Chương 228
Vụ Thỉ Dực
25/11/2021
A Kỳ Bác Nhĩ Đức là người đầu tiên phát hiện ra Du Lệ mất tích.
Gã đề nghị bảo Du Lệ phải thích ứng với lực lượng người thủ hộ Ma môn trước rồi mới đi La Tắc A Tư, dĩ nhiên cũng hy vọng đến lúc nào đó nếu phát sinh nguy hiểm gì, thì Du Lệ cũng có năng lực bảo vệ mạng, đỡ cho Áo Phỉ Nick phải đi cứu về, giờ cô lại xảy ra chuyện, đến lúc đó Ma Môn thật sự không còn bị khống chế nữa.
Bởi vậy gã vô cùng quan tâm đến tiến trình thích ứng của Du Lệ, sáng sớm đã đi tìm Du Lệ.
Nhưng lúc gã đẩy cửa đi vào thì phát hiện ra trong phòng Du Lệ ở trống không, cửa sổ thì mở rộng ra không thấy bóng người nào.
Du Lệ mất tích đã nhanh chóng làm kinh động toàn thành Trung ương, đến mai Lợi Nhĩ đang nằm dưỡng thương trên giường cũng được Garcia đỡ đi ra.
“Có phải ông làm không hả?” Mễ Thiên Sư trợn mắt tức giận nhìn, chỉ kiếm vào Mai Lợi Nhĩ, nếu có một lời không hợp ý thì sẽ đánh cho ông ta thành đầu heo luôn.
Những người và yêu khác tuy không nói chuyện nhưng biểu hiện của họ cũng không khác lắm, đối tượng hoài nghi đầu tiên chính là Mai Lợi Nhĩ.
Mai Lợi Nhĩ bị băng bó một đám kín mặt, vội vã phủ nhận, “Không phải tôi, hiện giờ tôi chẳng có lý do gì ra tay với cô ấy cả”
“Không phải ông thì còn có thể là ai nữa hả?”
Mễ Thiên Sư không tin ông ta, muốn ra tay, Mễ lão thái gia kịp thời ngăn chắt mình lại, bảo, “Mặc kệ có phải là ông ta hay không, cách duy nhất hiện giờ là trước tiên tìm đứa bé Du Lệ kia về hẵng nói. Thành chủ Mai Lợi Nhĩ, nếu ông thực sự biết con bé ở đâu thì phiền nói cho chúng tôi biết một câu đi”
Tuy mễ lão thái gia nói rất dễ nghe, nhưng những lời đó ý tứ đã khẳng định Mai Lợi Nhĩ không thoát khỏi liên quan.
Giang Úc Linh thì lạnh lùng nói, “Ông tốt nhất là đừng làm cô ấy bị thương, nếu không tôi không ngại biến ông thành quỷ nô đó”
Nhạc Chính Tước thì đá đá một bên bàn, trên mặt lộ ra nụ cười máu tanh, “Cái này thì ta có thể giúp nè, đúng lúc Lôi Nạp Đa Nhĩ đang xây dựng, ta không ngại mở rộng một chút địa bàn Lôi Nạp Đa Nhĩ nè”
Mai Lợi Nhĩ bị một đám người ép cho quả thật tức đến hộc máu, lần đầu tiên có cảm giác được tư vị hết đường chối cãi, trong lòng biết rõ đám nhân loại thông linh sư này thật sự có thể làm ra được việc biến ông ta thành quỷ nô, nên nói vội ngay, “Tối qua tôi nằm dưỡng thương trong phòng, vốn không ra khỏi phòng nửa bước, tôi cũng không rõ rốt cuộc tiểu thư Anita đã đi đâu nữa”
Đến Mai Lợi Nhĩ bị ép đến mức suýt nữa thì chỉ trời để thề là mình vô tội, Lai Nhân Tư đột nhiên bảo, “Tôi nghĩ đại nhân Mai Lợi Nhĩ hẳn không nói dối”
Uy Sắt một bên vừa gặm quả sóng bà nước liên tục cũng gật đầu, “Tuy Mai Lợi Nhĩ rất âm hiểm, nhưng ông ta quả thật không làm ra chuyện tổn hại đến bản thân”
Mai Lợi Nhĩ, “….” Chuyện này xem như là được khen sao?
A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng tán đồng với họ.
Bọn họ đều cùng Mai Lợi Nhĩ ra đời ở thời kỳ Cổ Ma, xem như cũng hiểu rõ về Mai LỢI Nhĩ. Không có Ma tộc nào như Mai Lợi Nhĩ, có thể vì Ma giới ổn định mà cúc cung tận tụy, tính kế mọi cách, ác với người khác, lại càng ác với chính mình nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện gây nguy hại đến Ma giới.
Nên biết, hiện giờ Du Lệ đã thức tỉnh trở thành người thủ hộ ma Môn, hơn nữa vẫn là người thủ hộ Ma môn cuối cùng vào cái lúc huyết mạch nhà họ Du chưa có người kế thừa, nếu Du Lệ xảy ra chuyện gì thì ma Môn không còn người thủ hộ, lực lượng Ma Môn bị mất khống chế, ai biết Ma giới sẽ biến thành cái gì nữa?
