận đau nhói kéo đến. Tự cảm thấy mình còn quá kém cỏi, thời gian tới tôi chắc sẽ lao đầu vào luyện tập thêm nhiều hơn nữa, quay sang nhìn Daisy:
"Hôm nay ngài Henry có tới, em lấy cớ ta mệt hẹn ngài ấy hôm khác cho ta"
Chỉ sợ thấy bộ dạng này của tôi, ngài ấy nhất định sẽ tức giận, còn nhớ mỗi lần luyện tập chỉ vô tình để bản thân bị thương nhẹ là ngài ấy đã mất bình tĩnh rồi. Nếu biết được mỗi đêm tôi vẫn hay lẻn ra ngoài chắc sẽ nói cha cấm túc tôi mất, vẫn còn nhiều dự định cần làm, tốt nhất vẫn nên tránh phiền phức.
Nghe tôi dặn dò Daisy vâng lời, lựa một bộ trang phục có phần cao cổ chút để che đi vết bầm tím, nhưng cũng không thể che đi hết được, tự chửi thầm cái tên chết tiệt đó một trận, sao mà ra tay nặng với cô gái vậy cơ chứ, ayzzz.
Henry chuẩn bị bước vào, muốn nhanh chóng tới gặp tiểu thư. Anh đang chuẩn bị lên lầu thì Daisy chặn lại:
"Xin ngài thứ lỗi, tiểu thư hôm nay hơi mệt, hẹn người hôm khác lại tới ạ"
Henry cảm thấy không ổn, bình thường dù cô ấy không khỏe cũng chưa bao giờ từ chối gặp anh. Lo lắng nghĩ hay là cô ấy bị bệnh nặng:
"Tiểu thư bị bệnh sao, để ta lên gặp cô ấy một chút, xem tình hình sao"
Thấy Henry như vậy Daisy có phần lúng túng nhưng tiểu thư đã dặn dò, cô chẳng thể nào làm trái được:
"Xin ngài thứ tội, thật sự tiểu thư không muốn gặp ai lúc này, xin người rời đi ạ!"
Nhìn cô người hầu này hôm nay cương quyết như vậy, Henry cũng không ép nữa, anh sẽ chờ thời cơ tới gặp cô sau vậy, đành quay lưng rời đi.
Cùng lúc đó ở bên kia, một người đàn ông có phần ma mị, đôi mắt sáng hoắc trong căn phòng tối tăm, tay vân vê viên ngọc, ngồi vắt chéo chân, tư thế ung dung như thể mọi thứ không thể xâm phạm đến anh được:
"Thưa ngài, tôi đã tìm hiểu ra được vị tiểu thư người cần"
Một giọng nói lạnh băng cất lên:
"Nói"
Người kia choàng kín người, khom lưng không dám ngước lên nhìn anh mà nói:
"Đó là con gái của Đại công tước phía nam, tên là Steria, theo như những gì điều tra, cô ta là một người kiêu kì, và có phần hống hách, công tước cũng không mấy quan tâm đến người con gái này nữa, chỉ cung cấp chi tiêu cho cô ta. Cô ta có sở thích mua các vật phẩm đắt tiền, và hay dành thời gian cho các buổi tiệc trà. Nhưng sau một buổi tiệc trà vào nửa năm trước hình như không còn tham gia vào bất kì bữa tiệc nào nữa, cũng không còn chi tiêu vào những món hàng sa sỉ! Hiện tại chỉ ở trong dinh thự và chẳng còn xuất hiện nhiều trong giới quý tộc nữa"
Nghe hắn liệt kê một loạt những thành tích không tốt đẹp gì của cô. Hắn lại càng cảm thấy hứng thú, dường như người con gái không sợ chết, mạnh mẽ lúc đó, một người dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn dù cho đang rất hoảng sợ, nhìn động tác non nớt đó, hắn chắc chắn là lần đầu cô giết người. Thật sự không giống như những gì mà tên này đã điều tra ra được, chắc là bản thân mình cần phải kiểm chứng một phen. Một món đồ chơi thú vị đây..
