Chương 183
Vụ Thỉ Dực
25/11/2021
Hình Sướng Thư cứng đờ ngồi trong xe, hai mắt cứ nhìn chằm chằm phía trước, trong óc lại hiện lên tất cả lời Du Lệ nói vừa rồi.
Du Lệ hỏi anh ta có tin trên thế giới này có quỷ không?
Hình Sướng Thư là người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên không tin, còn tưởng Du Lệ đang nói đùa, lúc ấy cũng nói thẳng là cô đừng có đùa.
Nhưng Du Lệ không để bụng, nói thẳng, “Có một số việc không thể nói rõ được, không bằng chúng ta đi thăm tiểu thư Ôn, đến lúc đó tôi lại giải thích tiếp”
Hình Sướng Thư còn nói gì được nữa chứ, đành đồng ý.
Từ lúc biết Ôn TRúc Tâm hôn mê bất tỉnh, lên cơn sốt cao, rồi vào phòng ICU theo dõi, đối mặt với sự chất vấn của người đại diện Ôn Trúc Tâm, Hình Sướng Thư cũng không để tâm. Anh ta vốn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, có thể trả lời sao đây?
Nhưng tuy Hình Sướng Tư ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng đã tỏa ra khí lạnh, cứ cảm thấy nếu bản thân mà kiên nhẫn hỏi tiếp, đoán chừng sẽ gặp phải chuyện gì đò khiêu khích phá hỏng tam quan của mình mất…
Tiếp đó Du Lệ bảo trợ lý của mình về nhà trước, rồi cùng Chử Hiệt ngồi lên xe Hình Sướng Thư đi thẳng tới viện.
Xe đi thẳng một mạch nửa tiếng sau tới một bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư này tiếp nhận đai đa số bệnh nhân là một ít minh tinh và người có thân phận cao quý, tính bảo mật không tồi, chỉ cần bất cẩn một tý thì sẽ bị những phóng viên tám chuyện theo dõi ngay.
Người đại diện Hình Sướng Thư đã đợi ở bệnh viện, thấy Du Lệ và Hình Sướng Thư đi cùng nhau tới, bất giác hơi kinh ngạc. Còn Chử Hiệt, do anh đeo kính râm nên bị coi là một vệ sỹ, nên thực ra không để ý tý nào.
“Anh Triệu, tiểu thư Du tới rồi” Hình Sướng Thư đi tới, hỏi, “Hiện giờ tiểu thư Ôn thế nào rồi ạ?”
“Vẫn đang hôn mê, tình hình không tiếp tục chuyển biến xấu, đã chuyển tới phòng bệnh thường rồi”
Những cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp tý nào.
Hình Sướng Thư nghe ra ý tứ lời anh Triệu, ánh mắt hơi ảm đạm, cùng Du Lệ đi tới khu bệnh nhân.
TRên đường đi, anh Triệu khách sáo chào hỏi cùng Du Lệ, cười bảo, “Tiểu thư Du, cảm ơn cô có thể tới đây một chuyến, chuyện hôm qua, chúng tôi vẫn chưa cảm tạ cô đó, hôm nào rảnh, chúng tôi xin được mời cô ăn cơm sau này có cần gì giúp thì cứ việc nói”
Du Lệ nghe xong liếc mắt nhìn anh Triệu một cái.
Ý tứ anh Triệu nói rất rõ, anh ta là người đại diện Hình Sướng Thư, lời anh ta nói cũng đại diện cho ý của Hình Sướng Thư. Hình Sướng Thư đứng bên thần sắc chưa thay đổi, cứ như cam chịu lời hứa hẹn mà người đại diện đưa ra.
Du Lệ cười khẽ, cũng không kể công bảo, “Tôi cũng không làm gì cả, chỉ trùng dợp gặp được mà thôi”
Tiếp đó anh Triệu hỏi dò chuyện ở tiệc từ thiện tối qua, Du Lệ lặp lại một lần những gì mình biết.
Anh Triệu hơi thất vọng, Du Lệ bảo những chuyện này họ đã biết từ lâu, nhưng vốn chuyện lần này cũng vô ích, vẫn không cách nào biết được Ôn Trúc Tâm vì sao mà biến thành như thế.
