Mê Mẩn

Chương 2: Xin Lỗi, Ta không thích con gái!!

Thanh Thang Xuyến Hương Phái

20/04/2022

Hai người dán vào nhau quá mức thân cận, hô hấp ấm áp thổi nhẹ trên mặt đối phương.

Quý Hi nhìn đến người trước mắt này, thật đẹp, ánh mắt tinh xảo cộng thêm chiếc mũi cao cao.

Ở bên chóp mũi, có một nốt nhỏ.

Nằm ở giữa.

Cảm giác giống như đã từng quen biết ở đâu, Qúy Hi nhìn ngơ ngẩn, một đoạn ký ức mơ hồ xưa cũ của nhiều năm về trước đang thoáng hiện ra, xem đến thất thần.

Hai người có vóc dáng cao tương đương, vậy lên khi nhìn thẳng ánh mắt liền đối diện nhau.

Kiều Chi Du nhìn đến nữa nhân ở trước mắt này, từ mặt mày, lại đến hình xăm trên đầu vai.

Tạm dừng một lát.

'' Cảm ơn.''

'' Không khách khí.''. Qúy Hi nói xong lại không tránh ra, vẫn như cũ nhìn không chớp mắt đối phương, không chút ý tứ rằng mình đang lăng lăng nhìn thẳng, chuyên chú đến mức làm người ta hiểu làm.

Qúa '' Thâm tình.''

Đối với người xa lạ, lại quá mức thân mật trong phạm vi cho phép.

Bị người ta nhìn chằm chằm gắt gao như vậy, Kiều Chi Du cảm thấy mất tự nhiên, sau đó trực tiếp vòng qua, không nói nhiều hơn một câu.

Người đi rồi, Qúy Hi vẫn nghiêng người nhìn theo, kéo suy nghĩ quay về hiện tại.

Si ngốc, suy nghĩ quá nhiều rồi.

Sao có thể.........

Thế giới này lớn như vậy, sao có thể gặp lại nàng. Chóp mũi có nốt người khác cũng có rất nhiều.

Khương Niệm trang điểm xong, đang rất vừa lòng với khuôn mặt của mình, đi đến bên cạnh Qúy Hi, phát hiện ra Qúy tiểu thư nhìn mỹ nữ nhà người ta đến thất thần.

'' Ngươi quen?'' Khương Niệm dùng vai cọ cọ Qúy Hi.

'' Không quen biết.'' Qúy Hi có chút ảm đạm nói.

'' Không quen người ta mà nhìn đến nghiêm túc như vậy?'' Khương Niệm dùng ánh mắt bát quái trên dưới dò xét Qúy Hi, vui đùa nói, "Ánh mắt ngươi nhìn thẳng chằm chằm như vậy, ta còn tưởng rằng bạn gái cũ."

Quý Hi bất đắc dĩ: " Cái gì là cùng cái gì."

Chỉ có hai người, Qúy Hi cùng Khương Niệm ngồi xuống uống rượu trên một cái bàn tròn nhỏ.

Tửu lượng của Qúy Hi so với Khương Niệm còn tốt hơn, Khương Niệm nói Qúy Hi ngươi thật biến thái, cái gì cũng tranh cường đoạt thắng, uống rượu mà còn muốn lấy giải nhất.

Bầu không khí của quán Bar không tồi, ca sỹ đang hát nhạc trữ tình trên sân khấu, tiếng hát thanh thấu, rất có sức cuốn hút.

Qúy Hi vẫn còn đang thất thần suy nghĩ, nghĩ đến người đụng phải lúc nãy, nhớ đến chút chuyện cũ.

Nàng ngẩng đầu lên uống rượu không chút gì để ý đến mọi người xung quanh, bỗng nhiên có tiếng động lớn, ánh mắt nàng mới tạm nhìn xuống phía dưới, lại vô tình nhìn thấy được bóng dáng của người kia.

Đối phương ngồi trong một góc không quá thu hút, chỗ đó ánh đèn nửa chiếu nửa không, một mảnh mờ ảo.

Tóc dài vén ra sau lưng, vừa hay nhìn đến góc cạnh mặt nàng, mũi vểnh cao, hình dáng cong cong hoàn mỹ.