* * *
Mãi mới đuổi được Henry đi, tôi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bước ra khu vườn vừa nhâm nhi tách trà, vừa hưởng thụ những ánh nắng, tâm trạng cảm thấy khá hơn được chút. Đột nhiên, tôi thấy một người đàn ông bước lại gần tôi, nhìn anh ta có vẻ khá trẻ, có thể tự do bước vào đây chắc là người có quyền lắm đây, nhưng khoan nhìn cái bản mặt này xem, sao thấy chúng quen quen nhỉ, cứ nhìn ngắm anh ta mãi đến khi anh ta đứng trước mặt tôi lúc nào không hay. Bản thân thì đang ngồi ngơ ngác không biết chuyện gì, còn anh ta thì đứng nhìn xuống tôi với ánh nhìn dò xét, tôi lộp bộp trong lòng vài cái 'Gì chứ, nhìn gì dữ vậy, tôi với anh có quen à..'Nội tâm tôi gào thét dữ dội, nhưng lại thốt ra – Anh là ai?
Anh ta nhìn tôi, sau đó từ từ ngồi xuống đối diện tôi, người hầu nhanh chóng mang lên cho anh ta một tách trà, tôi kiểu 'WTF, thằng cha này là ai mà xem chỗ của tôi như nhà của hắn vậy' đang chuẩn bị cất tiếng chất vấn thì anh ta mở lời nói:
"Có vẻ tin đồn em bị mất trí nhớ là thật nhỉ?"
Tôi vẫn chưa thể biết được rốt cuộc hắn ta là ai:
"Có liên quan đến anh sao, thưa quý ngài! Tự tiện xâm nhập vào nơi ở của người khác là bất lịch sự lắm đấy"
Thấy tôi như xù lông, anh ta chỉ nở một cười nhẹ. Gì chứ, cái thế giới này đi đâu cũng toàn gặp mỹ nam dễ vậy sao, dù có thích người đẹp thật đấy, nhưng tôi không có bị anh dụ dễ dàng vậy đâu..
Nhìn dáng vẻ tôi vẫn còn đề phòng, anh ta mới từ tốn nói:
"Ta là anh trai của em, vào thăm em gái cũng là bất lịch sự sao"
Tôi tròn mắt nhìn, thảo nào bản thân cứ thấy quen quen. Cái khuôn mặt này, khá giống với mặt tôi, trong cuốn tiểu thuyết nào có đề cập tới mấy vấn đề này đâu, tôi làm sao mà biết được anh ta tên gì và có tính cách như nào đây. Cũng thật may vì ngay từ đầu tôi đã nói là mình mất trí, nếu không thật không biết sẽ phải làm sao với những tình huống như này đây.
Nhìn người anh trai trước mặt này tôi đánh giá, thái độ hòa nhã và từ tốn chắc hẳn không phải là kẻ thù của Steria. Chả hiểu sao, bước vô thế giới này tôi cứ luôn phải lo sợ đủ thứ, nhất là những người tiếp cận tôi, bản thân sắp thành con người đa nghi, đa cảm luôn rồi. Nhìn anh như nhìn thấy phiên bản nam của Steria vậy, thực giống nhau quá đi mất, chắc họ là sinh đôi!
"Em thực xin lỗi, vì sự vô lễ vừa nãy, quả thật em đã quên đi rất nhiều thứ" - Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vừa quan sát.
Khuôn mặt anh có vẻ lặng đi, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc cổ của tôi, lúc này tôi mới bất giác nhớ tới những vết bầm tím trên cổ của mình, vội đưa tay lên toan che đi. Anh giữ tay tôi lại, tiến lại gần nhìn xuống vết thương xanh đỏ trên cổ tôi, đôi mắt anh như đen lại:
"Kẻ nào làm?" Gằn từng chữ một, tôi bất giác giật mình, người anh trai này của tôi quả thật đáng sợ quá đi. Tránh đi cái nhìn của anh, tôi chầm chậm đáp lại:
"Ừm.. em không sao, chỉ là sơ ý nên bị vậy thôi!" -Đầu óc tôi trống rỗng chẳng nghĩ ra được cái lý do nào hợp lý hơn.
Anh nắm chiếc cằm tôi xoay lại, để tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại gằn từng chữ nói, ánh mắt như tràn đầy lửa giận:
"Tôi hỏi lại lần nữa, là kẻ nào làm em như vậy, đừng nghĩ tới chuyện có thể nói dối tôi với những thứ như vậy?"
Tôi cảm thấy bực bội mà hất tay anh ta ra:
"Nếu là quan tâm em thật sự, thì những năm qua anh đã không để tôi một mình, nếu thật sự anh quan tâm người em gái này thì đã đến thăm tôi sớm hơn rồi. Anh lấy quyền gì ở đây chất vấn tôi như vậy chứ"
Tôi chợt giật mình, mình sao vậy, mình có quá đáng không nhỉ, dù gì cũng là anh của Steria mà, hắn có đối xử không tốt thì cũng là chuyện anh em họ, chỉ là tôi đang sống trong thân xác Steria mà không ngăn được cảm xúc bất mãn của cơ thể này. Anh nhìn tôi cười khổ, tôi chả hiểu tại sao lại có biểu cảm như vậy.
