Chương 115: Thích anh, kỳ thực không tệ
Tuyết Dĩnh Điệp Y
21/04/2015
Mấy người Đường Kiến Tâm đuổi tới giao lộ thì bốn người Lôi Khiếu Thiên
đã sớm bước vào mê chướng, giờ đang mò mẫm đi ra. Thẩm Dương Kỳ lo lắng
quá mức nên không chút suy nghĩ xông vào, những người khác cũng không
bình tĩnh nổi. Vẫn là Lôi Trảm Thiên lên tiếng, kéo Thẩm Dương Kỳ lại
không để anh ta làm chuyện điên rồ.
Thẩm Dương Kỳ nghiêm túc đối mắt với Lôi Trảm Thiên, "Anh, anh bỏ tay ra đi, cứ đứng đây sẽ không kịp nữa đâu." Bọn họ vừa chạy tới nên khi nói chuyện đều thở hổn hển!
Lôi Trảm Thiên lạnh như băng đáp lại, "Đã đến rồi thì không phải vội!" Cậu ta tưởng anh không gấp chắc? Đây là anh ruột của anh đó, nhưng gấp thì có ích gì chứ?
"Vậy sao anh còn giữ em!" Thẩm Dương Kỳ thở nặng nhọc. Đáy lòng Đường Kiến Tâm cũng hoảng hốt, nhưng cô chỉ tìm một cây đại thụ dựa vào, khoanh tay nhắm mắt, "Chờ đi!" Nếu Lôi Khiếu Thiên không đi ra được, vậy thì anh cũng không xứng với tình yêu của cô...
Yêu?
Lồng ngực Đường Kiến Tâm nhảy lên, mở bừng mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp... Cô mới nghĩ là... Yêu?
Đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn vào mê chướng... Nhịp tim đập loạn bình thường trở lại... Rất nhiều thứ chợt lóe rồi biến mất trong đầu, miệng khẽ nhếch lên...
Đúng vậy!…
Yêu, một chữ ngọt ngào lại thật nặng, nhưng cô không lừa được bản thân, từ lâu cô đã yêu người đàn ông ấy rồi!
Là lần đầu tiên gặp ở thành phố C, anh nắm lấy chân cô, giọng điệu mang theo chút giáo huấn, "Cô gái à, đá người là không đúng đâu!"
Hay cuộc đọ sức khi gặp lại, "Con gái phải điềm đạm nho nhã mới tốt."
Hay là lần chặn đường sau đó, bất động thanh sắc trộm bảo thạch của cô đi?
"Này, anh đang cản đường tôi!"
"Đường này do Chính phủ mở."
"Anh không biết Trung Quốc có câu tục ngữ là chó khôn không cản đường sao?"
"Thứ nhất, tôi không phải người Trung Quốc. Thứ hai, tôi mù chữ."
Hay lúc ở Tề gia, anh đập vỡ kính thủy tinh nhảy xuống, lạnh lùng quát lên với những người đang ngo ngoe động súng, "Ai dám động nữa, tôi bắn chết ngay lập tức?" Mà khi nhìn cô lại thật dịu dàng?
Là những lần va chạm sau đó, hay khi đang ở biệt thự Jian Ke thì anh xuất hiện? Hay đoạn đường được anh nắm tay, nụ hôn khó giải thích kia...
Những hình ảnh như cuốn phim chiếu lại, nhanh chóng mà lại rõ ràng...
Cái ôm, ánh mắt thâm tình, lần hai xe xô xát, quãng đường đuổi chạy...
Rõ ràng đến thế...
"Cậu yên tâm, anh có thể vào thì cũng có thể ra, chúng ta cứ chờ ở đây!" Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ cãi nhau không ngừng, Đường Kiến Tâm ngừng việc nghĩ về hồi ức, nhìn những người đứng cách cô một đoạn mà trong lòng không khỏi sợ hãi.
Thì ra cô lại nhớ kỹ những chuyện đó như vậy, từ lúc mới bắt đầu gặp nhau, tranh chấp với nhau, sự cam tâm tình nguyện sau đó...
Cô không quên, vì cái gì cô an lòng ở lại bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, từng lo lắng, hoảng hốt vì anh, hóa ra, đây là yêu...