Mai Lợi Nhĩ gánh không nổi hậu quả này, ông ta so với bất cứ kẻ nào đều hy vọng Du Lệ bình bình an an mà đảm nhiệm chức người thủ hộ ma Môn này nhất.
Cũng bởi thế nên hôm qua Du Lệ công kích ông ta Mai Lợi Nhĩ rõ ràng có thể phản kháng chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc cô công kích ông ta như cái sàng.
Nghe xong Lai Nhân Tư giải thích, mọi người miễn cưỡng bài trừ khả năng Mai Lợi Nhĩ ra tay.
Vậy Du Lệ đi đâu rồi?
“Có lẽ… Cô ấy lén tự đi La Tắc A Tư rồi chăng?” Garcia giơ tay yếu ớt lên tiếng.
Trong nháy mắt Garcia bị mọi người mắng ầm ầm, “Không thể nào!”
“Nếu Anita mà đã nghe tôi nói thì sẽ không tự hành động đâu” A Kỳ Bác Nhĩ Đức đáp chắc chắn, điểm này thì gã có thể khẳng định.
“Tôi và Ôn Tiểu thư vẫn còn ở đây, một mình Du Lệ đi La Tắc A Tư thì có thể làm được gì chứ?” Giang Úc Linh cũng xen vào.
Lúc này, Nhạc Chính Tước liếc mắt nhìn Mai Lợi Nhĩ, trầm ngâm hỏi, “Đúng rồi, A Khắc Phất lạc Tư đâu?”
Nghe thấy lời này, thần sắc Mai Lợi Nhĩ thay đổi, biểu hiện càng tối sầm hơn, phản ứng của Garcia càng khoa trương hơn, toàn bộ Ma Đô run rẩy mấy lần trông rất kinh hoàng.
A Kỳ BÁc Nhĩ Đức hiểu rõ ý tứ Nhạc Chính Tước, phản bác lại, “Không thể là gã, hiện giờ gã đang bị nhốt ở địa lao, không có cơ hội, cũng không có năng lực mang Anita đi”
Hiện giờ Du Lệ chính là đã thức tỉnh lực lượng người thủ hộ ma môn, dưới con mắt bọn họ mà lặng lẽ mang Du Lệ đi không kinh động đến họ thì vốn không thể.
Vì chứng thực lời mình nói, A Kỳ Bác Nhĩ Đức còn đặc biệt dẫn họ đi địa lao xác nhận A Khắc Phất Lạc Tư có còn ở đó không.
Kết quả A Khắc Phất Lạc Tư đúng là vẫn ngồi ở địa lao, không thể có năng lực vượt ngục được.
Mọi người nhìn đến bộ dáng A Khắc Phát Lạc Tư, rốt cuộc cũng hiểu rõ lời A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói, vì sao mà A Khắc Phất lạc Tư không thể mang Du Lệ đi. Ngày xưa thực lực thủy tổ quỷ hút máu ép quỷ hút máu cường đại lúc này lại như một cái thùng rỗng không có lực lượng, không bằng cả công tước quỷ hút máu nữa, vốn không phải là đối thủ của Cổ Ma, chỉ đành nghẹn khuất mà bị nhốt ở chỗ đâu đâu cũng là Ma tộc Ma giới.
Ngày đó trên du thuyền, thật ra Chử Hiệt có thể trực tiếp giết chết A Khắc Phất lạc Tư, nhưng anh lại không làm vậy, mà sau khi làm gã bị thương, ném A Khắc Phất Lạc Tư vào thành Trung ương, ném thẳng cho Mai Lợi Nhĩ.
Tiếp đó cũng rất dễ đoán, A Khắc Phất lạc Tư tuy không phải là đối thủ của Chử Hiệt, nhưng đối phó với một Mai Lợi Nhĩ thì không vấn đề, sau đó không phải Chử Hiệt và La Tắc A Tư dung hợp, bia Mễ Nại Tư bắt đầu chữa trị, dẫn tới ma Cảnh bị phân tán trở về Ma giới, đến cả mảnh nhỏ bia Mễ Nại Tư dung hợp trong cơ thể A Khắc Phất Lạc Tư rời khỏi trở về, Thực lực A Khắc Phất Lạc Tư giảm xuống, đúng lúc làm Mai Lợi Nhĩ bị thương, sau đó không còn lực nào bị một đám Ma tộc thành Trung ương quần đánh rồi bị nhốt thẳng vào đại lao.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, cả đám nhìn về Mai Lợi Nhĩ với ánh mắt hơi đồng tình.
Tuy không tiếp xúc nhiều với Chử Hiệt nhưng từ thao tác đó của anh có thể thấy, con ma này quả nhiên lợi hại, trước khi đi còn muốn bẫy Mai Lợi Nhĩ một trận, đem mọi uy hiếp tồn tại với Du Lệ ép đến mức không còn uy hiếp nào mới thôi.
Nếu không phải Ma Lợi Nhĩ và A Khắc Phất Lạc Tư làm, vậy rốt cuộc Du Lệ đang ở đâu?
**
Du Lệ cũng muốn biết bản thân mình rốt cuộc đang ở đâu.