Một khi đã vậy, vậy Du Lệ tới đây làm gì?
Tóm lại sẽ không phải làm xong chuyện tốt thì lại tới đây thăm bệnh đó chứ?
Anh Triệu nghĩ, không kìm được nhìn Hình Sướng Thư một cái, thấy anh ta thất thần, không rõ đang nghĩ gì, tâm tư vốn chẳng ở chỗ này.
Trước khi vào phòng bệnh Ôn Trúc Tâm, đã thấy người đại diện Vương Tỷ của ông Trúc Tâm đứng ở cửa.
Vương tỷ nhìn thấy nhóm Hình Sướng Thư, thần sắc có vẻ không ổn, nhưng lúc đối mặt với Du Lệ, lại thấy tâm tình khó thở, vẫn phải thư giãn sắc mặt. Thứ nhất địa vị Du Lệ trong giới giải trí chị ta không dây nổi, thứ hai chuyện này không liên quan gì Du Lệ, dĩ nhiên không thể giận chó đánh mèo với cô được.
Chị Vương bảo, “Tiểu thư Du, sao cô lại tới đây?”
Du Lệ đáp, “Tôi tới thăm tiểu thư Ôn, cô ấy sao rồi?”
Chị Vương cau mày, mệt mỏi bảo, “Vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sỹ không tra ra tình hình thế nào, may mà không còn lên cơn sốt…”
Cách chị Vương nói chẳng khác gì anh Triệu. đến mức mà dùng từ chuyện nghiệp khác, Du Lệ nghe vốn chẳng hiểu, cô chỉ biết duy nhất là, Ôn Trúc Tâm bị Yêu Quỷ bám lên người, thân thể bị âm khí của Yêu Quỷ làm tổn hại nghiêm trọng, chỉ có thiên sư ra tay mới có thể khiến cô ấy mau chóng tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục hôn mê tiếp, không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa..
“Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?” Du Lệ hỏi.
Chị Vương đáp, “Dĩ nhiên là được”
Phòng bệnh Ôn TRúc Tâm nằm là phòng bệnh cao cấp, chỉ có một mình cô trong phòng, lúc này cô ta nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt lộ ra xanh lét, mí mắt thâm đen, nhìn hốc hác thực sự. Du Lệ nhân cơ hội chạ vào tay truyền dịch của cô nàng, phát hiện ra lạnh như khối băng, chắc hẳn là do âm khí mà Yêu Quỷ bám vào người tạo thành.
Vẻ mặt chị Vương u sầu, hỏi, “Tiểu thư Du, hôm qua lúc cô gặp được Trúc Tâm, tình hình thế nào?”
Lúc ấy vì tình hình Ôn Trúc Tâm không đúng, chị Vương có đón người, sau đó cũng không tiện hỏi mà vội vã đưa đi bệnh viện. Sau đó chị ta lại cẩn thận hỏi dò trợ lý của Hình Thư Sướng, biết được từ chỗ họ là do Du Lệ phát hiện ra hai người Hình Sướng Thư và Ôn Trúc Tâm bị người ta gài bẫy, cũng gọi điện cho họ bảo họ nhanh tới đây đón người, đến mức ai tính kế ai, cũng không rõ. Mà trợ lý ở đó đợi tin chỉ biết Du Lệ đỡ Ôn Trúc Tâm bị hôn mê trong phòng vệ sinh ra, còn những chuyện khác thì không rõ thông tri cho họ tới đây đón người, không làm lớn chuyện này,
Vì thế họ đều cho răng lúc Du Lệ phát hiện ra họ, cả hai đã lọt vào trong tầm ngắm ám toán mà hôn mê, mới tốt bụng thông tin cho họ tới đón người, không gây náo loạn, nếu không không biết những phóng viến này còn viết loạn tới mức nào nữa.
Du Lệ dĩ nhiên cũng không dám nói chính mình thấy Ôn Trúc Tâm không ổn, mới túm thẳng cổ người ta lôi tuột vào trong phòng vệ sinh mà đánh ngất đi chứ?