Nó đã xâm nhập từng chút vào máu rồi ngấm vào trái tim, lặng yên không một tiếng động. Tay phải Đường Kiến Tâm sờ lên tim, từng nhịp đập thình thịch rất có quy luật, nhưng... Cô nhắm mắt và trong đầu nghĩ đến gương mặt của Lôi Khiếu Thiên, hai tiếng thình thịch như cây gậy sắt nung đỏ đánh vào và văng bật ra. Nghĩ đến tên anh, gương mặt anh, chính tại nơi đó đã thể hiện đúng tình cảm chân thật nhất của cô...
Nhịp tim đập nhanh hơn 0,5 giây...
Đường Kiến Tâm cười tươi như hoa, thích anh, kỳ thực không tệ...
Thẩm Dương Kỳ đang to tiếng với Lôi Trảm Thiên làm mặt đỏ tới tận mang tơi, chợt trông thấy Đường Kiến Tâm cười thì quá ư là sợ hãi.
"Chị... chị dâu à, chị không sao đấy chứ?" Không phải chịu kích thích gì đó đấy nha!
Đường Kiến Tâm lắc đầu, "Không có việc gì." Cô nhìn vào tầng mê chướng, sau khi ra ngoài thì cô có nên nói với anh, kỳ thực cô yêu anh không nhỉ?
Cô cho rằng yêu một người, cũng không phải chỉ nói ra ngoài miệng, giống như anh yêu cô... Nó thậm chí ở trong ánh mắt nữa!
Thẩm Dương Kỳ sợ hãi, không thèm tranh cãi với Lôi Trảm Thiên, hai người vốn đứng gần nhau nên anh khẽ nghiêng người hỏi nhỏ bên tai Lôi Trảm Thiên, "Anh thấy thế nào?"
Lôi Trảm Thiên nói cho cùng vẫn là xử nam, đâu hiểu nổi thứ tình cảm này? Vậy nên cũng ù ù cạc cạc, "Không biết." Nhưng trực giác nói cho anh biết đây cũng không phải chuyện xấu gì!
Thẩm Dương Kỳ rất khinh thường, "Hỏi cũng như không!"
Lôi Trảm Thiên chẳng thèm quan tâm, "Tôi đâu có mời cậu hỏi."…
"Được, em hỏi Lương!" Thẩm Dương Kỳ chớp mắt đã đi sang chỗ Phó Hạnh Lương.
Bên kia, Đế Văn đi theo phía sau Lôi Khiếu Thiên, từ đầu còn cảm giác được tay, ngực ở đâu, đến giờ thì còn lại mỗi đầu, nhắm hai mắt lại rơi vào bóng tối!
Sát thủ Ngục Thiên Minh tuy cũng từ từ nhắm mắt lại mà ngoài miệng chửi rủa không ngừng nghỉ. Lôi Khiếu Thiên thấy may mắn khi thực sự chưa tới Táng Nhai, bằng không sẽ xong đời.
Hơn mười phút sau, Lôi Khiếu Thiên cảm thấy không khí ẩm bao quang dần bớt đi, biết là bọn họ đã thoát khỏi mê chướng, bất giác thả lỏng, mở mắt ra...
Đường Kiến Tâm nhìn chăm chú Lôi Khiếu Thiên, khi anh nhắm mắt bước ra, tim cô như ngừng đập. Lúc ấy cô mới phát hiện ra là cô khẩn trương như vậy, hóa ra, cô cũng sợ... Thật may...
Lôi Khiếu Thiên đứng đối diện Đường Kiến Tâm mấy mét, hai người ai cũng không nhúc nhích. Đế Văn là người thứ hai bước ra, hét to, "Cuối cùng đã ra ngoài rồi, cái chỗ quái quỷ này không phải là người nên tới."
Lôi Trảm Thiên nện vào ngực Lôi Khiếu Thiên, hai người ôm lấy nhau, "Anh, bị anh dọa cho chết khiếp."
"Nhát gan vậy sao?"
Lôi Trảm Thiên khẽ ừ, anh đã mất bố mẹ, anh trai không thể rời khỏi anh. Trước khi xem bản đồ anh còn có thể bình tĩnh, nhưng xem rồi anh thực sự rất sợ, dù cho anh luôn tự nói với mình, "Anh sẽ không có việc gì đâu" !