Lúc này cô đang ngồi trên một tảng đá gồ ghề lởm chởm, trên đỉnh đầu là một vầng mặt trời đỏ như máu, mặt lạnh hẳn, nhớ lại chuyện lúc trước.
Tối qua cuồng phong nổi lên, bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng đen cực lớn, sau đó thì cô thấy đầu đau đớn, ngất đi. Đợi lúc cô tỉnh lại đã phát hiện ra mình đang ở giữa những tảng đá lởm chởm gồ ghề, chung quanh trống không, cứ như ngoài bản thân cô ra thì ở đây chẳng còn sinh linh nào khác, không có côn trùng chim chóc, thậm chí cả những ma vật cấp thấp nhất cũng không có.
Ở đây yên tĩnh đến mức khiến lòng người thấy hoảng loạn.
Ai mang cô tới? Chẳng lẽ có liên quan đến bóng đen cực lớn kia sao?
Vì thế Du Lệ bò lên một tảng đá coi như cao nhất, nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, phát hiện ra đâu đâu cũng đều là những tảng đá kỳ quái cao thấp, lớn có bé có, lớn thì giống như một đỉnh núi, liên miên gập ghềnh, nhìn mãi không thấy cuối.
Du Lệ quan sát hồi lâu dần trong lòng dâng lên một loại nghi ngờ.
Ở đây yên tĩnh đến kỳ quái, rõ ràng như địa bàn của một hung thú nào đó.
Nghĩ đến đây trong lòng cô lại thấy căng thẳng, có thể không làm kinh động đến ma tộc và thiên sư, đại yêu ở thành trung ương lặng lẽ không tiếng động mang cô tới đau, có thể thấy quái vật kia vô cùng lợi hại, không phải cô vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng với lực lượng Ma Môn, chỉ có nửa lực lượng Ma tộc để ứng phó.
Tuy là thế, Du Lệ vẫn không thấy sợ.
Cô hít sâu một hơi, vỗ vỗn tro bụi dính trên tay đứng dậy, triệu hồi ra kiếm ma, sau đó chọn bừa một hướng, tính toán thừa lúc con quái vật kia chưa về thì rời chỗ này trước rồi nói.
Tốc độ Du Lệ rất nhanh, cô đi xuyên qua đá quái dị, nếu không có đường thì trực tiếp đạp lên đá quái dị. Hiện giờ cô thật ra thấy mình may mắn là đã thức tỉnh lực lượng người thủ hộ Ma Môn, thân thể không còn yếu ớt như con người ngày trước nữa, trèo đèo lội suối không phải nói chơi.
Ngay lúc Du Lệ cố sức thoát khỏi sào huyệt của quái vật thì từ xa đã nghe thấy tiếng gió.
Ào…
Thanh âm chấn động của cánh chim lớn nào đó vang lên, Du Lệ theo bản năng ngẩng đầu nhì, một bóng ma cực lớn trùm xuống, ngăn hết vầng mặt trời đỏ rực như máu như xuống.
Cô hơi nheo mắt lại, theo bản năng muốn trốn, nhưng bóng đen đó lấy tốc độ cực nhanh bắt cô lại, rồi bay về phía trước.
CẢ người bị nhốt vào móng vuốt cực lớn của loài chim nào đó khiến cô không động đậy nổi, Du Lệ thử dùng kiếm ma gõ gõ móng vuốt đó, kiếm ma phát ra một tiếng canh, cũng tóe lên một luồng lửa đỏ, chỉ thấy một vết mờ trên đó.
Du Lệ lập tức nghi ngờ cây kiếm Mặc Tác Tạp này có thật là cây kiếm dùng để giết ma Vương không nữa? Hay có thể những ma tộc đó đem nó khuyeeesch đại lên chăng? Nếu không cũng không để Titan tùy tiện đến thế giới loài người làm gì.
Phát hiện ra bản thân không phản kháng được, Du Lệ nhanh chóng trấn định lại, nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Bị bắt ở giữa không trung, Du Lệ ngó mắt nhìn qua, quả nhiên đâu đâu cũng là đá quái dị, từ trên bầu trời nhìn xuống cái bóng, cũng biết hình thể cự thú này cực lớn, đại khái là tương đương với nhóm “Tiểu khả ái” mà A Kỳ Bác Nhĩ Đức nuôi trong rừng rậm.
Nhưng cự thú này cũng không phải là một trong những “Tiểu khả ái” đó chứ?
Cự thú sau khi bay qua những đá quái dị, lại bay qua một khu rừng rậm, sau đó đi vào một vực, tiếp đó đáp xuống.
Một trận gió mãnh liệt ập vào trước mặt, Du Lệ nhắm mắt lại ngăn trận gió đó, nếu không phải vẫn đang bị móng vuốt lớn kia tóm, Du Lệ cảm thấy bản thân chắc sẽ bị trận gió kia thổi bay đi.
Cuối cùng lúc trận gió dừng lại thì cự thú bắt cô cũng dừng lại.
Tiếp đó Du Lệ thấy cả người được nới lỏng, móng vuốt lớn túm cô biến mất, tiếp đó cô bất cẩn bị ném xuống mặt đất.
