Chương 4: Đòn Hiểm
Tuyết Dĩnh Điệp Y
27/03/2015
Đường Kiến Tâm cảm giác như đang rơi từ trên thiên đường xuống thẳng địa ngục, khóe miệng giật giật. Rốt cuộc đến hôm nay cô đã hiểu ra thế nào là vô lại. Cô hừ lạnh một tiếng, đời này có loại người nào cô chưa từng gặp qua chứ? Đối phó với kẻ vô lại như vậy thì phương thức tốt nhất chính là... phải bình tĩnh!
Quan trọng hơn là cô chẳng có thời gian để ở đây huyên thuyên cùng anh ta. Cô còn có việc quan trọng phải làm, trước mắt phải nhanh chóng tránh anh ta để bắt taxi mới được...
Thẩm Dương Kỳ nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cánh tay Đường Kiến Tâm: “Cô va vào tôi mà không giải thích hay xin lỗi gì à? Có biết cái gì gọi là lễ phép không?”
Nếu không phải vì muốn thoát khỏi mấy người nhàm chán kia thì anh ta không đời nào lại đi lợi dụng cô gái này làm lá chắn cho mình, chỉ nhìn mặt thôi là anh ta đã thấy cực kì ghét rồi!
- Ôi, Dương Kỳ kìa?
- Thật không? Nhoáng một cái là đã chẳng thấy anh ấy đâu rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Mau nhìn qua bên kia đi.
- Đâu? Đâu?
Thẩm Kỳ Dương cực kì linh hoạt lợi dụng Đường Kiến Tâm để che chắn cho bản thân, thành công trốn thoát con mắt chim ưng của đám fan cuồng.
Đôi mắt Đường Kiến Tâm dần hiện lên sự lạnh lùng. Cô lớn đến vậy rồi nhưng chưa từng có người đàn ông nào dám chạm vào tay cô. Ngay cả Ám Hoàng... cũng chưa từng! Nhưng hôm nay... Cô đột nhiên xoay cổ tay lại, hơi thu tay về rồi nhanh chóng đẩy mạnh ra, thành công tránh thoát khỏi “móng vuốt” kia. Cô xoay người lại, giọng nói cũng trở nên cực kì lạnh lùng: “Anh, đồ chết tiệt!”
Thẩm Dương Kỳ sững sờ khi thấy cô thoát khỏi anh ta, mãi vẫn không định thần lại được. Cho đến khi cô cất giọng lần thứ hai anh ta mới giật mình phản ứng lại. Sao cô lại có thể trốn thoát khỏi tay anh ta?
- Cô?
Anh ta vốn cho rằng cô chỉ là một cô gái bình thường, bây giờ mới biết anh ta sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi!
Đường Kiến Tâm nhíu chặt lông mày lại. Một chiếc xe taxi dừng lại ngay cạnh cô, cô cong môi cười đầy khinh miệt! Hừ, giờ biết sợ chưa hả? Đợi xem anh ta sẽ chịu thua như thế nào!
Nhân lúc Thẩm Dương Kỳ còn đang hết sức kinh ngạc, chưa hoàn hồn lại thì cô định nhanh chân đá vào háng anh ta một cái cho bõ tức. Nhưng ngay lúc đó lại xuất hiện một đôi giày da đen bóng chặn chân Đường Kiến Tâm lại...
Đường Kiến Tâm giật mình, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Người nào lại có thể chặn chiêu của cô? Cô dần hướng ánh mắt không thể tin nổi nhìn lên trên, một giây sau, mặt cô liền đen lại.
Trời ạ, chân dài như vậy thì giỏi chắc? Còn dài hơn cả chân cô, thật không thể tha thứ được!
Lôi Khiếu Thiên đè chân cô xuống, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Đường Kiến Tâm. Khi nhìn thấy sắc mặt cô đen đi, đôi mắt anh ngày càng thẫm lại.
Nhiều năm không gặp, cô ngày càng xinh đẹp và trưởng thành hơn rồi...
Mới vừa rồi từ xa nhìn lại, anh không hề nhận ra cô. Nếu không phải đã xem qua ảnh chụp của cô thì anh thật không dám tin cô lại thay đổi đến vậy...
Quả là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, anh vừa đặt chân đến thành phố C thì lại gặp lại cô...
- Cô gái à, đá người khác là không tốt đâu! – Nhất là lại còn đá vào chỗ hiểm như thế nữa! Điểm này cần phải sửa đổi ngay. Nếu sau này anh không cẩn thận khiến cô xù lông lên, cô cũng đá anh như thế thì làm gì có ai có thể mang lại hạnh phúc cho cô đây?
Nghĩ như vậy, Lôi Khiếu Thiên thầm lắc đầu. Chuyện này không được, tuyệt đối không thể xảy ra...
Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật giật, cô đá người khác là chuyện của anh ta à? Liên quan gì đến anh ta cơ chứ? Cô vừa định quát lên thì thấy người đàn ông nào đó vốn đang sững sờ không nhúc nhích đột nhiên gào khóc với người đàn ông vừa mới tới.
- Anh, anh, có đúng là anh không? Haha! – Anh ta giống như con bạch tuộc bám chặt lấy Lôi Khiếu Thiên, nhất quyết không buông tay, hét ầm lên.
Đôi mắt Đường Kiến Tâm lóe lên tia nghi vấn, cô hơi híp mắt lại, chẳng lẽ hai người này đồng tính luyến ái à?