"Anh không sao!" Lôi Khiếu Thiên không phải kiểu người sẽ đi an ủi người khác, anh biết khúc mắc của em trai mình, cảnh tượng khi còn bé đã làm nó chịu kích thích quá lớn. Mỉm cười nhìn lại nơi Đường Kiến Tâm đứng, phát ra thứ ngôn ngữ không cần nói, anh không có việc gì, không cần lo lắng!
Lôi Trảm Thiên buông hai tay ra, cầm bản đồ đưa lên, "Đây là bản đồ cả Âm Sơn, lần này anh phải xem thật kỹ đấy."
Khóe môi Lôi Khiếu Thiên cong cong, em đang trách anh không biết đường đấy à?
"Được!"…
Đế Văn gào khóc, "Tôi đã ra lâu như vậy mà sao mấy người coi tôi như không khí hả?"
Lôi Trảm Thiên quay đầu đi, cùng sang bên kia với Lôi Khiếu Thiên, dùng hành động chứng minh đây là mình coi thường anh ta, làm Đế Văn tức điên thiếu chút nữa hộc máu.
Lúc này người của Ngục Thiên Minh đều ra ngoài, Thẩm Dương Kỳ vỗ vai Đế Văn, "Sao anh đeo cái mặt nạ này?" Mặt thật đã đẹp rồi còn cần mượn mặt khác làm gì?
Đế Văn sờ lên mặt nạ kéo nó xuống. Cái mặt nạ này vừa rồi bị ngâm trong không khí ẩm lâu quá nên thuốc mất đi hết dược hiệu, dứt khoát không mang, vứt vào bụi cỏ, "Mang cái này thật khó chịu." Nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn này của anh thì vẫn thoải mái hơn!
Đôi mắt sắc bén của Lôi Khiếu Thiên lướt qua bản đồ, nhìn mấy lối ra rồi chỉ thị, "Lương, Diệp, các cậu xuống đó trông chừng. Kỳ, Trảm, Đế Văn theo tôi."
Không ai có ý kiến khác, mặc dù Phó Hạnh Lương có chút không muốn, nhưng vẫn đưa người đi cùng Hướng Diệp Lân.
Đường Kiến Tâm không xen vào, vẫn dựa vào cây đại thụ kia. Thẩm Dương Kỳ khó hiểu, "Anh họ, sao anh lại để tất cả bọn họ xuống dưới đó?"
Lôi Khiếu Thiên đưa bản đồ lại cho Lôi Trảm Thiên, đi thẳng tới chỗ Đường Kiến Tâm. Lôi Trảm Thiên cầm bản đồ nói, "Càng nhiều người lên núi thì càng nguy hiểm. Lôi Triển Lâm đã dẫn một nhóm người lên đó, chúng ta cũng dẫn theo một nhóm nữa, chỉ sợ đi từng bước cũng phải lo lắng xem có dẫm phải cơ quan hay không!" Anh ta cũng không nhắc tới, lần này anh muốn triệt để giải quyết Lôi Triển Lâm, dĩ nhiên phải để người trông chừng dưới chân núi.
Thẩm Dương Kỳ hậm hực ậm ừ, lúc này Chris mới được hai người đỡ xuất hiện trước mặt mọi người. Mặt Lôi Trảm Thiên co quắp cả lại, liếc sang Thẩm Dương Kỳ, đi cùng với bọn họ mà sao bây giờ mới lên đây? Đúng là tốc độ con rùa!
Đế Văn chạy vù tới cạnh Chris, có chút hả hê, cười chẳng thấy tim gan đâu, "Ha ha, xem bộ dạng anh kìa..."
"Tôi cảnh cáo anh, anh còn cười nữa, có tin tôi đạp anh xuống núi không." Hai tay Chris để trên vai thủ hạ buông xuống, lao tới công kích Đế Văn.
"Với cái bộ dạng sắp ngã này của anh mà còn muốn đạp tôi, thôi đi!"
"Đế Văn, chết tiệt, gặp nhau mà anh không làm tổn hại tôi thì không thoải mái đúng không?"
"Đương nhiên, Nuss sao mà còn chưa cho nổ chân của anh nhỉ?"
"F*ck, tôi thề không đội trời chung với anh!" Chris xắn tay áo như chuẩn bị quyết một trận sống mái. Đế Văn khinh thường hừ lạnh, chỉ bằng anh?
