Chương 17: Trò chơi bắt đầu
Tuyết Dĩnh Điệp Y
27/03/2015
Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm đốm đỏ trên màn hình. Vừa nghĩ đến sự nghi ngờ của A Kiệt, anh liền hừ lạnh một tiếng. Cậu ta cho rằng anh muốn thả cô đi sao? Đúng là nực cười!
Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe vốn đang phóng ngược chiều lại đột nhiên chuyển thành đi cùng chiều với cô. Tại chỗ rẽ ở đường Tuyền Hạ, cô đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vọt lên...
Hai chiếc xe ở bên cạnh không chịu được áp lực vừa rồi nên bị mất tay lái... Người lái xe nhanh chóng đánh tay lái, rẽ vào đường Tuyền Hạ...
Thượng Quan Kiệt Thiếu há hốc mồm: “Chuyện này, chuyện này là sao đây?”. Đầu óc cô gái đó có vấn đề gì không vậy? Sao thiên đường mở lối thì không vào mà lại đâm đầu xuống địa ngục vậy?
Chặn ở đường Khang Kiêu, mở lối đường Tuyền Hạ để cô đi thì cô không đi. Đến lúc chặn ở đường Tuyền Hạ, mở đường Khang Kiêu cho cô chạy thì cô lại cứ lao thẳng vào đường Tuyền Hạ...
Có phải cô bị bệnh gì không?
- Đuổi theo, mau chóng chặn chiếc xe đó lại ở đoạn giữa đường Tuyền Hạ!
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn chưa kịp hoàn hồn thì mệnh lệnh thứ hai của Lôi Khiếu Thiên lại truyền đến. Lần này anh ta không dám thắc mắc gì nữa, vội vàng tuân theo.
Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đại ca lại ra lệnh như vậy. Tài nhìn ra suy nghĩ người khác của đại ca cực kì chuẩn xác, chỉ cần nhìn kỹ thuật lái xe của đối phương một lần là biết ngay cô định làm gì...
May mà vừa rồi anh ta không tự ý làm trái lệnh... nếu không thì hậu quả không biết sẽ thế nào...
- Vâng!
Tâm nhi, em ngoan ngoãn chịu bị bắt đi! Lôi Khiếu Thiên nhìn chăm chú vào điểm đỏ trên màn hình. Anh thấy chiếc xe đỏ rực bay vọt qua hai chiếc xe khác rồi vững vàng tiếp đất, lao thẳng về phía trước... thì vẻ mặt vẫn hết sức thảnh thơi như đang chờ xem trò vui!
Ở đoạn giữa đường Tuyền Hạ, Tiểu Ngải nhanh chóng phanh gấp xe lại. Khi cô đạp mạnh chân phanh, Đường Kiến Tâm mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước mặt rồi quay đầu nhìn Tiểu Ngải, hai tay ôm trước ngực!
- Sao rồi? Lại gặp vấn đề à?
- Xì, chị... – Tiểu Ngải quay đầu, nháy mắt cười – Làm gì có chuyện đó, em chỉ muốn gọi chị dậy thôi mà! – Trò vui sắp diễn ra mà không có khán giả xem thì thật đáng tiếc!
- Được, vậy cho chị chứng kiến kỳ tích đi! Chị rất mong chờ đấy!
- Được, trò chơi bắt đầu! – Tiểu Ngải mỉm cười đầy ngọt ngào, mười ngón tay gõ gõ lên vô lăng. Cô đắc ý nhìn Đường Kiến Tâm rồi khởi động xe, nhanh chóng quay tay lái, lùi xe lại để tiếp cận chiếc xe kia ở hướng 0 giờ. Ngay sau đó, cô đạp mạnh chân ga, thân xe nghiêng đi, lao vọt lên dải phân cách trên đường. Chiếc xe đỏ rực như trượt đi, khi chuẩn bị tiếp đất thì bánh xe đập mạnh xuống đuôi xe của đối phương. Sau đó cô đánh mạnh tay lái về phía bên trái…
Xe của đối phương do không chịu nổi cú va chạm nên cả chiếc xe bị văng ra xa. Chiếc xe Ferrari đỏ rực sau khi tiếp đất thì xoay tròn chín mươi độ rồi dừng lại, tạo ra một góc vuông với chiếc xe của đối phương. Trong xe là ánh mắt ngạo mạn, khinh miệt của Tiểu Ngải và đôi mắt háo hức đầy tán thưởng khi xem trò vui của Đường Kiến Tâm…
- Chậc, chậc, thật tiếc quá, bị đập mạnh như vậy thì mất bao nhiêu tiền để sửa đây?