Cô bảo, “Chị Vương à, thật ra chuyện lần này xem như tiểu thư Ôn và Hình tiên sinh bị liên lụy thôi”
“Cô có biết ai gài bẫy họ không?” Chị Vương truy hỏi.
Anh Triệu thì hai mắt sáng ngời nhìn sang, chuyện này liên quan đến thanh danh của Hình Sướng Thư, anh ta cũng hy vọng làm cho rõ ràng, đỡ bị người cạnh Ôn Trúc Tâm đẩy hết trách nhiệm lên người Hình Sướng Thư, làm loạn với nhau chẳng thoải mái tý nào.
Du Lệ ho khẽ một cái, “Thật ra muốn để tiểu thư Ôn khôi phục lại không khó, chỉ cần đợi một người tới đây. Đến lúc đó mọi người sẽ hiểu ngay thôi”
Chị Vương và anh Triệu đều nghe mà mơ hồ, chỉ có mí mắt Hình Sướng Thư giật giật, trong lòng dự cảm không ổn thêm mãnh liệt.
Song chị Vương và anh Triệu vẫn hy vọng Ôn Trúc Tâm tỉnh lại nhanh, vội vã truy hỏi xem là ai.
Du Lệ mỉm cười đáp, “Mọi người chờ chút, anh ấy sẽ tới đây nhanh thôi”
Hai người thấy không hỏi được gì lại không thể ép cô được, đành nín nhịn cơn nóng lòng lại, đợi cái người mà cô nói ấy tới, đồng thời trong lòng cũng nổi lên mấy phần mong chờ.
Cứ thế khoảng chừng mười phút trôi qua, đột nhiên Du Lệ nhìn di động, bảo, “Người đó tới rồi”
Nói xong, Du Lệ nhìn ra phía cửa.
Cái người Chử Hiệt vẫn đứng cạnh cô giống một vệ sỹ đi tới mở cửa ra.
MỘt người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đạo bào đi vào, chị Vương và anh Triệu cùng nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.
Mí mắt Hình Thiên giật giật, người này ăn mặc cũng thật giống những thấy tướng giả danh lừa bịp ghê, nhưng trong lòng lại tự dưng cảm thấy khí chất người này có thần thái vô cùng đặc biệt, chắc chắn không phải loại thầy vớ vẩn này rồi.
“Mễ Thiên Sư, anh tới rồi” Du Lệ tiến chào hỏi Mễ Thiên Sư, “Vị này chính là tiểu thư Ôn”
Mễ Thiên sư tiến lại gần chào hỏi người chung quanh một câu, rồi đi tới kiểm tra tình hình Ôn trúc Tâm, bảo, “Đợi chút có nghi ngờ gì, thì hẵng hỏi, hiện giờ vẫn là cứu người trước”
Tiếp đó anh ta lấy một cái ly giấy sạch ra, rót nửa chén nước vào ly, giơ tay lên, trong tay xuất hiện một lá bùa vàng, run lên chút, lá bùa đó đột nhiên bốc cháy, cho tới khi cháy hết, Mễ Thiên Sư mới ném lá bùa vào trong ly giấy.
Điều này chẳng khác người nào đó dùng ma thuật lừa gạt, lại giống như thầy tướng giả danh lừa bịp, hai người đại diện nhì ngơ ra, tâm tình vô cùng khó nói, không kìm được nhìn về phía Du Lệ, nghi ngờ không rõ có phải cô chơi họ không nữa.
Chẳng phải là muốn cứu người đó sao?
Sao tự dưng lại làm kiểu mê tín dị đoan thế này?
Nếu không phải Du Lệ vẫn đứng ở đó, không muốn đắc tội cô, đoán chừng chị Vương đã tức giận mà đuổi thẳng cô ra ngoài rồi.
Tuy không đuổi người nhưng sắc mặt chị Vương lại vô cùng khó coi, tiến lên che chắn trước giường, dùng giọng lạnh băng bảo, “Anh không định đem nước bùa này cho người bệnh uống đó chứ? Tiểu thư Du, tôi tin cô, mới để cô tới đây thăm Trúc Tâm, nhưng không phải bảo cô mời…. một đạo sĩ giả danh tới lừa bịp đâu!”