"Sao em lại tới?" Lôi Khiếu Thiên dừng lại trước mặt Đường Kiến Tâm, nhìn cô đầy dịu dàng. Đường Kiến Tâm nhìn thẳng vào anh, khi anh nhìn cô đều dùng ánh mắt này sao?
Đường Kiến Tâm cười bước tới gần, "Rất nguy hiểm à?"
"Sẽ không!"
"Âm Sơn có thứ gì?" Đáng để anh khẩn trương như vậy?
Lôi Khiếu Thiên sóng vai đi cùng cô, "Cụ thể là gì anh cũng không biết, chỉ nghe nói nơi đây có một Hoàng Lăng."
"Hoàng Lăng?" Đường Kiến Tâm kinh ngạc.
"Khi anh còn nhỏ, bố từng kể với anh chuyện ở đây, bảo anh tìm được Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm thì tới ngọn núi này."
"Bảo thạch?" Đường Kiến Tâm nhớ lại khi Địch Long để cô nhận nhiệm vụ thì trên tài liệu cũng nói rõ, giật mình, "Đó không phải truyền thuyết thôi sao?"
Lôi Khiếu Thiên buồn cười với dáng vẻ này của Tâm Nhi, "Dĩ nhiên không phải." Bằng không sao lại có người ngấp nghé tới bảo thạch chứ?
Đường Kiến Tâm mất hai phút để tiêu hóa tin tức này, sau đó hỏi, "Nhà anh có quan hệ với Hoàng Lăng này?"
"Ừ!"
"..."
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ dõi theo hai người Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm đang sóng vai đi xa, cằm sắp rớt xuống đất, cả người ngây ra như phỗng, rồi ăn ý nhìn Đế Văn, Chris còn tổn hại lẫn nhau kia, mỗi người kéo lấy một người rồi đuổi theo.
"Còn ầm ĩ ở đây nữa hả, không thấy chị dâu với anh họ đâu rồi kìa."
Đế Văn, Chris không càn rỡ chơi đùa nữa, khiếp sợ nhìn theo bóng lưng họ, cảm giác thế nào mà không giống nhau nhưng nhìn rồi lại rất hài hòa!
Chris ngây ngốc mở lời, "Đây có phải cái gọi là tương cứu trong lúc hoạn nạn?" Vết thương nho nhỏ trên mặt trông thật tức cười.
Ánh mắt cả ba đặc biệt sáng ngời nhìn Chris, hắc, đúng là có cảm giác vậy!
"Cho nên ý anh là, chị dâu thích anh họ?" Thẩm Dương Kỳ lên tiếng.
"Bằng với kinh nghiệm của tôi, không chỉ đơn giản là thích thôi đâu. Đường Kiến Tâm là ai, chúng ta rõ ràng, tứ đại Ám Minh dưới tay lão đại có người nào mà không thua thiệt trong tay cô ấy? Với thái độ trước kia thì liệu cô ấy có hành động như bây giờ không? Cách yêu không xa nữa rồi." Chris vuốt cằm ra vẻ rất có kinh nghiệm.
Đế Văn cắt tiếng, "Đừng có lấy anh áp đặt cho lão đại, nửa người dưới của anh là động vật, lão đại mà vậy hả? "Yêu" đấy của anh là "làm cho ra", tình yêu của lão đại ấy là hai tay nâng niu trái tim dâng cho chị dâu."
Lôi Trảm Thiên cũng xì mũi coi thường, chuyện này mà tin Chris thì chẳng khác gì mặt trời mọc ở hướng tây.
Thẩm Dương Kỳ càng không cần phải nói rồi, mặc dù bây giờ anh đã có người anh yêu, nhưng anh vẫn cảm thấy Chris không đáng tin cậy chút nào.
Ba người ăn ý vứt lại Chris, Chris tổn thương, giậm chân đuổi theo sau, "Ai nói yêu không phải là "làm cho ra" hả? Phải "làm" mới có yêu chứ, này, mấy người không tin hả, tôi nói thật mà. Mẹ kiếp, mấy người chờ tôi đã, tôi đau chân!"
Trong sơn động âm u, Lôi Triển Lâm đi theo phía sau Tần Chính, vì cẩn thận nên ai cũng đã đeo kính đi đêm, cho nên dù ở đây rất tốt nhưng để thấy đường bên dưới thì không thành vấn đề.
