Chương 40: Tôi muốn đuổi theo vợ tôi!
Tuyết Dĩnh Điệp Y
13/04/2015
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng và sắc bén khiến Phó Hạnh Lương cứng
đờ người. Anh lên tiếng: “Giải quyết chuyện trong giới giải trí cho xong đi, xong chuyện thì đi gặp A Trảm đi!”
Ánh mắt Phó Hạnh Lương khẽ chớp, giới giải trí ư? Trong mấy người thì chỉ có cậu ta là có thân phận trong ngành giải trí!
Hướng Diệp Lân liếc nhìn Phó Hạnh Lương, vẻ mặt không hề thay đổi! Anh ta chỉ hờ hững liếc nhìn, không nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt!
- Không muốn, không muốn, em không đi tìm anh Trảm đâu! – Thẩm Dương Kỳ kêu lên rồi cất giọng đầy tủi thân – Anh, anh à, anh là người anh họ em yêu quý nhất mà, anh thật sự nhẫn tâm khiến người em họ đẹp trai anh tuấn của mình chết thảm dưới tay anh Trảm à? Huhu…
- Ngậm miệng! – Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên co rúm lại, anh xoay người đi ra cửa, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương cũng nhanh chóng đi theo.
Lôi Khiếu Thiên lại lên tiếng: “Giao cô ta cho A Trảm! Trông coi cho cẩn thận vào! Nếu có gì sơ suất thì ở luôn châu Phi chứ đừng về nữa!”
- Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì… Anh, mấy người đúng là đồ xấu xa! – Bắt anh ta đưa cô gái kia về Italy rồi giờ lại bảo anh ta dẫn người đi châu Phi ư? Hừ! Không biết anh ta ghét nhất là châu Phi à?
- Đủ rồi, để A Kiệt về!
- A Kiệt? Hừ, A Kiệt còn lâu mới đếm xỉa đến anh nhé! – Thẩm Dương Kỳ chu miệng lên, nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì thú vị, anh ta nở nụ cười gian: “Anh, em nói cho anh biết nhé... giờ A Kiệt đang đi du ngoạn thưởng thức cảnh sắc, chắc cũng phải mất cả chục năm nữa anh ấy mới quay về!”
Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói: “Tổ chức khủng bố hạng nhất và Mafia đang dự hội nghị khẩn cấp ở Trung Đông, việc này giao cho cậu xử lý!”. Tên đó dám nói A Kiệt đang đi chơi, vậy nhiệm vụ này giao cho cậu ta làm.
Nếu tổ chức khủng bộ hạng nhất cùng liên kết với Mafia thì Ngục Thiên Minh của anh ta sao có thể không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được chứ? Vốn việc này anh định tự mình xử lý nhưng bây giờ không đi được, hoặc cũng có thể nói là không thể đi!
- Này này, anh, tại sao lại thế? Không phải mấy chuyện này đều do anh giải quyết à? Em không đi đâu, em không muốn tham gia kiểu “hội nghị” như thế đâu! – Nếu thật sự phải đi Trung Đông thì chắc chắn anh ta sẽ rất thảm!
- Giờ cậu là người rảnh rỗi nhất!
- Ai bảo thế? Anh Kiệt mới là người rảnh rỗi nhất!
- Không phải cậu vừa nói A Kiệt chục năm nữa mới quay về à?
- Vậy anh Trảm cũng đang cực kì rảnh rỗi!
- Được, vậy cậu đổi cho A Trảm, để chú ấy đi!
- Không muốn, không muốn! – Thẩm Dương Kỳ lắc đầu phủ quyết. Đùa gì vậy, anh Trảm bị anh Khiếu phạt đến châu Phi làm người da đen, anh ta không đâu vào đâu sao tự dưng lại phải đến cái nơi quỷ quái đó tìm “ốc đảo” chứ? Chỉ sợ còn chưa đến được nơi thì đã bị bong hết cả da ra rồi! Việc vất vả như vậy sao có thể bảo một Thẩm Dương Kỳ được mọi người ái mộ đi được chứ? Nếu anh ta đi thật, đến lúc về thì khác nào làm tổn thương trái tim các fan hâm mộ?
- Anh Hướng? Anh Dịch? Bọn họ cũng đâu có việc gì làm? – Là ai không cần biết, chỉ biết anh ta nhất định không đi! Đại não của anh ta tự động bỏ qua tên của Phó Hạnh Lương, nếu anh ta đã không đi thì sao có thể nhẫn tâm bắt A Lương của anh ta đi được?
- Đông Nam Á, Tam Giác Vàng, Tam Giác Bạc, cậu có muốn đi giải quyết việc ở đó không?
- ... À... – Sao ai cũng bận việc hết thế này? Thẩm Dương Kỳ ảo não, không muốn tình nguyện đi Trung Đông một chút nào! Đang cực kì phiền muộn, đôi mắt Thẩm Dương Kỳ chợt sáng lên – Anh? Vậy còn anh thì sao? Nếu bọn họ đều có việc của mình thì anh làm gì có việc gì nữa? Huống chi chuyện này ngay từ đầu đã bảo anh đi rồi mà!
Thẩm Dương Kỳ nở nụ cười tươi, suýt nữa quên mất nhân vật quan trọng...