Tiểu Ngải hơi đau lòng cho con xe Bentley số lượng hạn chế kia! Cô vốn là người yêu quý xe mà!
Đường Kiến Tâm lắc đầu, nếu không phải cô ở cùng phe với Tiểu Ngải thì chắc đã bị cô bé này làm cho nghẹn chết rồi! Giờ mà lại đi quan tâm đến tiền bạc ư?
Thẩm Dương Kỳ huýt sáo, vỗ tay: “Quá tuyệt!”. Không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe của cô gái này khiến người khác không thể sánh kịp. Một màn đặc sắc kích thích như vậy khiến anh ta hoàn toàn phải ngả mũ bái phục.
Lôi Khiếu Thiên vẫn ngồi yên, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng, trong lòng cũng thầm tính toán, nếu anh chiêu mộ được người tài giỏi như vậy thì…
- A Kỳ, rẽ vào đường Phú Ninh!
- Vâng – “Vù” một tiếng, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ…
Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đen đến mức không thể đen hơn. Anh ta đã phái tất cả những cao thủ lái xe ra “xuất trận”, bọn họ đều là những người hạng nhất, hạng nhì của Ngục Thiên Minh. Vậy mà lại bị cô gái kia dễ dàng vượt mặt như thế, chỉ va chạm chút thôi mà cả xe văng đi mấy mét như vậy… Càng nghĩ càng thấy tức giận, lại còn vẻ mặt khinh thường kia nữa chứ! Sự cười nhạo của cô chính là đang sỉ nhục anh ta!
Cô gái đáng ghét, có bản lĩnh thì đứng để anh ta tóm được!
Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe vốn đang phóng ngược chiều lại đột nhiên chuyển thành đi cùng chiều với cô. Tại chỗ rẽ ở đường Tuyền Hạ, cô đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vọt lên...
Hai chiếc xe ở bên cạnh không chịu được áp lực vừa rồi nên bị mất tay lái... Người lái xe nhanh chóng đánh tay lái, rẽ vào đường Tuyền Hạ...
Thượng Quan Kiệt Thiếu há hốc mồm: “Chuyện này, chuyện này là sao đây?”. Đầu óc cô gái đó có vấn đề gì không vậy? Sao thiên đường mở lối thì không vào mà lại đâm đầu xuống địa ngục vậy?
Chặn ở đường Khang Kiêu, mở lối đường Tuyền Hạ để cô đi thì cô không đi. Đến lúc chặn ở đường Tuyền Hạ, mở đường Khang Kiêu cho cô chạy thì cô lại cứ lao thẳng vào đường Tuyền Hạ...
Có phải cô bị bệnh gì không?
- Đuổi theo, mau chóng chặn chiếc xe đó lại ở đoạn giữa đường Tuyền Hạ!
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn chưa kịp hoàn hồn thì mệnh lệnh thứ hai của Lôi Khiếu Thiên lại truyền đến. Lần này anh ta không dám thắc mắc gì nữa, vội vàng tuân theo.
Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đại ca lại ra lệnh như vậy. Tài nhìn ra suy nghĩ người khác của đại ca cực kì chuẩn xác, chỉ cần nhìn kỹ thuật lái xe của đối phương một lần là biết ngay cô định làm gì...
May mà vừa rồi anh ta không tự ý làm trái lệnh... nếu không thì hậu quả không biết sẽ thế nào...
- Vâng!