Sau khi thân thể được tự do, Du Lệ không chạy, mà trấn định xoay người, sau đó đúng lúc đụng phải mặt quái vật, bị hơi thở cực nóng phun tới lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất.
Du Lệ ngơ ngác nhìn cự thú không lồ bên trên.
Trong mắt cô có ảnh ngược của cự thú đó, vảy đen kim loại sáng loáng, trên đầu có một đôi sừng dài, cổ vừa thô vừa dài, đằng sau là một cái đuôi uốn lượn cực dài. Lúc này nó thu lại đôi cánh bên người, cả người ngồi xổm xuống, cái đầu cực lớn cúi xuống, cặp mắt màu vàng kim lạnh lùng nhìn cô.
Đây là…. Ma Long?
Du Lệ suýt nữa thì ngất.
Cô không ngờ được rằng Ma giới sẽ có loại này, thứ này có thể còn nguy hiểm hơn nhóm “Tiểu khả ái” của A Kỳ Bác Nhĩ Đức rất nhiều, Ma giới thế mà cất giấu sinh vật nguy hiểm đến vậy, nhóm bọn A Kỳ Bác Nhĩ Đức thế mà không nói cho cô biết, quá kém!
Trong lòng Du Lệ thầm mắng chửi đám ma tộc và A Kỳ Bác Nhĩ Đức một trận, trên mặt lại vô cùng trấn định, thậm chí hai mắt nhìn không chớp, đối mặt với con sinh vật Ma Long cực lớn này, không nên biểu hiện ra tia luống cuống sợ hãi.
Thời điểm này, ngàn vạn lần không được biểu hiện ra là sợ hãi, nếu không sợ sẽ chọc giận sinh vật đáng sợ này.
Một lúc lâu, con Ma Long kia rốt cuộc cũng đứng lên, hai cánh như cánh dơi trên lưng mở ra, bay vè phía nơi xa ngập tràn sương mù.
Du Lệ thở phào, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cô dựa lưng vào vách núi, mồ hôi lạnh rơi ra, giống như được vớt từ trong nước lên vậy, hơi thở hơi nặng nề.
Nghỉ một lúc chân không còn nhũn nữa, Du Lệ cũng bám lên vách đá đứng dậy quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Nhìn đi nhìn lại cô đột nhiên sửng sốt, lúc này cô đang đứng ở dưới một vách núi, cây cổ chung quanh không biết tên, cách đó không xa là một cái hồ ngập tràn sương mù cực lớn, nhìn không thấy cuối, vừa rồi Ma Long kia là bay qua cái hồ đó.
Ánh mắt Du Lệ nhìn trở lại, thấy cỏ cách đó không xa, trên bụi cỏ nở một đám hoa đủ màu sặc sỡ, màu sắc diễm lệ điểm xuyết thêm những chấm xanh đậm, thoạt nhìn vô cùng vô hại, thực vật ở A Trát Bỉ Đặc đủ loại.
Đây rốt cuộc là đâu?
Du Lệ trầm mặt lại, cô không rõ rốt cuộc Ma Long này định làm gì, vì sao lại bắt cô tới đây. Còn cô cũng không có thời gian ở đây mà hóng, cô còn phải nhanh chóng đi La Tắc A Tư nữa.
Cô hít sâu một hơi, thừa lúc Ma long kia không ở đây, cô đi dạo chung quanh, tìm cách rời đi. Mặc kệ thế nào, rời chỗ này trước, sau đó tìm một chỗ có ma tộc hoạt động rồi trở lại thành Trung ương nói sau.
Nhưngn Du Lệ vừa đi dạo một lát, vẫn chưa tìm được cách rời khỏi vực sâu này thì đã nghe thấy tiếng cánh đập, quay đầu nhìn lại chỉ thấy đầu Ma Long kia đang bay xuyên qua hồ ngập sương trắng bay tới đây, sau đó đáp xuống đứng bên hồ.
Du Lệ trấn định, đứng ở dưới một thân cây bất động, nhìn Ma Long kia xoay đầu, đôi mắt nhanh chóng cố định mình.
Tiếp đó tiếng binh binh vang lên liên tục, có đủ loại trái cây từ trên trời giáng xuống, dừng ở ngay chân cô.
Du Lệ nhìn chằm chằm Ma Long, vẫn không nói gì, thần sắc lạnh nhạt.
Ma Long vươn đuôi ra, cái đuôi đảo một cái dễ dàng cuốn lấy một trái cây giống trái dừa chọc thủng một lỗ rồi sau đó lia đuôi đến trước mặt cô, cặp mắt màu vàng đáng sợ đó cứ nhìn cô chằm chằm.
Du Lệ nhận ra trái cây giống trái dừa đó là đặc sản của Lôi Nạp Đa Nhĩ – quả mã toa, đương nhiên, hiện giờ Lôi Nạp Đa Nhĩ đã nhập vào ma giới, chắc quả mã toa không còn là đặc sản riêng của Lôi Nạp Đa Nhĩ nữa rồi.
Cuối cùng Du Lệ cầm lấy quả mã toa, uống thử nước bên trong, đúng lúc nhìn đến cái đuôi Ma Long kia vung vẩy vì vui sướng.