Lôi Khiếu Thiên dừng bước, lắng nghe tiếng cười từ đầu kia điện thoại truyền đến, khóe miệng anh giật giật, rồi chậm rãi lên tiếng: “Tôi còn phải đuổi theo vợ tôi!”
Ánh mắt Phó Hạnh Lương khẽ chớp, giới giải trí ư? Trong mấy người thì chỉ có cậu ta là có thân phận trong ngành giải trí!
Hướng Diệp Lân liếc nhìn Phó Hạnh Lương, vẻ mặt không hề thay đổi! Anh ta chỉ hờ hững liếc nhìn, không nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt!
- Không muốn, không muốn, em không đi tìm anh Trảm đâu! – Thẩm Dương Kỳ kêu lên rồi cất giọng đầy tủi thân – Anh, anh à, anh là người anh họ em yêu quý nhất mà, anh thật sự nhẫn tâm khiến người em họ đẹp trai anh tuấn của mình chết thảm dưới tay anh Trảm à? Huhu…
- Ngậm miệng! – Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên co rúm lại, anh xoay người đi ra cửa, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương cũng nhanh chóng đi theo.
Lôi Khiếu Thiên lại lên tiếng: “Giao cô ta cho A Trảm! Trông coi cho cẩn thận vào! Nếu có gì sơ suất thì ở luôn châu Phi chứ đừng về nữa!”
- Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì… Anh, mấy người đúng là đồ xấu xa! – Bắt anh ta đưa cô gái kia về Italy rồi giờ lại bảo anh ta dẫn người đi châu Phi ư? Hừ! Không biết anh ta ghét nhất là châu Phi à?
- Đủ rồi, để A Kiệt về!
- A Kiệt? Hừ, A Kiệt còn lâu mới đếm xỉa đến anh nhé! – Thẩm Dương Kỳ chu miệng lên, nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì thú vị, anh ta nở nụ cười gian: “Anh, em nói cho anh biết nhé... giờ A Kiệt đang đi du ngoạn thưởng thức cảnh sắc, chắc cũng phải mất cả chục năm nữa anh ấy mới quay về!”
Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói: “Tổ chức khủng bố hạng nhất và Mafia đang dự hội nghị khẩn cấp ở Trung Đông, việc này giao cho cậu xử lý!”. Tên đó dám nói A Kiệt đang đi chơi, vậy nhiệm vụ này giao cho cậu ta làm.
Nếu tổ chức khủng bộ hạng nhất cùng liên kết với Mafia thì Ngục Thiên Minh của anh ta sao có thể không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được chứ? Vốn việc này anh định tự mình xử lý nhưng bây giờ không đi được, hoặc cũng có thể nói là không thể đi!
- Này này, anh, tại sao lại thế? Không phải mấy chuyện này đều do anh giải quyết à? Em không đi đâu, em không muốn tham gia kiểu “hội nghị” như thế đâu! – Nếu thật sự phải đi Trung Đông thì chắc chắn anh ta sẽ rất thảm!
- Giờ cậu là người rảnh rỗi nhất!
- Ai bảo thế? Anh Kiệt mới là người rảnh rỗi nhất!
- Không phải cậu vừa nói A Kiệt chục năm nữa mới quay về à?
- Vậy anh Trảm cũng đang cực kì rảnh rỗi!
- Được, vậy cậu đổi cho A Trảm, để chú ấy đi!
- Không muốn, không muốn! – Thẩm Dương Kỳ lắc đầu phủ quyết. Đùa gì vậy, anh Trảm bị anh Khiếu phạt đến châu Phi làm người da đen, anh ta không đâu vào đâu sao tự dưng lại phải đến cái nơi quỷ quái đó tìm “ốc đảo” chứ? Chỉ sợ còn chưa đến được nơi thì đã bị bong hết cả da ra rồi! Việc vất vả như vậy sao có thể bảo một Thẩm Dương Kỳ được mọi người ái mộ đi được chứ? Nếu anh ta đi thật, đến lúc về thì khác nào làm tổn thương trái tim các fan hâm mộ?
- Anh Hướng? Anh Dịch? Bọn họ cũng đâu có việc gì làm? – Là ai không cần biết, chỉ biết anh ta nhất định không đi! Đại não của anh ta tự động bỏ qua tên của Phó Hạnh Lương, nếu anh ta đã không đi thì sao có thể nhẫn tâm bắt A Lương của anh ta đi được?
- Đông Nam Á, Tam Giác Vàng, Tam Giác Bạc, cậu có muốn đi giải quyết việc ở đó không?
- ... À... – Sao ai cũng bận việc hết thế này? Thẩm Dương Kỳ ảo não, không muốn tình nguyện đi Trung Đông một chút nào! Đang cực kì phiền muộn, đôi mắt Thẩm Dương Kỳ chợt sáng lên – Anh? Vậy còn anh thì sao? Nếu bọn họ đều có việc của mình thì anh làm gì có việc gì nữa? Huống chi chuyện này ngay từ đầu đã bảo anh đi rồi mà!
Thẩm Dương Kỳ nở nụ cười tươi, suýt nữa quên mất nhân vật quan trọng...
Lôi Khiếu Thiên dừng bước, lắng nghe tiếng cười từ đầu kia điện thoại truyền đến, khóe miệng anh giật giật, rồi chậm rãi lên tiếng: “Tôi còn phải đuổi theo vợ tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.