Tuy anh Triệu không nói gì nhưng tâm tình cũng không khác gì chị Vương cho lắm.
Chỉ có Hình Sướng Thư là vẫn trầm mặc, cảm thấy thế giới quan của mình đang lung lay sắp đổ.
Mễ Thiên Sư biết sẽ như thế, anh ta cũng không giận bảo, “Vị tiểu thư Ôn này bị Yêu quỷ bám lên người, trong cơ thể âm khí đã ăn mòn đến ngũ tạng lục phủ, nếu không nhanh loại bỏ âm khí, sẽ bị âm khí ảnh hưởng, sau này dù có may mắn tỉnh táo lại cũng trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ”
Chị Vương vẫn không tin, lúc kẻ lừa đảo lừa người lúc nào mà chẳng nói đàng hoàng vậy chứ?
Mễ Thiên Sư hơi buồn, thở dài, tự dưng trong tay xuất hiện một lá bùa, ngón tay anh ta búng một cái, đèn trong nhà lập lòe, một bóng màu đỏ mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong phòng, độ ấm trong phòng đột nhiên trong nháy mắt giảm xuống thấp hẳn.
LÚc thấy thứ đồ vật đỏ đó đột ngột xuất hiện, Chị Vương và anh Triệu tự dưng đứng đờ ở đó, cổ như bị thứ gì đó bóp nghẹt, rõ ràng sợ tới mức định hét lên chói tai mà lại chẳng hét ra nổi.
Hình Sướng Thư cũng đứng đó cứng đờ, cứ nhìn chăm chăm vào bóng quỷ đỏ đang bay tới phía anh ta.
Yêu Quỷ bổ nhào thẳng lên người anh ta, giang hai tay như muốn ôm lấy anh ta, trong miệng kêu chi chi vô cùng hưng phấn.
Hình Sướng Thư… suýt nữa thì hồn rời khỏi xác.
Lúc cả bọn đang đứng đờ tại chỗ, Mễ Thiên Sư đã chạy vội tới lấy nước trong ly giấy rót thẳng vào miệng tiểu thư Ôn.
Du Lệ thấy linh hồn Hình Sướng Thư như sắp rời khỏi người, trông cực đáng thương, tiến lên xách Yêu Quỷ kia kéo ra, cảnh cáo, “Thành thật chút”
Yêu Quỷ thấp bé nhìn thấy cô, đã bực lại tức, hét lên một tiếng, thò tay về phía Hình Sướng Thư, kêu lên (Sướng Thư, cứu em, cứu em với…)
VẺ mặt Hình Sướng Thư ngơ ngác nhìn nó, hai mắt cứ nhìn đăm đẳm không chút phản ứng.
Khó khăn lắm chị Vương và anh Triệu mới lấy lại tinh thần thét lên chói tai, “Đây là thứ gì thế?”
“Chị không nhìn ra cái gì à? Đây là quỷ đó!” Du Lệ tốt bụng giải thích với họ, “Lúc trước chính là cô ấy bám lên người tiểu thư Ôn đó”
Chị Vương run lập cập, sắc mắt tái nhợt, “Quỷ ư? Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?” Sau đó nghĩ đến cái gì, mặt chị ta càng tái xanh hơn, “Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này TRúc Tâm thật ra là con quỷ này ư?”
“Chắc vậy rồi”
Sắc mặt chị Vương càng tái hơn. Cuối cùng bừng tỉnh, chẳng trách trong khoảng thời gian này, chị ta phát hiện ra nghệ sỹ nhà mình tự dưng khác hẳn, hơn nữa còn vô cùng để ý tới Hình Sướng Thư, giống y chang fan hâm mộ để ý tới anh ta từng tý một, ác độc nguyền rủa mọt số ít cô gái trên mạng gọi anh ta là “ông xã”, thậm chí chỉ cần chỗ nào Hình Sướng Thư xuất hiện thì dù ở xa cũng truy đuổi tới.
Tiệc từ thiện tối qua, Ôn Trúc Tâm vốn đang có việc, hẳn nên từ chối không đi mới đúng, kết quả là “Ôn TRúc Tâm “ ngược lại tùy hứng bỏ hết công việc, chạy một mình tới tham gia tiệc từ thiện tối….