Tâm nhi, em ngoan ngoãn chịu bị bắt đi! Lôi Khiếu Thiên nhìn chăm chú vào điểm đỏ trên màn hình. Anh thấy chiếc xe đỏ rực bay vọt qua hai chiếc xe khác rồi vững vàng tiếp đất, lao thẳng về phía trước... thì vẻ mặt vẫn hết sức thảnh thơi như đang chờ xem trò vui!
Ở đoạn giữa đường Tuyền Hạ, Tiểu Ngải nhanh chóng phanh gấp xe lại. Khi cô đạp mạnh chân phanh, Đường Kiến Tâm mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước mặt rồi quay đầu nhìn Tiểu Ngải, hai tay ôm trước ngực!
- Sao rồi? Lại gặp vấn đề à?
- Xì, chị... – Tiểu Ngải quay đầu, nháy mắt cười – Làm gì có chuyện đó, em chỉ muốn gọi chị dậy thôi mà! – Trò vui sắp diễn ra mà không có khán giả xem thì thật đáng tiếc!
- Được, vậy cho chị chứng kiến kỳ tích đi! Chị rất mong chờ đấy!
- Được, trò chơi bắt đầu! – Tiểu Ngải mỉm cười đầy ngọt ngào, mười ngón tay gõ gõ lên vô lăng. Cô đắc ý nhìn Đường Kiến Tâm rồi khởi động xe, nhanh chóng quay tay lái, lùi xe lại để tiếp cận chiếc xe kia ở hướng 0 giờ. Ngay sau đó, cô đạp mạnh chân ga, thân xe nghiêng đi, lao vọt lên dải phân cách trên đường. Chiếc xe đỏ rực như trượt đi, khi chuẩn bị tiếp đất thì bánh xe đập mạnh xuống đuôi xe của đối phương. Sau đó cô đánh mạnh tay lái về phía bên trái…
Xe của đối phương do không chịu nổi cú va chạm nên cả chiếc xe bị văng ra xa. Chiếc xe Ferrari đỏ rực sau khi tiếp đất thì xoay tròn chín mươi độ rồi dừng lại, tạo ra một góc vuông với chiếc xe của đối phương. Trong xe là ánh mắt ngạo mạn, khinh miệt của Tiểu Ngải và đôi mắt háo hức đầy tán thưởng khi xem trò vui của Đường Kiến Tâm…
- Chậc, chậc, thật tiếc quá, bị đập mạnh như vậy thì mất bao nhiêu tiền để sửa đây?
Tiểu Ngải hơi đau lòng cho con xe Bentley số lượng hạn chế kia! Cô vốn là người yêu quý xe mà!
Đường Kiến Tâm lắc đầu, nếu không phải cô ở cùng phe với Tiểu Ngải thì chắc đã bị cô bé này làm cho nghẹn chết rồi! Giờ mà lại đi quan tâm đến tiền bạc ư?
Thẩm Dương Kỳ huýt sáo, vỗ tay: “Quá tuyệt!”. Không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe của cô gái này khiến người khác không thể sánh kịp. Một màn đặc sắc kích thích như vậy khiến anh ta hoàn toàn phải ngả mũ bái phục.
Lôi Khiếu Thiên vẫn ngồi yên, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng, trong lòng cũng thầm tính toán, nếu anh chiêu mộ được người tài giỏi như vậy thì…
- A Kỳ, rẽ vào đường Phú Ninh!
- Vâng – “Vù” một tiếng, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ…
Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đen đến mức không thể đen hơn. Anh ta đã phái tất cả những cao thủ lái xe ra “xuất trận”, bọn họ đều là những người hạng nhất, hạng nhì của Ngục Thiên Minh. Vậy mà lại bị cô gái kia dễ dàng vượt mặt như thế, chỉ va chạm chút thôi mà cả xe văng đi mấy mét như vậy… Càng nghĩ càng thấy tức giận, lại còn vẻ mặt khinh thường kia nữa chứ! Sự cười nhạo của cô chính là đang sỉ nhục anh ta!
Cô gái đáng ghét, có bản lĩnh thì đứng để anh ta tóm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.