Anh đứng lên, chắc là muốn rời đi rồi:
"Đúng là anh không có tư cách đó thật nhỉ, em nghỉ ngơi đi, ta sẽ tới thăm em sau"
Nói xong anh xoay người rời đi, bỏ lại tôi với một mớ hỗn độn, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên tệ hơn..
Sẽ không bao giờ cô hiểu được anh quan tâm cô như thế nào, là một cặp sinh đôi anh làm sao có thể không yêu thương cô cho được chỉ vì không muốn em ấy bước vào con đường như mình, anh nguyện để mình chấp nhận chịu mọi thứ. Đó là một giao kèo giữa anh và đại công tước, chỉ cần để em ấy có cuộc sống tốt, mọi việc còn lại cứ để anh làm. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để có thể trở về thăm người em của mình, anh đã nỗ lực biết bao, để rồi biết được tin con bé bị tại nạn mất trí nhớ, anh như chết lặng mà vội vàng chạy sang thăm cô. Mặc cho từ trước đến nay cô cũng chẳng cho anh một sắc mặt tốt, cô vẫn luôn oán trách anh đã bỏ rơi cô, nhưng lần này thấy cô không còn ánh mắt chán ghét anh nữa, cũng chẳng còn những lời xua đuổi, anh thấy xót xa biết bao rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian anh không có ở đây. Rồi khi nhìn thấy vết thương trên cổ cô, anh chẳng còn chút bình tĩnh nào nữa.
Bước nhanh đến thư phòng công tước xông thẳng vào, chưa bao giờ anh mất bình tĩnh như bây giờ.
Công tước nhìn lên người con trai của mình, tỏ vẻ không vui nói:
"Có vẻ mới một thời gian mà con đã quên hết những phép tắc cơ bản rồi nhỉ?"
"Cha cũng đã quên giao kèo giữa chúng ta rồi sao, tại sao người để em con thành bộ dạng như vậy?"
Công tước vẫn chưa hiểu chuyện gì khiến thằng bé này kích động đến như vậy, hay là việc con bé bị mất trí nhớ
"Con không cảm thấy, con bé đang tốt hơn lúc trước sao, nếu con cứ bao bọc con bé mãi, nó sẽ lại như ngày trước đấy"
Dường như sự phẫn nộ càng được đẩy lên cao hơn:
"Con nghĩ người đã hiểu sai gì rồi, con bé dù thế nào cũng là em con, con không cần người phải lo. Rốt cục người đã hành hạ con bé như thế nào?"
Công tước nhìn vẻ kích động của người con này, thầm lắc đầu, thằng bé tuy có năng lực nhưng lại quá bị tình cảm chi phối, một điểm yếu chí mạng của thằng bé chính là đứa em gái. Ông ôn tồn nói:
"Con bé chỉ là mất trí nhớ, có việc gì lớn đâu, con có cần làm loạn tới mức này không"
Sau khi nghe cha nói, anh như bừng tỉnh. Nói vậy có nghĩa là không phải cha gây ra, mình đã quá kích động rồi. Nhanh lấy lại bình tĩnh:
"Con xin lỗi, có lẽ con đã quá kích động, xin người thứ tội cho con"
Công tước lại cúi xuống tiếp tục làm việc:
"Demon! Nếu còn một lần như vậy nữa, ta không chắc sẽ bỏ qua cho con dễ dàng như hôm nay đâu, lui xuống đi"
Rời khỏi thư phòng, Demon cảm thấy mình đã quá bất cẩn rồi, gọi một cận vệ thân tín lại, anh giao cho hắn điều tra xem là ai đã làm con bé thành như vậy, nhất định khiến hắn phải trả giá gấp đôi.
"Daisy đây là thư mời của ai?"
Daisy nhìn tôi như bừng lên ngọn lửa tức giận:
"Tiểu thư, người còn nhớ nửa năm trước chứ, khi đó người cũng là đi dự tiệc trà của vị tiểu thư này mà thành ra như vậy, em thật bức bối, lẽ ra hôm đó em nên đi cùng người, không biết cô ta đã làm gì người mà.."