Du Lệ hỏi anh ta có tin trên thế giới này có quỷ không?
Hình Sướng Thư là người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên không tin, còn tưởng Du Lệ đang nói đùa, lúc ấy cũng nói thẳng là cô đừng có đùa.
Nhưng Du Lệ không để bụng, nói thẳng, “Có một số việc không thể nói rõ được, không bằng chúng ta đi thăm tiểu thư Ôn, đến lúc đó tôi lại giải thích tiếp”
Hình Sướng Thư còn nói gì được nữa chứ, đành đồng ý.
Từ lúc biết Ôn TRúc Tâm hôn mê bất tỉnh, lên cơn sốt cao, rồi vào phòng ICU theo dõi, đối mặt với sự chất vấn của người đại diện Ôn Trúc Tâm, Hình Sướng Thư cũng không để tâm. Anh ta vốn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, có thể trả lời sao đây?
Nhưng tuy Hình Sướng Tư ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng đã tỏa ra khí lạnh, cứ cảm thấy nếu bản thân mà kiên nhẫn hỏi tiếp, đoán chừng sẽ gặp phải chuyện gì đò khiêu khích phá hỏng tam quan của mình mất…
Tiếp đó Du Lệ bảo trợ lý của mình về nhà trước, rồi cùng Chử Hiệt ngồi lên xe Hình Sướng Thư đi thẳng tới viện.
Xe đi thẳng một mạch nửa tiếng sau tới một bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư này tiếp nhận đai đa số bệnh nhân là một ít minh tinh và người có thân phận cao quý, tính bảo mật không tồi, chỉ cần bất cẩn một tý thì sẽ bị những phóng viên tám chuyện theo dõi ngay.
Người đại diện Hình Sướng Thư đã đợi ở bệnh viện, thấy Du Lệ và Hình Sướng Thư đi cùng nhau tới, bất giác hơi kinh ngạc. Còn Chử Hiệt, do anh đeo kính râm nên bị coi là một vệ sỹ, nên thực ra không để ý tý nào.
“Anh Triệu, tiểu thư Du tới rồi” Hình Sướng Thư đi tới, hỏi, “Hiện giờ tiểu thư Ôn thế nào rồi ạ?”
“Vẫn đang hôn mê, tình hình không tiếp tục chuyển biến xấu, đã chuyển tới phòng bệnh thường rồi”
Những cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp tý nào.
Hình Sướng Thư nghe ra ý tứ lời anh Triệu, ánh mắt hơi ảm đạm, cùng Du Lệ đi tới khu bệnh nhân.
TRên đường đi, anh Triệu khách sáo chào hỏi cùng Du Lệ, cười bảo, “Tiểu thư Du, cảm ơn cô có thể tới đây một chuyến, chuyện hôm qua, chúng tôi vẫn chưa cảm tạ cô đó, hôm nào rảnh, chúng tôi xin được mời cô ăn cơm sau này có cần gì giúp thì cứ việc nói”
Du Lệ nghe xong liếc mắt nhìn anh Triệu một cái.
Ý tứ anh Triệu nói rất rõ, anh ta là người đại diện Hình Sướng Thư, lời anh ta nói cũng đại diện cho ý của Hình Sướng Thư. Hình Sướng Thư đứng bên thần sắc chưa thay đổi, cứ như cam chịu lời hứa hẹn mà người đại diện đưa ra.
Du Lệ cười khẽ, cũng không kể công bảo, “Tôi cũng không làm gì cả, chỉ trùng dợp gặp được mà thôi”
Tiếp đó anh Triệu hỏi dò chuyện ở tiệc từ thiện tối qua, Du Lệ lặp lại một lần những gì mình biết.
Anh Triệu hơi thất vọng, Du Lệ bảo những chuyện này họ đã biết từ lâu, nhưng vốn chuyện lần này cũng vô ích, vẫn không cách nào biết được Ôn Trúc Tâm vì sao mà biến thành như thế.
Một khi đã vậy, vậy Du Lệ tới đây làm gì?