"Ở đây chưa từng có người đến?" Tần Chính nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên." Lôi Triển Lâm cười nhạt, đến người của Lôi gia còn không dám tùy tiện lên ngọn núi này, vậy những người khác vào núi chẳng khác gì tự tìm cái chết.
Thẩm Dương Kỳ nghiêm túc đối mắt với Lôi Trảm Thiên, "Anh, anh bỏ tay ra đi, cứ đứng đây sẽ không kịp nữa đâu." Bọn họ vừa chạy tới nên khi nói chuyện đều thở hổn hển!
Lôi Trảm Thiên lạnh như băng đáp lại, "Đã đến rồi thì không phải vội!" Cậu ta tưởng anh không gấp chắc? Đây là anh ruột của anh đó, nhưng gấp thì có ích gì chứ?
"Vậy sao anh còn giữ em!" Thẩm Dương Kỳ thở nặng nhọc. Đáy lòng Đường Kiến Tâm cũng hoảng hốt, nhưng cô chỉ tìm một cây đại thụ dựa vào, khoanh tay nhắm mắt, "Chờ đi!" Nếu Lôi Khiếu Thiên không đi ra được, vậy thì anh cũng không xứng với tình yêu của cô...
Yêu?
Lồng ngực Đường Kiến Tâm nhảy lên, mở bừng mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp... Cô mới nghĩ là... Yêu?
Đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn vào mê chướng... Nhịp tim đập loạn bình thường trở lại... Rất nhiều thứ chợt lóe rồi biến mất trong đầu, miệng khẽ nhếch lên...
Đúng vậy!…
Yêu, một chữ ngọt ngào lại thật nặng, nhưng cô không lừa được bản thân, từ lâu cô đã yêu người đàn ông ấy rồi!
Là lần đầu tiên gặp ở thành phố C, anh nắm lấy chân cô, giọng điệu mang theo chút giáo huấn, "Cô gái à, đá người là không đúng đâu!"
Hay cuộc đọ sức khi gặp lại, "Con gái phải điềm đạm nho nhã mới tốt."
Hay là lần chặn đường sau đó, bất động thanh sắc trộm bảo thạch của cô đi?
"Này, anh đang cản đường tôi!"
"Đường này do Chính phủ mở."
"Anh không biết Trung Quốc có câu tục ngữ là chó khôn không cản đường sao?"
"Thứ nhất, tôi không phải người Trung Quốc. Thứ hai, tôi mù chữ."
Hay lúc ở Tề gia, anh đập vỡ kính thủy tinh nhảy xuống, lạnh lùng quát lên với những người đang ngo ngoe động súng, "Ai dám động nữa, tôi bắn chết ngay lập tức?" Mà khi nhìn cô lại thật dịu dàng?
Là những lần va chạm sau đó, hay khi đang ở biệt thự Jian Ke thì anh xuất hiện? Hay đoạn đường được anh nắm tay, nụ hôn khó giải thích kia...
Những hình ảnh như cuốn phim chiếu lại, nhanh chóng mà lại rõ ràng...
Cái ôm, ánh mắt thâm tình, lần hai xe xô xát, quãng đường đuổi chạy...
Rõ ràng đến thế...
"Cậu yên tâm, anh có thể vào thì cũng có thể ra, chúng ta cứ chờ ở đây!" Lôi Trảm Thiên và Thẩm Dương Kỳ cãi nhau không ngừng, Đường Kiến Tâm ngừng việc nghĩ về hồi ức, nhìn những người đứng cách cô một đoạn mà trong lòng không khỏi sợ hãi.
Thì ra cô lại nhớ kỹ những chuyện đó như vậy, từ lúc mới bắt đầu gặp nhau, tranh chấp với nhau, sự cam tâm tình nguyện sau đó...
Cô không quên, vì cái gì cô an lòng ở lại bên cạnh Lôi Khiếu Thiên, từng lo lắng, hoảng hốt vì anh, hóa ra, đây là yêu...
Nó đã xâm nhập từng chút vào máu rồi ngấm vào trái tim, lặng yên không một tiếng động. Tay phải Đường Kiến Tâm sờ lên tim, từng nhịp đập thình thịch rất có quy luật, nhưng... Cô nhắm mắt và trong đầu nghĩ đến gương mặt của Lôi Khiếu Thiên, hai tiếng thình thịch như cây gậy sắt nung đỏ đánh vào và văng bật ra. Nghĩ đến tên anh, gương mặt anh, chính tại nơi đó đã thể hiện đúng tình cảm chân thật nhất của cô...