Gã đề nghị bảo Du Lệ phải thích ứng với lực lượng người thủ hộ Ma môn trước rồi mới đi La Tắc A Tư, dĩ nhiên cũng hy vọng đến lúc nào đó nếu phát sinh nguy hiểm gì, thì Du Lệ cũng có năng lực bảo vệ mạng, đỡ cho Áo Phỉ Nick phải đi cứu về, giờ cô lại xảy ra chuyện, đến lúc đó Ma Môn thật sự không còn bị khống chế nữa.
Bởi vậy gã vô cùng quan tâm đến tiến trình thích ứng của Du Lệ, sáng sớm đã đi tìm Du Lệ.
Nhưng lúc gã đẩy cửa đi vào thì phát hiện ra trong phòng Du Lệ ở trống không, cửa sổ thì mở rộng ra không thấy bóng người nào.
Du Lệ mất tích đã nhanh chóng làm kinh động toàn thành Trung ương, đến mai Lợi Nhĩ đang nằm dưỡng thương trên giường cũng được Garcia đỡ đi ra.
“Có phải ông làm không hả?” Mễ Thiên Sư trợn mắt tức giận nhìn, chỉ kiếm vào Mai Lợi Nhĩ, nếu có một lời không hợp ý thì sẽ đánh cho ông ta thành đầu heo luôn.
Những người và yêu khác tuy không nói chuyện nhưng biểu hiện của họ cũng không khác lắm, đối tượng hoài nghi đầu tiên chính là Mai Lợi Nhĩ.
Mai Lợi Nhĩ bị băng bó một đám kín mặt, vội vã phủ nhận, “Không phải tôi, hiện giờ tôi chẳng có lý do gì ra tay với cô ấy cả”
“Không phải ông thì còn có thể là ai nữa hả?”
Mễ Thiên Sư không tin ông ta, muốn ra tay, Mễ lão thái gia kịp thời ngăn chắt mình lại, bảo, “Mặc kệ có phải là ông ta hay không, cách duy nhất hiện giờ là trước tiên tìm đứa bé Du Lệ kia về hẵng nói. Thành chủ Mai Lợi Nhĩ, nếu ông thực sự biết con bé ở đâu thì phiền nói cho chúng tôi biết một câu đi”
Tuy mễ lão thái gia nói rất dễ nghe, nhưng những lời đó ý tứ đã khẳng định Mai Lợi Nhĩ không thoát khỏi liên quan.
Giang Úc Linh thì lạnh lùng nói, “Ông tốt nhất là đừng làm cô ấy bị thương, nếu không tôi không ngại biến ông thành quỷ nô đó”
Nhạc Chính Tước thì đá đá một bên bàn, trên mặt lộ ra nụ cười máu tanh, “Cái này thì ta có thể giúp nè, đúng lúc Lôi Nạp Đa Nhĩ đang xây dựng, ta không ngại mở rộng một chút địa bàn Lôi Nạp Đa Nhĩ nè”
Mai Lợi Nhĩ bị một đám người ép cho quả thật tức đến hộc máu, lần đầu tiên có cảm giác được tư vị hết đường chối cãi, trong lòng biết rõ đám nhân loại thông linh sư này thật sự có thể làm ra được việc biến ông ta thành quỷ nô, nên nói vội ngay, “Tối qua tôi nằm dưỡng thương trong phòng, vốn không ra khỏi phòng nửa bước, tôi cũng không rõ rốt cuộc tiểu thư Anita đã đi đâu nữa”
Đến Mai Lợi Nhĩ bị ép đến mức suýt nữa thì chỉ trời để thề là mình vô tội, Lai Nhân Tư đột nhiên bảo, “Tôi nghĩ đại nhân Mai Lợi Nhĩ hẳn không nói dối”
Uy Sắt một bên vừa gặm quả sóng bà nước liên tục cũng gật đầu, “Tuy Mai Lợi Nhĩ rất âm hiểm, nhưng ông ta quả thật không làm ra chuyện tổn hại đến bản thân”
Mai Lợi Nhĩ, “….” Chuyện này xem như là được khen sao?
A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng tán đồng với họ.
Bọn họ đều cùng Mai Lợi Nhĩ ra đời ở thời kỳ Cổ Ma, xem như cũng hiểu rõ về Mai LỢI Nhĩ. Không có Ma tộc nào như Mai Lợi Nhĩ, có thể vì Ma giới ổn định mà cúc cung tận tụy, tính kế mọi cách, ác với người khác, lại càng ác với chính mình nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện gây nguy hại đến Ma giới.
Nên biết, hiện giờ Du Lệ đã thức tỉnh trở thành người thủ hộ ma Môn, hơn nữa vẫn là người thủ hộ Ma môn cuối cùng vào cái lúc huyết mạch nhà họ Du chưa có người kế thừa, nếu Du Lệ xảy ra chuyện gì thì ma Môn không còn người thủ hộ, lực lượng Ma Môn bị mất khống chế, ai biết Ma giới sẽ biến thành cái gì nữa?