Tóm lại sẽ không phải làm xong chuyện tốt thì lại tới đây thăm bệnh đó chứ?
Anh Triệu nghĩ, không kìm được nhìn Hình Sướng Thư một cái, thấy anh ta thất thần, không rõ đang nghĩ gì, tâm tư vốn chẳng ở chỗ này.
Trước khi vào phòng bệnh Ôn Trúc Tâm, đã thấy người đại diện Vương Tỷ của ông Trúc Tâm đứng ở cửa.
Vương tỷ nhìn thấy nhóm Hình Sướng Thư, thần sắc có vẻ không ổn, nhưng lúc đối mặt với Du Lệ, lại thấy tâm tình khó thở, vẫn phải thư giãn sắc mặt. Thứ nhất địa vị Du Lệ trong giới giải trí chị ta không dây nổi, thứ hai chuyện này không liên quan gì Du Lệ, dĩ nhiên không thể giận chó đánh mèo với cô được.
Chị Vương bảo, “Tiểu thư Du, sao cô lại tới đây?”
Du Lệ đáp, “Tôi tới thăm tiểu thư Ôn, cô ấy sao rồi?”
Chị Vương cau mày, mệt mỏi bảo, “Vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sỹ không tra ra tình hình thế nào, may mà không còn lên cơn sốt…”
Cách chị Vương nói chẳng khác gì anh Triệu. đến mức mà dùng từ chuyện nghiệp khác, Du Lệ nghe vốn chẳng hiểu, cô chỉ biết duy nhất là, Ôn Trúc Tâm bị Yêu Quỷ bám lên người, thân thể bị âm khí của Yêu Quỷ làm tổn hại nghiêm trọng, chỉ có thiên sư ra tay mới có thể khiến cô ấy mau chóng tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục hôn mê tiếp, không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa..
“Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?” Du Lệ hỏi.
Chị Vương đáp, “Dĩ nhiên là được”
Phòng bệnh Ôn TRúc Tâm nằm là phòng bệnh cao cấp, chỉ có một mình cô trong phòng, lúc này cô ta nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt lộ ra xanh lét, mí mắt thâm đen, nhìn hốc hác thực sự. Du Lệ nhân cơ hội chạ vào tay truyền dịch của cô nàng, phát hiện ra lạnh như khối băng, chắc hẳn là do âm khí mà Yêu Quỷ bám vào người tạo thành.
Vẻ mặt chị Vương u sầu, hỏi, “Tiểu thư Du, hôm qua lúc cô gặp được Trúc Tâm, tình hình thế nào?”
Lúc ấy vì tình hình Ôn Trúc Tâm không đúng, chị Vương có đón người, sau đó cũng không tiện hỏi mà vội vã đưa đi bệnh viện. Sau đó chị ta lại cẩn thận hỏi dò trợ lý của Hình Thư Sướng, biết được từ chỗ họ là do Du Lệ phát hiện ra hai người Hình Sướng Thư và Ôn Trúc Tâm bị người ta gài bẫy, cũng gọi điện cho họ bảo họ nhanh tới đây đón người, đến mức ai tính kế ai, cũng không rõ. Mà trợ lý ở đó đợi tin chỉ biết Du Lệ đỡ Ôn Trúc Tâm bị hôn mê trong phòng vệ sinh ra, còn những chuyện khác thì không rõ thông tri cho họ tới đây đón người, không làm lớn chuyện này,
Vì thế họ đều cho răng lúc Du Lệ phát hiện ra họ, cả hai đã lọt vào trong tầm ngắm ám toán mà hôn mê, mới tốt bụng thông tin cho họ tới đón người, không gây náo loạn, nếu không không biết những phóng viến này còn viết loạn tới mức nào nữa.
Du Lệ dĩ nhiên cũng không dám nói chính mình thấy Ôn Trúc Tâm không ổn, mới túm thẳng cổ người ta lôi tuột vào trong phòng vệ sinh mà đánh ngất đi chứ?
Cô bảo, “Chị Vương à, thật ra chuyện lần này xem như tiểu thư Ôn và Hình tiên sinh bị liên lụy thôi”
“Cô có biết ai gài bẫy họ không?” Chị Vương truy hỏi.