Trong quán Bar cãi nhau ồn ào, nhưng nàng lại nhìn thấy người kia có vể hết sức bình tĩnh, Qúy Hi nhớ đến vẽ tranh, đột nhiên rất muốn vẽ phác họa lại cảnh này trên giấy của mình.

Nàng hình như đến đây một mình, cầm ly rượu trong tay, thường nhấp một ngụm, bóng dáng nhìn có vẻ cô đơn, giống như là đang có tâm sự.

Không có việc gì tại sao lại đến đây một mình uống rượu.

Quý Hi bình thường cũng sẽ không đi nhìn người khác như vậy, có lẽ đối phương và người trong trí nhớ của mình có vài phần tương tự giống nhau, không nhịn được lại muồn nhìn xem.

Hơn nữa càng xem lại càng thấy giống.

" Gần đây công việc có thuận lợi không? Khi nào thì được làm chính thức.'' Khương Niệm không to không nhỏ hỏi.

Khương Niệm nhìn theo hướng Qúy Hi đang nhìn, lại là nữ nhân kia, nhìn lại Qúy Hi đang thất thần, đột nhiên, hiểu rõ.

" Này." Khương Niệm hạ giọng nói.

Qúy Hi quay lại chậm phản ứng, đáp: " Qua hai tháng nữa mới có kết quả, muốn xem xét thêm."

Khương Niệm nghiêng đầu, chỉ là nhìn Qúy Hi cười đến nghiêng ngả.

" Cười cái gì?" Qúy Hi nghĩ nàng còn đang muốn nói gì.

" Ngươi nghĩ ta cười cái gì?" Khương Niệm nâng cánh tay lên chống lên bàn, dùng ánh mắt ám chỉ Qúy Hi, mới vừa rồi ngươi nhìn đi đâu, " Ta cười vì ngươi hồn đã bị người đẹp câu đi mất rồi. Lại rất xinh đẹp, động tâm sao?"

" Ngươi hiểu lầm." Qúy Hi đỡ trán giải thích.

" Ta hiểu lầm cái gì vậy? Từ lúc trong toilet tới giờ, đôi mắt ngươi đều để trên ngươi ta." Khương Niệm thầm nghĩ trực giác của mình thật chuẩn,nàng vừa nghĩ tới Qúy Hi có chuyện dấu mình.

Qúy Hi không giải thích rõ ràng được với Khương Niệm.

Đúng lúc này, cách đó không xa, người các nàng đang nhìn đột nhiên xoay đầu lại.

Cứ như vậy, ánh mắt hai người đội nhiên không kịp phòng ngừa giao nhau. Qúy Hi xấu hổ vô cùng, nàng xoay đi, tiếp tục uống rượu.

Kiều Chi Du im lặng nửa giây, lại cúi đầu xem đồng hồ, bỏ ly rượu xuống, cầm lấy túi xách rời đi.

" Ai! Người còn không mau chạy theo xin phương thức liên lạc."

Phía dưới bàn, Khương Niệm đá nhẹ chân Qúy Hi, hoàng đế chưa vội mà thái giám đã khẩn rồi, thúc giục, " Tâm động thì trực tiếp theo đuổi đi, không có da mặt dày làm sao theo đuổi được lão bà?"

Qúy Hi: "........."

Hai người hoàn toàn không biết nhau.

" Đừng trách ta không nói trước ngươi, ra khỏi đây liền không còn khả năng gặp lại nàng."

Khương Niệm nói những lời này như chó ngáp phải ruồi.

Mau lên, liền không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Quý Hi yên lặng cân nhắc một lát, vẫn là dứt khoát đứng dậy, đi theo cái bóng cao gầy ưu nhã kia đuổi theo.

Cho dù cơ hội đúng bằng không, nếu đã gặp nhau, nàng vẫn như cũ muốn thử xem.

" Chờ đã." Qúy Hi tiến lên đi tới.

Nghe được phía sau có người gọi mình, Kiều Chi Du không nhanh không chậm quay người lại, nàng nhạt nhạt nhìn người trước mắt, liếc một cái liền nhận ra.



Trên vai có hình xăm quá đặc sắc, không khó để không có ấn tượng khắc sâu.

Kỳ thật khi nãy ở toilet đụng phải, Kiều Chi Du đã chú ý tới Qúy Hi.

Hai nữ nhân ở quán bar tỏ tình, nàng nhớ rõ người này được cô nương kia tỏ tình, lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên càng thêm xinh đẹp.