Thật là kì lạ!
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lóe lên tia lạnh lùng, mặt đen đến mức không thể đen hơn. Anh dứt khoát đẩy “con bạch tuộc” đang bám trên người mình ra, xoay người lại...
Quan trọng hơn là cô chẳng có thời gian để ở đây huyên thuyên cùng anh ta. Cô còn có việc quan trọng phải làm, trước mắt phải nhanh chóng tránh anh ta để bắt taxi mới được...
Thẩm Dương Kỳ nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cánh tay Đường Kiến Tâm: “Cô va vào tôi mà không giải thích hay xin lỗi gì à? Có biết cái gì gọi là lễ phép không?”
Nếu không phải vì muốn thoát khỏi mấy người nhàm chán kia thì anh ta không đời nào lại đi lợi dụng cô gái này làm lá chắn cho mình, chỉ nhìn mặt thôi là anh ta đã thấy cực kì ghét rồi!
- Ôi, Dương Kỳ kìa?
- Thật không? Nhoáng một cái là đã chẳng thấy anh ấy đâu rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Mau nhìn qua bên kia đi.
- Đâu? Đâu?
Thẩm Kỳ Dương cực kì linh hoạt lợi dụng Đường Kiến Tâm để che chắn cho bản thân, thành công trốn thoát con mắt chim ưng của đám fan cuồng.
Đôi mắt Đường Kiến Tâm dần hiện lên sự lạnh lùng. Cô lớn đến vậy rồi nhưng chưa từng có người đàn ông nào dám chạm vào tay cô. Ngay cả Ám Hoàng... cũng chưa từng! Nhưng hôm nay... Cô đột nhiên xoay cổ tay lại, hơi thu tay về rồi nhanh chóng đẩy mạnh ra, thành công tránh thoát khỏi “móng vuốt” kia. Cô xoay người lại, giọng nói cũng trở nên cực kì lạnh lùng: “Anh, đồ chết tiệt!”
Thẩm Dương Kỳ sững sờ khi thấy cô thoát khỏi anh ta, mãi vẫn không định thần lại được. Cho đến khi cô cất giọng lần thứ hai anh ta mới giật mình phản ứng lại. Sao cô lại có thể trốn thoát khỏi tay anh ta?
- Cô?
Anh ta vốn cho rằng cô chỉ là một cô gái bình thường, bây giờ mới biết anh ta sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi!
Đường Kiến Tâm nhíu chặt lông mày lại. Một chiếc xe taxi dừng lại ngay cạnh cô, cô cong môi cười đầy khinh miệt! Hừ, giờ biết sợ chưa hả? Đợi xem anh ta sẽ chịu thua như thế nào!
Nhân lúc Thẩm Dương Kỳ còn đang hết sức kinh ngạc, chưa hoàn hồn lại thì cô định nhanh chân đá vào háng anh ta một cái cho bõ tức. Nhưng ngay lúc đó lại xuất hiện một đôi giày da đen bóng chặn chân Đường Kiến Tâm lại...
Đường Kiến Tâm giật mình, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Người nào lại có thể chặn chiêu của cô? Cô dần hướng ánh mắt không thể tin nổi nhìn lên trên, một giây sau, mặt cô liền đen lại.
Trời ạ, chân dài như vậy thì giỏi chắc? Còn dài hơn cả chân cô, thật không thể tha thứ được!
Lôi Khiếu Thiên đè chân cô xuống, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Đường Kiến Tâm. Khi nhìn thấy sắc mặt cô đen đi, đôi mắt anh ngày càng thẫm lại.
Nhiều năm không gặp, cô ngày càng xinh đẹp và trưởng thành hơn rồi...
Mới vừa rồi từ xa nhìn lại, anh không hề nhận ra cô. Nếu không phải đã xem qua ảnh chụp của cô thì anh thật không dám tin cô lại thay đổi đến vậy...
Quả là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, anh vừa đặt chân đến thành phố C thì lại gặp lại cô...
- Cô gái à, đá người khác là không tốt đâu! – Nhất là lại còn đá vào chỗ hiểm như thế nữa! Điểm này cần phải sửa đổi ngay. Nếu sau này anh không cẩn thận khiến cô xù lông lên, cô cũng đá anh như thế thì làm gì có ai có thể mang lại hạnh phúc cho cô đây?
Nghĩ như vậy, Lôi Khiếu Thiên thầm lắc đầu. Chuyện này không được, tuyệt đối không thể xảy ra...
Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật giật, cô đá người khác là chuyện của anh ta à? Liên quan gì đến anh ta cơ chứ? Cô vừa định quát lên thì thấy người đàn ông nào đó vốn đang sững sờ không nhúc nhích đột nhiên gào khóc với người đàn ông vừa mới tới.
- Anh, anh, có đúng là anh không? Haha! – Anh ta giống như con bạch tuộc bám chặt lấy Lôi Khiếu Thiên, nhất quyết không buông tay, hét ầm lên.
Đôi mắt Đường Kiến Tâm lóe lên tia nghi vấn, cô hơi híp mắt lại, chẳng lẽ hai người này đồng tính luyến ái à?
Thật là kì lạ!
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lóe lên tia lạnh lùng, mặt đen đến mức không thể đen hơn. Anh dứt khoát đẩy “con bạch tuộc” đang bám trên người mình ra, xoay người lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.