Anh Triệu thì hai mắt sáng ngời nhìn sang, chuyện này liên quan đến thanh danh của Hình Sướng Thư, anh ta cũng hy vọng làm cho rõ ràng, đỡ bị người cạnh Ôn Trúc Tâm đẩy hết trách nhiệm lên người Hình Sướng Thư, làm loạn với nhau chẳng thoải mái tý nào.
Du Lệ ho khẽ một cái, “Thật ra muốn để tiểu thư Ôn khôi phục lại không khó, chỉ cần đợi một người tới đây. Đến lúc đó mọi người sẽ hiểu ngay thôi”
Chị Vương và anh Triệu đều nghe mà mơ hồ, chỉ có mí mắt Hình Sướng Thư giật giật, trong lòng dự cảm không ổn thêm mãnh liệt.
Song chị Vương và anh Triệu vẫn hy vọng Ôn Trúc Tâm tỉnh lại nhanh, vội vã truy hỏi xem là ai.
Du Lệ mỉm cười đáp, “Mọi người chờ chút, anh ấy sẽ tới đây nhanh thôi”
Hai người thấy không hỏi được gì lại không thể ép cô được, đành nín nhịn cơn nóng lòng lại, đợi cái người mà cô nói ấy tới, đồng thời trong lòng cũng nổi lên mấy phần mong chờ.
Cứ thế khoảng chừng mười phút trôi qua, đột nhiên Du Lệ nhìn di động, bảo, “Người đó tới rồi”
Nói xong, Du Lệ nhìn ra phía cửa.
Cái người Chử Hiệt vẫn đứng cạnh cô giống một vệ sỹ đi tới mở cửa ra.
MỘt người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đạo bào đi vào, chị Vương và anh Triệu cùng nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.
Mí mắt Hình Thiên giật giật, người này ăn mặc cũng thật giống những thấy tướng giả danh lừa bịp ghê, nhưng trong lòng lại tự dưng cảm thấy khí chất người này có thần thái vô cùng đặc biệt, chắc chắn không phải loại thầy vớ vẩn này rồi.
“Mễ Thiên Sư, anh tới rồi” Du Lệ tiến chào hỏi Mễ Thiên Sư, “Vị này chính là tiểu thư Ôn”
Mễ Thiên sư tiến lại gần chào hỏi người chung quanh một câu, rồi đi tới kiểm tra tình hình Ôn trúc Tâm, bảo, “Đợi chút có nghi ngờ gì, thì hẵng hỏi, hiện giờ vẫn là cứu người trước”
Tiếp đó anh ta lấy một cái ly giấy sạch ra, rót nửa chén nước vào ly, giơ tay lên, trong tay xuất hiện một lá bùa vàng, run lên chút, lá bùa đó đột nhiên bốc cháy, cho tới khi cháy hết, Mễ Thiên Sư mới ném lá bùa vào trong ly giấy.
Điều này chẳng khác người nào đó dùng ma thuật lừa gạt, lại giống như thầy tướng giả danh lừa bịp, hai người đại diện nhì ngơ ra, tâm tình vô cùng khó nói, không kìm được nhìn về phía Du Lệ, nghi ngờ không rõ có phải cô chơi họ không nữa.
Chẳng phải là muốn cứu người đó sao?
Sao tự dưng lại làm kiểu mê tín dị đoan thế này?
Nếu không phải Du Lệ vẫn đứng ở đó, không muốn đắc tội cô, đoán chừng chị Vương đã tức giận mà đuổi thẳng cô ra ngoài rồi.
Tuy không đuổi người nhưng sắc mặt chị Vương lại vô cùng khó coi, tiến lên che chắn trước giường, dùng giọng lạnh băng bảo, “Anh không định đem nước bùa này cho người bệnh uống đó chứ? Tiểu thư Du, tôi tin cô, mới để cô tới đây thăm Trúc Tâm, nhưng không phải bảo cô mời…. một đạo sĩ giả danh tới lừa bịp đâu!”
Tuy anh Triệu không nói gì nhưng tâm tình cũng không khác gì chị Vương cho lắm.