Mai Lợi Nhĩ gánh không nổi hậu quả này, ông ta so với bất cứ kẻ nào đều hy vọng Du Lệ bình bình an an mà đảm nhiệm chức người thủ hộ ma Môn này nhất.
Cũng bởi thế nên hôm qua Du Lệ công kích ông ta Mai Lợi Nhĩ rõ ràng có thể phản kháng chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc cô công kích ông ta như cái sàng.
Nghe xong Lai Nhân Tư giải thích, mọi người miễn cưỡng bài trừ khả năng Mai Lợi Nhĩ ra tay.
Vậy Du Lệ đi đâu rồi?
“Có lẽ… Cô ấy lén tự đi La Tắc A Tư rồi chăng?” Garcia giơ tay yếu ớt lên tiếng.
Trong nháy mắt Garcia bị mọi người mắng ầm ầm, “Không thể nào!”
“Nếu Anita mà đã nghe tôi nói thì sẽ không tự hành động đâu” A Kỳ Bác Nhĩ Đức đáp chắc chắn, điểm này thì gã có thể khẳng định.
“Tôi và Ôn Tiểu thư vẫn còn ở đây, một mình Du Lệ đi La Tắc A Tư thì có thể làm được gì chứ?” Giang Úc Linh cũng xen vào.
Lúc này, Nhạc Chính Tước liếc mắt nhìn Mai Lợi Nhĩ, trầm ngâm hỏi, “Đúng rồi, A Khắc Phất lạc Tư đâu?”
Nghe thấy lời này, thần sắc Mai Lợi Nhĩ thay đổi, biểu hiện càng tối sầm hơn, phản ứng của Garcia càng khoa trương hơn, toàn bộ Ma Đô run rẩy mấy lần trông rất kinh hoàng.
A Kỳ BÁc Nhĩ Đức hiểu rõ ý tứ Nhạc Chính Tước, phản bác lại, “Không thể là gã, hiện giờ gã đang bị nhốt ở địa lao, không có cơ hội, cũng không có năng lực mang Anita đi”
Hiện giờ Du Lệ chính là đã thức tỉnh lực lượng người thủ hộ ma môn, dưới con mắt bọn họ mà lặng lẽ mang Du Lệ đi không kinh động đến họ thì vốn không thể.
Vì chứng thực lời mình nói, A Kỳ Bác Nhĩ Đức còn đặc biệt dẫn họ đi địa lao xác nhận A Khắc Phất Lạc Tư có còn ở đó không.
Kết quả A Khắc Phất Lạc Tư đúng là vẫn ngồi ở địa lao, không thể có năng lực vượt ngục được.
Mọi người nhìn đến bộ dáng A Khắc Phát Lạc Tư, rốt cuộc cũng hiểu rõ lời A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói, vì sao mà A Khắc Phất lạc Tư không thể mang Du Lệ đi. Ngày xưa thực lực thủy tổ quỷ hút máu ép quỷ hút máu cường đại lúc này lại như một cái thùng rỗng không có lực lượng, không bằng cả công tước quỷ hút máu nữa, vốn không phải là đối thủ của Cổ Ma, chỉ đành nghẹn khuất mà bị nhốt ở chỗ đâu đâu cũng là Ma tộc Ma giới.
Ngày đó trên du thuyền, thật ra Chử Hiệt có thể trực tiếp giết chết A Khắc Phất lạc Tư, nhưng anh lại không làm vậy, mà sau khi làm gã bị thương, ném A Khắc Phất Lạc Tư vào thành Trung ương, ném thẳng cho Mai Lợi Nhĩ.
Tiếp đó cũng rất dễ đoán, A Khắc Phất lạc Tư tuy không phải là đối thủ của Chử Hiệt, nhưng đối phó với một Mai Lợi Nhĩ thì không vấn đề, sau đó không phải Chử Hiệt và La Tắc A Tư dung hợp, bia Mễ Nại Tư bắt đầu chữa trị, dẫn tới ma Cảnh bị phân tán trở về Ma giới, đến cả mảnh nhỏ bia Mễ Nại Tư dung hợp trong cơ thể A Khắc Phất Lạc Tư rời khỏi trở về, Thực lực A Khắc Phất Lạc Tư giảm xuống, đúng lúc làm Mai Lợi Nhĩ bị thương, sau đó không còn lực nào bị một đám Ma tộc thành Trung ương quần đánh rồi bị nhốt thẳng vào đại lao.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, cả đám nhìn về Mai Lợi Nhĩ với ánh mắt hơi đồng tình.
Tuy không tiếp xúc nhiều với Chử Hiệt nhưng từ thao tác đó của anh có thể thấy, con ma này quả nhiên lợi hại, trước khi đi còn muốn bẫy Mai Lợi Nhĩ một trận, đem mọi uy hiếp tồn tại với Du Lệ ép đến mức không còn uy hiếp nào mới thôi.
Nếu không phải Ma Lợi Nhĩ và A Khắc Phất Lạc Tư làm, vậy rốt cuộc Du Lệ đang ở đâu?
**
Du Lệ cũng muốn biết bản thân mình rốt cuộc đang ở đâu.