Thấy Daisy như vậy, tôi cũng hiểu ra được đôi chút, bản thân vẫn là nên đến bữa tiệc đó thôi, phải xem kẻ hại Steria là ai chứ.. Nhìn thời gian thì tầm tuần sau, bữa tiệc sẽ được diễn ra.. tôi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn cơ thể tàn tạ sau một đêm ngày hôm qua, một tuần chắc sẽ đủ thời gian để tôi lành các vết thương.
Daisy nhìn các vết thương trên người tôi mà xót xa, nhất là vết bầm tím ở cổ tôi, lại gần chiếc gương sờ lên những vết xanh đỏ trên cổ, một trận đau nhói kéo đến. Tự cảm thấy mình còn quá kém cỏi, thời gian tới tôi chắc sẽ lao đầu vào luyện tập thêm nhiều hơn nữa, quay sang nhìn Daisy:
"Hôm nay ngài Henry có tới, em lấy cớ ta mệt hẹn ngài ấy hôm khác cho ta"
Chỉ sợ thấy bộ dạng này của tôi, ngài ấy nhất định sẽ tức giận, còn nhớ mỗi lần luyện tập chỉ vô tình để bản thân bị thương nhẹ là ngài ấy đã mất bình tĩnh rồi. Nếu biết được mỗi đêm tôi vẫn hay lẻn ra ngoài chắc sẽ nói cha cấm túc tôi mất, vẫn còn nhiều dự định cần làm, tốt nhất vẫn nên tránh phiền phức.
Nghe tôi dặn dò Daisy vâng lời, lựa một bộ trang phục có phần cao cổ chút để che đi vết bầm tím, nhưng cũng không thể che đi hết được, tự chửi thầm cái tên chết tiệt đó một trận, sao mà ra tay nặng với cô gái vậy cơ chứ, ayzzz.
Henry chuẩn bị bước vào, muốn nhanh chóng tới gặp tiểu thư. Anh đang chuẩn bị lên lầu thì Daisy chặn lại:
"Xin ngài thứ lỗi, tiểu thư hôm nay hơi mệt, hẹn người hôm khác lại tới ạ"
Henry cảm thấy không ổn, bình thường dù cô ấy không khỏe cũng chưa bao giờ từ chối gặp anh. Lo lắng nghĩ hay là cô ấy bị bệnh nặng:
"Tiểu thư bị bệnh sao, để ta lên gặp cô ấy một chút, xem tình hình sao"
Thấy Henry như vậy Daisy có phần lúng túng nhưng tiểu thư đã dặn dò, cô chẳng thể nào làm trái được:
"Xin ngài thứ tội, thật sự tiểu thư không muốn gặp ai lúc này, xin người rời đi ạ!"
Nhìn cô người hầu này hôm nay cương quyết như vậy, Henry cũng không ép nữa, anh sẽ chờ thời cơ tới gặp cô sau vậy, đành quay lưng rời đi.
Cùng lúc đó ở bên kia, một người đàn ông có phần ma mị, đôi mắt sáng hoắc trong căn phòng tối tăm, tay vân vê viên ngọc, ngồi vắt chéo chân, tư thế ung dung như thể mọi thứ không thể xâm phạm đến anh được:
"Thưa ngài, tôi đã tìm hiểu ra được vị tiểu thư người cần"
Một giọng nói lạnh băng cất lên:
"Nói"
Người kia choàng kín người, khom lưng không dám ngước lên nhìn anh mà nói:
"Đó là con gái của Đại công tước phía nam, tên là Steria, theo như những gì điều tra, cô ta là một người kiêu kì, và có phần hống hách, công tước cũng không mấy quan tâm đến người con gái này nữa, chỉ cung cấp chi tiêu cho cô ta. Cô ta có sở thích mua các vật phẩm đắt tiền, và hay dành thời gian cho các buổi tiệc trà. Nhưng sau một buổi tiệc trà vào nửa năm trước hình như không còn tham gia vào bất kì bữa tiệc nào nữa, cũng không còn chi tiêu vào những món hàng sa sỉ! Hiện tại chỉ ở trong dinh thự và chẳng còn xuất hiện nhiều trong giới quý tộc nữa"
Nghe hắn liệt kê một loạt những thành tích không tốt đẹp gì của cô. Hắn lại càng cảm thấy hứng thú, dường như người con gái không sợ chết, mạnh mẽ lúc đó, một người dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn dù cho đang rất hoảng sợ, nhìn động tác non nớt đó, hắn chắc chắn là lần đầu cô giết người. Thật sự không giống như những gì mà tên này đã điều tra ra được, chắc là bản thân mình cần phải kiểm chứng một phen. Một món đồ chơi thú vị đây..