Chỉ có Hình Sướng Thư là vẫn trầm mặc, cảm thấy thế giới quan của mình đang lung lay sắp đổ.
Mễ Thiên Sư biết sẽ như thế, anh ta cũng không giận bảo, “Vị tiểu thư Ôn này bị Yêu quỷ bám lên người, trong cơ thể âm khí đã ăn mòn đến ngũ tạng lục phủ, nếu không nhanh loại bỏ âm khí, sẽ bị âm khí ảnh hưởng, sau này dù có may mắn tỉnh táo lại cũng trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ”
Chị Vương vẫn không tin, lúc kẻ lừa đảo lừa người lúc nào mà chẳng nói đàng hoàng vậy chứ?
Mễ Thiên Sư hơi buồn, thở dài, tự dưng trong tay xuất hiện một lá bùa, ngón tay anh ta búng một cái, đèn trong nhà lập lòe, một bóng màu đỏ mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong phòng, độ ấm trong phòng đột nhiên trong nháy mắt giảm xuống thấp hẳn.
LÚc thấy thứ đồ vật đỏ đó đột ngột xuất hiện, Chị Vương và anh Triệu tự dưng đứng đờ ở đó, cổ như bị thứ gì đó bóp nghẹt, rõ ràng sợ tới mức định hét lên chói tai mà lại chẳng hét ra nổi.
Hình Sướng Thư cũng đứng đó cứng đờ, cứ nhìn chăm chăm vào bóng quỷ đỏ đang bay tới phía anh ta.
Yêu Quỷ bổ nhào thẳng lên người anh ta, giang hai tay như muốn ôm lấy anh ta, trong miệng kêu chi chi vô cùng hưng phấn.
Hình Sướng Thư… suýt nữa thì hồn rời khỏi xác.
Lúc cả bọn đang đứng đờ tại chỗ, Mễ Thiên Sư đã chạy vội tới lấy nước trong ly giấy rót thẳng vào miệng tiểu thư Ôn.
Du Lệ thấy linh hồn Hình Sướng Thư như sắp rời khỏi người, trông cực đáng thương, tiến lên xách Yêu Quỷ kia kéo ra, cảnh cáo, “Thành thật chút”
Yêu Quỷ thấp bé nhìn thấy cô, đã bực lại tức, hét lên một tiếng, thò tay về phía Hình Sướng Thư, kêu lên (Sướng Thư, cứu em, cứu em với…)
VẺ mặt Hình Sướng Thư ngơ ngác nhìn nó, hai mắt cứ nhìn đăm đẳm không chút phản ứng.
Khó khăn lắm chị Vương và anh Triệu mới lấy lại tinh thần thét lên chói tai, “Đây là thứ gì thế?”
“Chị không nhìn ra cái gì à? Đây là quỷ đó!” Du Lệ tốt bụng giải thích với họ, “Lúc trước chính là cô ấy bám lên người tiểu thư Ôn đó”
Chị Vương run lập cập, sắc mắt tái nhợt, “Quỷ ư? Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?” Sau đó nghĩ đến cái gì, mặt chị ta càng tái xanh hơn, “Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này TRúc Tâm thật ra là con quỷ này ư?”
“Chắc vậy rồi”
Sắc mặt chị Vương càng tái hơn. Cuối cùng bừng tỉnh, chẳng trách trong khoảng thời gian này, chị ta phát hiện ra nghệ sỹ nhà mình tự dưng khác hẳn, hơn nữa còn vô cùng để ý tới Hình Sướng Thư, giống y chang fan hâm mộ để ý tới anh ta từng tý một, ác độc nguyền rủa mọt số ít cô gái trên mạng gọi anh ta là “ông xã”, thậm chí chỉ cần chỗ nào Hình Sướng Thư xuất hiện thì dù ở xa cũng truy đuổi tới.
Tiệc từ thiện tối qua, Ôn Trúc Tâm vốn đang có việc, hẳn nên từ chối không đi mới đúng, kết quả là “Ôn TRúc Tâm “ ngược lại tùy hứng bỏ hết công việc, chạy một mình tới tham gia tiệc từ thiện tối….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.