Nhịp tim đập nhanh hơn 0,5 giây...
Đường Kiến Tâm cười tươi như hoa, thích anh, kỳ thực không tệ...
Thẩm Dương Kỳ đang to tiếng với Lôi Trảm Thiên làm mặt đỏ tới tận mang tơi, chợt trông thấy Đường Kiến Tâm cười thì quá ư là sợ hãi.
"Chị... chị dâu à, chị không sao đấy chứ?" Không phải chịu kích thích gì đó đấy nha!
Đường Kiến Tâm lắc đầu, "Không có việc gì." Cô nhìn vào tầng mê chướng, sau khi ra ngoài thì cô có nên nói với anh, kỳ thực cô yêu anh không nhỉ?
Cô cho rằng yêu một người, cũng không phải chỉ nói ra ngoài miệng, giống như anh yêu cô... Nó thậm chí ở trong ánh mắt nữa!
Thẩm Dương Kỳ sợ hãi, không thèm tranh cãi với Lôi Trảm Thiên, hai người vốn đứng gần nhau nên anh khẽ nghiêng người hỏi nhỏ bên tai Lôi Trảm Thiên, "Anh thấy thế nào?"
Lôi Trảm Thiên nói cho cùng vẫn là xử nam, đâu hiểu nổi thứ tình cảm này? Vậy nên cũng ù ù cạc cạc, "Không biết." Nhưng trực giác nói cho anh biết đây cũng không phải chuyện xấu gì!
Thẩm Dương Kỳ rất khinh thường, "Hỏi cũng như không!"
Lôi Trảm Thiên chẳng thèm quan tâm, "Tôi đâu có mời cậu hỏi."…
"Được, em hỏi Lương!" Thẩm Dương Kỳ chớp mắt đã đi sang chỗ Phó Hạnh Lương.
Bên kia, Đế Văn đi theo phía sau Lôi Khiếu Thiên, từ đầu còn cảm giác được tay, ngực ở đâu, đến giờ thì còn lại mỗi đầu, nhắm hai mắt lại rơi vào bóng tối!
Sát thủ Ngục Thiên Minh tuy cũng từ từ nhắm mắt lại mà ngoài miệng chửi rủa không ngừng nghỉ. Lôi Khiếu Thiên thấy may mắn khi thực sự chưa tới Táng Nhai, bằng không sẽ xong đời.
Hơn mười phút sau, Lôi Khiếu Thiên cảm thấy không khí ẩm bao quang dần bớt đi, biết là bọn họ đã thoát khỏi mê chướng, bất giác thả lỏng, mở mắt ra...
Đường Kiến Tâm nhìn chăm chú Lôi Khiếu Thiên, khi anh nhắm mắt bước ra, tim cô như ngừng đập. Lúc ấy cô mới phát hiện ra là cô khẩn trương như vậy, hóa ra, cô cũng sợ... Thật may...
Lôi Khiếu Thiên đứng đối diện Đường Kiến Tâm mấy mét, hai người ai cũng không nhúc nhích. Đế Văn là người thứ hai bước ra, hét to, "Cuối cùng đã ra ngoài rồi, cái chỗ quái quỷ này không phải là người nên tới."
Lôi Trảm Thiên nện vào ngực Lôi Khiếu Thiên, hai người ôm lấy nhau, "Anh, bị anh dọa cho chết khiếp."
"Nhát gan vậy sao?"
Lôi Trảm Thiên khẽ ừ, anh đã mất bố mẹ, anh trai không thể rời khỏi anh. Trước khi xem bản đồ anh còn có thể bình tĩnh, nhưng xem rồi anh thực sự rất sợ, dù cho anh luôn tự nói với mình, "Anh sẽ không có việc gì đâu" !
"Anh không sao!" Lôi Khiếu Thiên không phải kiểu người sẽ đi an ủi người khác, anh biết khúc mắc của em trai mình, cảnh tượng khi còn bé đã làm nó chịu kích thích quá lớn. Mỉm cười nhìn lại nơi Đường Kiến Tâm đứng, phát ra thứ ngôn ngữ không cần nói, anh không có việc gì, không cần lo lắng!