Đột nhiên bị Qúy Hi gọi lại, Kiều Chi Du cũng không có ngoài ý muốn, nàng thậm chí còn đoán được, nữ nhân này đến đây hẳn là vì điều gì. Bởi vì nàng phát hiện, đối phương vẫn luôn lén nhìn mình.

Đêm nay đại khái là quá chán, Kiều Chi Du đột nhiên tâm huyết dâng chào, muốn nhìn một chút xem nữ nhân này muốn nói gì.

Quý Hi lấy ra một bao khăn ướt, đưa qua, cười hỏi; " Cái này, là ngươi mới làm rớt sao?"

Khăn ướt là của chính mình, Qúy Hi bất quá chỉ muốn tìm ra manh mối, vậy lên không muốn đột ngột quá.

Kiều Chi Du đã uống không ít rượu, tác dụng lại đến chậm, hai má đã có chút đỏ hồng, hơi say, ánh mắt có vẻ lười biếng rất có mị hoặc.

Nàng nhìn đến khăn ướt, lại nhìn Qúy Hi đang cười, gợi lên một chút hào phóng ôn nhu, trả lời: " Không phải.'

Tuy là đang cười, nhưng lại mang đếm cho người khác cảm giác xa cách, khó gần.

Cái khí chất của một con người quả thật rất huyền diệu, có đôi khi căn bản không cần làm gì hết, giơ tay nhấc chân cũng có thể toát ra hàm khí.

Quý Hi kết luận chính mình đã nhận sai người, nàng cao ngạo ưu nhã như vậy, có phong phái của một nữ vương, hơn phân nửa sẽ là một thiên kim nhà giàu có.

Cùng với chính mình là hai thế giới khác nhau.

Quý Hi quan sát người khác rất chuẩn, chỉ có người ở tầng lớp cao mới có loại khí chất này, mà quần áo nàng mặc trên người cộng với phong cách trang điểm như vậy, chỉ có thế là chính xác.

Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi chập chạp không rời đi, khẳng định là còn có ý khác.

Quả nhiên.

"Vừa mới lúc nãy ở trong toilet, ta có đụng phải, ngươi không phiền chứ, thật ngượng ngùng đi?" Qúy Hi không tự giác được vẫn đang nhìn chằm chằm vào chóp mũi người này.

Kiều Chi Du cũng trả lời ngắn gọn: " Không.'

" Ta có thể mạo muội hỏi một chút không, người là người bản địa ở Bắc Lâm sao?" cuối cùng cũng tới, Qúy Hi chỉ đơn giản hỏi một câu, xác định một chút.

Kiều Chi Du không trả lời, chỉ là ánh mắt lóe lên nhàn nhã nhìn chằm chằm vào Qúy Hi, cười như không cười.

Bị đối phương chăm chú nhìn như vậy, Qúy Hi lại hoài nghi chính mình bị Khương Niên lây nhiễm, như thế nào cảm thấy,....... Mình có điểm giống.

Đều suy nghĩ đi đâu vậy.

Quý Hi không phải loại người đấy, cũng rất ít đánh giá vẻ bề ngoài của người khác, nhưng người trước mắt mình, thật sự rất đẹp, không khỏi muốn nhìn ngắm cái đẹp một chút. Phong thái tự tin thong dong, làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

Ý thức chính mình có hơi gấp gáp, Qúy Hi nghiêm túc giải thích, " Chúng ta trước đây có phải hay không đã từng gặp qua? Ngươi nhìn giống với một người bạn của ta, nàng........"

Qúy Hi còn chưa nói xong.

Môi đỏ cua Kiều Chi Du đã cong lên, trực tiếp nở nụ cười. Nàng quan sát người trước mặt mình là một cô gái trẻ, lúc này mới nói một câu hơi lớn lên: "Kế tiếp, có phải hay không chuẩn bị hỏi ta cách thức liên hệ?"

Qúy Hi:???

"Xin lỗi, ta không thích nữ nhân." Dứt lời, Kiều Chi Du đã xoay người đi mất.

Người cứng đờ tại chỗ, Qúy Hi không khỏi suy nghĩ lại lời Khương Niệm từng nói, chính mình thoạt nhìn có............ thật sự là giống cong vậy sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Mẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook