Chương 9: Bị Xâm Nhập Ngược Lại? Chết Thì Chết!
Tuyết Dĩnh Điệp Y
27/03/2015
Mười hai à? Đường Kiến Tâm hơi nhíu mày lại, sự hứng thú trong mắt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Cô thích nhất là những thử thách có độ khó cao, khiêu chiến bản năng của cô.
- Cho chị ba mươi giây! - Lời nói đầy cứng rắn.
- Được! Hãy chờ xem!
Đường Kiến Tâm bỏ tai nghe xuống, điều chỉnh tọa độ chính kính mắt, bắt đầu xem xét toàn bộ tình hình...
Năm giây sau, Đường Kiến Tâm hơi nhíu mày lại. Đây là lần đầu tiên cô bị làm khó như thế này, trong lòng vừa thấy bực mình nhưng khát vọng muốn chinh phục cũng theo đó mà càng tăng thêm.
- Chị, chị....
Đang lúc Đường Kiến Tâm nhíu mày, trong đầu như có gì đó lóe lên thì tai nghe mini trong tay cô truyền đến tiếng động. Đường Kiến Tâm đeo tai nghe lên, giọng nói lộn xộn của Tiểu Ngải truyền đến khiến cô giật mình. Cô cất giọng nói trong mà lạnh lùng truyền qua tai nghe:
- Nói đi!
- Chị, có người đang theo dõi chúng ta, bọn chúng đang xâm nhập vào hệ thống, chị mau rút lui đi!
Nét mặt của Tiểu Ngải lúc này hoàn toàn trắng xanh cả lại. Hệ thống này là do chính tay cô thiết kế, vô cùng hoàn hảo. Cho tới bây giờ thì chưa từng có một ai có thể xâm nhập vào hệ thống máy tính do cô tạo ra. Có thể nói cô là một người xuất sắc trong lĩnh vực này! Nhưng vừa rồi... có người lẳng lặng xâm nhập vào hệ thống của cô, nếu không phải cô rảnh rỗi thấy chán quá ngồi xem lại thì không biết hậu quả sẽ thế nào...
Nghĩ vậy, Tiểu Ngải rùng mình một cái. Hiện tại tính mạng của chị đều nằm trong tay cô, chỉ lơ là một cái thôi thì kết quả...
Bọn chúng có thể may mắn xâm nhập vào hệ thống chẳng qua là do vừa rồi cô không tập trung tinh thần...
- Rút lui? – Làm gì có chuyện đó! Hai từ này không hề có trong từ điển của cô! Hơn nữa cô đã đứng ở ngay trước cửa rồi, chẳng nhẽ lại không vào?
- Đúng vậy, chị, giờ chị đi về phía bên phải đi, hướng đó khá an toàn. Ừm... chị có khoảng chừng hai phút!
Hai tay Tiểu Ngải không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím, phóng to hình ảnh toàn bộ tòa cao ốc để dễ dàng quan sát. Đôi mắt chăm chú xem xét toàn bộ tình hình rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Không được! – Đường Kiến Tâm nheo đôi mắt đang lóe lên tia nguy hiểm lại, từ trước tới nay chưa có nhiệm vụ nào mà cô lại thất bại. Tạm chưa xét đến danh hiệu sát thủ bậc nhất, nhiệm vụ lần này Ám Hoàng giao cho cô không phải giết người mà là... trộm đồ! Đúng, trộm đồ! Cô tuyệt đối không cho phép mình thất bại!
- Chị? – Tiểu Ngải cất cao giọng lộ rõ sự lo lắng. Sao cô lại có thể quên tính tình ương ngạnh của chị ấy chứ, giờ bảo chị ấy rút lui thì cũng chỉ vô ích mà thôi!
Nhưng người này có thể xâm nhập vào hệ thống của cô cho thấy không chỉ có chị đã bị phát hiện mà ngay cả cô cũng vậy! Không được, hai người tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Tiểu Ngải siết chặt tay lại, âm thầm cắn chặt răng: “Chị, lần này chúng ta gặp khó khăn, có khi lần sau lại gặp được cơ hội. Chị mau rút lui đi!”
- Tiểu Ngải, nói cho chị biết nhược điểm của bức tường này là ở đâu? – Đường Kiến Tâm trừng mắt nhìn những tia hồng ngoại đan xen nhau khắp căn phòng, cô thấy hơi thất vọng. Nếu không phải hiện tại không còn thời gian thì cô nhất định sẽ phải thử xem đống “lá chắn” này sẽ ngăn cản cô như thế nào. Hừ!
- Chị, không còn thời gian nữa đâu, mau lên! – Tiểu Ngải kêu lên, cô không hề nói cho chị ấy biết toàn bộ người của đối phương đã áp sát chỗ chị ấy đứng, hơn nữa tất cả đều được trang bị những vũ khí tốt nhất.
Mặc dù cô không dám khẳng định chị ấy có phải là đối thủ của bọn chúng hay không, nhưng một người mà đấu với nhiều người như vậy, dù có thắng thì xác suất gặp nguy hiểm là rất cao, cô không muốn mạo hiểm!
- Ở đâu?
- Chị! – Tiểu Ngải muốn phát điên lên, cứ cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo chẳng liên quan thế này, cô thật sự chỉ muốn cầm cái gậy đập cho chị ấy mấy phát.
- Nói!
Tiểu Ngải nuốt nước bọt, nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, khoảng cách bọn chúng tiếp cận chị ấy ngày càng gần, sự lo lắng và hỗn loạn ngày càng hiện rõ trong mắt cô. Nhưng khi nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt Đường Kiến Tâm, Tiểu Ngải cắn chặt răng, thả lỏng cơ thể. Thôi được, chết thì chết!
- Cho chị ba mươi giây! - Lời nói đầy cứng rắn.
- Được! Hãy chờ xem!
Đường Kiến Tâm bỏ tai nghe xuống, điều chỉnh tọa độ chính kính mắt, bắt đầu xem xét toàn bộ tình hình...
Năm giây sau, Đường Kiến Tâm hơi nhíu mày lại. Đây là lần đầu tiên cô bị làm khó như thế này, trong lòng vừa thấy bực mình nhưng khát vọng muốn chinh phục cũng theo đó mà càng tăng thêm.
- Chị, chị....
Đang lúc Đường Kiến Tâm nhíu mày, trong đầu như có gì đó lóe lên thì tai nghe mini trong tay cô truyền đến tiếng động. Đường Kiến Tâm đeo tai nghe lên, giọng nói lộn xộn của Tiểu Ngải truyền đến khiến cô giật mình. Cô cất giọng nói trong mà lạnh lùng truyền qua tai nghe:
- Nói đi!
- Chị, có người đang theo dõi chúng ta, bọn chúng đang xâm nhập vào hệ thống, chị mau rút lui đi!
Nét mặt của Tiểu Ngải lúc này hoàn toàn trắng xanh cả lại. Hệ thống này là do chính tay cô thiết kế, vô cùng hoàn hảo. Cho tới bây giờ thì chưa từng có một ai có thể xâm nhập vào hệ thống máy tính do cô tạo ra. Có thể nói cô là một người xuất sắc trong lĩnh vực này! Nhưng vừa rồi... có người lẳng lặng xâm nhập vào hệ thống của cô, nếu không phải cô rảnh rỗi thấy chán quá ngồi xem lại thì không biết hậu quả sẽ thế nào...
Nghĩ vậy, Tiểu Ngải rùng mình một cái. Hiện tại tính mạng của chị đều nằm trong tay cô, chỉ lơ là một cái thôi thì kết quả...
Bọn chúng có thể may mắn xâm nhập vào hệ thống chẳng qua là do vừa rồi cô không tập trung tinh thần...
- Rút lui? – Làm gì có chuyện đó! Hai từ này không hề có trong từ điển của cô! Hơn nữa cô đã đứng ở ngay trước cửa rồi, chẳng nhẽ lại không vào?
- Đúng vậy, chị, giờ chị đi về phía bên phải đi, hướng đó khá an toàn. Ừm... chị có khoảng chừng hai phút!
Hai tay Tiểu Ngải không ngừng gõ lạch cạch trên bàn phím, phóng to hình ảnh toàn bộ tòa cao ốc để dễ dàng quan sát. Đôi mắt chăm chú xem xét toàn bộ tình hình rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Không được! – Đường Kiến Tâm nheo đôi mắt đang lóe lên tia nguy hiểm lại, từ trước tới nay chưa có nhiệm vụ nào mà cô lại thất bại. Tạm chưa xét đến danh hiệu sát thủ bậc nhất, nhiệm vụ lần này Ám Hoàng giao cho cô không phải giết người mà là... trộm đồ! Đúng, trộm đồ! Cô tuyệt đối không cho phép mình thất bại!
- Chị? – Tiểu Ngải cất cao giọng lộ rõ sự lo lắng. Sao cô lại có thể quên tính tình ương ngạnh của chị ấy chứ, giờ bảo chị ấy rút lui thì cũng chỉ vô ích mà thôi!
Nhưng người này có thể xâm nhập vào hệ thống của cô cho thấy không chỉ có chị đã bị phát hiện mà ngay cả cô cũng vậy! Không được, hai người tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Tiểu Ngải siết chặt tay lại, âm thầm cắn chặt răng: “Chị, lần này chúng ta gặp khó khăn, có khi lần sau lại gặp được cơ hội. Chị mau rút lui đi!”
- Tiểu Ngải, nói cho chị biết nhược điểm của bức tường này là ở đâu? – Đường Kiến Tâm trừng mắt nhìn những tia hồng ngoại đan xen nhau khắp căn phòng, cô thấy hơi thất vọng. Nếu không phải hiện tại không còn thời gian thì cô nhất định sẽ phải thử xem đống “lá chắn” này sẽ ngăn cản cô như thế nào. Hừ!
- Chị, không còn thời gian nữa đâu, mau lên! – Tiểu Ngải kêu lên, cô không hề nói cho chị ấy biết toàn bộ người của đối phương đã áp sát chỗ chị ấy đứng, hơn nữa tất cả đều được trang bị những vũ khí tốt nhất.
Mặc dù cô không dám khẳng định chị ấy có phải là đối thủ của bọn chúng hay không, nhưng một người mà đấu với nhiều người như vậy, dù có thắng thì xác suất gặp nguy hiểm là rất cao, cô không muốn mạo hiểm!
- Ở đâu?
- Chị! – Tiểu Ngải muốn phát điên lên, cứ cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo chẳng liên quan thế này, cô thật sự chỉ muốn cầm cái gậy đập cho chị ấy mấy phát.
- Nói!
Tiểu Ngải nuốt nước bọt, nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, khoảng cách bọn chúng tiếp cận chị ấy ngày càng gần, sự lo lắng và hỗn loạn ngày càng hiện rõ trong mắt cô. Nhưng khi nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt Đường Kiến Tâm, Tiểu Ngải cắn chặt răng, thả lỏng cơ thể. Thôi được, chết thì chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.