* * *
Mãi mới đuổi được Henry đi, tôi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bước ra khu vườn vừa nhâm nhi tách trà, vừa hưởng thụ những ánh nắng, tâm trạng cảm thấy khá hơn được chút. Đột nhiên, tôi thấy một người đàn ông bước lại gần tôi, nhìn anh ta có vẻ khá trẻ, có thể tự do bước vào đây chắc là người có quyền lắm đây, nhưng khoan nhìn cái bản mặt này xem, sao thấy chúng quen quen nhỉ, cứ nhìn ngắm anh ta mãi đến khi anh ta đứng trước mặt tôi lúc nào không hay. Bản thân thì đang ngồi ngơ ngác không biết chuyện gì, còn anh ta thì đứng nhìn xuống tôi với ánh nhìn dò xét, tôi lộp bộp trong lòng vài cái 'Gì chứ, nhìn gì dữ vậy, tôi với anh có quen à..'Nội tâm tôi gào thét dữ dội, nhưng lại thốt ra – Anh là ai?
Anh ta nhìn tôi, sau đó từ từ ngồi xuống đối diện tôi, người hầu nhanh chóng mang lên cho anh ta một tách trà, tôi kiểu 'WTF, thằng cha này là ai mà xem chỗ của tôi như nhà của hắn vậy' đang chuẩn bị cất tiếng chất vấn thì anh ta mở lời nói:
"Có vẻ tin đồn em bị mất trí nhớ là thật nhỉ?"
Tôi vẫn chưa thể biết được rốt cuộc hắn ta là ai:
"Có liên quan đến anh sao, thưa quý ngài! Tự tiện xâm nhập vào nơi ở của người khác là bất lịch sự lắm đấy"
Thấy tôi như xù lông, anh ta chỉ nở một cười nhẹ. Gì chứ, cái thế giới này đi đâu cũng toàn gặp mỹ nam dễ vậy sao, dù có thích người đẹp thật đấy, nhưng tôi không có bị anh dụ dễ dàng vậy đâu..
Nhìn dáng vẻ tôi vẫn còn đề phòng, anh ta mới từ tốn nói:
"Ta là anh trai của em, vào thăm em gái cũng là bất lịch sự sao"
Tôi tròn mắt nhìn, thảo nào bản thân cứ thấy quen quen. Cái khuôn mặt này, khá giống với mặt tôi, trong cuốn tiểu thuyết nào có đề cập tới mấy vấn đề này đâu, tôi làm sao mà biết được anh ta tên gì và có tính cách như nào đây. Cũng thật may vì ngay từ đầu tôi đã nói là mình mất trí, nếu không thật không biết sẽ phải làm sao với những tình huống như này đây.
Nhìn người anh trai trước mặt này tôi đánh giá, thái độ hòa nhã và từ tốn chắc hẳn không phải là kẻ thù của Steria. Chả hiểu sao, bước vô thế giới này tôi cứ luôn phải lo sợ đủ thứ, nhất là những người tiếp cận tôi, bản thân sắp thành con người đa nghi, đa cảm luôn rồi. Nhìn anh như nhìn thấy phiên bản nam của Steria vậy, thực giống nhau quá đi mất, chắc họ là sinh đôi!
"Em thực xin lỗi, vì sự vô lễ vừa nãy, quả thật em đã quên đi rất nhiều thứ" - Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vừa quan sát.
Khuôn mặt anh có vẻ lặng đi, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc cổ của tôi, lúc này tôi mới bất giác nhớ tới những vết bầm tím trên cổ của mình, vội đưa tay lên toan che đi. Anh giữ tay tôi lại, tiến lại gần nhìn xuống vết thương xanh đỏ trên cổ tôi, đôi mắt anh như đen lại:
"Kẻ nào làm?" Gằn từng chữ một, tôi bất giác giật mình, người anh trai này của tôi quả thật đáng sợ quá đi. Tránh đi cái nhìn của anh, tôi chầm chậm đáp lại:
"Ừm.. em không sao, chỉ là sơ ý nên bị vậy thôi!" -Đầu óc tôi trống rỗng chẳng nghĩ ra được cái lý do nào hợp lý hơn.
Anh nắm chiếc cằm tôi xoay lại, để tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại gằn từng chữ nói, ánh mắt như tràn đầy lửa giận:
"Tôi hỏi lại lần nữa, là kẻ nào làm em như vậy, đừng nghĩ tới chuyện có thể nói dối tôi với những thứ như vậy?"