Lôi Trảm Thiên buông hai tay ra, cầm bản đồ đưa lên, "Đây là bản đồ cả Âm Sơn, lần này anh phải xem thật kỹ đấy."
Khóe môi Lôi Khiếu Thiên cong cong, em đang trách anh không biết đường đấy à?
"Được!"…
Đế Văn gào khóc, "Tôi đã ra lâu như vậy mà sao mấy người coi tôi như không khí hả?"
Lôi Trảm Thiên quay đầu đi, cùng sang bên kia với Lôi Khiếu Thiên, dùng hành động chứng minh đây là mình coi thường anh ta, làm Đế Văn tức điên thiếu chút nữa hộc máu.
Lúc này người của Ngục Thiên Minh đều ra ngoài, Thẩm Dương Kỳ vỗ vai Đế Văn, "Sao anh đeo cái mặt nạ này?" Mặt thật đã đẹp rồi còn cần mượn mặt khác làm gì?
Đế Văn sờ lên mặt nạ kéo nó xuống. Cái mặt nạ này vừa rồi bị ngâm trong không khí ẩm lâu quá nên thuốc mất đi hết dược hiệu, dứt khoát không mang, vứt vào bụi cỏ, "Mang cái này thật khó chịu." Nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn này của anh thì vẫn thoải mái hơn!
Đôi mắt sắc bén của Lôi Khiếu Thiên lướt qua bản đồ, nhìn mấy lối ra rồi chỉ thị, "Lương, Diệp, các cậu xuống đó trông chừng. Kỳ, Trảm, Đế Văn theo tôi."
Không ai có ý kiến khác, mặc dù Phó Hạnh Lương có chút không muốn, nhưng vẫn đưa người đi cùng Hướng Diệp Lân.
Đường Kiến Tâm không xen vào, vẫn dựa vào cây đại thụ kia. Thẩm Dương Kỳ khó hiểu, "Anh họ, sao anh lại để tất cả bọn họ xuống dưới đó?"
Lôi Khiếu Thiên đưa bản đồ lại cho Lôi Trảm Thiên, đi thẳng tới chỗ Đường Kiến Tâm. Lôi Trảm Thiên cầm bản đồ nói, "Càng nhiều người lên núi thì càng nguy hiểm. Lôi Triển Lâm đã dẫn một nhóm người lên đó, chúng ta cũng dẫn theo một nhóm nữa, chỉ sợ đi từng bước cũng phải lo lắng xem có dẫm phải cơ quan hay không!" Anh ta cũng không nhắc tới, lần này anh muốn triệt để giải quyết Lôi Triển Lâm, dĩ nhiên phải để người trông chừng dưới chân núi.
Thẩm Dương Kỳ hậm hực ậm ừ, lúc này Chris mới được hai người đỡ xuất hiện trước mặt mọi người. Mặt Lôi Trảm Thiên co quắp cả lại, liếc sang Thẩm Dương Kỳ, đi cùng với bọn họ mà sao bây giờ mới lên đây? Đúng là tốc độ con rùa!
Đế Văn chạy vù tới cạnh Chris, có chút hả hê, cười chẳng thấy tim gan đâu, "Ha ha, xem bộ dạng anh kìa..."
"Tôi cảnh cáo anh, anh còn cười nữa, có tin tôi đạp anh xuống núi không." Hai tay Chris để trên vai thủ hạ buông xuống, lao tới công kích Đế Văn.
"Với cái bộ dạng sắp ngã này của anh mà còn muốn đạp tôi, thôi đi!"
"Đế Văn, chết tiệt, gặp nhau mà anh không làm tổn hại tôi thì không thoải mái đúng không?"
"Đương nhiên, Nuss sao mà còn chưa cho nổ chân của anh nhỉ?"
"F*ck, tôi thề không đội trời chung với anh!" Chris xắn tay áo như chuẩn bị quyết một trận sống mái. Đế Văn khinh thường hừ lạnh, chỉ bằng anh?
"Sao em lại tới?" Lôi Khiếu Thiên dừng lại trước mặt Đường Kiến Tâm, nhìn cô đầy dịu dàng. Đường Kiến Tâm nhìn thẳng vào anh, khi anh nhìn cô đều dùng ánh mắt này sao?
Đường Kiến Tâm cười bước tới gần, "Rất nguy hiểm à?"