Lúc này cô đang ngồi trên một tảng đá gồ ghề lởm chởm, trên đỉnh đầu là một vầng mặt trời đỏ như máu, mặt lạnh hẳn, nhớ lại chuyện lúc trước.
Tối qua cuồng phong nổi lên, bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng đen cực lớn, sau đó thì cô thấy đầu đau đớn, ngất đi. Đợi lúc cô tỉnh lại đã phát hiện ra mình đang ở giữa những tảng đá lởm chởm gồ ghề, chung quanh trống không, cứ như ngoài bản thân cô ra thì ở đây chẳng còn sinh linh nào khác, không có côn trùng chim chóc, thậm chí cả những ma vật cấp thấp nhất cũng không có.
Ở đây yên tĩnh đến mức khiến lòng người thấy hoảng loạn.
Ai mang cô tới? Chẳng lẽ có liên quan đến bóng đen cực lớn kia sao?
Vì thế Du Lệ bò lên một tảng đá coi như cao nhất, nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, phát hiện ra đâu đâu cũng đều là những tảng đá kỳ quái cao thấp, lớn có bé có, lớn thì giống như một đỉnh núi, liên miên gập ghềnh, nhìn mãi không thấy cuối.
Du Lệ quan sát hồi lâu dần trong lòng dâng lên một loại nghi ngờ.
Ở đây yên tĩnh đến kỳ quái, rõ ràng như địa bàn của một hung thú nào đó.
Nghĩ đến đây trong lòng cô lại thấy căng thẳng, có thể không làm kinh động đến ma tộc và thiên sư, đại yêu ở thành trung ương lặng lẽ không tiếng động mang cô tới đau, có thể thấy quái vật kia vô cùng lợi hại, không phải cô vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng với lực lượng Ma Môn, chỉ có nửa lực lượng Ma tộc để ứng phó.
Tuy là thế, Du Lệ vẫn không thấy sợ.
Cô hít sâu một hơi, vỗ vỗn tro bụi dính trên tay đứng dậy, triệu hồi ra kiếm ma, sau đó chọn bừa một hướng, tính toán thừa lúc con quái vật kia chưa về thì rời chỗ này trước rồi nói.
Tốc độ Du Lệ rất nhanh, cô đi xuyên qua đá quái dị, nếu không có đường thì trực tiếp đạp lên đá quái dị. Hiện giờ cô thật ra thấy mình may mắn là đã thức tỉnh lực lượng người thủ hộ Ma Môn, thân thể không còn yếu ớt như con người ngày trước nữa, trèo đèo lội suối không phải nói chơi.
Ngay lúc Du Lệ cố sức thoát khỏi sào huyệt của quái vật thì từ xa đã nghe thấy tiếng gió.
Ào…
Thanh âm chấn động của cánh chim lớn nào đó vang lên, Du Lệ theo bản năng ngẩng đầu nhì, một bóng ma cực lớn trùm xuống, ngăn hết vầng mặt trời đỏ rực như máu như xuống.
Cô hơi nheo mắt lại, theo bản năng muốn trốn, nhưng bóng đen đó lấy tốc độ cực nhanh bắt cô lại, rồi bay về phía trước.
CẢ người bị nhốt vào móng vuốt cực lớn của loài chim nào đó khiến cô không động đậy nổi, Du Lệ thử dùng kiếm ma gõ gõ móng vuốt đó, kiếm ma phát ra một tiếng canh, cũng tóe lên một luồng lửa đỏ, chỉ thấy một vết mờ trên đó.
Du Lệ lập tức nghi ngờ cây kiếm Mặc Tác Tạp này có thật là cây kiếm dùng để giết ma Vương không nữa? Hay có thể những ma tộc đó đem nó khuyeeesch đại lên chăng? Nếu không cũng không để Titan tùy tiện đến thế giới loài người làm gì.
Phát hiện ra bản thân không phản kháng được, Du Lệ nhanh chóng trấn định lại, nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Bị bắt ở giữa không trung, Du Lệ ngó mắt nhìn qua, quả nhiên đâu đâu cũng là đá quái dị, từ trên bầu trời nhìn xuống cái bóng, cũng biết hình thể cự thú này cực lớn, đại khái là tương đương với nhóm “Tiểu khả ái” mà A Kỳ Bác Nhĩ Đức nuôi trong rừng rậm.
Nhưng cự thú này cũng không phải là một trong những “Tiểu khả ái” đó chứ?
Cự thú sau khi bay qua những đá quái dị, lại bay qua một khu rừng rậm, sau đó đi vào một vực, tiếp đó đáp xuống.
Một trận gió mãnh liệt ập vào trước mặt, Du Lệ nhắm mắt lại ngăn trận gió đó, nếu không phải vẫn đang bị móng vuốt lớn kia tóm, Du Lệ cảm thấy bản thân chắc sẽ bị trận gió kia thổi bay đi.
Cuối cùng lúc trận gió dừng lại thì cự thú bắt cô cũng dừng lại.
Tiếp đó Du Lệ thấy cả người được nới lỏng, móng vuốt lớn túm cô biến mất, tiếp đó cô bất cẩn bị ném xuống mặt đất.