Tôi cảm thấy bực bội mà hất tay anh ta ra:
"Nếu là quan tâm em thật sự, thì những năm qua anh đã không để tôi một mình, nếu thật sự anh quan tâm người em gái này thì đã đến thăm tôi sớm hơn rồi. Anh lấy quyền gì ở đây chất vấn tôi như vậy chứ"
Tôi chợt giật mình, mình sao vậy, mình có quá đáng không nhỉ, dù gì cũng là anh của Steria mà, hắn có đối xử không tốt thì cũng là chuyện anh em họ, chỉ là tôi đang sống trong thân xác Steria mà không ngăn được cảm xúc bất mãn của cơ thể này. Anh nhìn tôi cười khổ, tôi chả hiểu tại sao lại có biểu cảm như vậy.
Anh đứng lên, chắc là muốn rời đi rồi:
"Đúng là anh không có tư cách đó thật nhỉ, em nghỉ ngơi đi, ta sẽ tới thăm em sau"
Nói xong anh xoay người rời đi, bỏ lại tôi với một mớ hỗn độn, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên tệ hơn..
Sẽ không bao giờ cô hiểu được anh quan tâm cô như thế nào, là một cặp sinh đôi anh làm sao có thể không yêu thương cô cho được chỉ vì không muốn em ấy bước vào con đường như mình, anh nguyện để mình chấp nhận chịu mọi thứ. Đó là một giao kèo giữa anh và đại công tước, chỉ cần để em ấy có cuộc sống tốt, mọi việc còn lại cứ để anh làm. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để có thể trở về thăm người em của mình, anh đã nỗ lực biết bao, để rồi biết được tin con bé bị tại nạn mất trí nhớ, anh như chết lặng mà vội vàng chạy sang thăm cô. Mặc cho từ trước đến nay cô cũng chẳng cho anh một sắc mặt tốt, cô vẫn luôn oán trách anh đã bỏ rơi cô, nhưng lần này thấy cô không còn ánh mắt chán ghét anh nữa, cũng chẳng còn những lời xua đuổi, anh thấy xót xa biết bao rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian anh không có ở đây. Rồi khi nhìn thấy vết thương trên cổ cô, anh chẳng còn chút bình tĩnh nào nữa.
Bước nhanh đến thư phòng công tước xông thẳng vào, chưa bao giờ anh mất bình tĩnh như bây giờ.
Công tước nhìn lên người con trai của mình, tỏ vẻ không vui nói:
"Có vẻ mới một thời gian mà con đã quên hết những phép tắc cơ bản rồi nhỉ?"
"Cha cũng đã quên giao kèo giữa chúng ta rồi sao, tại sao người để em con thành bộ dạng như vậy?"
Công tước vẫn chưa hiểu chuyện gì khiến thằng bé này kích động đến như vậy, hay là việc con bé bị mất trí nhớ
"Con không cảm thấy, con bé đang tốt hơn lúc trước sao, nếu con cứ bao bọc con bé mãi, nó sẽ lại như ngày trước đấy"
Dường như sự phẫn nộ càng được đẩy lên cao hơn:
"Con nghĩ người đã hiểu sai gì rồi, con bé dù thế nào cũng là em con, con không cần người phải lo. Rốt cục người đã hành hạ con bé như thế nào?"
Công tước nhìn vẻ kích động của người con này, thầm lắc đầu, thằng bé tuy có năng lực nhưng lại quá bị tình cảm chi phối, một điểm yếu chí mạng của thằng bé chính là đứa em gái. Ông ôn tồn nói:
"Con bé chỉ là mất trí nhớ, có việc gì lớn đâu, con có cần làm loạn tới mức này không"
Sau khi nghe cha nói, anh như bừng tỉnh. Nói vậy có nghĩa là không phải cha gây ra, mình đã quá kích động rồi. Nhanh lấy lại bình tĩnh:
"Con xin lỗi, có lẽ con đã quá kích động, xin người thứ tội cho con"
Công tước lại cúi xuống tiếp tục làm việc:
"Demon! Nếu còn một lần như vậy nữa, ta không chắc sẽ bỏ qua cho con dễ dàng như hôm nay đâu, lui xuống đi"
Rời khỏi thư phòng, Demon cảm thấy mình đã quá bất cẩn rồi, gọi một cận vệ thân tín lại, anh giao cho hắn điều tra xem là ai đã làm con bé thành như vậy, nhất định khiến hắn phải trả giá gấp đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.