"Sẽ không!"
"Âm Sơn có thứ gì?" Đáng để anh khẩn trương như vậy?
Lôi Khiếu Thiên sóng vai đi cùng cô, "Cụ thể là gì anh cũng không biết, chỉ nghe nói nơi đây có một Hoàng Lăng."
"Hoàng Lăng?" Đường Kiến Tâm kinh ngạc.
"Khi anh còn nhỏ, bố từng kể với anh chuyện ở đây, bảo anh tìm được Dạ Chi Tâm và Dạ Đêm thì tới ngọn núi này."
"Bảo thạch?" Đường Kiến Tâm nhớ lại khi Địch Long để cô nhận nhiệm vụ thì trên tài liệu cũng nói rõ, giật mình, "Đó không phải truyền thuyết thôi sao?"
Lôi Khiếu Thiên buồn cười với dáng vẻ này của Tâm Nhi, "Dĩ nhiên không phải." Bằng không sao lại có người ngấp nghé tới bảo thạch chứ?
Đường Kiến Tâm mất hai phút để tiêu hóa tin tức này, sau đó hỏi, "Nhà anh có quan hệ với Hoàng Lăng này?"
"Ừ!"
"..."
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ dõi theo hai người Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm đang sóng vai đi xa, cằm sắp rớt xuống đất, cả người ngây ra như phỗng, rồi ăn ý nhìn Đế Văn, Chris còn tổn hại lẫn nhau kia, mỗi người kéo lấy một người rồi đuổi theo.
"Còn ầm ĩ ở đây nữa hả, không thấy chị dâu với anh họ đâu rồi kìa."
Đế Văn, Chris không càn rỡ chơi đùa nữa, khiếp sợ nhìn theo bóng lưng họ, cảm giác thế nào mà không giống nhau nhưng nhìn rồi lại rất hài hòa!
Chris ngây ngốc mở lời, "Đây có phải cái gọi là tương cứu trong lúc hoạn nạn?" Vết thương nho nhỏ trên mặt trông thật tức cười.
Ánh mắt cả ba đặc biệt sáng ngời nhìn Chris, hắc, đúng là có cảm giác vậy!
"Cho nên ý anh là, chị dâu thích anh họ?" Thẩm Dương Kỳ lên tiếng.
"Bằng với kinh nghiệm của tôi, không chỉ đơn giản là thích thôi đâu. Đường Kiến Tâm là ai, chúng ta rõ ràng, tứ đại Ám Minh dưới tay lão đại có người nào mà không thua thiệt trong tay cô ấy? Với thái độ trước kia thì liệu cô ấy có hành động như bây giờ không? Cách yêu không xa nữa rồi." Chris vuốt cằm ra vẻ rất có kinh nghiệm.
Đế Văn cắt tiếng, "Đừng có lấy anh áp đặt cho lão đại, nửa người dưới của anh là động vật, lão đại mà vậy hả? "Yêu" đấy của anh là "làm cho ra", tình yêu của lão đại ấy là hai tay nâng niu trái tim dâng cho chị dâu."
Lôi Trảm Thiên cũng xì mũi coi thường, chuyện này mà tin Chris thì chẳng khác gì mặt trời mọc ở hướng tây.
Thẩm Dương Kỳ càng không cần phải nói rồi, mặc dù bây giờ anh đã có người anh yêu, nhưng anh vẫn cảm thấy Chris không đáng tin cậy chút nào.
Ba người ăn ý vứt lại Chris, Chris tổn thương, giậm chân đuổi theo sau, "Ai nói yêu không phải là "làm cho ra" hả? Phải "làm" mới có yêu chứ, này, mấy người không tin hả, tôi nói thật mà. Mẹ kiếp, mấy người chờ tôi đã, tôi đau chân!"
Trong sơn động âm u, Lôi Triển Lâm đi theo phía sau Tần Chính, vì cẩn thận nên ai cũng đã đeo kính đi đêm, cho nên dù ở đây rất tốt nhưng để thấy đường bên dưới thì không thành vấn đề.
"Ở đây chưa từng có người đến?" Tần Chính nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên." Lôi Triển Lâm cười nhạt, đến người của Lôi gia còn không dám tùy tiện lên ngọn núi này, vậy những người khác vào núi chẳng khác gì tự tìm cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.