Sau khi thân thể được tự do, Du Lệ không chạy, mà trấn định xoay người, sau đó đúng lúc đụng phải mặt quái vật, bị hơi thở cực nóng phun tới lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất.
Du Lệ ngơ ngác nhìn cự thú không lồ bên trên.
Trong mắt cô có ảnh ngược của cự thú đó, vảy đen kim loại sáng loáng, trên đầu có một đôi sừng dài, cổ vừa thô vừa dài, đằng sau là một cái đuôi uốn lượn cực dài. Lúc này nó thu lại đôi cánh bên người, cả người ngồi xổm xuống, cái đầu cực lớn cúi xuống, cặp mắt màu vàng kim lạnh lùng nhìn cô.
Đây là…. Ma Long?
Du Lệ suýt nữa thì ngất.
Cô không ngờ được rằng Ma giới sẽ có loại này, thứ này có thể còn nguy hiểm hơn nhóm “Tiểu khả ái” của A Kỳ Bác Nhĩ Đức rất nhiều, Ma giới thế mà cất giấu sinh vật nguy hiểm đến vậy, nhóm bọn A Kỳ Bác Nhĩ Đức thế mà không nói cho cô biết, quá kém!
Trong lòng Du Lệ thầm mắng chửi đám ma tộc và A Kỳ Bác Nhĩ Đức một trận, trên mặt lại vô cùng trấn định, thậm chí hai mắt nhìn không chớp, đối mặt với con sinh vật Ma Long cực lớn này, không nên biểu hiện ra tia luống cuống sợ hãi.
Thời điểm này, ngàn vạn lần không được biểu hiện ra là sợ hãi, nếu không sợ sẽ chọc giận sinh vật đáng sợ này.
Một lúc lâu, con Ma Long kia rốt cuộc cũng đứng lên, hai cánh như cánh dơi trên lưng mở ra, bay vè phía nơi xa ngập tràn sương mù.
Du Lệ thở phào, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cô dựa lưng vào vách núi, mồ hôi lạnh rơi ra, giống như được vớt từ trong nước lên vậy, hơi thở hơi nặng nề.
Nghỉ một lúc chân không còn nhũn nữa, Du Lệ cũng bám lên vách đá đứng dậy quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Nhìn đi nhìn lại cô đột nhiên sửng sốt, lúc này cô đang đứng ở dưới một vách núi, cây cổ chung quanh không biết tên, cách đó không xa là một cái hồ ngập tràn sương mù cực lớn, nhìn không thấy cuối, vừa rồi Ma Long kia là bay qua cái hồ đó.
Ánh mắt Du Lệ nhìn trở lại, thấy cỏ cách đó không xa, trên bụi cỏ nở một đám hoa đủ màu sặc sỡ, màu sắc diễm lệ điểm xuyết thêm những chấm xanh đậm, thoạt nhìn vô cùng vô hại, thực vật ở A Trát Bỉ Đặc đủ loại.
Đây rốt cuộc là đâu?
Du Lệ trầm mặt lại, cô không rõ rốt cuộc Ma Long này định làm gì, vì sao lại bắt cô tới đây. Còn cô cũng không có thời gian ở đây mà hóng, cô còn phải nhanh chóng đi La Tắc A Tư nữa.
Cô hít sâu một hơi, thừa lúc Ma long kia không ở đây, cô đi dạo chung quanh, tìm cách rời đi. Mặc kệ thế nào, rời chỗ này trước, sau đó tìm một chỗ có ma tộc hoạt động rồi trở lại thành Trung ương nói sau.
Nhưngn Du Lệ vừa đi dạo một lát, vẫn chưa tìm được cách rời khỏi vực sâu này thì đã nghe thấy tiếng cánh đập, quay đầu nhìn lại chỉ thấy đầu Ma Long kia đang bay xuyên qua hồ ngập sương trắng bay tới đây, sau đó đáp xuống đứng bên hồ.
Du Lệ trấn định, đứng ở dưới một thân cây bất động, nhìn Ma Long kia xoay đầu, đôi mắt nhanh chóng cố định mình.
Tiếp đó tiếng binh binh vang lên liên tục, có đủ loại trái cây từ trên trời giáng xuống, dừng ở ngay chân cô.
Du Lệ nhìn chằm chằm Ma Long, vẫn không nói gì, thần sắc lạnh nhạt.
Ma Long vươn đuôi ra, cái đuôi đảo một cái dễ dàng cuốn lấy một trái cây giống trái dừa chọc thủng một lỗ rồi sau đó lia đuôi đến trước mặt cô, cặp mắt màu vàng đáng sợ đó cứ nhìn cô chằm chằm.
Du Lệ nhận ra trái cây giống trái dừa đó là đặc sản của Lôi Nạp Đa Nhĩ – quả mã toa, đương nhiên, hiện giờ Lôi Nạp Đa Nhĩ đã nhập vào ma giới, chắc quả mã toa không còn là đặc sản riêng của Lôi Nạp Đa Nhĩ nữa rồi.
Cuối cùng Du Lệ cầm lấy quả mã toa, uống thử nước bên trong, đúng lúc nhìn đến cái đuôi Ma Long kia vung vẩy vì vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.